Con Đường Việt Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bóng tối trại giam, nơi cầm tù những người có tội.
Nhưng trớ trêu tình đời – có những người đi tù vì quê hương.
Bao người vì yêu nước vẫn dấn thân dẫu ngục tù đọa đầy,
dẫu chông gai để còn có ngày mai,
vẫn hiên ngang bước đường dài miệt mài.
Đi lao tù vì đồng bào, vì quê hương.

Trong bóng tối trại giam, đêm gục đầu anh ngồi nhớ nhà.
Anh nhớ cha mẹ già, nhớ vợ hiền, nhớ cả đàn con ngoan.
Ôi ngày về xa quá, biết mẫu thân có chờ được ngày về?
Đến khi hay tin người đã tàn hơi,
nén đau thương, nén dòng lệ tủi hờn.
Anh chưa về, chưa đội được vành khăn tang.

Thương anh, thương quê hương.
Vì quyền dân vẫn còn chưa đủ.
Vì tự do – dân chủ còn lu mờ.
Vì cơ cực còn gieo rắc thê lương.
Vì quanh anh đầy bao nỗi xót thương…

Thương cho dân mình còn nghèo.
Người theo người cầu thực chốn tha hương.
Thương cho Việt Nam mình bé nhỏ
trước ngoại xâm, trước hiểm họa diệt vong.

Trong bóng tối trại giam – nơi cầm tù những người có tội.
Nhưng trớ trêu nào bằng – có những người bởi nặng tình non sông.
Bao người vì yêu nước vẫn dấn thân
dẫu ngục tù đọa đầy,
dẫu chông gai để còn có ngày mai,
vẫn đôi chân bước đường dài miệt mài.
Đi cho trọn, trọn Con Đường Việt Nam.
***
Trong bóng tối trại giam – nơi cầm tù những người có tội.
Nhưng trớ trêu tình đời – có những người đi tù vì quê hương.
Bao người vì yêu nước vẫn dấn thân dẫu ngục tù đọa đầy,
dẫu chông gai để còn có ngày mai,
vẫn hiên ngang bước đường dài miệt mài.
Đi lao tù vì đồng bào, vì quê hương.

Trong bóng tối trại giam, đêm gục đầu anh ngồi nhớ nhà.
Anh nhớ cha mẹ già, nhớ vợ hiền, nhớ cả đàn con ngoan.
Ôi ngày về xa quá, biết mẫu thân có chờ được ngày về?
Đến khi hay tin người đã tàn hơi, nén đau thương, nén dòng lệ tủi hờn.
Anh chưa về, chưa đội được vành khăn tang.

Thương anh, thương quê hương.
Vì quyền dân vẫn còn chưa đủ.
Vì tự do – dân chủ còn lu mờ,
vì cơ cực còn gieo rắc thê lương.
Vì quanh anh đầy bao nỗi xót thương…

Thương cho dân mình còn nghèo.
Người theo người cầu thực chốn tha hương.
Thương cho Việt Nam mình bé nhỏ,
trước ngoại xâm, trước hiểm họa diệt vong.

Trong bóng tối trại giam – nơi cầm tù những người có tội.
Nhưng trớ trêu nào bằng – có những người bởi nặng tình non sông.
Anh Trần Huỳnh Duy Thức vẫn dấn thân dẫu ngục tù đọa đầy,
dẫu chông gai để còn có ngày mai.
Vẫn đôi chân bước đường dài miệt mài.
Đi cho trọn, trọn Con Đường Việt Nam.

Vẫn đôi chân bước đường còn miệt mài.
Đi cho trọn, trọn Con Đường Việt Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro