Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ dáng câu nhân của Tiêu lão sư

Vương thiếu gia ngoan ngoan
nghe điện thoại của mẹ vợ

Tiêu lão sư mê ly!

"Từ lúc nào mà khí lực lớn như vậy? Sao có thể ôm anh dễ dàng như thế?" Tiêu lão sư vòng tay qua cổ Vương thiếu gia, nhẹ giọng hỏi.

"Do anh gầy." Vương thiếu gia có chút không vừa ý đáp trả. "Người lớn như thế, sao không chăm sóc mình cho tốt hả? Ba năm kia, rốt cuộc anh đã bận rộn làm gì?"

Nụ cười của Tiêu lão sư có chút thất thần: Bận rộn cái gì? Mỗi ngày tăng ca, họp, ở trên thương trường đấu đá nhau, đùa giỡn tiền tài, rảnh rỗi còn vụng trộm nhớ anh bạn nhỏ của anh nữa — —

"Nhớ em lắm." Tiêu lão sư nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt hắn, "Trở về thật tốt."

Vương thiếu gia nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, một giây trước là người khiêm tốn, một giây sau liền bắt lấy cổ tay Tiêu lão sư, nhào tới. Sự cố ý hay vô ý trêu chọc vừa rồi của Tiêu lão sư chỉ một mực khiến tiểu thiếu gia đang tỉnh táo triệt để mất đi ngọn nguộn mọi nhẫn nhịn, hắn có chút đói khát hôn người dưới thân, Tiêu lão sư khẽ nhếch miệng, giống như là dỡ xuống tất cả phòng bị, chào đón Vương thiếu gia mặc chàng ngắt lấy, lưỡi của hắn xâm nhập vào, răng môi quấn vào nhau, hai người trao đổi hơi thở, dùng sức mút vào, như thể là đang trả lại ba năm trống rỗng. Cổ tay đang dần dần buông ra, Tiêu lão sư chậm rãi ôm lấy tiểu thiếu gia, bàn tay thò vào trong quần áo tinh tế lục lọi, hai người ôm hôn, đan xen, như thể đó lac một bộ phim dài dằng dặc, mới tách ra, chậm rãi thở dốc, nhiệt khí phả vào mặt vào nhau, hai người nhìn nhau, một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt Tiêu lão sư chảy xuống.

Vương thiếu gia ôn nhu nhìn anh, dùng tay nhẹ lau nước mắt của anh, "Sao thế?"

Anh lắc đầu, nâng lên mặt mình lên, "Tiếp tục đi."

Vương thiếu gia cười xấu xa một chút, nhìn ạn rồi cúi người xuống, hôn lên tai của anh một chút liền đỏ nhỏ máu, có lẽ là hơi thở phả ra có chút ngứa, Tiêu lão sư vô ý thức nghiêng người tránh một chút, Vương thiếu gia bắt lấy cằm anh cố định lại, "Còn tránh? Thời điểm vừa mới trêu chọc không phải khoe khoang sức lực sao?"

Lập tức nụ hôn của hắn hướng xuống dưới du ngoạn, mút lên cổ Tiêu lão sư, để lại vết tích đậm nhạt thích hợp.

Kỳ thật, kịch liệt đến bước này, cũng là lần đầu tiên của hai người. Năm đó, Tiêu lão sư luôn luôn lấy việc Vương Nhất Bác tuổi còn quá nhỏ là lý do để làm điểm dừng, bộ dáng bình thường của anh cũng là một trận cấm dục, cũng không có nói ra qua yêu cầu gì, chính là thỉnh thoảng ghen tuông đến kịch liệt tự mình sẽ kéo hắn vào góc khuất để cưỡng hôn, nhưng cũng chỉ như chuồn chuồn đạp nước, dù sao lúc ấy còn chưa có cao như bây giờ. Hiện tại Tiêu lão sư đột nhiên bắt đầu lo lắng không thể giải thích được, anh không biết bây giờ nên làm gì, chỉ biết gắt gao ôm lấy người ở phía trên, quần áo hai người ma sát lẫn nhau làm cúc áo trở nên lộn xộn, lồng ngực dán rất chặt với nhau trao đổi nhiệt độ cơ thể, Tiêu Chiến không thể không thừa nhận, kỹ thuật của anh bạn nhỏ của mình thật kinh người, chỉ là trong một khoảnh khắc ạn liền không còn khí lực, chỉ từ tiếng hừ nhẹ nhỏ vụ đứt quãng truyền ra từ đôi môi đang hé mở, tỏ vẻ thỏa mãn.

Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt không tự biết luân hãm mê ly của anh, liền bắt đầu nhẹ nhàng cởi quần áo của hai người ra, nhưng cũng không quên một khinh một nhẹ hôn xuống khiến Tiêu lão sư liên tiếp thở ra tiếng yêu kiều.

"Đợi một chút... Nhất Bác."

Nghe thấy anh kêu dừng lại, Vương thiếu gia chăm chú nhìn lên anh, "Không đợi." Giống như là trừng trị anh tính toán hành động của mình, Vương thiếu gia tính trả thù lên xương quai xanh của anh cắn một cái, để lại dấu răng nhàn nhạt.

Tiêu lão sư vội vàng không kịp chuẩn bị, bị chịu một ngụm như thế có chút đau, khàn một tiếng, ý thức giống như có chút tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đánh hắn một chút, "Sao lại cắn người?"

Tiểu thiếu gia cười xấu xa: "Muốn ăn ngài đó Tiêu lão sư."

"Đau đấy... em chậm một chút." Tiêu lão sư thoáng đứng người dậy, đẩy đẩy bộ ngực của hắn, "Đi tắm rửa đi."

"Tí nữa hãy nói." Sau đó đè bả vai Tiêu Chiến ấn xuống giường, lại hôn lên, giở trò xấu cắn môi dưới của anh.

Không đúng lúc chính là, điện thoại của Tiêu Chiến đặt ở đầu giường lúc này đột nhiên vang lên, giống như là đang chạy trốn, Tiêu lão sư đưa tay lục lọi, Vương Nhất Bác vẫn như cũ giở trò, khiến anh khó chịu. Thấy rõ tên người gọi, Tiêu Chiến thất sự tỉnh táo lại, "Đợi một chút, mẹ anh gọi." Số điện thoại của nhạc mẫu đại nhân gọi đến, Vương Nhất Bác liền ngoan ngoãn dừng lại, ngồi quỳ ở một bên, Tiêu Chiến ngồi dậy, nhìn chằm chằm hắn liếm liếm lưỡi, nhận điện thoại.

"Alo, mẹ à."

"Con trai, nghe nói con gần đây không có việc gì có đúng không?"

"Tạm thời đi, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có, Nhất Bác có ở đấy không?"

Tiêu lão sư nhìn Vương thiếu gia ngồi nghiêm chỉnh ngoan ngoan, ngọt ngào cười, "Ở đây."

"Vậy thì tốt rồi, ngày mai nếu không có chuyện gì, về nhà một chuyến đi, ăn một bữa cơm."

"À, được ạ."

"Khẩu vị của Nhất Bác vẫn là không thay đổi đi."

"Vâng, ngày mai thì con có thể."

"Hai đứa ăn gì chưa? Nghe nói hôm nay đến Vương gia, cấp bậc lễ nghĩa đầy đủ cả chứ?"

"Vẫn còn tốt mẹ à, cha mẹ gia gia nãi nãi đều rất vui vẻ."

"Vậy thì tốt rồi .

"Mẹ, hai bọn con ăn cơm trước, tối nay sẽ liên lạc Wechat sau nhé."

"Được được được, con trai, chăm sóc tốt cho Nhất Bác cũng chăm sóc tốt cho mình đấy nhé."

"Vâng, thưa mẹ." Tiêu lão sư mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, hắn dục hỏa chưa tiêu nhưng lại không thể không nghiêm túc đối đãi, bộ dáng khó chịu khiến Tiêu Chiến cảm thấy nhưng cực đáng yêu, anh cúp điện thoại, Vương Nhất Bác liền xoay người cưỡi lên người anh: "Tiêu lão sư không đủ chuyên tâm. "

"Mẹ bảo ngày mai đi ăn cơm."

Hắn bĩu môi, "Biết rồi. Nhưng em còn muốn."

Tiêu Chiến mập mờ mà cười cười lùi về đầu giường, "Đi ăn cơm trước sau đó đi tắm rửa, nếu không, không cho. "

"Tiêu Chiến! "

Tiêu lão sư ôm lấy tiểu thiếu gia còn có chút tức giận ngồi ở nguyên chỗ: "Đêm dài đằng đẵng mà, đừng nóng vội."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro