Chap 6 - Cảm ơn bố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng 5, tôi bận đến mức không ở nhà, mỗi lần tan tầm trở về đều đến tám chín giờ, Uyển Nhi giữa tháng trở về một lần, vốn muốn hỏi một chút nàng có phải yêu đương hay không, nhưng bởi vì sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, tôi bận quá thật sự không để ý. Bác Văn cũng được liệt vào danh sách các trường tổ chức kỳ thi năm nay, cho nên tôi so với thường ngày còn bận hơn, khoảng thời gian đó thật sự là bận đến nước cũng không thèm uống nước.

Có lần buổi tối, tôi rốt cục cũng có thời gian đi gọi điện thoại cho Uyển Nhi, tôi hỏi cô ấy gần đây cuộc sống ở trường học thế nào, tiền có đủ tiêu hay không, nàng đều nói rất tốt bảo tôi đừng lo lắng. Tôi hỏi cô ấy có phải đang yêu hay không, cô ấy ấp úng nửa ngày cuối cùng vẫn thừa nhận, tôi "Ồ" một tiếng, không có sốt ruột hỏi, chỉ nói để cho cô ấy kỳ thi đại học kết thúc trở về một chuyến, muốn cùng cô ấy đối mặt trò chuyện một chút.

Ngày hôm sau tôi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, mở ra nhìn, là một cốc nước và một túi hoa cúc lớn. Tôi cho rằng Uyển Nhi mua cho tôi, không đợi tôi hỏi, tin nhắn Tỏa Tỏa gửi đến.

"Cháu mua cho chú cốc nước và hoa cúc, cháu nghe Uyển Nhi nói gần đây chú rất bận chuẩn bị cho kỳ thi đại học, đều áp lực. Cháu nhớ lần trước thấy cốc của chú giữ ấm hai tầng, hai ngày nay nóng, cháu liền mua cho chú cốc thích hợp cho mùa hè.

Tôi nhìn thoáng qua bình giữ nhiệt bên cạnh máy tính, đúng là rót một ly nước nóng phải một hai giờ mới có thể uống vào miệng, càng miễn bàn ngâm hoa cúc. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh một chút, chỉ gửi cho cô ấy ba chữ "Cảm ơn cháu", nhưng lúc ấy tôi thật sự vui vẻ cực kỳ, cũng không phải bởi vì hai thứ này của cô ấy vui vẻ, mà là cách gần nửa năm, tôi lại một lần nữa nhận được tin nhắn của cô ấy.

Điện thoại di động lại không có đoạn sau, tôi đứng dậy đi rửa cốc nước, ngâm một ít hoa cúc vào, dùng nước nóng, không đến 20 phút đã uống vào trong miệng, một ngụm này, tôi lại cảm thấy khóe miệng cũng không đau như vậy.

Buổi chiều ngày 8, theo tiếng chuông thi cuối cùng vang lên, tôi cũng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, công việc sau đó chính là một ít công tác phối hợp, tương đối mà nói không bận như vậy. Cũng là mấy ngày đó, cô Ngô nói hy vọng có thể có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm. Trong bữa tiệc lần đó, cô nói chuẩn bị từ chức, muốn đi Bắc Kinh. Tôi lúc ấy rất bất ngờ, nhưng cũng không có giữ cô ấy lại, có mấy lời tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng, nói ra ngược lại không thích hợp. Tôi nói đùa nhiều năm như vậy ta còn chưa từng nghĩ tới muốn rời khỏi nơi này, thật sự là bội phục dũng khí của cô, lại nói tới lúc Uyển Nhi điền nguyện vọng, tôi nói khi đó cũng hy vọng nàng có thể đi ra ngoài xem một chút.

Thời điểm giữa giữa tháng 6, Uyển Nhi về nhà cùng với Tỏa Tỏa!

Ngày đó tôi còn có công việc ở trường học, Uyển Nhi gọi điện thoại cho tôi, nói đã về đến nhà, không thấy tôi, tôi nói còn có việc đang bận, phải muộn một chút, cô ấy nói không có việc gì, dù sao Tỏa Tỏa cùng cô ấy trở về, có người ở cùng cô ấy. Lúc tôi nghe thấy 2 chữ Tỏa Tỏa không khỏi khẩn trương một chút, chính là loại ánh mắt này đột nhiên rời khỏi trang giấy. Ngày đó tôi vốn phải tăng ca, nhưng cuối cùng bởi vì thật sự không có cách nào bảo trì trạng thái hiệu suất cao, sớm thu dọn tan tầm.

Uyển Nhi thấy tôi trở về rất sớm rất kinh ngạc: "Bố, không phải bô nói phải tăng ca sao?"

"Có một giáo viên tạm thời có việc, không tăng ca được." Tôi vừa đổi giày vừa dùng ánh mắt tìm Tỏa Tỏa, trong phòng khách không thấy cô ấy. Tôi hỏi Uyển Nhi: "Con ăn cơm chưa?"

"Tỏa Tỏa đang nấu cơm". Cô ấy khoanh chân trên sô pha ôm điện thoại di động, tôi đi qua đẩy đầu cô ấy một cái nói: "Vậy con không biết đi giúp Tỏa Tỏa một chút!" Lúc nói lời này tôi quay đầu nhìn thoáng qua trong bếp, tiếng máy hút mùi có chút lớn, có thể cô ấy cũng không phát hiện tôi đã về.

"Tỏa Tỏa không để con giúp". Bây giờ con bé đã có người bạn tốt Tỏa Tỏa này, thật sự đã biến thành Uyển Nhi "được nuông chiều từ bé" rồi. "Bố phải Tỏa Tỏa, không thể nuông chiều con như vậy!"

Lúc đẩy cửa bị đẩy ra Tỏa Tỏa đột nhiên quay đầu lại, một cái ngoái đầu nhìn lại này giống như là cách hơn một thế kỷ, trong ấn tượng của tôi đã lâu thật lâu không gặp qua cô ấy, lâu đến mức chính tôi cũng cảm thấy sắp quên mất bộ dáng của cô ấy. Cô ấy trở nên xinh đẹp, hoặc là nói cô ấy trưởng thành, tựa như ngày đó các đồng nghiệp nói Uyển Nhi có thể yêu đương, bây giờ tôi cũng kinh ngạc nhìn cô ấy như vậy.

Tóc Tỏa Tỏa lại dài hơn một chút, cô thích để tóc về phía sau, hôm nay mặc một bộ váy cao bồi, tôn lên dáng người của cô cực kỳ đẹp mắt. Có trong nháy mắt như vậy, ta cảm thấy mình từng ở thời điểm mất ngủ nhớ tới nàng, đó là phung phí của trời cỡ nào a!

"Chú Diệp về rồi!" Cô ấy cười nhìn tôi, khuôn mặt đã không còn non nớt như lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, trông cô ấy tràn đầy năng lượng giống như những giáo viên thực tập mới tới trong trường vậy.

"Ừm!" Tôi mím môi gật gật đầu, có chút cố ý trốn tránh ánh mắt của nàng, tim ta đập có chút nhanh, đây là khẩn trương ta không muốn thừa nhận, nhất định là vừa rồi lúc lên lầu quá nhanh. Đúng vậy, quá nhanh, gấp gáp muốn về nhà quá......

"Uyển Nhi nói chú biết cậu ấy yêu đương, sợ chú gọi cậu ấy trở về sẽ làm khó cậu ấy, cho nên mới ép cháu về cùng cho cậu ấy thêm khích lệ!"

Tôi cũng giống như cô ấy trước đây, lấy đĩa từ trong tủ khử trùng ra, đặt ở bên cạnh chuẩn bị ra nồi, trình độ nấu ăn của cô ấy thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Tôi tựa ở một bên bồn rửa bên cạnh, nhẹ giọng hỏi nàng: "Diệp Uyển thật sự yêu đương?"

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện Uyển Nhi đang vụng trộm nhìn chằm chằm chúng tôi, thấy tôi cũng đang nhìn con bé vội vàng quay đầu lại. Tỏa Tỏa nói: "Thật sự, một cậu bé rất đẹp!"

Tôi bĩu môi gật đầu, trong đầu cố gắng phác họa hình tượng một cậu bé dương quang, như có điều suy nghĩ.

"Chú sẽ không thật sự ngăn cản cậu phải không?"

"Hả?" Tôi phục hồi tinh thần lại nhìn nàng, nàng nghiêng đầu nhìn ta, mím môi, trong ánh mắt sáng ngời: "Thật ra chú muốn nói chuyện với con bé một chút, có thể trước đây chú quan tâm đến cuộc sống và học tập của cô ấy nhiều hơn, có lẽ con bé cũng từng thầm mến người con trai nào đó, nhưng chú cũng không chú ý tới, hiện tại Uyển Nhi cũng đã trưởng thành, cũng sắp 20 tuổi cũng không phải trẻ con, chỉ cần chú cảm thấy người con trai này phẩm hạnh đoan chính, chú sẽ không ngăn cản Uyển Nhi!"

Cô rất tán thành gật đầu, "Rất giống với suy nghĩ của cháu, cháu cũng an ủi cậu ấy như vậy, nhưng cậu ấy quá khẩn trương, sợ chú không đồng ý cho cô ấy yêu đương ở đại học!"

Món ăn cuối cùng nấu xong, nàng tắt lửa thử một tay múc nồi, tay kia cầm muỗng đổ thức ăn vào trong đĩa, nhưng thể chất của nàng quá nhỏ, chỉ bưng lên một chút đã không còn sức lực, tôi vội vàng đi giúp nàng. Chính là một cơ hội như vậy, chúng tôi có lần đầu tiên tứ chi đụng chạm. Nói ra không sợ bị chê cười, lúc ấy tôi cảm giác giống như bị điện giật, làn da trên mu bàn tay cô ấy rất mềm, ấm áp, tôi lưu ý thấy gò má cô ấy đỏ lên.

Trên bàn cơm nhà chúng tôi từ trước đến nay đều chỉ ăn cơm không thảo luận vấn đề, cho nên chuyện Uyển Nhi vẫn lo lắng đặt ở thời gian trà nghỉ sau khi ăn xong. Ba người chúng tôi ngồi vây quanh bàn trà, Tỏa Tỏa lặng lẽ ở một bên pha trà hoa cúc cho mọi người, đây là một nửa hoa cúc tôi lấy từ trong phòng làm việc về.

"Uyển Nhi, bố... gọi con trở về không phải nói muốn ngăn cản con cái gì, con cũng là người lớn rồi, tuổi con ở ngày xưa ai cũng đã làm mẹ rồi, huống hồ con hiện tại con sắp là sinh viên năm 2 rồi, cũng đã có suy nghĩ riêng." Nói tới đây, tôi vội vàng nhìn thoáng qua bên cạnh Tỏa Tỏa, nàng cũng rất nghiêm túc nghe ta nói, "Bố vừa mới hỏi Tỏa Tỏa, con bé nói là một cậu bé rất rạng rỡ, bố liền cố gắng tưởng tượng rốt cuộc là người như thế nào, cao cao gầy gầy? hoặc là mập mạp? Tóm lại lần đầu tiên có cảm giác như vậy rất kỳ diệu, Uyển Nhi của bố trưởng thành, muốn trải qua một đoạn tốt đẹp khác của cuộc đời." Những lời này tôi là phát ra từ nội tâm, cho dù trước kia con bé từng thầm mến một cậu bé, Nhưng đây là lần đầu tiên con bé thực sự thích một người yêu một người, tôi không muốn để lại cho con bé những trải nghiệm tồi tệ, ít nhất từ góc độ của cha mẹ, cho dù tương lai có thể ở bên nhau hay không, ít nhất cũng là một đoạn hồi ức tốt đẹp. "Bố thật ra muốn nói cho con biết, trong một đoạn tình cảm không chỉ có vui vẻ, cũng sẽ có thương tâm khổ sở, bố hy vọng khi con yêu người khác cũng đừng quên yêu chính mình..."

Đã lâu lắm rồi tôi không nói nhiều với con bé như vậy, hôm nay cũng là nói vội, tôi muốn nhân cơ hội này nói cho con bé biết nhiều hơn, nhưng vấn đề này tôi làm bố lại cảm thấy có chút khó mở miệng. "Uyển Nhi....."

"Dạ?" Con bé tựa hồ rất tán thành quan điểm của tôi, "Bố nói đi, con nghe đây!

"Con là con gái... Có mấy lời... Có thể trước kia thầy dạy sinh học của các con từng dạy..." Tôi lấy tay khoa tay múa chân, vẫn không biết mở miệng thế nào, "Có thể ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng bố hy vọng con đừng vội vàng..."

Tỏa Tỏa giống như hiểu được ý của tôi, cùng Uyển Nhi liếc mắt nhìn nhau, hai người thẹn thùng cúi đầu, "Bố chúng con không có..."

Tôi uống một ngụm trà, nếu đã nói tới đây, liền dứt khoát nói nhiều một chút: "Bảo vệ tốt chính mình là ưu tiên hàng đầu, ép buộc không phải là tốt đẹp. Thời cơ mà... " Tôi nghĩ nghĩ nói, " Con nghĩ như vậy, nếu như tương lai một ngày nào đó con nhớ lại lần đó, là vui vẻ, hạnh phúc, đáng giá nhớ lại, đó chính là đúng rồi."

Tôi nhìn thấy Tỏa Tỏa đang lau nước mắt, Uyển Nhi cũng nhìn thấy, kéo tay cô hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Cô nín khóc mà cười: "Chính là tớ quá cảm động."

Uyển Nhi thoạt nhìn tâm tình tốt hơn rất nhiều, cũng không có cảm giác khẩn trương như lúc tôi mới vào cửa, chủ động ngồi ở bên cạnh tôi, ôm cổ tôi nhìn Tỏa Tỏa hỏi: "Tỏa Tỏa, nam sinh theo đuổi cậu nhiều như vậy, cậu không có một người nào thích sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro