Chap 13 : Hanamaki & Matsukawa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852

(Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )

Khi Tanaka nói rằng anh ấy sẽ đưa các đàn em của mình đi ăn kem, Tobio thực sự muốn từ chối . Cậu ấy kiệt sức và chỉ muốn đi ngủ . Nhưng khuôn mặt của Hinata sáng lên như những vì sao bên ngoài khi anh nghe thấy từ 'kem', và Tobio bị kéo đi trước khi cậu có thể nói không.

Cậu ấy sẽ không tha thứ cho Tsukishima hoặc Yamaguchi vì sự trốn tránh bí mật, lén lút của họ.

Tobio như chết đứng khi họ bước vào tiệm kem. Nơi này khủng khiếp và Beta có thể chỉ còn hai giây nữa là ngã trên sàn gạch.

Tanaka đập vào lưng cậu, cười lớn khi Tobio loạng choạng về phía trước.

"Cố lên, nào! Đây là một kỷ niệm đầy. Đừng đứng như trời trồng thế chứ! "

Đôi mắt đại dương nhìn hờ hững. Bất kỳ điều gì mà cậu nghe được đều bị quét sạch bởi tư thế mệt mỏi của chính cậu . Tanaka dường như nhận thấy sự mệt nhọc đó và đưa tay lên vò mái tóc mềm mại màu đen của Tobio.

"Có chuyện gì sao, huh?" anh ta hỏi.

Tobio nhún vai, rên rỉ một cách vô nghĩa.

Alpha đặt tay lên lưng Tobio và đẩy nhẹ cậu ra khỏi hàng . Cậu mở to mắt nhìn Tanaka với vẻ bối rối. Đàn anh chỉ vẫy tay chào và nói, "Đi lấy bàn cho bọn anh và nghỉ ngơi hay gì đó. Không lại ngất ở đây đấy! "

Cứu tinh của Tobio. Cậu gật đầu, môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

Khi cậu tìm kiếm bàn, Beta nhận ra rằng cậu chưa nói ra hương vị mà cậu ấy muốn. Cậu nghĩ Hinata sẽ chọn cho cậu ; cậu ấy có thể tin tưởng Alpha nhỏ bé nhiều như vậy.

Tobio đang đi qua những chiếc bàn và ghế thì một bàn tay to lớn đột nhiên ở trước mặt cậu . Phản xạ của cậu chậm hơn bình thường, tay cậu ngay lập tức chắn trước ngực và lùi lại.

Đôi mắt buồn ngủ chớp chớp trước người đối diện , và Tobio quay về phía chiếc bàn ngay cạnh đó .

Sự kiệt quệ tan biến vào hư vô trước cảnh tượng chào đón cậu.

Hai thành viên Aoba Johsai đang ngồi cùng bàn, nhìn chằm chằm vào cậu ấy khiến các cơ của cậu như siết chặt.

Cậu nhận ra họ, và họ đã chơi với nhau vào vài giờ trước , nhưng không thể biết tên của họ. Lúc đó, một cảm giác tội lỗi kì lạ thâm nhập vào tâm trí cậu.

"Vâng ? " Tobio nói, lo lắng liếm môi.

Cả hai đều lớn hơn . Đàn anh . Một người có mái tóc màu sáng hơn và lông mày mỏng được tỉa trong sáng sủa . Người còn lại cao hơn với những đường nét tối hơn, và sự điềm tĩnh kỳ lạ khiến Tobio cảm thấy mình nhỏ bé, mặc dù cậu đang đứng.

"Chuyền hai của Karasuno. Rất vui khi gặp em ở đây . "người thấp hơn nói.

Bàn tay giữ lấy cậu là của người cao hơn . Trước khi Tobio có thể đáp lại, chính bàn tay đó đã nắm lấy áo sơ mi của cậu và kéo cậu ấy vào bàn mà họ đang ngồi.

"Tại sao em không ngồi với bọn tôi."

Tobio nhẹ nhàng ngồi giữa hai người. Bàn tuy to nhưng đùi họ vẫn hơi sụm vào nhau. Sức nóng lan tỏa qua đôi chân của Tobio. Làm thế nào họ có thể ấm áp như vậy ngay cả khi nó được truyền qua lớp quần dày ?

Gần đến mức này, cậu ấy có thể cảm nhận được mùi hương của họ.

Mùi hương của một trong hai người họ là của Omega, cậu nhận ra. Pheromone kim ngân hoa và bạc hà ngọt ngào vuốt ve các giác quan của cậu, khiến cơ thể căng thẳng của cậu được thư giãn một chút. Nó làm nổi bật hẳn mùi hương của người kia; cà phê đắng và quýt cam. Alpha, chắc chắn.

Bình thường hai mùi hương đó sẽ không quyện vào nhau , nhưng bằng cách nào đó nó vẫn tuyệt vời.

Tobio xua đi sự lo lắng đang đe dọa . Nếu 'cậu là một Alpha, cậu ấy có thể đã đáp lại, hoặc thở dài và thư giãn như một Omega. Nhưng đó không phải là vấn đề bẳn năng của cậu, vì vậy hiện tại tất cả những gì cậu ấy cẩn làm là ngồi với (theo ý kiến ​​của cậu ấy) sự thận trọng .

"Ôi, thật thô lỗ! Bọn tôi đã quên giới thiệu bản thân, "Omega ngân nga.

Alpha đặt một cánh tay ngay sau đầu Tobio. "Tôi là Matsukawa. Người đằng kia là Hanamaki. "

Giọng Alpha trầm thấp, vừa gần vừa ấm, gần như khiến Tobio rùng mình. Cậu nao núng khi những ngón tay lướt qua phía trên đùi của mình, vẽ những họa tiết lơ đãng trên vải quần .

Matsukawa chế giễu, đảo mắt trước hành động của Hanamaki. "Đừng bận tâm đến cậu ta. Cậu ta trở nên nhạy cảm sau một trận đấu. Đừng bận tâm và cậu ta sẽ cảm thấy chán thôi ".

Tobio nhận thấy rằng Alpha không cố gắng ngăn Omega. Nếu có bất cứ điều gì, cậu ấy tỏ ra thích thú một cách nhẹ nhàng.

"Em là Kageyama, phải không?" Hanamaki hỏi. Ngón tay của anh ấy không ngừng di chuyển trên đùi cậu.

Beta chậm rãi gật đầu. "Vâng. Sao ạ?"

"Cho chắc thôi. Oikawa gần đây đã nói về em rất nhiều. "

Cậu rùng mình . Cậu biết rằng Oikawa có lẽ đã nói về cậu với Iwaizumi, hoặc thậm chí là những người đồng đội Kitagawa cũ của cậu. Nhưng Oikawa có thể nói gì về cậu ấy với những người xa lạ này?

Cổ họng của cậu khô khốc , và việc nuốt nước bọt dường như đã trở thành khó khăn .

"Ồ," Tobio thốt lên. "Anh ấy ... anh ấy nói gì vậy?"

Cậu có lẽ đã có thể hét lên với những lời của chính mình. Biết sẽ chỉ làm cho nó tồi tệ hơn. Chắc chắn đó là tất cả những điều khủng khiếp . Tại sao cậu lại hỏi vậy chứ ?

Tobio cảm thấy Alpha đang nhún vai bên cạnh mình. "Chủ yếu là những điều mâu thuẫn. Bọn tôi không thể biết liệu cậu ta muốn đánh bạn hay hôn bạn ".

"Hừm, có lẽ là cả hai. Với tất cả cuộc nói chuyện đó, bọn tôi muốn nhìn thấy 'Tobio-chan' nổi tiếng . Đây là một cơ hội hoàn hảo. " Nụ cười của Hanamaki quá tinh quái khi anh ta rướn người về phía trước.

Beta nheo mắt lại. Một tia sáng vụt qua tròng mắt, thần bí và hy vọng kỳ quái cùng một lúc. Tobio siết chặt tay thành nắm đấm trong lòng và nhìn xuống.

"Em không biết ý của anh là gì. Anh ấy ghét em."

Thật đơn giản phải không? Oikawa không có gì ngoài sự khinh thường đối với cậu . Tại sao người đó lại chế nhạo cậu trong nhiều năm hoặc đánh dấu cậu khi cậu đang không vui ?

'Hôn anh ấy'? Tobio muốn cười. Đắng lòng.

Tobio cảm thấy đầu mình được nâng lên bởi những ngón tay dài và nhẹ. Omega ngẩng cao cằm, nhìn chằm chằm vào nhau. Tobio không thể bỏ qua nụ cười thú vị đó, hay không khí xung quanh cậu trở nên ngọt ngào đến nhường nào.

"Họ không đánh dấu ai đó mà họ ghét, 'Tobio-chan'. Và em chắc chắn không khó chịu khi thấy dấn ấn khác từ một người nào đó ".

Bản Beta không muốn nghe nó. Những lời nói của Hanamaki quá nhẹ nhàng, đầy hiểu biết và cám dỗ.

Tobio nuốt nước bọt . Cậu tự hỏi liệu Omega có thể cảm nhận được nó không. Đôi mắt của Hanamaki đảo xung quanh, và những ngón tay dài đó di chuyển nhẹ nhàng đặt lên cổ Tobio. Đó là một sự đụng chạm bình thường đến mức cậu ấy thậm chí không cố gắng bảo anh bỏ tay ra.

Matsukawa phả hơi thở nóng vào tai cậu, khiến Tobio run lên. "Oikawa nói đi nói lại về 'khuôn mặt ngớ ngẩn' và 'đôi mắt đẹp' của em. Và bọn tôi đã thấy kỹ năng của em trên sân. "

Alpha dừng lại, ánh mắt chuyển sang Hanamaki.

"Nhưng cậu biết mà đúng không , Makki? Mùi hương của em ấy. "

Không do dự, Matsukawa cúi xuống và hít lấy mùi hương Tobio. Beta có thể cảm thấy đôi môi đó chạm vào da mình một cách trêu chọc và cậu ấy cứng ngắc người lại. Khuôn mặt cậu giãn ra vì ấm áp. Đặc biệt là khi Hanamaki cũng tiến lại gần cậu.

Omega cũng hít lấy mùi của cậu ở phía bên kia . Cả hai cùng hít thở mùi hương của cậu ấy trong một vài giây trước khi ngẩng đầu lên.

"Ồ, thật là tuyệt."

Đôi mắt của Hanamaki mơ màng . Anh thở nhẹ và đặt khuỷu tay lên bàn, đặt tay lên lòng bàn tay mở khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tobio.

Matsukawa không rời cánh tay ra khỏi đầu Beta, nhưng anh ấy có vẻ uể oải hơn trước. Và tốt hơn hết Tobio không nên biết điều này , cơ thể anh ta đang hướng về phía cậu một cách gian xảo . Giống như anh ta đang che chắn cho Tobio, hoặc chặn cậu .

Hay áp sát cậu.

Khi Alpha gầm gừ trong cổ họng đến mức gần như là tiếng vo ve, Tobio trở mình.

Hanamaki cười, khí phách và danh mãnh "Cẩn thận, Alpha xấu tính. Chúng ta không muốn làm phiền em ấy quá nhiều ".

Điều đó đưa Tobio trở lại thực tại.

Anh hơi nghiêng đầu để nhìn lại chỗ xếp hàng . Tanaka và Hinata vẫn chờ , cười nói vô cùng hào hứng và tay trong tay đi khắp nơi. Hai người đó vẫn chưa nhận ra họ, và thành thật mà nói, Tobio rất biết ơn điều đó. Cậu không muốn bắt gặp phản ứng của họ khi nhìn thấy cậu.

"Họ có phải là Alpha và Omega của em không? Ai đã đánh dấu em ? " Hanamaki hỏi.

Tobio quay lại với hai người. Lông mày cậu nhíu lại, và hơi nghiêng đầu sang một bên.

"Không," cậu nói. "Đội trưởng của tôi là người làm điều đó . Và cả hai người bọn họ đều là Alpha. "

"Lỗi của tôi . Vì vậy, bọn họ không phải của em".

Cách Matsukawa diễn đạt nghe có vẻ không đúng. Tobio nhanh chóng sửa lại. "Họ là một phần trong đội của em."

"Nhưng em không hẹn hò với họ." Hanamaki nói điều đó như thể nó rất quan trọng, nhưng điều đó nghe có vẻ sai.

Họ không hẹn hò, nhưng họ ... gì đó? Sự khởi đầu của một cái gì đó? Tobio không chắc. Cậu ấy có được sự tự tin mỗi ngày với đội của mình.

Tobio nhìn xuống bàn. Tâm trí cậu trống rỗng , mùi hương và những câu hỏi mà cậu hoàn toàn không thể nắm bắt được. Hanamaki tiến lại gần hơn trong khi cạu đang cố gắng hiểu mọi chuyện, những ngón tay anh lại vuốt ve da cổ cậu một lần nữa.

"Em không thể đổ lỗi cho bọn tôi vì điều đó . Đó là một việc khá phổ biến. "

Điều đó thu hút sự chú ý của Tobio. Cậu Omega, bối rối. "Gì cơ?"

"Tất nhiên là một cặp Alpha, Beta và Omega."

Anh ấy nói như Tobio nên biết. Giống như cậu ấy đã nên là một phần của một cái gì đó như thế.

"Chờ đã," Beta nói. "Ý anh là thích ... gần gũi?"

Hanamaki nhướng mày , trông có vẻ không thuyết phục nhưng cũng đầy hấp dẫn. "Tất nhiên là sự gần gũi rồi . Hãy suy nghĩ về nó. Nó giống như một đội nhỏ. Em có tất cả các vai trò kết hợp với nhau. Nghe có vẻ khá tuyệt vời đối với tôi. "

Tobio gần đây chỉ tâm sự ý nghĩ về một Beta kết hợp với một Alpha, hoặc thậm chí là một Omega. Từ lâu, cậu luôn cho rằng Beta sẽ luôn đi cũng với những Beta khác. Rằng nếu cậu ấy ở với một người khác thì đó là một điều hiếm thấy, kỳ lạ.

Nhưng một Alpha một Omega? Đồng thời?

Nó có vẻ tham lam.

Và tuyệt vời.

Sức nóng bao trùm lấy lồng ngực cậu nhanh chóng khiến cậu gần như ngộp thở.

"Em không biết điều đó có thể xảy ra," Tobio thừa nhận, giống như cậu ấy đang cố thuyết phục chính mình. "Em nghĩ Beta chỉ đi với những Beta khác."

Cả Matsukawa và Hanamaki đều nhìn cậu một cách kỳ lạ. Như thể họ đang cố gắng hiểu cậu nhưng không thể. Alpha gãi gãi da đầu và thở dài trước khi đặt cánh tay của mình qua vai Tobio. Anh kéo cậu lại gần, hơi ấm từ anh dễ ​​chịu đến không ngờ.

"Em có rất nhiều điều để học đấy, nhóc."

"Cư xử tử tế đi" Hanamaki đùa cợt. "Rõ ràng là em ấy đã bị thiếu sót vể mấy kiến thức cơ bản này . Chúng ta nên dạy em ấy ".

Alpha ậm ừ, và siết chặt lấy Tobio. "Đừng nói điều đó với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của cậu. Nghe thật kinh tởm ".

"Nhìn xem ai đang nói kìa" Omega phản bác.

Matsukawa chỉ nhún vai, và Tobio cảm thấy mình là tâm điểm của cuộc trò chuyện nhưng lại vô hình.

Sau đó, Hanamaki nắm lấy tay Tobio và bắt đầu xoa nắn nó. Anh kéo móng tay của cậu dọc theo lòng bàn tay, vuốt ve và trêu chọc các ngón tay của cậu. Beta rừng minhd, nhưng không ngăn cản anh ta.

"Đúng là Beta ở với những Beta khác là chuyện bình thường. Nhưng một số Alpha, Beta, Omega đang trở nên bình thường như bây giờ. Họ nói Beta làm tốt hơn trong mối quan hệ kiểu đó. Hoặc với cả đội , nếu họ có thể tồn tại lâu hơn. "

Ý tưởng về một đội gần gũi như thế nào không phải là chưa từng được biết đến. Trên thực tế, chúng đã trở nên phổ biến trong những năm qua. Nhưng họ cũng bị coi là trẻ vị thành niên, hoặc tạm thời. Thật khó để giữ một đội với nhau nếu họ đã thành lập ở trường trung học hoặc thậm chí là đại học. Họ có xu hướng tự nhiên đường ai nấy đi. Thông thường, các thành viên của đội sẽ đi thành các cặp nhỏ hơn với nhau.

Tuy nhiên, từng chút một, những đội với sự gần gũi đã quay trở lại. Và ở cùng nhau. Tobio đã nghe nói rằng ngay cả các văn phòng hoặc các nhóm làm việc cũng đang hình thành nhiều hơn. Người lớn đang cố gắng quay lại việc thành lập các nhóm.

Tobio biết các nhóm (đội) như vậy tồn tại, cậu chỉ không nghĩ nhiều đến đội của riêng mình. Hay đúng hơn, cậu chưa bao giờ nghĩ xa đến vậy. Vẫn còn quá nhiều điều cậu không chắc chắn.

"Em không biết liệu mình có thể làm được điều đó không." Sự thẳng thừng khiến Tobio ngạc nhiên, nhưng cậu ấy không thể ngừng lại khi những lời nói tiếp tục phát ra. "Rất nhiều người. Điều gì sẽ xảy ra nếu em làm sai gì đó ? Tất cả bọn họ sẽ đều ghét em. Rất nhiều áp lực ".

Hanamaki nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, trước khi một nụ cười buồn bã trên môi . Anh đưa tay của Tobio lên và hôn lên mu bàn tay. Tobio há hốc miệng trước hành động đó, nhưng cậu không có thời gian để chú ý đến nó trước khi Omega lên tiếng lần nữa.

"Aw 'Tobio-chan', tất cả các mối quan hệ đều có một số loại áp lực. Nhưng em sẽ phát triển mạnh trong kiểu quan hệ đó. Em sinh ra là dành cho điều đó. "

Dành cho điều đó ? Tobio không biết về điều đó. Hầu hết thời gian, cậu ấy không cảm thấy mình được sinh ra cho bất cứ ai hay bất cứ điều gì ngoại trừ bóng chuyền. Tuy nhiên, Hanamaki nói với sự tự tin như vậy, mặc dù họ hầu như không biết nhau.

Matsukawa để bàn tay của mình trên áo sơ mi của Tobio, nghịch ngợm và đôi khi lướt qua xương quai xanh của Beta. "Em biết đấy, tôi và Makki đã nói về việc thêm một Beta vào mối quan hệ của chúng tôi. Em có thể tưởng tượng là một Beta của chúng tôi không? "

Tobio lắp bắp, cậu không biết nói gì . Cậu không thể tưởng tượng nổi. Có vẻ như khuôn mặt của cậu quá nóng và đôi môi của cậu cứ mím chặt lại.

Hanamaki gầm gừ . Anh ta dùng tay nắm chặt tay Tobio để Beta ôm lấy khuôn mặt của mình. Da của anh ấy mềm mại, và Tobio rùng mình trước cảm giác và sự tấn công đột ngột của các mùi hương xung quanh cậu.

"Cả hai chúng tôi đều khá ổn ," Omega cung cấp. "Bọn tôi sẽ đánh dấu em mọi lúc. Này, cổ của em sẽ không bao giờ lành lại. Em sẽ rất lộng lẫy đấy. "

Alpha cười khúc khích ở bên cạnh , đầu ngón tay vừa vặn lướt qua cổ áo sơ mi của Tobio. Một tiếng thút thít nhỏ, lắp bắp thoát ra khỏi miệng Tobio khi tiếp xúc, nhưng cậu nhanh chóng dừng lại . Không đủ sớm, nếu nụ cười của họ là bất cứ điều gì .

"Makki thích mặc quần áo cho mọi người. Cậu ta sẽ có một ngày dã ngoại với em. Và tôi muốn thể hiện mọi thứ trong không gian riêng. "

"Nếu bộ trang phục đó không dành cho 'thời gian riêng tư', thì đó là", Hanamaki nói thêm.

Nụ cười tự mãn trên khuôn mặt Matsukawa càng khiến Tobio đỏ mặt hơn. "Và đôi khi thậm chí là sau đó."

Hanamaki đặt một nụ hôn nhẹ khác vào bên trong cổ tay Beta. Alpha nhắm vào vành tai của Tobio, và cậu không thể không bận tâm đến sự táo bạo của cả hai . Tobio cảm thấy bị mắc kẹt, bị choáng ngợp, nhưng cũng không hoàn toàn ghét nó.

Nó quá tuyệt, và có lẽ sự khó chịu đã thể hiện trên khuôn mặt của cậu ấy vì cả hai đều từ từ dừng lại.

"Nhưng bây giờ em còn hơi trẻ đối với bọn tôi," Omega càu nhàu. Và thực sự nghe có vẻ khó chịu, điều này khiến Tobio thậm chí còn bối rối nhiều hơn thế.

Matsukawa đứng dậy khỏi bàn . Tay anh ấy buông thõng, vuốt ve mái tóc và làn da của Tobio trước khi rời đi . Hanamaki cũng làm như vậy khi chuyển qua gần Beta. Omega dừng lại, giống như anh ấy đang suy nghĩ về việc ngồi trong lòng Tobio. Tobio gần như nghĩ rằng anh ấy cũng sẽ đi, nhưng Hanamaki phải quyết định chống lại điều đó khi anh ấy tham gia cùng Alpha của mình bên ngoài gian hàng.

Ngay lập tức, Alpha vòng tay qua eo Hanamaki và đưa anh lại gần. Họ trông rất hợp nhau, Tobio nghĩ.

Tâm trí anh gợi lên hình ảnh cậu đang ở giữa họ. Tay của Hanamaki sẽ đặt trên eo của cậu ấy, giống như anh ấy đang làm mọi thứ để khiến cho mọi người ghen tị. Sự kiểm soát của Matsukawa sẽ là quan hệ nhân quả, nhưng không thể nghi ngờ. Anh ấy sẽ đặt một cánh tay qua vai Tobio và nghiêng cằm của Tobio lên bất cứ khi nào cậu ấy muốn một nụ hôn.

Beta chớp mắt ,vội loại bỏ các ý nghĩ trong đồng.

Điều đó quá nguy hiểm.

"Này, nếu em ở quanh đây và cảm thấy cô đơn trong một vài năm, đừng ngại đến gặp bọn tôi" Hanamaki gợi ý.

Matsukawa mỉm cười với Omega của mình, rất dễ thương và cởi mở. Ánh mắt đó hướng về Tobio. Và trong khi nó không hẳn là vậy,cậu vẫn cảm thấy điều đó chắc chắn là sự thật.

"Chúc ngủ ngon, Kageyama. Nếu Oikawa không còn đủ tốt , hãy nhớ đến bọn tôi. "

Ngay khi đó, cặp đôi khiến cậu rơi vào trạng thái kinh hoàng và hoang mang . Anh ấy thật ấm áp, nhưng nó tuyệt hơn những gì cậu ấy mong đợi. Cậu muốn đắm chìm trong hơi ấm này, được nuốt chửng bởi nó. Và ý nghĩ đó kích thích và làm cậu sợ.

Cuối cùng khi Tanaka và Hinata đến , mặt cậu đã bớt đỏ hơn. Tobio nhẹ nhàng cảm ơn họ vì hai muỗng kem vani mà họ đưa cho cậu. Cậu quan sát xung quanh khi cả hai đang vui vẻ ăn kem . Bình thường cậu ấy có thể cũng có sức sống như vậy, nhưng năng lượng đã cạn kiệt và cậu ăn món tráng miệng của mình một cách chậm rãi.

Nó cho cậu ấy thời gian để suy nghĩ.

Tobio không biết mình muốn gì. Hay đúng hơn là cậu không biết rằng mình có thể muốn bất cứ thứ gì.

Những giới hạn mà cậu từng nghĩ rằng mình bị kìm kẹp như thế nào cũng đang dần biến mất. Đội của cậu quan tâm đến cậu ấy, và những người khác đã thể hiện sự quan tâm đến cậu ấy rất nhiều.

Anh nghĩ về những ánh nhìn và lời khuyên khôn ngoan đáng ngạc nhiên của Kuroo. Bokuto rất nhiệt tình và trung thực. Akaashi đã khiến cậu yếu đuối dần và anh ấy thậm chí còn không bận tâm. Kindaichi sẽ luôn là 'điều gì xảy ra nếu' của cậu ấy, nhưng điều đó có thể trở thành 'khi nào' nếu họ cố gắng. Iwaizumi đã cho cậu ấy sự gần gũi và an ủi mà cậu chưa bao giờ mơ ước có được. Và Oikawa ... Oikawa đã làm cậu tan chảy theo những cách cậu muốn, ghét và khao khát.

Cậu ấy nghĩ về đội của mình.

Daichi đánh dấu cậu, nhẹ nhàng và tự hào. Hinata đã hôn và ôm cậu trong nhiều tuần nay. Tanaka và Nishinoya là điểm tựa của cậu hơn bao giờ hết. Suga gọi cậu là 'honey' và 'baby' giống như tên của cậu ấy. Tsukishima đút cho cậu ăn và nhìn chằm chằm vào cậu như thể anh không muốn gì hơn là ăn cậu.

Tobio dựa đầu vào gian hàng. Cậu ấy lắng nghe Hinata và Tanaka trò chuyện một cách say mê. Cậu mệt mỏi và bối rối, nhưng vì lý do nào đó không còn khó chịu nữa. Trên thực tế, cậu ấy không thể không nhếch môi thành một nụ cười nhỏ, bẽn lẽn.

Có lẽ, chỉ cần có thế,mọi thứ sẽ ổn nếu cậu ấy muốn mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro