Chương 10: Tam sư tỷ rất tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày, Lãnh Ngưng Nguyệt đều không cùng ba người ngồi cùng bàn ăn cơm mà nhờ Ôn Tuyết đưa cơm cho mình, nói thân thể của mình có chút khó chịu nên không muốn ra ngoài. Ôn Tuyết cũng không nghi ngờ gì liền làm như vậy.

Chỉ là Cố Tiêu trong lòng lại lo lắng, Lãnh Ngưng Nguyệt nói thân thể của mình không thoải mái, cũng không biết là cái gì không thoải mái, trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn là đi chợ mua một chút dược liệu bồi bổ thân thể chuẩn bị tốt đưa đến cho Lãnh Ngưng Nguyệt .

Cố Tiêu đem dược liệu cất vào trong hồ lô, sau đó liền đi đến phòng Lãnh Ngưng Nguyệt, gõ cửa một cái, nói: "Tam sư tỷ, ta nghe nói thân thể ngươi không thoải mái, ta nấu một chút thuốc bổ thân thể cho ngươi."

"Để xuống, đi."

Lãnh Ngưng Nguyệt nói rất đơn giản, không lưu một tia thương lượng dư thừa Cố Tiêu nghe xong nhíu mày lại, nhưng không có lập tức rời đi mà ở ngoài cửa tiếp tục hỏi: "Tam sư tỷ, ngươi thật sự không có chuyện gì?"

"Không có việc gì."

Nghe Lãnh Ngưng Nguyệt sau khi nói xong, Cố Tiêu vẫn cảm thấy vẫn lo lắng để hồ lô xuống không có đi xa mà trốn ở nơi bí ẩn nhìn chằm chằm Lãnh Ngưng Nguyệt, cũng may Lãnh Ngưng Nguyệt rất nhanh liền mở cửa, vẫn như cũ một thân trường sam trắng thuần tại hoàng hôn chiếu rọi xuống trên người nàng dường như dát lên một tầng kim quang, đẹp đến mức không giống người dưới nhân gian.

Trong tay nàng cầm kiếm, cúi đầu nhìn xuống dưới đất hồ lô nhíu mày lại, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, đem hồ lô kia bốc lên tay vung vẩy mấy lần, tốc độ cực nhanh, chỉ thấy hồ lô kia phân liệt* ra đến, bên trong dược cũng ướt đẫm một mảnh đất. Cố Tiêu sau khi thấy, mở to hai mắt nhìn, trong lòng bỗng nhiên tràn lan lên cảm xúc khó chịu. . .

*Là kiểu bị cắt thành nhiều mảnh á

Lãnh Ngưng Nguyệt thế mà hủy đi một mảnh tâm ý của nàng. . .

Lãnh Ngưng Nguyệt nhìn dược ướt trên đất, trên mặt thần sắc càng không kiên nhẫn, trường kiếm kéo cái kiếm hoa*, nội lực khu động, trên đất mảnh vỡ của hồ lô bị trường kiếm đánh đến bên  cạnh nhà cất thảo dược, làm xong đây hết thảy Lãnh Ngưng Nguyệt mới trở lại trong phòng.

*kéo kiếm hoa là đường kiếm mua như hoa vậy á

Cố Tiêu không tự giác mà che trái tim của mình, trong lòng khó chịu, hốc mắt đỏ lên, chính là muốn khóc, thế nhưng là nàng lại nhịn xuống. . . Nàng khiến Tam sư tỷ sinh khí rồi? Là lúc nào?

Cố Tiêu nghĩ mãi mà không rõ sau mấy ngày, Cố Tiêu có thử tìm Lãnh Ngưng Nguyệt luyện đàn thế nhưng Lãnh Ngưng Nguyệt đóng cửa không gặp, chịu đựng mấy ngày bế môn về sau, Cố Tiêu chính là rất buồn bực.

Chỉ là nàng vẫn không từ bỏ hàng ngày đi tới cửa phòng Lãnh Ngưng Nguyệt gõ cửa một cái.

"Tam sư tỷ. . . Ta hôm nay có thể hướng ngươi học đàn không a?"

Không có trả lời.

"Tam sư tỷ?"

Không có trả lời, Cố Tiêu nhíu mày lại, nàng lo lắng Lãnh Ngưng Nguyệt xảy ra chuyện, thế nhưng ngay tại thời điểm nàng muốn đẩy cửa trong rừng lại truyền đến mấy lần tiếng xé gió, lăng lệ mà mau lẹ, Cố Tiêu biết có người đang luyện kiếm, mà lại ở đây luyện kiếm, đại khái cũng chỉ có thể là Lãnh Ngưng Nguyệt.

Nàng thuận theo tiếng xé gió kia đi đến trốn ở một bên, quả nhiên thấy Lãnh Ngưng Nguyệt đang luyện kiếm, chiêu kiếm của nàng rất nhanh, nhưng Cố Tiêu lại nhìn ra được chiêu kiếm của nàng đang loạn, việc này không nên xuất hiện ở Lãnh Ngưng Nguyệt bởi vì chỉ có tâm loạn kiếm chiêu mới có thể loạn.

"A. . ."

Lãnh Ngưng Nguyệt một gối quỳ xuống, trường kiếm cắm vào dưới mặt đất, chống đỡ thân thể, sắc mặt nàng trắng bệch, dường như phi thường thống khổ dáng vẻ, dọa đến Cố Tiêu lập tức chạy ra ngoài, hô lớn: "Tam sư tỷ, ngươi không có chuyện gì chứ?"

Lãnh Ngưng Nguyệt quay đầu nhìn người tới, lập tức âm thanh lạnh lùng nói: "Chớ tới gần ta."

Cố Tiêu bước chân lập tức dừng lại, nhìn thấy Lãnh Ngưng Nguyệt một mặt lạnh lẽo, tâm chính là bắt đầu một trận đau nhức, nàng đến nay cũng không biết mình đã làm cái gì khiến Lãnh Ngưng Nguyệt tức giận : "Tam sư tỷ, ngươi buồn bực ta cũng được, muốn đánh ta cũng tốt, chí ít để ta đỡ ngươi đi về nghỉ đã."

Cố Tiêu đứng tại chỗ mà không dám động, nàng sợ lại làm Lãnh Ngưng Nguyệt tức giận, người kia nghe xong đứng lên, nói: "Đừng đụng ta."

Lãnh Ngưng Nguyệt lướt qua người Cố Tiêu, nhìn xem người kia rời đi Cố Tiêu cuối cùng nhịn không được, bắt lấy Lãnh Ngưng Nguyệt tay, nói: "Tam sư tỷ, ta có phải là đã làm sai điều gì không?"

Lãnh Ngưng Nguyệt bị Cố Tiêu bắt lấy cổ tay,  phản xạ có điều kiện mà tránh thoát, trường kiếm trong tay nháy mắt chống đỡ tại Cố Tiêu trước ngực, tốc độ cực nhanh khiến Cố Tiêu có chút trở tay không kịp.

"Tam sư tỷ. . ."

"Ta nói đừng đụng vào ta."

Lãnh Ngưng Nguyệt đang tức giận, mà lại là tức giận chính mình Cố Tiêu nhìn xem trường kiếm trước ngực mình lại nhìn xem Lãnh Ngưng Nguyệt phiếm hồng hốc mắt, nháy mắt đau lòng cực kì, nói: "Tam sư tỷ giận ta, nếu đánh ta có thể nguôi giận, Tam sư tỷ liền đánh ta đi!"

Lãnh Ngưng Nguyệt nghe xong liền thấy người kia nhắm mắt lại, nàng huyệt Thái Dương thình thịch thấy đau, thu hồi trường kiếm, quay người rời đi, không nói thêm gì nữa.

"Tam sư tỷ!"

Cố Tiêu có thể cảm giác được lần này Lãnh Ngưng Nguyệt rất tức giận, nàng không để ý tới Lãnh Ngưng Nguyệt cảnh cáo, tiến lên từ sau đem Lãnh Ngưng Nguyệt ôm lấy, Lãnh Ngưng Nguyệt trong lòng cả kinh, muốn tránh thoát, thế nhưng Cố Tiêu khí lực rất lớn không tránh thoát được mà dần dần nàng cũng không nghĩ tránh thoát, liền an tĩnh như vậy mà uốn tại Cố Tiêu trong ngực.

"Ngươi không sợ ta giết ngươi?"

Lãnh Ngưng Nguyệt thanh âm rất lạnh, mang theo từng tia từng tia sát ý, phảng phất sau một khắc, nàng trường kiếm liền muốn ở trên cổ của Cố Tiêu xẹt qua , Cố Tiêu sợ hãi nhưng vẫn như cũ không thả tay.

"Tam sư tỷ, ngươi có thể đánh ta mắng ta, nhưng mà đừng không để ý tới ta. . . Ta có phải là đã làm sai điều gì không?"

Lãnh Ngưng Nguyệt cắn chặt hàm răng, nàng chán ghét Cố Tiêu ngữ khí vô tội lại chân thành,tiếng nói ôn nhu lại hèn mọn nàng chán ghét hết thảy, bởi vì chính nó là thứ làm loạn lòng của mình! Nhưng hết lần này tới lần khác người này! Đã sớm thuộc về người khác!

"Thả ta ra!"

Lãnh Ngưng Nguyệt âm lượng đề cao mấy phần, thế nhưng Cố Tiêu vẫn như cũ không buông ra  sau đó một khắc, Lãnh Ngưng Nguyệt toàn thân rung ra một đạo nội kình, trực tiếp đem Cố Tiêu chấn khai, Cố Tiêu trong cổ ngòn ngọt, chính là phun ra một ngụm máu tươi.

" Tam sư tỷ. . ."

Lãnh Ngưng Nguyệt dùng trường kiếm chỉ vào Cố Tiêu, âm thanh lạnh lùng nói: "Chớ có trêu chọc ta."

Nếu trong lòng đã có người, vậy cũng chớ trêu chọc ta, đừng có lại đến làm loạn lòng ta, ta sẽ nhịn không được. . . ! Cầm kiếm trong tay chặt lại gấp mấy phần.

"Thật xin lỗi Tam sư tỷ. . . Đừng khóc, đúng ta không tốt, đều là ta không tốt."

Cố Tiêu che lấy lồng ngực của mình gian nan mà nói, nghe Cố Tiêu nói Lãnh Ngưng Nguyệt dùng tay lau lau mặt mình, thế mà sờ đến nóng ướt chất lỏng. . .

Nàng thế mà khóc rồi?

"Đừng khóc. . . Tam sư tỷ, là lỗi của ta, nhất định đều là lỗi của ta, ngươi đừng khóc, được chứ?"

Nhìn thấy Lãnh Ngưng Nguyệt khóc, Cố Tiêu cũng gấp khóc lên, cặp mắt kia đỏ bừng chảy xuống nước mắt, chuyên chú mà nhìn Lãnh Ngưng Nguyệt duỗi ra tay dường như muốn vì Lãnh Ngưng Nguyệt gạt đi những giọt lệ.

Lãnh Ngưng Nguyệt nhìn Cố Tiêu khóe miệng đỏ tươi, trong lòng tê rần.

"Ta không khóc."

Lãnh Ngưng Nguyệt sẽ không thừa nhận mình khóc, đây chẳng qua là rơi lệ thôi ( =))) ờ rơi lệ k phải khóc )

"Tam sư tỷ. . . Ta. . ."

Cố Tiêu còn chưa nói xong, mắt đã tối sầm lại Lãnh Ngưng Nguyệt thấy thế  trong đầu lập tức trống rỗng tiến lên đem Cố Tiêu đỡ dậy, ôm ở trong ngực.

"Ngươi. . . Mùi trên người ngươi quả nhiên vẫn là khiến người chán ghét."

Là Khôn Âm hương vị, Lãnh Ngưng Nguyệt không thích, nhưng nàng vẫn ôm ngang Cố Tiêu lên, chậm rãi mà hướng gian phòng của mình đi đến.

Tác giả có lời muốn lải nhải:

Ngao, Tam sư tỷ vẫn rất là ngạo kiều, nhưng tính cách của Cố Tiểu Tiêu vô lại và vô cùng kiên nhẫn lên Tam sư tỷ sợ là cũng muốn đổ rồi.

Tam sư tỷ: Ngươi sai ở chỗ nào?

Cố Tiểu Tiêu: Ta. . .

Tam sư tỷ: . . . Hừ.

Sai chỗ nào không biết, Cố Tiểu Tiêu đáng đời ngươi bị đánh.

--------------------------------------
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro