Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Colby lái xe. Trevor điều hướng. Giao thông xung quanh Denver là một mớ bòng bong khó chịu, vì vậy tâm trạng bên trong xe bán tải đã dịu đi.

Họ lái vào một nhà nghỉ kiểu gia đình khác và ngay lập tức, Colby nhảy ra ngoài để chăm sóc những con ngựa. Edgard giúp đỡ, để Channing và Trevor làm thủ tục. Ngay sau khi họ có chìa khóa, Trevor cũng bỏ cô lại.

Sau khi cô dỡ hành lý, Channing nhận ra tất cả quần áo của cô đều đã bẩn và cô bắt đầu tìm kiếm một phòng giặt là. Trong khi giặt giũ đống đồ đạc, cô viết nhật ký, trút ra nỗi thất vọng. Với Colby. Với Trevor. Với Edgard. Nhưng chủ yếu là với Colby và hành động biến mất của anh ngày hôm nay.

Phải, cô rất tức giận với anh vì đã chọc giận cô vì điều gì đó không phải lỗi của cô. Sau đó đòi hỏi cô phục tùng. Sau khi đã khuất phục được cô và vỗ mông cô, liếm láp âm đạo của cô như một kẻ chết đói, sau khi để cô nằm sấp run rẩy và thút thít van xin theo kiểu địt-em-đi, anh quay bước bỏ đi. Bỏ đi đấy!

Đúng vậy, chính xác là anh không bỏ mặc cô mắc kẹt ở đó. Trevor đã đụ cô một cách kỹ lưỡng, đảm bảo cô ra hai lần trước khi anh đáp ứng nhu cầu của mình. Nhưng thật kỳ lạ khi 'thổi kèn' cho Edgard. Trước hết, anh ấy không cắt bao quy đầu. Thứ hai, anh ấy không bắn vào miệng cô, mà là bằng chính tay anh. Cô có cảm giác anh ấy thất vọng về màn trình diễn của cô.

Giống như anh ấy mong đợi... thứ gì đó tốt hơn. Giống như anh không thể đợi được cho đến lúc kết thúc.

Ừ. Điều đó sẽ khiến cho một cô gái bị mặc cảm.

Ồ chắc rồi, anh ấy thì thầm những điều ngọt ngào vào tai cô bằng giọng Bồ Đào Nha gợi cảm trong khi Trevor địt cô từ phía sau. Nhưng Edgard không hề hôn cô. Hoặc chạm vào cơ thể của cô ở bất cứ nơi nào khác ngoài khuôn mặt của cô. Anh cũng không để tâm lắm đến bộ ngực của cô - hầu hết đàn ông đều điên cuồng hôn và mơn trớn, bú và cắn núm vú của cô. Vì tay cô đã bị trói, tại sao anh không giúp Trevor làm cô ra nhanh hơn bằng cách xoa bóp âm vật của cô?

Cô biết nếu Colby có ở trong phòng, tay anh, miệng anh, buồi của anh – toàn bộ sự chú ý của anh sẽ đổ dồn vào cô.

Phần còn lại của cuộc chơi chỉ kéo dài được hai mươi phút. Phải, cô đã rất tận hưởng, và Trevor là một người tình chu đáo. Nhưng sự thật là, cô nhớ Colby.

Điều đó khiến cô trở nên ngốc nghếch như thế nào? Họ mới chỉ ở bên nhau được hai ngày và cô đã gắn bó với anh như mấy quả gai nhớp nháp khó chịu vướng vào đuôi ngựa.

Tuy nhiên, trong thâm tâm cô biết Colby bị hành vi của mình làm tổn thương. Không phải mấy đòn roi nho nhỏ mà anh dành cho cô, mà là để cô ngồi một mình.

Không biết rằng cô không biết gì hết và tự trách mình.

Người đàn ông ngọt ngào đến khó tin khi anh không khó chịu.

Hai cối đồ dừng lại và cô ném chúng vào máy sấy cùng với một tấm giấy sấy thơm. Khi cô ngồi vào chiếc bàn mi-ca sứt mẻ, những dòng chữ trên tờ giấy chuyển từ tức giận sang suy đoán — thay vì viết về bản thân, cô lại viết về anh. Về họ. Những người cô gặp trong chuyến du hành của mình, những người tốt bụng, khác xa với những người độc miệng mà cô lớn lên cùng.

Tâm trí cô lướt qua một loạt các chi tiết mà cô giấu trong tiềm thức của mình. Một cặp vợ chồng lớn tuổi mà cô thấy trong hàng bia lén lút hôn nhau mùi mẫn. Một cô gái cao bồi che giấu những giọt nước mắt khi cô ấy chải lông và nói chuyện với con ngựa của mình. Những vết bầm tím trên cánh tay của một chàng trai khi anh ta tập  đấu bò với con chó colli của mình. Vẻ mặt suy sụp trên khuôn mặt của một chàng cao bồi trẻ tuổi khi anh ta khao khát nhìn vào cánh cổng thép ngăn cách các đấu thủ với những người muốn tham dự.

Đời thực. Người thật. Channing nhận ra kỳ nghỉ này không phải là để trốn tránh kỳ vọng của cha mẹ cô, hay hành động nổi loạn, ẩn náu một thời gian và sau đó (một cách miễn cưỡng) chấp nhận số phận của mình. Chuyến đi này sẽ là dấu mốc quan trọng trong cuộc đời cô.

Máy sấy kêu vo ve, khiến cô không khỏi say mê. Cô nhìn quanh và mỉm cười. Không đời nào mà cô có thể tin mình sẽ trải nghiệm sự hồi hộp phấn khích trong một phòng giặt tồi tàn ở Colorado.

Cô gấp quần áo và xếp lại vào trong chiếc vali cuốn nhỏ của mình và kéo nó trở lại căn phòng trống. Mười phút sau cô vẫn còn chán. Không ai bảo cô phải ngồi đợi ba người đó về. Cô hoàn toàn có khả năng tự tìm cách tiêu khiển cho riêng mình.

Sau khi chỉnh sửa tóc và trang điểm nhanh chóng, Channing mạo hiểm bước vào màn đêm ấm áp. Dòng xe cộ lao vun vút. Thay vì mùi khí thải nồng nặc, cô ngửi thấy mùi thông. Tiếng hét của trẻ em bị bóp nghẹt phát ra từ hồ bơi ngoài trời phía sau văn phòng nhà nghỉ. Trên con đường bên trái, cô quan sát một vài địa điểm bán đồ ăn nhanh... và bảng hiệu đèn neon của một quán rượu miền Tây có hình một con ngựa thiến rất kiêu hãnh và lộng lẫy.

Yee-haw. Không khó đoán cô sẽ đi theo hướng nào.

***

George Strait thổi kèn om sòm từ dàn loa. Các ly bia được đổ đầy gần như nhanh chóng như khi chúng cạn sạch. Quầy bar có nhiều cao bồi ở mọi lứa tuổi, hình dáng và kích cỡ. Đủ loại mũ đầy màu sắc. Các nữ cao bồi không có nhiều, vì vậy Channing  dành rất nhiều thời gian để chống đỡ với kẻ tán tỉnh. Cô bắt đầu tự hỏi có khôn ngoan không khi đến đây một mình.

Cô cố gắng nuốt một chiếc bánh mì kẹp thịt - không có khoai tây chiên - giữa những ngụm bia Fat Tire. Âm nhạc rất hay, mọi người đang nhảy múa như vũ bão và cô có lẽ sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời nếu cô biết một người nào đó ở đây. Thay vào đó, cô là một người ngoài cuộc.

Cô đơn một lần nữa.

Channing vò nát khăn ăn ở quầy bar của mình và quyết định coi như xong một đêm. Cô  xoay chiếc ghế băng của mình lại và đụng phải Cash Big Crow.

Miệng anh ấy nhếch lên thành một nụ cười rạng rỡ làm bừng sáng cả khuôn mặt anh. "Channing. Tôi tự hỏi có phải là cô không. Các chàng trai ở đâu rồi? "

"Tôi không biết. Họ vứt bỏ tôi tại phòng. Khi tôi cảm thấy nhàm chán khi chờ đợi họ, tôi đi tìm thức ăn và niềm vui."

"Đừng tưởng tượng Colby sẽ trở nên kịch tính thế nào khi biết cô ở đây một mình."

Cô nghiêng người về phía trước và thì thầm, "Vì vậy, đừng nói với anh ấy."

Cash cười khúc khích. "Miễn bình luận, nhưng tôi không muốn chết vì giữ bí mật điều gì đó mà cậu ấy có quyền được biết. "

Có quyền được biết. Cô cau có.

"Có bất kỳ cuộc thi nào đang diễn ra để có thể thêm vào bộ sưu tập danh hiệu của mình không?"

"Không. Một chiếc cúp không phải là một bộ sưu tập, Cash. Không giống như các anh luôn đuổi theo cái khóa thắt lưng sáng bóng tiếp theo và các khoản thanh toán, tôi sẽ bỏ cuộc khi đã dẫn đầu".

"Kế hoạch tốt. Vậy thì, cô có muốn làm vòng trên sàn nhảy không? Tôi hứa là tôi sẽ không thực hiện những động tác chân kỳ lạ như cô thấy ở các buổi tế lễ đâu. "

Cô tinh nghịch kéo bím tóc của anh. "Chắc chắn rồi."

Cash là một vũ công xuất sắc và họ đã cười và nhảy điệu hai-nhịp qua bốn bài hát nhanh. Cần lấy lại hơi thở, Channing dẫn anh ra khỏi sàn nhảy và anh biến mất để trả lời điện thoại di động của mình.

Cô tựa vào một cột gỗ và quan sát chuyển động trên sàn nhảy. Một cặp đôi mặc áo sơ mi đôi miền Tây chắc phải ngoài tám mươi. Cô tự hỏi họ đã ở bên nhau bao lâu. Liệu họ có một gia đình lớn, rất nhiều cháu và chắt không. Hoặc có thể họ từng là người yêu thời trung học và sau khi kết hôn với người khác, họ tìm thấy nhau lần nữa.

Một giọng nam khó chịu cất lên, "Em có muốn nhảy không?"

Channing không quay lại. "Không. Nhưng cảm ơn anh đã hỏi. "

"Tại sao không?"

Mùi hơi thở nồng nặc đến gần hơn rất nhiều.

"Tôi chỉ không muốn."  Nhận lấy gợi ý đi, anh bạn.

"Nghĩ rằng em quá tốt với tôi sao? Em có thể nhảy với tên mọi da đỏ bẩn thỉu đó, nhưng với tôi thì không à? "

Đừng nổi điên trước những lời chế nhạo của hắn ta. Mặc kệ hắn ta đi.

Một bàn tay dính nhớp vòng qua bắp tay của cô và kéo cô sang một bên.

Channing cố gắng rút ra nhưng không có nhiều lực đẩy so với sức của hắn ta. Thật tệ là cô không có chiếc cúp của mình, cô có thể đập hắn ta một trận.

"Có lẽ chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc riêng tư. Ở bên ngoài. Tôi có một chiếc bán tải lớn. Ghế ngồi rất mềm."

Cô chiến đấu với cơn hoảng loạn đang dâng trào. Có rất nhiều người ở đây.

Ai đó sẽ nhận thấy con quái vật có cánh tay chắc khỏe này đã lôi cô ra ngoài cửa, phải không? Chắc chắn, Cash sẽ sớm trở lại. Channing buộc mình phải nhìn vào thằng khốn đang quấy rối mình hơn là co rúm lại.

Nụ cười của gã thấy ớn như bộ tóc của gã. Đôi mắt gã cứng rắn và xấu xa như cái nắm tay của gã. "Có lẽ tôi không nên hỏi. Có lẽ tôi chỉ nên lấy những gì tôi muốn." Ngón tay ngoằn ngoèo, nham nhở của gã trượt xuống giữa cơ thể cô, từ bầu ngực đến rốn cô. "Tôi nghĩ em thích điều đó."

Cô rùng mình vì kinh hãi.

"Hoặc có thể mày nên bỏ bàn tay chết tiệt của mày ra khỏi cô ấy trước khi tao xé nó ra khỏi cơ thể của mày."

Anh chàng béo ục ịch ngửa đầu ra sau và trừng mắt nhìn Colby từ bên dưới vành mũ lưỡi trai bẩn thỉu của hắn ta. "Tao nhìn thấy cô ta trước tiên. Hãy tìm một cô gái khác cho mày đi, cậu bé cừu ạ. "

"Bỏ tay ra khỏi cô ấy ngay. Tao đang không hỏi mày, tao đang nói với mày và tao sẽ không lặp lại. "

Nhận ra sự đe dọa trong giọng điệu của Colby, tay người đàn ông buông xuống như một tảng đá. "Mày lấy cô ta đi. Chúng ta sẽ thấy mày cứng rắn như thế nào khi gã bạn trai da đỏ của cô ta quay lại và đâm mày." Hắn ta chế nhạo và loạng choạng bỏ đi.

Channing phóng người về phía Colby, giấu mặt vào đường cong ấm áp của cổ anh.

"Này, nào, em yêu, cái gì thế này? Em không sao chứ?"

Cô lắc đầu.

Anh hít vào một hơi thở khắc nghiệt. "Cái thằng chết tiệt đó đã chạm vào em ở đâu vậy? Anh sẽ giết hắn ta."

Một lần nữa cô lại lắc đầu.

Anh ôm mặt cô trong tay và nghiêng mặt cô về phía anh. "Vậy thì sao nào?"

"Ôi Chúa ơi, em rất vui vì anh ở đây. Em thật ngu ngốc khi tự mình đến đây nhưng em thấy buồn chán, cô đơn và đói bụng còn anh thì giận em và em biết mình phải là một người phụ nữ cứng rắn và độc lập— "

Ngay lập tức, Colby bịt miệng cô. Nụ hôn của anh là sự pha trộn giữa thoải mái và ngọt ngào và bảo vệ. Khi anh tách ra, Channing cảm thấy nước mắt cô trào ra.

"Em xin lỗi vì ngày hôm nay. Hầu hết thời gian em chỉ không biết mình đang làm gì nữa. Em không phải là một cô gái cao bồi giỏi. Em không cố ý làm cho anh nổi điên. "

"Chà. Chúng ta sẽ tìm ra nó. Nào. Hãy để anh ôm em cho đến khi em bình tĩnh lại. " Anh kéo cô lên sàn nhảy, xoay người cô quanh mình theo ý thích của anh và họ lắc lư theo điệu nhạc của "Love Can Build a Bridge".

"Tốt hơn chưa?" anh thì thầm.

"Nhiều rồi. Cảm ơn anh."

"Không hề gì. Anh cũng xin lỗi về ngày hôm nay, cưng à. "

Cô gật đầu và xích lại gần hơn.

Khi bài hát kết thúc, anh thì thầm, "Anh có phải đá vào mông ai khác tối nay nữa không?"

"Không, tại sao?"

"Gã rác rưởi kia đã nói  gì đó về bạn trai da đỏ của em. "

"Ồ. Ý hắn là Cash. Anh ấy đã bầu bạn với em một lúc. "

"Nhắc anh mua cho anh ấy một ly bia để cảm ơn anh ấy đã quan tâm đến cô gái tuyệt vời của anh."

Channing nghiêng người ra sau và quan sát khuôn mặt của Colby, ẩn trong bóng chiếc mũ cao bồi của anh và bóng tối của quán bar. "Em có thực sự là cô gái tuyệt vời của anh không, Colby?"

"Chắc nịch là vậy. Em là cô gái duy nhất của anh. "

"Em không thích cãi nhau với anh."

"Anh cũng vậy, em yêu."

Sự nhẹ nhõm khiến cô trở nên liều lĩnh và cô dựa xương chậu của mình vào anh và phát hiện ra anh đã cương cứng. "Ừm. Có lẽ em cần bồi dưỡng trách nhiệm làm cô gái tuyệt vời của anh. Lần này anh có thể bỏ mấy cái quất mông đó đi. "

"Channing—"

"Em ghét cái cách  anh bỏ rơi em hôm nay, và chúng ta không giải quyết được gì, đặc biệt là sau cái cách mà anh liếm láp cho em, em đã gần ra—"

Colby gầm gừ và kẹp hai tay vào cái hông đang chuyển động của cô. "Trừ khi em muốn anh địt em ngay tại đây trên sàn nhảy, dừng lại đi, Chan. Anh không đùa đâu. "

"Em cũng không đùa. Em rất nhớ anh. Để em cho anh thấy nhiều như thế nào". Cô kiễng chân lên và lướt môi qua nhịp đập đang dồn dập trong cổ họng anh.

Tối nay anh đã cạo râu sạch sẽ. Một mùi thông thoang thoảng trêu chọc cô từ bên dưới cổ áo sơ mi đầy sao của anh. Cô yêu khuôn hàm vuông vắn, mịn màng của anh và cách anh nhìn cô từ bên dưới đôi lông mi đen dài đến kỳ lạ của mình. Cô thích cách lỗ mũi của anh bùng lên khi anh bị kích thích và khuôn miệng kiên quyết của anh trước khi anh hôn cô. Mọi thứ về người đàn ông mạnh mẽ, gợi cảm, ngọt ngào này đều khiến cô say mê.

Giữa những vết cắn trên cổ anh, cô thì thầm, "Em muốn ở bên anh, Colby. Tay em lướt trên làn da của anh khi da thịt thô ráp của anh cọ xát vào em. Ghì gót chân của em vào cái mông cao bồi của anh khi anh đâm vào đâm ra trong em. Nhìn vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp của anh khi chúng ta chỉ cách nhau một hơi thở. Nếm những nụ hôn của anh. Nhìn thấy má lúm đồng tiền đó lóe lên với em khi em làm điều gì đó khiến anh kích thích. Mồ hôi của anh hòa quyện với mồ hôi của em, và cách mà chúng làm cơ thể chúng ta chà xát vào nhau hoàn hảo ra sao— "

"Đủ rồi," anh nói khàn khàn. "Chúa ơi, anh không có đủ ý chí khi liên quan đến em."

"Và điều đó tồi tệ bởi vì?"

"Bởi vì anh phải hạ nhiệt hoặc nó sẽ kết thúc trước khi bắt đầu. Chết tiệt, cô gái, anh cần phải phân tâm".

Thay vì kéo cô ra từ sàn nhảy như một người đàn ông đang định làm cô khỏa thân, anh chạy đến góc sau của quầy bar bên cạnh những tấm phi tiêu và giới thiệu cô với một số chàng trai khác mà cô nhận ra từ giải đấu.

Bình thường cô không bị ràng buộc trong các tình huống xã giao nhưng tối nay cô cảm thấy ngại ngùng. Đặc biệt là khi Colby ngồi xuống và thay vì tìm cho cô một chiếc ghế khác, anh kéo cô vào lòng. Mông cô vắt ngang đùi anh, cao, gần háng anh.

Một chai bia lủng lẳng trên ngón tay và nếu cô muốn uống, anh sẽ giơ lên cho cô nhâm nhi. Cô thề rằng hơi nóng từ môi anh để lại ấn tượng trên miệng chai, và đôi môi của cô vừa khít với vết lõm đó một cách hoàn hảo.

Việc anh khăng khăng phục vụ cho cô và cho mọi người bạn của anh thấy họ ở cùng nhau không khiến cô cảm thấy như một tài sản. Nó khiến cô cảm thấy đặc biệt. Giống như cô thuộc về anh.

Colby và những người đó nói chuyện cụ thể về chuyến đi và thời gian của họ cũng như ưu và nhược điểm của một số phần thi cưỡi ngựa nhất định. Channing rất chú ý vì điều đó khiến cô bị cuốn hút. Những người phụ nữ khác dường như không quan tâm. Bởi vì họ đã nghe những câu chuyện hàng triệu lần sao? Hay bởi vì những câu chuyện về rodeo đã trở nên cũ xì đối với họ?

Cash ghé qua để đảm bảo rằng cô ổn trước khi anh chúc cả đoàn ngủ ngon. Những người thích tiệc tùng cuồng nhiệt — những chàng cao bồi trẻ trung, mặt mũi tươi tắn, chưa đủ tuổi cạo râu — nhìn Cash với vẻ phẫn nộ vì sống  như một ông già. Cash nháy mắt với cô và sải bước. Channing nhận thấy Cash lịch sự từ chối khỏi nanh vuốt của vài cô nàng cao bồi và bỏ đi một mình. Sao lại vậy nhỉ? Rất ít cao bồi chọn nói không với những phụ nữ sẵn sàng với xác thịt. Chưa bao giờ.

Trong phần sau của cuộc trò chuyện với một nhóm người thi quăng thòng lọng, Colby bắt đầu vuốt nhẹ lên vùng da hở ở lưng dưới nơi áo sơ mi của cô lộ ra khỏi váy. Một cái chạm nhẹ thoáng qua, đáng lẽ phải dễ chịu nhưng lại đẩy một cú đấm mạnh mẽ với hứa hẹn nhục dục. Mỗi cái vuốt ve kéo dài của ngón tay thô ráp của anh có cảm giác như anh đang vuốt ve âm hộ của cô. Không mất nhiều thời gian để quần lót của cô bị thấm ướt.

Thở dài, cô ngọ nguậy đến gần ngực anh hơn.

Anh tinh tế nhích người ra, chỉ để tiếp tục vùi dập các giác quan của cô bằng cuộc tấn công nhàn nhã.

Hai người có thể chơi trò chơi này, Channing nghĩ. Khi cô nhịp nhàng siết chặt hai bờ mông của mình vào đùi Colby, anh dựng dậy nhanh đến mức suýt húc vào mông cô.

Giữa những tiếng huýt sáo và những lời tán dương cao độ cùng những gợi ý cho các vị trí (nằm dài ra trên toa xe kéo ngựa?), Họ đi ra khỏi quán bar ồn ào.

Ngoài trời có không khí se lạnh của vùng núi, cô rùng mình trong chiếc áo phông mỏng.

Colby không để ý. Họ không nói chuyện gì cả cho đến khi ra khỏi con đường chính và khuất trong bóng tối của khu nhà phụ của nhà nghỉ.

Những cây thông sừng sững phía trên họ. Ánh trăng rõ ràng đã khuất bóng.

Colby xoay người Channing lại, áp lưng cô vào vách kim loại khi anh nuốt chửng cô bằng môi, răng và lưỡi. Tay anh bóp vú cô, ngón tay cái mò mẫm trên núm vú căng cứng của cô, đầu gối anh tách hai chân cô ra và anh ấn cái đùi vạm vỡ của mình vào đũng quần cô.

Môi anh lướt đến tai cô. "Anh không thể đợi được. Anh muốn em cả ngày hôm nay. Nó gần như giết anh để rời khỏi em trước đó, để em lại với họ. anh không thể nghĩ gì khác ngoài việc muốn em. Ngay tại đây, ngay bây giờ, Chan. Em yêu, hãy nói có. Anh muốn cảm nhận được em bao xung quanh anh. "

"Vâng. Vâng. Làm ơn đi, Colby. "

"Quấn chân của em qua hông anh." Anh nâng cô lên khỏi mặt đất. "Anh có nói với em rằng anh yêu chiếc váy nhỏ nhắn nghịch ngợm này đến nhường nào chưa? Mmm-mmm. Cần phải đánh giá cao nó vì rất dễ đưa vào." Ngón tay cái của anh quét qua lớp bông ẩm ướt của quần lót cô, rồi ngọ nguậy dưới dây thun co giãn ở dưới chân. Nhận thấy cô đã nóng và trơn trượt, anh rên rỉ. "Cưng à, em nóng lên nhanh như bếp củi của anh. Khiến anh thành một người đàn ông điên cuồng khi mà sự đụng chạm của anh khiến em ướt đẫm".

Điên cuồng vì lời thú nhận gợi cảm của anh, Channing kéo khóa thắt lưng vô địch của anh. Dây kéo đã trượt xuống, nhưng quần jean ôm sát là một vấn đề. "Có lẽ anh cũng nên bắt đầu mặc váy đi, cao bồi, bởi vì không dễ dàng gì khi cởi bỏ chiếc quần jean này. Anh mượn một cái từ Dwight Yoakam à? Chết tiệt, những thứ này thật sự rất chật. "

Colby cười. "Ở một số chỗ còn chật hơn những chỗ khác."

"Không buồn cười đâu! Giúp em đi."

"Đợi đó." Anh đặt cô xuống, móc ngón tay cái vào thắt lưng và giật mạnh. Chất liệu denim cứng và chiếc quần đùi bằng vải nỉ mềm mại trượt xuống đến đầu gối của anh.

Anh bế cô trở lại và gần như ném cô vào tường của tòa nhà.

Phần da thịt đàn ông dài cực kỳ nóng bỏng đó trêu chọc bụng cô, kéo theo một tia dịch nhầy trước rốn cô. Cô ưỡn người, muốn cái cứng rắn đó chôn sâu trong cái lõi  nóng chảy của mình. Bây giờ.

"Ngừng ngọ nguậy đi." Colby đẩy áo phông và áo ngực lên và tận hưởng núm vú của cô. "Chúa ơi, anh yêu bộ ngực của em." Anh hút đủ mạnh để để lại dấu vết. "Anh muốn dành hàng giờ—"

"Không phải hàng giờ và đặc biệt là không phải bây giờ. Geez, sau này anh có thể chơi với chúng cho đến khi chúng rơi ra, nhưng ngay bây giờ, hãy địt em đi, Colby. Chỉ cần khom đầu gối của anh và trượt nó vào sâu bên trong".

"Em chắc chắn có một cái miệng bẩn thỉu. Đó là một trong những điều anh thích nhất ở em. Chà, ngoài cái này. "

Anh chuyển động hông, cúi người xuống tư thế ngồi xổm, và cứ như vậy, anh lấp đầy cô bằng một cú hích mạnh mẽ. Anh nuốt tiếng thút thít của cô bằng một nụ hôn sâu.

Cảm giác cái buồi mạnh mẽ của anh đâm vào bên trong cô, bóng bẩy, dày và nóng rực, khiến cô quên đi lần đầu dấn thân của mình vào chủ nghĩa phô bày cơ thể và mọi thứ ngoài việc thỏa mãn dục vọng của cô đối với người đàn ông này.

Anh chơi cô chậm rãi, đều đặn và liên tục. Hàng lông mu lởm chởm phía trên con c*c của anh chà xát âm vật của cô, tạo ra ma sát mạnh đến mức cô không thể tập trung vào nụ hôn của họ và cô phải dứt ra.

Channing thở hổn hển. Đầu óc cô quay cuồng và đầu cô ngã ngửa vào lớp kim loại mát lạnh, khiến Colby tiếp cận toàn bộ cổ cô. Giống như một tên lửa tầm nhiệt, anh lao vào đúng chỗ; đôi môi ẩm ướt của anh để lại cảm giác nhột nhạt trên làn da cô, càng ngày càng nóng bỏng theo từng cú lướt qua của chiếc lưỡi thiêu đốt của anh.

"Ôi, Chúa ơi, như thế, đừng thay đổi điều gì."

"Thậm chí không như thế này sao?" Lúc đâm lên, anh hơi hếch xương chậu của mình và áp lực tập trung cao hơn đó đã đâm trúng đích.

Âm hộ của cô siết chặt, chất lỏng đó bắt đầu chậm rãi, tăng tốc như một chiếc xe bán tải đang tăng ga, nhanh hơn và nhanh hơn và nhanh hơn và sau đó ầm ầm xuyên qua cô khi cô kiệt sức.

Colby chuyển mình lần nữa, di chuyển qua lại khi răng anh căn nhẹ vào sợi cơ đang căng ra trên cái cổ cong của cô. "Nào, em yêu, lần này hãy đưa anh theo. Hạ xuống, đưa anh vào sâu nhất có thể. " Khi anh ép đầu gối cô ra, cô phản công bằng cách siết chặt các cơ bên trong của mình.

"Chết tiệt. Ừ. Vậy đó, Chan, giữ chặt. " Anh không lao vào nhanh hơn, anh chỉ để cơ thể đang co thắt của cô dỗ dành cơn cực khoái từ anh, kéo anh vào sâu hơn khi họ đung đưa với nhau với cường độ ngọt ngào.

Kiệt sức, một cơn rùng mình thỏa mãn lướt qua anh và cô cảm nhận nó sâu sắc như thể chính cơ thể cô đã tạo ra nó. Với khuôn mặt anh nép vào xương quai xanh của cô, những tiếng thở mệt nhọc của anh thổi mát làn da ẩm ướt của cô.

Anh lẩm bẩm, "Chết tiệt."

"Gì vậy?"

"Không có bao cao su."

"Ôi chết tiệt," cô nói.

"Ừ." Anh quay lại nhìn cô, dường như không quan tâm rằng chiếc mũ của anh đã hoàn toàn bị xiêu vẹo. "Không đúng lúc, hửm?"

"Có lẽ là không." Cô cúi đầu và quan sát những cái nút áo bằng đá trên áo anh.

"Sao nào?" Anh ngửa cằm cô lên. "Em yêu, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu. Được rồi, ý em là, có một chuyện, nó thực sự không sai trái gì. Em có một lời thú nhận và em không muốn anh nổi giận với em".

Đôi mắt anh nheo lại. "Là gì nào?"

Cô buột miệng, "Em đang uống thuốc. Anh có thể nhận ra em không có nhiều kinh nghiệm tình dục và em đã nghe những câu chuyện kinh dị về bệnh tình dục đầy rẫy ngoài kia và em muốn đảm bảo rằng em luôn được bảo vệ trên mọi phương diện. Và chết tiệt. Em xin lỗi. Sau những gì xảy ra với Jared, việc giữ kín thông tin đó có vẻ an toàn hơn".

"Ssh, em yêu, dừng lại đi cưng. Em không cần phải phòng thủ với anh, được chứ? Tin hay không thì tùy, anh hiểu. Và nếu nó làm em thoải mái hơn, anh không ngủ với bất kì người phụ nữ nào mà không đeo bao cao su từ khi anh còn là một cậu thiếu niên  lúc mười sáu tuổi."

"Vậy là anh không nổi điên à?"

"Trời ơi không."

Channing nhắm mắt lại. "Tốt. Cảm ơn anh."

"Anh có thể yêu cầu em một chuyện không?"

"Chắc chắn rồi."

Anh dịch chuyển hông của mình, và một dòng nước ẩm ướt chảy xuống khi anh nới lỏng con c*c đã mềm của mình ra khỏi cơ thể mềm mại của cô. "Khi chỉ có em và anh, chúng ta có thể không xài bao không? Bởi vì chắc chắn anh rất thích cảm giác có em — chỉ có em thôi—trần trụi bao bọc anh. Chẳng có gì trên đời này so được với cảm giác đó."

Cô xoa má mình dọc theo má anh. "Chắc chắn rồi. Nhắc đến em và anh... em sẽ ngủ ở đâu đêm nay? "

"Có lẽ câu hỏi phải là em muốn ngủ ở đâu tối nay?"

"Với anh." Cô cảm thấy anh cười trênmá cô.

"Câu trả lời hay. Chúng ta sẽ ngủ trên toa xe ngựa. Em có cần gì từ phòng trọ trước khi chúng ta đi ngủ không? "

"Giờ chỉ cần bàn chải đánh răng của em và chúng ta đã giải quyết xong vấn đề bao cao su khó chịu đó."

Colby cười khúc khích và đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ. "Em đau không?"

"Một chút."

"Ừm. Chúng ta thực sự chỉ mới ở bên nhau vài ngày thôi sao? "

Cô cứng người lên. "Đúng. Tại sao? Có phải thời gian đang dài lê thê? "

"Không. Lúc đi đường, thời gian thường dài lê thê như một con chó già. Nhưng dường như có em ở bên thì ngược lại. Anh rất vui vì em ở đây, em yêu. "

Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên anh nói những lời ngọt ngào như vậy, nhưng cô sẽ chấp nhận vì đây là lần đầu tiên có người thốt ra với cô.

Cô cười toe toét. "Em cũng vậy, cao bồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro