Ngoại truyện 3: Tôi tra được một ít manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện Khang Ninh đứng đầu trong bảng xếp hạng bệnh tư, hễ mọi người có tiền đều có quyền đếnh bệnh viện Khang Ninh chữa bệnh, bởi vì ở đây thiết bị hiện đại, y bác sĩ đều có quyền uy trong giới y học.

Đây không phải là lần đầu Hà Tâm Hạ đến bệnh viện Khang Ninh, từ nhỏ cô chính là một người có tính tình hỗn thế ma vương, thường xuyên cùng người khác phát sinh mâu thuẫn ra tay quá nặng, cần vào bệnh viện băng bó vết thương.

Còn nhớ có một lần ở vườn trẻ, cô không cẩn thận bị đụng vào cái trán, đỏ một vùng lớn. Khi đó Trịnh Thiếu Hoa cũng thật ngây ngô, sắc mặt anh nghiêm túc, giả vờ nghiêm túc lấy thuốc đỏ thoa lên cho cô.

Đó là lần đầu hai người gặp nhau, từ đó về sau, Hà Tâm Hạ xem anh là người thuộc về cô.

Đi thẳng lên lầu sáu, không ít y bác sĩ đều chào hỏi Trịnh Thiếu Hoa.

Hà Tâm Hạ từ trong ký ức nhớ lại, ý thức được hiện tại cũng không phải khi cò bé, Trịnh Thiếu Hoa cũng không còn là một người ngây ngô nữa, anh là một bác sỹ vô cùng có thực lực và địa vị.

Trong văn phòng đã có mấy người ngồi chờ, một cô y tá đứng bên cạnh đang nói chuyện với họ.

Người bên trong thấy Trịnh Thiếu Hoa đến, nhanh chóng đứng lên.

"Viện trưởng Trịnh, lần này đã làm phiền ngài." Trong mắt người nhà bệnh nhân hàm chứa nước mắt, sau khi nhìn thấy Trịnh Thiếu Hoa, giống như trông thấy tia hy vọng.

Trịnh Thiếu Hoa trong giới y học, vô cùng nổi tiếng có rất nhiều người yêu cầu anh mổ chính.

Lần này người bệnh là một đứa bé trai, trong lúc chơi đùa, không cẩn thận nuốt chìa khóa vào bụng. Đã dùng nhiều cách, nhưng cũng không có cách nào lấy chìa khóa ra, chắc là đã nằm trong dạ dày rồi, thời gian lại lâu như thế, lo lắng nguy hiểm càng lớn, vì vậy nên phẫu thuật lấy chìa khóa ra.

Trịnh Thiếu Hoa nghe y tá giới thiệu bệnh tình xong, sau khi xem xong phim chụp X - Quang, nhẹ nhàng gật đầu.

"Tôi đã có thể xác định vị trí của chìa khóa, các người đi trước chuẩn bị, tôi đi khử trùng xong sẽ đến phòng phẫu thuật."

Trịnh Thiếu Hoa lấy một bộ quần áo chuyên dùng để giải phẫu, đội khẩu trang, sau khi trải qua khử trùng liền cất bước đi vào phòng mổ.

Bé trai đã được tiêm thuốc mê, đang nằm trên bàn mổ.

Trịnh Thiếu Hoa đối mặt với bàn mổ hết sức bình tĩnh tự nhiên, dao mổ lên xuống vừa nhanh vừa chuẩn. Những năm gần đây, anh dùng con dao mổ này lấy lại được rất nhiều tính mạng từ trong tay tử thần.

Sau khi Hà Tâm Hạ đi vào, nhìn thấy Trịnh Thiếu Hoa gặp nguy không loạn trước bụng đứa bé trai, sau khi rạch một đường nhỏ, y tá đứng bên cạnh không ngừng dùng bông băng lau máu tươi.

Lúc đó bác sĩ và y tá phối hợp cực kỳ ăn ý, Trịnh Thiếu Hoa thường khoát tay, y tá liền biết anh muốn cái gì, không ngừng đưa dao kéo, cái kẹp cho anh.

Đây là lần đầu tiên Hà Tâm Hạ nhìn thấy cảnh máu tươi trên bàn mổ, cảm thấy có chút chán ghét, bụng cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng nhìn vẻ mặt Trịnh Thiếu Hoa vẫn luôn ngưng trọng và tự tin, dường như đã sớm thành thói quen trước tình cảnh này.

Hà Tâm Hạ nhìn dụng cụ trong tay không ngừng thay đổi, cuối cùng cái kẹp nhỏ kia từ trong vết rạch lấy ra một cái chìa kía, cái chìa khóa bị nhốm máu đỏ tươi, sau khi lấy ra được đặt trong mâm.

Quá trình mổ không đến nửa giờ, trong khoảng thời gian này, Trịnh Thiếu Hoa tập trung tinh thần cao độ, tản ra ánh sáng là người ta mê muội.

Bệnh nhân được y tá đẩy ra ngoài phòng mổ, mọi chuyện sau đó do họ sắp xếp.

Trịnh Thiếu Hoa vừa đi ra khỏi phòng mổ, vừa cởi áo blouse trắng ra.

Chỉ khi mổ cho bệnh nhân, anh mới có thể tạm thời quên mất sự tồn tại của người nào đó.

Trong chớp mắt lấy khẩu trang xuống, ánh mắt của anh lại trở nên tịch mịch.

"Viện trưởng, vừa rồi điện thoại của ngài reo liên tục, có lẽ có người gấp gáp muốn tìm ngài." Cô y tá nói.

Trịnh Thiếu Hoa gật đầu với cô ta.

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

Trịnh Thiếu Hoa xoay người đi vào văn phòng, Hà Tâm Hạ cũng nhẹ nhàng đi vào.

Bày trí của căn phòng này, Hà Tâm Hạ biết rất rõ, trước kia cô không có việc gì làm rất thích đến đây tìm Trịnh Thiếu Hoa, có đôi khi không có chỗ ngủ trưa, cô dựa vào ghế sô pha ngủ một giấc.

Trịnh Thiếu Hoa đối với việc này cũng chưa từng nói gì.

Anh kéo ngăn bàn làm việc ra, lấy một chiếc điện thoại di động từ bên trong ra, xem bản ghi chép cuộc trò chuyện, thấy có bốn năm cuộc gọi chưa nghe.

Anh gọi lại theo dãy số, rất nhanh bên kia đã có người nghe máy.

"Anh có tra ra được tin tức nào không?" Trịnh Thiếu Hoa mở miệng hỏi.

Đối phương là người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, tiếng nói vô cùng hùng hồn.

"Tôi tra ra được một ít manh mối rồi, viện trưởng Trịnh, ngài có thể không? Có thể đến quán trà không? Tôi có đồ muốn cho ngài xem."

"Không có vấn đề, tôi hy vọng anh tra ra được tin tức có ích." Trịnh Thiếu Hoa không do dự nói.

Trịnh Thiếu Hoa cúp điện thoại, mặc áo khoác lấy từ trên giá áo, nói cho y tá biết mình có việc muốn rời khỏi đây, sau đó ra khỏi bệnh viện.

Hà Tâm Hạ hiếu kỳ có chuyện gì đáng để Trịnh Thiếu Hoa coi trọng như thế, làm cho anh đang trong giờ làm việc mà rời khỏi bệnh viện.

Bay bên cạnh anh, Hà Tâm Hạ cùng đi theo anh.

Khi anh ngồi vào trong xe, Hà Tâm Hạ cũng bay vào ngồi bên ghế lái phụ, cùng ngồi với anh.

Trịnh Thiếu Hoa lái xe với tốc độ rất nhanh, cũng rất ổn, lái xe từ bệnh viện đến quán trà đã hẹn, tổng cộng tốn không đến nửa giờ.

Từ biểu hiện bên ngoài của Trịnh Thiếu Hoa, đây không phải là lần đầu anh đến đây, anh bước vài bước đã đến chỗ ngồi gần bên cửa sổ.

Đối diện bàn, có một người đang ngồi.

Người kia mặc tây trang, tóc được cắt rất cẩn thận, khóe mắt có vài nếp nhăn, tuổi khoảng chừng bốn mươi.

Ông ta đang bưng ly trà lên uống, nhìn thấy Trịnh Thiếu Hoa đến thì nở nụ cười.

"Viện trưởng Trịnh, vì điều tra tin tức cho ngài, tôi đã vận dụng không ít giao thiệp."

Trịnh Thiếu Hoa nhẹ nhàng cau mày, dường như không hề bất ngờ đối với những lời này.

"Viên Chúc Hồng, đừng đi theo tôi, ông muốn cái gì có thể nói thẳng, đừng nói nhảm là được." Trịnh Thiếu Hoa ngồi thẳng người nheo mắt nhìn ông ta, đột nhiên khí thế của bản thân tăng lên.

Viên Chúc Hồng là người trong giới hắc đạo, cũng xem như là người đứng đầu trong hắc đạo, có không ít anh em bán mạng. Có đôi khi điều tra tin tức, về phương diện hắc đạo càng nhanh, cũng chuẩn xác hơn.

Trịnh Thiếu Hoa tìm sự giúp đỡ từ ông ta, cũng là đi khắp nơi hỏi qua, mới làm như vậy.

Viên Chúc Hồng cười ra tiếng.

"Viện trưởng Trịnh vẫn sảng khoái như thế, vậy tôi cứ nói thẳng, bệnh viện các người tiến hành giao dịch bí mật, tôi cũng muốn gia nhập. Có tiền và kiếm tiền, mới không phải là anh em sao? Nếu viện trưởng Trịnh có đường kiếm tiền, cũng không giới thiệu anh em chúng tôi, làm sao chúng tôi có thể cam tâm để ngài làm việc?"

Trịnh Thiếu Hoa nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Viên Chúc Hồng. Dường như tự hỏi đối phương biết rất nhiều việc liên quan đến bệnh viện của anh, đều được vô cùng giữ bí mật, về phương diện này Viên Chúc Hồng nghe được vài tin tức, vậy ông ta có chút năng lực.

Nếu đổi lại trước kia, Trịnh Thiếu Hoa đối mặt với tình huống như thế, nhất định sẽ không đáp ứng yêu cầu của ông ta. Nhưng hiện tại, vì muốn biết rõ sự thật người kia chết thế nào, cho dù trả giá cái gì, anh cũng sẽ không tiếc.

"Tôi sẽ đáp ứng với ông." Im Lặng một lúc lâu, Trịnh Thiếu Hoa từ từ mở miệng nói.

Hà Tâm Hạ ngồi trên ghế bên cạnh anh, mí mắt hơi nhếch lên, nghi ngờ cuối cùng hai người đang nói chuyện gì? Vì cái gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng?

Trong suy nghĩ của cô, Trịnh Thiếu Hoa mãi mãi là một bác sĩ chữa bệnh cứu người, vừa rồi những lời nói kia, lại tuyên bố rõ ràng dường như Trịnh Thiểu Hoa đang có âm mưu chuyện gì đó.

Đôi mi thanh tú của cô nhíu lại một chỗ, đang tỉ mỉ nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, hai người lại không tiếp tục bàn bạc.

Viên Chúc Hồng lấy trong bóp da ra một bao phong thư.

"Những thứ này do thuộc hạ tôi tìm được, có lẽ ngài sẽ cảm thấy hứng thú."

Trịnh Thiếu Hoa không chần chờ xé phong thư ra, bên trong có vài món đồ khi Hà Tâm Hạ còn sống mang theo bên người, ví dụ như cái chìa khoa, quà sinh nhật anh tặng Hà Tâm Hạ năm mười bảy tuổi, sau đó cô vẫn không chịu đổi lại, tuy màu sắc chìa khóa đã cũ, cũng còn sử dụng được.

Tay anh mò vào bên trong gói đồ, ánh mắt phát ra vẻ u ám.

"Chỉ tìm được những thứ này thôi sao?"

Anh lấy ra vài bức ảnh chụp, đặt lên bàn.

"Ngài nhìn kỹ những ảnh chụp này, thì hiểu được chuyện gì xảy ra, không biết trong ảnh chụp có bí mật gì, có đủ để chúng ta trở thành bạn bè hợp tác không?"

Trịnh Thiếu Hoa cầm những ảnh chụp lên, bức ảnh chụp rất mờ, chắc là từ camera chụp xuống, rất nhiều chỗ có tuyết rơi, không nhìn kỹ, rất khó phân biệt thông tin ẩn giấu bên trong.

Nhưng bóng người trong ảnh chụp lại rất rõ ràng.

"Đây là thuộc hạ tôi tìm ra được ở phòng quan sát, từ trong bức ảnh có thể nhìn thấy có người đã từng động vào xe của tiểu thư Hà Tâm Hạ." Viên Chúc Hồng nói chuẩn xác.

"Tôi có lý do tin rằng có người cố ý làm cho vụ tai nạn xe này xảy ra, nói cách khác, tiểu thư Hà Tâm Hạ bị mưu sát."

Hà Tâm Hạ ngồi bên cạnh đầu óc bỗng chốc nổ tung, cô mở to hai mắt, ngồi ngây ngốc tại chỗ.

Lúc này, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh. Từng hình ảnh kích thích hệ thần kinh của cô, từng hình ảnh lần nữa hiện lại trong đầu cô.

Xe chạy qua, tốc độ nhanh hơn, phanh lại không hoạt động, cuối cùng chiếc xe lao ra vòng bảo hộ, đụng vào sườn dốc.

Liên tiếp trí nhớ đánh úp vào đầu óc cô, làm cô nhớ đến từng màn ảnh trước khi chết.

Hô hấp ngày càng khó khăn, tay phải Hà Tâm Hạ gắt gao ôm chặt ngực mình, cô gắng bình tĩnh lại.

"Chúng tôi điều tra ra được bóng người trong ảnh chụp, là lái xe nhà họ Trịnh." Viên Chúc Hồng tiếp tục nói.

Cái gì?

Hà Tâm Hạ không thể tin mở to hai mắt, quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiếu Hoa.

Ngược lại biểu hiện của Trịnh Thiếu Hoa rất bình tĩnh, nhưng trong phần bình tĩnh này vừa cất giấu một tia khiếp người.

Tay anh ngày càng nắm chặt lại, anh vốn trong mơ hồ đoán được gì đó, nhưng giờ phút này chứng thực, trong lòng anh có chút phẫn nộ.

Không khí cực kỳ yên lặng, Hà Tâm Hạ nghe thấy hai chữ "nhà họ Trịnh" cả người đều choáng váng, ánh mắt càng trở nên đoán không ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro