Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44: Hologram game

Số 3 Vụ Trấn là một gia đình rất yêu thương nhau, khi chuyển tới đây, người bố là họa sĩ, rất nổi tiếng, sau khi tới Vụ Trấn, đột nhiên người bố không có linh cảm vẽ tranh nữa, mỗi ngày người bố nhìn giá vẽ khóc lóc, bắt đầu uống thuốc, thần trí không tỉnh táo, gia đình họ có một cô con gái, ngoan ngoãn đáng yêu, người bố rất thương yêu, sau đó người bố cho con gái làm mẫu, người bố phát hiện, khi vẽ con gái rất có linh cảm, thế là người bố bảo con gái làm mẫu cho mình, nhưng con gái không nghe lời, làm cách nào đây, người bố liền trói con gái lại.

Thật tốt, trói lại sẽ không chạy lung tung nữa, sau này, con gái không khóc cũng không làm loạn nữa, cô bé nói có một đứa em gái ngồi xổm bên cạnh cô bé, cô bé và em gái nói chuyện, cô bé cầu xin người bố thả cô bé ra, cô bé sẽ nghe lời.

Người bố rất tốt, thả cô bé ra, nhưng người mẹ lại bắt đầu đánh em gái, người mẹ nói em gái là tên trộm, trộm đồ đạc, còn bắt em gái quỳ bên ngoài, em gái rất đáng thương, cô bé không muốn thấy em gái đáng thương như thế.

Em gái nói: "Chúng ta giết bọn họ nhé?"

Được.

Giết bọn họ, cô bé và em gái có thể mãi mãi bên nhau. Cô bé mua thuốc an thần, pha vào trong bánh kem, rồi đưa cho bố mẹ, cô bé nói với mẹ, sinh nhật nhớ phải ăn bánh kem, người mẹ rất vui, người bố cũng rất vui, cô bé cũng rất vui.

Bọn họ cùng nhau ăn bánh, sau đó cô bé và em gái ra tay, làm gì nhỉ? Tróc thịt bố mẹ để làm bánh.

Nhưng sao lại không thấy em gái nữa? Em gái đâu? À, em gái nhất định là đi tìm bố mẹ rồi, vậy cô bé cũng phải đi tìm bố mẹ thôi.

Xem xong toàn bộ câu chuyện, Đại Bạch và Tiểu Hắc liền im lặng, Tiểu Hắc nói: "Thảm quá."

"Nhất thời không biết ai đáng thương hơn ai."

Thẩm Khinh Vi dựa vào người Ngân Tranh, quay đầu: "Sư tỷ, chị đang nghĩ gì thế?"

Ngân Tranh quay mặt, sắc mặt bình tĩnh: "Hiện thực luôn tàn khốc hơn trò chơi rất nhiều."

Đây là lần đầu tiên Ngân Tranh nói ra cảm nghĩ như thế, Thẩm Khinh Vi vô thức hiếu kì: "Ấn tượng sâu sắc nhất mà sư tỷ từng gặp là gì?"

Ngân Tranh nghĩ, ấn tượng sâu sắc nhất, có lẽ là lần đầu tiên xuống núi cùng sư phụ, khi đó Ngân Tranh vẫn chưa trưởng thành, theo quy định không có cách nào xuống núi, sư phụ phá lệ cho cô ấy, để cô ấy ra ngoài một chuyến.

Đó là một cô gái rất trẻ tuổi, vừa mới đôi mươi, gương mặt trong bức ảnh sáng sủa động lòng người, rất hay cười, Ngân Tranh nhớ khi cô ấy nhìn bức ảnh của cô gái đó đã hỏi sư phụ, có phải là tìm sai người rồi không? Cô gái như thế, tại sao có thể là lệ quỷ?

Sư phụ chỉ xoa đầu cô ấy rồi nói: "Ngân Tranh à, trên đời này, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ."

Cô ấy chưa thật sự thấu hiểu, đợi tới khi biết được toàn bộ câu chuyện của cô gái kia, Ngân Tranh mới lần đầu hiểu ra, tại sao sư phụ lại nói như thế, từ đó về sau, phàm là lệ quỷ bản thân siêu độ, Ngân Tranh sẽ tìm hiểu rõ câu chuyện khi chúng còn sống, sợ có gì tiếc nuối.

Những thiên sư khác nói Âm Dương Môn quá nhân từ, đã là lệ quỷ, sao còn phân thiện ác, nhưng Ngân Tranh không nghĩ như thế, cô ấy quay đầu, may mà Khinh Vi cô ấy dẫn theo, cũng sẽ không nghĩ như thế.

Thẩm Khinh Vi đang hiếu kì nhìn Ngân Tranh, bất ngờ đối diện với ánh mắt quay sang của cô ấy, đôi mắt lạnh lẽo như nước, bình tĩnh lại thâm sâu, đôi mắt ấy giống như từng nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, ẩn chứa tất cả sự dịu dàng bao dung.

Trước đây Thẩm Khinh Vi cảm thấy đôi mắt của Ngân Tranh là đẹp nhất, hiện tại vẫn y như thế.

Thẩm Khinh Vi nhất thời nhìn tới ngẩn người, cứ chăm chú nhìn Ngân Tranh, sự yêu thích nơi đáy mắt không thể che giấu, Tiểu Hắc vốn muốn nói chuyện, thấy vậy liền biết điều ngậm miệng, rất lâu sau, ánh mắt của hai người kết thúc, cậu mới nói: "Ôi, cảm ơn hai chị ban nãy đã dẫn chúng tôi vượt phó bản, mời hai chị uống một chén, thế nào?"

"Ở đây còn có thể uống rượu à?" Thẩm Khinh Vi ngạc nhiên: "Đây không phải trò chơi à?"

Tiểu Hắc bị cô hỏi tới nghẹn: "Đương nhiên có thể, còn thể thế nhảy disco, nhảy múa, ngủ nghỉ..."

Mọi phương diện của trò chơi thực tế ảo đều tốt, đủ cảm giác kích thích, nếu bạn nhiều thời gian, thậm chí còn có thể tìm bạn gái để ghép đội trong trò chơi, Thẩm Khinh Vi ngạc nhiên, cô hỏi: "Vậy có thể ăn kem không?"

Cô muốn thử xem vị kem trong trò chơi sẽ như thế nào, Tiểu Hắc cười: "Đương nhiên là được chứ, nhưng ở đây rất khủng khiếp, chúng ta đi nơi khác rồi ăn."

Thẩm Khinh Vi hiếu kì: "Đi đâu?"

"Một thị trấn nhỏ bên cạnh Vụ Trấn." Tiểu Hắc nói: "Một thị trấn nhỏ chuyên để du ngoạn."

Thị trấn nhỏ kia là nơi tập hợp toàn bộ người chơi tới nghỉ ngơi, không có phó bản, Thẩm Khinh Vi nhìn sang Ngân Tranh: "Sư tỷ..."

Ngân Tranh vốn không muốn lãng phí thời gian, nghe thấy âm thanh làm nũng ngọt ngào của Thẩm Khinh Vi cũng không nhịn được: "Vậy mua kem xong rồi quay lại."

"Được ạ." Thẩm Khinh Vi vui vẻ, Tiểu Hắc nói: "Trực tiếp truyền tống đi."

Lúc này Thẩm Khinh Vi mới nhớ ra bản thân không có giao diện, không thể truyền tống, cô hỏi: "Không phải ở thị trấn bên cạnh sao? Đi bộ tới đó đi?"

"Vậy lái xe đi." Tiểu Hắc nói xong rồi triệu hồi một chiếc xe, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh ngồi ghế sau, Tiểu Hắc lái xe, Đại Bạch ngồi bên cạnh cậu, hai người vẫn đang thảo luận về số 3 Vụ Trấn ban nãy, Thẩm Khinh Vi cảm thấy cơ thể có chút không thích ứng, dường như có cảm giác thiêu đốt, cô nhíu mày, có chút khó chịu gọi: "Sư tỷ."

Ngân Tranh cúi đầu, thấy sắc mặt Thẩm Khinh Vi đỏ lên, đỏ ửng, nhíu mày nói: "Khinh Vi? Em sao thế?"

"Khó chịu." Thẩm Khinh Vi nói: "Khó chịu quá."

Hai người ngồi ghế trước không chú ý tới động tĩnh sau lưng, Tiểu Hắc còn đang huyên thuyên không ngừng nói cô con gái ban nãy đúng là kinh khủng, Thẩm Khinh Vi nghiêng sang Ngân Tranh, toàn thân cô nóng bỏng, nhiệt độ tăng cao, mặt mày Thẩm Khinh Vi nhíu chặt, gọi: "Sư tỷ, em khó chịu quá."

Ngân Tranh nói với Tiểu Hắc đang lái xe phía trước: "Dừng xe."

Tiểu Hắc không hiểu chuyện gì, cậu nói: "Sắp tới rồi, ừm, ngay trước mặt rồi, ở đó có tấm biển..."

Cậu còn chưa nói xong, vòng tay Ngân Tranh nhẹ bẫng, không còn gì nữa, cô ấy gọi: "Khinh Vi!"

Tiểu Hắc và Đại Bạch ngây ra, vội dừng xe lại, nhìn xung quanh, không có bóng dáng của Thẩm Khinh Vi, hai người như hòa thượng sờ không thấy tóc, mặt mày ngây ra: "Người đâu rồi?"

Nhảy khỏi xe rồi à? Không phải chứ, nhảy khỏi xe sao không thấy cửa xe mở, hơn nữa cửa xe này đang khóa, sao có thể mở được chứ?

Thẩm Khinh Vi cứ biến mất như thế, trong lòng Ngân Tranh bất an, cô ấy lập tức quay lại, Tiểu Hắc nói: Lái xe."

"Đúng đúng đúng, lái xe, lái xe nhanh hơn."

Ngân Tranh cắn răng ngồi lên xe, hai người quay lại theo đường cũ, Tiểu Hắc nói: "Chị nhắn tin cho chị ấy hỏi xem có phải là rớt mạng rồi không?"

"A!" Lúc này Đại Bạch mới phản ứng lại: "Lỗi rồi chăng? Trò nát này cũng không phải mới rớt mạng lần một lần hai."

Chỉ có sắc mặt Ngân Tranh ngưng trệ, cô ấy nhìn ra bên ngoài, phong cảnh nhanh chóng lướt qua, khi bọn họ sắp tới gần số 3 Vụ Trấn, Ngân Tranh liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, cô ấy không đợi xe dừng hẳn, khi Tiểu Hắc vừa mở khóa liền xông ra ngoài, nhìn Thẩm Khinh Vi mấy lượt từ trên xuống dưới rồi mới hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao." Thẩm Khinh Vi nói: "Kì lạ ghê, hình như em không thể đi tới nơi khác."

Ban nãy đột nhiên cô bị hất về, khi cơ thể nóng tới mức cao nhất, đột nhiên cô quay trở lại khu số 3, vừa quay lại thì lại bình thường, cơ thể cũng hồi phục bình thường, không cảm thấy khó chịu hay nhiệt độ cơ thể quá cao.

Ngân Tranh thấy cô thật sự không sao liền thở phào, nói: "Có lẽ vì em không đeo hololens."

"Vậy tại sao em lại có thể xuất hiện ở Vụ Trấn?" Ban đầu Thẩm Khinh Vi còn nghĩ là trùng hợp, nhưng hiện tại lại thấy, có lẽ, bên trong có lí do mà cô không biết.

Ngân Tranh khẽ lắc đầu: "Chị cũng không rõ."

Tiểu Hắc sau lưng hai người nói: "Hai chị gái, còn muốn ăn kem nữa không?"

"Không ra ngoài nữa." Thẩm Khinh Vi nói: "Mua ở Vụ Trấn đi."

Tiểu Hắc và Đại Bạch không có ý kiến, bọn họ từng thấy vô số lỗi trong trò chơi này, không ai để trong lòng, chỉ có Ngân Tranh nhìn thấy Thẩm Khinh Vi bình an vô sự, trái tim bị nhấc lên mới buông xuống, cô ấy chỉnh sửa tóc tai và quần áo cho Thẩm Khinh Vi, trong vẻ mặt căng thẳng ẩn chứa sự dịu dàng nhàn nhạt, đột nhiên Thẩm Khinh Vi ôm lấy Ngân Tranh, vùi đầu vào trong lòng cô ấy: "Sư tỷ, có phải ban nãy dọa chị rồi không?"

Ngân Tranh đưa một tay lên đầu Thẩm Khinh Vi, để cô đứng thẳng, hai người giãn ra một khoảng cách, Ngân Tranh gật đầu.

Thẩm Khinh Vi tươi cười: "Sư tỷ có sợ lắm không?"

Ngân Tranh biết cô lại bắt đầu nói năng không đáng tin cậy, cô ấy lắc đầu, chuyển chủ đề: "Chúng ta tới số 18 thêm chuyến nữa không?"

"Còn đi nữa à?" Thẩm Khinh Vi nghi hoặc: "Không phải không có ai sao?"

"Đi xem thử lần nữa." Ngân Tranh nói xong liền cùng Thẩm Khinh Vi đi quanh khu lân cận số 18, Tiểu Hắc mua kem quay lại, đi tới bên hai người, đưa kem cho Thẩm Khinh Vi, cảm giác lành lạnh, không có gì khác hiện thực, Thẩm Khinh Vi cầm lên tay quan sát, màu sắc không tệ, cô đưa cho Ngân Tranh: "Sư tỷ?"

Ngân Tranh khẽ lắc đầu, Thẩm Khinh Vi cũng không miễn cưỡng, tự mình ăn, Tiểu Hắc hỏi: "Hai chị đứng đây làm gì?"

"Không có gì." Ngân Tranh hỏi: "Chúng ta làm cách nào mới có thể tới được số 18?"

"Tìm được số 18, có chút khó." Tiểu Hắc nói: "Lần trước Đại Bạch tìm nửa tháng cũng không tìm được."

Nửa tháng? Thẩm Khinh Vi không thể dùng nhiều thời gian như thế, nhiều nhất là hai ngày, Ngân Tranh phải làm rõ chuyện này, nếu quá hai ngày, cô ấy nhất định sẽ dẫn Thẩm Khinh Vi về trước.

Ngân Tranh hỏi: "Bước tiếp theo phải làm gì?"

"Phải xem đã." Tiểu Hắc mút kem, nói: "Chúng ta đi bàn giao nhiệm vụ số 3 trước, sau đó sẽ nhận được nhiệm vụ mới, nếu may mắn, thông thường nhiệm vụ thứ sáu chính là số 18 Vụ Trấn, nếu không may mắn thì..."

Có người chơi không may mắn, chơi nửa năm cũng không nhận được nhiệm vụ số 18, chỉ đành thoát ra, chơi lại phó bản Vụ Trấn mới có cơ hội, cũng không biết bọn họ có may mắn hay không, nhưng làm theo nhiệm vụ là bắt buộc.

Ngân Tranh hỏi: "Không có cách nào nhanh hơn à?"

Có khi Tiểu Hắc cảm thấy Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi không giống người chơi Lê Minh Tiểu Trấn, sao lại không hiểu gì hết vậy chứ? Nhưng không phải người chơi sao có thể tới được phó bản Vụ Trấn? Thật kì quái.

Tiểu Hắc im lặng không lên tiếng, Đại Bạch giải thích: "Không có, trò chơi này chính là điên cuồng vượt cửa ải, chủ yếu là vì phần thưởng."

Ngân Tranh hiểu ra, cô ấy đợi Thẩm Khinh Vi ăn kem xong mới nói: "Chúng ta tiếp tục không?"

Tiểu Hắc ngây ra: "Hai chị không cần ngủ à?"

Bây giờ đã hơn 11 giờ, không ngủ sao? Điên cuồng làm nhiệm vụ à?

Thẩm Khinh Vi nhún vai: "Chúng tôi là thần tiên."

Tiểu Hắc nhíu mày, Thẩm Khinh Vi cười lên: "Thần tiên không cần ngủ nghỉ."

Đại Bạch tiếp lời một câu: "Thần tiên có cần chân chạy vặt không?"

Cậu cảm thấy hôm nay gặp được Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh chính là may mắn, bình thường mất cả tuần cậu vẫn chưa qua được nhiệm vụ này, tối nay chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi để hoàn thành nhiệm vụ số 3 Vụ Trấn.

Vậy tối nay vượt cửa ải Vụ Trấn, có hi vọng rồi đúng không?

Tiểu Hắc nói một câu nhắc nhở Đại Bạch: "Ngộ nhỡ nhiệm vụ của bọn họ khác chúng ta thì sao?"

Đây chính là điểm biến thái của trò chơi này, cho dù người chơi làm cùng một nhiệm vụ, nhiệm vụ đó cũng không chắc sẽ giống nhau, Đại Bạch hung hăng đánh lên đầu chó của Tiểu Hắc: "Miệng quạ!"

Mắng xong Đại Bạch nhìn sang Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh: "Hai chị gái tốt bụng này, có thể dẫn chúng tôi đi cùng được không?"

Thẩm Khinh Vi nhìn Ngân Tranh, cô cảm thấy với tính cách của Ngân Tranh, chắc chắn không đồng ý có thêm hai người, rất ồn, nhưng không ngờ, Ngân Tranh chỉ suy nghĩ hai giây liền gật đầu, Thẩm Khinh Vi khó hiểu: "Sư tỷ?"

Ngân Tranh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, bên trong là cảm xúc mà Thẩm Khinh Vi không hiểu.

Tiểu Hắc nói: "Được rồi được rồi, nguyện dâng hiến tới cùng!"

Lúc này bốn người mới quay lại sở cảnh sát, trước cửa sở cảnh sát đã không còn ai, khi vừa vào game xung quanh sở cảnh sát vẫn rất đông người, hiện tại lại yên ắng tịch mịch, Thẩm Khinh Vĩ giẫm lên lá cây, phát ra những tiếng rắc rắc, Ngân Tranh vào trong bàn giao nhiệm vụ trước, không lâu sau thì ra ngoài, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Số 18?"

Ngân Tranh lắc đầu, mặt mày không vui.

Thẩm Khinh Vi không nhìn được giao diện của cô ấy, hiếu kì nói: "Là nhiệm vụ gì thế?"

Tiểu Hắc từ trong ra ngoài, làu bàu: "Cái nhiệm vụ nát gì đây, có thể hay ho hơn không? Chắc chắn là không giống hai chị rồi!"

Đại Bạch nói: "Bắt vịt?"

Tiểu Hắc gật đầu, Thẩm Khinh Vi nhìn Ngân Tranh, không nhịn được cười thành tiếng: "Sư tỷ cũng vậy à?"

Ngân Tranh nhìn ba người, sắc mặt có chút mất tự nhiên, cô ấy rũ mắt, gật đầu, Tiểu Hắc thốt lên một câu: "Ô mai chúa!"

Chớp mắt cậu và Đại Bạch lại vui vẻ, chỉ lên vị trí trên bản đồ, nói: "Bên dưới số 6 Vụ Trấn có một trại vịt, tới đó bắt vịt là được."

Đại Bạch không nhịn được phỉ nhổ: "Game này có độc à? Không phải thị trấn kinh dị sao? Bắt vịt cái quỷ gì? Vịt còn có thể biến thành quỷ vịt à?"

Rất rõ ràng, là cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là một nhiệm vụ bắt vịt mà thôi, từ xa xa Thẩm Khinh Vi đã nghe thấy tiếng vịt kêu quạc quạc quạc, cô nhìn sang Ngân Tranh đang nhíu mày, không nhịn được nói: "Sư tỷ, để em đi cho."

Ngân Tranh sợ ồn ào, sợ nơi huyên náo, nhiều vịt như thế chính là một sân khấu lớn, chắc chắn Ngân Tranh không chịu nổi, chẳng trách từ khi nhận nhiệm vụ cô ấy vẫn không lên tiếng.

"Phải..." Ngân Tranh nghe thấy những lời này, mặt mày nhăn lại càng chặt, cô ấy hít thở sâu, nói với Thẩm Khinh Vi: "Bắt 50 con."

Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Biết rồi."

Trại vịt rất rộng, đại khái to bằng hai sân bóng đá, số lượng vịt có lẽ cũng không ít, kêu quạc quạc quạc không ngừng, từ xa xa cũng có thể ngửi thấy mùi trên người vịt, vô cùng hăng mũi, Tiểu Hắc xuống thử mực nước trước, đại khái là tới đầu gối, cũng không sâu, chỉ là bên dưới có bùn, cho nên đi lại không vững, bước cao bước thấp, Thẩm Khinh Vi nghe cậu oán thán: "Trò rác rưởi gì thế, nhiệm vụ kì quái gì đây..."

Thẩm Khinh Vi hung hăng gật đầu, đi theo sau Tiểu Hắc xuống nước, cơ thể nghiêng ngả, may mà Tiểu Hắc kịp thời đỡ lấy tay cô, Ngân Tranh ở bên này nhìn thấy, trái tim nhảy lên, sau khi Thẩm Khinh Vi đứng vững liền vẫy tay về phía cô ấy: "Sư tỷ, em đi bắt vịt đây."

Giống hệt như đứa trẻ, còn ham chơi nghịch ngợm như thế, đột nhiên Ngân Tranh không phiền muộn nữa, ánh mắt cô ấy dịu dàng nhìn Thẩm Khinh Vi, ở Âm Dương Môn rất ít vật sống, có lần sư phụ ra ngoài, mang về một con thỏ bị thương, trị thương xong chuẩn bị đưa đi, bị Thẩm Khinh Vi nhìn thấy, khăng khăng muốn nuôi, với thể chất của cô, nuôi gì chết nấy, đương nhiên sư phụ không đồng ý, Thẩm Khinh Vi khóc lóc làm loạn, lúc đó cô ấy dỗ dành Thẩm Khinh Vi, lén lút đưa con thỏ tới cho cô, lúc mới tới con thỏ còn nhảy nhót tưng bừng, nhưng chưa được mấy ngày thì không ăn không uống, lúc đó Ngân Tranh mới hiểu tại sao sư phụ không cho Thẩm Khinh Vi nuôi thỏ, cuối cùng vào một buổi chiều, nhân lúc Thẩm Khinh Vi đi học viết bùa liền lén lút thả thỏ đi.

Sau khi Thẩm Khinh Vi quay về đi tìm khắp phòng, đôi mắt đỏ ửng, từ nhỏ tới lớn cô không có gì bầu bạn, khó khăn lắm mới có con thỏ, còn để tâm hơn chính bản thân, nhưng cô không thể nuôi.

Thẩm Khinh Vi khóc mấy ngày, khóc tới sưng cả mắt, giọng nói khàn đặc, vừa mở miệng đã nói: "Sư tỷ, sư tỷ, thỏ của em, không thấy thỏ của em đâu nữa..."

Đương nhiên là đau lòng, nhưng cũng không thể hại con thỏ kia, lúc đó Ngân Tranh nhịn đau nói cho Thẩm Khinh Vi, thỏ chạy mất rồi, từ đó về sau, ngoại trừ chim bay trên trời, dường như trong Âm Dương Môn không có động vật sống nào khác.

Cho nên Ngân Tranh nhìn thấy một mặt trẻ con như thế của Thẩm Khinh Vi, dù trước giờ không thích Thẩm Khinh Vi lăn lộn trong nước, nhưng Ngân Tranh vẫn ngầm đồng ý.

Thẩm Khinh Vi nảy ra suy nghĩ, cô và hai người Tiểu Hắc, Đại Bạch quây thành một vòng, lùa vịt vào trong vòng tròn đó, vịt màu trắng, béo múp, nổi trên mặt nước, cơ thể nghiêng nghiêng ngả ngả, thỉnh thoảng Thẩm Khinh Vi bắt được một con, khuôn mặt tràn ngập nụ cười, Ngân Tranh cũng không nhịn được thả lỏng mặt mày, đáy mắt là ý cười dịu dàng.

Ngân Tranh đứng trên bờ, nhìn mấy con vịt đặt trong lồng ở bên bờ mà Thẩm Khinh Vi bắt được, lồng vịt rất to, có lẽ chuyên để phục vụ nhiệm vụ, những người khác đã bắt được một nửa, Thẩm Khinh Vi mới bắt được mười con, Ngân Tranh nhìn ra cô muốn chơi thêm một lúc nữa, cũng không giục, chỉ là đợi khi Thẩm Khinh Vi lên bờ liền dùng khăn lau mồ hôi rịn ra trên trán cho cô.

Thời gian dường như đột nhiên quay lại rất lâu về trước, mỗi lần Thẩm khinh Vi chán chường, mệt rồi, chỉ cần dựa vào người Ngân Tranh, cô sẽ thu dọn mọi thứ thỏa đáng.

Thẩm Khinh Vi cười lên, nói: "Sư tỷ, chị thật tốt."

"Nịnh nọt." Ngân Tranh trách móc nhưng trên mặt không hề tức giận, chỉ dịu dàng nhìn Thẩm Khinh Vi, giúp cô vén tóc ra sau tai, Tiểu Hắc ở một bên muốn hỏi có cần giúp hay không, liếc thấy hai người đang đứng mặt đối mặt, góc mặt Ngân Tranh vô cùng rõ ràng dưới ánh trăng, ngũ quan sáng rõ, từ xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người cô ấy phả tới, kết hợp với ánh trăng trắng sáng, có một loại cảm giác lành lạnh không nói thành lời.

Đây mới thật sự là người đẹp băng giá. Ngẩng đầu chớp mắt, mỗi một động tác, đều khiến người ta không thể nảy sinh bất kì suy nghĩ gì, giống như trăng sáng trên trời, đẹp đẽ không thể có được, những cảm giác dung tục ở xung quanh Ngân Tranh chỉ có thể chầm chậm biến mất.

Tiểu Hắc lặng lẽ lùi sau hai bước, Ngân Tranh hỏi: "Còn thiếu bao nhiêu con?"

"Còn thiếu một nửa." Thẩm Khinh Vi trả lời cô ấy: "Hay là chị cũng xuống bắt đi? Thú vị lắm."

Ngân Tranh lắc đầu: "Em đi đi."

Thẩm Khinh Vi chỉ đành xuống dưới một mình, Đại Bạch vẫn chưa lên bờ, cậu vừa bắt đủ vịt, hỏi Thẩm Khinh Vi còn thiếu bao nhiêu con, cậu muốn giúp đỡ, Thẩm Khinh Vi chỉ vào đám vịt: "Sang bên kia bắt đi."

Hai bóng người nhanh chóng sang bên kia, ao không sâu, chỉ là có bùn, đi lại không được thuận tiện, cơ thể Thẩm Khinh Vi mất thăng bằng, liên tục nghiêng ngả, Đại Bạch ở bên đỡ lấy vai cô: "Không sao chứ?"

"Không sao." Thẩm Khinh Vi khẽ cười, đưa tay bắt lấy một con, vui vẻ vẫy tay với Ngân Tranh, nhưng ánh mắt Ngân Tranh lại rơi trên người Đại Bạch, người đang đỡ lấy Thẩm Khinh Vi, mím môi không nói.

Đại Bạch bắt được hai con ném cho Tiểu Hắc, Tiểu Hắc chạy trên bờ còn bị ngã một cái, toàn thân đều là bùn, cậu bối rối đi qua người Ngân Tranh, sợ làm phiền tới Ngân Tranh toàn thân mang tiên khí.

Ngân Tranh im lặng nhìn chăm chú Thẩm Khinh Vi mấy giây, vịt trong ao nước nông đã bị bọn họ bắt hết, số vịt còn lại phải lội tới bên ao nước sâu hơn, Thẩm Khinh Vi giẫm một chân xuống, nước ngập tới eo, Thẩm Khinh Vi khẽ nhíu mày lại.

Đại Bạch nói: "Cẩn thận chút, sâu lắm đấy."

"Không sao." Thẩm Khinh Vi nói xong, cơ thể liền nghiêng đi, cô nhanh chóng cân bằng lại, cúi đầu bắt một con vịt gần đó đưa cho Đại Bạch, nói: "Cậu mang lên đó đi."

Đại Bạch cầm hai con vịt trong tay trái cùng tay phải, nhận lấy con vịt Thẩm Khinh Vi đưa tới, nói: "Còn thiếu hai con."

"Để tôi bắt." Thẩm Khinh Vi nói xong liền quay đầu, nhìn thấy đám vịt đang chen chúc cùng nhau, cơ thể cô lảo đảo đi tới đó, vừa khom lưng, vịt luồn qua eo, quẫy chân một cái, bọt bước bắn tung tóe lên người cô, Thẩm Khinh Vi vô thức đưa tay cản lại, những con vịt còn lại đột nhiên ào ào luồn tới, muốn chạy khỏi cô, khí thế hừng hực khiến Thẩm Khinh Vi né người đi, mực nước không đồng đều, chỗ nông chỗ sâu, cô còn chưa kịp nhấc chân đã bị con vịt xông tới đụng phải, khi sắp ngã ngồi xuống dưới ao liền được ai đó vững vàng đỡ lấy, Thẩm Khinh Vi quay đầu, Ngân Tranh đang đứng sau lưng cô.

Ánh trăng sáng rọi, mặt trăng sáng tỏ, chiếu lên người Ngân Tranh, vẻ lạnh lùng bình tĩnh không thể nói thành lời, chỉ có Thẩm Khinh Vi không hề sợ hãi vẻ xa cách trên người cô ấy, cười nói: "Sư tỷ!"

Cô quay người ôm lấy Ngân Tranh: "Sư tỷ, sao chị lại xuống đây."

"Không xuống thì em đã ngã rồi." Ngân Tranh giống như bất lực, cô ấy nói: "Xong chưa?"

Cả người hai người toàn là nước, đặc biệt là Thẩm Khinh Vi, quần áo dính lên người, vốn dĩ đã mỏng, dính chặt như thế, đường cong trên cơ thể được phơi bày, Ngân Tranh ôm lấy eo cô, cảm giác vô cùng mảnh mai, như thể không xương, cô ấy cúi đầu nhìn Thẩm Khinh Vi, nghe cô nói: "Còn thiếu hai con."

Tiểu Hắc ở một bên đếm vịt, gọi Thẩm Khinh Vi: "Đủ vịt rồi!"

Đại Bạch cũng đã lên bờ, hai người đứng bên bờ chờ Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, Thẩm Khinh Vi không đi nhanh, hiển nhiên là có chút mệt, Ngân Tranh ở bên cạnh đã chuẩn bị tư thế, bất cứ lúc nào cũng có thể đỡ cô, tốc độ đi cũng rất chậm.

Thẩm Khinh Vi lau mồ hôi hai bên tóc mai, nói: "Không ngờ trò này thú vị như thế."

Cô quay đầu: "Sư tỷ, chị nói xem sau này chúng ta không có việc gì có thể chơi trò này không?"

"Bậy bạ." Âm thanh của Ngân Tranh có chút ý cười hiếm hoi, cô ấy khẽ lắc đầu, Thẩm Khinh Vi tưởng tượng: "Đợi sau này chúng ta có đồ đệ rồi, sẽ có rất nhiều thời gian, không thể chơi cái này à? Dù sao chúng ta cũng không ra khỏi Âm Dương Môn."

Đơn giản là nói năng tầm bậy tầm bạ, càng nói càng không đáng tin, Ngân Tranh đánh nhẹ lên trán cô: "Mau đi thôi."

Thẩm Khinh Vi còn đang tưởng tượng: "Nhưng chị cũng đừng giống như sư thúc, quá nghiêm khắc, em sẽ dẫn chúng cùng đi chơi, tốt nhất là chúng ta thu nạp hai cô bé, con gái đáng yêu biết bao..."

Nghe những lời tưởng tượng về ngày sau của Thẩm Khinh Vi, Ngân Tranh chỉ nghiêng mắt nhìn cô, ánh trăng lay động, chiếu lên mặt ao, phản lên ánh nước lạnh lẽo, từng cơn sóng nhỏ lăn tăn xung quanh hai người, kéo dài vô tận, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn một số tiếng kêu yếu ớt của côn trùng.

Thẩm Khinh Vi còn đang huyên thuyên, Ngân Tranh ghi vào lòng, cô ấy hoang mang nhớ lại lời sư phụ, vô thức gọi: "Khinh Vi..."

"Ừm?" Thẩm Khinh Vi quay đầu, nhìn Ngân Tranh, hiện tại ánh mắt cô còn sáng hơn trăng, giống như bóng ngược của hồ nước, sáng lấp lánh, đuôi mắt Ngân Tranh có chút đỏ, hiện lên trên khuôn mặt trắng trẻo của cô ấy, vô cùng chói mắt, ánh mắt của Thẩm Khinh Vi di chuyển từ đuôi mắt ửng đỏ tới đôi môi đỏ tự nhiên của của Ngân Tranh, đột nhiên nhịp tim tăng tốc, cô chăm chú nhìn vào môi Ngân Tranh, nói: "Sư tỷ."

Ngân Tranh chăm chú nhìn cô.

Hai tay Thẩm Khinh Vi chầm chậm co lại, cơ thể không nhịn được dựa sát Ngân Tranh, hai mắt khẽ chớp chớp, lông mi dài như cánh quạt, tạo thành chiếc bóng nhỏ dưới ánh trăng, hai tay cô giữ lấy vai Ngân Tranh, khẽ dùng sức, nhìn lên đôi môi Ngân Tranh hỏi: "Sư tỷ, nếu như em phạm lỗi trong trò chơi, liệu có phải chịu trừng phạt không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt