Chương 22 vì vai ác chết lần thứ tư ( 22 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"???"Du Đường ngơ ngác nhìn Tiêu Lẫm.

Y bị Tiêu Lẫm nói đến mức cả người hóa đá, trên trán đồ đầy mồ hôi lạnh.

Rồi liều mạng kêu gào hệ thống trong đầu : Thống Thống !! Mau ra đây!!!

Y hỏi ngay : Ngươi nói cho ta biết những lời Tiêu Lẫm vừa nói là đang gạt ta đúng không?

【 Tới đây tới đây!】 hệ thống cũng mới vừa tỉnh ngủ, nghe thấy lời của Du Đường thì trầm mặc nửa giây: 【 ký chủ, thật đáng tiếc, lời hắn nói hơn phân nửa đều là sự thật......】

Du Đường:????

Du Đường: Ngươi đùa ta đấy à?

【 Nè nha, thần thiếp không thèm đùa mấy chuyện này nha!】 hệ thống ủy khuất: 【 Tối qua ngài mê sảng nói lung ta lung tung, trọng điểm thì là sám hối với Tiêu Lẫm. 】

【 Ngài nói không hy vọng nhân cách xấu xa của hắn biến mất, còn nói xin lỗi vì đã nặng lời với hắn, còn nói ngài không tiếp nhận tình cảm của hắn bởi vì ngài sợ ngài chết thì hắn sẽ thương tâm. 】

Hệ thống cảm thán: 【 Những lời ngài nói ra, ai mà nghe thấy, cũng sẽ cảm thấy là ngài đang thổ lộ tình cảm dạt dào. 】

Du Đường:......

Khí thế của Du Đường chớp mắt tụt xuống đáy vực. Y gắng gượng vớt vát: Vậy........những dấu vết trên người của hắn cũng là do ta làm thật sao?

【 chuyện này thì em không rõ nữa.】 hệ thống nói: 【 chỉ cần hai người có hành động thân mật, thì em sẽ bị che mắt, không nhìn thấy gì cả. 】

Hệ thống bổ sung: 【nhưng mà hắn có vụng trộm hôn ngài, việc này em có thể làm chứng. 】

"Tướng quân?" Tiêu Lẫm nắm lấy tay Du Đường, khẽ chạm vào dấu vết còn lưu lại trên cổ, ánh mắt u ám:" Hay là ngươi dám làm không dám nhận? Đã khinh bạc ta đến như thế rồi, định không chịu trách nhiệm đúng không?"

"???"

Du Đường hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Không, không phải, điện hạ, ta làm sao dám không nhận trách nhiệm? Ơ không đúng, không đúng!"

Ý thức được mình nhỡ mồm, Du Đường vừa định sửa lời, thì Tiêu Lẫm trực tiếp triệt đường sống của y :" Tướng quân chịu nhận trách nhiệm thì tốt rồi."

"Sau này ta sẽ tôn trọng tướng quân, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không tùy tiện chạm vào ngươi, cho nên ta mong rằng tướng quân đừng lại giấu giếm tâm tư đối với ta, mà hãy nhanh chóng thẳng thắn thành khẩn tương đãi với ta đi."

Nghĩ đến gì đó, hắn lại tiếp tục nói:" Còn nữa, những gì tướng quân lo lắng, sợ rằng cái chết của mình sẽ gây ra thương tổn cho ta, làm ta thương tâm."

"Ta có thể bảo đảm với ngươi." Tiêu Lẫm trịnh trọng nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không để ngươi rời đi trước ta."

"Ta sẽ cùng sống cùng chết với tướng quân, vĩnh viễn không buông tay."

Du Đường ngơ ngẩn. Bàn tay lạnh lẽo được hơi ấm của Tiêu Lẫm bao bọc lấy, tuy rằng lực nắm tay không chặt cũng không mạnh mẽ, nhưng lại không có cách nào trốn thoát.

Xúc cảm trong lòng từ cảm động lại biến thành đau đớn khôn nguôi.

Y muốn nói cho Tiêu Lẫm biết, cốt truyện không phải thứ ta và ngươi có thể nắm giữ.

Mà ta, lại bắt buộc phải rời khỏi thế giới này.

Nhưng trước mắt, y lại không thể thốt nên một lời đả kích nào.

Chỉ có thể gật đầu, thuận theo ý của Tiêu Lẫm.

Sau khi rời giường, Du Đường chải đầu cho Tiêu Lẫm, hắn cầm mộc trâm đưa cho y, nhẹ giọng nói :" Tướng quân, ngươi không cần cảm thấy áy náy."

" Kẻ xấu xa trong ta không hề biến mất, ta vẫn luôn ở đó."

"Thứ thuốc kia chẳng qua là dung hợp bọn ta lại mà thôi."

"Sau khi dung hợp lại, thì mới trở thành một Tiêu Lẫm hoàn chỉnh, mới có thể càng hoàn thiện mà ở cùng với tướng quân, cùng ngươi hoàn thành nguyện vọng của chúng ta."

Du Đường đang cầm cây trâm trên tay thì khựng lại một chút, nỗi áy náy quanh quẩn không tiêu tan bấy lâu nay nhờ vài câu nói của Tiêu Lẫm mà phai nhạt đi không ít.

Y biết Tiêu Lẫm nói không sai.

Mới vừa rồi đây tiểu tử này vừa đe dọa, vừa dụ dỗ, bộ dạng đào hố cho y kia quả thực chính là tên Tiêu Lẫm đã ở với y từ trước đến giờ.

Có lẽ là trong lúc dung hợp hai nhân cách, tiểu tử này chiếm thế thượng phong, bộ dạng ngoan ngoãn sau đó chắc là do sợ y ghét bỏ, nên mới đâm lao theo lao mà giả vờ diễn.

Sau khi nghĩ thông suốt khúc chiết trong đó xong, nhất thời Du Đường có hơi dở khóc dở cười.

Tiêu Lẫm không hổ là lớn lên ở trong thâm cung, kịch bản nắm trong tay nhiều đến nỗi khiến cho y không theo kịp, có muốn chạy cũng chạy không thoát.

Nhưng mà y bây giờ.........cũng không muốn chạy.

Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt.

Đi bước nào tính bước đấy đi vậy, chỉ cần Tiêu Lẫm thấy vui là được.

*

Sau khi hai người xác định quan hệ, Tiêu Lẫm cũng xác thật là nói được thì làm được, không hề làm gì bậy bạ với y.

Nhưng hai người lại cùng chung chăn chung gối như khi xưa.

Du Đường ngầm đồng ý để hắn ôm chăn về phòng, buổi tối còn cố ý nấu hai thùng nước nóng.

Y chuẩn bị đầy đủ những món dùng để tắm rửa thay quần áo cho Tiêu Lẫm, hai người lại lần nữa ngồi kề bên nhau, cùng nhau ngâm chân.

"Tướng quân, rõ ràng là ta đòi dọn ra ngoài, nhưng mà kỳ thật rời xa ngươi, buổi tối ta đều ngủ không ngon."

Tiêu Lẫm nhẹ dẫm dẫm chân trong thùng nước ấm, nghiêng thân mình, gối đầu vào vai Du Đường.

"Ta muốn hỏi tướng quân một chuyện, mấy ngày nay ta không ở đây, có phải là ngươi cũng ngủ không ngon giống ta không?"

Du Đường nghĩ đến bản thân mình cũng ngủ không tròn giấc, bỗng nhiên cảm thấy hơi mất mặt.

Liền mạnh miệng nói: "Không hề có."

"Điện hạ chuyển ra ngoài, ta ngủ ngon hơn xưa nhiều."

"......" Ánh mắt của Tiêu Lẫm hơi trùng xuống. Hắn lại ngẩng đầu lên, hỏi Du Đường :" Vậy sao hôm ấy tướng quân y phục không chỉnh tề, đầu tóc rối tung, ôm hai quầng thâm trên mắt, sáng sớm đến gõ cửa phòng ta?"

"???"

Ơ kìa, lúc ấy không phải ngươi liếc mắt nhìn ta một cái đã ngất xỉu rồi sao? Sao lại có thể quan sát cẩn thận như thế?

Du Đường khiếp sợ nhìn Tiêu Lẫm. Sau đó ho khan một tiếng, tiếp tục cứng miệng:" Điện hạ nhìn lầm rồi."

"Lúc ấy tinh thần ta rất khỏe khoắn, gõ cửa phòng ngươi cũng chỉ để hỏi ngươi có muốn dùng bữa sáng hay không mà thôi."

"......" Tiêu Lẫm tuy rằng thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần y.

Thậm chí còn cảm thấy Du Đường như bây giờ đáng yêu muốn chết.

Hắn vươn tay, quấn lấy một sợi tóc của Du Đường, cuộn tròn lại mân mê, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái tên mà nam nhân nhắc đến khi say rượu đêm hôm đó.

Không nhịn được bèn hỏi :" Tướng quân."

"Ơi?"

"Ta có chút tò mò, Ngụy Uyên có quan hệ thế nào với ngươi?"

"Ngụy Uyên?" Du Đường không hiểu gì cả :" Ngụy Uyên là ai? Ta không hề quen người nào có tên như vậy."

"Vậy thì lạ quá." Tiêu Lẫm đứng dậy, nhìn Du Đường một lúc, rồi mới nói :" Đêm đó ngươi say rượu, đã nhắc tới cái tên này mấy lần, còn nói lời xin lỗi hắn ta. Nếu như ngươi không quen biết hắn ta, tại sao lại nói ra những lời như vậy?"

Du Đường bắt đầu nỗ lực bới móc 28 năm ký ức của bản thân.

Tìm tòi nửa ngày, cũng không hề có manh mối gì về cái tên này.

"Ta thật sự không quen biết hắn." Y trả lời Tiêu Lẫm: " Hay là điện hạ nghe nhầm rồi? Hoặc có lẽ ta say quá nên nói nhầm tên ngươi thành Ngụy Uyên?"

Tiêu Lẫm nhíu mày.

Xem ra Du Đường cũng không nói dối. Chắc là hắn hiểu lầm thật.

Thế là tình địch tiềm tàng nháy mắt biến mất, Tiêu Lẫm vui vẻ đến mức không ép được ý cười trên khóe môi xuống.

Hắn lại ngồi xuống tựa đầu vào vai Du Đường lần nữa, cuốn lấy lọn tóc nam nhân mà nghịch :" Vậy phỏng chừng là tướng quân nói nhầm thôi."

"Hại ta còn tưởng rằng trong lòng ngươi đã có người khác, mà vẫn còn ở đây trêu chọc ta, vậy thì quá xấu xa rồi."

"???"Du Đường ngốc hết cả người ra rồi.

Thâm tâm tự bảo năng lực trả đũa của Tiêu Lẫm quả thật không thể đùa được.

Câu nào hắn nói ra cũng khiến cho y cạn lời.

Nhưng mà......... Ngụy Uyên rốt cuộc là ai?

Vì sao cứ cảm thấy như đã nghe qua ở đâu?

Đêm hôm đó, lò sưởi hình người mang tên Tiêu Lẫm ôm lấy cánh tay của Du Đường mà ngủ ngon lành.

Du Đường nhân cơ hội mà hỏi hệ thống: Thống Thống, ngày đó ta thật sự nhắc đến cái tên Ngụy Uyên sao?

【 Vâng, ngài có nhắc. 】 hệ thống nói: 【 lúc đó ngài cứ ôm lấy Tiêu Lẫm mà gọi Uyên Nhi, sư tôn thực xin lỗi ngươi, y như đang diễn phim điện ảnh vậy.】

Du Đường:...... Ngụy Uyên, sư tôn, nói hay lắm, ai không biết còn tưởng rằng ta đang diễn phim tiên hiệp.

Du Đường: Chắc là do ta uống quá nhiều rượu, không biết xấu hổ cái gì cũng dám nói, mai mốt quay về hiện đại phỏng chừng đến khi lớn tuổi có khi còn mắc thêm bệnh trung nhị cho mà xem.

Y dặn dò hệ thống: Lần sau nếu ta lại muốn uống rượu, ngươi nhất định phải giám sát ta, không cho ta uống nhiều , biết chưa?

【 Vâng, vâng! Em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ! 】

Hệ thống đồng ý rồi, mới đột nhiên ý thức được chỗ không đúng. Nó trợn tròn mắt, gọi Du Đường :【 ký chủ ký chủ! 】

Du Đường: Ơi? Chuyện gì?

【ngài nói xem, có khi nào ngài chính là vị sư tôn mà Chủ Thần của bọn em vẫn luôn tìm kiếm không?!】

--

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chủ Thần: Xin chào mọi người, lần đầu gặp mặt, ta tên Ngụy Uyên!

Editor:

Thế giới thứ tư chắc phải đổi tên thành : "Tướng quân và Tiểu kiều thê từ trên trời rơi xuống của anh ta " mới đúng, trông Tiêu Lẫm có khác gì cô vợ nhỏ e thẹn không, ghen cũng dễ thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro