Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác chạy theo Tiêu Chiến vào WC, thấy anh ngay lập tức ôm bồn cầu mà nôn vào, lần này Tiêu Chiến nôn khàn cả giọng, đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Mặc dù Vương Nhất Bác không biết vì sao anh lại nôn như vậy, nhưng y không cảm thấy ghê tởm, không chần chừ liền bước tới vỗ nhẹ vào lưng anh.

Tiêu Chiến nôn xong, ngả người ra phía sau, Vương Nhất Bác lập tức đỡ anh, nhìn khuôn mặt anh bởi vì nôn nên trắng bệch, y đau lòng hỏi:

"Tiêu Chiến, anh sao vậy, rốt cuộc không khỏe ở chỗ nào, có cần đến bệnh viện không?"

Tiêu Chiến thều thào: "Không sao đâu, chỉ là có chút đau dạ dày thôi, lát nữa về nhà tôi uống thuốc là được rồi"

"Thật chứ, anh đừng lừa tôi, hay là chúng ta không ăn lẩu nữa, anh muốn ăn gì, chúng ta đi ăn cái đó"

Tiêu Chiến cười nhẹ: "Sao như vậy được, tôi thấy Vu Bân rất thích món ăn ở đây, sao có thể vì tôi mà uỷ khuất cậu ấy, Vương Nhất Bác, đừng làm cậu ấy thất vọng, tôi có thể chịu được. Cậu ra ngoài trước đi, tôi rửa tay xong sẽ ra ngay"

Vương Nhất Bác kiên định, lắc đầu: "Không, tôi chờ anh"

Tiêu Chiến cũng không nói nữa, anh ngồi dậy mở nước rửa mặt và rửa tay, sau đó nhìn Vương Nhất Bác gật gật đầu:

"Xong rồi"

Vương Nhất Bác không an tâm, tay đặt lên bả vai, ý muốn dìu anh. Tiêu Chiến mỉm cười:

"Tôi tự đi được mà, cũng chưa yếu đến mức không đi nổi, cậu đừng để Vu Bân hiểu lầm"

"Tiêu Chiến.." - Vương Nhất Bác nghe anh nói như vậy, đau lòng không thôi, y đột ngột ôm anh vào lòng, nỉ non bên tai anh: "Xin lỗi"

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác ôm, bỗng nhiên rất muốn khóc, anh vùi mặt vào trong hõm cổ y, để như vậy một lúc, sau đó khẽ đẩy Vương Nhất Bác ra, cười trừ:

"Xin lỗi gì chứ, chuyện tôi đau dạ dày cũng đâu phải lỗi của cậu. Chúng ta ra ngoài đi, đừng để Vu Bân đợi lâu, đi thôi"

Vương Nhất Bác gật đầu, để cho anh đi trước, y đi theo sau.

Ra đến nơi chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng Vu Bân: "Này, hai người đột nhiên lại chạy đi đâu vậy?"

"Tôi bị đau dạ dày nên buồn nôn, chủ tịch đi theo.. muốn giúp tôi"

Vu Bân liếc nhìn Vương Nhất Bác, cười gian, muốn trêu chọc y: "Huh, là thật sao? Hai người rốt cuộc làm chuyện gì trong đó?"

Tiêu Chiến nhìn Vu Bân, như sợ cậu hiểu lầm, anh xua tay: "Chỉ là giúp tôi vỗ lưng thôi, cậu đừng hiểu lầm"

"Chủ tịch giúp thư ký của mình thì có vấn đề gì?" - Vương Nhất Bác híp mắt nhìn cậu, ý muốn nói "đừng trêu anh ấy nữa".

Vu Bân nhịn cười đến đỏ mặt.

Sau khi ăn xong, người thanh toán không ai khác ngoài chủ tịch đẹp trai nhiều tiền Vương Nhất Bác, nhưng mà từ đầu đến cuối y chỉ lo nhìn Tiêu Chiến, lâu lâu gắp đồ ăn cho có lệ, còn anh thì chỉ ăn một chút đồ ăn nhẹ, toàn bộ còn lại đều được Vu Bân xử lý hết.

Vu Bân ngả người ra sau ghế vuốt bụng vì ăn quá nhiều, điện thoại của cậu đột nhiên đổ chuông, sau khi nghe xong nói mình có chuyện gấp phải đi trước, sau đó liền chạy đi, để lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở đó.

Trong mắt Vương Nhất Bác tràn ngập cưng chiều, hỏi: "Anh có muốn đi dạo chợ đêm không?"

Tiêu Chiến ngập ngừng muốn từ chối, nhưng lời tới miệng lại không thể nào nói ra, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Vương Nhất Bác lái xe tới khu chợ sầm uất gần đó, tìm một chỗ gửi xe, sau đó hai người xuống đi bộ.

Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại trước một gian hàng gắp thú, Vương Nhất Bác nhìn anh rồi lại nhìn xuống mấy con gấu bông trong đó, hỏi anh:

"Anh thích à?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Lúc nhỏ khi ba mẹ tôi còn chưa mất, họ thường dẫn tôi đến những nơi như thế này, ba tôi lần nào cũng tốn một đống tiền, nhưng lại chẳng gắp được con nào, lúc đó tôi còn chưa hiểu chuyện, liền khóc nháo lên, kết quả mẹ tôi đành phải ra tay, sau đó cũng gắp được một con" - anh ngừng một chút: "Tiếc là con gấu đó chẳng còn nguyện vẹn nữa.."

Tiêu Chiến nhớ lại lúc 10 tuổi anh được đưa vào cô nhi viện, trên tay lúc nào cũng cầm theo một con gấu bông, những đứa trẻ khác đều không muốn chơi với anh, Tiêu Chiến cô độc chỉ biết ngồi chơi với chú gấu của mình. Có một hôm, một nhóm đứa trẻ khác, muốn giành lấy con gấu của anh, Tiêu Chiến lúc đó chỉ có một mình, anh không chịu đưa ra, sau đó thì bị đánh tời bời, con gấu đã rách cũng bị bọn họ quăng đi, sau đó Tiêu Chiến được đưa vào bệnh viện, anh cứ thế bệnh mấy tuần liền.

Bỗng anh quay sang nhìn Vương Nhất Bác, nói với y: "Chủ tịch, tôi muốn con sư tử bông đó, cậu giúp tôi được không?"

Vương Nhất Bác chỉ hận không thể hái sao trên trời xuống cho anh, lập tức vui vẻ gật đầu.

Nửa tiếng sau, trên trán Vương Nhất Bác có thêm một tầng mồ hôi, loay hoay một hồi y cũng thành công gắp được con sư tử bông cho anh.

Lúc lấy ra định tặng cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới phát hiện đằng sau con sư tử thế mà lại có thêm một con thỏ, ai lại để sư tử với thỏ chung với nhau bao giờ nhỉ?

Vương Nhất Bác lấy con sư tử bông đưa cho anh, còn y thì giữ lại con thỏ bông, nhìn rất đáng yêu, rất giống Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhận lấy, mỉm cười: "Cám ơn cậu"

"Anh vui là được rồi" - Vương Nhất Bác cảm thấy như mình vừa đạt được thành tựu gì to lớn lắm, tim y đập thình thịch.

Hai người lại tiếp tục đi dạo, Tiêu Chiến lúc này dường như quên hết mọi chuyện trên đời, giống như đứa trẻ vừa mới được cho quà, trên tay anh cầm con sư tử bông chạy loạn hết chỗ này đến chỗ kia, cười đến vui vẻ, Vương Nhất Bác thì theo phía sau nhìn anh.

Khi đã chơi xong, người đã thấm mệt, Vương Nhất Bác lái xe đưa Tiêu Chiến về nhà, đến nơi thì mới phát hiện Tiêu Chiến đã ngủ rồi.

Vương Nhất Bác xúc động sờ lên mặt anh, từ mắt, đến mũi rồi đến miệng, sau đó y rướn người qua hôn lên môi anh, vốn chỉ định hôn nhẹ, không ngờ Tiêu Chiến trong lúc ngủ đột nhiên há miệng, Vương Nhất Bác thuận thế liền luồn lưỡi vào.

Tiêu Chiến trong lúc ngủ thì mơ thấy có một cái đùi gà đặt trước mặt mình, mấy hôm nay anh không dám ăn thịt vì sợ nôn, không ngờ trong mơ cũng có thể ăn được thịt, anh liền há miệng định cắn một cái, không ngờ đùi gà ăn không được còn bị người nào đó cưỡng hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro