P40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngươi nói sao?

Quận chúa trầm mặc, rồi nói tiếp.

- Tiên hoàng đưa Lưu di vào cung vốn định bảo vệ an toàn cho hai mẹ con họ, nào ngờ ngược lại đã làm hại nàng. Hắn luôn tự trách áy náy, cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối mặt thúc, cho nên sau khi thúc rời đi hắn không đi tìm. Sau đó tích buồn thành bệnh, đổ bệnh liền không dậy nổi.

- Sao... sao có thể vậy được.

- Di thư hẳn còn niêm phong trong từ đường. Ta có cách để chứng minh đó là bức huyết thư giả.

Trong phòng yên lặng như tờ, à không là chết lặng. Trang chủ nhìn quận chúa, thần sắc phức tạp, tay lại vô thức nắm chặt ống tay áo, đầu ngón tay hiện lên xanh trắng. Hắn đi qua đi lại, càng đi trong mắt càng ướt át. Hồi lâu, rốt cuộc trở lại cạnh bàn ngồi xuống, đặt một chung trà tới trước mặt quận chúa, chậm rãi rót trà.

Ta chỉ cảm thấy suy nghĩ mình cũng phập phồng theo, trong lúc nhất thời khó thể hồi phục. Năm đó kẻ hãm hại sau lưng Ân tướng là ai? Rốt cuộc lại hiểm độc như vậy, cướp giết sau đó còn tạo nên thảm án ly gián, khiến cho một đôi uyên ương thần tiên âm dương cách biệt.

Bỗng, ta nhớ lại một chuyện, đó là trận đại náo mười mấy năm trước. Khi đó tin dữ Ân tướng gặp chuyện truyền đi không lâu, trong triều liền đại loạn, đảng phái bắt đầu chia rẽ, phân tranh ngầm, vào ngày Tết trùng dương đệ đệ ruột tiên hoàng Chu dương vương đột nhiên dẫn quân gây sức ép hoàng cung, đại quân xông vào hoàng thành canh giữ cửa long môn, may mắn lão vương gia kịp thời chạy về hộ giá không để hắn được như ý nguyện. Sau đó Chu dương vương ôm hận tự vẫn trước đại điện Huyền Minh, đại tướng thủ hạ tất cả đều bị xử tử tại chỗ, máu chảy thành sông.

Nghe đâu suốt một tháng sau đó, điện Huyền Minh cứ đến tối liền vang lên một trận âm thanh chém giết, tiếng gào thét như cuồng phong, trong đó một giọng nói vang lên "Ta không cam tâm, ta không cam tâm!", phá lệ thê lương, thật lâu vẫn không tiêu tan. Những lão cung nhân tuổi đã cao đều nghe ra được, đó là giọng của Chu dương vương...

Chuyện này quá rùng rợn đi, ta còn nhân tiện nhớ lại lão tiền bối lúc kể cho ta chuyện này gương mặt tái nhợt âm u, không khỏi thấy chút ái ngại. Siết chặt áo khoác trên người, ta nhìn quanh chỗ tối phía sau mấy vòng.

Nếu năm đó có người muốn diệt trừ Ân tướng, mười thì hết chín tám phần chính là vị Chu dương vương này. Không được rồi, tối nay đã nghe thấy câu chuyện càng chấn động hơn bất kỳ chuyện gì. Tiếp tục nghe nữa có thể nào ta sẽ bị diệt khẩu không? Đang lúc xoa hai tay muốn nhìn thêm, đột nhiên sau lưng chợt lạnh, cảm giác như có ai đó đang đứng sau lưng ta.

- Sa đại nhân.

Một giọng già nua vang lên, ta bị dọa sợ giật bắn người, quay đầu thì ra là ám vệ che kín mặt như hồn ma đứng trong bóng tối. Hắn chắc chắn là người đã xuất hiện ngoài cửa sổ phòng quận chúa. Ừm, là một tiền bối khinh công xuất chúng a. Sau đó hắn giơ tay lên tỏ ý, mời ta cách xa nơi này. Nghĩ nghĩ đều là ý quận chúa đi.

Chuyện về sau có lẽ dính tới bí mật hoàng thất, không nên lại để ta nghe tiếp. Bỏ đi, biết nhiều vậy ta cũng đã thỏa mãn, bây giờ không bằng chạy tới chỗ tàn cây tìm Đại Phương.

Trên sân, Đại Phương như cũ đứng dưới tàn cây, tư thế vẫn không thay đổi, ánh mắt kiên định nhìn về căn phòng xa xa. Nàng nghe thấy động tĩnh ngoảnh đầu lại, thấy ta bước tới cứ như đã nằm trong dự liệu của nàng.

- Đoạn thời gian này ngươi có chăm sóc quận chúa chu đáo không?

Vừa mở miệng liền hỏi một câu như vậy.

Ta đành phải trả lời.

- Ừm, hầu hạ rất chăm chỉ.

- Vậy thì tốt.

Nàng dừng một chút, lại mặt không đổi nói.

- Quận chúa là chủ tử của chúng ta, là đấng tối cao của chúng ta, người được tốt chúng ta mới được tốt, người gặp chuyện chúng ta cũng khó tránh khỏi. Bất luận vào lúc nào ở đâu, chỉ cần chúng ta còn ở bên cạnh người, cũng phải từng giây từng phút ghi nhớ...

Ha, lâu không gặp, nàng rốt cuộc lại tiếp tục quán triệt loại tư tưởng chủ tớ này cho ta.

Lúc Đại Phương lải nhải không ngừng, ánh mắt ta lơ lửng bay sang nơi khác, nhìn thấy dưới gốc cây bên kia thì ra còn có một tên nam nhân trung niên đang ngồi, im lặng, cảm giác của sự tồn tại rất thấp, ta xém chút cũng không chú ý thấy. Vẻ mặt tên nam nhân thẫn thờ, hai tay bị trói trước người, còn một đầu sợi dây là do Đại Phương nắm vững vàng.

Ta cẩn thận quan sát. Hắn là cao thủ, nói chính xác hơn, từng là một cao thủ, hôm nay đã bị phế.

Đại Phương biến mất lâu vậy, chính là vì mang tên nam nhân này tới Ngân Dược sơn trang sao, nhìn bộ dạng vẫn là thúc ngựa ngày đêm chạy tới đây đi, dung nhan có chút qua loa không sạch sẽ tươm tất như thường ngày, dưới con mắt rõ ràng có một vầng thâm đen, áo nơi bả vai cũng bị móc rách vài chỗ, lộ ra vài sợi chỉ xơ.

- Ta nói ngươi có hiểu không?

Lúc này nàng nói xong, lạnh giọng hỏi ta.

Ta vội vàng gật đầu.

- Ừm, ừm, đều đã nhớ.

Thật ngại ta vừa thất thần hoàn toàn không nghe thấy nửa đoạn sau.

- Đúng rồi, ban đêm quận chúa còn chứng phát rét không?

Nàng hỏi tiếp.

- Gần đây không còn phát rét nữa, lúc ngủ ta sẽ giữ ấm cho tay chân nàng.

- Ngươi ngủ chung với quận chúa?

- Ừm, quận chúa mang ta đi ấm giường.

Không biết có phải cảm giác của ta vừa lầm không, nhưng sau khi nghe thấy mấy lời này của ta, ánh nhìn của nàng bỗng trở nên ôn nhu, còn mơ hồ mang theo một chút vui vẻ yên tâm và cảm động.

- Ta nên dẫn người đi rồi.

Không đợi ta suy nghĩ rõ ràng, nàng liền kéo sợi dây, mang tên nam nhân dưới tàn cây hướng về thư phòng, sau đó đóng cửa lại. Trong chớp mắt cửa đóng lại, quận chúa dường như liếc nhìn về hướng ta một cái, không rõ là ý gì. Chuyện xảy ra sau đó, ta không còn biết, ám vệ cũng tự lui hết khỏi sân viện, ta cũng không thể lại gần thêm bước nào.

Vì vậy ta liền trở về phòng của mình, Bên ngoài sân viện nhỏ còn gặp hoa nô lão đại và A Tứ, cả hai dìu nhau loạng choạng đi ngang qua, giống như say rượu. Bọn họ ở cùng viện, là ngay tại ngôi viện cách vách với của ta. A Tứ nhìn thấy ta, rất ngạc nhiên.

- A? Thập Thất, ngươi về ngủ trễ vậy?

- À ừm.

Ta thoáng nhìn bọn họ, do dự hỏi.

- Hai người các ngươi...

Nãy không bị trúng độc?

- À, chúng ta hả, cùng bọn lão lục, uống rượu trong ngôi đình dưới chân núi, không hiểu tại sao... ai uống xong cũng gục xuống, nửa đêm bị gió lạnh thổi mới tỉnh dậy. Vừa rồi... bên kia đường núi hình như có... ánh lửa thì phải hì hì, chính xác là có người tới thăm trang chủ chúng ta, lại bị chặn ngoài cửa.

Hắn ồ ồ nói xong, hoa nô lão đại bên cạnh đột nhiên vỗ bả vai ta một cái, một bộ thần sắc sáng tỏ.

- Không có gì đâu Thập Thất, tối nay cứ về đây ngủ tạm, viên chủ nàng rất nhanh sẽ hết giận thôi.

... Đã đi đến tận đâu rồi. Sau vụ nam sủng của tiểu thư, ta đã trở thành người tình của viên chủ trong mắt bọn họ, mà vào giờ phút này, đoán chừng còn là tiểu tình nhân phục vụ không tốt nửa đêm bị đuổi về đi. Có điều nhìn bộ dạng, hình như bọn họ cũng không biết chuyện vừa xảy ra trong trang. Những người này đúng là gan lớn thật.

Ta vào phòng, rửa mặt một phen sau đó nằm dài trên giường.

Có thể là do đã nhiều ngày không về đây qua đêm, nên ta không thể thiếp đi, thật vất vả mới có chút buồn ngủ, lúc ý thức đang mơ hồ, lại nghe trong phòng xuất hiện tiếng động. Lập tức cảnh giác tỉnh hồn lại, xuyên thấu qua bức màn, chỉ thấy một cái bóng đen âm thầm tiến vào.

Trộm vặt à? Trong lòng ta hơi rét, âm thầm lục lọi trên giường, phát hiện thứ có thể dùng làm vũ khí dường như chỉ có chiếc gối mây tre. Lúc đang thấy không xong, bóng đen kia đã mò tới trước bàn trang điểm, loáng thoáng thấy nó giơ hai tay mấy cái, hẳn là cởi áo khoác và búi tóc.

Sau đó... cuối cùng cầm cái lược lên bắt đầu chải chuốt! Ta nhìn không được rõ lắm, hình như đối phương là một nữ tử.

Quả là đáng sợ! Nửa đêm nửa hôm âm thầm vào phòng ta chải tóc, lẽ nào có nha đầu nào đó trong viện ta bị mộng du? Ta nhớ cửa phòng hình như có khóa trái mà ta! Mà nàng chải mấy cái xong, lại còn phiêu phiêu tiến tới phía bên này, nàng muốn làm gì vậy!

Cùng lúc đối phương vén lên tấm màn trướng, ta theo bản năng tóm lấy tay nàng, kéo toàn bộ thân người vào trong xoay mình ngăn chặn. Kinh ngạc trước dáng người thon thả của đối phương, một tiếng kêu khẽ vang lên bên tai, mùi hương quen thuộc trong nháy mắt xộc vào hơi thở ta.

- A, đau!

Người nọ thấp tiếng kêu lên đau đớn, nghe ra hình như là... quận chúa?! Ta mượn chút ánh sáng mờ nhạt hướng xuống nhìn, sau khi thấy rõ dung nhan tuyệt sắc đang cau mày cắn môi, ta thất kinh buông hai tay nàng bị ta kéo lại ra, đỡ nàng dậy.

- Quận... quận chúa?

Ta sợ đến giọng cũng run rẩy theo.

- Ui da.

Quận chúa xoa cổ tay, một lúc lâu mới tỉnh hồn, trợn mắt nhìn ta nói:

- Ngươi to gan thật đấy, dám đối xử ta như vậy?

- Ta đâu biết là ngươi a.

Ta lấy lòng giúp nàng xoa tay. Da thịt trắng nõn của quận chúa, bị ta làm cho đỏ lên, thật muốn thắp đèn lên xem thử ra sao rồi, sẽ không bị tụ máu bầm chứ? Để Đại Phương biết được sẽ đuổi đánh ta mất thôi.

Ta rất đau lòng bưng tay quận chúa lên xoa xoa, chạm đến ngón giữa cảm thấy lạnh như băng, lại tự động tự giác giữ ấm cho nàng.

- Sao ngươi lại tới đây?

Ta hỏi.

- Mấy lời này bổn cung hỏi ngươi mới đúng.

Quận chúa chịu đựng ta xoa bóp tay, giọng phiền não:

- Lại xem thường lời căn dặn của bổn cung, không trở về làm ấm giường, lại lẻn về đây?

Ta ngẩn người.

- Hở? Ngươi căn dặn ta khi nào?

Nghe thấy vậy, một vị quận chúa lập tức nổi giận rút tay mình về, âm điệu cũng nâng cao mấy phần:

- Lúc trước ngươi đứng dưới tàn cây, chẳng phải ta đã cho ngươi ánh mắt, bảo ngươi về làm ấm giường cho ta rồi sao?

Cái gì?! Ta á khẩu không trả lời được, hiểu được mới là lạ đó!

Nhưng ta cũng không dám phản bác như vậy, đành phải đổi chủ đề.

- Quận chúa, đều đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện?

Nghe ta hỏi vậy, nàng ngược lại thu hồi vẻ không vui, mang theo một tia cảm khái nói:

- Ừm, tạm thời kết thúc.

Vừa nói vừa không chút cố kỵ duỗi người trước mặt ta, sau đó lăn vào chỗ bên trong giường.

- Ta mệt lắm, ta muốn nằm ngủ bên trong.

Ta không ngờ tay chân nàng lanh lẹ như vậy, kịp phản ứng nàng đều đã đắp kín mền, còn chiếm đoạt cái mền của ta. Còn mái tóc tản ra trên giường giống như lớp tơ lụa vậy, phản xạ một tí ánh sáng. Ta hơi do dự, nói:

- Quận chúa... giường của ta có xíu xiu...

- Ta cũng đâu chiếm hết chỗ?

Nàng bất mãn kéo ta nằm xuống, thấy ta dịch ra bên ngoài, giọng liền lạnh xuống:

- Ngươi xích ra xa vậy làm gì?

Vì vậy ta không cốt khí xích vào lại, đầu dựa vào một cái mềm mại khác. Vừa nằm xong, quận chúa liền nghiêng người tới vòng tay qua cánh tay bên kia ôm lấy ta, đầu khẽ tựa lên bả vai, thấp giọng lầm bầm:

- Mệt lắm. Ngày mai không cho phép gọi ta dậy trước giờ tỵ.

- Vâng.

Ta liếc nhìn ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro