𝟙𝟘𝟚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật sự là mèo mù đụng phải chuột chết! Yoo Hye Won vừa nghe thiếu chút ôm chầm lấy vị bác sỹ già kia! Không ngờ bệnh tình mình bịa đặt lung tung ra, ông ta lại có thể chẩn đoán hợp tình hợp lý như vậy. Mấu chốt là ông ta đã trở thành đại ân nhân cứu nạn của cô!

Trên đường đi, Hye Won cười tươi roi rói! Nhớ tới là cười, nhớ tới là chính mình không nén được phấn chấn.

Na Jaemin nhìn nụ cười của cô, trêu chọc: "Em hình như bởi vì điều kiêng kị cuối cùng mà rất vui vẻ thì phải?"

Hye Won vội vàng thu nụ cười lại, thầm trách chính mình quá lộ liễu.

Bỗng nhiên, cô nghĩ đến vừa nãy trong bệnh viện, hắn lôi kéo vị bác sỹ già kia nói cái gì đó. Vội hỏi: "Vừa nãy anh nói gì với vị bác sỹ đó vậy?"

Jaemin cười thâm sâu: "Ồ, không có gì! Anh chỉ là sợ em thấy ông ấy là đàn ông sẽ xấu hổ, nên bảo ông ấy không nên nói thẳng thắn quá!"

Dám cá là hắn đi cảnh cáo người ta đó?

Hiện giờ cô có phải là nên thể hiện một chút cảm kích không? Vì thế, cô làm ra vẻ đỏ mặt nói: "Jaemin, xin lỗi..."

"Xin lỗi cái gì?"

"Chúng ta không thể..." Hye Won cúi đầu giống như người mắc lỗi.

"Ha ha, anh vốn tưởng rằng em cũng rất muốn giống như anh chứ! Có điều nhìn phản ứng của em lúc đó, anh rất đau lòng!

"Jaemin, em..." Hye Won không ngờ chính mình lúc đó lại sơ sẩy như vậy, muốn cực lực giải thích!

Na Jaemin lại cười hì hì, dõng dạc nói: "Trêu em đó! Sức khỏe là quan trọng. Yên tâm đi, ông xã của em không phải là người không biết thương tiếc sức khỏe của bà xã đâu!"

Yoo Hye Won thật sự là mở rộng tầm mắt! Hắn có thể đừng nói những lời đường đường chính chính đó được không! Nếu không phải chính mình rèn luyện tốt, thì đã sớm nôn ra rồi! Thật là! Người đàn ông này lại còn có bản lĩnh nói đen thành trắng như vậy chứ!

Dùng khóe mắt bực dọc liếc Na Jaemin một cái, Hye Won hận không thể xé nát khuôn mặt dịu dàng kia của hắn! Thương tiếc? Thương tiếc cái đầu quỷ nhà anh!

Về đến nhà, Jaemin liền tìm túi nước ấm, đổ đầy nước nóng, để Hye Won chườm trên bụng.

Dù dụng ý của hắn là gì, cô thực sự cũng bị cảm động một phen. Nhưng trong nháy mắt lý trí lại một lần nữa chiếm ưu thế.

Ngón tay thon dài vuốt ve trên bụng cô, độ ấm này so với túi nước ấm còn nóng hơn ba phần.

Yoo Hye Won trốn tránh ánh mắt nóng rực của Na Jaemin, đáy lòng bồn chồn không thôi. Hắn sẽ không phải là muốn... Chẳng lẽ lời nói của bác sỹ hắn căn bản là không muốn tuân theo sao? Nhịp tim liền lập tức bắt đầu tăng tốc.

Nụ cười của Jaemin dần dần tắt ngúm, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, tay hắn cũng không an phận mà vuốt ve từ bụng cô xuống tới rốn. Xoa xoa vòng tròn nói là mát xa cho cô, chi bằng nói là khiêu khích thì chính xác hơn!

Bụng Hye Won gắt gao kìm nén, lo lắng nhìn hắn lúc này!

Trạng thái của Na Jaemin càng ngày càng khả nghi, tay hắn chậm rãi di chuyển lên trên, chạm lên ngực cô, Yoo Hye Won cả kinh đến mức run rẩy, túi nước ấm ở bụng dưới trượt xuống sô pha. Mà Jaemin ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.

"Jaemin..." Hye Won không biết phải ngăn cản hắn thế nào cho phải. Thân thể cô lúc này bị giữ chặt, tay hắn dường như tràn đầy ma lực, làm cho cô lập tức nghĩ đến đêm triền miên ở Việt Nam, chú nai con trong lồng ngực dường như muốn nhảy ra ngoài chơi đùa trên tay hắn.

Jaemin nhẹ nhàng vạch áo của cô ra, áo ngực màu đen đập vào mắt hắn, nụ cười của hắn trở nên xấu xa, thanh âm gợi cảm vang lên: "Màu đen, rất hợp với em!"

Bàn tay to lớn liền cởi khóa tròn trước ngực, nhất thời đem màu đen tách ra hai bên, ngón tay thon dài vuốt ve qua lại giữa mềm mại trắng nõn.

"Jaemin, bác sỹ nói..." Thanh âm Hye Won lại còn kéo dài ra! Khiến cô giật nảy mình!

"Suỵt, để anh ngắm em thật kỹ!" Ánh mắt Jaemin vẫn như trước, tay lại càng một khắc cũng không buông.

Cứ như vậy mà phơi bày thân thể trước mặt hắn, lại còn là ban ngày ban mặt. Trong phòng khách rộng lớn, cô giống như một con cừu non đang chờ giết thịt, nằm dưới bàn tay to lớn của hắn, mặc hắn lăng nhục. Mà trong người cô lại còn không biết xấu hổ vẫn chứa đựng một tia vui thích.

Thay đổi thân thể cong gập của cô sang một tư thế thoải mái hơn một chút, để cô nằm nghiêng ở trên ghế sô pha. Còn hắn thì sao, lại đang quỳ ở trước mặt cô, khoảng cách như vậy, mặt của hắn càng gần cô hơn!

Đôi môi khẽ liếm kia dường như sắp lại gần nụ hoa của cô, nhưng lại không lập tức chạm vào, dường như đang hít lấy hơi thở của cô.

Tim Yoo Hye Won đã đập như gõ trống, ngực cô bị vuốt ve trêu đùa càng không ngừng phập phồng lên xuống, vì nằm nghiêng nên càng lộ ra khuôn ngực hoàn mỹ, cứ như vậy mà phập phồng run rẩy.

Đột nhiên, ánh mắt Jaemin tối sầm lại, hắn khẽ rên thành tiếng, phút chốc liền chiếm lấy một nụ hoa mai của cô.

"Ah!" Hye Won kinh ngạc kêu lên, hơi thở hổn hển lộ rõ sự hoảng hốt của cô.

Cô muốn ngồi dậy, tiếp đó vừa nâng người, lại vì thế mà càng bị hắn ăn nhiều hơn.

"Đừng! Jaemin! Đau bụng..." Hye Won không để ý gì nữa, nếu còn tiếp tục như vậy, e là chính mình sẽ tự hạ vũ khí đầu hàng! Hắn quả thật là một cao thủ tình trường! Ở trước mặt hắn, cô chỉ có thể bị ăn mà thôi!

Đôi môi cắn mút dường như trừng phạt mà một đường trượt xuống, đi tới chỗ rốn của cô, trằn trọc mà hôn.

Bàn tay to lớn lại tiếp tục xâm chiếm quần của cô, nhưng không tấn công hoàn toàn, chỉ đến dưới bụng. Đôi môi ấm áp lướt xuống bụng cô, hôn lên từng tấc da thịt.

"A--ưm--" Hye Won rốt cuộc không thể kiềm chế được mà rên rỉ ra tiếng, đầu óc nhất thời trống rỗng. Vô số hình ảnh ôm ấp hiện ra trước mặt cô. Nụ cười của hắn, đôi môi của hắn, cái lưỡi của hắn, bàn tay của hắn, thắt lưng của hắn... Hết thảy hết thảy của hắn hoàn toàn chiếm lĩnh ý thức của cô.

Hye Won nhắm chặt hai mắt, vặn vẹo đầu, hai tay ôm chặt lấy đầu của người đàn ông gây chuyện kia, mười ngón tay đan vào tóc hắn, không ngừng vuốt ve.

"Ưm, Wonie của anh!" Jaemin nhẹ nhàng tấn công chiếc quần của cô một lần nữa, ôm gọn lấy thân thể phơi bày của Yoo Hye Won!

Cô cảm thấy mình đang bay trong không trung, dán chặt vào thân thể hắn, nhìn khuôn mặt hắn thấp thoáng trước mặt mình.

Jaemin ôm cô vào phòng ngủ, cấp tốc cởi quần áo của mình, thân thể nóng bỏng áp lên người cô.

"Có muốn không? Bảo bối?" Thanh âm khàn khàn của Na Jaemin mê hoặc ở bên tai cô. Một ngón tay bỗng nhiên tiến vào trong cơ thể cô...

"A--ưm--" Hye Won bị hắn khiêu khích đến như bị thiêu đốt! Tay cô nắm lấy bàn tay gây chuyện của hắn, đẩy qua một bên, chủ động hiến dâng đôi môi mềm mại của mình...

Trên thân thể cô, người đàn ông kia cười xấu xa...

"Mèo hoang nhỏ của anh! Đừng vội, ông xã của em tới đây!"

------------

Jaemin thâm tình nhìn Hye Won đang ngủ say, cô mỏi mệt mà thỏa mãn ôm lấy khuỷu tay hắn. Chính hắn cũng nặng nề ngủ say sau cơn hưng phấn cực độ, bây giờ mới tỉnh lại, đã hơn hai giờ chiều!

Jaemin muốn xoay người xuống giường, khuỷu tay rời khỏi Hye Won làm cô không còn chỗ tựa, bất giác nhích lại gần thân thể hắn. Cái chăn trên người chảy xuống, làm lộ ra cánh tay ngó sen trắng nõn của cô.

Tầm mắt Jaemin dừng lại. Nói thực, dáng người Yoo Hye Won ở trong tự điển trước kia của hắn quả thực là quá kém cỏi. Thế nhưng hắn thật không ngờ là chính mình ấy vậy mà lại lưu luyến như thế.

Chốc lát, ánh mắt hắn trở nên đăm chiêu. Khóe miệng khẽ nhếch lên, cánh tay thon dài vỗ về chơi đùa trên bờ vai của cô, sau đó chui vào trong chăn, đem chăn kéo lên, nhưng tay thì vẫn ở bên trong như cũ.

"Ưm..." Bởi vì hắn vỗ về chơi đùa, Hye Won không kìm được mà nỉ non, thân mình bất giác trốn tránh bàn tay to đang tập kích của hắn. Cả người cũng từ trong tay hắn thoát ra, trượt sang một bên.

Jaemin cười khẽ ra tiếng, đem chăn kéo lên quá vai cô, đem cảnh xuân đang tràn ngập trong phòng che lấp. Con ngươi thâm thúy tỉ mỉ lướt qua ngũ quan của cô rồi hạ người xuống đặt một nụ hôn lên trán Yoo Hye Won, xoay người bước xuống giường.

Jaemin đi vào thư phòng, cầm lấy cái chìa khóa trong bàn phím, đem kịch bản trên mạng của Hye Won ra, đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.

Mặc quần áo chỉnh tề xong, hắn liếc mắt nhìn kịch bản trên mạng, lại đưa mắt nhìn Hye Won đang ngủ say, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí, sau đó liền xoay người rời đi.

Bên trong phòng làm việc của tổng tài tập đoàn NJ, thư kí Han bị người trong cuộc gọi vừa rồi quát to dọa chết khiếp, thở hồng hộc mà chạy tới. Tổng tài đã trở lại rồi sao?

Cô vội vàng hỏi: "Na tổng, ngài có điều gì phân phó ạ?"

"Hội nghị buổi chiều hôm nay mấy giờ?" khẩu khí nghiêm nghị của Na Jaemin làm thư kí Han sợ tới mức phát run. Hội nghị? Hội nghị nào? Chẳng phải đã hủy bỏ rồi sao?

"Ah, Na tổng, cái kia... Buổi chiều hôm nay không có hội nghị nào cả" Thư kí Han còn không quên lật xem sổ tay công tác, đúng thế, hội nghị đã bị Na Jaemin hủy bỏ hồi sáng, chuyển sang họp vào ngày mai rồi.

Jaemin tựa cả lưng vào ghế xoay, ngưỡng mặt nhìn thư kí Han đang cực kì khuôn phép đứng trước mặt hắn, nói: "Nửa giờ sau, triệu tập tất cả quản lí các bộ phận đến phòng hội nghị cho tôi".

Nửa giờ? Có lầm hay không? Bây giờ đã là buổi chiều, cuộc họp kia chẳng phải đã dời sang ngày mai rồi sao? Phỏng chừng có vài vị quản lí đã ra ngoài tác nghiệp rồi! Hoặc là... thư kí Han không khỏi lo lắng cho vị quản lí Shim ở bộ phận quảng cáo... cũng là anh rể của cô.

"Na tổng, nửa giờ có phải có chút gấp gáp hay không..." Thư kí Han bạo gan nói lời can gián.

Jaemin nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của thư kí Han, ánh mắt đột nhiên híp lại, nói: "Nửa giờ nữa mà không thể xuất hiện trong phòng hội nghị, hoa hồng cuối năm giảm phân nửa!"

"Tôi lập tức gọi điện thoại thông báo cho các bộ phận!" Thư kí Han vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu! Phải biết rằng, nếu chỉ vì cô đánh điện chậm trễ một chút thôi, vị quản lí của bộ phận nào đó không kịp đến họp đúng giờ, khiến tổng tài cắt giảm mất một nửa hoa hồng cuối năm, vậy thì chính cô cũng sợ chẳng còn chút hoa hồng nào! Nhất là anh rể của cô, càng không thể thế được.....

Có điều, nhìn chung thì cũng là một tin tức tốt, đó chính là ít nhất buổi chiều ngày mai không cần họp! Có thể sẽ được nghỉ ngơi như lẽ thường!

Bên trong phòng họp tầng mười tòa nhà tập đoàn NJ im phăng phắc, tựa như chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng nghe được tiếng động.

Đã qua nửa giờ, thế nhưng vị quản lí Shim bộ phận quảng cáo vẫn còn chưa tới! Có mấy người có quan hệ thân thiết với anh ta bắt đầu đứng ngồi không yên! Có người còn lén lút gửi tin nhắn thúc giục anh ta tới!

Khóe miệng Na Jaemin châm chọc cười nói: "Thư kí Han, đến đông đủ cả rồi sao?"

Thư kí Han bất đắc dĩ, đành phải báo cáo sự thật: "Na tổng, ngoại trừ quản lí Shim của bộ phận quảng cáo còn chưa tới thì tất cả quản lí của bộ phận khác đều đã có mặt đầy đủ!" Cô quả thật đã gọi điện cho anh rể mình đầu tiên, thế nhưng anh ta căn bản là không có mặt ở công ty! Cô thậm chí còn cho rằng anh ta đã ra ngoài đi làm nghiệp vụ......

Jaemin khẽ hừ một tiếng, nói: "Được rồi! Nếu đã đến giờ, vậy thì chúng ta bắt đầu họp! Hội nghị hôm nay chính là tổng kết công tác trong niên độ vừa qua..."

Lời vừa nói ra, mấy vị quản lí bộ phận liền trở nên mất bình tĩnh, người thì tỏ ra ngây ngốc, kẻ thì vò đầu bứt tai, rồi là buông lỏng cà- vạt...

Tất cả mọi người đều biết Na tổng là người xử lí công việc rất có hiệu suất, tác phong làm việc cực kì quyết đoán. Nhưng chưa từng xảy ra chuyện thông báo đại hội tổng kết gấp gáp như ngày hôm nay, chính xác phải là rất rất ít. Tối thiểu mỗi một hội nghị tổng kết niên độ trước kia, bọn họ đều phải chuẩn bị thời gian rất lâu, soạn báo cáo, làm phim trình chiếu, xong xuôi mới tiến hành tổng kết.

Tất cả mọi người đều vắt óc ra nghĩ đến bản báo cáo tổng kết thành tích, phân tích không đủ. Chuyện như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Jaemin chờ mọi người bàn bạc xong, mới chậm rãi nói: "Tôi chỉ muốn biết, mỗi bộ phận một năm qua đã làm được gì, làm như thế nào, hiệu quả ra sao. Đã hơn ba giờ rồi, tôi không muốn nghe bất cứ ai dài dòng thao thao bất tuyệt, tôi chỉ hy vọng mỗi người đều nắm bắt lấy điểm trọng yếu để nói, lời ít mà ý nhiều"

Lời của Na Jaemin nói ra quả thực khiến người thì vui mừng kẻ thì lo âu! Có người đơn giản chỉ cần suy nghĩ sơ sơ liền nêu ra được ý rõ ràng, nhớ lại những điều mục trong bản báo cáo sắp tới, dùng bút viết ra một cách thực dễ dàng. Có người thì lại mồ hôi lạnh đổ đầy đầu. Bình thường đều là do trợ lí giúp đỡ sửa sang làm lại, bây giờ trong đầu không một số liệu nào, nhỡ đâu nói ra không tốt, thế chẳng phải là rất mất mặt sao?

Ánh mắt Na Jaemin lạnh lùng đảo qua một lượt cấp dưới của hắn, tâm tư những người này đều bị hắn thu hết vào trong mắt. Kỳ thật, dù bọn họ không báo cáo thì hắn đối với biểu hiện ngày thường của bọn họ rõ như lòng bàn tay. Hôm nay chỉ là một loại hình thức muốn cảnh cáo bọn họ một chút! Mặc dù là ngồi trên vị trí quản lí, cũng không thể làm việc một cách tầm thường không chí tiến thủ, nếu không trong một môi trường cạnh tranh kịch liệt như NJ, chỉ cần mỗi người một bãi nước miếng cũng có thể dìm chết kẻ không có chí tiến thủ này.

Đang trong lúc một vị quản lí bộ phận nào đó bất an, quản lí Shim đột nhiên đẩy cửa phòng hội nghị đi vào, cả mặt đầy mồ hôi, nói: "Thật ngại quá, Na tổng, tôi vừa phải ra ngoài làm một chút chuyện nên chậm trễ!"

Nói xong, cúi đầu khom lưng ngồi xuống vị trí của mình. Kia một đầu mồ hôi nha!

Cũng khó cho anh ta, trời đang lạnh thế này mà mồ hồi vẫn tuôn ra như tắm vậy!

Na Jaemin đột nhiên đem ánh mắt tập trung trên người anh ta, trên mặt không một biểu tình. Còn vị quản lí Shim này thì sao, căn bản là không dám ngẩng đầu, anh ta đương nhiên biết Na tổng vẫn đang nhìn mình! Tuy rằng đã chuẩn bị tư tưởng cả rồi nhưng anh ta vẫn còn đang ôm tâm lý may mắn, hy vọng Na tổng có thể nương tay một lần này. Bởi vì cô em vợ đã sớm nói cho anh ta, Na tổng luôn dễ nói chuyện như thế nào!

"Quản lí Shim, thời gian họp là lúc nào?" Giọng điệu Jaemin lạnh lẽo thấu xương.

Tầm mắt tất cả mọi người đều dồn về phía quản lí Shim.

Anh ta vội vàng nói: "Thực xin lỗi, Na tổng. Tôi đến muộn! Tôi vừa rồi phải đàm phán cùng khách hàng, trên đường về còn bị kẹt xe! Tôi xin cam nguyện chịu phạt! Xin cam nguyện chịu phạt!"

"Uhm, nếu anh đã cam nguyện chịu phạt như thế, vậy thì được. Năm nay trừ quản lí Shim ra, quản lí các bộ phận khác tiền hoa hồng cuối năm đều được tăng hơn mức bình thường. Quản lí Shim.....giảm đi một nửa! Mặt khác, bộ phận quảng cáo, tiền hoa hồng cho nhân viên cũng bị giảm một nửa!"

Ah? Quản lý Shim mặt mũi đỏ lựng! Anh ta không ngờ mình đến muộn, lại rước lấy hình phạt nghiêm khắc như vậy! Như vậy cũng quá là! Thật là vớ vẩn! Bọn họ vất vả cả một năm, thế mà lại... Hơn nữa, anh ta còn liên lụy đến tất cả nhân viên cũng bị giảm một nửa tiền hoa hồng! Việc này khiến anh ta biết giấu mặt vào đâu đây?

"Quản lý Shim, anh có ý kiến gì sao?" Jaemin lạnh lùng hỏi...

"Tôi... Na tổng... việc này cũng quá là..." Trong mắt quản lý Shim tràn đầy lửa giận, nhưng lại không dám nói thành lời!

"Hả? Quản lý Shim đây là có ý kiến sao?" Jaemin đột nhiên cười bí hiểm, như là rất hy vọng ý kiến của người họ Shim này vậy.

"Không... không có..." Quản lý Shim ngồi phịch xuống, tức giận nhưng không dám nói năng gì.

Na Jaemin đột nhiên sa sầm nét mặt, cười đến thật đáng sợ, nói: "Nếu không có, vậy mời quản lý Shim tổng kết công tác niên độ của bộ phận quảng cáo trước! Vỗ tay hoan nghênh!"

Cái gì? Tổng kết công tác niên độ? Cái này... sao không có ai nói cho anh ta một tiếng vậy! Anh ta ngẩng đầu nhìn quản lý Vương ngồi đối diện, người kia nhíu nhíu mày với anh ta, rồi lại lắc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khổ sở.

Sau tiếng vỗ tay thưa thớt, quản lý Shim đành phải đứng dậy, gật đầu đáp lễ với mọi người.

"E hèm!" Quản lý Shim ra sức hắng giọng, sau đó đành phải mở miệng, "Năm nay... là một năm bộ phận quảng cáo chúng tôi phải đối mặt với cải cách và phát triển nhanh! Cũng là một năm chúng tôi xây dựng quan niệm quản lý hoàn toàn mới..."

"Ồ, quản lý Shim, anh tới muộn. Cho nên không nghe được yêu cầu báo cáo. Thư kí Han!" Na Jaemin nhanh chóng cắt đứt những lời sáo rỗng của quản lý Shim! Mở đầu như vậy, trong bản tổng kết mỗi năm hắn đều có thể nhìn thấy! Bản tổng kết công tác niên độ của quản lý Shim phải bỏ đi ba trang đầu mới có thể nhìn thấy nội dung thực chất!

Thư kí Han vội vàng nói: "Yêu cầu của Na tổng là: mỗi bộ phận chỉ cần báo cáo trong một năm qua, đã làm những gì, làm như thế nào, hiệu quả ra sao. Chỉ có ba điểm này. Không cần dài dòng, phải nắm được trọng điểm, lời ít mà ý nhiều!" Cô ta có chút lo lắng mà nhìn anh rể! Thật là! Đã báo với anh ta đầu tiên rồi, sao lại vẫn đến muộn!

Việc này đã bị Na tổng tóm được, thì còn đường sống không? Na tổng nếu biết anh ta ở bên ngoài... thì có còn được yên không?

"Ồ, phải phải phải! Na tổng nói phải!" Quản lý Shim rút khăn tay từ trong túi ra, lau mồ hôi trên trán, theo ý của Jaemin mà nói...

Sau khi cuộc họp chấm dứt, đã là chạng vạng rồi! Na Jaemin vẫn ngồi ở chỗ của mình, từ xa nhìn về phía quản lý Shim vẫn còn đang đứng đó. Người kia thì đang đỏ bừng mặt!

"Quản lý Shim, anh cảm thấy tôi hôm nay phạt anh như vậy có nặng không?" Na Jaemin vô tội hỏi.

Quản lý Shim ngẩng đầu nhìn hắn, trả lời: "Không... không nặng!"

"Ha ha, phải không? Nói cho tôi nghe một chút." Jaemin nở nụ cười, nhận lấy nước trà thư kí Han đưa qua.

"Na tổng..." Thư kí Han vừa định nói, liền bị Na Jaemin chặn lại!

"Sao vậy? Thư kí Han biết?" Ngữ khí trở nên vô cùng nghiêm khắc!

"Không không không, Na tổng, tôi không biết! Tôi không biết!" Thư kí Han vốn định giải vây cho anh rể, sợ tới mức im bặt, chạy trối chết. Cô ta định nhân cơ hội đưa nước trà để thám thính một chút tình hình bên trong, nhưng cũng không thành công.

"Quản lý Shim! Anh cảm thấy thành tích công tác của anh thế nào?" Jaemin không nóng không lạnh hỏi.

Quản lý Shim nghe thấy câu này, liền thành thật trả lời: "Na tổng, thành tích công tác của tôi ngài cũng nghe rồi đấy! Có thể nói là rất rõ ràng! Bộ phận quảng cáo chúng tôi kiếm tiền cho công ty cũng phải là thứ nhất thứ nhì! Thực ra, hôm nay ngài xử phạt tôi, chẳng qua là vì tôi đến muộn mười phút mà thôi! Cho dù tôi không nói, thì quản lý các bộ phận khác có người nào là không cảm thấy bất bình cho tôi?"

"Ha ha ha!" Jaemin đột nhiên cười lớn! Được lắm! Anh ra rốt cuộc cũng dám phản bác!

"Tôi... nói là sự thật! Anh... ngài... cười gì vậy!" Tiếng cười này của hắn lẽ nào là cười nhạo quản lý Shim!

"Điều tôi muốn nói là, nếu bọn họ biết anh lén lút làm việc gì... biết anh ở sau lưng công ty cố ý giao nghiệp vụ quảng cáo cho công ty sáng tạo, anh nói xem bọn họ còn có thể cảm thấy bất bình cho anh hay không?" Na Jaemin cười đến càng bí hiểm! Một đôi mắt sắc bén chiếu về phía quản lý Shim.

Quản lý Shim sợ tới mức run rẩy, mở lớn mắt nhìn Jaemin, lắp bắp nói: "Tôi... đó quả thực là do phương án thiết kế bên sáng tạo bọn họ mạnh hơn chúng ta, nên mới giành... giành mất mấy đơn hàng đó!"

"Ha ha! Anh nghĩ rằng tôi sẽ tùy tiện như vậy nhằm vào một ai đó sao?" Jaemin đột nhiên quát lên, chặn đứng lời giải thích của quản lý Shim.

Quản lý Shim quỳ mọp xuống đất, khóc lóc: "Na tổng! Na tổng tha mạng! Tôi chẳng qua chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền lẻ mà thôi! Ngài đại nhân không so đo với lỗi lầm của tiểu nhân! Mở công ty sáng tạo kia kỳ thực là chủ ý của vợ tôi! Tôi thật sự chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền lẻ mà thôi! Tập đoàn chúng ta lớn như vậy, không tiếc gì chút tiền lẻ đó chứ!"

"Ha ha ha!" Jaemin cười đến mức cả phòng họp như cũng run rẩy theo.

"Na tổng... Na tổng ngài tha cho tôi một lần này đi! Lần sau, lần sau tôi nhất định không dám!" Quản lý Shim sợ tới mức phủ phục ở dưới đất.

"Thư kí Han!" Na Jaemin vừa gọi, thư kí Han lập tức cuống quýt chạy vào, rất hiển nhiên cô ta vẫn ở bên ngoài nghe lén.

"Bố trí người bổ sung phần tiền hoa hồng mà tôi đã khấu trừ của quản lý Shim!" Quay đầu về phía quản lý Shim, "Anh đem phần tiền hoa hồng này chia hoa hồng cho nhân viên bộ phận quảng cáo các anh. Anh nghe đây, tôi giữ anh lại, không phải vì anh có khả năng đến mức nào! Mà là... muốn xem xem lá gan của anh lớn đến mức nào!"

"Cám ơn Na tổng, cám ơn Na tổng!" Quản lý Shim ra sức cúi đầu nhận sai, dáng vẻ này thật sự còn có chút uất ức!

Na Jaemin đứng dậy, cất bước rời đi. Để lại hai người một đứng một quỳ, đều xụi lơ ở đó.

"Anh rể! Na tổng đã biết hết rồi sao?" Thư kí Han trắng bệch mặt hỏi.

Quản lý Shim yếu ớt gật đầu. May mà hôm nay tâm tình Na tổng rất tốt, nếu không, làm sao có chuyện chỉ đơn giản khấu trừ tiền hoa hồng như vậy!

"Anh rể, vậy về sau phải làm thế nào?" Thư kí Han vẻ mặt đau khổ như sắp khóc.

"Còn có thể làm thế nào nữa? Cụp đuôi mà làm người thôi! Đều tại chị gái của cô, cứ nói người ta đều làm như vậy! Không sao đâu không sao đâu! Cái người phụ nữ này, cả ngày chỉ biết chải chuốt làm đẹp! Còn sợ chưa đủ sao! Phải để tôi bị sa thải mới cam lòng!" Quản lý Shim cả người vô lực, ra sức quở trách...

Yoo Hye Won tỉnh dậy, nhìn nhìn đồng hồ, đã là chạng vạng rồi. Cô thấy trên tủ đầu giường có để một chiếc máy tính, liền sửng sốt. Hắn sao lại?

Lập tức chạy đến phòng khách, thư phòng kiểm tra, không thấy bóng dáng hắn đâu.

Vội vàng gọi di động cho hắn, liền nghe thấy thanh âm tràn đầy từ tính nói: "Sao vậy? Nhanh như vậy đã lại nhớ anh rồi sao?"

"Không có... em... chỉ là muốn hỏi anh một chút... Cái máy tính ở trên tủ đầu giường..."

"Ồ, đó là của em. Được rồi, mở cửa cho anh."

Hye Won sửng sốt, vội vàng chạy ra cửa. Cửa vừa mở, oa...

Ôi trời ơi! Hoa hồng xanh. Một bó hoa hồng tràn ngập màu xanh lam. Màu xanh lam no đủ đến mức dường như có thể vắt ra nước, toàn bộ đều là ánh sáng lấp lánh! Thật xinh đẹp động lòng người như chính cái tên của nó!

"Vợ yêu, lễ tình nhân vui vẻ!" Giọng điệu Jaemin tràn đầy từ tính. Tay kia còn cầm một cái túi.

Hye Won bị cảnh trước mắt dọa sợ ngây người! Màu xanh lam yêu kiều càng phát ra sức mê hoặc chết người. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, vì sao lại tặng cô hoa hồng xanh? Loại hoa quý báu như vậy! Là bởi vì nó là do hoa hồng nhuộm màu mà thành sao? Là bởi vì, nó mất đi quá khứ, nên không thể là chính nó nữa. Jaemin sở dĩ tặng cô bó hoa này, chẳng lẽ nguyên nhân là vì cô bị mất trí nhớ sao?

"Vợ yêu, em định để anh bị đóng băng ở bên ngoài như thế này cả đêm sao?" Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, Jaemin cười trêu chọc.

Hye Won vội vàng nhận lấy bó hoa, để hắn nhanh chóng vào nhà. Vội vàng tìm bình hoa, cắm cả bó hoa vào đó.

"Vì sao lại tặng em hoa hồng xanh?" Hye Won vờ như vô tình hỏi.

"Ha ha, bởi vì đây là loại hoa hồng quý báu nhất trong tiệm hoa! Xứng với vợ yêu của anh, quả là thích hợp nhất rồi!" Jaemin ung dung nói. Hắn đang bày những thứ ở trong túi kia lên bàn ăn.

"Thật ra, em cũng giống như bó hoa hồng này vậy." Hye Won đùa nghịch bó hoa, ghé mũi vào ngửi, mùi hương này, không mang theo mùi son phấn nước hoa, chỉ là bản thân hoa hồng đơn thuần, quả thực là hương thơm hợp lòng người.

"Không, em là bông hồng đẹp nhất trong lòng anh!" Na Jaemin bước tới, từ sau lưng ôm trọn lấy thắt lưng Yoo Hye Won.

Hye Won cứng đờ, không được tự nhiên muốn giãy ra, nhưng lại không chống lại được vòng tay của hắn, cô không khỏi có chút ngượng ngùng: "Không phải! Em muốn nói, hoa hồng này ban đầu vốn là màu trắng, bây giờ đã bị nhuộm thành màu xanh lam, mất đi hương sắc ban đầu. Em chẳng phải cũng như vậy sao?"

Jaemin nở nụ cười: "Vợ yêu à, anh tặng em hoa hồng xanh không phải là muốn em khiến anh thấy tội nghiệp! Màu xanh làm cho nó càng thêm căng tràn sức sống! Nhìn thấy nó, anh liền nghĩ đến em! Thần bí như vậy, làm cho anh mê đắm như vậy!"

Ánh mắt có chút đăm chiêu tràn đầy tình yêu.

Yoo Hye Won bị hắn cưng nựng có chút không được tự nhiên, xoay người muốn đẩy vòng tay của hắn, lại khiến hắn giữ càng chặt!

"Anh..."

"Vợ yêu à, có nhớ anh không?" Jaemin tựa đầu vào trán cô, dịu dàng hỏi.

"Anh! Nói gì vậy! Mau thả em ra! Em đi làm chút đồ ăn." Hye Won phụng phịu, có chút bối rối. Hơi thở hắn gần trong gang tấc, khiến cho lòng cô có chút nhộn nhạo.

"Anh hiện giờ chỉ muốn ăn em... buổi trưa vẫn còn... thoải mái chứ..." Jaemin ngậm lấy vành tai cô, tinh tế nhấm nháp.

"Ahhh" Hye Won kêu lên, tiếng kêu này lại có chút yêu kiều. Yoo Hye Won vội vàng vịn vào cánh tay hắn, đề phòng chính mình vì bị hắn gặm cắn trốn tránh không kịp mà ngã nhào.

"Ha ha, em có thể kêu lớn hơn một chút..." Jaemin cười đến rất đắc ý. Bàn tay to bắt đầu du ngoạn trên thân thể cô.

"Jaemin, anh... buông ra... đừng như vậy... chúng ta chẳng phải vừa mới... a--" Hye Won ra sức giãy dụa, lại khiến hắn xâm phạm càng nhiều.

Loạn rồi! Lúc buổi trưa bất tri bất giác đã cùng hắn một lần nữa lên giường, mãi cho đến khi chính mình tỉnh lại cũng không biết phải ngăn lại! Chính mình hoàn toàn bị kỹ xảo của hắn làm lung lay! Đầu óc căn bản là không có không gian để suy nghĩ, chỉ có thể bị động mà hưởng thụ. Hiện giờ, mới qua vài giờ, thế mà hắn lại muốn...

Không! Quyết không thể trầm luân như vậy nữa! Chẳng lẽ cô đã quên chính mình là ai sao? Chẳng lẽ đã quên quan hệ của bọn họ rồi sao?

"Jaemin, đừng! Đừng như vậy! Anh mau thả em ra!" Hye Won lấy hết dũng khí, đẩy mạnh Na Jaemin ra! Cuống cuồng chạy ra phía sau sô pha, đứng từ xa thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn.

Jaemin nhướn mày nhìn cô, nói: "Vợ yêu à, sao anh lại cảm thấy lần này em nằm viện trở về, hình như rất bài xích anh ôm. Có phải là biểu hiện của anh hôm nay không được tốt... làm đau em hay là..."

"Đủ rồi!" Hye Won quả thực nghe không nổi nữa! Hắn có thể đừng nói những lời đen tối như vậy được không? Cô thật muốn nói với hắn! Tôi đã khỏi rồi, hết thảy những loại hành vi trước kia của anh tôi đã nhớ ra hết rồi!

Na Jaemin nheo mắt nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô.

Yoo Hye Won quyết làm đến cùng, ngượng ngùng gượng cười hì hì hai tiếng, nói: "Em đói rồi! Có thể ăn cơm được không?"

Jaemin bí hiểm nở nụ cười, gật gật đầu, nói: "Ok! Vợ yêu nói muốn ăn cơm, đây chính là thánh chỉ! Tiếp theo chính là bữa tối dưới ánh nến cho ngày lễ tình nhân của chúng ta!"

Jaemin vươn tay tắt đèn phòng khách, cả phòng khách đột nhiên một mảng tối

đen!

"Á--" Hye Won cả kinh, đèn vừa tắt, trước mắt cô nhất thời một mảng tối đen.

Một bàn tay to lớn ấm áp ôm lấy vai cô, cười nói: "Đừng sợ, vợ yêu, chồng yêu ở đây."

"Anh tắt đèn làm gì thế!"

"Bữa tối dưới ánh nến, chẳng lẽ lại còn phải bật đèn sao?"

"Vậy sao anh lại đi lên lầu vậy?"

"Phòng ngủ trên lầu có nến!"

Tim Yoo Hye Won như muốn vọt ra khỏi lồng ngực! Cô tin hắn mới là lạ! Hắn nhất định là muốn cái kia... cái tên đê tiện...

"Ui da!" Hye Won vội vàng giả bệnh, ôm bụng.

Na Jaemin lại cười ôm cô lên, dõng dạc nói: "Ừ, vợ yêu, anh biết là em vẫn muốn! Đừng vội, chồng yêu đến đây!"

"Á--không phải, em đau bụng!" Lúc Yoo Hye Won bị ôm lên, có một cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng.

"Đau bụng sao? Yên tâm đi! Vị bác sỹ già kia đã lén nói với anh, em chính xác là do tinh thần! Là vì nhớ anh mà thôi! Yên tâm đi, lát nữa anh sẽ khiến cho em thoải mái đến mức như bay lên tiên! Lại đây, bảo bối! Anh muốn để em trải qua một lễ tình nhân khó quên!" Jaemin cười đến rất đắc ý.

Hye Won cảm giác được chân của cô bị ép đá mở cửa phòng, nháy mắt sau đó, cô liền bị ném lên giường, rơi đến mức hoa mày chóng mặt.

Tiếp đó, cái bóng đen kia liền bắt đầu cởi quần áo, chỉ chốc lát sau, một khối thân thể ấm áp đã áp sát lại.

Hye Won sợ tới mức quên cả chạy trốn. Nói là sợ, không bằng nói cô đã sớm quen với kiểu này rồi! Kế tiếp hắn sẽ hôn mình ở đâu, cô nghĩ đến liền thấy cả người phát sốt. Giây phút hắn tùy ý rong ruổi trên người mình, chính mình quả thực có một cảm giác như bay lên tiên. Không thể không nói, hắn quả thật là một người đàn ông biết làm chuyện yêu đương!

Phi phi phi! Cô hiện giờ sao lại có thể sa đọa đến mức này? Hắn sở dĩ thuần thục như vậy, còn không phải là do phụ nữ đào tạo ra sao! Cái lịch sử làm người ta ghê tởm của hắn, cô chẳng lẽ đã quên rồi sao? Cô sao có thể không biết liêm sỉ như vậy?

"Na Jaemin! Anh có thôi đi không!" Hye Won không thể nhẫn nhịn được nữa, một cước đá văng người đàn ông trên người ra, điên cuồng quát lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro