Tách ..... tách ....... tách ......
Sau khi JK về JH uống hết lần này đến lần khác mà vẫn không tài nào say được .
Bước ra khỏi quán bar . Đôi mắt nhìn xa xăm không nhận định được địa điểm . Bước chân cứ bước vô hồn không cần biết hướng đi là đang dẫn mình đi đến đâu .
Đi một đoạn khá xa quán bar . Cảm thấy trong người mắc ói . JH liền dựa vào một bức tường .
Tất cả những lời nói của JK liền ùa về não JH . Từ từ trượt dốc xuống . Thở dài một hơi .
- Mẹ ! Mẹ nói con phải làm sao đây mẹ ? Ba đã làm rất nhiều lỗi lầm đối với gia đình của người con yêu . Trong lúc nhất thời mà con đã khiến cho người con yêu rơi nước mắt ......
Tách .....
Một giọt nước mắt rơi xuống đất .......
- Sao lại cô lập tớ ? Tớ đã làm gì sai hay sao ? ........ Hức ....... hức ...... J-Hope ........ đừng bỏ tớ mà ......... hức ...........
-........con phải làm sao đây hả mẹ ? Mẹ trên trời có nhìn thấy được mọi việc không ? Làm ơn cho con một gợi ý đi mẹ - Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống không một ai biết không một ai thấy . Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu ........
- J-Hope cậu có thể hứa với tớ một điều được không ?
- Được cậu nói đi !
- Cho dù trái đất này tan thành mây khói . Cậu vẫn sẽ là bạn tớ . Được không ?
- Được .
- Thế hứa với nhau nhé !
- Ừ tớ hứa !
Ngoắc ngóe ......
- Lời hứa - Bỗng JH mở to mắt .
Dốc hết sức lực chạy chạy chạy . Chạy về đến ngôi nhà . Không cần biết gì hết . Cánh cửa chưa kịp mở . JH đã vội vội vàng vàng trèo lên bức tường . Dù cho bức tường đó " cao hơn núi " mà vẫn cố chấp trèo .
Vào được nhà chạy thẳng một mạch lên phòng cậu . Không gõ cửa mở thẳng cánh bước vào ......
CĂN PHÒNG TRỐNG KHÔNG .....
JH hoảng hốt chạy táng loạn tìm cậu khắp nơi . Điểm cuối cùng dừng chân của JH là phòng khách .
Thở hồng hộc rồi ngồi xuống ghế sofa . Thở và suy nghĩ rối nhùi . Bỗng cánh cửa mở ra .
- Ohh J-Hope cậu qua sớm vậy ? A - Vừa mở cánh cửa thấy JH đang ngồi ở sofa liền lên tiếng . Vừa dứt câu liền bị JH ôm chầm lấy . Tay không thể đẩy JH ra được vì mắc cầm hai túi đồ - Nè nè ngạt thở tôi . Cậu làm quái gì vậy buông ra !
- Ohh J-Hope cháu qua sớm vậy ? Ối - Vừa dứt câu bà bị JH lao đến bóp cổ - N .... này cháu .... cháu ..... làm sao thế ?
- A này cậu làm gì thế ? Cậu điên rồi à ? Mau buông mẹ tôi ra ! Bà ấy sẽ chết mất !
- Khụ ...... khụ ....... khụ ....... - Nghe thấy thế JH buông bà ra lại gần nắm lấy bả vai cậu .
- Jimin cậu vừa mới đi đâu vậy ? - Vừa hỏi vừa cúi mặt để thở .
- À hồi chiều tôi dọn dẹp phòng . Thì mẹ vào nói là tôi còn thứ gì thiếu không để mẹ đi mua ! Tôi liệt kê ra mẹ thấy dài quá nên kéo tôi theo . Có thế mà sao cậu làm quá thế ? Có biết làm vậy rồi lỡ mẹ tôi có mệnh hệ gì thì cậu tính sao ? - cậu nhăn nhó nói với JH .
- Lên lầu tớ có điều muốn nói với cậu !
- Ừ thì lên mà để tôi cầm đống đồ này lên phòng mẹ tôi đã !
- KHÔNG , PHẢI LÀ NGAY BÂY GIỜ - Bỗng JH hét lên rồi kéo cậu đi . Do JH lôi tay cậu kéo đi mạnh quá nên cậu lỡ làm rơi cả hai bịch đồ xuống đất .
- A cái túi đồ - Cậu quay mặt lại nhìn hai túi đồ .
- A không sao đâu con để lát mẹ đem lên hộ con . Chắc J-Hope có việc gì cần nói với con gấp lắm đấy ! Đi đi con - Bà ngồi dưới đất vừa nói vọng theo vừa lấy tay ôm cổ vừa nhăn mặt .
- A dạ con cảm ơn mẹ ! - Nói lại rồi cậu theo JH lên phòng .
- Hừ cậu dám bóp cổ tôi ! Xem tôi ngày mai xử cậu như thế nào ! Hừ quá đáng lắm rồi ! Tôi có ý tốt muốn dẫn cậu ta đi chơi thế mà lại bóp cổ tôi . Hình như cậu xem thường tôi quá rồi đấy . Khụ ...... khụ ....... khụ .......
~~~END~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro