Chap 16 : Sakusa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852

(Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )

Mặc dù cậu ấy chắc chắn đó chỉ là hơi đau thôi, nhưng Tobio vẫn không thể tin được dấu ấn mới mà Daichi tạo cho cậu ấy thực sự đã đau nhói vào buổi sáng hôm cậu đến trại huấn luyện. Giống như một lời cảnh báo.

Đó là một chuyến đi dài, và việc lạc đường thực sự rất mất thời gian. Tuy nhiên, khi Tobio đến, cậu cảm thấy ngây ngất và kinh hãi. Các vận động viên đều trông thực sự rất giỏi. Một sức mạnh và động lực kỳ lạ dường như bao quanh mọi người theo cách riêng của họ.

Tobio đang hồi hộp. Sự thôi thúc muốn chứng tỏ bản thân và học hỏi khiến các tay của cậu ấy ngứ ngáy.

Cậu ấy muốn chơi .

Sau khi giới thiệu, Tobio không thể không để ý rằng hầu hết các vận động viên ở đây là Alpha. Tất nhiên cũng có một vài là Omega. Nhưng cậu là Beta duy nhất ở đây.

Tobio cố gắng không để sự thất vọng thể hiện trên khuôn mặt của mình. Cậu ấy không hề lạc quan đến mức kinh ngạc, nhưng một tia hy vọng vẫn lóe lên. Thật xấu hổ khi nó chìm xuống nhanh chóng.

Khi cậu ấy bắt đầu thực hiện một loạt các động tác giãn cơ, đó là lúc Tobio nhận ra rằng cậu ấy cảm thấy cô đơn như thế nào. Cậu ấy là người duy nhất ở Karasuno, là Beta duy nhất. Đôi khi cậu ấy có thể cảm nhận được ánh mắt của những người khác, nhưng cậu không biết trong đầu họ đang nghĩ gì. Có phải vì họ đã định anh ta như một vận động viên hay một cái gì đó khác?

Những lời nói của Suga và Hinata vang lên trong đầu . Họ rất lo lắng cho cậu. Cậu lo lắng rằng nỗi sợ hãi của họ có thể trở thành, ngay cả khi cậu cố gắng không nghĩ đén nó nữa. Không có thời gian để sợ hãi.

Cậu đã gặp được một người quen ở Trại huấn luyện tuyển trẻ ,Chigaya Eikichi. Omega cao lớn đáng ghét ngồi xuống bên cạnh cậu rồi nở nụ cười nhẹ cùng ánh mắt mơ hồ quen thuộc. Tobio biết về anh ấy từ trại huấn luyện với Nekoma và các trường khác, như Fukurodani. Cậu ngấm ngầm nghĩ Omega là "Bông cải xanh số 2" , do mái tóc xoăn của anh ấy, nhưng hơi khó xử một chút khi anh nhận ra cậu cứ nhìn chằm chằm mình.

Chigaya thực sự rất tốt . Anh ấy luôn là người bắt đầu cuộc trò chuyện giữa họ, điều mà đối với Tobio là rất khó. Mùi thơm ngọt của hạt dẻ cũng rất dễ chịu. Tobio không chắc liệu họ có phải là bạn bè khi ở ngoài trại huấn luyện hay không, nhưng có lẽ anh ấy cũng sẽ không từ chối mối quan hệ bạn bè này.

Với tất cả sự dễ chịu mà Chigaya mang lại, có lý do để những người chơi khác mất kiểm soát.

Nói trắng ra, họ sẽ giống như những con thú hoang dã.

Những cầu thủ đầy cá tính và mạnh mẽ khiến đầu Tobio quay cuồng. Nó cũng truyền cảm hứng cho cậu ấy, ngay cả khi cậu phải cố gắng hết sức để theo kịp. Cậu phải cân bằng khả năng của mình với những người mà cậu chưa từng chơi cùng trước đây, điều đó thực sự rất khó. Tất nhiên, Beta lại rất thích thú đối với thử thách khó nhằn này . Chỉ một ngày đã trôi qua mà cậu ấy có thể cảm thấy rằng mình đang tiến bộ.

Đó là vào cuối ngày khi Tobio quyết định đi tắm. Cậu cố lấy sữa trên áo và không muốn chất cặn bã dính vào da lâu hơn nữa.

Hiện tại, các phòng tắm không có ai, ngoại trừ tiếng vòi sen đang chảy . Đó phải là Sakusa. Anh ấy đã nói rằng anh ấy sẽ đi tắm trước những người khác. Rõ ràng là anh ấy rất có ác cảm với vi khuẩn.

Tobio nghiến chặt hàm trước lời đe dọa sẽ gặp lại Sakusa. Thật sự thì cậu không có ý định xúc phạm cầu thủ lớn tuổi hơn mình,chỉ là có vẻ như cậu đã quá thành thật. Nói ai đó là 'bình thường' có lẽ không phải là điều khiến người khác vui vẻ.

Tuy nhiên, công bằng mà nói, cậu thực sự không có ý xấu. Trên thực tế, Tobio nghĩ mọi người sẽ hiểu ý của cậu rằng Sakusa tốt hơn những gì anh ấy đang làm. Ít nhất là vậy.

Mau chóng lấy lại tinh thần , cậu tin rằng điều đó đã không xảy ra.

Cố gắng không để ý đến nó, Tobio nhanh chóng thay đồ và bước vào một gian hàng tắm của riêng mình, cách chỗ Sakusa không xa.

Nước ấm làm dịu các cơ đã mỏi lừ của cậu khi nó bao lấy cơ thể. Tobio khẽ thở dài, ngửa đầu ra sau. Thật sung sướng làm sao khi được tận hưởng cái cảm giác này.

Tâm trí cậu hướng về đội bóng thân yêu của mình. Hinata sẽ thế nào khi không có cậu ấy? Cậu ta có làm được gì không? Có lẽ Tobio sẽ nhắn tin hỏi cậu ta, nếu không cảm thấy quá mệt mỏi.

Tsukishima cũng đã ở trại huấn luyện ở Miyagi. Ngực cậu nhộn nhạo có chút tự hào về điều đó. Cậu tự hỏi có bao nhiêu người được mời . Tsukishima có lẽ sẽ chẳng hào hứng là bao, nhưng Tobio hy vọng anh ấy sẽ làm được, ít nhất là một chút.

Mọi thứ trở nên mơ hồ xen lẫn sự mệt mỏi khi cậu gội đầu và chà cơ thể. Xà phòng giúp loại bỏ mồ hôi và bụi bẩn tích tự trên cơ thể, Tobio cảm thấy sảng khoái hơn khi đóng vòi hoa sen.

Đưa tay vén chiếc khăn tắm sang một bên, Beta vừa kịp quấn nó quanh eo thì tấm màn che đã đột ngột bị kéo ra.

Tobio nao núng trước luồng không khí mát ập đến . Đôi mắt đại dương mở to, cảnh tượng Sakusa đang trần trụi cùng cơ thể sũng nước không phải là thứ mà cậu muốn nhìn thấy . Một chiếc khăn tắm được quấn chắc chắn quanh eo anh, những giọt nước lăn dài trên tấm ngực trần của anh. Những lọn tóc đen và ướt của anh ôm sát cổ và trán, nhưng trông vẫn thật mềm mại.

Alpha không đeo khẩu trang giống như thường ngày. Mặc dù vậy, anh ấy cũng có thể đã đeo rồi,ánh mắt đờ đẫn xem xét biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt của cậu ấy.

Tobio đứng đó, ngạc nhiên và chờ đợi một lời giải thích.

"Chuyện gì vậy?" Beta mở lười . Cậu rùng mình, ước gì Sakusa sẽ kéo tấm rèm lại và rời đi ngay.

Mong ước của cậu đã được đền đáp, chỉ là có một chút gì đó sai sai.

Sakusa nhấc tay lên và nhẹ nhàng ấn các đầu ngón tay lên ngực Tobio. Anh cứ làm vậy liên tục, mặc dù Sakusa không hoàn toàn chạm vào cậu nhưng Beta vẫn cảm thấy bản thân đang di chuyển. Tobio thở nhẹ lưng chạm vào tường.

"Khẩu trang khiến tôi không thể ngửi thấy mùi của người khác."

Tobio nheo mắt, hơi nghiêng đầu sang một bên. Đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của cậu.

Alpha tiếp tục. "Lúc nãy, tôi đã không ngửi thấy được mùi hương của em. Nhưng bây giờ em đã rửa sạch tất cả mồ hôi và vi khuẩn... "

Sakusa hạ giọng, nhỏ dần. Những ngón tay của anh vân vê từ giữa ngực Tobio đến cổ cậu.

Những ngón tay ấm áp đó khiến Tobio rùng mình. Mỗi động tác đều được làm rất cẩn thận, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh từ đôi tay đó.

"Thanh mát . Thật hấp dẫn . "

Đó là một điều hoàn toàn mới.

Trước đây, Tobio đã nghe người khác nói nhiều về việc mùi của cậu tươi mới như thế nào . Nhưng thật điên rồ, một số người trong đội thậm chí còn nói nó ngon (dĩ nhiên là cậu kịch liệt phản đối điều đó). Nhưng thanh mát? Hấp dẫn?

Những từ ngữ đó cứ trôi nổi trong đầu khiến cậu mất thăng bằng. Đôi mắt cậu lướt qua khuôn mặt của Sakusa để tìm khuôn mặt đầy chế giễu hay ý định đùa cợt nào đó.

Nhưng không có gì cả.

Thay vào đó, Alpha nghiêng về phía cậu. Sakusa cao hơn cậu vài phân, chưa bao giờ cảm thấy được sự khác biệt ấy rõ ràng như bây giờ. Khi người kia cúi xuống, anh dí sát mũi vào cổ và vai Beta.

Tobio cảm nhận được sức nóng từ Sakusa, mồ hôi cứ tiết ra rồi rơi xuống.

Họ đang rất gần nhau, nhưng vẫn có một khoảng cách kỳ lạ giữa họ. Sakusa gần như không chạm vào cậu. Tiếp tục hít lấy mùi hương của Tobio, anh lại để môi hoặc mũi của mình chạm vào da cậu. Đôi khi là ngay tuyến mùi của cậu . Nhưng, Sakusa đang ở ngay trên nó.

Tuy nhiên, điều đó không ngăn được Alpha buột ra những tiếng rên sung sướng.

Đôi vai của Sakusa đang run lên, có vẻ như anh ấy đã không thể kìm lại được. Anh tiếp tục đắm chìm trong mùi hương của Tobio. Bàn tay đang vuốt ve cổ Tobio lúc nãy giờ đã đặt lên bức tường cạnh đầu cậu, giữ cho anh đứng thẳng không bị gục xuống.

Tobio không biết phải nói gì, đầu óc cậu vẫn chưa thể bắt kịp được mọi thứ.

Cuối cùng, cậu thì thầm, "Tôi đã được đánh dấu rồi."

Giọng cậu khàn, không mạnh mẽ như cậu muốn, nhưng cậu rất vui vì mình đã có thể nói được điều đó. Và cực kỳ quyết đoán. Sakusa ở ngay tuyến mùi của cậu. Chắc chắn anh ấy phải nhìn thấy được dấu răng của Daichi?

Sakusa liếc nhìn cậu . Đôi mắt họ bắt gặp nhau, Tobio bồn chồn khi không khí buồn tẻ hòa quyện vào đôi mắt mơ hồ đó .

"Anh không muốn đánh dấu em" Sakusa nói, nếu giọng của anh ấy không run , thì Tobio sẽ nghĩ rằng anh đã chán.

"Anh muốn hôn em. Bây giờ thì yên đi ".

Một yêu cầu bình thường . Giống như Sakusa chỉ đơn giản là mong muốn sự chấp nhận . Và trong một phút, Tobio đã thực sự thuận theo ý anh.

Cậu đứng yên bất động khi Sakusa hít lấy mùi hương của cậu . Pheromone của Alpha là sự kết hợp đầy hấp dẫn của gỗ và bạc hà . Nó tiếp thêm sinh lực theo một số cách, Tobio tự hỏi nếu cậu là một Omega thì phản ứng của cậu sẽ như thế nào. Liệu cậu có tan chảy mà gục xuống nền gạch không? Rên rỉ và cố gắng hôn Sakusa?

Bất chấp mọi thứ, bây giờ Tobio chỉ đơn giản là đứng yên và chỉ vậy thôi. Hơi thở của Alpha thật ấm áp, và cơ thể anh giúp cậu không bị quá lạnh khi người cậu chưa khô .Da cậu ửng đỏ vì khoảng cách gần, nhưng càng rõ ràng hơn nếu không có bất kỳ sự tiếp xúc da thịt nào, Sakusa dễ dàng nhận ra điều này hơn là Tobio.

Khi Sakusa bước lại gần và chạm ngực họ vào nhau, đó là lúc thứ gì đó bên trong Tobio vỡ vụn.

Cậu ấy nhẹ nhàng nhưng có mục đích khi đặt tay lên vai Sakusa. Alpha lượng trước được việc này và dừng việc đang làm lại.

Tobio cố gắng chống cự lại anh cho đến khi lưng cậu tách ra khỏi tường tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa cậu và tường. Sakusa miến cưỡng rời đi. Alpha khẽ nhếch môi, trong một khoảnh khắc, Tobio nghĩ rằng cậu thậm chí có thể đe dọa lại anh.

"Đủ rồi," Tobio nói. Rõ ràng, không có ý gì là muốn xảy ra xung đột.

Sakusa nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đen huyền bí bối rối thường ngày. Anh ấy đang lo sợ. Hai bàn tay của anh ấy nắm chặt lại buông thõng hai bên, Tobio tự hỏi liệu Sakusa có định đẩy cậu vào tường một lần nữa hay không.

Thay vào đó, anh lại nói: "Mùi hương của Alpha thật kinh tởm."

Tobio chớp mắt, tự hỏi điều đó có liên quan gì. Cậu nhíu mày và định mở miệng hỏi, nhưng Sakusa đã cắt lời cậu.

"Omega thì ổn hơn. Tuy nhiên ,nó quá ngọt . Đến phát ngột ".

Chà, Tobio cho rằng điều đó có lý. Tất cả các mùi hương đều có ngọt đối với cậu ấy, nhưng có thể thấy mùi hương của Suga hoặc Ennoshita đôi khi có thể hơi quá. Giống như ở trong một cửa hàng kẹo quá lâu.

"Nhưng Beta," Sakusa nói, giọng nói run lên thành một tiếng hậm hự trầm thấp bóp nghẹt cơ thể cậu . "Beta thì rất tinh tế."

Tobio muốn chỉ muốn đào hố mà chui xuống . Da ửng đỏ trước lời khen. Cổ họng khô khác, cậu nuốt khan điều chỉnh nhịp thở. Một nụ cười tự mãn ẩn hiện trên đôi môi Sakusa.

Đồ khốn. Anh ấy biết chính xác điều này có ảnh hưởng với Tobio như thế nào.

Beta bỏ đi. "Đối với tôi thì không thành vấn đề,"cậu lẩm bẩm.

Cậu muốn tỏ ra lãnh đạm, nhưng Tobio nhận thức được rằng cậu không giỏi trong mấy việc như này và nó không mấy ảnh hưởng đến anh . Cậu đặt tay mình lên ngực ,cậu chưa bao giờ cảm thấy khó chịu hơn lúc này.

Tobio có thể cảm nhận được Sakusa đang nhìn cổ mình, những giọt nước lăn dài trên da thịt. Thật đáng xấu hổ, nhưng cũng thú vị khủng khiếp.

Rùng mình khi nghĩ đến đây, Tobio đóng vòi hoa sen lạu.

"Lần sau, nếu muốn hãy nói trước với tôi " cậu nói vọng lại.

Anh bất ngờ rồi cười nhẹ . "Dĩ nhiên rồi" Sakusa nói, giọng điệu đầy mê hoặc.

Tobio dừng lại. Tuy không nhìn thấy, nhưng cậu vẫn có thể biết Alpha đang nhìn mình, nghiêm túc chờ đợi phản ứng của cậu.

Beta nghiến răng. Mặt cậu đỏ bừng và cậu biết nó không liên quan gì đến việc cậu ấy vừa tắm xong.

"Anh phải hỏi trước " cậu nhắc lại, sau đó quay lại tủ để lấy quần áo ngủ của mình.

Rất may, Sakusa không động thủ khi cậu đang mặc quần áo. Cậu ấy bước vào phòng mà không có chuyện gì xảy ra. Hơi nóng trên da cậu vẫn còn đó.

Tobio cuộn mình trong chăn. Cậu cảm thấy xấu hổ và cũng rất mong đợi về việc đó . Đáng lẽ cậu nên đẩy Sakusa ra sớm hơn, nhưng một phần trong cậu đã quá tò mò nên đã không như vậy.

Sakusa thích mùi hương Beta . Anh chiếm lấy tiện nghi của Tobio, nhưng vẫn có giới hạn. Hơn nữa, Tobio đã nói sẽ có lần sau. Beta cảm thấy bối rối, suy nghĩ nhưng cậu vẫn không thể hiểu được.

Suga và Hinata đều lo lắng về những gì người chơi khác có thể làm trong trại huấn luyện. Dù Tobio không muốn thừa nhận điều đó, thì nỗi lo lắng của họ có lẽ là chính xác.

Tuy nhiên, có lẽ họ cũng nên lo lắng về những gì cậu có thể làm.

Tobio chắc chắn là như vậy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro