Chương 75: Người Phụ Nữ Kì Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ sau khi nói một cách thẳng thừng thân phận của hai người, Sung Ho gần như dính mình ở nhà Jisoo.

Phàm là lúc hắn rãnh rỗi, hắn nhất định sẽ nương nhờ trong nhà cô, giúp đỡ làm việc nhà, chăm sóc cục cưng. Một đoạn thời gian này, cho cục cưng ăn sữa tươi, thay tã, thậm chí là tắm, hắn đều làm hết.

Vừa bắt đầu, Jisoo cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Cho đến khi cô tình cờ phát hiện, lúc Sung Ho ở trêu chọc cục cưng, lại dạy cục cưng gọi hắn là 'ba'. Lần một lần hai, cô làm bộ không để ở trong lòng. Nhưng về sau lặp lại bảy tám lần, trong lòng cô có cảm giác không hiểu. Cô không biết Sung Ho có ý gì, hắn cũng không có nói qua hắn muốn làm cha nuôi đứa bé.

Hiện tại bảo bối còn nhỏ, cho nên mỗi lần đáp lại hắn đều là giọng nói ê a. Nhưng đợi đến khi bảo bối biết nói, rất có thể nó sẽ thật sự xem Kang Sung Ho trở thành ba mình. Đây cũng chính là điều khiến trong lòng cô cảm giác không thoải mái.

Hơn nữa, Sung Ho chiếm cứ phần lớn thời gian ở chung của cô và cục cưng.

Không chỉ có là ở nhà, thời điểm cô muốn dẫn cục cưng ra cửa tản bộ, cũng sẽ bị hắn đoạt đi công việc ôm cục cưng. Một người đàn ông trưởng thành, dùng khăn lưng dành cho trẻ con bọc một đứa bé khéo léo đáng yêu ôm ở trước người, bất luận thấy thế nào đều vô cùng hấp dẫn con mắt. Mỗi lần do hắn cõng cục cưng cùng cô cùng nhau ra ngoài tản bộ thì bọn họ nhất định sẽ trở thành đối tượng bị người vây xem. Đối với việc này, Sung Ho luôn là một bộ dáng cười tít mắt, vẻ mặt giống như nhặt được bảo vật. Lại khổ Jisoo. Cô có thể từ trong ánh mắt người khác thấy được hoặc hâm mộ, hoặc tò mò, thấy cô và hắn, người quen đều hiểu lầm quan hệ của 2 người. Cô không thích hiểu lầm như vậy, vô cùng không thích.

Đang lúc Jisoo âm thầm tính toán muốn như thế nào mới có thể thuyết phục Sung Ho quá mức nhiệt tình thì không nghĩ tới, phiền toái thế nhưng tìm tới trước cửa nhà mình. . . . . .

Khó có được hắn có chuyện muốn làm, sáng sớm liền bị điện thoại gọi về ra ngoài. Cô giống như là vui vẻ ăn tết. Cô vội vã chuẩn bị túi xách của mình, cõng cục cưng ra cửa.
Khí trời không phải quá tốt, trời u ám, tựa hồ tùy thời sẽ mưa.

Chỉ là cô đã chuẩn bị chu toàn, không thèm để ý khí trời sẽ thay đổi như thế nào.

Cõng cục cưng đi ra khỏi tiểu khu, cô liền sau sắc cảm nhận được, lúc bất tri bất giác cục cưng hơn năm tháng đã lớn, lại cao không ít. Trước bởi vì Sung Ho vẫn cướp ôm cục cưng, cô không có cơ hội tự mình cảm nhận. Quả nhiên, mẹ vẫn là nên thời khắc ở chung một chỗ cùng cục cưng, mới có thể càng khắc sâu cảm nhận được cục cưng lớn lên.

Đại khái là bởi vì tâm tình tốt vô cùng, cô cõng cục cưng liên tiếp đi qua bốn năm con đường, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí càng đi càng hưng phấn, càng đi càng vui vẻ.

Khi cô sắp đi tới con đường thứ sáu, thì nháy mắt một người phụ nữ nhìn qua rất trẻ tuổi, lại lộ ra một cỗ lão luyện, hơi thở sắc bén của phụ nữ xinh đẹp, chặn lại đường đi của cô.

Người phụ nữ không che giấu chút nào nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như là đang quan sát một hàng hóa đợi bán.

Đang lúc cô không giải thích được, thời điểm không nhịn được muốn chủ động mở miệng hỏi thăm, người phụ nữ chợt giành mở miệng trước."Ừ. . . . . . Dáng dấp không tính là khó coi, nhưng thật ra có cảm giác vô cùng khéo léo." Nói xong, khóe miệng của người phụ nữ hơi giơ lên. Tựa hồ đối với ngoại hình cô, bước đầu coi như hài lòng.

"Xin hỏi cô là?" Jisoo kỳ quái nhíu lông mày, cô và người phụ nữ này giống như hoàn toàn không biết. Hơn nữa, cô ta đang nói cái gì? Bộ dáng cô đẹp mắt hay khó coi, liên quan gì tới cô ta?

"Tôi muốn mời cô uống ly cà phê, không biết cô có nể mặt hay không." Người phụ nữ đáp phi sở vấn, vẻ mặt cười cười nhìn cô. Tuy là hỏi ý Jisoo, chỉ là giọng nói của cô ta lại nghe không ra chút ý tứ trưng cầu nào.

"Cái đó, chúng ta hình như không quen biết." Jisoo bị hành động quái dị của người phụ nữ làm cho hồ đồ, người phụ nữ này chắc không có vấn đề đi. Ban ngày, sao lại ở ngoài đường phố tùy tiện ngăn lại một người phụ nữ xa lạ, hơn nữa còn muốn mời đối phương uống cà phê. Nghĩ thế nào, đều có chút giống như là đàn ông tiếp cận với phụ nữ.

Người phụ nữ cười cười, đúng tình hợp lí trả lời: "Tôi hiện tại liền quen biết với cô."

"Tôi mang theo cục cưng có thể không tiện."Jisoo vô cùng bất đắc dĩ, cô ngược lại rất hứng thú với người phụ nữ cá tính này. Vấn đề là, cô mang theo cục cưng, đoán chừng không có gì biện pháp chuyên tâm cùng cô ta đi uống cà phê.

"Không sao, tôi không ngại." Người phụ nữ không sao cả nhún vai một cái, ghé đầu liếc mắt nhìn cục cưng trong ngực Lan Sơ.

Bất chợt, trong giây lát Jisoo giống như đã hiểu ra cái gì. Cô thử dò xét quan sát người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt này, thận trọng nói: "Cái đó, tôi. . . . . . Không phải đồng tính, tôi thích đàn ông, cô hiểu ý của tôi không."

Miệng của người phụ nữ rõ ràng co quắp, nhìn cô trong lúc nhất thời giống như không biết nên nói những gì.

Jisoo bị cô ta nhìn trong lòng tóc dựng thẳng, vội vàng khoát tay giải thích. "Cái đó, thật xin lỗi, tôi không có ác ý gì, tôi không phải là kỳ thị đồng tính, tôi chỉ là nói tương đối thẳng mà thôi." Cô thật đúng là nói chuyện không dùng đến não, tại sao có thể trực tiếp mà nói ra như vậy. Ngộ nhỡ đối phương thật sự là đồng tính, vậy cô chẳng phải là đã đả thương lòng của người ta, lại đả thương tự ái của người ta sao? Khó có được có một người phụ nữ sẽ coi trọng cô, cô kích động làm cái gì? Không thể tỉnh táo một chút để xử lý vấn đề sao?

Hồi lâu, người phụ nữ thật sâu thở ra một hơi, giống như để cho mình bình tĩnh lại. Sau đó, cô ta nhìn chằm chằm Jisoo, từng chữ từng câu, vô cùng rõ ràng trả lời: "Tôi cũng vậy không thích phụ nữ!"

"A, vậy thì tốt, vậy thì tốt." cô nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm, cô quả nhiên tố chất thần kinh quá nhạy cảm quá rồi. Cô làm sao lại có thể suy nghĩ lung tung liên tưởng với đồng tính rồi? Người làm mẹ, xác thực có tiềm ẩn một ít bệnh thần kinh. Giống như là vị mẹ dạ xoa, lại giống như chính cô.

"Xin mời." Người phụ nữ không hề nữa cùng Jisoo lãng phí thời gian, hướng cô làm một cái đưa tay ra hiệu mời.

Đang lúc này, cô đột nhiên nghe được truyền đến từ sau lưng một hồi tiếng bước chân vô cùng chỉnh tề. Theo bản năng quay đầu nhìn lại, hai người đàn ông khôi ngô, không biết từ lúc nào ngăn chặn đường đi của cô. Căn cứ vào tình huống trước mắt, cô chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu. "Được rồi." Đối phương đồng dạng là phụ nữ, cô ta cũng sẽ không làm ra chuyện quá phận đi. Chỉ là, cô còn giống như nghe qua một câu nói khác. Câu nói kia hình như là: độc nhất lòng dạ đàn bà.

Jisoo vốn tưởng rằng người phụ nữ sẽ trực tiếp mang cô đến quán cà phê gần đó, kết quả cô ta lại dẫn cô tới trước một chiếc xe riêng dừng ở ven đường. Sau đó tự mình mở cửa xe, đứng ở một bên, mời cô lên xe.

Cô âm thầm cắn răng, lấy tay bảo vệ đầu nhỏ của cục cưng, thận trọng chui vào trong xe.

Xe giống như một phòng cá nhân nhỏ. Ngồi xuống, ngược lại còn có chút thoải mái.

Người phụ nữ đóng cửa xe, từ bên kia lên xe, ngồi ở bên cạnh Jisoo. Mà hai người đàn ông trước đó chặn đường đi của cô lại lên ghế lái cùng ghế lái phụ.

Xe chậm rãi chạy. Người phụ nữ không nói một lời, hai người đàn ông trước mặt cũng không nói chuyện.

Không khí vô cùng trầm mặc, khiến tâm tình Jisoo không nhịn được có chút nặng nề. Cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa xe một đường không ngừng vụt qua về phía sau cực nhanh, tâm tình không kiềm chế được thấp thỏm. Cô hình như không đắc tội với người nào đi. Trừ năm người kỳ quái xa lạ lần đó vây quanh cô, lại bị Sung Ho cưỡng chế rời đi. Trong đó có một người chính là phụ nữ, nhưng là người phụ nữ kia và người phụ nữ này tuyệt đối không phải là cùng một người. Còn nữa, Sung Ho hình như cũng đã đem chuyện kia xử lí rõ ràng.

Cô thấp thỏm cũng không có kéo dài quá lâu, không lâu lắm, xe liền dừng ở ngoài cửa một quán cà phê khá yên lặng.

Người phụ nữ xuống xe trước, sau đó cô ta hơi có chút phong phạm thân sĩ đi tới bên này Jisoo, tỉ mỉ thay cô mở cửa xe, mời cô xuống xe.

Jisoo cảm thấy rất kỳ quái, người phụ nữ xa lạ này đối với cố hình như khá lịch sự. Nhưng là cô vẫn còn không có chút đầu mối nào, hoàn toàn không biết cô ta là ai. Càng không biết rốt cuộc cô ta muốn nói với cô cái gì, hoặc là muốn làm cái gì.

"Tôi yêu Sung Ho, bất luận tôi lấy phương thức gì tồn tại ở trong sinh mệnh của anh ấy đều không quan trọng, chỉ cần tôi có thể cùng anh ấy ở chung một chỗ là được." Cô vẫn rất có tự tin, nhưng là hôm nay, ở đây, tất cả tự tin của cô đều bị đánh vỡ ở trước mặt người phụ nữ khéo léo này. Chỉ là, cô không hối hận, cũng sẽ không oán hận bất luận kẻ nào. Dù sao con đường này, là chính cô lựa chọn. Cô sẽ luôn cố gắng, cô sẽ tiếp tục kiên trì, trừ phi Sung Ho cũng không cần cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro