Chương 36 -37 : Động tâm - Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 36: Động tâm  

  Mặt trời vừa lên, đại môn Thất vương phủ chậm rãi mở ra, một chiếc xe ngựa khắc hoa xa hoa theo của hông đi ra rồi dừng lại trước đại môn.

Ngày hôm nay đối Nhạc Sở Nhân mà nói là một ngày phi thường có ý nghĩa, bởi vì hôm nay nàng muốn đi Nhạc thượng thư phủ, cũng chính là "Nhà mẹ đẻ" của nàng. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc có hay không cơ hội trở về.

Từ Lạc Sương Các đi ra, Nhạc Sở Nhân khẽ thở sâu, nàng có dự cảm lúc này nàng nhất định có thể trở về.

Chưa từng để ý ăn mặc của mình, Nhạc Sở Nhân căn bản không biết nàng hôm nay có bao nhiêu xinh đẹp quyến rũ, càng bộc lộ khí chất đặc biệt của nàng, mặt mày lộ vẻ phong. Ngay cả Đinh Đương bên cạnh cũng nhịn không được thở dài, vương phi quả nhiên khác xưa nhiều. Đặc biệt hôm nay hồi thượng thư phủ, Đinh Đương càng cố ý đem nàng trang điểm càng xinh đẹp bức người khiến những người ở thượng thưu phủ nhìn, nhất định phải làm cho bọn họ phải mở to mắt xem, hừ.

"Đi thôi, Tiểu Thương Tử khẳng định chờ ở đại sảnh."

Chính nàng cũng không chú ý tới trong giọng nói của chính mình có một tia thở dài, nghĩ đến sắp rời đi, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tới sảnh trước, Phong Duyên Thương quả nhiên đã chờ ở đó. Một thân cẩm y nguyệt sắc trơn bóng khiến cho cả người hắn như phủ thêm một vầng sáng hoa mỹ. Tóc búi cao phong thần tuấn lãng, một khắc kia phảng giống như trong thiên địa chỉ có mọt mình hắn, con ngươi Nhạc Sở Nhân cũng không khỏi thoáng hiện sương mù, rất đẹp.

"Tiểu Thương Tử."

Gọi một tiếng, Nhạc Sở Nhân bước trên bậc thang đến phía hắn, Phong Duyên Thương cũng đem ánh mắt dừng ở trên người nàng. Môi mỏng giơ lên, tươi cười ấm áp như gió, Nhạc Sở Nhân nheo lại con ngươi, đột nhiên cảm thấy cùng người kia nói vĩnh biệt thật sự rất đáng tiếc.

Đi đến bên cạnh hắn, ngửa đầu nhìn hắn cười, Nhạc Sở Nhân ý nghĩ vừa động, tiến lên mở ra hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn một chút. Ở trong lòng yên lặng nói tái kiến, trên mặt lại cười đến mặt mày sinh hoa:

"Tiểu Thương Tử, ngươi thật đẹp mắt."

( Tỷ luôn khen ca như vậy khiến ta edit mà muốn nội thương luôn >____< )

Bởi vì hành động của Nhạc Sở Nhân rất đột, không chỉ Phong Duyên Thương, hộ vệ nha hoàn gã sai vặt bốn phía đều sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lập tức cúi đầu trang câm điếc.

Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt nàng sang như sao phản chiếu than ảnh của hắn thật giống như chỉ nhìn thấy hắn. Hơn nữa cái ôm nhẹ nhàng trong chớp mắt kia lại khiến hắn cảm giác rõ ràng trái tim đập nhanh không khống chế được.

Thấy Phong Duyên Thương chỉ nhìn mình không nói lời nào Nhạc Sở Nhân buồn cười, tên cổ nhân rất "gà giò" (ô.. ô... nguyên văn nhé, Nguyệt ko biết đổi thế nào >"<) , thế nhưng bị một cái ôm sắp chia tay của nàng dọa sợ?

"Ta hôm nay tốt xem như vậy? Muốn xem cũng vụng trộm xem, ngươi nhìn chằm chằm ta lâu như vậy, ta sẽ ngượng ngùng ."

Quả thật nàng rất ngượng ngùng nha, nhưng lời này của nàng lại như tùy ý đùa cợt, bốn phía mọi người có chút buồn cười.

Phong Duyên Thương gật gật đầu, nhẹ giọng nói:

"Tao nhã bắn ra bốn phía."

Mấy chữ của hắn khiến Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi, cao thấp đánh giá chính mình một phen:

"Chậc chậc, Tiểu Thương Tử thật tinh mắt."

Phong Duyên Thương cười khẽ, rồi sau đó cầm tay nàng, cảm giác ấm áp mềm mại khiến lòng hắn run lên:

"Đi thôi, xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt."

Nhạc Sở Nhân không có tránh tay hắn, cảm giác này nàng muốn nhớ kỹ, chỉ sợ về sau không còn có một mý nam như vậy nắm tay nàng, đối nàng ôn nhu nở nụ cười, thật đúng là tiếc nuối nha!

Hai người dắt tay sóng vai bước ra đại môn, ở trong mắt mọi người, bọn họ chính là trời sinh tuyệt phối

Vừa lên xe ngựa, xe lập tức rời đi, trước sau đi theo tám hộ vệ cưỡi ngựa, xa giá hướng Thượng thư phủ khởi hành.

Trong xe ngựa, Nhạc Sở Nhân ánh mắt không nháy nhìn chằm chằm Phong Duyên Thương, tính đem bộ dáng mỹ nam này nhớ kỹ rõ ràng. Đây là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi đi vào thế giới, chính mình khả năng vì cứu hắn mà đến, hắn là nguyên nhân của hết thảy sự kiện, là một nguyên nhân xinh đẹp.

Phong Duyên Thương mặc nàng không hề cố kỵ nhìn, thần sắc không thay đổi, môi mỏng cong lên tuwaaj tiếu phi tiếu, mỗi một góc độ đều tựa yêu nghiệt.

Trong lòng muôn vàn tính toán, nhưng vô luận tính toán như thế nào, hắn đều cảm thấy hôm nay hắn nhất định thực vui vẻ. Tưởng tượng thấy biểu tình Nhạc Sở Nhân hoặc sầu mi khổ kiểm hoặc lửa giận công tâm hoặc mờ mịt vô thố, vô luận thế nào hắn đều muốn xem, rất rất muốn xem.

Nhạc Sở Nhân tất nhiên là không biết suy nghĩ trong lòng Phong Duyên Thương, khi xe ngựa chậm rãi dừng lại nàng còn đang miên man suy nghĩ, thậm chí suy nghĩ xem có thể đem mỹ nam cổ nhân này mang về hay không.

"Vương phi, đến."

Xe ngựa dừng lại một lúc, Nhạc Sở Nhân vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn chằm chằm Phong Duyên Thương ngẩn người, Phong Duyên Thương cũng nhìn chăm chú vào nàng đang nhìn chính mình ngẩn người, tâm tình rất tốt. Bởi vì nghe được thanh âm Nhạc Chí Châu bên ngoài, hắn mới không thể không lên tiếng đem Nhạc Sở Nhân đang thất thần đánh thức.

"Đến? Thật nhanh."

Nàng đang liên hệ với trong tiết trong phim ảnh trước đây xem đem Phong Duyên Thương mang về hắn có thể hay không đột nhiên trở nên già đi. Không nghĩ tới trong nháy mắt, nàng thật sự phải đi.

"Uh, đi xuống đi. Nhạc thượng thư đợi hồi lâu ."

Hắn dẫn đầu đứng dậy đi ra khỏi xe ngựa, Nhạc Sở Nhân theo sau đi ra ngoài.

Ra khỏi xe ngựa nhìn đến đó là một đám người đứng trước cửa một phủ đệ rộng lớn, cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé khoảng năm sáu mươi người

Đều là ai Nhạc Sở Nhân cũng không biết, càng không có hứng thú nhận thức, cho nên cũng gần là nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, khẽ nhếch cằm bộ dáng cao ngạo nắm tay Phong Duyên Thương từ trên xe ngựa đi xuống.

"Hạ quan gặp qua Thất vương, Thất vương phi."

Nhạc Chí Châu tiến lên khom người, tư thái cung kính. Kỳ thật với chức quan của hắn hoàn toàn không cần làm đại lễ này, nhưng hắn cảm thấy sợ hãi, nhớ tới Chiêm hộ vệ của Thất vương phủ lạnh lùng phiết cho hắn gì đó chân hắn lại muốn nhũn ra. Cho tới bây giờ không nghĩ tới, Thất vương bệnh nặng quấn than tùy thời sẽ chết này sẽ nắm 'Nhược điểm' của hắn, hơn nữa là 'Nhược điểm' có thể lấy mạng già này của hắn.

"Nhạc thượng thư không cần đa lễ, vương phi chính là nhớ nhà muốn đến xem thôi, không cần long trọng như vậy."

Thần sắc Phong Duyên Thương tự nhiên, tươi cười phong nhã, mặt mày tỏa ra quý khí tự nhiên.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, tuy rằng không thích lời Phong Duyên Thương cho lắm, nhưng lý do này cũng là hợp lý nhất.

Ngẩng đầu, nhìn về phía vị Nhạc Thượng thư trong truyền thuyết này, Nhạc Sở Nhân mặt không chút thay đổi gật đầu xem như quan tâm hắn, rồi dời tầm mắt nhìn về phía nơi khác. Nhưng mà tầm mắt đi qua đều là hé ra những gương nàng không thích, cuối cùng nhìn Phong Duyên Thương bên người, trong phạm vi mười dặm, cũng chỉ có Phong Duyên Thương nhìn thuận mắt.

Nhạc Chí Châu cùng Phong Duyên Thương khách sáo vài câu, rồi thỉnh bọn họ vào phủ. Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân nắm tay đi tuốt đàng trước, Nhạc Chí Châu đi theo một bên. Tuy Nhạc Sở Nhân đối hắn không có hảo cảm, nhưng không thể phủ nhận, người này xác thực có chút bản lĩnh bằng không cũng sẽ không ngồi đến vị trí này.

Mặt sau đi theo một đám người của Nhạc, vài cô gái tuổi cùng Nhạc Sở Nhân xấp xỉ vụng trộm liếc than ảnh tao nhã phía trước, nhưng khi nhìn đến hắn vẫn gắt gao nắm tay Nhạc Sở Nhân, cảm thấy không khỏi sinh ra vài phần ghen tị. Ai ngờ đến tiểu ngũ nghe được tiếng gió đã sợ chết khiếp kia lại có mệnh tốt gả cho một người như, quả nhiên là bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Nếu là lúc trước biết bệnh của Thất vương sẽ tốt lên, chỉ sợ các nàng còn tranh giành gả đi đâu.  

Chương 37: Về nhà

Đại sảnh Thượng thư phủ tràn đầy người. Phong Duyên Thương cùng Nhạc Chí Châu ngồi ở chủ tọa, Nhạc Sở Nhân ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, hộ vệ của Thất vương phủ đứng phía sau.

Đối diện đều là người Nhạc gia, ba vị phu nhân thoạt nhìn có chút tuổi, còn có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cùng với bốn năm cô gái thoạt nhìn tuổi cùng Nhạc Sở Nhân không sai biệt lắm. Họ đều trang điểm xinh đẹp, mặc váy thấp ngực, trước ngực lộ ra một mảnh xuân quang tựa như bánh bao tùy thời có thể lộ ra. (Ặc thứ lỗi cho kẻ hèn này nhưng NSN tỷ dùng từ... khó có thể edit quá >__<)

Nhạc Sở Nhân mặt không chút thay đổi, nói thật, nàng thật sự có điểm nhịn không nổi nữa. Đối diện một loạt người kia, người nào nàng xem đều không vừa mắt. Vài cái phu nhân cúi đầu giả bộ hiền thục nưng theo ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía nàng mang theo chút khinh bỉ kia liền nhìn ra được vô luận trước kia hay hiện tại, các nàng cũng không muốn thấy nàng.

Vài cô gái kia, có thể là 'Tỷ muội tốt' của nàng, tuy nhiên hiện tại các nàng cảm thấy hứng thú với Phong Duyên Thương. Xấu hổ thẹn thùng liếc trộm hắn, hoàn toàn không đem vị Thất vương phi trên danh nghĩa như nàng để vào mắt.

Thở sâu, Nhạc Sở Nhân thật sự ngồi không nổi nữa, quay đầu, tầm mắt nhìnvề phía Phong Duyên Thương. Phong Duyên Thương dường như cũng cảm nhận được nàng không kiên nhẫn, khi nàng nhìn qua đồng thời cũng nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, ở trong mắt đối phương đều thấy được không kiên nhẫn.

Nhạc Sở Nhân nhịn không được cong khóe môi, bỗng dưng cười xinh đẹp vô song, Nhạc Chí Châu theo Phong Duyên Thương tầm mắt nhìn qua cũng không khỏi sửng sốt.

"Nhàm chán ? Đã lâu không đã trở lại, không bằng ra ngoài đi dạo một chút?"

Lời nói của Phong Duyên Thương vừa đúng nói lên tâm tư Nhạc Sở Nhân khiến nàng càng nhìn càng thấy cổ nhân này thuận mắt. Nếu là chính mình vĩnh viễn ở chỗ này, cùng cổ nhân này trải qua cuộc sống cũng là chuyện tốt nha.

"Tốt, nhìn xem qua mấy tháng, trong phủ có thay đổi gì không."

Nhạc Sở Nhân đứng lên cũng không thèm để ý người khác, xoay người ra khỏi đại sảnh.

Phong Duyên Thương đứng lên, tầm mắt tựa như vô ý đảo qua Nhạc Chí Châu, Nhạc Chí Châu không chần chừ gật gật đầu, tỏ vẻ hết thảy đều đã làm tốt.

Phong Duyên Thương khóe môi giơ lên, hai tay chắp sau lưng thong thả rời đi. Nhạc Chí Châu nhìn hắn ra khỏi đại sảnh khẻ thở phào, vẫy vẫy tay ý bảo quản gia nhanh đuổi kịp.

Đinh Đương cũng đi theo trở lại Thượng thư phủ, luôn luôn chờ ngoài đại sảnh. Nhạc Sở Nhân đi ra bảo Đinh Đương dẫn đường đi ao sen nàng rơi xuống ngày đó, Đinh Đương nhanh nhẹn dẫn đường.

Phong Duyên Thương vài bước đuổi theo nàng, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn một cái, tầm mắt cũng đảo qua quản gia đi phía sau. Bất quá nàng đối quản gia cũng không có ý kiến gì, nguyện ý đi theo liền đi theo.

"Đây là muốn đi chỗ nào?"

Phong Duyên Thương biết rõ còn hỏi, kỳ thật cũng thực nóng vội, nôn nóng muốn nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân thất vọng tuyệt vọng. ( ca thật BT >___< )

"Ngươi biết không? Ngày cùng ngươi kết hôn, "Ta" đã nhảy qua liên trì nha."

Nhạc Sở Nhân đoán rằng Phong Duyên Thương hẳn là biết đến, chỉ sợ hắn cũng thực muốn biết vì sao hiện tại nàng cùng Nhạc Sở Nhân trước kia tình nguyện nhảy liên trì cũng không muốn gả cho hắn không giống nhau.

Phong Duyên Thương cười cười, mặt mày lộ vẻ sung sướng:

"Cho nên đâu? Vương phi muốn nói cái gì? Sẽ không phải muốn nói, nàng còn muốn nhảy thêm một lần đi."

Giống như vô tình hỏi, lại chuẩn xác nói ra chuyện Nhạc Sở Nhân muốn làm lúc này.

Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn hắn:

"Nếu ta nói phải thì sao?"

Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng cười đến ôn hòa, rồi tầm mắt lướt qua nàng nhìn hướng xa xa, khóe môi ý cười mở rộng, lắc đầu:

"Vương phi chỉ sợ nhảy không được ."

"Ân?"

Nhạc Sở Nhân nhíu mi, ngay sau đó mạnh mẽ quay đầu, tốc độ quá mức nhanh khiến nàng thiếu chút nữa trẹo cổ.

Tuy nhiên cai đó với nàng đã không trọng yếu bởi vì cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc Nhạc Sở Nhân một trận nổ vang.

Liên trì rộng gần hai mẫu liên trì bị những khối đá lớn nhỏ lấp bằng không thừa một kẽ hở, từ nơi này nhìn lại một mảnh trắng bóng, mặt trời lên cao phản xạ lại có chút chói mắt.

Nhạc Sở Nhân chết lặng một chỗ gần như một phút, sau khi hoàn hồn liền bước nhanh chạy tới, Phong Duyên Thương nhìn chăm chú vào bóng dáng vội vã của nàng cười đến xinh đẹp, liền ngay ánh mắt cũng nhộn nhạo ý cười, tựa như hòa tan hết thảy.

" Cái gì chứ?!!"

Chạy vội tới gần, Nhạc Sở Nhân cũng xem rõ ràng . Liên trì này quả nhiên bị lấp bằng, hơn nữa trên cùng bao trùm một tầng đá kia tựa như một khối hoàn chỉnh quả thật không thừa một khe hở.

Vô số từ ngữ thô tực nghẹn trong, không có nước nàng làm thế nào chết đuối? Chẳng lẽ muốn đập đầu chết tại đống đá này a?

Phong Duyên Thương đi đến bên người nàng, nhìn nhìn liên đã bị san bằng, đuôi lông mày nhướn lênkhinh động, đối với Nhạc Chí Châu hoàn thành hoàn mỹ mệnh lệnh của hắn cảm thấy vừa lòng.

"Đây là có chuyện gì? Như thế nào đem nó lấp đi?"

Nhạc Sở Nhân nhíu lông mi, mắt lộ ra hung quang.

Phong Duyên Thương lắc đầu, gương mặt uấn mỹ hiện vẻ vô tội:

"Cái này làm sao bổn vương biết được?"

Nói xong, tầm mắt quét về phía sau ý bảo Nhạc Sở Nhân có thể hỏi hỏi quản gia vẫn theo ở phía sau.

Lông mày Nhạc Sở Nhân cơ hồ dựng thẳng lên, hai bước trở lại đi đến trước mặt quản gia, một phen hung ác nắm vạt áo hắn :

"Nói, liên trì này là ai lấp đi?"

Quản gia bị hành động đột ngột của Nhạc Sở Nhân làm kinh sợ, đặc biệt nhìn nàng cơ hồ muôn săn thịt mình, đầu lưỡi thắt lại, ngũ tiểu thư khi nào thì hung dữ như vậy?

"Nói."

Thấy hắn không nói, Nhạc Sở Nhân tức giận dùng một cỗ lực đạo lớn đem hắn đá đổ, nếu không phải Phong Duyên Thương động tác nanh chóng bắt lấy nàng, nàng khẳng định đã muốn cưỡi lên người quản gia thưởng hắn vài quyền đâu.( tỷ là du côn sao? >"<)

Ôm Nhạc Sở Nhân đang giương nanh múa vuốt, Phong Duyên Thương thản nhiên nhìn lướt qua quản gia té ngã trên đất:

"Vương phi hỏi ngươi, nói."

Phải nói như thế nào hẳn Nhạc Chí Châu đã dạy hắn.

Quản gia bị Phong Duyên Thương thản nhiên liếc mắt một cái chân đã run run, đứng lên quỳ trên mặt đất đứt quãng nói:

"Bẩm Thất vương Thất vương phi, một tháng trước tất cả ao hồ trong phủ cùng giếng nước đều vô cớ nổi lên màu đỏ giống như máu. Lão gia vội vàng mời quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân nói đây là dấu hiệu xấu, muốn lão gia đem toàn bộ ao giếng trong phủ đều lấp. Dưới cùng là vôi, mặt trên là đá vụn, trên cùng là đá tảng dày hai thước đều từ núi sâu vận chuyển đến, cứng rắn vô cùng."

Cúi đầu đều nghe được thanh âm Nhạc Sở Nhân rít gào, quản gia vội vàng đem những lời nên nói nói xong.

Nhạc Sở Nhân gần như tìm không thấy thanh âm chính mình , bị Phong Duyên Thương ôm nàng giãy không ra, bằng không nàng nhất định phải đem Nhạc Chí Châu cùng tên quốc sư đại nhân gì đó xả làm tám khối.

Giằng co một lúc lâu, thân thể Nhạc Sở Nhân rốt cuộc mếm xuống, nhìn một mảnh đá tảng trắng xóa, trong đầu vang lên câu nói cuối cùng của quản gia: dày hai thước, cứng rắn vô cùng.

Nhìn Nhạc Sở Nhân không hề giãy dụa, Phong Duyên Thương thả lỏng lực đạo, giương mắt ý bảo Đinh Đương đang bị dọa ngây ngốc cùng quản gia rời đi, sau đó nhìn về phía người trong lòng hai mắt mê man.

Đinh đương cùng quản gia rời đi, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ, Phong Duyên Thương điều chỉnh lại biểu tình, làm cho chính mình biểu tình tự nhiên chút.

"Rốt cuộc làm sao vậy? Liên trì này rốt cuộc có cái gì? Vẫn là nàng thật sự muốn nhảy xuống?"

Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại, theo hắn thả lỏng lực đạo, thân thể nàng dần dần trôi xuống vô lực ngồi dưới đất.

Phong Duyên Thương ngồi xổm xuống nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu.

Lặng im hồi lâu, mặt trời cũng ngả về tây, Nhạc Sở Nhân rốt cuộc lên tiếng:

"Ta phải về gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro