Chương 24 R

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mặc áo cơ trưởng có được không?" Vương Nhất Bác khẽ hỏi. Cậu biết Tiêu Chiến không mang đồng phục cơ trưởng trong chuyến công tác này, và khi cậu trở lại, cậu đã đặc biệt xem xét tủ quần áo của anh.

"Nếu anh có đồng phục của tiếp viên hàng không, em cũng muốn anh mặc chứ?" Tiêu Chiến đứng dậy cười cười, trần truồng đi đến tủ quần áo.

"Có được không?" Vương Nhất Bác quỳ trên giường, mở to hai mắt nhìn Tiêu Chiến đầy mong đợi.

Tiêu Chiến xoay người, đi lại bên giường, quỳ trước mặt Vương Nhất Bác, ghé vào tai cậu thở dốc nói: "Em muốn xem gì thì em tự đi mua, anh cũng muốn nhìn em mặc."

"..."

Trước khi Vương Nhất Bác vồ lấy anh, Tiêu Chiến đã nhảy trở lại tủ quần áo. Anh do dự một chút, lấy một bộ quần áo cơ trưởng đang treo trên móc, ném lên giường, bắt đầu mặc lại từng cái trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác khoanh tay nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Chiến đang cài nút áo sơ mi, thắt cà vạt và mặc áo khoác cho cơ trưởng. Quản lý Tiêu từng chút từng chút một trở về.

"Còn muốn mặc quần?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hỏi: "Mặc xong liền cởi ra..."

Vương Nhất Bác bật dậy khỏi giường, đi đến trước mặt Tiêu Chiến, bế anh lên. Tiêu Chiến giật mình và vội vàng ôm lấy cổ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến đến chiếc gương soi toàn thân, đặt anh xuống, để anh quay lại nhìn chính mình trong gương. "Quản lý Tiêu, anh có thể dâm như vậy sao?" Vương Nhất Bác đứng phía sau, một tay luồn vào trong áo Tiêu Chiến không ngừng xoa ngực, tay kia giữ lấy hạ thể của Tiêu Chiến vuốt ve lên xuống.

Tiêu Chiến theo bản năng muốn cọ mông xoa nắn côn thịt của Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, vào đi ..." Tiêu Chiến không kìm được.

"Quản lý Tiêu, anh nên gọi em là gì?" Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến thay quần áo, nhưng cậu không định tiến vào dễ dàng như vậy. Trước đây cậu chưa từng chơi như thế này, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Chiến, trong đầu cậu luôn nảy sinh ý nghĩ biến thái. Tiêu Chiến sửng sốt, không biết nên gọi Vương Nhất Bác là gì, cắn môi dưới, suy nghĩ miên man nói: "Bảo bảo?"

"Sai rồi!" Vương Nhất Bác vỗ vào mông anh một cái, tuy không đau nhưng Tiêu Chiến cảm thấy có chút tức giận, và mắt anh đỏ lên ngay lập tức. Làm gì vậy, đã làm đến bước này rồi mà vẫn bị đánh?

"Vậy thì... bạn nhỏ?" Tiêu Chiến cũng tức giận và cố ý gọi Vương Nhất Bác bằng một danh hiệu mà cậu không thích.

"Quản lý Tiêu không biết tốt xấu, em phải dạy cho anh một bài học." Vương Nhất Bác giữ chặt côn thịt, thô lỗ đâm vào lỗ hậu của Tiêu Chiến. Hậu huyệt đã được mở rộng hoàn toàn, mặc dù có thể ăn được côn thịt của Vương Nhất Bác nhưng vẫn có chút đau. Một giọt nước mắt vì đau đớn của Tiêu Chiến rơi xuống ngay lập tức, nhưng nó đã bị khóa lại phía sau anh. Vương Nhất Bác nhanh chóng rút lui khi thấy anh đã quen.

"Em đang làm gì vậy?" Tiêu Chiến bất mãn làm nũng.

"Quản lý Tiêu nên gọi em là gì?" Vương Nhất Bác cười xấu xa, ôm côn thịt cọ xát vào mông Tiêu Chiến.

"Nhắc nhở một chút đi." Tiêu Chiến thẹn quá hoá giận, muốn quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, nhưng lại bị tay cậu ôm chặt.

"Chồng?" Tiêu Chiến ngập ngừng gọi.

Vương Nhất Bác bật cười, ghé vào lỗ tai Tiêu Chiến nói: "Quản lý Tiêu muốn gả cho em sao? Em sẽ cưới anh. Nhưng không phải chuyện này."

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến sắp khóc, thật quá đáng, chuyện này làm sao có thể. Anh đã hứa với Vương Nhất Bác rằng cậu có thể làm bất cứ điều gì, nhưng anh không muốn bắt nạt như vậy.

"Được, được rồi, bảo bảo, em sai rồi. Đừng khóc, đừng khóc." Vương Nhất Bác hôn lên vành tai của Tiêu Chiến, "Gọi em là cơ trưởng Vương."

"Phụt" Tiêu Chiến bật cười khi nghe Vương Nhất Bác nói xong, xoay người vòng tay qua cổ cậu, đặt môi lên khóe miệng cậu hôn hôn rồi nói: "Thưa cơ trưởng Vương, vào đi."

"Tuân lệnh, quản lý Tiêu." Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến lên trên giường và tiến vào trong anh mà không hề do dự.

"Ừm, trước tiên đừng nhúc nhích, để anh chậm rãi làm quen đã." Tiêu Chiến vẫn cảm thấy chỗ đó của Vương Nhất Bác quá lớn, chân anh đau như bị chuột rút.

"Bảo bảo, chỗ đó chật quá." Tiêu Chiến không cho cậu động, cậu phải kìm lại không dám nhúc nhích, nhưng tay và miệng lại không nhàn rỗi chút nào, xoa xoa, gặm cắn từng bộ phận mẫn cảm trên cơ thể Tiêu Chiến.

"Em thật sự là một con sói có đuôi lớn." Tiêu Chiến hít sâu một hơi, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng Vương Nhất Bác.

"Em muốn nuốt chửng anh." Vương Nhất Bác nói xong liền hung hăng cắn vào ngực Tiêu Chiến.

"Chà, đau quá."

"Bảo bảo, ngày thường không thấy anh luyện tập cơ ngực, sao ngực có thể lớn thế này? Còn rất mềm mại."

"Chà... mềm... mềm vẫn được gọi là cơ ngực?" Tiêu Chiến đã dần quen với kích thước của Vương Nhất Bác, "Em động đi."

"Bảo bảo, ngực có sữa không?" Vương Nhất Bác bắt đầu động đậy eo, miệng cũng không nhàn rỗi.

Tiêu Chiến giơ chân định đá Vương Nhất Bác, nhưng cậu đã nắm lấy mắt cá chân của anh ngay khi anh vừa nhấc chân lên.

"Vương Nhất Bác, em có bệnh à? Nếu muốn thì làm, không thì trở về sô pha đi." Anh cũng không phải nữ nhân, Vương Nhất Bác thích ngực lớn, vậy đi tìm nữ nhân đi.

Vương Nhất Bác cũng cảm thấy những gì mình nói có hơi quá đáng, nắm lấy mắt cá chân của Tiêu Chiến, đặt chân anh lên vai mình và dập eo mạnh hơn. Tiêu Chiến cảm thấy nội tạng của mình sắp bị Vương Nhất Bác đục thủng, điều này còn đòi hỏi nhiều hơn so với việc rèn luyện thân thể khi anh lấy giấy chứng nhận ở nước ngoài, nhưng loại vui vẻ này không gì có thể so sánh được. Đặc biệt là với Vương Nhất Bác, nếu phải có một người là thầy trong chuyện này, Vương Nhất Bác chính là người thầy tốt nhất của anh. Anh cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn bị Vương Nhất Bác mở ra. Rõ ràng là Vương Nhất Bác không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng có vẻ như cậu có thể hướng dẫn anh rất tốt.

"Bảo bối, tập trung." Vương Nhất Bác ngậm lấy môi anh, "Có muốn đổi tư thế không?"

"Đổi cái gì?" Tiêu Chiến đặt tay lên hai bên má Vương Nhất Bác bóp vào giữa, mỡ sữa của Vương Nhất Bác bị bóp vào giữa mặt, miệng bĩu ra. Lúc này, Tiêu Chiến rất muốn dùng tay đẩy cái mũi của cậu lên, nhìn chắc phải rất giống một con heo nhỏ màu hồng. Tiêu Chiến bật cười khúc khích.

"Anh đang cười cái gì vậy cục cưng?" Vương Nhất Bác vòng tay ôm lấy hai chân anh đặt ở bên hông, sau đó nắm lấy hai cánh tay của Tiêu Chiến kéo anh lên.

"Quản lý Tiêu, tự mình ngồi dậy di chuyển đi. Em nghỉ ngơi một lát." Vương Nhất Bác nằm xuống giường ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến đang ngồi trên người mình.

"Lúc nãy anh đã nói rồi, vì anh mệt quá nên để em đụ. Không phải là anh không làm được." Tiêu Chiến bắt chước Vương Nhất Bác vươn tay sờ lỗ hậu của cậu. Như bị điện giật, Vương Nhất Bác bắt đầu điên cuồng đỉnh vào điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác, em có... em có yêu anh không ~" Tiêu Chiến vừa hỏi Vương Nhất Bác vừa rên rỉ.

"Còn phải hỏi nữa, quả thực là em yêu anh muốn chết." Vương Nhất Bác vươn tay nhéo eo Tiêu Chiến.

"Vậy thì để anh đụ đi." Tiêu Chiến chỉ là đang nói đùa, anh không quan tâm ai trên ai dưới.

Vương Nhất Bác thì không nói gì, trước đây cậu là trai thẳng, kể cả bây giờ thích Tiêu Chiến, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình là người nằm dưới.

Nhưng nếu Tiêu Chiến muốn, cậu sẵn sàng cắn viên đạn và để anh thử. "Bảo bối, tự mình di chuyển đi."

Vương Nhất Bác hung hăng đỉnh lên. Tiêu Chiến bĩu môi và tự mình di chuyển. Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến thử nghiệm tư thế cưỡi ngựa, và sau một vài động tác, chân anh cảm thấy đau nhức. Chân Tiêu Chiến rất dài, tư thế này thật sự rất khó phát lực, cử động cũng không thoải mái.

"Anh mệt mỏi không muốn động đậy nữa." Tiêu Chiến nằm đè lên người Vương Nhất Bác, bắt đầu giở trò đồi bại. Vương Nhất Bác vỗ nhẹ vào lưng anh và ra hiệu cho anh đứng dậy. Tiêu Chiến ghé vào trên giường, eo xẹp xuống, mông nhếch lên cao. Vương Nhất Bác đỡ lấy côn thịt đâm thẳng vào và di chuyển nhanh chóng. "Quản lý Tiêu, vẫn là để bạn nhỏ hầu hạ anh."

"Ừm, đừng gọi anh là quản lý Tiểu, được không cơ trưởng Vương?" Vương Nhất Bác gọi anh như vậy ở trên giường, sau này làm sao anh có thể nghe thấy trong phòng làm việc. Vương Nhất Bác phớt lờ anh và bắt đầu chạy nước rút nhanh chóng.

"Bảo bối, em bắn vào trong nhé." Vương Nhất Bác cảm thấy cậu và Tiêu Chiến đã gần đến nơi rồi.

"Hừm." Tiêu Chiến không quan tâm đến những gì Vương Nhất Bác nói, anh không thể nói gì ngoài việc ậm ừ.

Sau khi bắn ra, Vương Nhất Bác nằm trên giường, ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau. Từng chút một, cậu dùng miệng hôn xuống lưng anh. "Có sướng không?"

Tiêu Chiến trong lòng trừng cậu một cái, đây là cái loại nói thẳng của nam nhân. Nhưng anh vẫn thành thật trả lời Vương Nhất Bác: "Sướng. Em có muốn đi tắm không?"

"Vậy làm một lần nữa và một lần nữa." Trước khi Tiêu Chiến có thể phản ứng, Vương Nhất Bác đã lật người anh lại và tiếp tục.

Cuối cùng, Tiêu Chiến cũng không biết mình đi ngủ mấy giờ, dù sao bên ngoài trời cũng đã sáng. Toàn thân anh đau nhức, anh thậm chí không thể vào nhà tắm để tắm. Vương Nhất Bác đem khăn ướt xử lý sơ qua, sau đó ôm anh nằm ở trên giường. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tiêu Chiến còn suy nghĩ, hai người đã làm chuyện đó bao nhiêu lần, ba bốn lần, dù sao anh cũng thực sự hiểu được rỗng ruột là như thế nào.

"Vương Nhất Bác, đóng rèm lại, ngày mai đừng có quấy rầy. Anh muốn ngủ cho đến khi tự tỉnh lại." Tiêu Chiến đã ngủ say sau khi nói xong.

Thời điểm Tiêu Chiến tỉnh lại, trời đã hơi tối, anh có chút kinh ngạc, 30 tuổi còn có thể ngủ nhiều như vậy, đêm nay làm sao mà ngủ được nữa? Vương Nhất Bác dậy thật sớm, nhìn Tiêu Chiến ngủ đến tối mịt, cũng không định gọi anh dậy. Cậu ăn mấy cái bánh khi đói bụng, tiếp tục ôm người yêu vào lòng.

"Sao em không đánh thức anh?" Tiêu Chiến nhắm mắt than thở rồi lại vùi mình vào vòng tay cậu.

"Ngủ đi, hôm nay dù sao cũng phải nghỉ ngơi." Vương Nhất Bác liếc nhìn điện thoại của mình, lát nữa có thể gọi đồ ăn giao đến, sau đó ăn cơm xong về cơ bản là có thể ngủ tiếp.

"Anh tỉnh rồi, buổi tối không ngủ được, ngày mai đi làm thì phải làm thế nào?" Tiêu Chiến lăn qua lộn lại cầm điện thoại ở đầu giường kiểm tra xem có tin tức quan trọng nào không.

"Ừ, anh nhất định có thể mệt tới mức ngủ thiếp đi." Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy anh, lấy côn thịt đỉnh đỉnh vào mông anh.

"Cút ra!" Tiêu Chiến đá vào chân Vương Nhất Bác.

"Quản lý Tiêu khi ở trên giường không nói như vậy, anh ấy rất chủ động." Vương Nhất Bác vòng tay ôm eo anh, ghé vào lỗ tai anh thổi khí.

"Anh đói bụng." Tiêu Chiến cảm thấy mình không thể tiếp tục nằm trên giường, nếu không thật sự không cần xuống giường.

"Chậc chậc, thảo nào người ta nói ở tuổi 30 như sói như hổ. Đó là sự thật. Bây giờ em sẽ cho anh ăn." Vương Nhất Bác chuẩn bị chạm vào lỗ hậu của Tiêu Chiến.

"Sao, điên rồi, anh nói anh đói!!" Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, nhanh chóng bật người xuống giường, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã quỳ trên mặt đất. Tiêu Chiến bây giờ mới cảm thấy một cơn đau hành hạ ở thắt lưng.

"Ồ, anh muốn ăn gì? Em gọi đồ ăn mang đến." Vương Nhất Bác dựa vào giường bắt đầu xem phần mềm đặt đồ ăn.

"Lẩu!" Tiêu Chiến mặc áo phông trắng, đang định đi tắm thì lại cúi người lục lọi trên mặt đất tìm quần lót. "Quần lót của anh đâu?"

"Em đã giặt sạch cho anh rồi." Vương Nhất Bác liếc nhìn cặp mông tròn trịa, mịn màng của Tiêu Chiến, khịt mũi rồi lao lên, ôm anh vào lòng.

"Bảo bảo, ăn lẩu được không? Sẽ không đau chứ?" Vương Nhất Bác nhéo nhéo mông anh.

"Buông anh ra! Anh đi tắm." Tiêu Chiến thoát khỏi Vương Nhất Bác, nói với cậu trước khi đi xuống lầu, "Lẩu bò."

Hai người chân trần mặc áo phông trắng ngồi trên thảm trong phòng khách ăn lẩu, mở điều hòa, xem chương trình tạp kỹ sau bữa tối, Tiêu Chiến cảm thấy cuộc sống như thế này thật sự quá thoải mái.

"Tại sao anh lại thích ăn lẩu đến vậy?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

"Về cơ bản anh không gọi món này khi ở một mình. Lẩu chỉ được gọi là lẩu khi có ít nhất hai người ăn. Nó được gọi là Mala Tang khi một người ăn." Tiêu Chiến nhúng một miếng thịt bò và đưa nó đến miệng Vương Nhất Bác.

"Về sau em sẽ ăn cùng anh, được không?" Vương Nhất Bác nhét miếng thịt bò của Tiêu Chiến vào miệng. Tiêu Chiến nghiêm mặt nhìn cậu, lời nói tình cảm của bạn nhỏ này thật sự rất dễ nắm bắt, bất giác gật đầu.

"Có một chuyến bay thuê vào tuần tới. Những người khác đã ra ngoài. Em cùng anh bay?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác và nhướng mày.

"Đương nhiên! Ai thuê máy bay?" Vương Nhất Bác dựa vào gần anh, bụng đã no, còn muốn những chỗ khác cũng no.

"Ông chủ của tập đoàn Thiên Hà." Tiêu Chiến né tránh nụ hôn của Vương Nhất Bác.

"Ông chủ mới đó? Xem ra anh ta còn chưa tới bốn mươi tuổi." Vương Nhất Bác không thành thật sờ lên eo Tiêu Chiến.

"Ba mươi tư tuổi." Tiêu Chiến cong môi, "Thật là tuổi trẻ hứa hẹn. Giá trị con người cũng đã mấy chục tỷ rồi."

"Hâm mộ sao?" Vương Nhất Bác bắt đầu gặm cổ anh.

"Có gì mà phải hâm mộ. Hiện tại anh đang làm rất tốt, anh có nhiều tiền như vậy, không thể nghỉ ngơi, không có thời gian hưởng thụ." Tiêu Chiến quay đầu đi "Em đi đi, lau miệng chưa? Anh còn chưa ăn no đâu. "

"Ồ." Tiêu Chiến còn chưa no là chuyện lớn, Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng dậy, "Ông chủ đó chưa kết hôn đúng không? Có rất nhiều cô gái muốn lấy anh ta."

"Kết hôn rồi, mới đầu năm nay, em không xem tin tức sao? Thật choáng ngợp." Tiêu Chiến nhớ tới đầu năm Vương Nhất Bác còn chưa đến Thượng Hải.

"Trái tim của bao nhiêu cô gái đã tan vỡ." Vương Nhất Bác tặc lưỡi.

"Em quản nhiều quá. Bà xã của anh ta rất xinh đẹp và đảm đang."

"Bà xã của em cũng xinh đẹp và đảm đang." Vương Nhất Bác nghiêng người về phía trước và bắt đầu sờ soạng đùi của Tiêu Chiến một cách không thành thật.

"Cái gì? Em đang muốn nói không được nhiều cô gái đau lòng sao?" Tiêu Chiến cười cười.

"Em không liên quan gì đến chuyện đau lòng của bọn họ." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ăn, miệng bóng loáng, rất muốn nếm thử. "Vợ à, anh no chưa? Đến giờ cho em ăn rồi."

"Cơ trưởng Vương, em ăn chưa đủ sao?" Tiêu Chiến đặt đũa xuống cười, trái tim nhột nhột khi bị Vương Nhất Bác trêu chọc.

"Em sẽ không bao giờ ăn đủ, và cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi khi ăn." Vương Nhất Bác hất Tiêu Chiến xuống như một con hổ đói.

Vương Nhất Bác hôn lên miệng anh, và ngay lập tức kéo quần lót của hai người xuống. Chiếc áo phông của Tiêu Chiến cũng đã được xắn lên tận cằm. Không cần mở rộng phía sau, Vương Nhất Bác vừa hôn một cái, liền cảm giác được dịch thể từ cúc huyệt Tiêu Chiến tiết ra.

Vương Nhất Bác vẫn lo lắng rằng Tiêu Chiến sẽ bị đau, vì vậy cậu đã thực hiện rất nhiều màn dạo đầu. Nhìn thấy Tiêu Chiến đã bắt đầu rên rỉ, Vương Nhất Bác đỡ hạ bộ của cậu tiến vào. Tiêu Chiến dùng hai chân ôm chặt lấy eo cậu, điên cuồng gào thét, vặn vẹo eo theo động tác ra vào của Vương Nhất Bác.

"Bé con, nằm sấp đi." Khi Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến gần đến rồi, để anh nằm trên thảm rồi từ phía sau tiến vào. Hai người bọn họ thích nhất tư thế này, mỗi lần tiến vào đều có thể mài chính xác bộ phận nhạy cảm của Tiêu Chiến.

Trên TV, một nhóm người vẫn đang chơi game và gây ồn ào. Thịt trong nồi vẫn đang nấu, nên nấu một lúc nữa sẽ không ngon. Nhưng Tiêu Chiến không quản được nhiều như vậy, mọi suy nghĩ của anh đều bị Vương Nhất Bác đánh bật, chỉ có bản thân chìm đắm trong dục vọng.

"Quản lý Tiêu, gọi em đi."

"Nói rồi, đừng gọi anh là quản lý Tiêu!" Trong thời gian chưa đầy 24 giờ, với tần suất cao như vậy, Tiêu Chiến có cảm giác bị bội thực. Vương Nhất Bác dường như muốn thu hồi tất cả những món nợ mà anh đã mắc phải trong sa mạc.

"Vương Nhất Bác, chúng ta thực sự nên tách ra." Tiêu Chiến nói, thở hổn hển trong vòng tay cậu.

"Bảo bối, anh không muốn em à?" Tiêu Chiến nhìn lên và thấy đôi mắt cún con của Vương Nhất Bác đang rũ xuống, nhìn anh một cách đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro