Phiên ngoại: Chuyện xưa của Chú Sứ- Trái táo vàng🍎

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thoát khỏi viện nghiên cứu bị ngọn lửa nóng bỏng chôn cất là ta đem Knicks cõng ra, bởi vì hắn có chút cố chấp, nhất định phải hao phí nhiều thời gian cứu mạng vòng vo trở về phòng mẫu vật đem Adrian- thân thể ban đầu của ta mang ra, tuy rằng ta không hiểu nhưng việc này nhất định tồn tại ý nghĩa vĩ đại.

Thân thể con người quá yếu ớt, Knicks bị ống khói dày đặc hun đến ho khan, ta đập vỡ mảnh sứ trước ngực để cho hắn vùi mặt vào, hít thở không khí trong lồng ngực trống rỗng của ta, ta ôm hắn đi, nhưng hắn đem thân thể ta cải tạo không đủ cao lớn, không đủ cường tráng, ta luôn đem chân hắn kéo lê trên mặt đất, nhưng ta cũng không dám tùy ý vặn dây cót nữa, ta sợ khi lực lượng khổng lồ ập tới, thân thể gốm sứ này sẽ không chịu nổi, cũng sợ đối mặt với ánh mắt bi thương của Knicks ta cũng sẽ không chịu nổi.

Cũng may cuối cùng vẫn kéo được hắn trở về, ta cõng hắn bò ra ngoài, bên ngoài đã biến thành một đống phế tích, tựa hồ Thần Sứ đại ca đã ở bên ngoài phát điên một trận vậy, mở rộng sát giới, Thần Sứ đại ca là một tên điên từ đầu đến cuối, nhưng hắn quá biết diễn trò cho nên nhân loại mới tán thành hắn làm đồng loại, hôm nay hắn che dấu không được mới lộ ra cước ngựa. Đáng tiếc náo nhiệt như vậy ta không thể tiếp tục xem được nữa, ta vội vàng mang Knicks về nhà.

Sau khi trở lại lâu đài Bạch Tuyết, ta thay khổng tước đại tỷ thu thập tàn cục, Knicks vẫn rất suy yếu nằm ở trên giường mê man, liên tục một tuần mỗi ngày chỉ tỉnh táo được một lát, có điều là mỗi ngày hắn tỉnh lại đều sẽ hỏi ta, trong lúc hắn ngủ ta làm cái gì.

Ta có thể làm gì được chứ, ta cùng với đôi dép ở dưới đất đều chờ hắn dậy thôi.

Cho đến khi hắn liên tục hỏi trong ba ngày, ta bắt đầu cảm thấy ta nên làm gì đó, vì vậy vào ngày thứ tư khi hắn tỉnh táo lại, ta thành thật nói rằng ta đã dùng lưỡi mình hôn hắn trong khi hắn ngủ, hắn nghe xong lại mắng ta, hắn mắng mất nguyên nửa ngày, lại hỏi ta tại sao, ai mà biết chứ. Không phải hắn muốn ta làm gì đó sao😃?

Giống như từ đó về sau Knicks không nằm nhiều nữa, tinh thần cũng khôi phục không ít, xem ra dùng cách hôn kiểu công chúa ngủ trong rừng có tác dụng thật. (Câu chuyện Bạch Tuyết là chuyện mà hắn đã kể cho ta nghe, khi ta kể lại cho lũ nhóc trong lâu đài, ta ghen tuông thêm một chút mắm muối vào tạo ra một số tình tiết công chúa càm đao chặt cụt tay hoàng hậu, cắt xén và nấu những đoạn cầu lên ăn, vì vậy những đứa trẻ không bao giờ quấn lấy Knicks đòi hắn kể chuyện này nữa, câu chuyện này chỉ thuộc về riêng ta.)

Knicks lấy thân thể Adrian ra hỏi ta có muốn đổi lại thân thể vốn có của mình hay không, nhưng thân thể hiện tại của ta càng xinh đẹp, càng kiên cố hơn, cho dù tòa lâu đài này sụp đổ thành phế tích ta cũng sẽ không ngã xuống, ta là Eris, vĩnh hằng trông coi thành Bạch Tuyết.

Hắn cũng không nói thêm gì, chỉ đem thân thể Adrian đẩy vào trong lò đốt, sau đó ngồi xổm xuống chờ. Hắn không hút thuốc, chờ đợi đối với hắn mà nói chính là thay đổi suy nghĩ, ta rất muốn biết hắn đang suy nghĩ gì, trước kia ta cũng có được bộ não, sau đó phát hiện có thứ đó hay không cũng không khác nhau là mấy.

Knicks hỏi ta, ta còn nhớ khi mình còn nhỏ không?

Hắn lại cảm thấy hứng thú với quá khứ của ta, ta cũng ngồi xổm xuống và nói cho hắn.

Thời thơ ấu của ta thực sự rất hạnh phúc, các linh mục trong nhà thờ nhận nuôi ta, ta lắng nghe những người đến và đi từ nhà thờ mỗi ngày để ăn năn, thổi lên tội lỗi của họ, ta thích nghe những điều xui xẻo của họ.

Linh mục cực kỳ thương ta, ông ta thường ca ngợi cơ thể của ta, diện mạo của ta, ông ta đặt cho ta cái tên của nữ hài là Alice, ông ta thích ngửi, liếm ngón tay và bàn chân của ta, vuốt ve cơ thể của ta dưới bức tượng thiên chúa, ông ta có lẽ là yêu ta rất nhiều đi, nhưng ta sử dụng kéo bạc mà đã đánh cắp được của nữ tu bên ngoài để cắt d.ư.ơ.n.g.v.ậ.t của mình, thế giới này không có đạo lý ông ta yêu ta ta cũng sẽ phải yêu lại ông ta.

Ta cũng hối hận vì đã làm tổn thương người duy nhất trên thế giới yêu mình, ông ta không còn yêu ta nữa, giao ta cho bác sĩ đến thị trấn để điều trị bắt buộc cho các nữ tu.

Sau khi rời khỏi nhà thờ, ta thề ta sẽ không bao giờ làm tổn thương bất cứ ai yêu thương ta nữa, ta sẽ trung thành với người đó với tất cả tấm lòng này của mình, cho dù người đó có xấu tính hay ghê tởm như thế nào đi chăng nữa.

Khi đến viện, các nghiên cứu viên đã kiểm tra ta, dân dắt phân hóa, có một chút đau đớn, nhưng họ nói với ta rằng làm như vậy ta sẽ được hoan nghênh, sau đó ta cực kỳ nguyện ý.

Khả năng đầu tiên phân hóa của ta là "Xui xẻo giáng lâm", tâm trạng của các nghiên cứu viên không được tốt lắm sau khi nhìn thấy kết quả này, ta cũng vậy, thực sự xui xẻo mà!

Ta nghĩ ít nhất vẫn còn cơ hội để xoay chuyển số phận, nói không chừng khả năng phân hóa thứ hai là pháo hạt nhân mạnh mẽ hoặc máy in tiền phun tiền?

Tuy nhiên, sau một thời gian dài dẫn dắt phân hóa, ta xuất hiện khả năng phân hóa thứ hai là Thước phim kinh dị", khả năng này có thể kéo mọi người vào cảnh sợ hãi nhất trong đời mình, nhưng điều này có gì thú vị chứ, họ bị dọa, đồng thời ta cũng bị dọa, ta không thích sử dụng năng lực này, nó sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của ta.

Ta đã không ôm hy vọng đối với năng lực phân hóa của mình nữa, sau đó ta hoàn thành phân hóa cấp ba, xuất hiện năng lực phân hóa thứ ba "Như lâm vực thẳm", haiz, thật không có hứng thú nữa rồi.

Hướng dẫn huấn luyện phân hóa rất đơn giản, chính là đem chi thể của ta từng khối từng khối đổi thành chân tay gốm sứ, dùng chỉ khâu xuyên qua một chỗ, tổng cộng chia làm năm mươi ba lần thay thế mới xong, cả người ta ngoại trừ tuyến thể ra thì mọi thứ đều biến thành sản phẩm gốm sứ, như vậy ta không còn là Adrian nữa, các nghiên cứu sinh đặt cho ta một cái tên mới. Eris, nghe nói nàng là nữ thần bất hòa cùng tranh chấp trong thần thoại Hy Lạp, dùng một quả táo vàng làm quà dụ dỗ ba nữ thần tranh đoạt, cuối cùng dẫn đến chiến tranh Thành Troy.

Sau khi đại não bị loại bỏ, ta dựa vào chip chiến đấu để tư duy, kỳ thật cũng không khác nhau nhiều lắm, dù sao ta cũng không thường xuyên suy nghĩ, ngoại trừ cảm xúc hình như trở nên nóng nảy một chút ra thì những thứ khác vẫn như thường lệ.

Các nghiên cứu viên cũng không lừa gạt ta, ta quả nhiên trở nên được hoan nghênh, cơ thể thí nghiệm mô hình toàn diện cấp A3, ta là tác phẩm đứng đầu của bọn họ, ta chờ bọn họ hoan hô nhảy nhót chào đón mình, nhưng bọn họ chỉ biết dùng ánh mắt càng sợ hãi cẩn thận quan sát ta, ta quá nhàm chán, thừa dịp máy ức chế mất hiệu lực liền giết không ít nghiên cứu viên, nhưng ta vẫn giữ vững lời thề của mình, chưa bao giờ thay đổi.

Sau đó ta được đóng gói để đem đi bán, các nghiên cứu viên buộc một chiếc nơ lớn bằng bột đất vào cổ ta, dán một số mã vạch trên người ta, nhét một chồng hướng dẫn sử dụng sản phẩm vào hộp của ta, sau đó đóng hộp, đóng đinh, ta bị xóc nảy trong bóng tối cả ngày, sau đó bị dỡ hàng một cách bạo lực bởi công ty chuyển phát nhanh.

Ta nhìn qua khe hở thấy một alpha, một người Đức đáng tin cậy, mái tóc dài vàng giống như sợi dây kim tuyến nguyền rủa của ta. Người đó mặc một chiếc tạp dề da, trong tạp dề chỉ có một chiếc áo sơ mi màu xanh đơn giản, hắn đeo găng tay bận rộn kiểm kê các hàng hóa, nói chuyện với các công nhân bằng tiếng Đức và tiếng Ý, ta không thể hiểu được.

Ta ngồi ngay ngắn chờ hắn ta đến, lúc này ta lại cám ơn đám nghiên cứu viên kia đã tặng cho ta chiếc nơ màu hồng đất, ta đã sửa sang lại nơ, đem ra gương mặt quý ông nhất của mình, ta chuẩn bị mười câu hỏi thăm, đàng hoàng chờ hắn đi đến.

Ta đã chờ đợi một thời gian dài, nhưng hắn chỉ bận rộn kiểm kê súng và lựu đạn, thực buồn cười, ta mạnh hơn nhiều so với họ mà.

Ngươi không đến sao?

Ôi come on làm ơn, làm ơn đến chỗ ta đi.

Nhưng hắn chung quy cũng không tới, một vài tên cao to đen hôi thô kệch đem ta đẩy vào trong kho hàng tràn ngập mùi thuốc súng, ta sắp bị hắc ám hôi thối xông vào mũi này làm cho điên rồi.

Bóng tối sẽ làm cho ta cáu kỉnh.

Cách cái lồng, ta khống chế người đi lại quan sát bên cạnh mình, tên trào phúng ta, ta khiến hắn uống nước sặc vào khí quản, tên dùng súng đánh ta, ta khiến hắn hút thuốc châm lửa bùng ra ga trải giường, tên đạp vào lồng của ta, ta khiến hắn bị súng nổ chết, tên đối với ta làm thủ thế hạ lưu, ta khiến hắn đi đường cũng bị trúng đạn lạc, tung hoành đủ thứ nguyền rủa giết người, thậm chí không cần ta động ngón tay.

Alpha tóc vàng cuối cùng đã đến, ta nhìn vào đường viền của hắn trong bóng tối, ta đã thất vọng, ta sẽ giết hắn, sau đó đưa hắn chiếc nơ của ta.

Hắn mò mẫm gần ta trong một thời gian, tìm thấy một ổ cắm, và sau đó một cái đèn bàn được thắp sáng, phá vỡ kế hoạch của ta.

Hắn cúi người, tóc rủ xuống má, hỏi tôi bằng tiếng Anh: "Cậu có thể trật tự được không?"

Đôi mắt của hắn giống như một cặp đá quý sa phia lấp lánh, âm thanh chạm vào nhau như đá quý, giống như cả người đắt tiền, treo lên tấm thẻ cao quý mà ta không thể mua nổi.

Hắn thò tay vào lồng và đến môi ta, hắn có thể không biết rằng ta có thể cắn đứt xương hắn, hắn rất kiêu ngạo.

Tất nhiên ta biết hắn không yêu tôi, nhưng hắn chạm vào mặt ta.

Ta dán ở trong lòng bàn tay hắn cọ lên, là ấm áp, nhiệt độ cơ thể ấm áp 37°C là nhiệt độ mà ta sắp quên đi.

Sau đó, hắn điêu khắc con búp bê bên cạnh ta, chúng ta chia sẻ một chút ánh sáng trên bàn, hắn là một người đàn ông hào phóng, hắn được gọi là Knicks, những người khác sẽ gọi hắn là Nhân Ngẫu Sư (Người làm con rối).

Thân thể trong lò đốt gần như thiêu đốt hết, Knicks cũng nghe đủ lời ta dong dài, đứng lên dập lửa, đem tro cốt thu thập vào ngăn kéo phía dưới rút ra.

"Ta cầm đi đổ đi?" Ta hỏi hắn.

Knicks không đồng ý, hắn mang ngăn kéo tro đi, suy nghĩ của người nghệ nhân thực sự bất thường mà.

Lúc hắn làm việc đi ra ngoài dạo một vòng, đúng, ta chính là ghen tị, ta ghét nhất là khi Knicks cầm thân thể búp bê khác tinh tế mài giũa, ta ở bên cạnh hắn còn muốn giúp hắn hạ thủ, đem mấy chi của búp bê kia kia nhẹ nhàng bưng vào đầu ra, không dám đánh nát bất kỳ một khối nào.

Trong tòa thành ồn ào một ít thí nghiệm thể kết hợp với nhau sinh ra một tổ nhãi con mỗi ngày oa oa kêu loạn, đi tiểu, bò loạn khắp nơi.

Khổng Tước đại tỷ gần đây mê nghe hí khúc Trung Quốc, thỉnh thoảng ca một đoạn, nhảy lên một đoạn, Đế Ngạc chỉ biết cổ vũ lung tung, nàng hát cái gì cũng nói hay, kỳ thật khó nghe muốn chết, cổ họng của nàng giống như bị gà mổ ấy.

Võng Lượng thế mà lại đi làm giáo viên của ấu thể học viên, dạy ra một đám tiểu quỷ nói lắp bắp đi theo phía sau mông hắn ríu rít ê ê a a không biết là nói quốc ngữ nước nào.

Chuồn chuồn ngược lại thì cần cù, bởi vì có cánh nên bay tới bay lui thực thuận tiện, thường xuyên đi trấn nhỏ dưới chân núi mua một ít đồ vật không cần thiết trở về.

Ta chịu trách nhiệm trông cổng và ngồi trên con trỏ đồng hồ lớn của lâu đài, vì sợ IOA hoặc PBB tìm đến cửa.

Knicks cảnh báo chúng ta rằng trong hai thập kỷ tới, chúng ta sẽ không được phép xuất hiện trong tầm nhìn của con người và cố định hai mươi năm sau đó. Thật ra ta có thể thấy được, ý chí chiến đấu của hắn đang tan rã, người như hắn thích ngồi bên lò sưởi làm búp bê hơn là đi ra ngoài cùng lực lượng vũ trang làm việc.

Buổi tối trông coi xong, ta trở lại phòng làm việc của Knicks, hắn lại đốt búp bê mới, tổng cộng chỉ to bằng bàn tay, khớp chân tay đặc biệt tinh tế, hắn đeo thị kính cẩn thận thao tác, bộ dáng hết sức chăm chú làm cho ta khó chịu.

"Eris, đừng đụng nát linh kiện của ta."

Hắn đã cảnh báo ta trước khi hắn nghe thấy tiếng nói của ta.

"Ôi, à." Ta nhắc tới tinh thần ứng với hắn: "Lát nữa còn phải làm cho tiểu bảo bối này một bộ quần áo sao? Sau khi hoàn thành lại in logo nhện lưng đỏ của ông ở thắt lưng của nó à? Cho nó nụ hôn hoàn thành? Mày thật may mắn mà, cái thứ chết tiệt này."

A? ta dường như bị hoa mắt, Knicks dường như mỉm cười, kể từ khi tiến vào kỳ biến xấu đi đồng tử ngã ba, ta chỉ thấy mọi thứ một chút mơ hồ.

Ta cũng không cùng hắn làm loại thức đêm ngu xuẩn này, gối đầu gối hắn ngủ trước.

Khi bị đánh thức bởi những con chim vào sáng sớm, Knicks vẫn còn vẽ má con búp bê bằng màu hồng.

Được rồi, để ta nhìn bộ dáng đê tiện của con búp bê này xem, khuôn mặt như Cupid, sống mũi cao đầy, chủng tộc làn da trắng, đôi môi mỏng cay nghiệt khiến người ta tức giận thè lưỡi, nó còn có một đôi mắt màu xanh lá cây nhạt như nấm mốc ký sinh, quả thực làm cho ta nhớ tới... Bản thân mình.

Đây là một phiên bản thu nhỏ của con rối khớp hình cầu Adrian, mặc quần lửng giống như ta.

Knicks tháo kính, dụi mắt và đưa con búp bê cho ta: "Cậu mang nó đi chơi đi."

"Tôi..." Ta không kịp rửa tay, đành phải cọ sạch lòng bàn tay trên quần mới nhận lấy nó.

Nó rất đẹp.

Knicks tự mình đi đến hồ bơi để rửa tay, trong khi hắn đang lẩm bẩm nước thực sự mát, ta liền từ sau lưng đánh lén hắn, tính toán cắn vào cổ hắn, rót chút pheromone vào đó. Đây là những gì đại ca ta tiết lộ khi đại ca ta khoe khoang với ta, lão bà hải sản của đại ca cũng thường làm điều đó với hắn.

Ta đột nhiên mạnh mẽ muốn để lại cho hắn một dấu hiệu, nhưng khi răng đối diện với làn da của hắn ta hối tiếc, dấu hiệu của ta là một con búp bê cầu nắng chết, những người bị in trên đó đều sẽ bị xui xẻo.

Nhưng ta lại suy nghĩ một chút, lúc ở quầy hàng ta đã đủ xui xẻo rồi, còn có cái gì xui xẻo nữa sao?

Ta cắn ông ta, Knicks đau đến nỗi be gáy, vỗ vào ta và nói: "Đừng quấy rối."

Thay vì tiêm pheromone vào bên trong, ta nhặt cây bút màu của hắn vẽ cho con búp bê và vẽ một quả táo vàng ở phía sau gáy của hắn.

Đây là một món quà từ Eris.

Fanart Knicks và Eris

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro