Chương 2: Quân Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Mộc Lan-

Chiến sự mỗi lúc một diễn ra nhanh hơn, quân địch gia tăng rất nhiều binh lực và lương thảo. Hai phe bị vây đến bất phân thắng bại.

Ta ở trên chiến trường càng trở nên dũng mãnh hơn, quả thực giống như không muốn sống nữa.

Ta thực mâu thuẫn, có đôi khi ta nghĩ không bằng chết trận trên sa trường để quên đi, như vậy cũng không cần phải tiếp tục đối mặt với kết cục bi thảm nhất định sẽ xảy ra của chúng ta. Nhưng mỗi một lần nghĩ như vậy thì ta liền nhớ đến hình ảnh nàng gắt gao nắm chặt lấy tay ta trước khi xuất chinh, nàng muốn ra nhất định hảo hảo trở về, đừng lưu lại một mình nàng trên dương thế. Cứ như vậy ta lại không thể buông bỏ tất cả. Mỗi trận chiến càng trở nên ác liệt hơn, những chiến hữu bên cạnh ta từng người từng người một ngã xuống, thậm chí có những người vĩnh viễn lưu lại thi thể trên chiến trường, còn ta lại nhiều lần biến nguy thành an, bình an trở về bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng vui vẻ nghênh đón ta.

Lại là một hồi đại thắng, toàn quân từ trên xuống dưới hưng phấn bừng bừng. Nhiều ngày kế tiếp, quân địch không hề có thêm bất kỳ động tĩnh nào, điều này càng khiến tất cả mọi người tin tưởng rằng chiến tranh sẽ có thể sớm chấm dứt quay về với gia đình.

Gần đây binh sĩ càng ngày càng lười biến, cả ngày không ai xếp thành hàng tập huấn, ta cũng có rất nhiều thời gian được ở cùng nàng, được nhìn thấy gò má nàng thản nhiên thẹn thùng ửng hồng, cảm thấy được nhân sinh thật tốt đẹp. Nhưng trong lòng ta luôn mơ hồ cảm thấy lo lắng, có linh cảm nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó. Những ngày qua thật sự yên bình đến bất bình thường.

Đêm khuya hôm đó ta đột nhiên giật mình tỉnh dậy, tim đập hoảng loạn, chẳng lẽ là có chuyện gì sắp phát sinh. Ta tuốt gươm, rón ra rón rén rời khỏi lều trại. Cách đó không xa là lều trại Lý tướng quân, có một vài bóng đen đang chậm rãi tiến về phía đó. Không ổn! Nhất định là thích khách do quân địch phái tới. Ta nhanh chóng chạy về phía đó, chém xuống một đao, một bóng đen theo tiếng la ngã xuống đất. Trong phút chốc, cả doanh trại lập tức thức tỉnh. Lý tướng quân lao ra từ trong lều. Tiếp theo đó là một hồi chém giết, trong lúc ẩu đả ta nhìn thấy bóng nàng bước ra khỏi lều trại, dùng vẻ mặt lo lắng kiếm tìm ta. Ta hơi phân tâm thiếu chút nữa đã trúng một đao, nhanh chóng phản công chém đứt một cánh tay của gã thích khách đã đánh lén ta.

Vào thời điểm cực kỳ nguy hiểm như thế này nàng chạy ra ngoài làm gì? Quá nguy hiểm! Ta còn chưa kịp lo lắng hết cho nàng, đã thấy một gã thích khách từ đằng xa xông lên ghìm chặt lấy nàng, gã quát lớn, ''Lùi lại hết, nếu không ta sẽ lấy mạng nàng!''

Ta không chút do dự rút từ bên hông ra một cây phi tiêu ngắn, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, cánh tay phải gã thích khách kia đã trúng tiêu, ngay khi gã buông tay trong tích tắc ta đã lao đến đón nàng từ tay gã, tay còn lại xuất một đao chém lên mình gã thích khách đó. Thân còn chưa đứng vững sau lưng đã cảm thấy một trận đau nhức, trong màn đêm có một gã thích khách khác thừa dịp ta chưa chuẩn bị đã chém ta bị thương. Sau đó lại nghe một tiếng ''A!!'', gã thích khách đâm ta đã ngã xuống đất. Ta quay lại nhìn thì ra là Lý tướng quân vừa chém ngã một binh sĩ. Hóa ra trong quân có tiềm phục tại gian tế, chính kẻ này đã chém ta.

Toàn bộ thích khách đều bị bắt sống hoặc chém chết. Ta chỉ cảm thấy vết thương trên lưng mỗi lúc một đau hơn. Máu thấm ướt đẫm cả lưng áo ta, vừa lạnh vừa dính vào y phục trên lưng.

Có lẽ ta đã chảy rất nhiều máu, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Ta biết bản thân sắp ngất xỉu, vội nói to, ''Các ngươi không được qua đây, ai cũng không được lại gần. Muội, giúp ta rửa sạch vết thương, chỉ một mình muội thôi.'' Ta nhìn nàng, sau đó thất tha thất thểu đi tới lều trại của nàng cách đó không xa.

Trước khi ta hoàng toàn mất đi ý thức, ta cảm nhận được bản thân đã ngã lên chiếc giường mềm mại của nàng, ngửi thấy mùi hương độc hữu trên người nàng, còn chứng kiến ánh mắt lo lắng của nàng. Nàng nói, ''Muội không muốn nhìn thấy người chết.'' Một giọt lệ ấm áp rơi xuống mặt ta.

''Ta sẽ không chết.'' Ta vươn tay muốn trực tiếp vuốt ve khuôn mặt của nàng một chút, nhưng đã không còn sức lực.

Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy dường như đã ngủ rất lâu, nằm mơ thấy vô số mộng, trong mộng luôn là một nụ cười của nàng, một cái nhăn mày của nàng, nhất cử nhất động đều thuộc về nàng.

Ta vẫn nằm trên giường của nàng, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy nàng. Nàng nhất định đã chăm sóc ta rất lâu, cũng rất mệt mỏi, nên mới quỳ gối bên giường, đầu tựa vào mép giường ngủ say.

Ta nhìn thấy nàng trong lúc ngủ mơ vẫn cau chặt mày, ta vừa vươn tay muốn chạm vào lông mày nàng đã khiến nàng tỉnh dậy.

Ta nhìn nàng nhếch môi nở nụ cười, ''Muội xem, ta vẫn còn sống.''

Nàng bắt đầu khóc, vừa khóc vừa oán trách ta, ''Người làm muội sợ muốn chết! Muội biết người vì muốn cứu muội, nhưng như vậy thật sự rất nguy hiểm mà! Nếu người vì muội mà...''

Ta dùng tay nhẹ nhàng che miệng của nàng, ''Đều qua hết rồi, đã không còn chuyện gì nữa.''

Nàng bắt lấy tay ta, nhẹ nhàng dùng tay xoa lên tay ta, chăm chú nhìn ta. Hình ảnh của ta phản chiếu trong mắt nàng, chứng kiến một phần biến hóa như không còn lối thoát, đương nhiên nàng cũng thấy được từ mắt ta yêu thương thâm tình như vậy.

''Có đau hay không?'' Nàng cúi đầu hỏi ta.

Ta giống như đang làm nũng gật đầu thật mạnh.

''Muội mang chút thuốc giảm đâu đến cho người uống.'' Nàng bưng chén thuốc bên cạnh lên.

Ta lại mạnh mẽ lắc đầu, ngồi dậy, kề sát vào mặt nàng.

Nàng buông chén thuốc, mặt tức khắc đỏ lên, nhưng nàng vẫn chậm rãi tới gần, đôi môi mềm mại dán lên môi ta...

Cho dù đã trải qua rất nhiều trận chiến trên sa trường, đằng đằng sát khí, ta với nàng lại giống như hai đóa phù dung nở rộ trong quân doanh, tình ý miên man, không hề khoa trương.

Thật lâu sau, môi của chúng ta mới tách ra. Nhìn vào đôi môi đỏ mọng ướt át kiều diễm của nàng, lòng ta bất giác lại lo lắng và đau thương. Có lẽ chúng ta đều đã lâm vào tình duyên này quá sâu, khó có thể tự kềm chế, nhưng ngày kết thúc chắc chắn sẽ đến. Thế tục sẽ không dung thứ cho chúng ta, lẽ trời khó dung, khi đó chia lìa nhất định sẽ khiến cả hai người chúng ta đều đau khổ đến cùng cực.

Có lẽ chúng ta đều đã nghĩ đến đều này, vì thế đã cùng nhau lâm vào trầm mặc thật lâu.

''Kỳ thật, muội đã sớm biết người là giả phượng hư hoàng.'' Nàng đánh vỡ sự trầm mặc giữa chúng ta.

Ta hơi kinh hãi, nhưng lại nghĩ đến, nàng là một nữ tử thông minh, nhìn thấu ta không phải thân nam tử cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

''Nhưng muội vẫn không cách nào làm cho khiến bản thân không thích người, không đi theo người. Muội cứ như vậy bỏ mặc bản thân tuỳ hứng sa vào đầm lầy, càng lún càng sâu, nhưng chính trong chiếc ao này lại chôn sâu bảo vật quý báu nhất của muội, cho dù có gặp phải tai hoạ ngập đầu, muội cũng không nguyện thoát khỏi đó.'' Lệ của nàng tuông rơi như châu sa, ta vươn tay lên lau đi những giọt lệ nóng bỏng.

Lúc này ta cũng không biết trả lời nàng như thế nào. Ta chỉ có thể mở lòng bàn tay nàng ra, dùng ngón trỏ viết lên lòng bàn tay của nàng, ''Cùng-nàng-đồng-tâm'' Sau đó nắm chặt tay nàng thành quyền.

''Muội đã biết quân tâm. Bốn chữ này muội sẽ vĩnh viễn giấu trong tim.'' Nàng nhấc đầu tựa vào người ta, hồi lâu, một mảnh xiêm y trên vai ta thấm ướt.

Truyện này được đăng tải độc quyền trên bachgiatrang.com (by Esley) vui lòng đăng tải kèm trang nguồn

-Ỷ La-

Nhiều ngày qua ở trong quân doanh thật nhàn hạ, ngay cả huynh trưởng cũng thả lỏng cảnh giác, mãi cười tươi tính toán ngày về.

Chỉ có một mình ''y'' luôn cau mày lo lắng. ''Y'' nói an tĩnh như vậy thật bất thường, chắc chắn ẩn chứa nguy cơ. ''Y'' luôn có trí mưu cao hơn nam tử bình thường, nghi ngờ của ''y'' quả nhiên không phải vọng đoán. Nhìn thấy y nóng lòng như thế tôi cũng cảm giác sẽ phát sinh chuyện gì đó. ''Y'' lại trấn an tôi. Kỳ thật tôi không phải sợ mình sẽ xảy ra chuyện gì, mà tôi chỉ lo lắng ''y'' gặp phải bất trắc.

Chuyện y lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, Quân địch phái thích khách đến ám sát huynh trưởng, ''y'' cùng thích khách ấu đả, đao khí sắc bén, bất cứ nam tử thế gian nào cũng phải khiếp sợ.

Nhưng tôi lại làm hại ''y'', vì muốn cứu tôi thoát khỏi lưỡi đao của thích khách, lưng y bị trúng một đao trọng thương.

''Y'' đuổi hết tất cả mọi người, chỉ chừa một mình tôi giúp ''y'' chữa thương. Tôi biết, ''y'' chỉ không muốn thân thế bị bại lộ, tôi biết, ''y'' đã triệt triệt để để tín nhiệm tôi, có thể thản nhiên bại lộ bí mật trước mặt tôi.

Chính tôi đã khiến ''y'' lo lắng như thế.

Khiến ''y'' phải cứu tôi, ngay cả tánh mạng cũng không cần.

''Y'' đã mơ màng ngủ, tôi giúp ''y'' cởi bỏ bộ xiêm y thấm đẫm máu tanh, rửa sạch vết thương, sau đó nhẹ nhàng đắp thảo dược lên, băng bó lại vết thương. Tôi dùng nước ấm rửa sạch vết máu loang lổ của ''y'' rơi dưới đất, sau đó thấm đi mồ hôi trên trán ''y''.

Bộ dạng khi ngủ của ''y'' trông thật đáng yêu, đôi khi lông mi sẽ run lên, có khi lại nhăn mặt nhíu mày, ngẫu nhiên còn sụt sịt mũi cứ như nhi đồng đang ngủ say. Tôi nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bả vai lộ ra bên ngoài xiêm y của ''y'', lướt dần xuống cánh tay, chơi đùa trên từng tấc da thịt lạnh lẻo mà tinh tế của ''y''. Việc này cứ như đang gãi ngứa cho ''y'', khiến ''y'' nở một nụ cười nhợt nhạt.

''Y'' vốn là nữ nhi nên được cha mẹ yêu thương, đệ đệ kính trọng, lại phải bất đắc dĩ khoác lên mình khải giáp nặng nề, vượt qua sa trường trong khói lửa chiến tranh. ''Y'' phải đối mặt với rất nhiều áp lực hơn bất kỳ người nào, lại không thể lựa chọn buông bỏ hết thảy.

Tôi biết, ''y'' chắc là mệt chết đi, giờ phút này tôi chỉ nguyện có thể giống như thân mẫu của ''y'', để ''y'' có thể vô ưu vô lo mà nghỉ ngơi.

''Y'' ngủ tròn ba ngày.

''Cùng-nàng-đồng-tâm.'' Sau khi tỉnh lại, y đã viết vào tay tôi bốn chữ này. Tôi mang bốn chữ này khắc sâu vào trong lòng.

Đắc quân đồng tâm, phu phục hà cầu. (Được quân đồng tâm, còn có gì đòi hỏi)

Truyện này được đăng tải độc quyền trên bachgiatrang.com (by Esley) vui lòng đăng tải kèm trang nguồn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro