Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore.
=*=*=*=*=

Hai ngày sau chính là đám tang của Lương Tĩnh, tất cả đồng sự của hắn đều có mặt.

Chu Huy chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ tham gia hai tang lễ trong vòng một tuần. Chỉ là lần này so với những lần khác khó chấp nhận hơn, người nằm bên trong chính là bằng hữu mười mấy năm. Cùng đánh nhau, chỉnh người, theo đuổi bạn gái, hiện giờ lại kẻ mất người còn.

Cậu đứng giữa linh đường, bỏ qua ánh mắt sợ hãi của đồng sự cùng Lương mẫu đang khóc đến thương tâm, nhìn chằm chằm tấm ảnh đen trắng trước mặt, không khóc cũng không cười.

Người đàn ông trong ảnh vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt bình tĩnh, mặc một thân tây trang mới tinh, cùng Lương Tĩnh nói nói cười cười ngày thường hoàn toàn bất đồng. Đây là Chu Huy mấy tháng trước bồi hắn đi chụp. Người này không biết có phải tâm huyết dâng trào hay không, đột nhiên nói muốn chụp một tấm ảnh nửa người, thừa dịp còn trẻ lưu lại một tấm, sau này nói không chừng có thể dùng đến.

Chu Huy mắng hắn mấy câu, nhưng vẫn đi cùng.

Ngày đó, Lương Tĩnh khó được khi mặc một thân tây trang chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, vừa sạch sẽ vừa nghiêm trang, ngay cả Chu Huy cũng không khỏi kinh ngạc. Nhưng khi đến studio, tiểu tử kia lại trực tiếp nói thẳng với nhiếp ảnh gia là muốn chụp di ảnh, Chu Huy bị dọa chết khiếp, chửi bậy mấy câu, mắng hắn đến cẩu huyết đầy đầu.

Mặc dù sau buổi chụp Lương Tĩnh có mời đi ăn xem như cảm tạ, nhưng vẫn bị Chu Huy lạnh nhạt mấy ngày.

Thời điểm đó Chu Huy căn bản chưa từng nghĩ tới, bức ảnh này thật sự cần dùng đến.

Cậu vẫn luôn hối hận vì bản thân không thể ngăn cản hành vi điên rồ của Lương Tĩnh ngày đó. Chẳng lẽ thật sự giống như người xưa thường nói, giờ chụp ảnh không may mắn sẽ dẫn tới xui xẻo?

Sau khi tang lễ kết thúc, Chu Huy ở lại, đợi Lương mẫu bình tĩnh một chút, mới kể cho bà nghe chuyện này.

Lương mẫu nghe cậu nói xong, ngẩng đầu nhìn di ảnh, lắc đầu nói: "Không phải lỗi của con, cũng không liên quan gì đến bức ảnh này, thực ra ta đã sớm có loại dự cảm không tốt, không nghĩ tới thực sự sẽ phát sinh...."

"Dự cảm không tốt?"

Lương mẫu gật đầu: "Mấy ngày trước, A Tĩnh đột nhiên trở về nhà thăm ta, đưa hết cho ta tiền tiết kiệm, còn nói rất nhiều lời vô nghĩa."

"Nói cái gì?"

"Thằng bé có vẻ rất sợ hãi, nói mình bị theo dõi, người đó luôn trốn trong chỗ tối nhìn trộm nó, thậm chí còn muốn hại nó." Nói xong, Lương mẫu nhìn di ảnh trên cao: "Bác rất lo lắng, muốn thằng bé báo cảnh sát, sau đó về nhà ở, nhưng nó lắc đầu nói một câu 'vô ích thôi' liền rời đi. Bác mấy ngày nay luôn tâm thần không yên, không nghĩ tới thật sự sẽ xảy ra chuyện."

Lương mẫu nói xong lại bật khóc, nắm lấy cánh tay Chu Huy hỏi: "Bác biết A Tĩnh bình thường không phải người đoan chính, kết giao bạn gái cũng không nghiêm túc, chỉ chơi bời, nhưng nó trước giờ chưa từng khiêu khích ai. A Huy, những lời mấy người đó nói sau lưng bác đều nghe thấy, nhưng bác tin tưởng con sẽ không hại nó, năm đó nó ngã cầu thang, con còn cõng nó chạy qua mấy con phố đến bệnh viện, sao con có thể hại nó? Con nói xem, đến cùng là ai hại chết nó a?"

Không biết ai tung tin đồn Chu Huy giết người, cậu đau lòng nói: "Bá mấu, Lương Tĩnh hắn... hắn là tự sát."

Lương Tĩnh tính cách nhiệt tình vui vẻ, rất thích kết bạn, đối với ai cũng cười ha hả, không chỉ mình Chu Huy, mẹ hắn cũng cho rằng hắn là bị người hại chết. Nhưng camera quay được rõ ràng, Chu Huy thật sự không muốn lừa Lương mẫu, hơn nữa cậu cũng không hy vọng, mẫu thân đã qua 60 của bạn tốt cũng xảy ra chuyện.

Lương mẫu kiệt sức, bàn tay nắm lấy Chu Huy vô lực hạ xuống, trầm mặc một lúc liền rời đi.

Chu Huy nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của bà, đột nhiên cảm thấy bất lực, đối với Lương Tĩnh, Lương mẫu và cả chính mình, cậu không thể thay đổi bất kỳ chuyện gì.

Trở về chỗ ở, Chu Huy ngồi xuống sofa, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Qua mấy ngày, Chu Huy được Tống Noãn gọi đến Tống gia cùng cha mẹ cô dùng cơm.

Đây là lần đầu gặp cha mẹ từ sau khi bọn họ kết giao.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Huy lục tung tủ quần áo mới tìm được một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, dùng bàn ủi ủi qua một lần, lại dùng khăn ướt lau giày da, chải tóc gọn gàng, qua một lúc lâu mới ra khỏi cửa.

Dung mạo cha Tống cùng người trong ký ức Chu Huy không khác biệt lắm, chỉ là trên thái dương có thêm vài sợi tóc bạc, ông ngồi trên ghế sofa vẫy tay với Chu Huy: "Mấy năm không gặp, đều đã là nam nhân trưởng thành rồi, đừng đứng đó, qua đây ngồi đi."

Cha Tống quanh năm đi nước ngoài, Chu Huy chỉ gặp ông hai lần lúc còn nhỏ. Lúc đó Chu Huy còn bé, nghé con mới sinh không sợ hổ, cũng chưa từng nghĩ tới tương lai có một ngày cha Tống sẽ trở thành bố vợ tương lai của mình, nói chuyện với ông ấy một cách bất cẩn. Nhưng hiện tại bất đồng, liên quan đến công việc, Chu Huy từng gặp qua rất nhiều loại người, lại cùng Tống Noãn ở bên nhau, con người cậu cũng trở nên thận trọng hơn nhiều.

Chu Huy từng bước đi tới bên cạnh cha Tống, sau khi được cho phép mới ngồi xuống, lưng thẳng tắp, hai chân khép lại, hai tay đặt lên đầu gối, cúi đầu nhìn hơi nóng bốc lên từ tách trà.

"Cơm còn chưa làm xong, trên bàn có trái cây, đói thì ăn trước một chút." Cha Tống dựa vào ghế sofa lật xem báo, nhắc nhở một câu.

"A? Vâng! Cảm ơn bác trai!" Chu Huy tùy tiện cầm lấy một miếng hoa quả bỏ vào miệng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cha Tống. Ngoại trừ thái dương hoa dâm, Chu Huy gần như không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu lão hóa nào của ông. Nước da trắng, sống mũi cao, xương quai hàm kiên nghị, ngoại trừ khóe mắt bởi vì lớn tuổi mà có chút sụp xuống, đơn giản chính là phiên bản lớn tuổi của Tống Noãn và anh trai nàng.

Nói đến anh trai Tống Noãn, người con trai duy nhất của Tống gia vừa qua đời cách đây không lâu. Chu Huy lúc nhỏ từng nhìn thấy anh ba bốn lần, một người rất kỳ quái. Dáng vẻ và khí chất khi đó rất giống cha Tống trước mặt.

Tống Noãn bày xong bát đũa, tự mình ra gọi hai người lại dùng cơm.

Mẹ Tống bưng thức ăn lên, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn một lúc, sau đó xoay người trở về phòng bếp lần nữa, lúc đi ra, trong tay bưng một đĩa rau cùng một bộ chén đũa đặt vào chỗ trống bên cạnh.

Cha Tống thấy vậy cau mày: "Bà làm gì vậy? Thấy tôi chưa đủ phiền sao?"

Mẹ Tống ngồi xuống, vẻ mặt không chút sợ hãi: "Người là bị ông bức chết, ông còn bất mãn cái gì?"

Chu Huy ngồi giữa hai vị trưởng bối, đũa cũng không dám nhấc lên, may mà Tống Noãn đã phá vỡ bế cục: "Đừng cãi nhau nữa, dùng cơm thôi."

Cha Tống hừ một tiếng, nhẹ nhàng cầm đũa lên, mẹ Tống cúi đầu lau khóe mắt, người một nhà lúc này mới bắt đầu bữa ăn.

Chu Huy vừa đưa gì đó vào miệng vừa quan sát biểu tình của cha mẹ Tống, hoàn toàn không nếm ra vị thức ăn, bữa cơm này có thể hình dung là không biết mùi vị.

Tống Noãn gắp rau vào bát của cậu, Chu Huy cúi đầu nhìn bát cơm chất đầy thịt, ngẩng đầu cười cười với cô.

Cha Tống quay qua nhìn cậu hỏi: "A Huy, công việc hiện tại thế nào?"

Chu Huy vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, đáp: "Rất tốt, rất tốt ạ!"

Cha Tống hài lòng gật đầu, nói thêm: "Nghe tiểu Noãn nói con sống trong khu ổ chuột ở ngoại thành, Tống Hàn đi rồi, phòng của nó cũng để không, nếu không con chuyển đến đây ở cùng với chúng ta, dù sao sau này cũng thành người một nhà."

Chu Huy lắc đầu, vừa định lịch sự từ chối thì đã bị mẹ Tống cắt ngang: "Anh điên à? Đó là phòng của tiểu Hàn, nó trước giờ chưa từng cho ai tiến vào."

Cha Tống cau chặt mày "Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, nó chết rồi! Tôi trước giờ chưa từng có đứa con trai này."

Mẹ Tống sững sờ một lúc, đặt mạnh chén đũa xuống bàn, đứng bật dậy.

Tống Noãn và Chu Huy thấy bầu không khí không ổn, vội vàng đứng dậy, một người trấn an cha Tống, một người kéo mẹ Tống lại. Mẹ Tống thoát khỏi tay Tống Noãn, chỉ vào cha Tống nói: "Đều tại ông, nếu không phải ông đuổi nó ra nước ngoài, nhốt thằng bé ở cái loại địa phương đó, sao nó có thể biến thành như vậy?"

"Đó đều là để giúp nó trị bệnh, chẳng lẽ tôi nguyện ý thừa nhận con trai mình là một đứa biến thái sao?"

Cha Tống đập bàn, ngực phập phồng lên xuống.

"Haha, ông không thấy tức cười sao? Bản thân được tiếp nhận giáo dục tốt nhất, cả năm lăn lộn ở nước ngoài, trong xương cốt lại là kẻ cổ hủ phong kiến. Vì thanh danh bản thân, ông hại chết chính con ruột của mình, người biến thái chính là ông đó!

Tống mẫu không chịu thua kém, vẻ mặt quật cường.

Hai vợ chồng không nói rõ ràng, nhưng trận thế này đã đủ khiến Chu Huy choáng váng. Tống Noãn nhìn sắc mặt của cậu, nhanh chóng ngắt lời mẹ Tống, lại nháy mắt với cha Tống, lúc này mới kéo mẹ Tống ra khỏi phòng ăn.

Buổi tối, Tống Noãn tiễn Chu Huy ra cửa.

Chu Huy dọc đường đi do dự nửa ngày, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Anh em chết thế nào?"

Tống Noãn sững sờ: "Em cũng không biết, bọn họ không nói với em."

Chu Huy do dự: "Anh ấy.... có phải hay không..."

Tống Noãn ngắt lời: "Anh đừng nghĩ nhiều, chỉ là ba mẹ không thể chấp nhận hiện thực, tinh thần bất ổn, nói bậy nói bạ mà thôi."

Chu Huy vốn định nhân dịp này đến nhà họ Tống cùng cha mẹ Tống bàn chuyện kết hôn, nhưng tình huống lúc đó khiến cậu không dám lên tiếng. Nắm chặt cơ hội, Chu Huy cầm lấy tay Tống Noãn nói: "Tiểu Noãn, chúng ta sống chung đi."

Tống Noãn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay hai người: "Tại sao..."

"Chúng ta đang yêu nhau, đúng không?" Chu Huy hỏi: "Vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau chứ?"

Tống Noãn sững sờ, nhìn chằm chằm khuôn mặt Chu Huy một hồi lâu, vẻ mặt thất thần.

Qua một lúc, đầu giống như bị người nắm lấy, cần cổ cứng ngắc, tựa như nhân vật trong một cuộn phim bị xước, từng cái từng cái máy móc gật đầu.

Chu Huy vô cùng vui vẻ, vừa nhảy vừa la hét xung quanh Tống Noãn, như đứa bé đạt được tâm nguyện.

Ngay trong đêm cậu liền đổi một chiếc giường đôi mới, hai gối đầu đỏ thẫm đặt trên giường tạo thành hình trái tim. Chu Huy leo lên gối thử, trong đầu hiện lên hình ảnh mình lấy vợ, sinh con, chỉ mấy phút ngắn ngủi đã quy hoạch xong cả cuộc đời.

Cuối cùng cậu cũng không còn cô đơn một mình nữa, ngửi ngửi mùi hương thanh mát trên gối đầu, nghĩ tới người đầu tiên ngủ chung giường với mình sắp tới, nhịn không được lăn lộn mấy vòng, đầy mặt ý cười.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Chu Huy như vừa trải qua một giắc mơ ngọt ngào, khóe miệng nở nụ cười.

Có lẽ tối qua hưng phấn quá độ, lăn lộn đến hơn nửa đêm, sau khi thức dậy toàn thân đau nhức, những vẫn vui vẻ thu dọn giường, miễn cho tiểu Noãn đến lại ghét bỏ. Lúc dọn đến chăn bông, Chu Huy phát hiện nửa giường còn lại có chút không đúng, phần đệm bên đó vậy mà lại hơi lõm xuống, tạo thành hình dạng giống như một người.

"Cái giường này sao lại lõm một bên.... chẳng lẽ đêm qua quá hưng phấn nên lăn qua đó?"

Nhưng nhìn vào vết lõm cũng không giống một người có thể tạo thành, cần phải ít nhất trọng lượng của hai người đè lên.

Cậu ngồi xổm xuống kiểm tra gầm giường, may mà chân giường vẫn nguyên vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro