Chương 34 : Còn quan trọng hơn tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tuyết Phù Dung

===============

Viên Dã lưu lại cho cô chút thời gian tiêu hóa.

Khoảng chừng một phút sau, cậu ta càng tỉ mỉ bổ sung thêm chi tiết: "Tôi có người anh em tìm được một người cũng thuộc đám người cùng mang hàng, gọi là Quyền Khiếu."

"Quyền Khiếu là người chơi ngọc thạch, nhỏ thù có ngọc thạch khắc chữ, lớn thì có ngọc thạch bồn cây cảnh. Mặc dù không coi là thuộc vòng đồ cổ đứng đắn, nhưng người trong hội này ở Đôn Hoàng hắn đều biết. Mới đầu là bạn bè nhờ hắn cầm chút hàng giá thấp, sau này người nhiều, Quyền Khiếu cũng phát hiện phương pháp này phát tài nhanh, dần dần phát triển thành trung gian mang hàng."

Đây chẳng phải cùng loại với môi giới, mua hộ sao?

Khúc Nhất Huyền "Ừ" một tiếng: "Cậu nói tiếp đi."

"Người anh em của tôi nhắc đến Hạng Hiểu Long, Quyền Khiếu biết."

"Hắn nói cuối tháng sáu, ông chủ của Đông Gia Hành mời mấy người bọn hắn đi uống trà. Sau khi người đến đông đủ thì cho bọn hắn xem một tấm hình, là khối ngọc bội Câu Vân thuộc văn hóa Hồng Sơn. Là khái niệm gì, ngọc bội Câu Vân văn hóa Hồng Sơn cách đây năm sáu ngàn năm, lịch sử Trung Hoa trên dưới năm ngàn năm đã từng nghe tới chứ, là bảo bối cùng bậc với lão tổ tông đấy. Hàng chuẩn chân chính."

Có lẽ là cảm thấy văn tự chỉ một màu trắng xám, không cách nào biểu đạt được kinh ngạc cùng hâm mộ trong lòng cậu ta. Viên Dã gửi biểu cảm cào tường, bổ sung một câu: "Quyền Khiếu nói, ông chủ của Đông Gia Hành ra giá là một ngàn vạn, đây còn là nói giảm đi rồi."

Ánh mắt Khúc Nhất Huyền suýt chút nữa dính thẳng vào cái một ngàn vạn kia, nội tâm cô trơn trượt.

Tại sao trong tay người ta đều là bảo bối chứ!

Cô quyết định từ giờ trở đi, phải đối xử tốt với Phó Tầm. Nói không chừng ngày nào đó vị đại lão này đại phát thiện tâm, thưởng chút phế liệu xuống, như thế cô cũng có thể phát tài theo.

Nhưng mà cô có một vấn đề.

"Ông chủ của Đông Gia Hành làm sao biết hắn là Hạng Hiểu Long? Hoàn thành giao dịch về miếng ngọc bội kia với Đông Gia Hành rồi?"

"Nào có, việc làm ăn này không thành."

Viên Dã: "Ông chủ của Đông Gia Hành biết hàng, ngọc bội bình thường có thể bán ba bốn trăm vạn đã là giá trên trời. Hắn biết xác suất của chính phẩm ngọc bội Câu Vân là trong ngàn vạn, sao nỡ bỏ lỡ, trực tiếp ra giá tám trăm vạn, Hạng Hiểu Long không bán."

"Ông chủ của Đông Gia Hành chưa từ bỏ ý định, quấy rầy đòi hỏi lại tăng thêm một trăm vạn, người ta vẫn không bán. Nhưng chính Hạng Hiểu Long để lại tên và số điện thoại, nói nếu có người mua cảm thấy hứng thú có thể liên lạc lại hắn, nếu bán được hắn bằng lòng chia cho ông chủ của Đông Gia Hành một chút. Lúc này mới có chuyện ông chủ của Đông Gia Hành mời uống trà sau đó, vòng đồ cổ Đôn Hoàng đều biết có một khối ngọc bội Câu Vân văn hóa Hồng Sơn như thế sắp tuột khỏi tay."

"Quyền Khiếu còn nói, ngày ấy uống trà, ông chủ của Đông Gia Hành vừa nhắc tới ngọc bội kia thì không cầm được thở dài, cảm thấy quá đáng tiếc. Hạng Hiểu Long vừa nhìn đã biết là người không hiểu nghề, ngọc bội kia nằm trong tay hắn quả thực là phung phí của trời."

Khúc Nhất Huyền lập tức bắt lấy từ mấu chốt: "Hạng Hiểu Long không hiểu nghề? Chính hắn nói?"

Viên Dã trả lời: "Tôi cũng không rõ, Khúc gia, bây giờ những thứ cô nhìn thấy, tất cả đều là đã được kể lại trên ba lần, sao có thể so với bản gốc chứ. Tôi đoán điều cô muốn biết có lẽ cũng không chỉ có chừng này, cho nên bảo người anh em của tôi hẹn Quyền Khiếu tối ngày mốt cùng nhau ăn cơm. Cô có vấn đề, trực tiếp hỏi hắn."

"Được." Có thể gặp mặt nói chuyện tất nhiên là tốt nhất.

Dừng một chút, Khúc Nhất Huyền hỏi: "Cậu còn biết cái gì? Nói hết ra đi."

Nếu cô không nhắc đến, Viên Dã suýt chút nữa lại quên chủ đề: "Quyền Khiếu nói, ngọc bội kia đã rời tay. Nhưng mà kỳ quái là, trong thị trường đồ cổ Đôn Hoàng chưa ai từng thấy khối ngọc bội Câu Vân này."

"Nhưng mà cũng có thể lý giải, bảo bối hơn ngàn vạn, rơi vào tay người nào có thể sống yên ổn? Ai cũng che giấu sợ bị người khác biết mình ôm bảo bối này. Mà lại nói, ngọc bội kia định giá cao như thế, tiệm bán đồ cổ bình thường đều ăn không tiêu, lấy đâu ra tài chính để bắt được nó chứ."

"Quyền Khiếu nói, coi như mơ một giấc, đừng nhớ thương bảo bối này. Chắc chắn nó đã rơi vào tay vị phú hào nào đó, không thì, cũng phải là quan to quyền quý, giai cấp tư sản dân tộc cũng đừng nghĩ."

Viên Dã nhắc tới cái này lại tức giận: "Anh em của tôi giúp tôi đi hỏi thăm, cô nói lời này của Quyền Khiếu không phải rõ ràng là nói cho tôi nghe sao, hắn có phải quá xem thường người khác hay không chứ. Tôi là giai cấp tư sản dân tộc thì làm sao, nếu tôi là giai cấp tư sản dân tộc hắn còn là đê bảo hộ (*tiền trợ cấp cho dân nghèo) đấy."

Khúc Nhất Huyền lúc này cũng không rảnh an ủi anh bạn nhỏ đang cáu kỉnh, cô có chút buồn bực: "Quyền Khiếu đã nói thị trường đồ cổ Đôn Hoàng chưa ai từng thấy khối ngọc bội này, vậy làm sao hắn biết ngọc bội rời tay?"

Tin tức này phát ra ngoài giống như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ cái gì đáp lại.

Khúc Nhất Huyền đợi một hồi.

Không đợi được Viên Dã trả lời, lại chờ được tiếng chuông cửa trước.

Cô giật mình một cái, cảm giác ủ rũ vừa mới ấp ủ ra được một xíu đã lập tức tan thành mây khói, cả người đều cảm thấy có tinh thần.

Cô đi dép lê dùng một lần do khách sạn cung cấp tới sau cửa, xốc lên mắt mèo đang đóng, nhìn ra phía ngoài.

Người đứng ở cửa kia, không phải là Khương Doãn thì còn có thể là ai?

Khúc Nhất Huyền nổi lên cảm xúc, hít sâu một hơi, kéo cửa ra.

Tay Khương Doãn đang muốn gõ cửa lần nữa dừng lại giữa không trung, ngẩng đầu nhìn.

Vừa đối mắt, Khương Doãn lập tức xấu hổ.

Khuôn mặt của cô ta dùng mắt thường có thể thấy nổi lên một vòng ửng đỏ, tay buông xuống cũng không biết để như thế nào, cuối cùng chỉ có thể khoanh hai tay trước người, sợ hãi đi đến nhìn quanh mắt, hỏi: "Anh Tầm đâu, trong phòng sao?"

Khúc Nhất Huyền ngăn ở trước cửa, từ trên xuống dưới quét cô ta một cái, trả lời: "Không ở đây. Cô tìm anh ấy có việc?"

"Không ở đây?" Khương Doãn hình như hơi ngạc nhiên, cô ta trầm mặc mấy giây, nói: "Em tới tìm anh ấy nói lời cảm ơn."

Đúng rồi!

Phó Tầm nói Khương Doãn đêm nay sẽ đến gõ cửa phòng anh, cảm ơn anh hỗ trợ nói chuyện.

Một câu, hai chuyện, đều trúng.

Cũng không biết những người chơi đồ cổ bọn họ, có phải đều muốn nhân tiện sửa cửa phong thuỷ với xem bói không?

Ánh mắt Khúc Nhất Huyền từ trên xuống dưới quét Khương Doãn một lần, hỏi: "Cô mặc như thế này đi nói lời cảm ơn?"

Khương Doãn mặc áo choàng tắm do khách sạn cung cấp, bên trong áo choàng tắm là một chiếc áo ngủ bằng tơ cổ áo rất thấp. Màu rượu đỏ làm cho màu da trắng nõn của cô gái trẻ càng nổi bật sáng long lanh, da trắng nõn nà.

Tóc của cô ấy nửa ẩm ướt, xõa tung, cả khuôn mặt nhìn qua nhỏ hơn một vòng.

Khúc Nhất Huyền lúc này lại rất muốn dùng ngón tay đi đâm đâm mặt cô ta, nhìn xem trên làn da trắng đến phát sáng lên kia có thể xoa ra một tầng phấn không.

Khương Doãn cúi đầu nhìn chính mình, nhếch khóe môi, lộ ra biểu cảm giống như mỉa mai. Nhưng biểu cảm này chỉ hiện lên trong một chớp mắt, nhanh đến mức giống như là ảo giác của Khúc Nhất Huyền, một chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Cô ta vẫn giữ biểu cảm điềm đạm đáng yêu làm cho người ta thương yêu, co quắp nói: "Là em cân nhắc không chu toàn, em nghĩ là chỉ đến nói câu cám..."

Khúc Nhất Huyền "A" một tiếng, hỏi cô ta: "Cô nói lời này, chính cô có tin không?"

Lỗ tai Khương Doãn đỏ lên, không lên tiếng.

Khúc Nhất Huyền không phải người không hiểu yêu đương.

Có một năm vào tháng tám, cô dẫn theo một đoàn. Năm người, bao hết hai chiếc xe, cô dẫn đội, Viên Dã theo xe. Lúc ở Lhasa, khách yêu cầu dẫn thêm hai người khách tách đoàn, tất có bảy người, đều là giáo viên ở tỉnh Chiết Giang nhân dịp nghỉ hè đi du lịch thư giãn.

Trong vòng hơn hai mươi ngày du lịch đường vành đai, nửa đoạn đường sau, một trong hai thầy giáo được "tiện thể" đi cùng vừa ý một cô giáo. Mỗi ngày đi theo làm tùy tùng, thổi kéo đàn hát, như trai gái ngưỡng mộ hấp dẫn lẫn nhau.

Đó mới là dáng vẻ yêu đương nên có.

Chứ không phải giống như Khương Doãn này, hơn nửa đêm ăn mặc như thế này, không có chút tự trọng nào đến gõ cửa phòng Phó Tầm.

Cô ta đê tiện, còn trông cậy ai để mắt đến cô ta?

Nói không quá nghiêm khắc, hành vi của Khương Doãn không liên quan gì tới Khúc Nhất Huyền.

Chỉ cần không ảnh hưởng cô dẫn đoàn, không quấy rối tình dục Phó Tầm tạo thành chấn thương tâm lý không cách nào chữa trị với anh, cô hoàn toàn có thể một mắt nhắm một mắt mở.

Thế là, giọng nói của cô rất bình tĩnh cảnh cáo Khương Doãn: "Cô làm cái gì tôi mặc kệ, nhưng đừng gây chuyện. Cô phạm vào điều cấm, tôi cũng không cần phải tuân thủ quy tắc của đội xe. Thời điểm tôi dẫn đoàn, còn xin cô khắc chế một chút. Chạy xong toàn bộ đường vành đai, cô muốn làm gì với Phó Tầm tôi không xen vào."

Dứt lời, cô híp mắt, nhìn chằm chằm Khương Doãn hỏi: "Nghe rõ chưa?"

Khương Doãn bị Khúc Nhất Huyền nói đến mức đỏ mặt tới mang tai, cô ta cắn môi dưới, cứng rắn chịu đựng không để nước mắt rơi ra.

Khúc Nhất Huyền không dao động, ngữ khí càng trầm thấp, lại lặp lại một lần: "Nghe rõ chưa vậy?"

Cô ta gật gật đầu, há to miệng, không phát ra âm thanh.

Người xinh đẹp ngay cả lã chã chực khóc cũng có một phen phong tình.

Khúc Nhất Huyền cảm khái xong, trên mặt vẫn là một bộ lạnh lùng không màng tình người, nói: "Đừng khóc, tôi một không đánh cô hai không mắng cô, chỉ giảng đạo lý với cô thôi."

Khương Doãn: "..."

Cô ta khóc thút thít nghẹn trở về, cúi đầu xuống lắc lắc: "Không khóc."

"Được." Khúc Nhất Huyền dựa cửa, ra hiệu cho cô ta trở về đi ngủ: "Nghỉ ngơi tốt, sáng sớm ngày mai, xuất phát vào Khả Khả Tây Lí."

Thân thể Khương Doãn hơi run một chút, hình như có từ nào chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của cô ta.

Một hồi lâu, cô ta mới chậm rãi nói: "Biết rồi, chị Khúc ngủ ngon."

Khúc Nhất Huyền không lên tiếng.

Cô đưa mắt nhìn Khương Doãn quay người lê bước trở về phòng, sau đó cô mới lui về trong phòng, đóng cửa lại.

Về đến phòng, Khúc Nhất Huyền ngồi ở bên giường, quay đầu nhìn Điêu Thuyền vẫn còn đang ngáy khò khè, hừ một tiếng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Tầm.

Tiếng chuông vang lên vài tiếng, nhanh chóng có người tiếp.

Thanh âm của Phó Tầm nửa mê nửa tỉnh, trầm thấp nặng nề: "Ai vậy?"

Khúc Nhất Huyền trợn mắt, trả lời: "Tiểu gia của anh."

Phó Tầm dường như hơi ngồi dậy, ngữ khí dù còn lười biếng, nhưng thanh tỉnh không ít: "Chuyện gì?"

"Khương Doãn vừa rồi đến gõ cửa, như anh đoán, tới nói lời cảm ơn." Khúc Nhất Huyền cười một tiếng, hỏi: "Giờ phút này anh có cảm tưởng gì?"

Phó Tầm hình như cười một tiếng: "Cô muốn nghe tôi nói có cảm tưởng gì?"

"Không thấy đáng tiếc chút nào sao? Cô ta mặc áo choàng tắm với áo ngủ tới đấy."

Phó Tầm yên tĩnh mấy giây, nói: "Tôi chỉ tiếc, mỗi đêm mời cô uống rượu đều bị từ chối."

Anh im lặng nghe ngóng, thấy Khúc Nhất Huyền bị nghẹn, tâm tình rất tốt cong cong môi: "Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi để nói với tôi những chuyện râu ria này?"

Thật đúng là không phải.

Nhưng Khúc Nhất Huyền không cam tâm cứ trực tiếp nói cho anh biết như vậy, vòng một vòng, đặt câu hỏi: "Trong tay tôi vừa lấy được tin tức, rất quan trọng, muốn tôi nói cho anh cũng đơn giản. Anh trả lời tôi trước, thế nào mới là chuyện cực kỳ quan trọng?"

Phó Tầm trầm ngâm một lát, hỏi: "Cô muốn nghe lời dễ nghe, hay là muốn nghe lời nói thật?"

... Mẹ nó, còn học được thừa nước đục thả câu.

Khúc Nhất Huyền kéo qua giấy ghi chú đè dưới điều khiển từ xa của TV trên tủ đầu giường, nắm bút chì linh hoạt ghi lại một câu trên giấy —

[Lúc nhắc đến đi Khả Khả Tây Lí, Khương Doãn khẽ run lên.]

Đầu óc cô vận chuyển với tốc độ cao, thuận miệng chọn lấy một cái: "Muốn nghe nói thật."

Phó Tầm ừ một tiếng, nói: "Nói thật là, chuyện có liên quan đến cô đều cực kỳ quan trọng."

Ngòi bút Khúc Nhất Huyền lần nữa đặt trên giấy bỗng dừng lại, bộp một tiếng ngòi bút bị đè gãy, trên giấy lưu lại một vệt sâu nối với nét chữ cứng cáp.

Cô giật giật khóe môi, không chút để ý nói: "Vậy dễ nghe thì sao?"

"Dễ nghe?" Phó Tầm giống như căn bản không nghĩ tới cô sẽ chọn cái này, suy nghĩ mấy giây, mới đáp: " Cô và tất cả những gì cô quan tâm đều có liên quan tới tôi, còn quan trọng hơn tôi."

Khúc Nhất Huyền kéo xuống tấm giấy ghi chép kia vò thành một cục ném vào trong thùng rác, giọng điệu tỉnh táo: "Anh đừng cho là bây giờ tôi đánh không đến nên anh dám ăn nói lung tung nhé, cũng chẳng phải mấy năm trước tôi từng gây tai họa gì cho anh hay có thâm thù đại hận gì mà anh muốn hù dọa tôi như thế?"

Không hề cho Phó Tầm cơ hội mở miệng, cô nói tiếp: "Tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"

Thanh âm Phó Tầm trầm xuống: "Nghe cả."

"Tin tức tốt chính là tôi mở lòng từ bi đồng ý giúp anh, chuyện Hạng Hiểu Long có tiến triển. Ngày kia đến Đôn Hoàng, tôi dẫn anh đi gặp một người."

Cái tin tức tốt này, Phó Tầm không quá ngoài ý muốn. Chuyện Khúc Nhất Huyền đồng ý hợp tác với anh cơ bản là ván đã đóng thuyền, chỉ là sớm hay muộn, chút lòng tin này anh vẫn phải có.

"Vậy tin xấu thì sao?" Anh hỏi.

"Xấu." Khúc Nhất Huyền mấp máy môi, nói: ""Hàng bẩn" anh đang tìm, bị Hạng Hiểu Long rời tay."

"Tôi đã nghe Giang Thố nói." Ngữ khí Phó Tầm không thay đổi, nói bổ sung: "Tôi cảm thấy việc này không thể coi thường, ra ngoài nói?"

Khúc Nhất Huyền chần chờ: "... Có sao?"

Phó Tầm chắc chắn: "Có."

---------

Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tầm: sau khi chọc thủng giấy cửa sổ, trêu chọc em gái cũng có thể không thèm đếm xỉa.

Chồn muội: ... Tôi thành người yêu cũ rồi sao?

---------

Editor: Văn hóa Hồng Sơn là một nền văn hóa ở đông bắc Trung Quốc. Các di chỉ thuộc văn hóa Hồng Sơn được phát hiện tại một khu vực trải rộng từ đến , có niên đại từ khoảng 15000 TCN đến 2900 TCN. Những mẫu ngọc thạch đầu tiên được phát hiện từ nền văn hóa này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro