Chương 12: SINH NHẬT BUỒN...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc ông trăng đã treo ngay ngọn trời thì tên Ác Ma nãy cũng chịu thôi diễn mà ngồi dậy nhìn sang bên mép tường. Một con Cún con đang cuộn tròn lại ngủ một giấc ngon lành. Hàng mi dài dài cong cong, một cái mũi cao thanh tú, một đôi môi thật đẹp đang toát lên một vẻ đẹp dịu dàng đến lạ. Anh nhìn nó, quả thật rất giống với mẹ anh ngày trước. Trông thật dễ thương biết mấy, thật muốn nhảy vồ tới đó mà ôm chặt lấy rồi ngấu nghiến bữa ăn ngon lành này. Nhưng không, không được, ảnh phải tỉnh táo, phải thật tỉnh táo. Ngắm nhìn thiên thần của mình cho thật đã đời, anh ta ôn nhu bế nó lên thật nhẹ nhàng, cũng thật nhẹ khi anh kéo tấm chăn nhỏ kia lên đắp vào cho nó. Bất giác nụ cười nơi khóe miệng nó bỗng nhẹ nhàng nhoẻn một nụ cười thỏa mãn, hạ gục anh ngay lập tức.

Anh nhìn nó cười cũng bất giác cười theo, một nụ cười thật tươi và đẹp, một nụ cười biết bao nhiêu người con gái bên anh hằng mong ước. Ngày trước khì còn mẹ, anh cũng đã cười rất nhiều, rất nhiều nụ cười như vậy. Những suy nghĩ đó như thôi thúc anh trở về những giấc mơ ấm áp, luôn có mẹ cạnh bên. Anh mệt mỏi cố nhắm con mắt để đừng nhớ tới hỉnh ảnh đấy thì bỗng hình ảnh của nó lại đi xuyên vào não của anh, những hình ảnh thật đẹp với những nụ cười thật tươi. Xong, anh ngủ tự lúc nào chả hay biết.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đã lên đến gần đỉnh điểm thì ông anh Huy nhà ta mới choàng tỉnh giấc. Vội ngồi dậy nhìn khắp cả căn phòng, đang dạo mắt trên từng khung ảnh thì ánh mắt ấy dừng lại ngay một cậu nhóc đang quét dọn căn phòng mình. Nước da màu trắng, mái tóc màu đen, bộ đồ thật đẹp mà anh đã tặng nó, một tổng thể thật khó để chê vào đâu được. Anh ta gằng giọng :

- Quét thì quét cho mà sạch đấy, còn dơ là tôi cho ăn đấm, đồ hậu đậu. - Anh ta mơ ngủ mà gằng giọng lên nói, thật quá là ảo

- Không cần anh lo. - Nó đáp lại hững hờ rồi tiếp tục nói :

- Hồi nãy mẹ tôi cùng với chú nói có đi công việc, tối mới về, bảo ảnh ở nhà bữa nay, không được đi đâu ra ngoài. - Nó vừa cắm cúi quét vừa nói với anh

Nó vừa ngước lên lấy tay lau mồ hôi rồi nhìn sang bên ấy thì chẳng thấy tên đó đâu rồi. Rồi nó mệt mỏi hỏi :

- Anh có nghe những lời tôi vừa nói không ?

- Không, tôi đâu rãnh tới mức để nghe đồ hậu đậu như cậu nói chuyện

Nói rồi anh cũng với chiếc khăn tắm và bộ đồ đi ngay vào nhà tắm để cậu mệt mỏi quét phòng. Nó vừa quét vừa chửi thầm trong miệng. Xong xuôi, nó đi lấy cây lau nhà từ dưới lên, lau thật sạch từng mảnh gạch rồi nhẹ nhàng lau khô lại bằng khăn. Gần một tiếng thì tất cả gần như đã hoàn tất. Một căn phòng sạch sẽ thơm tho, một hương đào thật dịu. Cùng lúc đó, anh ta cũng trong phòng tắm bước ra. Cậu nhìn anh thật lạ trong bộ đồ thể thao ở nhà, hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy anh ăn mạc như vậy, thường thì không quần jean cũng quần dài, không áo kaki thì cũng áo sơ mi, chưa bao giờ thấy anh ăn bận như một người bình thường như ngày hôm nay. Vẫn là đồ hậu đậu, miệng cậu thản nhiên thốt ra :

- Cuối cùng cũng giống người bình thường.

- Tôi không cần cậu nói như vậy, nhưng cậu đã nói thì tôi cũng chả ngại cho cậu vài đấm như thằng kia đâu, muốn thử chứ ?- Anh ta trừng mắt nhìn sang cậu, xong lại lao đến cạnh cậu nhìn chân chân vào cậu

Nó như hoàn hồn, ú ú ớ ớ chả nói được gì cắm mặt cầm cây lau nhà xuống dưới, còn anh trên này nổi giận hơn cả giông lốc. Đang bực mình anh ta bật ngay lái máy lạnh. Một mùi hường đào phảng phất đầy căn phòng làm anh ta cũng dịu đi sự tức giận :

- Được, coi như biết điều. Tôi bỏ qua.

Còn cậu thì phải lau hết cả cái nhà dưới cũng cái cầu thang rồi quét khu vườn, xong lại phải nấu cơm. Cứ y như rằng cậu là một Cô Tấm thật sự. Vừa lau dọn xong căn nhà trong này, đang tính lấy chổi ra quét sân thì ngoài cổng có tiếng chuông vang dội. Cậu vội chạy ra mở. Mặt cười tươi lên, rồi dìu bà Năm vào nhà.

- Ủa bà Năm, con nghe mẹ nói nay bà Năm lên, ở dưới quê xong xuôi hết chưa bà? - Nó hớn hở đón bà Năm, cũng từng là người hay sang thăm nó lúc nó còn ở nhà ông cha cũ.

- Rồi, ở dưới cũng xong hết rồi con, sao, thấy ở đây có khổ gì không con, có bị ai bắt nạt gì không. - Bà năm nhìn nó mà vui vẻ nở nụ cười phúc hậu

- Dạ không, bên đây tốt lắm. Con ở đây cũng đâu có cực gì đâu. - Nó cười cuwoif đáp

Đâu ra cái giọng của hắn ta chen vào giữa, một giọng nói trách móc, một giọng nói như hờn giận ai từ thuở nào:

- Đúng rồi, qua đây ở không có cực khổ, chỉ có điều ở không rãnh rồi kiếm việc làm cho ngất xiu thôi. Bà Năm mới lên, bữa nay làm món ngon ngon nghe bà Năm.

- Ờ để rồi bà Năm làm cho con món sườn ha. - bà Năm cười đáp

- Sao cũng được hết, bà Năm làm sao con ăn vậy. - Anh ta rót đầy lý nước rồi vừa cất giọng nói vừa đi lên phòng.

- Khoan Huy, Năm có mau cho con hộp xôi với cái đùi gà nè, đém lên ăn trưa đi, nay tới tới tối cơm đó.

- Rồi thằng đó ăn gì ? - Anh ta nhìn sang nó rồi quay lại hỏi bà Năm

- Năm có mua cho nó rồi, con đem đi ăn đi.

Nói rồi tên đấy cũng đi. Nó với bà Năm nhìn nhau rồi bà hỏi nó vụ ban nãy :

- Ủa mà con bị xỉu gì vậy ? - Bà Năm cười cười rồi hỏi nó

- À dạ, hôm qua con làm quá, bị say nắng nên bị xỉu tí ấy mà. có sao đâu. Mà bà Năm này, con thấy ông Huy ổng cứ hung dữ với con làm sao ấy, dù ổng không đánh ai nhưng mà cứ gặp con là trưng cái bản mặt khó ưa đó đó.- Nó nhìn bà Năm kiểu oan ức rồi nói

- Thôi ráng đi con, tánh nó vậy, chứ nó cũng ngoan lắm, cứ có mỗi tật là nói giọng đó đó, con đừng để ý hen. - Bà Năm cười trừ

Nói xong hai bà cháu bắt tay vào làm việc. Nó ở nahf lau dọn cho sạch sẽ còn bà Năm ra chợ mua ít đồ về nấu ăn. Đồ đac mua về cả mộ giỏ sách, nào là rau cải, nào là sườn non, cá tép, ... ôi thôi, cả đống thứ trên đời đều ở đó. Nó há hốc mồm rồi quay sang bà Năm, cả hai cười thiệt to, rồi bà Năm nói :

- Biết sao bà mua dữ vậy không ?

- Sao vậy Năm ? - Nó cười cười đáp

- Hôm nay sanh nhật thằng Huy đó, ở dưới bà sắp xếp xong xuôi là vọt lên liền đó chứ. Nay mẹ con với chú đi công chuyện đúng không ? Làm gì có, đi mua bánh sanh nhật với quà cho thằng Huy đó . Tối nay cũng muốn ở lại lắm nhưng tối nay Nam phải qua bên nhà con Lan, nó nói nay qua đó ngủ với nó cho vui - Bà cười thiệt tười nhìn nó mà nói

Nó hoang mang, rồi im lặng hảng đi. Nó lặt rau, rửa thịt, ... xong hết rồi đưa sang bà Năm nấu. Đang nấu thì bà bảo :

- Mới đây mà 4 giwof chiều rồi, chắc mẹ con cũng sắp về rồi đó, thôi để Nam nấu nhanh rồi đi qua bên nhà con Lan nữa.

- À dạ, mà bà ơi, ngoài thích hủ tiếu thì ... ờ thì... anh Huy có thích gì nữa không vậy bà.

Bà nhìn nó, nụ cười nhẹ nhàng trôi qua, bà thở dài rồi nói :

- Đó giờ ở đây làm cũng được mười mấy năm, mà bà cũng chẳng biết nó thích cái gì, ngoài mấy món nó thường ăn thì còn lại bà không biết

Nó nhìn bà đầy hy vọng :

- Vậy món anh Huy thích nhất là món gì vậy bà, món mà ảnh thường ăn nhiều nhất ấy.

- Không có đâu, đó giờ nó đi học về là ăn cơm ở nahf chứ chả đi ăn ở đâu cũng ít mau gì về, bà nấu gì là nó ăn đó à.

Nó như mất hết hy vọng, buồn bã như có tội mà cất lên chữ dạ đau thương. Bà Năm như biết được nó tính làm gì, bà khều nhẹ nó lại rồi nói :

- Hay con làm món này với bà đi, món này cũng nghe ba nó nhắc nhiều lắm. Lúc mẹ nó ở đây cũng thường làm món này.

Nó chạnh lòng khi nghe những gì mà bà Năm nói, nó cũng rất tò mò về mẹ anh ta cùng căn phòng bên trái của căn nhà. Nhưng nó dẹp bỏ mọi suy nghĩ sang một bên rồi cũng bà Năm làm món đó . Xong xuôi hết, nó mở đèn trong nhà lên sáng rực, đồ ăn đồ cũng bày lên trên chiếc bàn giữa của già đình, đây là chiếc bàn thường đãi khách, lấu lắm rồi nó mới được trải lên biết bao là món ngon như này. Bà Năm phụ nó xong cũng lấy nón lấy áo đi ra cổng, nó cũng đi theo để đưa bà Năm ra với chị Lan ( con bà ). Đi tới cổng, bà Nằm kêu nó lại nói nhỏ :

- Tí mà thằng Huy có hỏi món đó ai làm con cứ nói là món con thích ăn nha, nó hỏi sao nê mđược như vậy thì nói con nêm đại, đừng nói bà Năm chỉ nghen.

Nó dạ rồi vẫy chào bà Năm lên xe của chị Lan đi mất. Vừa vào dọn xong cái bếp thì mẹ cũng chú cũng về tới. Hai người đi với nhau trên chiếc xe hơi của chú. chạy xe vào nhà, mẹ nó đem ra ngay cái bánh kem to đùng hai tầng phía sau ra cũng với ba hộp quà cũng mấy hộp quà nhỏ vào nhà.

- Con với bà Năm làm rồi hết đó hả, giỏi ghê ha - Mẹ nó cười hãnh diện, khen ngợi con trai mình khi thấy nguyên mâm tiệc như thế.

- Vậy mà mẹ chả nói gì cho con biết. Làm con cứ tưởng chú với mẹ đi chơi bỏ con ở nhà . - Nó cười đáp

Chú bước vào cười tươi nhìn nó cũng mâm thức ăn rồi nhanh tay giúp nó cùng mẹ đem chiếc bánh kem lên bàn tiệc, những hộp quà được để ở góc còn lại cảu bàn. Nó lấy ra hai cây đèn cầy 1 và 8 ghim lên bánh kem rồi chạy lên phòng mời anh ta xuống. Vừa vào nó thấy anh ta đang đọc sách một cách say sưa. Nó nói nhẹ nhàng mời anh xuống :

- Anh Huy ơi, mẹ em với chú kêu anh xuống nói có chuyền cần bàn gì kìa. Anh xuống mau mau nha.

Anh ta mệt mỏi, giọng nói đầy khinh miệt vang lên :

- Cậu mà cũng biết mở mồm ăn nói lịch sự như vậy à ?

Nó cố nhịn rồi cười tươi mời anh xuống. Nó với anh vừa đi tới cầu thang thì mẹ cùng chú tắt hết đèn đi, đốt lên hai cây đèn cầy rồi lại ngay gốc cầu thang ngân lên khúc ca chúc mừng sinh nhật, nó cũng hòa theo mà hát :

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday

And the start burn tonight

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you . . . "

Anh ta cùng đi song hành với tới cái bàn tiệc kia rồi cảm xúc của anh ta cũng đến, ánh mắt anh long lanh như chứa nước bên trong, môi nở lên nụ cười thật đẹp. Anh ta thốt lên lời cảm ơn với mẹ cậu, cùng người ba của mình. Với niềm vui ấy cả gia đinh cùng nhau vào bữa yến tiệc linh đình.Riêng nó thấy hơi buồn vì chả có lời cảm ơn nào dành cho nó. Mẹ nó đứng lên chúc anh :

- Cô chúc con ngày càng thông minh học giỏi, chăm ngoan, ngày càng được nhiều bạn bè hơn con nhé. Cô cũng muốn mời bạn của con nhưng ... cô không biết ai cả... haiz cô tệ quá

- Không sao đâu cô, vậy là con vui rồi. - Anh ta cười nhìn cô, một nụ cười thật nhạt...

Ba anh ta cũng lên tiếng chúc rồi cả nhà rượu thịt no say. Đến phần khui quà, thì anh ta bảo muốn lên phòng rồi mới khui. Thế là ba cũng với dì đem quà lên phòng cho hắn, rồi hai người về phòng mà ngủ. Nó ngượi ngịu đứng lên mà nói :

- À... ừm... em có món quà này muốn tặng cho anh. - Nó cười ngại rồi chạy xuống trong tủ lạnh lấy ra món quà của mình

Vừa bưng ra anh ta đã vô cùng ngạc nhiên, anh ta lên tiếng :

- Món này là ai chỉ, là bà Năm chỉ đúng không ? - Anh như mất hồn mà hỏi

Món bánh thạch này không giống như những cái bánh ngoài tiệm thường được làm bằng này bằng kia như mít, xoài, cam ... nhưng chả có cái nào mà lại làm ngay món thạch trong trái dừa cả , phần ruột thịt của quả dừa tươi được cắt ra thành miếng mỏng rồi bỏ vào trong rau câu khoáy đều lên, bên dưới là nước cốt dừa đặc sệt, trên cũng là một lớp như vậy, bao bọc phần thạch trong suốt bên trong. Còn ở ngoài là lớp nước cốt dừa đặc đặc thơm lừng. Còn cả ly sữa kia. Đã lâu lắm rồi anh mới thấy lại, thấy lại được một món sữa matcha móng ngon lành kia. Những điều này, chỉ có mẹ, chỉ có mẹ anh mới làm được, chỉ có duy nhất mẹ của anh... Nhưng tại sao... ? Tại sao tên nhóc con này có thể làm được .... ? Anh ta thất thần nhìn sang nó

Nó lặng im rồi cất tiếng nói :

- Em mong anh thích món quà này, tuy nó không có gì đặc săc nhưng đây là công sức em làm ra, bà Năm không có chỉ. Chỉ là em muốn thử sức mình thôi. - Những lời biện minh thật nhàm chán, thật giả tạo đến mức không thể khen được là hay.

Hắn cùng chú bây giờ ai cũng đã rừng rưng nước mắt, lệ trào ra tựa suối tựa sông. Hắn ngậm ngùi cầm chiếc thìa múc vào bên trong trái dừa đó, một lớp nước cốt dừa bao quanh phần thách trắng. một vị ngon không thể sai vào đâu được. Nó ngòn ngọt một cách thanh tao, nó mát mẻ, nó làm anh nhớ lại người mẹ của chính mình ... Xong lại tới ly sữa, một ly sữa không ngọt gắt như ngoài tiệm, không quá béo như các quá ven đường, lại không quá nồng vị matcha trong đấy.

Anh ta nghẹn ngào không nói lên điều nào cả . Bỗng nhiên, có những giọt nước mắt của ai rơi xuống tự lúc nào Một giọt, hai giọt, ba giọt, những giọt nước mắt mằn mặn không tự chủ mà rơi xuống. Anh khóc thật rồi, thật sự khóc rồi. Anh không yếu đâu, chỉ là anh đang nhớ đến mẹ năm xưa của mình, người mẹ hiền hậu, yêu thương, tuyệt vời nhất của anh. Một người mẹ dịu dang âm áp khi anh đi học về, đều có một ly sữa cùng chiếc bánh thạch này dành cho anh. Nó nhưu một món quà mà cả ngày ah đã cố gắng để đạt được. Một người mẹ tràn đầy lòng yêu thương anh khi anh buồn, những lúc buồn đau, cực khổ đều được mẹ chở che, đều được mẹ vỗ về bằng những chiếc bánh thạch thật ngon cùng với những ly sữa thật ấm. Anh nhớ mẹ, nhớ tất cả mọi thứ ký ức về bà. Anh ngậm ngùi bưng ly sữa cùng chiếc bánh kia vào phòng kế bên anh rồi đóng của lại. Anh muốn gặp mẹ, gặp lại những ký ức vui tươi cùng bà ... Gặp lại quá khứ một thời vui vẻ của anh ...

Nó chưa bao giờ thấy anh như vậy, chưa thấy anh khóc bào giờ. Nó đã làm điều gì sai ư, nó có khiên anh buồn khi lỡ chọc anh mấy ngày trước. Hay anh giận nó về việc nó nói anh không bình thường. Trong đầu nó giờ đây đã có biết bao câu hỏi hiện lên trong đấy, nó thấy mình thật có lỗi khi đã làm anh buồn vào dịp sinh thần này. Nó như đứng chết chân ở đấy. Tầm gần nửa tiếng sau thì anh ta mở cửa đi vào. Nó lắp bắp mở miệng nói những lời xin lỗi :

- À... Ừm... Em... xin lỗi anh vì....

Nó chưa nói được hết dứt câu của mình thì cơ thể to lớn ấy của anh đã ôm chầm lấy nó. Một cảm giác thật dễ chịu, thật ấm áp ngập tràn trong người nó. Hương thơm cơ thể anh phát ra thật thơm tho và dễ chịu. Nó đang mơ hồ trong cơn mê thì bị chính những lời nói ấm áp đến từ anh đánh thức :

- Anh... anh cảm ơn em vì ngày hôm nay.- Giọng anh cũng lắp bắp mà nói thầm vào tai nó

Nó ngượng chính mặt rồi bắt đầu cố tách hai cơ thể ra, nhẹ nhàng đáp :

- à... Ừm... Không sao đâu, Hôm nay là sinh nhật anh mà, nên em làm vậy cũng như cho anh tí quà vậy ấy mà, ha ha . - Lời nói ngượng ngịu nó phát ra như chọc thủng cả bầu không khí. Anh ta từ trạng thái ấm áp kia trở thành lạnh lùng khó tả.

Công tắt đèn được ấn xuống. Màn đêm bao phủ lấy căn phòng, anh nhanh chóng lên giường mà đi ngủ, mặc kệ tên ngốc nào mới phá hỏng cả buổi tối kia. Rồi nó cũng đứng trơ ra đấy một hồi lâu, rồi mới được lời nói lạnh lùng sắc bén kia sai bảo:

- Lo mà đi ngủ đi, mai đi công việc với tôi đấy. - Nói rồi anh qua sang phía khác bật máy lạnh rồi nhắm mắt lại.

Nó mệt mỏi cũng lăn ra ghế ngủ say.... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro