Chương 46 vì vai ác chết lần thứ năm ( 46 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì độ hảo cảm của Lục Thanh Uyên sau phó bản trò chơi thứ ba đã tăng tới 100 điểm, cho nên bây giờ Du Đường có hai lựa chọn, một là hiến tế linh hồn cho hắn rồi rời đi ngay lập tức, hai là chờ đến thời khắc trước khi Lục Thanh Uyên bị cắn nuốt mới hiến tế linh hồn đổi mệnh cho Lục Thanh Uyên, sau đó rời khỏi thế giới này.......

Du Đường khóa vòi hoa sen, lấy khăn tắm lau khô cơ thể. Đến khi mặc quần áo cẩn thận rồi ra ngoài đã thấy Lục Thanh Uyên đang đứng cạnh cửa chờ mình.

Hắn thấy Du Đường đi ra thì nhào vào hôn chùn chụt rồi nói: "Chào buổi sáng, bà xã ~"

Lục Thanh Uyên hớn ha hớn hở mặt dày ngả ngớn: "Hôm nay cũng sẽ iu bà xã cả một ngày~"

Du Đường thấy thế thì lòng nhũn ra thành bãi nước, duỗi tay vò đầu hắn thành cái ổ gà rồi nghĩ chờ đến thời khắc cuối cùng đi vậy. Y muốn ở bên tiểu ác ma của mình thêm một thời gian nữa.

*

Thiên Giới ngụ trên chín tầng mây, Ma giới lại ở dưới chín tầng địa ngục.

Quanh năm Thiên Giới luôn sáng ngời, hoa cỏ xum xuê tươi tốt, Ma giới thì lại luôn âm u, không có lấy một ngọn cỏ.

Trang viên hoa hồng này của Lục Thanh Uyên cũng là phải tiêu tốn rất nhiều tài lực, ma lực và nhân công mới có thể duy trì được. Du Đường ở chung với hắn cũng lâu rồi nên mới biết được tiểu ác ma vậy mà có rất nhiều sở thích từ đông sang tây đủ các thể loại.

Hắn chạy theo lối sống chậm của người Nhật, thích đọc thơ Lý Bạch, manga đọc không sót thể loại nào, lại yêu tiểu thuyết phương tây, thường xuyên xem nhạc kịch của Hàn Quốc.

Hắn dành nguyên một tầng trong tòa lâu đài rộng lớn để trưng bày những thứ mà hắn sưu tầm, ví dụ như tập thơ, đĩa nhạc, băng từ, truyện tranh, tiểu thuyết, màn hình chiếu phim điện ảnh, thậm chí còn có thể tìm được cả máy quay đĩa kiểu cũ, đài radio, TV các loại từ nhỏ đến lớn, từ loại mới nhất đến loại cổ xưa nhất đều có cả.

Vuốt ve những tập thơ có mới có cũ đan xen trên kệ sách là có thể cảm nhận được năm tháng chảy xuôi theo đầu ngón tay.

Máy quay đĩa được mở ra, kim máy hát chậm rãi chạy qua đĩa nhạc, âm nhạc du dương trầm bổng bắt đầu quanh quẩn ở trong nhà tựa như dòng suối mát róc rách chảy xuôi trong tâm hồn, làm tâm tình người nghe dù đang nóng nảy bất an cũng dần lắng đọng lại.

Lục Thanh Uyên ôm chặt lấy Du Đường từ phía sau, nhẹ cất giọng thầm thì: "Đường Đường, anh có biết khiêu vũ không?"

"Cũng có biết một chút."

Khi còn ở thế giới cũ, Du Đường thường xuyên tham gia các buổi tiệc, khiêu vũ là kỹ năng bắt buộc phải có. Cho nên tuy rằng y nhảy không đẹp lắm nhưng tính ra cũng biết chút chút.

Y trả lời: "Nhưng mà anh chỉ biết nhảy bước nam."

"Vậy em sẽ nhảy bước nữ." Lục Thanh Uyên kéo tay Du Đường vòng qua người mình, gom toàn bộ bóng dáng của y vào trong đáy mắt.

"Đến đây, đỡ lấy eo em."

Ngày trước ở tiệc rượu Du Đường cũng thường xuyên khiêu vũ với các nữ minh tinh, nhưng khi đó y cũng không có cảm giác gì. Chỉ chăm chăm bảo trì khoảng cách để đỡ bị truyền thông mang ra soi mói. Hơn nữa Du Đường có hơi nhạy cảm với mùi son phấn nước hoa, có khi phải nhịn để không hắt xì trước mặt bạn nhảy.

Cũng không biết tại sao khi cùng Lục Thanh Uyên khiêu vũ, y lại cảm thấy hơi bối rối ngượng ngùng, trong lòng thì cảm thấy khuôn mặt của tiểu ác ma thật sự quá xinh đẹp, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu muốn chết.

"Đường Đường." Lục Thanh Uyên ôm lấy Du Đường, dưới chân vẫn phối hợp với bước chân của y theo nhạc, nhẹ giọng nói: "Nếu thời gian có thể ngừng ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao."

Du Đường biết rõ cơ thể của Lục Thanh Uyên đang đếm ngược thì tại sao hắn lại không rõ ràng tình trạng của mình?

Chỉ là tránh không đề cập tới mà thôi.

"Tiểu ác ma."

Du Đường ngẫm nghĩ rồi quyết định thẳng thắn: "Em từng bảo muốn biết về quá khứ của anh, bây giờ anh kể cho em, em có muốn nghe không?"

Lục Thanh Uyên khựng lại hỏi: "Anh thật sự muốn nói cho em?"

"Ừ."

Lần này Du Đường không hề do dự, bởi vì y cảm thấy không cần phải giấu giếm thêm nữa.

Trước khi độ hảo cảm của Lục Thanh Uyên đầy, nếu y nói ra những lời này đối phương cũng sẽ không tin. Nhưng bây giờ độ hảo cảm đã được xoát mãn, hai người lại sắp phải sinh ly tử biệt, nói ra những chuyện này sẽ khiến cho mức độ tổn thương của Lục Thanh Uyên giảm bớt một chút.

【 ký chủ, ngài thật sự muốn nói mọi việc cho Lục Thanh Uyên sao? 】 hệ thống có chút lo lắng: 【 em sợ là nếu ngài nói ra có thể sẽ có nguy hiểm.】

【 rốt cuộc thì chính ngài cũng đã nói, luôn luôn có một sức mạnh kỳ lạ nào đó ngăn cảm tình cảm của ngài. Còn nữa, sau khi thế giới thứ tư kết thúc, giao diện của em xuất hiện trục trặc, cửa sổ xóa ký ức tự động nhảy ra cưỡng chế xóa bỏ hoàn toàn ký ức của ngài. 】

【 Một loạt các sự kiện nối tiếp nhau đều cho thấy rằng, nhất định có kẻ đang cố tình tra tấn ngài và Chủ Thần đại nhân, nếu bây giờ ngài thẳng thắn mọi chuyện với Lục Thanh Uyên, em sợ là sẽ phát sinh biến cố. 】

Du Đường nghe xong những lời của hệ thống thì im lặng trầm mặc. Lục Thanh Uyên đã ngừng nhảy từ lâu nhưng cũng không ép buộc Du Đường phải nói ngay mà chỉ im lặng đứng chờ đợi.

Một lúc sau, Du Đường giương mắt nhìn thẳng vào Lục Thanh Uyên nói: "Thật ra em chính là Ngụy Uyên."

Thời gian ngay khoảnh khắc đó phảng phất dừng lại.

Nỗi đau như kim châm vào nhanh chóng lan ra toàn bộ đại não.

Du Đường đau đớn đến mức quỳ rạp xuống mặt đất, hai tay bấu chặt lấy đầu tóc, chật vật thở dốc từng hơi một.

Lục Thanh Uyên sững sờ rồi vội vàng ngồi xổm xuống nôn nóng hỏi: "Đường Đường, anh làm sao thế?"

"Anh bảo em chính là cái gì? Sao em không nghe thấy?" Hắn thấy Du Đường quá đau đớn liền vội nói: "Nếu quá khó chịu thì anh đừng nói nữa...."

Du Đường nắm chặt lấy cánh tay của Lục Thanh Uyên, há miệng nói ra chân tướng nhưng làm cách nào hắn cũng không thể nghe thấy được. Y lảo đảo chạy ra bàn sách tìm được giấy bút muốn viết ra tin tức quan trọng để nói cho hắn thì lại phát hiện, chỉ cần là những từ mấu chốt sẽ không thể viết ra được.

Thân thể y tựa như bị sức mạnh to lớn nào đó khống chế, hoàn toàn không có cách nói ra sự thật.

Cuối cùng Du Đường vẫn phải từ bỏ ý định trong tiếng hoảng hốt ngăn cản khuyên bảo của hệ thống và Lục Thanh Uyên. Y ngồi xổm dưới đất, bấu chặt lấy đầu tóc hỗn độn, bị cơn đau tra tấn đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Lục Thanh Uyên đau lòng ôm chặt lấy y: "Đường Đường, đừng nói nữa, em không muốn nghe nữa. Dù cho không biết về quá khứ của anh cũng không sao."

Đầu Du Đường đau đến nỗi muốn nứt ra, trong mắt lóe lên một tia tàn bạo.

Rốt cuộc là kẻ nào đứng đằng sau bày bố?

Loại cảm giác bất lực này làm y cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.

Còn Ngụy Uyên rốt cuộc đã dùng phương thức gì để cứu y? Tại sao lại bắt hai người phải trải qua thống khổ lớn đến mức như vậy?

Du Đường không thể lý giải được.

Hơn nữa tưởng tượng đến việc Lục Thanh Uyên sẽ tổn thương đến mức nào vì cái chết của mình, Du Đường lại càng cảm thấy đau lòng khổ sở, căn bản không thể cứ để mặc kệ mọi chuyện diễn ra như thế.

"Tiểu ác ma." Khi cơn đau đầu dần thuyên giảm, Du Đường lại quàng tay ôm chặt lấy Lục Thanh Uyên rồi nói: "Tuy rằng anh không có biện pháp kể cho em nghe về quá khứ của anh, nhưng anh hy vọng em có thể hiểu được một điều."

"Nếu như có một ngày nào đó anh rời khỏi em, em cũng ngàn vạn lần đừng thương tâm."

"Bởi vì hai ta sẽ dùng hai thân phận mới, một lần nữa gặp lại nhau."

---------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro