51 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác năng nhiệt thoải mái khiến Becky có chút mơ màng, khi nàng mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, ôn nhu của Mon đầu tiên.

Mon thu tay lại, thấy nàng đã tỉnh dậy cũng không gợi nhắc gì thêm chuyện đã qua, chỉ hỏi.

"Còn đau không?"

Becky lắc đầu, chậm rãi đưa tay sờ sờ băng vải trắng toát trên đầu. Không nén nổi thở dài.

Cái đầu này của nàng cũng gặp quá nhiều tai ương rồi đi...

Becky có chút đau đầu.

Nàng chỉ có thể nhớ là... mình bị lạc mất Namo, sau đó vội vã đi tìm... bị một người điên tấn công rồi bất tỉnh...

Phải rồi Namo...

Nó đang ở đâu.

Nhìn bộ dạng tâm thần không yên của nàng, Mon đè lại tay của Becky, trấn an nói.

"Đừng lo, chúng ta tìm thấy con bé rồi."

Nói đoạn, cô đặt vào trong tay Becky... một ly nước ấm, mỉm cười nhìn nàng.

Mon buông tay, luồn tay, nâng người Becky dậy, còn chu đáσ ɭóŧ gối dựa lưng cho nàng, nhẹ giọng dặn dò.

"Em nghỉ ngơi một chút, chị đi xem Namo."

Còn đang trong trạng thái chấn động não nhẹ, Becky phản ứng có hơi chậm chạp, chỉ có thể gật đầu rồi đờ đẫn nhìn Mon bước ra ngoài.

Nàng nhấp một ngụm nước, đột nhiên lại ngẩn người nhìn đôi bàn tay của mình.

Mình đã nhìn lầm sao?

Vừa nãy...

Là máu mà?

...

Vừa bước ra khỏi phòng hồi sức, biểu tình trên gương mặt của Mon liền thay đổi trong nháy mắt, thâm trầm đến đáng sợ.

Cô siết chặt tay, nện từng bước chân nặng nề đến phòng cấp cứu.

Trước mắt cô, một người phụ nữ mái tóc vàng đang ngồi ở hàng ghế chờ, thân hình quê mùa, ôm mặt không nói gì như đợi phán quyết cuối cùng.

"Kade."

Người phụ nữ nghe thấy có người gọi tên mình liền theo phản xạ ngẩng đầu. Ngay lập tức, gương mặt của ả biến sắc, vừa kinh sợ vừa e ngại.

"Cô Mon!"

Ả run rẩy quỳ xuống trước Mon bộ dáng hèn mọn van xin.

"Tôi không ... Không hề có ý quấy rối mọi người... Tôi cũng không biết tại sao cô ta lại tìm thấy người kia..."

Nói xong, ả dập đầu mấy phát nghe vang dội.

"Tôi xin lỗi, xin cô hãy tha thứ cho tôi lần này."

Kade ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt của Mon lạnh như băng, không mấy động dung, trong lòng thầm kêu không xong.

Ả đưa ba ngón tay lên trời mà thề.

"Tôi hứa... Tôi hứa... Tôi hứa sẽ mang cô ta đi thật xa... Mãi mãi cũng không để cô ta tìm thấy cô chủ và Armstrong tiểu thư nữa."

"Cạch."

Kade bị tiếng động mở cửa cắt ngang lời nói, bị bác sĩ cấp cứu nhìn thấy bộ dạng hèn mọn này khiến ã rất quẫn bách, đành phải ôm trán đứng lên.

Bác sĩ cấp cứu cũng không nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái, sắc mặt có chút nặng nề thông báo.

"Cô nên vào trò chuyện với người nhà lần cuối, cô ấy không còn cầm cự được lâu."

....

Kade cũng không có bước vào, ả không muốn người phụ nữ dơ bẩn kia vào lúc này.

Về phần Kongkwan...

Mon đứng cách đó không xa, giơ bàn tay nổi đầy gân xanh ra trước mặt ả.

"Kongkwan, cô có biết tôi muốn bóp chết cô đến mức nào không?"

Ả suy yếu mở mắt, gương mặt hốc hác tái nhợt, càng phụ trợ cho con ngươi lớn đến đáng sợ.

Kongkwan chỉ cười hì hì.

"Mày không dám..."

Đôi môi nứt nẻ của ả khẽ khép mở.

"Mày sẽ cảm thấy có lỗi với Namo, mày sẽ không ra tay với tao."

Cố dồn hết chút sức lực còn sót lại, ả thều thào nói.

"Tao...muốn...muốn gặp bảo bối..."

"Becbec của tao..."

Mon biết ả không căng được lâu nữa, phẫn nộ, kinh tởm gì gì đó, bỗng chốc cũng hoá không.

Cô nhàn nhạt nhìn ả lần cuối rồi xoay người rời khỏi.

Kongkwan trợn trừng mắt, kịch liệt ho khan, tiếng la the thé như ma khóc sói gào.

"Mày đi đâu đó..."

"Mon! Đồ đáng chết! Mày dám gạt tao."

"Becbec.."

"Bảo bối... Chờ... Chờ...".

"..."

Khí quan suy kiệt, đồng tử giãn nở, từ khoang miệng phát ra mấy tiếng hậm hực rồi im bặt, máu tươi sẫm màu không ngừng trào ra từ mũi và miệng, một người phụ nữ đã từng xinh đẹp khiến người khác không dời mắt nổi, đến khi chết, lại trông khó coi như thế này.

Ác mộng khủng khϊếp nhất cuộc đời của Becky cuối cùng cũng ngủ yên.

Quá khứ xấu xa, ti tiện sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi.

Mãi mãi không thể tổn thương nàng thêm một lần nào nữa.

...

"Phì."

Kade nhổ ra một búng máu cùng răng cửa lẫn lộ, ả híp đôi mắt sưng bụp đối diện nắm đấm của Khun Sam, tê liệt kêu rên.

"Cứu...tôi..cứu."

"Gϊếŧ người..."

Khun Sam nắm lấy cổ áo của ả nhấc lên, lại bồi thêm một cú, hai mắt của cô hằn ra sát khí, con ngươi đỏ ngầu như mất hết lý trí, một mực muốn đánh chết Kade.

"Cầu.."

Mắt thấy một cú trời giáng sắp đánh xuống, Kade theo bản năng rụt cổ kêu rên. Tuy nhiên, một lúc cũng không thấy đau nên thử mở mắt nhìn.

Khun Sam đỏ mắt nhìn Mon, gằn giọng quát.

"Tránh ra."

Mon đỡ lấy nắm tay của cô, dùng sức khống chế, trầm giọng nói.

"Bỏ đi."

"Cô ta chết rồi."

Cả cơ thể Kade bỗng dưng được thả lỏng, ả nặng nề té ngã xuống đất. Khun Sam đã buông tay, ả cũng không có ý định đứng dậy, miệng liên tục lẩm bẩm.

"Chết rồi... Chết rồi sao?"

Khun Sam thư hoãn khẩu khí, sau đó lại hung hăng nhìn ả một cái rồi lạnh lùng rời khỏi.

Mon nghe thấy tiếng cười lạnh của cô, trong lòng có hơi nhói một chút.

"Chết là tốt, lũ cặn bã các người chết hết thì tốt rồi."

Kade bị đánh nằm liệt dưới đất, máu me đầy mặt, bộ dáng thê thảm chưa từng có.

Ôm đầu co rút nằm dưới đất, thống khổ khóc lớn.

"Cô ta chết rồi..."

"Tôi phải sống làm sao đây..."

Kongkwan xác thực là một người kinh tởm, nhưng Kade trong lòng cũng rất yêu cô ta.

Mon nhìn ả không biết nói gì.

Trách mắng?

An ủi?

Đều sẽ không.

Không biết Kade có từng nghĩ đến, bộ dạng lúc này của ả quả thật rất giống Namo mấy năm về trước, bị đánh đập tàn nhẫn, còn phải lo sợ bản thân bị bỏ rơi, thất thểu ôm vết thương về chính nơi mình bị hành hạ không hé răng một câu.

Quả báo.

Đây đúng thực là quả báo.

...

Buổi chiều, Tor lão nghe tin Becky xảy ra chuyện liền vội vã đến thăm, Yunky đang đứng đó thay băng cho chị gái thấy ông liền muốn ra ngoài.

Tor James thấy bộ hằn học của cô liền nhíu mi, nắm gậy gõ mạnh, quát nhẹ.

"Con ở yên đó cho ta."

Sau đó, liền đau xót nhìn Becky.

"Sao lại để bị thương ra như thế?"

Khun Sam đứng cạnh, tinh ý giải thích thay Becky.

"Là lỗi của chúng con trông chừng em ấy không cẩn thận, nhưng may mắn là chỉ bị thương ngoài da ."

Becky hơi lúng túng, sợ Khun Sam bị ông ngoại trách lầm liền xua tay, lắc đầu như trống bỏi.

Tor lão nhận lấy mảnh giấy nhỏ nhỏ của cháu ngoại đưa cho, nheo mắt lão đọc.

"Là do con đi đứng không cẩn thận, ông ngoại đừng tức giận, mọi người chăm sóc con cũng đủ mệt mỏi lắm

Tor James nhìn bộ dáng che chở người nhà mình của Becky không khỏi thở dài, cuối cùng cũng không muốn trách mắng gì thêm chỉ giả vờ dỗi nói.

"Thật biết bao che nhau a."

Becky cười hì hì, nàng biết ông ngoại là người rộng lượng sẽ không dễ dàng nổi giận vô lý.

Nhưng ông cũng không yên tâm hỏi lại: Có thật là không có ảnh hưởng gì không?

Mon phải trấn an ông mấy lần mới khiến ông thả lỏng.

Sau đó, mới quay sang nhìn Yunky đang đứng ngồi không yên, chân sắp vặn thành bánh quai chèo.

"Làm gì đấy?"

Yunky nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Ông ngoại, ông muốn nói gì với con?"

Tor James bực bội gõ gõ gậy.

"Đừng tưởng ta không biết dạo này con với Khun Folk mờ mờ ám ám, nếu không muốn chọc lão già này nổi giận thì mau chấn chỉnh lại cho ta."

Yunky có chút không hiểu nổi lão gia tử: "Khun đại tỷ là người chưa vợ, con là gái chưa chồng, mờ mờ ám ám cũng đâu có gì sai."

Tor lão tức đến miệng đều muốn lộn ngược.

"Ha, tên đó đã có một đời vợ, có con riêng còn tính?"

Yunky là cháu út của gia, ông thật muốn nâng trên đầu ngón tay mà sủng, đừng nói là Khun Folk có gia thế hiển hách, ngay cả cháu trai đích tôn của Đại Tướng Rak ông còn chướng mắt.

Một cây cải thìa còn non nớt tươi xanh, nháy mắt không để ý liền bị heo củng. Cục tức này ông nuốt không trôi nha.

Yunky cũng không vì thế mà chùn bước: "Có con riêng có gì không tốt, con không cần cực khổ mang thai đã có tiểu áo bông tri kỷ rồi."

Tor James tức nghẹn, phẩy phẩy tay bảo Yunky chớ có chọc tức ông nữa, chuyển sang người từ nãy đến giờ không nói một câu nào, ngoan ngoãn đến lạ thường.

"Namo, lại đây với ông cố nào..."

Namo không có lanh lợi như thường ngày, chỉ chôn mặt vào cánh tay của Becky, im lặng không nói một lời nào.

Tor lão có hơi ngớ ra, gọi thêm một lần nữa vẫn không có động tĩnh gì.

Mon hợp lý giải thích:"Namo còn chưa có hết sợ, cứ để nó như vầy một lúc đi."

Tor James đau lòng thở dài, đi đến xoa đầu cháu gái mấy cái, rồi dặn dò Becky.

"Dỗ dỗ nó một chút, đừng để cho nó nhớ lại mấy chuyện không hay."

Trẻ con mà, dễ bị ám ảnh những chuyện máu me như thế này lắm.

Becky gật gật đầu, sau đó cúi xuống hôn lên tóc con gái mấy cái trấn an. Tay Namo nắm vạt áo của nàng càng siết chặt.

Tor lão thấy vậy cũng muốn trả lại không gian cho hai người, ông ôm ôm, vỗ vai Becky mấy cái rồi mới chống gậy rời khỏi.

Khun Sam lấy lòng nói.

"Để cháu tiễn ông."

Tor lão phẩy tay.

"Không cần, cô ở đó trông chừng giúp là được rồi."

Người của Khun gia thật đáng ghét, hai đứa cháu gái của ông đều muốn cướp.

Khun Sam xấu hổ gãi gãi đầu tóc, bộ dáng soái khí dù cho có làm hành động ngốc nghếch gì đi chăng nữa thì suy cho cùng trông cũng rất dễ coi.

Bên kia, Namo nhỏ giọng thì thầm, chỉ đủ để Becky nghe thấy.

"Mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ với mẹ có được không...?"

Becky dĩ nhiên không từ chối, hừ hừ tiểu nhạc khúc như đáp lời, vuốt vuốt lưng nhỏ bé của con gái trấn an.

"Xin lỗi vì đã làm con sợ, bảo bối."

...

Đêm đến, Namo rất đúng giờ, rửa mặt xong liền leo lên giường của Becky, Becky vào sau, để gậy chống tựa vào mặt tường mới nằm xuống cạnh đứa nhỏ.

Becky mỉm cười giang tay, Namo nhanh như cắt và chui vào trong lòng nàng, hạnh phúc cảm nhận hơi ấm từ thân thể mang lại.

Mẹ không thể nói chuyện, không thể kể chuyện cho nó nghe trước khi ngủ, nhưng như thế cũng không sao.

Nó biết, mẹ đều không có ghét bỏ nó.

Ghét bỏ nó quá già dặn, không biết làm nũng...

Ghét bỏ nó có một mama đáng sợ như thế...

Thật tốt, hiện tại đã quá đủ với nó rồi.

Nó không nên cưỡng cầu những chuyện xa vời hơn nữa.

Mọi chuyện trước đây, nên cho vào quên lãng được rồi.

Khun Sam nhẹ nhàng mở cửa, ló đầu vào liền nhìn thấy hai người đã ngủ say, cô lại nhìn cái gối trong tay, nhận mệnh quay ra tìm phòng ngủ khác...

...

Chớp mắt mấy cái đã tới mùa hè, tính từ lúc Becky xuất viện cũng đã gần nửa năm, có nhiều chuyện xảy ra cũng có nhiều chuyện đã trôi vào quên lãng. Đau thương còn đó, nhưng người vẫn phải sống tiếp.

Tháng trước mọi người cũng không giấu được Becky về chuyện của Suni thêm nữa, đúng như dự đoán, Becky gần như suy sụp hoàn toàn, cũng may bên cạnh nàng còn có mọi người...luôn động viên, trấn an tinh thần của nàng.

Becky có khóc nhiều đến mấy cũng đến lúc tỉnh lại, nàng cũng biết bản thân không thể khiến người đã chết sống lại.

Nàng...vẫn phải sống tiếp.

Vẫn phải tiếp tục làm những thứ còn đang dang dở.

Dần dần, nàng cũng không còn bài xích tình cảm của hai người kia đối với mình nữa. Có thể là Becky đã lệ thuộc vào họ quá nhiều, nên khi nói muốn tách ra, nàng không có can đảm.

Cứ cho là nàng hèn nhát, tham lam cũng được.

Nhưng nàng đã sớm nghiện sự ôn nhu của họ rồi, không cách nào thoát ra được. Họ cho Becky một cuộc sống vô cùng tuyệt vời ở hiện tại, không cần lo nghĩ quá khứ trước kia nàng đã phải trải qua những thứ kinh khủng gì.

Becky cảm thấy rất biết ơn, hơn nữa là hổ thẹn, vì chẳng biết đền đáp họ bằng cách nào.

Từ từ, hạt giống đã nảy mầm trên tâm hồn khô cằn của nàng, lớn nhanh thành một cây đại thụ che trời lúc nào không hay, nàng biết bản thân đã hoàn toàn không thể rời khỏi họ rồi.

Becky thấp thỏm nuôi dưỡng một mong ước mà nàng tự cho là quá "tham lam": cùng hai người họ, nuôi dưỡng Namo cho đến lúc trưởng thành.

Nhưng rồi lại tự ti suy nghĩ rằng, bản thân tàn tật, khiếm khuyết như thế, sợ đến một ngày nào đó, họ sẽ cảm thấy nàng thật phiền phức, không còn muốn ở bên nàng nữa...

Becky đã lo sợ như thế...

Nhưng hai nữ nhân kia, đã dùng hành động chứng minh mình yêu nàng đến chừng nào.

....

Đêm đến, nhiệt độ thấp đến lạ thường, Becky bất an xoay người mấy cái, bên tai bỗng vang lên thanh âm trầm của Mon.

"Lạnh lắm à?"

Nàng nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ gật gật.

Mon khẽ ngồi dậy, đưa tay xoa mi tâm mấy cái, mới với tay lấy điều khiển tăng nhiệt độ máy sưởi lên một chút. Sau đó, lại nằm xuống bên cạnh nàng, nghĩ nghĩ lại ôm luôn Becky vào lòng, như vậy lại càng ấm.

Ngực của Mon vừa ấm vừa mềm mịn , da thịt non mềm của Becky bị cộm đến muốn tỉnh giấc. Tuy nhiên nàng cũng không cảm thấy khó chịu, quàng tay qua eo của cô, khẽ hừ hừ vài tiếng như mèo con ngái ngủ, rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Thấy Becky không có không thoải mái, cô cũng buông lỏng, chóp mũi kề sát đầu tóc mềm mại của nàng, khẽ hít thở, quanh quẩn nơi đầu mũi cô... Là mùi thơm nhè nhẹ của xen kẽ từng ngọn tóc.

Becbec của chị thật thơm quá.

Mon vuốt ve người trong lòng theo bản năng.

Bàn tay mang theo vết chai của những ca phẫu thuật để lại khẽ di chuyển trên sống lưng nhạy cảm của Becky, theo phản xạ, nàng hơi rụt rụt lại thân mình, càng chui vào lòng Mon sâu hơn, cả cơ thể như muốn dán chặt lên người của cô.

Mon chợt tỉnh mở mắt, nhận ra bàn tay"xấu xa" của mình đã lần mò đến khe mông nho nhỏ của nàng liền không khỏi xấu hổ, tự chửi thầm bản thân, nhưng lại tiếc nuối không muốn rút tay ra.

Cô gác tay lên trán thở dài.

Xúc cảm thật tốt quá...

Cô như đứa nhỏ lần đầu tiên làm chuyện xấu, vừa hồi hộp vừa thích thú.

Ừm, mông thật mịn...

Da của em ấy cũng rất mềm...

Thân dưới của cô ...theo mắt thường có thể thấy...cứng lên một cách nhanh chóng.

Bụng nhỏ của Becky bị chọc chọc, nàng bất an xoay xoay người, vô tình khiến qυყ đầυ bị rốn nhỏ xoáy xoáy, kɧoáı ©ảʍ dồn dập ập tới khiến cô suýt rêи ɾỉ thành tiếng.

Mon thở dốc, mồ hôi bên thái dương bắt đầu rỉ ra, cô tránh né cái ôm của Becky, một tay cho vào quần của mình...chậm rãi bắt lấy đồ vật đang trướng đến sung huyết kia, chậm rãi lay động.

Vật kia bàn luận về chiều dài hay rộng đều khiến người ta phải líu lưỡi. Thân trụ thật thô, có thể so sánh với cánh tay mảnh khảnh của Becky không chừng, chiều dài hết sức khả quan, khi vừa được lấy ra khỏi qυầи ɭóŧ, ngay lập tức nó liền bật dậy như muốn bày tỏ sự giận dữ với cô vì dám làm lơ nó.

Đêm tối thực an tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng không có. Giác quan của cô nhạy bén hơn bao giờ hết, ngay cả du͙© vọиɠ cũng nhiều hơn thường ngày không biết bao nhiêu lần.

Mon ngửa đầu thở dốc, một tay nắm lấy hạ thể trướng to phừng phừng loát động, bàn tay còn lại không ngừng xoa nắn cánh mông trắng nõn của Becky, như có như không chạm nhẹ vào huyệt khẩu phấn hồng.

Không đủ...

Nhiêu đó vẫn không đủ...

Mon âm thầm kêu gào trong lòng. Nhưng lý trí vẫn luôn nhắc nhở cô không nên làm bừa.

Nên từ khi xác nhận quan hệ với nàng, Mon vẫn không muốn nghĩ đến chuyện này, mặc dù sâu trong thâm tâm, mong muốn da thịt hoà nhập vẫn không cách nào chối bỏ được.

Mon nhắm mắt, tưởng tượng ngón tay của mình là cự căn, thâm nhập sâu trong huyệt nhỏ ấm nóng, cảm nhận được thịt huyệt chặt chẽ đang xoa bóp du͙© vọиɠ của chính mình.

Sâu...sâu hơn nữa.

Hạ thể của Mon trướng to, phần đỉnh không ngừng giật giật, chảy ra đục dịch trắng trắng, ướt đẫm hạ thể, qυy đầu vừa chua vừa ngứa, mong muốn được ma sát ngày càng mãnh liệt sắp bức điên tâm trí cô.

Mon mải mê ý dâm để giải toả nhu cầu sinh lý, không để ý...Becky đã tỉnh giấc từ bao giờ, hai mắt đen láy nhìn chăm chăm vào hạ thể sừng sững trước mặt của cô, cổ họng tinh tế run rẩy, cảm nhận ngón tay của người phụ nữ đang đi sâu vào trong cơ thể của mình.

Cảm giác vừa trướng, vừa xa lạ.

Thế nhưng, vật nhỏ ngủ yên dưới thân cũng vì thế mà "hưng phấn" tỉnh giấc.

....

Mon giữ chặt gáy Becky, đầu lưỡi thô nhám điên cuồng càn quét khoang miệng của nàng, khẽ tách ra khớp hàm rồi lại mừng rỡ bắt lấy đầu lưỡi ngắn cũn cỡn, âu yếm xoắn chặt.

Hai người hôn đến mê say, đến khi Becky bắt đầu không chịu nổi nữa, cô mới luyến tiếc rời khỏi.

Becky nằm trên người cô thở dốc, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ mơ màng, bộ dáng động tình khiến lòng người rối loạn không thôi.

Mon nương theo ánh đèn mờ có thể thấy gương mặt của Becky lúc này thật xinh đẹp, đẹp đến mức có thể lấy mạng của cô!

"Em thức dậy từ khi nào?"

Không đợi nàng trả lời, cô cười nhẹ một tiếng, đưa tay lau mồ hôi trên trán nàng.

"Không làm em khó chịu chứ? Bảo bối."

Becky hừ hừ mấy tiếng xem như đáp trả, bàn tay ngây ngô học theo cách của Mon, chạm vào huyệt nhỏ của chính mình lại bị cô một tay bắt được, đem dươиɠ ѵậŧ cùng với hoa huyệt ma sát ở một chỗ, ép ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Becky thoải mái đến rùng mình, đầu óc giãn ra đến muốn nổ tung.

Cô nắm cự căn cứng rắn, chậm rãi ma sát miệng huyêt phấn hồng, rồi lại tò mò dẫn nó đâm một chút vào khe hở tinh tế của Becky, dẫn đến huyệt nhỏ co rút thật nhanh, đem ngón tay của cô kẹp đến súyt không lấy ra được.

Mon vỗ vỗ mông nàng, giọng nói khàn đặc vì tìиɧ ɖu͙© che lấp.

"Becbec, chúng ta..."

"Chúng ta làm một lần thôi ..."

Thứ lỗi cho chị.

...

Becky đối với thân thể quyến rũ của người phụ nữ trước mặt hết sức ngượng ngùng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc qua rồi đỏ mặt.

Ngay cả nơi đó cũng lớn hơn người thường không biết bao nhiêu lần.

Thật đáng ngưỡng mộ.

Màu sắc nơi đó của Mon mặc dù không trắng trẻo nhưng so với Khun Sam cũng tính là sáng màu, thân trụ đỏ rực, gân xanh bạo liệt rõ ràng, hơi thở giống đực mãnh liệt vờn quanh khiến nàng run cả chân, không sao bình tâm lại được.

Mon cẩn thận làm bước dạo đầu, lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình bôi quanh huyệt nhỏ hơi rỉ nước của nàng, còn không quên hôn lên mi mắt của Becky.

"Có đau em nhớ phải véo tỉnh chị đấy."

Becky ngượng chín mặt, nào dám đáp trả, chỉ có thể mặc cô làm gì thì làm, úp mặt vào bờ vai vững chắc của cô, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể cô mang lại.

Becky nằm trên người cô, mông dán chặt hạ thể đang hưng phấn kịch liệt kia, mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp đập của nó.

Mon tính toán vẫn không muốn dùng tư thế truyền thống, cô biết vóc dáng của mình so với Becky chênh lệch vốn không hề nhỏ, nên không dám đè nặng trên người nàng.

Thử nghĩ một đống thịt nặng hơn tám mươi ký liên tục va chạm khung xương mảnh mai của một người phát dục không hoàn thiện thì không chấn thương cũng mất nửa cái mạng.

Cô cắn răng, hạ thân hơi nhúc nhích, điều chỉnh góc độ, thử đâm cự căn nóng rực vào huyệt khẩu ướt mềm.

Becky thất thần kêu thành tiếng, qυყ đầυ to tròn khó khăn đâm xuyên miệng huyệt đỏ tươi, từ từ tham nhập từ đầu đến thân cán... Bờ mông nõn nà bị cô xoa đến ửng hồng như hai quả đào tiên, nhìn hết sức đẹp mắt.

Becky bắt đầu không thích ứng nổi chiều dài kinh người kia, nàng khó thở há hốc miệng, đưa tay sờ xuống bụng nhỏ bị nó đâm lên thành một điểm nổi bất thường, sợ hãi khóc thành tiếng.

Mon ngưng lại động tác, dỗ dành nàng một lúc, sau đó lại tiếp tục hôn hôn lên miệng nhỏ, ý định phân tán sự chú ý của nàng.

Cảm giác được thịt mềm mại chặt chẽ bao quanh quả thực rất tuyệt vời, kɧoáı ©ảʍ từ đại não không ngừng lan truyền đến tận xương tủy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thể cô ngày càng căn trướng, chất dịch từ qυყ đầυ không ngừng rỉ ra, làm ướt đường thịt mềm chặt hẹp của Becky, khiến thân trụ thô thạc tiến sâu vào hơn một ít.
Nhân lúc Becky thất thần với nụ hôn của cô, Mon nhẹ nhàng nâng mông nàng lên. Sau đó...lại bất ngờ thả xuống thật mạnh...

"Phụp" một tiếng vang lên, cự căn hoàn toàn bị huyệt nhỏ nuốt chửng, chỉ chừa lại hai viên cầu to tròn bên ngoài.

Becky bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run cả người, cơ thể giật bắn, huyệt nhỏ không giữ được...

Nàng hét lớn, tiết ra, phun ướt đồ vật to lớn của cô. Sau đó, thở dốc nằm trên người cô, hai chân mềm oặt, vô pháp cử động.

Mon biết nàng không có bị đau mới tiếp tục nâng người dậy, một mặt nhẹ nhàng va chạm, một mặt lại dung túng cho du͙© vọиɠ của mình, không ngừng xuyên xỏ qua vách thịt chật hẹp.

Becky bị đỉnh đến rêи ɾỉ không ngừng, ngay cả nói cũng không được tròn câu, chỉ có thể phát ra mấy âm tiết ngắn ngủi như mèo con khóc thút thít, bị khi dễ đến xin tha.

"Chị à...chị à...."

Nơi tư mật truyền đến tiếng va đập mãnh liệt, tinh hoàn cực đại không ngừng đánh bạch bạch vào đáy chậu tinh tế, đồ vật cực lớn cứ lui ra rồi lại đâm vào, một lượng lớp chất dịch giữa nơi liên kết của hai người không ngừng chảy ra, tràng thịt bị vắt đến kiệt quệ.

Becky có cảm giác cả cơ thể đều muốn hư rồi. Nơi đó của Mon không ngừng đâm sâu vào trong có thể nàng rồi kéo luôn linh hồn của nàng ra ngoài.

Nàng không muốn kêu lên những âm thanh kỳ quái đó...

Nhưng chính là...bản thân lại không khống chế được.

Mon không ngừng vuốt ve cái gáy ngoan ngoãn của nàng, vừa hôn lên gương mặt đầy nước mắt của nàng vừa dỗ dành.

"Không sao, không sao..."

"Thật thoải mái lắm phải không?"

"Đó là phản ứng bình thường...ân... Chị cũng cảm thấy rất thoải mái... Cũng sẽ không nhịn được...ách... Kêu lên."
Mon nói không được tròn câu đã bị kɧoáı ©ảʍ từ hạ thân truyền đến khiến cô không ngừng rêи ɾỉ, hạ thân theo bản năng lại nặng nề thúc ngược lên.

Becky vừa thoải mái vừa sợ hãi, sợ bị cô đâm bay, nước mắt giàn gịua, cánh tay tinh tế không ngừng ôm chặt lấy cổ cô làm điểm tựa, để cho cơ thể không ngừng bị xóc nảy.

Ô ô...thật đáng sợ..

Quá nhanh...ách...

Nơi đó...rách...rách mất.

Em chịu không nổi....

Miệng nhỏ bị đâm đến đỏ bừng, hạ thể hai người giờ đã thành một đống hỗn độn, phần lông tóc nơi gốc rễ vốn được vệ sinh cạo đi, nhưng vẫn còn mọc sót lại tua tủa, đâm đến hạ thể Becky ngứa xót không thôi.

Becky không ngừng ê a như trẻ tập nói, hai mắt vô thần, gương mặt đỏ bừng, tuy quần áo trên người vẫn còn không có thoát hết nhưng phía dưới đã sớm bị Mon làm đến chín rục.

Không biết qua bao lâu, từng cú va chạm của người phụ nữ bắt đầu trở nên vừa mãnh vừa chậm, vật bên dưới chạm đến nơi sâu nhất. Sau đó, không khống chế được phun ra toàn bộ tinh tử.

Becky run rẩy không ngừng, hạ thể nhỏ nhắn đáng thương cao trào rồi lại uể oải gục xuống người Mon, không còn một chút tinh thần, lâm vào mê man, hai mắt đỏ bừng, mất đi tiêu cự.

Mon bình ổn hơi thở sau cao trào một lúc mới rút ra cự vật đã bắn, đưa tay lột ra bαo ©αo sυ chứa đầy dịch thể nghi hoặc, cột lại miệng bao, ném vào thùng rác.

Sau đó lại quay về giường, tách hai chân của Becky ra kiểm tra, thấy không có vết tích bị làm rách, thần kinh của cô được thả lỏng, lại đi lấy một ít khăn giấy ướt, lau sạch bạch dịch của cả hai còn dính trên bụng nhỏ của nàng, nếu không sau khi tỉnh lại...

Becky sẽ nổi giận mất.

Mon chống tay ngồi bên giường, nhìn ngắm dung nhan ngủ say của nàng đến thất thần, sau đó lại không khống chế được mà giương lên khoé miệng.

Cô cưng chiều cài lại từng cúc áo bị bung ra của nàng, sau đó đặt lên trán nàng một nụ hôn, vén chăn nằm bên cạnh nàng.

"Ngủ ngon, bảo bối.". Mon mỉm cười, thầm thì bên tai nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro