Làm chồng (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️ Mang thai play
⚠️ Tạp dề màu hồng

------------------------------------------------------------------

Vương Nhất Bác nhận được một tin nhắn từ Tiêu Chiến, nói anh đã mang thai.

Vương Nhất Bác lập tức đi đến nhà anh hỏi. Tiêu Chiến đem que thử thai ra cho hắn nhìn,
Hai vạch đỏ chễm chệ xuất hiện, hắn nhìn nửa ngày, quả thực không hiểu cái đồ chơi này là có ý nghĩa gì.

Hắn còn quá trẻ, mới 22 tuổi. Hắn biết cái gì.

Tiêu Chiến hoàn toàn không xuất hiện, nhưng anh đã mang thai, cánh tay thận trọng mà ôm lấy bụng, ngồi ở trên ghế sofa, không nói gì, chờ đợi hắn.

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, nói có muốn đi bệnh viện trước không.

Tiêu Chiến trong thanh âm hiện ra một điểm ủ rũ. Đi bệnh viện gì chứ, cứ như vậy đi bệnh viện, không sợ lên hotsearch sao.

Vương Nhất Bác thật là không biết đáp lại như thế nào, ánh mắt trên eo anh đi tuần tra, cảm thấy một chút cũng nhìn không ra.

Tiêu Chiến biết hắn đang suy nghĩ gì, xùy cười một tiếng, nói bây giờ làm sao mà nhìn ra được. Bất quá cũng nhanh thôi, không sợ bao lâu nữa đâu.

Vương Nhất Bác do dự nửa ngày, lại hỏi anh, anh muốn sinh ra a?

Sinh. Không sinh anh cho em biết làm gì. Tiêu Chiến xoa bóp mi tâm một cái, nhìn anh rất mệt mỏi. Đã đến lúc đem công việc lùi lại, trốn đến nước ngoài đi, không có mấy tháng liền trở lại.

Anh không đề cập đến việc nuôi dạy đứa nhỏ này như thế nài, thái độ từ đầu đến cuối từ chối cho ý kiến, chỉ là muốn thông báo cho Vương Nhất Bác một tiếng.

Vương Nhất Bác chủ động mở miệng, nếu không bây giờ anh lui về đi, em cùng anh nuôi dưỡng hài tử.

Lông mày Tiêu Chiến bỗng nhiên nhíu mạnh, cười lạnh một tiếng, không nói gì. Anh không cần.

Vương Nhất Bác cũng biết mình nói lời này cũng thật buồn cười. Hiện tại Tiêu Chiến như mặt trời ban trưa, để anh vui lòng rút khỏi vòng giải trí, thật là hoang đường.

Nhưng không có gì hoang đường hơn khối thịt hoang đường hiện đang ở trong bụng anh kia.

Vương Nhất Bác nghĩ hắn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Hắn nhất định muốn ở đây để chăm sóc anh, nhưng ngay từ đầu Tiêu Chiến không nguyện ý, nhưng không đủ khả năng, cũng lười đuổi hắn. Nhưng chăm sóc là không có, Vương Nhất Bác chính bản thân mình cũng là đứa bé. Bọn họ ban đêm ngủ cùng một cái giường, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào trong ngực, vẫn cảm thấy anh gầy đến không chịu nổi, xương cốt đều cọ ở trên người hắn. Có đôi khi cọ xát tra tấn hắn, Tiêu Chiến rất cẩn thận, rõ ràng mình cũng muốn, nhưng sợ hài tử, sống chết không để hắn đụng. Mỗi lần chỉ cho hắn tiến một hai ngón tay, lắc mông rất nhanh liền đến, sau đó đem Vương Nhất Bác đi vào phòng tắm, không quá hai ngày Vương Nhất Bác trên mặt liền nổi mụn, thời điểm đi làm việc còn bị trêu chọc, nói người trẻ kìm nén chưa đủ tốt.

Tiêu Chiến rất nhanh bắt đầu có phản ứng, buổi sáng đang đánh răng liền bắt đầu nôn, một ngày ba bữa ăn cái gì ói cái đó. Bọn họ có bác sĩ tư nhân, mồm miệng rất kín. Đến xem qua cũng chỉ nói cái này không có cách nào, vấn đề là thể chất cá nhân, chỉ cần vượt qua giai đoạn này sẽ bình thường trở lại.

Vương Nhất Bác rất nhanh cũng trở nên thuần thục, thời điểm Tiêu Chiến ôm bồn cầu hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng anh, đúng lúc đó đưa khăn mặt sạch lau cho anh.

Tiêu Chiến nôn ra liền mắng hắn. Khóe mắt ửng hồng, cắn răng nghiến lợi mắng.

Vương Nhất Bác lúc này mới phát giác được máu thịt kia trong bụng Tiêu Chiến thật sự là tồn tại.

Thời điểm hài tử được bốn tháng Tiêu Chiến cuối cùng cũng không nôn nữa. Anh không để bất luận người nào biết, ra ngoài đi làm như bình thường. Ngược lại Vương Nhất Bác ngày càng trở nên thấp kém, đa số là ở nhà. Việc nhà đều đến tay hắn, có đôi khi Tiêu Chiến nhìn thấy dáng vẻ hắn lau sàn liền không nhịn được hắn bẩn thỉu.

Nhưng lời này không dám nói ra, Tiêu Chiến không thừa nhận qua. Anh lẽ thẳng khí hùng, nói không cẩn thận mang thai thôi, chứ không nói muốn cùng hắn sống hết đời.

Để fan hâm mộ của hắn trông thấy hắn hầu hạ mình như thế này, còn không biết muốn đem anh mắng thành cái dạng gì.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm mắc mớ gì đến bọn họ, mình sẽ cùng lão bà nhà mình đợi hài tử chào đời.

Ngày hôm đó Tiêu Chiến có hoạt động muốn đi, nên dậy sớm hơn Vương Nhất Bác. Anh trừng trừng nhìn hắn, Vương Nhất Bác còn mê ngủ đột nhiên liền bị Tiêu Chiến quát lên. Anh đều không mặc gì mà đứng trước gương, thất kinh hô Vương Nhất Bác nhìn. Vương Nhất Bác thuận tay liền đi sờ cái mông của anh, mặt chôn ở cần cổ, hạ thân gắng gượng chống đỡ lấy phía sau anh.

Nhìn cái gì?

Anh có phải là béo lên không?

Vương Nhất Bác kinh ngạc một chút, lười nhác mở mắt, véo lên cánh tay anh, nắm đến một khối thịt mềm nở nang.

Hình như là có một chút.

Tiêu Chiến sụp đổ. Hung hăng đem người đẩy ra, chuẩn bị mặc quần áo cũng vứt sang một bên. Vương Nhất Bác rốt cục có chút tỉnh một chút, nhìn Tiêu Chiến cất bước đi tới đi lui, trong phòng tia sáng cực tối, hắn chỉ có thể mơ hồ trông thấy khía cạnh hình dáng của Tiêu Chiến. Bụng nơi đó xác thực có chút lộ ra một khối nhỏ, vốn là cơ hồ nhìn không ra, nhưng anh quá gầy, thế nên chỗ đó rất rõ ràng.

Tiêu Chiến rút corset ra định đeo lên, Vương Nhất Bác vội vàng kéo anh, không được.

Chỉ lần này thôi. Tiêu Chiến không để ý tới hắn. Anh nắm chắc tâm lý.

Anh không thể cứ như vậy mà bại lộ. Anh đeo xong corset, đem quần yếm vừa rồi mặc lên người, thêm thắt lưng quả nhiên phù hợp. Anh cầm một thắt lưng màu đỏ quấn quanh eo và tuyến kéo được kéo lên cực cao, nhìn anh như hình nộm trong tủ kính của mấy cửa hàng bán quần áo.

Sau đó cứ như vậy đi ra ngoài làm việc.

Ban đêm Tiêu Chiến mới trở về, Vương Nhất Bác cũng không đi ra ngoài, thế nên anh cũng hiếm khi đi ra ngoài ăn cơm.

Thời điểm anh đẩy cửa trông thấy Vương Nhất Bác đang đeo tạp dề màu hồng và cầm thứ gì đó.

Nhưng anh không có hỏi đó là cái gì, khi vừa anh ngửi thấy hương vị kia liền xông vào nhà vệ sinh, nôn đến hôn thiên hắc địa.

Vương Nhất Bác luống cuống chạy vào, nói tại sao lại bắt đầu rồi, không phải đã ngừng rồi sao?

Tiêu Chiến chôn người trong nhà vệ sinh, hữu khí vô lực đẩy hắn, em đốt cái gì vậy. Nhanh dập nó lại đi!

Vương Nhất Bác liền một câu cũng không biện minh, sốt ruột, bận bịu, hốt hoảng mà đem một nồi gà đi đổ, rác rưởi ném trong hành lang, lại mở cửa sổ phân tán hơi ra ngoài, trở lại nhìn, Tiêu Chiến co quắp ngồi dưới đất, cùi chỏ chống đỡ mép nhà vệ sinh, hướng hắn duỗi duỗi tay.

Vương Nhất Bác đem anh bế lên, Tiêu Chiến còn nói đau xương sống thắt lưng.

Tất cả là do corset gây ra, lục phủ ngũ tạng như bị thay đổi. Rất khó chịu.

Anh là đến đòi nợ nha. Tiêu Chiến đem đầu tựa ở cần cổ Vương Nhất Bác, lôi kéo tay hắn mò vào bụng mình, Vương Nhất Bác chỉ mò đến một mảnh cứng rắn. Tiêu Chiến lại ghé vào tai hắn nói, đời trước là anh nợ em hay em là nợ anh a?

Là em nợ anh.

Vương Nhất Bác giúp anh tháo corset ra, tiện tay ném vào thùng rác.

Bên trong, Tiêu Chiến cũng không cản hắn. Để hắn cởi luôn tám lớp quần áo của anh ra, Tiêu Chiến mềm nhũn hừ hừ hai tiếng, bị đôi tay của Vương Nhất Bác suýt nữa sờ lộn địa phương. Nhưng nam hài đã muốn làm ba ba, đột nhiên vô sự liền trở nên biết chăm sóc mọi người như thế nào, hắn cho Tiêu Chiến mặc một cái áo chữ T rộng rãi, lại đem anh ôm ra ngoài, hỏi anh muốn ăn cái gì.

Tiêu Chiến nói muốn ăn chua, nhẹ nhàng thanh đạm một chút.

Vương Nhất Bác đập dưa leo cho anh. Kết quả vừa rửa xong hai quả Tiêu Chiến liền tự mình cầm một quả qua. Vương Nhất Bác ngẩng đầu liếc anh một cái, trông thấy anh cứ như vậy ngồi trên bàn, đem dưa leo ngay ngắn mà ngậm vào miệng nhưng lại không ăn. Hai chân mở ra về phía hắn, áo phông dài chữ T miễn miễn cưỡng cưỡng che lại khu tam giác, hai đùi trắng bóc cùng đôi chân thon dài cứ như vậy đâm vào trước mắt Vương Nhất Bác.

Bác sĩ nói không có việc gì.

Vương Nhất Bác nghe thấy câu này liền không nói lời nào nữa, đưa tay ôm lấy eo Tiêu Chiên hôn xuống, một cái tay khác muốn cởi tạp dề, Tiêu Chiến lại không cho phép, cả hai chân đều quấn quanh thắt lưng hắn, dùng sức mà đem người hướng về phía mình. Vương Nhất Bác đã cứng rắn, cách lớp quần đè vào phía dưới Tiêu Chiến, một mặt không kịp chờ đợi hôn cổ anh. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác bức đến cơ hồ không còn không khí để thở, trên cổ hiện ra hai đường gân xanh, Vương Nhất Bác liền thuận theo đường vân tinh tế kia liếm láp, cảm giác máu của anh trên đầu lưỡi của mình rít qua.

Tiêu Chiến sớm không nhịn được, đem quần lót còn sót lại trên người mình cởi ra, lại đưa tay tới cởi quần Vương Nhất Bác, tạp dề có chút vướng bận, Tiêu Chiến lại cảm thấy đáng yêu, hay là không cởi nữa, liền phiền toái như vậy chồng chất ở giữa hai người, sau đó để Vương Nhất Bác tiến đến.

Vương Nhất Bác cười hỏi anh có phải thời điểm vừa rồi để cho hắn thay quần áo liền ẩm ướt hay không.

Tiêu Chiến phớt lờ hắn nhưng tai lại đỏ lên, anh đưa tay ra nắm lấy eo hắn nuốt vào bên trong, Vương Nhất Bác lại không dám tiến vào quá sâu hơi lùi lại một chút. Như thế truy đuổi một hồi ngược lại Tiêu Chiến cực kỳ chủ động. Tay của Vương Nhất Bác véo mạnh vào mông anh.

Chỉ muốn như thế này sao?

Tiêu Chiến hỏi lại hắn, em không muốn sao?

Vương Nhất Bác lại hôn anh một lần nữa, cả người Tiêu Chiến nằm 45 độ trên bàn ăn, một chút điểm dùng lực đều không có, chỉ có thể vững vàng treo trên cổ Vương Nhất Bác, hắn một tay giữ chặt eo Tiêu Chiến, cảm giác được cây kia của Tiêu Chiến cũng cứng rắn đâm lên trên bụng mình. Cúi đầu xem xét, lại bị tạp dề màu hồng phấn bao lại, anh bài tiết ra một chút thanh dịch, đem tạp dề thấm ướt một mảnh nhỏ, nhìn mà nói không nên lời sắc tình.

Vương Nhất Bác nói có muốn hắn đi lấy bao không.

Tiêu Chiến lúc này là triệt để không kiên nhẫn. Em đi sâu một vào một chút đi. Anh vặn lấy eo. Lấy bao làm gì, anh không thể mang thai lần nữa đâu.

Vương Nhất Bác lại mài anh hai lần, nghe anh nói xong câu cuối cùng liền hung hăng đi vào tận cùng bên trong nhất. Tiêu Chiến bị hắn đâm vào "Ah" Một tiếng , toàn thân đều run rẩy kịch liệt, trong cổ họng lập tức ư ư a a, không biết là thoải mái hay là do đau đớn.

Bọn họ đã rất lâu rồi không có làm.

Tiêu Chiến sau đó tự mình ngã xuống, khuỷu tay chống đỡ trên bàn ăn, Vương Nhất Bác đem cái áo chữ T vén lên, để chính hắn cắn, trượt tay lên sờ bụng của anh. Bụng của anh so buổi sáng nhìn càng rõ ràng hơn, đại khái là bị corset siết lại một lúc lâu, da đều đỏ lên. Bàn tay Vương Nhất Bác lại đi lên, vẫn cứng rắn. Tiêu Chiến thở hổn hển, cái bụng cũng dao động dữ dội. Vương Nhất Bác mê muội mà sờ sờ một chút, cảm giác tựa hồ có cái gì đó đang di chuyển.

Tiêu Chiến mở rộng thân thể cho hắn thao, nghe lời này liền cười. Một bên thở một bên trả lời hắn, không phải con của em, mà là của em.....

Anh không nói ra từ đằng sau, Vương Nhất Bác lại một chút đỉnh sâu vào bên trong, thay đổi giọng điệu.

Em dài như vậy đấy.

Vương Nhất Bác cảm thấy thân thể Tiêu Chiến thật là kỳ diệu có phải không. Hắn cúi người cắn tai Tiêu Chiến, đi sâu vào trong anh, thoải mái không?

Tiêu Chiến liếc mắt, không muốn trả lời hắn loại vấn đề này. Chỉ là hai chân lại kẹp chặt eo của hắn, luôn luôn rên rỉ.

Cuối cùng người đầu tiên không chịu được chính là Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đâm vào, đỉnh lấy điểm mẫn cảm của anh, thời điểm mài anh không muốn, lắc mông muốn tránh, lại bị Vương Nhất Bác ấn xuống, mãnh chuẩn hung ác hướng chỗ kia đỉnh vào, cắm vào anh hai lần liền bắn ra, anh ôm chặt Vương Nhất Bác chỉ để thở dốc. Vương Nhất Bác chôn ở trong thân thể của anh cảm thụ loại nhiệt độ cao không giống bình thường kia, nhất thời không nhúc nhích.

Một hồi lại đem người ôm xuống, để anh đứng ở bên bàn ăn từ phía sau tiến vào. Hai chân của Tiêu Chiến bị dạng rộng ra, khe mông đều bị Vương Nhất Bác nắm ở trong tay, hung hăng vặn ra các hình dạng khác biệt. Đoạn eo của anh lún xuống dưới, đường vòng cung của bụng càng lộ ra rõ hơn. Vương Nhất Bác sờ lấy bụng của anh cơ hồ không buông tay, nghĩ thầm còn muốn đem corset ném đi.

Hắn cũng không muốn Tiêu Chiến tiếp tục đi ra ngoài làm việc. Bụng của anh sẽ càng lúc càng lớn, rất nhanh liền hận không thể muốn rơi ở giữa hai chân đi. Eo của anh mảnh như vậy, làm sao đỡ được cái bụng lớn như thế. Vương Nhát Bác trong lòng lo lắng, nhưng lại ẩn ẩn hưng phấn không chịu được. Hắn tưởng tượng lấy thời điểm Tiêu Chiến sinh con còn nằm trên giường mở hai chân cho hắn thao, lối ra duy nhất kia biến thành địa phương hắn cùng hài tử tranh đoạt, liền không hiểu sao lại ăn giấm. Hắn nghĩ mình thật biến thái, thế nhưng nơi đó của Tiêu Chiến chỉ có thể mình hắn được đến thăm, người khác ai cũng không thể được. Con của hắn cũng không được.

Tốt nhất là Tiêu Chiến không sinh thì đứa bé kia sẽ mãi mãi ở trong bụng anh. Thế là mãi mãi cũng không thể ra ngoài, chỉ có thể giống như vậy, uốn éo cái mông, ghé vào bàn ăn, cao giọng rên rỉ gọi hắn tiến vào.

Thời điểm anh hét lên rốt cục Vương Nhất Bác cũng bắn ra, không hề cố kỵ mà đội lên tận cùng bên trong mà bắn. Tiêu Chiến hoàn toàn mềm nhũn, giống như người không có xương cốt.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng được phép cởi tạp dề xuống.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn đang chờ hắn làm dưa leo chua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro