Chap 13: Phím dương cầm và bản tình ca màu đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13: Phím dương cầm và bản tình ca màu đen

EunHyuk thức dậy thì khoảng trống bên cạnh đã lạnh tanh từ bao giờ. Anh mất đến 3' mới nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì

"Haeie"

EunHyuk nhảy xuống giường rồi như người điên lật tung mọi thứ để tìm kiếm một chút dấu vết còn sót lại. Nhìn đống hỗn độn trên giường, anh biết chắc là mình không mơ.

EunHyuk ngồi dựa lưng vào tường thở hổn hển. Chẳng có gì.
Là Haeie. Anh chắc chắn điều đó. Em ấy không chết, vậy em ấy đã đi đâu? EunHyuk chỉ nhớ mình nói chuyện về Kai với Eric, rồi sau đó anh không còn nhớ gì nữa..
Chẳng lẽ?.. EunHyuk nghe tim mình như bị ai đó giật phăng ra, não anh trống rỗng. EunHyuk mặc vội quần áo chạy nhanh đến phòng DongHae thì cửa đã khoá. Anh nhấn thang máy đi xuống nhà hàng bên dưới khách sạn, thì thấy KiBum và DongHae đang ngồi ăn trưa ở đó.

_ Đêm qua cậu đánh lẻ đi chơi với cô nào thế? Mệt mỏi như vậy chắc nguyên một đêm hoành tráng lắm thì phải. –KiBum tủm tỉm cười, rồi chỉ xuống ghế đối diện _ Nào, ngồi đi. Cùng ăn trưa nhé.

_ Vâng –EunHyuk trả lời nhưng mắt vẫn dán vào DongHae. Cậu ngước mắt lên gật đầu chào với vẻ mặt "Tôi-không-biết-gì-hết" rồi từ tốn ăn tiếp.

Thật sự thì đêm qua KiBum rất lo lắng và huy động rất nhiều người đi tìm cậu. Suốt đêm anh không thể nào ngủ được, lo sợ cậu xảy ra chuyện gì. Khi đang chợp mắt trên ghế sofa thì DongHae trở về với gương mặt tái nhợt. Anh hỏi thì cậu chỉ lắc đầu bảo không có gì, chỉ là ra bờ biển hít thở rồi ngủ quên ngoài đó. KiBum nhìn DongHae thật lâu rồi cũng gật đầu, tạm chấp nhận "lời-nói-dối" của cậu.

_ Hai ngày nữa anh phải đi công tác bên Nhật. Công việc ở đây Eric sẽ thay anh làm chủ. Hyukie, cậu hãy quan tâm giúp đỡ em ấy nhé.

_ Anh đi bao lâu? –DongHae ngơ ngác nhìn KiBum

_ Nhanh thì 2 tuần, chậm thì thì 1 tháng –KiBum vuốt lên mái tóc mềm như tơ của DongHae mỉm cười trấn an.

EunHyuk nhíu mày nhìn theo tay của KiBum, nghe trong lòng có cảm giác gì đó như là.. khó chịu. Anh thở ra một hơi rồi gật đầu.

_ Em biết rồi

Hai ngày sau đúng là KiBum đi thật.. Đến quầy thủ tục an ninh- điểm cuối cùng cho những người thân, nơi thường diễn ra những cái ôm siết chặt, cái vẫy tay lưu luyến, thậm chí có cả những giọt nước mắt thánh thót rơi. Nhưng DongHae thì đôi mắt ráo hoảnh, chỉ mỉm cười tiễn anh đi. KiBum có chút thất vọng nhưng vẫn ấm áp nhìn cậu, ôm siết trong lồng ngực rồi quyến luyến bỏ ra, quay lưng đi thẳng vào phòng chờ.

Máy bay cất cánh. Eunhyuk chở DongHae về công ty.

Trong văn phòng màu xanh ngọc trên tầng 7, phòng dành riêng cho cổ đông lớn. DongHae tựa cửa nhìn xuống những mái nhà tí hin so với toà cao ốc Gulliver sừng sững lộng lẫy. Đôi mắt cậu như hai hòn băng, kết hợp ngược ngạo với đóm lửa bập bùng trên môi.

DongHae bắt đầu bước vào một cuộc sống bận rộn. Ngày nối ngày bằng những cuộc họp liên miên và hợp đồng dài hơi. Bữa sáng ăn vội trên taxi và bữa tối một mình trong văn phòng. Đẹp-lạnh-kiêu và 100% chú tâm vào công việc, đó là đánh giá chung của những người trong công ty dành cho cậu.

_"Cộc.. cộc.. cộc.." –Tiếng gõ cửa đánh động tới DongHae

_ Vào đi –Cậu trả lời nhưng đôi mắt vẫn dán vào màn hình vi tính

EunHyuk trong bộ vest xám lịch lãm mỉm cười đi vào rồi bước hẳn đến trước bàn làm việc của DongHae

_ Đi ăn trưa nhé

_ Anh đi ăn trước đi. Tôi còn một số việc cần làm gấp

_ Việc gì? –EunHyuk đi vòng qua, một tay chống lên bàn một tay vịnh vào ghế DongHae, anh kê mặt vào màn hình vô tình chạm nhẹ vào má cậu.

_ Ý tưởng khu bể bơi? –EunHyuk quay qua, môi anh và cậu chỉ cách nhau 13mm

DongHae giật nẩy người, vội đứng dậy lùi ra xa

_ Xin lỗi. Mời anh ra ngoài cho. Anh đang làm phiền tôi làm việc đấy.

EunHyuk có chút ngơ ngác nhưng cũng gật đầu
_ Ừm. Cậu làm xong rồi nhớ xuống ăn. KiBum giao cậu cho tôi, nếu cậu có chuyện gì tôi cũng không biết ăn nói thế nào với anh ấy. –EunHyuk khẽ nhíu mày rồi lạnh lùng bước ra ngoài. Tiếng cánh cửa đóng sầm lại vang lên khô khốc.

DongHae ôm ngực từ từ ngồi xuống ghế, áp chế hơi thở dồn dập. Bàn tay nhỏ nhắn có chút run run. Cậu cố check nhanh đống tài liệu rồi đi xuống tầng trệt.

Khi DongHae đến thì EunHyuk và Kai đã ngồi sẵn ở đó. Hai người tình tứ như đôi lứa mới biết yêu, ánh mắt trao nhau thật nồng nàn và đầy ắp chân tình. Đám người ngồi xung quanh thì trầm trồ ngưỡng mộ. Nhìn cảnh tượng đó, DongHae suýt bật cười ra tiếng. Cậu duyên dáng và tự tin đến ghế đối diện, gật đầu chào rồi ngồi xuống nhìn EunHyuk với vẻ mặt anh-đóng-kich-rất-tài.

_ Cậu ăn gì? –EunHyuk ngó lơ, đẩy menu về phía DongHae

_ Giống hai người là được rồi _ DongHae nhướn mi đẩy lại

Thức ăn được dọn ra, DongHae từ tốn thưởng thức. Từ đầu đến cuối cậu chưa từng liếc mắt đến Kai, nhưng cậu ta thì vẫn đang kín đáo quan sát cậu.

Dù làm việc chung với nhau không quá một tuần, nhưng Eric luôn gây cho Kai sự ngỡ ngàng, vì cái cách mà cậu ấy đẹp. Không chỉ ở gương mặt, ở dáng hình. Mà nói, cười, cử động –mọi thứ thuộc về Eric đều đẹp. Một vẻ đẹp thanh tao thoát tục, vậy mà lạ lùng ở chỗ, nó lại khiến cho Kai bất an.

Mỗi khi ở gần Eric, Kai cảm thấy tựa hồ như có một bàn tay điềm nhiên và từ tốn bóp lấy mình. Mà điều khiến cậu run rẩy nhất chính là đôi mắt. Đôi mắt của Eric trong vắt, nhưng lấp ló trong đó là sự tồn tại của một lưỡi dao găm, luôn thường trực ánh nhìn nghi ngờ và khiêu khích. Cái ánh nhìn rút dần niềm tự tin trong Kai. Và mỗi lần cậu lén tìm ánh mắt của Eric, thì y như rằng, nó đã ở đó từ rất lâu, bấu chặt lấy mình.

DongHae dấp môi vào cốc café. Cậu nhắm nghiền mắt tận hưởng vị đắng bùi râm ran trên núm lưỡi.

_Hyukie... Em mệt –Kai có chút run kéo tay EunHyuk

EunHyuk ra vẻ lo lắng sờ lên trán Kai _ Em bệnh sao?

_ Không, chỉ hơi mệt. Anh đưa em về nhà nhé.

_ Được rồi. Chúng ta đi –EunHyuk đỡ Kai đứng dậy rồi nhìn DongHae _ Chúng tôi đi trước, gặp lại sau.

_ Ok

DongHae thong thả ngả lưng vào ghế, tiếp tục nhấm nháp chất lỏng màu nâu thơm tho, nhưng ánh mắt cậu lại xoáy chặt vào lưng Kai.
Được một lát, Kai dừng bước, cả người đều cứng lại. Cảnh tượng giống hệt như trong những bộ phim kinh dị khi nhân vật hiền được trực giác mách bảo rằng có kẻ ác đứng phía đằng sau. Gương mặt Kai thoáng chốc trắng bệch rồi tái mét, quay phắt người lại.

DongHae nhếch môi, đứng dậy bỏ đi. Đó là phát hiện gần đây của cậu. Kai luôn sợ hãi ánh mắt của mình, sự run rẩy và tự ti của Kai luôn khiến DongHae thoả mãn. Cậu tìm mọi cách để được đứng gần Kai, cùng đi kí hợp đồng, gặp khách hàng, check tài liệu, đi dự đại hội cổ đông.... Kai thường ngày luôn tỏ ra duyên dáng và khéo léo, nhưng bên cạnh DongHae lại khép nép co quắp. Điều đó khiến DongHae cảm thấy rất vui và hài lòng. Tựa như một mỹ nhân giữa con hầu xấu xí để ngày ngày khẳng định nhan sắc của mình vậy.

4h chiều. Tan giờ làm.

DongHae lang thang trên những con đường nhộn nhịp. Còn 2 tiếng nữa thì mặt trời mới ngã bóng, bước chân vô định đưa cậu trở về nơi mà mình đã gắn bó gần 20 năm.
Lấy chiếc chìa khoá nằm sâu trong túi áo tra vào ổ khoá. Cánh cổng kẽo kẹt mở ra, DongHae đi vào cũng không quên khoá nó lại như cũ.
Hai năm trước khi đã chấp nhận cuộc sống mới, DongHae tìm cách liên lạc với Ryeo. DongHae ôm chặt đứa em trai của mình vào lòng khi cả người em ấy cứ run lên bần bật lúc nhìn thấy cậu. Ryeo sờ nắn ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt mới của DongHae, cố tìm một chút dấu vết cũ, nhưng trả lại cho cậu chỉ là nét lạnh lùng xa cách. DongHae nở nụ cười hiếm hoi khuyên cậu đừng lo cho hyung nữa, hãy theo YeSung hyung mà xây dựng cho riêng mình đi. Hy sinh đến đây là đủ lắm rồi. Hyung sẽ sang Anh định cư, không về đây nữa đâu.
Ryeo nhìn DongHae rồi nhìn sang KiBum, thở dài gật đầu.
Rời xa nơi đây.. Quá cần cho lúc này..

DongHae nhìn vẻ điêu tàn của ngôi nhà gỗ trước mặt. Từng đợt gió lạnh thổi tới, nhưng không làm cậu run rẩy. Bước qua cây cầu nhỏ, bên dưới là hồ nước đã cạn khô đóng đầy rêu xanh. DongHae sờ vào các đồ vật bên trong, vẫn không có gì thay đổi, chỉ là bị những vết bụi thời gian phủ mờ. Ánh nhìn dừng lại trên cây đàn piano để sát cửa sổ. Những sợi chỉ nắng, vàng như mật vương vãi rơi đầy, ẩn trong đó là vô số hạt bụi li ti không ngừng chuyển động.
DongHae đưa ngón tay ấn nhẹ lên phím đàn. Âm thanh trong trẻo vang lên rồi nhưng chóng biến mất trong không gian.

DongHae ngồi xuống, bắt đầu dạo khúc nhạc khi mà xưa cậu vẫn thường đàn cho EunHyuk nghe.

Những ngón tay miết sát lên phím đàn, đầu ngón tay trắng bệch. DongHae không đàn bằng trái tim của người nghệ sĩ. Không có cảm thụ. Không có phiêu diêu. Cậu đàn bằng lí trí với chú tâm cao độ. Ngón tay cậu mang theo sự phẫn nộ, căm hận, tuyệt vọng và vô lý thay còn có cả sự ghen tuông trong đó, cứ như thế mà cào lên những phím đàn. Cả ngôi nhà đậm đặc một giai điệu thanh nhã nhưng ngột ngạt.

EunHyuk đứng ngoài cổng sững sờ lắng nghe.

Những nốt nhạc đẹp đẽ đến hoàn hảo, nhưng không khiến lòng người nức nở xúc động, mà run rẩy bất an. Những nốt nhạc phát ra như có quyền năng tung người nghe lửng lơ trên một khoảng không vô chừng. Khoan khoái rơi. Nhưng lòng thì nơm nớp vì mãi chẳng chạm tới đáy.

Tay chân EunHyuk tê liệt, chỉ có đôi tai vẫn vồ vập lấy giai điệu đáng sợ kia. Những nốt nhạc như nắm lấy những búi mạch máu trong anh mà bứt, lẳng lặng siết lấy tâm hồn anh. Đến khi bản nhạc chấm dứt thì sinh lực sống trong nhất thời cũng trở nên cạn kiệt. Chất sống từ từ tan đi, nhưng bên ngoài vẫn nguyên vẹn như cũ.

EunHyuk quỳ xuống, hai tay bấu chặt vào thanh sắt của cánh cổng khoá chặt. Nước mắt tìm cách lẻn ra rồi chảy dài trên gương mặt... Vì nhớ nhung trong vô vọng... Vì ước ao vì người anh yêu sẽ ở đây ngay lúc này. Sẽ trở về bên cạnh anh...
Cái cách mà anh khóc cứ như một đứa trẻ bị bỏ rơi mà bất lực không thể chống trả.

DongHae lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt ấy. Bất giác cậu nắm chặt tay lại. Một hơi khí lạnh luồn qua kẽ nứt của trái tim, lạnh tựa như một con dao. Tàn nhẫn chém mạnh từng nhát.. làm tim cậu tả tơi đẫm máu..
Cậu muốn khóc. Nhưng nước mắt bặt tăm.

DongHae cứ nhìn như thế đến khi chiếc xe EunHyuk lẩn khuất, mất hẳn trong làn sương...

DongHae nhìn một lượt ngôi nhà lần nữa rồi mệt mỏi lệ từng bước ra ngoài.
Khi cậu khoá cổng định đón taxi về nhà, thì lưng cậu đột nhiên truyền đến hơi ấm quen thuộc, một vòng tay mạnh mẽ siết chặt eo cậu từ phía sau. Mặt người đó vùi sâu vào cổ cậu, vang lên những tiếng như nức nở...

EunHyuk không đi, chỉ là anh nấp ở chỗ vắng gần đó quan sát, anh tin tưởng trực giác của mình. Khi Eric từ trong đó bước ra, tim anh như muốn nhảy phăng ra ngoài. Không kiềm chế nỗi, anh chạy đến ôm chằm lấy cậu..
_ Là em... Haeie.... Dù em có thay đổi như thế nào thì trái tim anh vẫn nhận ra em. Anh tin cảm giác của chính mình. Có ảo giác nào mà chân thật đến vậy hả em.. Đừng trốn tránh anh nữa, anh sai rồi, anh hối hận lắm rồi. Em muốn hành hạ anh thế nào cũng được, nhưng đừng rời xa anh nữa..... Dù em có làm anh tổn thương đến đâu.. thì cũng không đau đớn bằng những ngày tháng không có em. Haeie, hãy tội nghiệp anh, tha thứ cho anh đi em...

End chap 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro