"Em đúng là cục nợ của anh, làm gì cũng không xong với em"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cơn gió cuối tháng 8 nhè nhẹ thổi qua phiến lá, đôi tấm rèm cửa cũng đã mấy lần bị gió thổi cho bay lên cao, rồi lại rơi tự do xuống vị trí ban đầu. Hồ nước có gợn sóng nhẹ, nhưng vẫn không mất đi màu xanh biếc vốn có của nó. Khung cảnh bình yên đến lạ.Bên cửa sổ, tôi cũng tĩnh lặng suy ngẫm. Tay với lấy chiếc kính cận để trên bàn đeo vào, khẽ ngồi thẳng dậy đưa đôi bàn tay lên chiếc Dell mà đánh liến thoắng: "Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên như đôi mắt của một con chó sói đói mồi. Một tay luồn vào áo Nguyên vuốt ve sống lưng mềm mại, tay kia thuần thục cởi bỏ gfxgcvjnjkg..."

Một bóng đen bí ẩn xuất hiện sau lưng...

"Áhhhhh!!!"

Chiếc máy tính Dell bị nhấc bổng lên,  tôi thì phát ra tiếng kêu cá heo thảm thiết có tần sóng chạy xa ngàn dặm khiến người kia nhăn mặt:

"Aa! Triệu Mặc Nhiên, em muốn làm gì? Hành hạ màng nhĩ của anh sao? Ghét anh đến vậy sao?"

"Vương Tuấn Khải! Sao anh lại ở đây? Không phải hôm nay anh có lịch trình thu âm ở Studio sao?"

Đó là Vương Tuấn Khải - bạn trai tôi, trên tay anh là chiếc Dell đang lơ lửng.

"Mà trả máy tính cho em đây... trả đây... Anh không được đọc..."

Tôi nghĩ đến thảm cảnh cẩu huyết khiến cho gia đình tan vỡ, kiểu như: "Chồng" đọc được fanfic đam mỹ 18+ do "vợ" mình làm tác giả và mình là nhân vật chính(@@). Ôi không, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình rồi, đến lúc đó thì hậu quả gì khủng khiếp nhất cũng có thể xảy ra được.

"Em chăm chú như vậy, anh đã đứng sau lưng em mấy phút rồi em cũng không biết a~ Chuyện trọng đại gì có thể giành sự chú ý của em với anh vậy?! Để anh xem xem nào.... *đọc to* Vương Tuấn..."

"Không được a~"

Tôi sống chết nhảy lên nhằm vào chiếc Dell mà với với.. nhưng cao quá! Bà mẹ nó, người yêu cao lúc ôm thì thích thật đấy nhưng lúc hắn bắt nạt tôi thế này thì tôi phải làm sao?! Cả người tính từ gót chân lên đến đỉnh đầu còn chưa đủ 1m60, thế mà kẻ kia mới sắp 21 tuổi lại cao hơn mét 79 rồi, tay cũng dài nữa a~ Cách này coi bộ không xử được tên kia.Vậy thì đổi cách khác thôi!Vòng eo Vương Tuấn Khải đột ngột bị một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy không buông, liên tục đung đưa qua lại, lắc mạnh, rồi lại nhảy cẫng lên.

"Tiểu Nhiên, em làm gì thế?"

"Làm gì mà còn phải hỏi sao, em ôm anh đấy. Anh không trả em, em không để anh đi đâu cả."

Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn xuống, quả thật giống con cún đòi được sủng, đôi mắt mở to chớp chớp mà đẫm chút nước, cái mũi nhỏ chun chun lại cọ vào lồng ngực. Nhìn tôi trong lòng mình, Vương Tuấn Khải hình như mềm lòng mà thả lỏng thân thể, buông tay khẽ nói:

"Thôi được rồi trả cho em này... Em đúng là cục nợ của anh, làm gì cũng không xong với em. "

Nói đoạn vòng hai cánh tay rắn chắc ghì chặt tấm thân nhỏ bé của tôi vào ngực mình, đung đưa qua lại. Tôi ghì cằm vào khuôn ngực ấy không rời, ngẩng mặt lên nhìn người yêu. Hai người mắt thỏ mắt sói đối nhau. Anh nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn. Lưỡi anh cuốn lấy lưỡi tôi, nhẹ nhàng luồn lách khắp khuôn miệng nhỏ nhắn mà mút lấy mút để, như mang hết nỗi nhớ dồn nén suốt ba tuần không gặp đắp lên giây phút này. Đến khi mặt tôi bắt đầu đỏ lên vì thiếu không khí, anh mới chịu rút lưỡi lại, nhưng còn quyến luyến gặm nhấm đôi môi mềm mại như nhung ấy.

"Cún con của anh, ba tuần không gặp rồi, có nhớ anh không?"

"Không một chút nào a~ Em sao lại phải nhớ một tên khó ưa như anh chứ... hứ!"

"Thật ra là rất nhớ... Đã bao ngày rồi cũng không có lấy một cuộc gọi. Em sao lại có thể nhớ anh nhiều như thế chứ, cứ như bị anh bỏ bùa rồi..." *nội tâm em thầm dậy sóng*

Anh biết tôi tính tình trẻ con nên luôn ngụy biện để người khác không bận tâm chứ thực ra tôi nhớ anh nhiều lắm. Nếu không từ nãy đến giờ đã hơn chục phút rồi tôi vẫn ôm anh chặt cứng không chịu nới lỏng sao?!@@

"Xin lỗi em nhiều nha bé con." - Anh nhìn tôi âu yếm - "Tháng này có ngày kỉ niệm ra mắt của TFBOYS, là một nhóm trưởng anh phải làm nhiều việc chuẩn bị cho fans' time nữa, trong vài tuần bay đi bay lại nhiều nơi, ngày ngày luyện tập đến đêm mới về đến khách sạn, anh muốn gọi điện cho em lắm mà nghĩ sẽ làm mất giấc ngủ của em nên thôi. Bây giờ anh về rồi, sẽ ở bên em ngày đêm luôn, đến lúc đó đừng có ghét bỏ anh đấy!"

"Em nào dám ghét bỏ anh a~ Em nhớ anh lắm. Không biết anh vất vả vậy, em thật đáng trách.." - Tôi nhỏ giọng, ngại ngùng.

Tôi cũng biết là anh và "đồng bọn" có nhiệm vụ quan trọng phải thực thi, đối với đàn ông thì công việc luôn đặt lên hàng đầu. Nhất là cô cũng chẳng muốn làm phiền anh nữa, nửa đêm anh mới luyện tập xong rồi lại nói chuyện điện thoại thì chắc anh suy nhược cơ thể luôn quá.

" Vậy thế này đi, mấy ngày này Vương Tuấn Khải anh cứ để em chăm sóc... có được không?"

"Vậy không dám làm tiểu bảo bối của anh thất vọng, tấm thân này giao cả vào em đấy...haha."Như chợt nhớ ra điều gì đó, Tôi ngước mắt lên nhìn Vương Tuấn Khải.

"À vậy còn Vương Nguyên và Thiên Tỉ thì sao ạ? Chắc họ cũng đang ở Trùng Khánh, hay chúng ta gọi họ đến đây, để em trổ tài nấu ăn"

Tài nấu ăn của tôi cũng không tệ nha. Người ta bảo con gái mười mấy tuổi trước kia đã đi lấy chồng rồi, về nhà đối mặt với mẹ chồng công việc gì cũng thoăn thoắt người ta mới nể, mới yêu. Tất nhiên bây giờ vẫn chưa cần lấy chồng nhưng tôi vẫn biết nấu ăn, do mẹ dạy. Còn rửa bát thì cô hơi lười, chắc phải nhờ một tay Vương Tuấn Khải thôi!

"Ây da, cái này không ổn nha... Lão Đại của em về với em sao có thể để hai con kì đà ngồi ăn ké đậu hũ với anh chứ. Em sợ họ đói để anh gọi người mang đùi gà đến cho họ, Vương Nguyên với em còn là bạn học cứ đến trường là gặp nhau rồi, hà tất phải vất vả nấu thêm cơm rửa thêm bát."

"Cái đồ ranh ma! Thôi thì chiều theo ý lão Đại vậy..." - Tôi nhất nhất nghe lời, không phải vì bình thường giống như con mèo nhỏ quanh quẩn bên chân anh, chẳng qua là vì lâu rồi không gặp mặt, muốn tốt với đồng đội của anh, cũng là bạn học của mình mà cũng không xong.Anh ghì cằm vào đầu tôi, tay lướt nhẹ trên tóc, cảm nhận mùi hương thân quen ấy thoang thoảng bên mũi mình. Tôi thì ôm chặt anh, tai áp vào khuôn ngực rộng lớn, tôi nghe thấy từng nhịp tim của anh đang đập liên hồi. Ở trong vòng tay anh, cảm giác ngọt ngào đến lạ, vừa ấm áp như một người bảo hộ, lại cháy bỏng ngọn lửa tình yêu tuổi trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro