Chương 105 - Tang thương (Tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jiva, đừng đi... bọn trẻ còn nhỏ lắm...

Kumarayana đột nhiên đưa tay về phía trước, ông đã hoàn toàn đắm chìm trong kí ức. Tôi nhìn thấy nét dịu dàng, yêu thương chưa từng thấy trong đôi mắt ông, như thể, người ông ngày đêm mong nhớ đang hiển hiện trước mắt ông vậy.

- Jiva, chờ ta...

Kumarayana chới với vươn ra phía trước, Pusyseda ôm chầm lấy cha. Cánh tay Kumarayana buông thỏng, ông đổ người vào vòng tay Pusyseda. Pusyseda gọi cha trong cơn tuyệt vọng, nhưng ông không đáp lại. Rajiva vẫn thinh lặng đứng đó, không một biểu cảm đặc biệt nào trên nét mặt, đột nhiên cậu quỳ sụp xuống, tiếng tụng niệm vang lên. Hai anh em họ thể hiện những tâm trạng hoàn toàn không ăn khớp với nhau.

- Thôi đi! Ngoài tụng kinh ra, huynh còn biết làm gì nữa?

Pusyseda đặt cha xuống giường, quay người lại gằn hắt Rajiva với giọng nói đầy vẻ thô bạo.

- Cả ngày chỉ biết tụng kinh thì ích gì chứ? Tụng kinh có làm phụ thân sống lại không? Có thể làm cho phụ thân và mẫu thân bớt khổ đau không?

Cậu ta chỉ tay vào Rajiva, điệu bộ chì chiết dữ dằn:

- Huynh chỉ biết trốn chạy trong kinh văn, Phật tổ của huynh, ngoài việc vẽ ra cái thế giới vô nghĩa sau khi chết, còn có thể làm được việc gì nữa?

- Pusyseda, không được lăng mạ đại ca cậu!

Tôi bước đến, kéo tay Pusyseda. Cậu ta không còn tỉnh táo nữa, cậu ta muốn trút nỗi đau mất cha lên anh trai mình.

Cậu ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt vằn lên những tia đỏ, khuôn ngực rung động mãnh liệt:

- Phụ thân lúc nào cũng thương nhớ huynh ấy, tự hào về huynh ấy, mặc dù huynh ấy chưa một ngày tận hiếu với phụ thân.

Cậu ta hất tay tôi ra, sức mạnh cuồng bạo khiến tôi chao đảo:

- Cả cô nữa, trong lòng cô cũng chỉ có mình huynh ấy. Huynh ấy được tất cả mọi người yêu thương, nhưng hãy xem xem, huynh ấy đã mang lại cho những người yêu thương mình được những gì nào? Thậm chí giờ đây, khi phụ thân qua đời mà huynh ấy cũng không thèm nhỏ một giọt nước mắt! Anh ta là đồ quái vật máu lạnh!

- Đủ rồi! Cậu có biết là Rajiva còn đau khổ hơn cả cậu không? Cậu có thể gào thét để giải tỏa, muốn khóc là khóc, thích nhiếc móc là nhiếc móc, nhưng còn cậu ấy...

Tôi quay sang nhìn Rajiva, cậu ấy vẫn nhắm nghiền mắt, lầm rầm tụng kinh, nước mắt tuôn trào

- Cậu ấy không phải không biết đau đớn là gì, mà vì cậu ấy đau khổ tới mức không rơi nổi nước mắt...

- Ngải Tình...

Rajiva bất chợt lên tiếng, giọng nói như lạc đi.

- Pusyseda nói không sai, tôi là người xuất gia, người xuất gia vốn dĩ không thể có tình cảm thế tục...

- Rajiva...

Cậu ấy đứng lên, bước ra ngoài cửa.

- Tôi vào cung thông báo cho vương cửu...

Tôi định đuổi theo nhưng đã bị Pusyseda giữ lại. Tôi đẩy cậu ta ra bằng hết sức lực mà tôi có. Tôi không biết Rajiva sẽ làm gì, nhưng tôi phải đi theo, để bảo vệ cậu ấy.

Cậu ấy đi rất vội, không rẽ về hướng hoàng cung mà ra khỏi thành. Lính gác cổng thành thấy cậu ấy thì lập tức cho qua, đến lượt tôi, tôi phải đưa cho họ toàn bộ số tiền có trên người, họ mới đồng ý để tôi đi.

Cậu ấy bước đi lang thang, vô định, bước chân gấp vội trong đêm, xiêu vẹo, loạng choạng. Điểm đến sau cùng là bờ sông Tongchang. Cậu ấy gào khóc thảm thiết với mặt nước lặng như tờ. Đêm khuya tịch mịch, ngoại thành xa vắng, tiếng khóc của cậu ấy khuấy động không gian.

Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Rajiva, cậu không phải không có tình cảm, chỉ là cậu không thể khóc trước mặt người khác. Một người giàu cảm xúc và giàu yêu thương như cậu, vì sao lại sùng bái thứ tôn giáo buộc người ta phải đoạn tuyệt với mọi cảm xúc của con người?

Tôi đã rất muốn đến bên an ủi cậu ấy, nhưng những lời nói của Kumarayana cứ văng vẳng bên tai. Rajiva, tôi không muốn sự xuất hiện của mình khiến cậu rối bời, tôi chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh cậu như thế này thôi.

Chợt nhớ đến những ca khúc của Tề Dự, bài hát khiến tôi cảm động nhất của cô là "Nước mắt lạc đà". Lúc trước, tôi cảm động vì câu chuyện tình đẹp mà buồn trong tiểu thuyết cùng tên của Tam Mao. Còn bây giờ, trong đêm sâu cô quạnh, con người mà ngay cả khóc cũng không được khóc ấy khiến tôi không khỏi cảm khái mà nhớ đến ca khúc này, nỗi buồn ngập tràn trong tôi. Con tim trốn chạy, tìm nơi trú ẩn nhưng vô ích, đành ở đó, nhẫn nhịn chống chịu với cơn đau.

"Em mang theo hạnh phúc rượt đuổi nỗi đau. Ra đi có lẽ là cách duy nhất để yêu anh

Chỉ biết trao đi, em đã không học cách nhận lại. Lãng quên, có lẽ là lời chúc phúc thành tâm nhất ta dành cho nhau.

Đôi mắt ấy dịu dàng từ thuở khai sinh, nhưng ngay cả khóc than cũng chịu sự nguyền rủa, không có nước mắt, làm sao chảy ra cho vơi cạn nỗi cô đơn?

Gió cát mịt mùng, mắt em nhạt nhòa, bước đi xô lệch trong đêm tối. Lạc lối trong sa mạc, trái tim là vì sao Bắc cực, cần mẫn, kiệm lời.

Gió cát mịt mùng, hoang ảo tiếng gọi tình yêu, muốn nhớ lại cũng nhọc nhằn. Hai ta, chẳng dám yêu, không dám hận, để mặc gió cát vô tình cuốn đi dấu chân".

Trái tim tôi hát lên lời ca này, nước mắt chan hòa, gió đêm thổi tới, tâm can càng thêm giá lạnh. Rajiva, sức ảnh hưởng của cậu mới lớn làm sao, ngay cả hát tôi cũng không dám cất lời, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng. Rajiva, đêm nay cậu không cô đơn, tôi luôn ở bên cạnh cậu, cùng khóc với cậu. Hãy để nước mắt của hai mươi tư năm tuổi đời trong tôi được một lần vì cậu mà khóc cạn. Sau này, chúng ta đừng khóc nữa, hãy để gió cát vô tình cuốn đi dấu chân hai ta từng lưu lại trên sa mạc cuộc đời này.

Tờ mờ sáng cậu ấy mới lặng lẽ quay về với vẻ mệt mỏi, rã rời, tưởng như hồn bay phách lạc. Đêm lạnh như băng, khi tôi đứng lên để đi theo cậu ấy, toàn thân dường như không còn một chút hơi ấm nào.

Tôi đi về phủ Quốc sư, hai tay xoa vào nhau để đuổi đi cơn giá lạnh. Bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa dừng ngay bên cạnh, tấm màn che được vén lên, một khuôn mặt nhà sư vừa quen vừa lạ hiện ra ngay sau đó:

- Cô nương, là cô sao?

Ban đầu tôi vẫn chưa nhận ra là ai, sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi chợt nhớ ra đây là sư Từ Mi Thiện ở chùa Tước Li. Tôi vội vàng chắp tay chào:

- Thủ tọa sư phụ, người đang đi đâu vậy?

Thủ tọa bước xuống xe ngựa, chắp tay chào:

- Quốc sư đêm qua vừa mới qua đời, chúng tôi đang trên đường đến đó để đọc kinh cầu nguyện cho ông ấy.

Hóa ra tin tức đã được truyền đến chùa Tước Li. Không ngờ trong xe còn thêm một người nữa, và khi người ấy nhìn thấy tôi:

- Quả nhiên là...

Tôi quay sang nhìn người vừa cất lên tiếng nói. Đó chính là Bandhudatta. Có vẻ như ông ấy đã nghe lời đồn về tôi trước đó, nhưng không chắc chắn. Giờ đây thấy tôi thế này, thì ông ấy đã khẳng định sự nghi ngờ của mình là sự thật.

Tôi nhanh chóng cúi đầu:

- Đại sư nhận lầm người rồi.

Tôi lập tức cúi chào rồi rời đi, không cần quay đầu lại thì tôi cũng cảm nhận được ánh nhìn tức giận của hai người bọn họ. Tôi cũng biết vừa rồi chẳng qua chỉ là sự phủ định vụng về mà thôi. Tâm trạng tôi ngày một nặng nề thêm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro