15. nàng muốn mời ta cùng ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trần Kha lướt mắt, không có quá để ý.

Trịnh Đan Ny không bao lâu từ phòng bếp ra tới, trong tay bưng hai dĩa bánh kem dâu tây xinh đẹp đi đến trước bàn trà thủy tinh.

Trần Kha buông di động, đứng lên từ Trịnh Đan Ny trong tay tiếp nhận một dĩa, “Cảm ơn Trịnh tổng.” Khi đôi mắt dừng ở bánh kem lại nhịn không được trật hướng, xem chính là tay bưng bánh kem của Trịnh Đan Ny, nhỏ dài tế chỉ, sấn đỏ tươi dâu tây phá lệ xinh đẹp.

“Ngươi vận khí không tồi, trong nhà vừa vặn có bánh kem vừa mới làm xong. Trương tỷ làm bánh kem hương vị so thợ làm bánh chuyên nghiệp cũng không kém cái gì.” Trịnh Đan Ny đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần Kha, đặt dĩa bánh kem lên bàn trà.

“Vốn dĩ ta vận khí rất kém cỏi, nhận thức Trịnh tổng về sau vận khí đột nhiên biến tốt.” Trần Kha cười nói, trong đôi mắt đen đựng đầy nghiêm túc.

Trịnh Đan Ny nhẹ nhàng nhìn nàng, áp xuống giơ lên môi đỏ nói: “Nếm thử xem.”

Trần Kha dùng thìa bạc cắt ra một miếng bánh nhỏ, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi điện thoại chấn động, đối Trịnh Đan Ny nói: “Trịnh tổng, vừa rồi hình như có người gửi tin cho ngươi.”

Trịnh Đan Ny nghe vậy cầm lấy điện thoại mở khóa màn hình nhấn vào WeChat, nhìn đến Trần Kha phát tới tin nhắn, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng cài đặt chế độ tĩnh âm.

Trịnh Đan Ny liếc nhìn Trần Kha một cái, thấy đối phương đang chuyên tâm ăn bánh kem, không giống như là đã phát hiện nàng chính là Tuyết trợ lý, hơi hơi an tâm, biểu tình tự nhiên nói: “Ừ, là tin nhắn của Phạm đặc trợ, không phải chuyện gì quan trọng.”

Trịnh Đan Ny bởi vì thiếu chút nữa quay ngựa có chút nghĩ mà sợ, sống lưng kích ra một tầng mồ hôi mỏng, bánh kem ngày thường mỹ vị bây giờ giống như nhai sáp, tùy tiện ăn một hai miếng liền buông xuống.

“Ta đi lên lầu đổi bộ quần áo.” Trịnh Đan Ny đứng lên nói.

Trần Kha còn chưa kịp nói gì, liền thấy Trịnh Đan Ny đã xoay người lên cầu thang, thân ảnh yểu điệu thực mau biến mất ở cầu thang xoắn ốc.

Trần Kha: “......”

Như thế nào cảm thấy Trịnh Đan Ny bóng dáng có vài phần chạy trối chết hương vị?

Trịnh Đan Ny chạy đến phòng ngủ trên lầu, đóng cửa lại ném rớt dép lê trên chân, xoay người nhào vào giường lớn mềm mại, ôm chăn quay cuồng một vòng, hỗn độn sợi tóc lộ ra tuyết sắc da thịt hơi hơi phiếm hồng, đôi mắt thiển sắc bao trùm một tầng ngượng ngùng mông lung hơi nước.

Vừa rồi may mắn điện thoại để ngược chiều, bằng không Trần Kha nghe được chấn động tùy tiện thoáng nhìn là có thể phát hiện vấn đề.

Trịnh Đan Ny mở ra WeChat cùng Phương Hoài Liên chia sẻ sự kiện kinh tâm động phách vừa mới phát sinh.

:Lão Phương! Ta vừa rồi thiếu chút nữa quay ngựa a a a a a!

:Ta đi phòng bếp không cầm di động, Trần Kha gửi tin WeChat cho Tuyết trợ lý, di động của ta vang lên......May mắn Trần Kha không có tò mò, bằng không ta sợ là mất hết mặt mũi [ không mặt mũi gặp người hiuhiuhiu ]

Phương Hoài Liên:......

Phương Hoài Liên: Trần Kha đã ở nhà ngươi? Làm ơn hãy bảo đảm trong trắng cho học sinh của ta!

:Vào địa bàn của ta, trong trắng chính là của ta, bảo đảm không được ~

:Ta đã bình phục tâm tình, không cùng ngươi hàn huyên nữa, ta phải chạy nhanh xuống dưới nhà bồi Trần Kha, không thể làm nàng ở một mình chờ đợi a ~

Phương Hoài Liên:...... Dùng xong liền ném, ngươi hiện tại trong mắt chỉ có Alpha, không còn có ta cái này Beta [ khóc lớn ]

:[ sờ sờ đầu ] muốn làm nũng đi tìm Quản Vũ Tĩnh của ngươi đi, cảm ơn.

Trịnh Đan Ny từ trên giường bước xuống, đi vào phòng chứa quần áo cầm một bộ đồ mặc ở nhà để thay, lại giẫm lên dép lê đi xuống lầu bồi Trần Kha.

Tâm tình khôi phục bình tĩnh Trịnh Đan Ny bước chân thoải mái mà đỡ thang lầu đi xuống, Trần Kha nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, hơi hơi sửng sốt.

Trịnh Đan Ny thay đổi một bộ rộng thùng thình lại không giấu gợi cảm quần áo ở nhà, nghiêng vai lộ ra một bên thon gầy mượt mà đầu vai cùng tinh xảo gợi cảm xương quai xanh, lúc bước đi, vạt áo trên nhẹ nhàng lay động, tuyết trắng eo nhỏ như ẩn như hiện. Hai điều tế chân bị quần dài bao vây, càng là có vẻ lại dài lại thẳng.

Trịnh Đan Ny đi tới phát hiện Trần Kha đã ăn xong bánh kem, hỏi: “Muốn hay không lại ăn một cái?”

Trần Kha ánh mắt ở Trịnh Đan Ny lộ ra bả vai chỗ lưu luyến, nghe vậy nói: “Không cần Ngu tổng, hai ngày nữa ta liền phải tiến tổ, bánh kem nhiệt lượng quá cao, một cái đã đủ rồi.”

Trịnh Đan Ny thấy nàng nói chuyện còn nhìn chằm chằm vai mình, tức khắc có chút thẹn thùng, lỗ tai hơi nóng lên.

Tuy rằng bộ quần áo này xác thật là vì làm Trần Kha chú ý nên mới mặc, nhưng ánh mắt Trần Kha cũng quá lộ liễu đi.

Trịnh Đan Ny đi đến ngồi bên cạnh Trần Kha, lỗ tai đỏ lên đã bị tóc quăn xoã tung che khuất, nàng cầm lấy thìa tiếp tục ăn bánh kem, nghiêng đầu khẽ nhíu mày nói: “Ngươi đang nhìn cái gì?” Cứ như đang không hài lòng Trần Kha.

Trần Kha nói: “Trịnh tổng, ta đang nhìn bả vai ngươi....”

“Ngươi là Alpha, ta là Omega, nhìn bả vai ta là có ý tứ gì?”

Trần Kha mới xuyên vào mấy ngày, còn không có thói quen sáu giới tính tồn tại, nàng vẫn luôn đem Trịnh Đan Ny trở thành cùng chính mình giống nhau nữ nhân, hoàn toàn quên chính mình Alpha giới tính là đối Trịnh Đan Ny có chứa xâm lược tính tồn tại.

“Thực xin lỗi Trịnh tổng, ta nhìn ngươi bả vai không có ý khác.” Trần Kha vội vàng giải thích.

Trịnh Đan Ny truy vấn: “Vậy ngươi là có ý tứ gì?”

“Trịnh tổng, ta chỉ là cảm thấy......” Trần Kha nói hơi hơi đứng dậy, bàn tay đến nàng một khác sườn lộ bả vai chỗ.

Trịnh Đan Ny thân thể căng chặt, tim như là sắp sửa ngừng đập tới nơi.

Tay Trần Kha dừng ở nàng bả vai phía dưới cổ áo, nhẹ nhàng hướng về phía trước lôi kéo, che khuất xương quai xanh gợi cảm cùng đầu vai mượt mà, hơi hơi mỉm cười, đối Trịnh Đan Ny nói: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, biệt thự còn mở ra điều hòa, bả vai vẫn là không cần để lộ thì tốt hơn.”

Trịnh Đan Ny: “......”

Ánh mắt Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha, hơi có chút một lời khó nói hết.

Vốn tưởng rằng là tiểu chó săn theo phái hành động, không nghĩ tới là đại thẳng nữ phái dưỡng sinh.

Trịnh Đan Ny đặc biệt muốn hỏi Trần Kha, là vai nàng không đủ gợi cảm hay là không đủ trắng mịn? Vì cái gì muốn tại đây loại thời điểm này nhắc đến việc giữ ấm!

Trần Kha lại nhìn về phía eo Trịnh Đan Ny. Trịnh Đan Ny nhanh chóng dịch ra nửa thước, cùng Trần Kha kéo ra khoảng cách, cảnh giác mà nói: “Vạt áo đủ dài, không lộ bụng, không cần kéo xuống.”

Trần Kha trong mắt xẹt qua một tia ý cười, không đợi Trịnh Đan Ny nhìn kỹ, lông mi chớp nhẹ, hắc đồng vô tội mà cùng nàng đối diện, môi đỏ khẽ mở nói: “Trịnh tổng, ta chính là tùy tiện nhìn xem, không có ý định kéo vạt áo ngươi.”

Trịnh Đan Ny: “......”

Không thể đối Trần Kha phát giận, Trịnh Đan Ny đem mục tiêu chuyển hướng trước mắt bánh kem dâu tây, giống như phát tiết mà cắn một ngụm to, hàm răng khép kín ngọt thanh chất lỏng tràn đầy khoang miệng, nhuộm dần cánh môi, Trịnh Đan Ny dò ra đầu lưỡi liếʍ ɭáρ nước dâu tây trên cánh môi, một mảnh mê người đỏ tươi.

Trần Kha nhìn bộ dáng Trịnh Đan Ny ăn dâu tây, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô. Nàng bưng lên hồng trà uống một ngụm, cảm giác khát khô không có chút nào giảm bớt.

Ăn xong bánh kem, Trần Kha nghĩ đến ngày mai sáng sớm kịch bản vây đọc, đối Trịnh Đan Ny nói: “Trịnh tổng, ta kịch bản đặt ở trong ký túc xá, hiện tại thời gian còn không muộn, không bằng ta bắt xe trở về đem kịch bản lấy lại đây?”

“Không cần phiền toái như vậy, ta trong thư phòng có kịch bản dự phòng. Bất quá ngươi muốn xem thì cần có điều kiện.” Trịnh Đan Ny nói.

Trần Kha tò mò hỏi: “Điều kiện gì?”

Trịnh Đan Ny giận nàng liếc mắt một cái, “Không được lại đối ta quần áo khoa tay múa chân.”

Trần Kha dừng một chút, kiên trì nói, “Trịnh tổng, ta là vì suy nghĩ cho sức khoẻ của ngươi.”

“...... Vậy ngươi liền tự mình bắt xe trở về lấy đi.” Trịnh Đan Ny xấu hổ buồn bực mà quay đầu không nhìn nàng.

Trần Kha nhịn không được cười nói: “Trịnh tổng, ta cùng ngươi nói giỡn thôi, lời vừa rồi không phải nghiêm túc.”

“Đừng để ta tự mình bắt xe trở về lấy kịch bản có được không?”

Trần Kha tiếng nói ôn nhu trầm thấp, như lông chim quét nhẹ qua đầu quả tim Trịnh Đan Ny, tê tê dại dại ngứa ý lan tràn.

Trịnh Đan Ny đưa lưng về phía Trần Kha, gương mặt lập tức lộ ra đỏ ửng.

“...... Vậy ngươi còn đối ta quần áo khoa tay múa chân sao?” Trịnh Đan Ny thanh âm kiều mềm hỏi, ngọt tư tư thanh âm thẳng vào đến nhân tâm.

Trần Kha sờ sờ lỗ tai đột nhiên nóng bừng, nói: “Ngươi yên tâm, lần sau sẽ không.”

Trịnh Đan Ny nghe được chính mình muốn đáp án, trong lòng lại vẫn là không thỏa mãn. Nàng hy vọng Trần Kha quản nàng, lại không hy vọng Trần Kha không hiểu phong tình, quả thực mâu thuẫn cực kỳ.

Buổi tối bảo mẫu Trương tỷ làm một bàn phong phú bữa tối, lại đều là thanh đạm thức ăn, không giống như là Trịnh Đan Ny thích ăn.

Trịnh Đan Ny nhìn ra nàng nghi hoặc, lười biếng mà chống cằm nói: “Đừng hoài nghi, chính là vì dưỡng sinh.”

Trần Kha nhoẻn miệng cười, mắt đen phảng phất hàm chứa ngân hà lộng lẫy, “Ta cũng đoán vậy.”

Cơm nước xong, Trịnh Đan Ny đi đắp mặt nạ, Trần Kha ở phòng khách xem kịch bản.

Trịnh Đan Ny đắp xong mặt nạ kêu Trần Kha lên lầu nghỉ ngơi, Trần Kha cất lại kịch bản, đi vào lầu hai lại thấy lầu hai chỉ có một cánh cửa, Trịnh Đan Ny mặc váy ngủ hai dây, đẩy cửa ra nói: “Vào đi.”

“......”

Con ngươi Trần Kha muốn chấn động, sống lưng nháy mắt ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng chẳng lẽ muốn mời ta cùng nhau ngủ?!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro