Chap 2: Ngày đầu tiên của trại huấn luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Author: https://archiveofourown.org/users/CuteKageyama/profile

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/29666835/chapters/72944022

"Nào mọi người lên xe buýt đi," Koutarou nói khiến Tobio trừng mắt với anh. 

"Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ để em ngủ trên người anh," Koutarou nói một cách phòng thủ. 

"Tôi có thể dùng bút khi chúng ta lên xe buýt không?" Tobio hỏi. 

"Tất nhiên, nói chuyện với những soulmate đáng yêu sao?" Keiji hỏi với một nụ cười. 

"Ừ, tôi tự hỏi liệu có ai trong số họ còn thức không?" Tobio hỏi. 

"Có lẽ vì họ phải gặp tất cả chúng ta," Koutarou nói khi lên xe. 

Tobio và Keiji theo sau anh và Tobio ngồi giữa hai người họ. Keiji đưa cho Tobio cây bút và Tobio cảm ơn. 

Tobio : Em đang đến Inarizaki.

Suna: Em có vẻ mệt .

Tobio : À không sao, những người khác đã ngủ chưa?

Kiyoomi :Anh thì không, anh cũng đang trên đường đến Inarizaki, và tất cả họ tốt hơn là nên thức vì chúng ta phải rời đi lúc 4 giờ sáng để đến đó.

Suna: Bọn tôi đang ở đó, họ đang ở đâu đó quanh đây, tôi ngạc nhiên là họ vẫn chưa nói chuyện với Tobio.

Tobio : Em không tỉnh ngủ nổi.

Kiyoomi : Ở đây cũng vậy, Rin làm ơn cho tôi biết chúng ta sẽ có một chút thời gian rảnh rỗi được không? 

Osamu : Dĩ nhiên rồi. Và chào buổi sáng Tobio

Tobio : Chào buổi sáng ,Samu.

Tobio nói chuyện với ba người đó cho đến khi cậu ngủ gục trên vai Koutarou. Koutarou đánh thức Tobio khi họ đến nơi. Tất cả họ đều xuống xe và Tobio dựa vào xe buýt cho đến khi nghe thây gì đó. Tobio nhìn xung quanh và đôi mắt của cậu đổ dồn vào một chàng trai đang đeo khẩu trang và mặc áo khoác Itachiyama. 

"Này, tôi sẽ đến chỗ anh ấy." Tobio lầm bầm khi bước đến chỗ soulmate của mình. 

Tobio dựa vào anh ta , Kiyoomi mỉm cười và vòng tay qua Tobio. 

"Xin chào." Kiyoomi nói. 

"Chào." Tobio nói khi nhìn lên anh ta. 

"Aw, Tobio thật may mắn, Omi không để ai chạm vào cậu ta hoặc chạm vào bất cứ ai" một giọng nói phát ra từ phía sao. 

Tobio tựa đầu vào vai Kiyoomi và nhìn lại người phía sau. 

"Anh là Osamu, và đây là Rintarou," Osamu nói với Tobio. 

"Xin chào," Tobio lầm bầm. 

"Các cậu đây rồi" một chàng trai với mái tóc vàng nói đi đến bên cạnh Osamu. 

"Em đoán đó là Tsumu," Tobio lầm bầm với Kiyoomi. 

"Đúng vậy, và người đang đi tới đội của em là Shinsuke," Kiyoomi nói khi quay Tobio lại. 

"Đây,anh lấy cái này cho em vì bạn nói rằng em mệt," Rintarou nói khi đưa cho Tobio một chiếc cốc. 

"Cảm ơn," Tobio mỉm cười nói. 

Kiyoomi giữ Tobio trong vòng tay của mình trong khi đợi Shinsuke đến. 

"Điều này cũng không công bằng, Rintarou không bao giờ mua bất cứ thứ gì cho ai cả," Atsumu bĩu môi nói. 

"Cậu có nhận ra rằng tất cả chúng ta cuối cùng sẽ làm hỏng Tobio, phải không?" Osamu hỏi em sinh đôi của mình. 

"Ừ, tôi biết," Atsumu thở dài nói. 

Shinsuke cuối cùng cũng đến được với những soulmate của mình. 

"Này mọi người," Shinsuke nói.

"Đây" Họ trả lời.

Khi Shinsuke giải thích các quy tắc cho Kiyoomi, Tobio và những người còn lại ở Itachiyama, Tobio uống cà phê của mình. 

"Vậy các soulmate thế nào?" Koutarou hỏi khi anh ấy và Tobio đang tập luyện. 

"Họ thật tuyệt , chiều chuộng tôi ,..." Tobio nói với một nụ cười nhỏ. 

"Chỉ cần họ đối xử tốt với cậu, thì tôi sẽ không làm gì bọn họ." Koutarou mỉm cười nói. 

"Và tôi hứa rằng chúng tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt và không để bất cứ điều gì xấu xảy ra với em ấy," Shinsuke nói khi bước đến bên cạnh Tobio. 

" Shin ?" Tobio nói. 

"Chào Tobio" Shinsuke mỉm cười nói. 

"Thật tốt, và tôi là Koutarou Bokuto, rất vui được gặp cậu" Koutarou nói. 

"Tôi là Shinsuke Kita, và rất vui được gặp cậu" Shinsuke nói với một nụ cười. 

"Anh có muốn luyện tập với bọn em không?" Tobio hỏi Shinsuke. 

"Dĩ nhiên rồi" Shinsuke nói. 

Họ kết thúc tập luyện cho đến bữa trưa vì vậy họ cùng nhau bước ra khỏi phòng tập thể dục và Koutarou quyết định rời đi để Tobio có thể dành thời gian cá nhân với những soulmate của mình. 

Sau bữa trưa, Rintarou tìm thấy Tobio và kéo cậu ra khỏi phòng tập thể dục và tìm một nơi vắng vẻ để họ có thể ngồi và nói chuyện mà không bị gián đoạn. Tobio cười khúc khích khi Rintarou đan các ngón tay của họ vào nhau và kéo anh đến một chiếc bàn biệt lập. 

"Cuối cùng, anh cũng có cơ hội ở một mình với em," Rintarou mỉm cười nói. 

Tobio cười và ngồi gần Rintarou , đan các ngón tay vào nhau. 

"Vậy anh muốn làm gì?" Tobio hỏi. 

"Thành thật mà nói, anh thực sự muốn hôn em nhưng anh không muốn ép buộc em về điều đó," Rintarou nói khi đưa ngón tay cái lên mu bàn tay Tobio. 

"Rồi sao, anh đang chờ đợi điều gì?" Tobio hỏi bằng một giọng trầm lắng. 

Rintarou mỉm cười và đặt bàn tay còn lại của mình lên má Tobio. 

"Chắc là bây giờ anh không cần phải đợi gì nữa," Rintarou nói . 

Môi của họ áp vào nhau và Tobio để Rintarou kiểm soát nụ hôn. Rintarou nghiêng đầu Tobio để tiếp cận tốt hơn trong khi Tobio đặt bàn tay còn lại của mình lên ngực anh . Tobio từ từ hôn lại và cảm thấy Rintarou đang gặm và liếm môi dưới của mình. Tobio mở miệng và để Rintarou đưa lưỡi vào miệng mình. Rintarou khám phá từng mọi ngóc ngách trong hang động ẩm ướt của cậu. Khi nụ hôn trở nên nồng nhiệt, họ cảm thấy ngứa ngáy cánh tay. 

"Chết tiệt" Rintarou nói , rời khỏi nụ hôn. 

Tobio cười khúc khích và rúc đầu vào cổ Rintarou. 

"Họ đã nói gì?" Tobio hỏi. 

"Ngưng làm bọn họ hứng lên " Rintarou nói khi đọc cánh tay của mình. 

"Chỉ họ thôi." Tobio nói trước khi khịt mũi.

Sau bữa tối, Rintarou dẫn Tobio về phòng và dừng lại trước mặt cậu. 

"Anh rất vui vì được gặp em" Rintarou xoa cánh tay của Tobio. 

"Em cũng vậy," Tobio nói khi dựa vào tay của Rintarou. 

Rintarou cười và cúi xuống , nhẹ nhàng hôn Tobio một lần nữa. Tobio vòng tay qua cổ Rintarou hôn sâu hơn. Rintarou đặt tay lên eo Tobio , tận hưởng khoảnh khắc giữa họ. Rintarou dứt khỏi nụ hôn và tựa trán mình vào trán Tobio. 

"Anh ghét phải nói điều này nhưng anh phải về phòng của mình" Rintarou thì thầm. 

"Có lẽ ngày mai chúng ta có thể làm nhiều việc hơn cùng nhau khi rảnh rỗi," Tobio thì thầm. 

"Chúng ta sẽ làm vậy, vì vậy anh sẽ gặp em vào ngày mai," Rintarou nói ,hôn lên sống mũi Tobio trước khi từ từ bước đi. 

Đêm đó Tobio chìm vào giấc ngủ với nụ cười thật tươi trên môi và sẵn sàng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày hôm sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro