Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sinh nhật Tiêu bảo bối của Vương Nhất Bác...

.
.
.

Sáng nay Tiêu Chiến thức dậy, cảm thấy cơ thể rất mỏi mệt nặng nề, Vương Nhất Bác nói sẽ đưa cậu vào thành phố để khám bệnh nhưng vì công việc của cả hai khá bận rộn làm cho Vương Nhất Bác quên luôn lời hứa của mình. Tiêu Chiến cảm thấy bản thân lâu lâu ngoài mệt mỏi cùng nôn khi ăn những món thịt cá ra thì tất cả lại hoàn toàn bình thường. Mà dạo gần đây cậu lại rất thích được ngủ, cứ ngủ suốt ngày không biết chán luôn nha

Tiêu Chiến nhanh chóng bước vào phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân, cậu còn phải ra vườn hái trái cây nữa nếu không sẽ trễ giờ mất

Vừa bước ra bên ngoài thay quần áo công nhân chuẩn bị đi làm thì lúc này điện thoại trên bàn khẽ đổ chung, Tiêu Chiến rất nhanh liền đưa tay nhận cuộc gọi

- Nhất Bác

- Em dậy chưa? Đã ăn sáng chưa?

- Em vừa mới thức dậy, chưa ăn sáng đâu

Tiêu Chiến vừa nói vừa dẩu môi ủy khuất, tối hôm qua Vương Nhất Bác nói sẽ qua ngủ với cậu vậy mà anh vì chuyện riêng mà thất hứa không qua, vậy là có người nào đó giận dỗi, ăn uống lại càng cảm thấy không ngon miệng nữa

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói chưa ăn sáng thì lo lắng không thôi

- Em không khỏe ở đâu sao?

- Không có

- Nếu cảm thấy không khỏe thì nghỉ ngơi ở nhà, chiều nay anh muốn gặp em được không bảo bảo

- Em vẫn tốt, vẫn làm việc được anh đừng lo lắng, chiều nay em chờ anh, anh có muốn ăn gì không để em nấu

- Không cần đâu, em chỉ cần thay quần áo thật đẹp rồi chờ anh tới đón là được

- Có chuyện gì sao Nhất Bác, anh định đưa em đi đâu sao?

- Phải, anh muốn đưa em đến một nơi nhưng bây giờ thì bí mật không thể bật mí được

- Em biết rồi, em chuẩn bị đi làm đây. Tạm biệt anh

- Tạm biệt bảo bảo, chiều gặp lại

Cả hai nói chuyện được một lúc liền tắt điện thoại. Tiêu Chiến với tay lấy bánh mì ăn vội rồi nhanh chóng rời khỏi nhà bước đến chỗ làm việc

———

Buổi chiều, Vương Nhất Bác bước đến nhà tìm Tiêu Chiến, anh muốn cho bảo bối nhà mình một bất ngờ nhỏ. Vừa vào trong nhà, trông thấy Tiêu Chiến cùng sắc mặt xanh xao làm cho anh có phần lo lắng, gấp gáp chạy tới bên cạnh

- Chiến Chiến, em không khỏe ở đâu sao? Anh thấy mặt em rất xanh xao đó

- Không sao Nhất Bác, chắc do dạo này em ăn không được ngon miệng nên cơ thể có chút xanh xao thôi

Tiêu Chiến vừa nói vừa đưa tay lên sờ khắp mặt của mình

Nhìn thấy cậu bệnh đến gầy guộc như vậy mà vẫn lên tiếng an ủi mình làm cho anh không khỏi đau lòng lẫn áy náy

- Anh xin lỗi, anh cứ nói đưa em vào thành phố khám bệnh mà lại không có thời gian rảnh để đưa em đi được.

Tiêu Chiến nghe được lời áy náy của Vương Nhất Bác, cậu hốt hoảng Tiêu Chiến nhanh chóng trấn an anh

- Em không sao mà, anh đừng lo lắng như vậy

Vương Nhất Bác miễn cưỡng mỉm cười với Tiêu Chiến, sau đó mới nhớ tới mục đích hôm nay của mình liền nhanh chóng lên tiếng

- Em đi với anh

Không nói nhiều nữa, Vương Nhất Bác đưa tay nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến dẫn người một đường tiến về phía sau bãi đất trống cách xa Vương gia hơn 500 mét

- Anh đưa em đi đâu vậy, sao lại đi hướng này?

Tiêu Chiến được người thương nắm chặt tay đưa đi đâu đó, trong đầu cảm thấy thật khó hiểu. Nhìn thái độ này của cậu làm cho Nhất Bác càng thêm hào hứng

- Em cứ yên lặng đi theo anh là được

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đang đứng trước một căn nhà nhỏ xinh hơn 100 mét vuông, quang cảnh xung quanh thật đẹp lại còn có dãy hàng rào màu trắng làm cho Tiêu Chiến nhìn vào không khỏi cảm thán

- Đây là nhà ai vậy? Thật đẹp nha

Vương Nhất Bác nhìn cậu mỉm cười rồi đưa cho Tiêu Chiến một chùm chìa khóa

- Em mở cổng trước đi

- Em sao?

- Ừm... em mở ra đi, đây khìa khóa cổng còn cái này là chìa khóa nhà

Vương Nhất Bác vừa nói, tay vừa chỉ cho Tiêu Chiến biết chức vụ của từng chìa khóa mà anh đưa cho cậu

Tiêu Chiến mờ mịt khó hiểu nhưng cũng đưa tay lấy chùm chìa khóa từ tay Vương Nhất Bác rồi nhẹ nhàng lấy một chiếc chìa khóa tra vào ổ mở ra

Cả hai nhanh chóng bước vào bên trong, Tiêu Chiến vui vẻ nhìn quanh khắp căn nhà, còn có vườn hoa, cỏ cây thật đẹp

Vương Nhất Bác nhìn thấy vẻ mặt vừa hào hứng vừa bất ngờ của người thương, tiếp tục lên tiếng thúc giục

- Em mở tiếp cửa vào nhà đi

Tiêu Chiến gật đầu khi nghe anh nói như vậy, cậu nhanh chóng tra chìa khóa cửa chính rồi vặn mở, bên trong căn nhà hiện ra trước mắt, tất cả đều rất mới rất đẹp còn vương mùi sơn. Cậu khó hiểu quay đầu gọi hắn

- Nhất Bác

- Ừm

- Đây là nhà ai? Sao chúng ta tùy tiện vào nhà người khác như vậy?

Vương Nhất Bác mỉm cười nói nhỏ bên tai cậu

- Chiến Chiến, chúc mừng sinh nhật em. Căn nhà này từ nay sẽ là của em

Tiêu Chiến tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên nhìn qua Vương Nhất Bác, anh nói căn nhà này là của mình sao? Cậu không nghe lầm đó chứ, căn nhà đẹp đẽ thơ mộng này... có nằm mơ Tiêu Chiến cũng không bao giờ nghĩ bản thân sẽ ở đây huống hồ gì được sở hữu. Nhưng Vương Nhất Bác lại nói tặng cho cậu, dù không biết có bao nhiêu là sự thật trong đó nhưng Tiêu Chiến cũng cảm thấy xúc động không thôi

Vương Nhất Bác trông thấy thỏ nhỏ của mình vì cảm động mà nước mắt rơi không ngừng như thế làm cho anh thoáng đau lòng. Anh đưa tay kéo Tiêu Chiến ôm vào lòng mình, tay Nhất Bác đặt sau lưng cậu khẽ xoa

- Nín đi, sao lại khóc rồi? Quà anh tặng, em cảm thấy không vui sao?

Tiêu Chiến cố kiềm nén cảm xúc, ở trong lòng anh khẽ lắc đầu rồi nghẹn ngào nói

- Nhất Bác, sao lại tặng cho em một món quà lớn đến như vậy kia chứ. Em không dám nhận đâu

Vương Nhất Bác mỉm cười hôn nhẹ lên trán thỏ nhỏ

- Bảo bảo của anh, không được khóc trong ngày sinh nhật của mình như vậy. Từ nay đây sẽ là căn nhà của em và anh, giấy tờ căn nhà này anh cũng đã để cho em đứng tên luôn rồi vậy nên nó chính là của em

Tiêu Chiến xúc động, ngẩng mặt nhìn Vương Nhất Bác không nói thành lời

Vương Nhất Bác cưng chiều hôn lên khắp mặt cậu, sau đó lại nói tiếp

- Chúng ta tham quan từng phòng thôi nào, nếu cảm thấy chưa hài lòng chỗ nào anh sẽ cho người sửa lại

- Tất cả đều rất đẹp, em rất thích

Nói rồi cả hai liền nhanh chóng đi tham quan khắp căn nhà, mỗi nơi mỗi chỗ đều do Vương Nhất Bác dụng tâm trang trí làm cho Tiêu Chiến càng nhìn càng thêm cảm động không thôi

Cậu sực nhớ trong hai tháng qua, Vương Nhất Bác bận rộn không ở bên cạnh được bao nhiêu, có phải là vì bí mật tao điều đặc biệt này cho cậu hay không?

- Vậy hóa ra hai tháng nay anh không thường xuyên tới thăm em vì bận lo xây căn nhà này sao Nhất Bác?

- Ừm, em đừng giận anh nữa nha

Tiêu Chiến đang rất xúc động, nghe hắn trả lời như thế thì phì cười lên

- Làm sao em có thể giận anh cho được, tất cả mọi thứ anh đều vì em mà suy nghĩ rồi thực hiện kia mà. Em cảm ơn anh nhiều lắm

Nói rồi Tiêu Chiến quay người lại hôn lên má Vương Nhất Bác một cái rõ kêu "chụt"

- Thưởng cho anh

- Chỉ có vậy thôi sao

Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn thỏ nhỏ đang xấu hổ đến hai bên má ửng hồng

- Anh, anh còn muốn làm gì nữa

- Hôn bên này cho đều luôn nha bảo bảo

Vương Nhất Bác lưu manh đưa bên má còn lại của mình ra trước mặt Tiêu Chiến

Cậu biết Vương Nhất Bác rất thích trêu chọc mình nhưng nghĩ tới những gì mà anh làm cho cậu, cậu đều cảm thấy rất xứng đáng, lại càng cảm thấy yêu người này nhiều hơn. Nghĩ vậy nên Tiêu Chiến bẽn lẽn đưa môi mình ra hôn bên má còn lại của Vương Nhất Bác, nhưng môi cậu chưa kịp chạm lên má người ta thì Vương Nhất Bác nhanh chóng quay mặt lại, nụ hôn của Tiêu Chiến vừa vặn đặt lên môi Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến xấu hổ rời ra, quay mặt lại không thèm nhìn ai kia nữa

- Anh lưu manh

Vương Nhất Bác buồn cười đưa tay kéo Tiêu Chiến lại, từ phía sau ôm chặt, đầu anh đặt trên vai Tiêu Chiến, khàn giọng nói

- Bảo bảo, anh đói quá

- Về lại nhà em rồi em nấu gì đó cho anh ăn nha - Tiêu Chiến đưa đôi ánh mắt to tròn chớp chớp nhìn Vương Nhất Bác

- Theo anh

Nói rồi Vương Nhất Bác đưa tay nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến dẫn vào trong bếp rồi kéo ghế cho cậu ngồi xuống

- Em ngồi đây chờ anh một chút

Vương Nhất Bác tiến tới hướng bếp lấy ra rất nhiều thức ăn ngon lần lượt đặt lên bàn trước ánh mắt lấp lánh của bảo bối nhỏ nhà mình.

- Bảo bối, chúc mừng sinh nhật em

Trên tay Vương Nhất Bác đang cầm là một cái bánh kem rất đẹp, anh tiến tới đưa ra trước mặt Tiêu Chiến làm cho cậu cảm động không kiềm chế được mà rơi nước mắt

- Nhất Bác

- Happy birthday to you, happy birthday to you, mừng ngày đó Chiến Chiến sinh ra đời, hãy nắm tay cùng chúc mừng

Vương Nhất Bác vui vẻ cất lời ca chúc mừng sinh nhật Tiêu Chiến, bài hát vừa kết thúc, Vương Nhất Bác liền đưa bánh ra trước mặt Tiêu Chiến

- Chiến Chiến, em ước nguyện rồi thổi nến đi

Tiêu Chiến im lặng, chấp tay trước ngực rồi nhắm mắt lại thầm ước. Sau khi ước xong, cậu vui vẻ mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác. Anh cưng chiều nhắc nhở thỏ nhỏ

- Em thổi nến đi

Tiêu Chiến nghe lời anh liền chu môi thổi tắt ngọn nến trên bánh kem, nước mắt hạnh phúc vẫn còn đọng hai bên má

- Chiến Chiến, sinh nhật vui vẻ, một đời bình an

- Cảm ơn anh

Đợi cho Vương Nhất Bác đặt bánh kem xuống bàn, Tiêu Chiến liền nhanh chóng đưa tay câu lấy cổ Vương Nhất Bác ôm chặt

- Em yêu anh, sao anh lại đối xử với em tốt đến như vậy kia chứ?

- Đó là trách nhiệm của anh, bởi vì anh cũng yêu em

Sau một màn ôm ấp nói lời thâm tình, lúc này Tiêu Chiến sợ thức ăn trên bàn nguội lạnh nên lên tiếng nói với hắn cùng mình dùng bữa, Vương Nhất Bác lập tức đồng ý. Cả hai vui vui vẻ vẻ thưởng thức những món ăn trên bàn, tiệc sinh nhật đầu tiên hạnh phúc nhất của hai con người đang yêu nhau

- Nhất Bác, anh đã chuẩn bị những thức ăn này lúc nào?

- Lúc xế chiều anh có đưa dì Hoa qua bên này nấu một bữa thịnh soạn cho em đó. Em ăn đi, có ngon không?

Vừa nói Vương Nhất Bác vừa gắp một miếng thịt bò xào chua đưa tới trước miệng cho Tiêu Chiến

Tiêu Chiến vui vẻ khi nhận được sự cưng sủng từ anh, cậu mỉm cười nhanh chóng há miệng ngậm lấy miếng thịt bò được anh uy tới cho mình, nhưng cậu chưa kịp mở miệng nhận lấy thì dạ dày đã cảm thấy khó chịu

- Ọe

- ?

.
.
.

./. Đi Ngược Lại Lời Nguyền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro