32: Hồi ức đại học (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thợ gõ: Dờ

Suốt dọc đường, người đàn ông tự xưng là Ethan này chẳng nói chẳng rằng, chỉ mở miệng thông báo rẽ lối nào khi hai người đi đến ngã rẽ. Bọn họ đã đi ngang qua rất nhiều sòng bạc, quán bar, strip club nguy nga lộng lẫy, thậm chí còn có một nhà thờ với phong cách rất độc đáo. Đi bộ gần một tiếng đồng hồ, ánh đèn rực rỡ của đèn neon dần tan biến, đèn đường chập chờn, hai bên đường xuất hiện những đống gạch xám, nhà xưởng lớn, nhà kho bê tông, những khung cửa sổ tối đen. Chúng hoàn toàn đối lập với sự náo nhiệt trước đó, đây giống như là một khu công nghiệp.

Chân Văn Địch hơi tê, cậu tìm một cái trụ cứu hỏa trên đường rồi ngồi xuống. Văn Địch nhìn ngó xung quanh, đèn đường hỏng mất hai cái nên không thể nhìn rõ bảng hiệu của nhà xưởng, điều duy nhất có thể khẳng định chính là quanh đây không có quán bar nào cả. Cậu nhìn người đàn ông với vẻ nghi ngờ: "Anh chắc là đi đúng đường chứ?"

Sự im lặng của anh ta khiến cậu hoảng sợ.

"Cái gì?! Lẽ nào anh không biết đường?!" Nỗi buồn bã trào lên trong ngực, tia hy vọng nhỏ nhoi của cậu đã bị dập tắt, quả nhiên thế giới này rất ghét cậu: "Thế mà anh còn tự nhận là có trí nhớ bản đồ rất tốt!"

"Có lẽ tôi đã nhìn nhầm con số nào đó trên đường." Cuối cùng anh ta cũng thừa nhận: "Sau đó đã rẽ sớm một con phố."

Những ký ức đau thương của Văn Địch hiện lên trước mắt như đèn kéo quân: Cậu vừa mới bị tình đầu năm năm trời cho đi đày thành người thứ ba, bị cướp hết tài sản trên người, vất vả lắm mới có một tên đàn ông chịu bồi thường cho cậu thì bây giờ lại lạc đường!

Văn Địch lườm anh ta một cách hung ác. Cậu sao có thể say rượu đến mức tin tưởng một người lạ thế này? Thậm chí cậu còn không biết tên thật của anh ta!

Nhìn xung quanh hoang vắng không một bóng người, Văn Địch tự dưng nổi cả da gà. Cậu nhìn anh ta đầy cảnh giác: "Anh lừa tôi đến đến để giết người phi tang xác à? Tôi nói cho anh nghe, tôi làm gì có tiền! Tôi bỏ hết cả tài sản ra để cứu anh rồi! Làm người phải có giới hạn chứ!"

Người đàn ông quá lười để chứng minh bản thân trong sạch. Anh ta suy nghĩ một lát rồi nói một câu khiến Văn Địch càng thêm tuyệt vọng: "Chỗ này về đêm rất hoang vắng, không biết liệu có gặp tình huống như vừa rồi không. Chúng ta nên đi ngược về Đại Lộ Las Vegas thì hơn, đó là trung tâm thành phố nên tình hình an ninh tốt, ít nhất phải tìm một nơi để nghỉ ngơi đã."

Đi. Ngược. Về.

Văn Địch muốn đào một cái huyệt tại chỗ rồi nhắm mắt xuôi tay.

"Đi thôi." Anh ta nói.

Văn Địch vừa tức vừa buồn, nếu không cần giữ thể lực thì cậu đã nghiền nát đầu tên này thành thức ăn gia súc rồi.

"Đợi chút," Cậu chậm rãi đứng dậy, "Để tôi xả stress một lát, không thì tôi sẽ muốn tự sát."

Anh ta nhìn cậu đầy cảnh giác, "Cậu định làm gì?"

Văn Địch đi đến cửa một nhà xưởng, bức tường trắng bao quanh trở nên âm u dưới ánh trăng, bên trong tĩnh lặng như chết chóc. Cậu đưa hai tay lên miệng, hít một hơi thật sâu rồi hét vào bên trong: "Hà Văn Hiên, tên đốn mạt, khốn kiếp, hạng mạt rệp ăn cơm thừa, bỉ ổi, kiêu căng, thiển cận, gan bé tí tẹo, tên ăn nhờ ở đậu cậy có quyền hiếp đáp người khác; thằng khốn bại hoại đê hèn tự nghĩ mình đáng thương, đồ khom lưng uốn gối, lá mặt lá trái; đồ ăn mày, nhu nhược, khốn nạn, thằng chó lương tâm bé không bằng cái ráy tai; chỉ nhìn thôi cũng khiến mắt tôi chảy máu, nhổ nước bọt vào mặt anh còn sợ bẩn mồm tôi!"

Những từ ngữ duyên dáng tuôn ra như thác đổ từ trên cao xuống, cuồn cuộn không dứt.

Lông mày của người đàn ông nhíu chặt lại, lần đầu tiên khuôn mặt trầm lặng hiện lên một chút gợn sóng, giống như Văn Địch vừa bôi một bãi nôn lên mặt anh ta.

Văn Địch tiếp tục chửi bới tận ba phút, chửi từ bạn trai cũ tới bọn cướp giật, chửi từ tổ tiên của bạn trai cũ tới ông trời. Đến khi giọng cậu khàn đi, lúc này mới dừng lại để hít thở.

Người đàn ông hỏi một cách thật lòng: "Cậu học khoa Văn mà sao chửi bới độc địa như vậy?"

Cậu lườm anh ta một phát: "Học Văn là để tăng thêm vốn từ vựng chửi nhau mà?"

Người đàn ông phớt lờ phát ngôn khi sư diệt tổ của cậu, thở dài nói: "Được rồi, chửi xong chưa?"

"Cũng tàm tạm," Văn Địch nói: "Anh có muốn thử vài câu không?"

Ánh mắt anh ta nhìn cậu như thể nhìn một kẻ điên: "Làm gì cơ?"

"Anh không có chuyện gì phiền muộn sao? Chúng ta vừa gặp cướp đấy! Hét mấy câu thử xem, hét lên sẽ thoải mái hơn," Văn Địch kéo cánh tay anh ta, "Vừa hay chỗ này không có ai cả, cơ hội ngàn năm có một. Thử đi thử đi."

Người đàn ông lắc đầu. Đã cuốc bộ hai tiếng đồng hồ mà sao người này vẫn còn hăng hái như vậy? Quá trình chuyển hóa cồn chậm đến thế ư?

"Vừa nhìn đã biết là thường ngày anh sống rất bí bách," Văn Địch đánh vào người anh ta một phát: "Hét lên đi mà! Cho dù có người nghe thấy đi nữa thì cũng có ai quen biết anh đâu."

Người đàn ông rút cánh tay ra, do dự một lát rồi đưa tay lên cạnh miệng. Văn Địch gật đầu: "Đúng là như thế."

Sau đó anh ta nói to bằng tiếng Anh: "Xin lỗi, nếu như có ai nghe thấy thì đừng để ý. Cậu trai này vừa bị người yêu đá, đầu óc không được bình thường!"

Văn Địch vội vàng bịt miệng anh ta lại, nổi giận đùng đùng: "Mẹ kiếp anh nói linh tinh gì vậy!"

Người đàn ông cúi xuống nhìn cậu, giọng nói trở về âm lượng bình thường, vì đang nói qua bàn tay của Văn Địch nên không được rõ ràng cho lắm: "Tôi tổng kết lại không đúng sao?"

Văn Địch nhận ra anh ta đã nghe được cuộc đối thoại giữa mình và Hà Văn Hiên, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ai bị đá? Tôi đá hắn ta thì có!"

Người đàn ông không đáp, Văn Địch sắp nghiến vỡ răng mất. Nếu như không vì 700 đô, vì cậu mù đường, vì người đàn ông này rất cao to đánh không lại - thì cậu đã liều một trận sống mái với anh ta.

Mắt nhìn người của cậu bị làm sao vậy, chọn đúng người gây tăng xông nhất trong một quán bar đông nghịt toàn người!

Anh ta nắm cổ tay của Văn Địch rồi gỡ ra: "Bây giờ đi được chưa?"

Văn Địch vẫn lườm khét lẹt, cậu đã tức muốn điên lên rồi nhưng cổ họng lại bị chặn ngang. Anh ta hất tay cậu ra rồi quay người đi ra đường lớn. Tuy Văn Địch rất bực bội nhưng vẫn không cãi lại.

Đi qua ba con phố, lúc này Văn Địch mới trút bất mãn trong lòng ra: "Có phải anh chưa từng gặp trắc trở gì trong đời không?"

Không biết là anh ta không nghe thấy hay là lười đáp lại.

"Vừa nhìn là biết ngay," Văn Địch nói: "Chẳng có lòng đồng cảm với người khác gì cả."

"Tôi chỉ cho rằng hét lên cũng không giải quyết được gì." Là lười đáp lại.

"Thôi xin, anh không có là không có," Văn Địch nói: "Cho dù có thì cũng có mất mặt bằng tôi không?"

Một lát sau, anh ta đáp: "Chỉ là bạn trai kết hôn thôi mà?"

"Đù má," Câu này được nói ra từ miệng người khác thì tăng sát thương gấp bội. Văn Địch ôm lấy ngực, "Anh biết năm năm qua tôi đã đối xử với hắn ta như thế nào không?"

Con đường trở về quá dài, đủ cho Văn Địch kể hết từ lúc tham gia tập quân sự đến tận món quà sinh nhật bất ngờ. Cậu càng kể càng cảm thấy bản thân quá uất ức. Đối xử chân thành những năm năm trời, vậy mà trong mắt người ta, cậu chỉ là một tên bảo mẫu quá thừa thãi để làm tình nhân, quá thiếu sót để làm bạn đời, ăn thì chán mà vứt thì phí.

Người đàn ông không cắt lời cậu. Cho đến khi ánh đèn neon của đường phố Las Vegas lọt vào tầm mắt, Văn Địch kết thúc lịch sử đầy máu và nước mắt suốt năm năm qua, lúc này anh ta mới mở miệng: "Tôi rất ngưỡng mộ bạn trai cũ của cậu."

"Đù má," Văn Địch nói: "Không biết an ủi người khác thì đừng mở miệng."

Đương nhiên là anh ta không nghe lời cậu: "Gặp được một người yêu mình hết lòng là một chuyện có xác suất cực kỳ nhỏ," Anh ta tiếp tục: "Nếu cậu ta đã vứt bỏ cậu như vậy thì người mất mặt chính là cậu ta, đâu có liên quan gì đến cậu?"

Văn Địch á khẩu. Cậu đã chuẩn bị tâm lý để nghe anh ta châm chọc, không ngờ đối phương lại nói như vậy. Có lẽ là do tên bạn trai cũ đã kéo tụt sự kỳ vọng của cậu, sau khi so sánh, cậu thấy hơi cảm động: "Không ngờ anh cũng biết nói mấy câu tiếng người."

Ánh mắt sắc lẹm của anh ta nhìn cậu.

"Nhưng mà," Văn Địch nói: "Đó không phải là chuyện khiến tôi cảm thấy mất mặt."

Người đàn ông im lặng. Từ lúc bắt đầu, người này đã liên tục nguyền rủa, chửi bới bạn trai cũ không bằng một con súc vật, chẳng lẽ không phải vì chuyện cậu ta kết hôn?

"Cha mẹ anh làm nghề gì?" Văn Địch hỏi.

Câu hỏi này thật là đột ngột nhưng anh ta vẫn trả lời: "Đều là giáo sư đại học."

Văn Địch gật đầu xuýt xoa: "Tốt nhỉ. Khi người khác hỏi về nghề nghiệp của cha mẹ, anh đều trả lời đầy phóng khoáng phải không."

Người đàn ông cảm thấy câu này thật kỳ lạ: "Cha mẹ cậu làm gì?"

"Bán đồ ăn sáng."

"Cậu cũng trả lời rất phóng khoáng đấy thôi? Cha mẹ làm nghề gì thì có sao đâu?"

"Đúng là không sao cả," Văn Địch nói: "Tôi của năm 21 tuổi thấy không sao, nhưng năm 16 tuổi, tôi cảm thấy đó là một vấn đề rất lớn."

Cậu ngập ngừng, có lẽ là đang nhớ về quá khứ, khóe miệng không còn tươi cười nữa: "Lúc tôi với Hà... bạn trai cũ của tôi yêu nhau, tôi cũng theo hắn đến những buổi tụ tập bạn bè. Xung quanh hắn đều là con trai của những chủ tịch công ty, ông chủ, giám đốc... Lúc ăn cơm, bọn họ hỏi nhà tôi làm gì..." Văn Địch cắn da bên trong má, "Tôi bảo bố mẹ tôi là bác sĩ."

Người đàn ông không phát biểu ý kiến gì cả, lại quay về làm một thính giả im lặng.

"Sau đó, để lấp liếm cho lời nói dối ấy mà tôi đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu về bác sĩ. Bố mẹ tôi học đại học nào, chuyên khoa gì, sở trưởng là phẫu thuật là ở đâu, thứ mấy trực ban, gặp phải bệnh nhân phiền toái gì.. Tôi đều bịa ra hết, còn chi tiết hơn cả tiểu thuyết," Văn Địch nói: "Có nực cười không, trước khi lên cấp ba, tôi còn tưởng tôi là đứa con yêu bố mẹ nhất trên thế giới này."

Những chuyện sau đó hơi khó mở miệng, Văn Địch phải nắm vào vạt áo mới có thể tiếp tục kể.

"Tôi cứ nghĩ câu chuyện mình bịa ra không có sơ hở, kết quả là sau khi tôi biết chuyện bạn trai sắp kết hôn, hắn nhắc đến việc xét hồ sơ du học hồi trước," Nói mãi nói mãi, Văn Địch đưa tay lên ôm đầu: "Hắn biết từ lâu rồi! Biết ngay từ hồi cấp ba! Bao nhiêu năm qua, hắn ta cứ đứng nhìn tôi đóng vai một đứa con trai có bố mẹ là bác sĩ, sau lưng thì lôi tôi ra làm trò cười với bạn bè. Anh có biết điều ấy nghĩa là gì không?"

Người đàn ông không biết nên trả lời thế nào, đành phải lắc đầu.

"Tất cả đều bị phá hủy rồi." Văn Địch nói: "Đến cả một chút ký ức đáng lưu giữ cuối cùng cũng bị phá hủy rồi."

Chẳng hạn như có một năm sinh nhật cậu, Hà Văn Hiên mời cậu đến nhà hàng cao cấp để ăn cơm. Bọn họ ngồi bên cửa kính sát đất của tầng thượng tòa nhà, ánh đèn của toàn thành phố đều ở dưới chân, ánh sáng và âm nhạc đều khiến lòng người mê say. Chỉ là từ lúc bắt đầu ngồi xuống, tất cả đều trở không ăn khớp.

Lúc Văn Địch ngồi xuống, cậu tự lấy tay kéo ghế vào. Hà Văn Hiên ở đối diện nhắc nhở cậu, lúc ấy cậu mới nhận ra phía sau mình có một nhân viên phục vụ. Lúc phục vụ rót rượu, Văn Địch nâng ly rượu ấy lên theo bản năng, để sát miệng ly vào miệng chai. Phục vụ đến thu dọn, cậu đưa chiếc đĩa trống của mình bỏ vào khay.

Hà Văn Hiên vẫn luôn nhìn cậu, Văn Địch hỏi sao vậy, đối phương cười nói: "Cảm thấy em thật đáng yêu."

Lúc ấy cậu cho rằng đó là sự ngọt ngào của tình đầu, bây giờ nhớ lại - ánh mắt ấy không phải yêu thích, mà là cảm thấy mất mặt.

"Anh có biết cảm giác ấy không?" Văn Địch hỏi: "Anh bỗng nhiên nhận ra người đó không giống như trong tưởng tượng của anh, sau đó khi anh nhớ lại những ký ức đẹp đẽ trong quá khứ, phát hiện ra chúng đã bị phá hủy cả rồi."

Người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi biết."

Văn Địch không biết về quá khứ của người này, nhưng nghe giọng điệu và thái độ của anh ta bỗng khiến cậu nhận ra, anh ta thật sự đồng cảm với chuyện này.

"Tôi đã từ chối làm con trai của bố mẹ tôi chỉ vì loại người ấy." Văn Địch nói: "Kết hôn, đi trao đổi, xét hồ sơ du học, tất cả những chuyện đó đều đáng ghét, đều biến thái - nhưng đó là lựa chọn của hắn ta. Chỉ riêng việc này là sai lầm của tôi. Mỗi lần gặp hắn ta, tôi đều nhớ ra rằng mình là một tên lừa đảo đã ruồng bỏ chính cha mẹ của mình. Tôi chửi bới hắn độc địa như vậy cũng là do cảm thấy thất vọng về bản thân."

Trời đã tờ mờ sáng, đáng ra phải là thời gian yên tĩnh nhưng đại lộ vẫn đèn đóm rực rỡ, những du khách bị lệch múi giờ vẫn còn đang cuồng hoan trong những sòng bạc. Đây vốn dĩ là một thành phố không ngủ để cho mọi người gạt hết phiền muộn, thế nhưng người bên cạnh lại đang chìm trong sự sám hối.

Sau đó người đàn ông nói: "Cậu không cần phải nghĩ như vậy."

Hiếm khi Văn Địch mới nghe thấy anh ta phát biểu ý kiến. Cậu giật mình, tất cả sự mệt mỏi do thức thâu đêm bỗng tan biến hết.

"Cậu không nói về nghề nghiệp của bố mẹ, chẳng phải vì họ đã không tạo ra bầu không khí phù hợp để cậu nói hay sao?" Người đàn ông nói: "Họ gây áp lực cho cậu, khiến cậu cảm thấy mình không thể nói ra sự thật. Tất cả là lỗi của họ, cậu ôm lỗi lầm về mình làm gì?"

Không biết vì sao, chỉ với mấy câu đơn giản mà khiến cho mây đen trong tim Văn Địch đã tan đi. Cậu thấy lòng thoải mái hơn, rồi lại thầm sợ hãi vì cảm giác thư thái ấy.

Có phải cậu đã thoát ra khỏi sự hối lỗi một cách quá dễ dàng hay không? Liệu có phải cậu đã luôn tìm kiếm một cái cớ để có thể vứt bỏ quá khứ?

"Đừng có hối lỗi mãi như vậy," Người đàn ông nói: "Chăm đổ tội lên đầu người khác đi."

Câu nói này khiến Văn Địch bật cười. Lòng cậu thấy cảm kích và kính phục: "Nếu tôi được như anh thì tốt quá, muốn nói gì thì nói nấy, đẩy tất cả cảm xúc lên đầu người khác. Sống như vậy thoải mái hơn biết bao nhiêu."

Người đàn ông gật đầu đồng tình với kiểu thái độ này, đồng thời còn ví dụ thực tiễn luôn. Sau đó anh ta nói: "Nhưng như vậy rất cô đơn."

"Vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, đó là hậu quả của việc không tuân theo quy tắc giao tiếp xã hội," Người đàn ông nói: "Người khác sẽ cảm thấy mình rất lập dị."

Văn Địch đút tay vào trong túi, nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nhíu mày nói: "Nhưng cái chuyện lập dị hay không đâu có cố định?"

"Không cố định?"

"Lập dị, điên cuồng, tầm thường, những điều đó không phải là công thức Toán học, nó không bao giờ là hằng định bất biến." Văn Địch nói: "Người cảm thấy lập dị là bình thường sẽ xuất hiện, người cảm thấy kẻ điên có sức hấp dẫn sẽ xuất hiện, người cảm thấy kẻ tầm thường rất phi thường sẽ xuất hiện..." Cậu dừng lại một lát rồi chỉ vào mình và anh ta: "Người cảm thấy ai đó nói dối là do có nỗi khổ tâm sẽ xuất hiện, đó chẳng phải là điều tuyệt vời nhất của sự tương ngộ giữa người với người hay sao?"

Anh ta nhìn cậu rồi hỏi: "Vậy cậu nghĩ tôi là người như thế nào?"

Văn Địch ngẫm nghĩ rồi đáp: "Một người đặc biệt."

"Nghe xuôi tai hơn lập dị nhiều."

Văn Địch tỏ ra tự hào về khả năng tìm từ tạo câu của mình, cậu an ủi anh ta: "Cho dù thế nào, cha mẹ sẽ không bao giờ thấy anh kỳ lạ đâu. Có người nhà ủng hộ thì sẽ không cảm thấy quá cô đơn."

"Vậy thì chưa chắc đâu."

Văn Địch nhìn ánh đèn hắt lên sườn mặt của anh ta: "Anh gặp chuyện gì sao?"

Người đàn ông không trả lời, vừa đi vừa tỏ ra lưỡng lự, sau khi rẽ ngoặt, hai người tiến vào Đại Lộ Las Vegas.

"Nói cho tôi biết đi." Văn Địch nói: "Tôi kể hết cả bí mật áp đáy hòm cho anh rồi, kể cho tôi nghe thì có sao đâu?"

Hai bên của đại lộ đều có những tòa kiến trúc san sát nhau, ở giữa là một công viên nhỏ. Giây phút nhìn thấy ghế dài, Văn Địch như được ân xá, cậu ngồi xuống đó mặc kệ bụi bẩn. Cậu nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, ánh mắt trầm lặng như đè nặng lên người cậu, ánh sáng trong đôi con ngươi ấy thấp thoáng ẩn hiện như là đang cân đo đong đếm sự mạo hiểm. Ngay khi Văn Địch nghĩ rằng trò chơi thi xem ai im lặng lâu hơn này sẽ phải kéo dài mãi thì anh ta lại lên tiếng.

"Cậu đã come out với gia đình chưa?"

Văn Địch: "Ồ, hóa ra là chuyện này. Bố mẹ anh phản đối dữ dội lắm phải không?"

"Tư tưởng của thế hệ trước có hạn chế, họ không chấp nhận cũng là bình thường." Văn Địch nói: "Bố mẹ tôi đều là người rất tốt bụng nhưng tôi cũng không dám come out với họ. Bố mẹ anh đã làm gì? Tức giận mắng chửi hay là khóc lóc cầu xin anh kết hôn?"

"Tổng hợp cả hai." Người đàn ông nói: "Tôi bắt buộc phải cưới cô gái mà ông ấy cảm thấy ưng ý, một tháng qua toàn là đi xem mắt."

Văn Địch tỏ ra thông cảm: "Đúng là rất khó xử."

"Sau đó..." Người đàn ông nói: "Tôi phát hiện ra một chuyện."

Anh ta thuật lại cuộc trò chuyện với mẹ kế. Giữa luồng khí nóng nực của vùng đất sa mạc, Văn Địch đột nhiên cảm rét run. Cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết phải an ủi đối phương như thế nào. Sự phản bội từ người nhà không giống với người yêu, truyền thống của Đông Á khiến cho người ta rất khó để có thể đoạn tuyệt quan hệ.

Người đàn ông không trông mong cậu có thể động viên mình, chỉ tiếp tục nói: "Tôi không biết quan hệ của chúng tôi sẽ trở thành như thế nào, ông ấy không thể chấp nhận xu hướng tính dục của tôi, tôi cũng không thể chấp nhận chuyện kết hôn của ông ấy..."

Văn Địch nhìn anh ta, đột nhiên nói: "Hay là anh tìm một người con trai để kết hôn đi."

Đối phương sửng sốt.

Sao đột nhiên lại có ý tưởng như vậy?

"Hôn nhân đồng giới ở đây là hợp pháp mà," Văn Địch nói: "Anh cưới rồi chẳng lẽ bố anh còn tiếp tục ép đi xem mắt? Anh cứ chứng minh cho ông ấy thấy rằng xu hướng tính dục là không thể thay đổi, ông ấy đừng nghĩ tới chuyện nhúng tay vào việc kết hôn của anh. Vả lại, ông ấy đã tiền trảm hậu tấu kết hôn một lần rồi, anh cũng làm như vậy đi."

Cậu nói như thể kết hôn chẳng qua chỉ là ra chợ mua hành.

"Tôi kết hôn với người khác để trả thù?" Người đàn ông nói: "Vậy thì chẳng phải là quá ấu trĩ hay sao?"

"Ấu trĩ thì đã làm sao? Vừa nhìn đã biết anh chưa bao giờ làm chuyện gì ấu trĩ." Nói nhảm nhí một cách đầy đủ trật tự là năng lực đặc biệt của Văn Địch, "Cuộc đời chưa từng chệch khỏi quỹ đạo thì đó chưa phải là cuộc đời."

Câu nói này thật hoang đường, nhưng từ tối hôm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện hoang đường rồi, thế cho nên sự hoang đường hiện tại đã có đầy đủ tính hợp lý. Người đàn ông thật sự nghiêm túc suy nghĩ theo tư duy của Văn Địch: "Cứ cho rằng lời cậu nói là hợp lý, vậy thì tôi phải đi đâu để tìm đối tượng kết hôn? Lẽ nào người đồng tính muốn kết hôn đang chạy khắp đường phố Las Vegas hay sao?"

Nếu như là lúc tỉnh táo thì Văn Địch sẽ không bao giờ nói ra những lời này. Nhưng đêm hôm nay, bắt đầu từ lúc ở quán bar, lý trí của cậu đã rơi vào trạng thái mơ màng, cuộc gọi với Hà Văn Hiên vẫn quanh quẩn trong đầu: "Tôi này."

Người đàn ông nhìn cậu trai mà mình mới quen được một buổi tối.

"Anh muốn tuyên chiến với bố mình, tôi muốn cho bạn trai cũ biết mặt, chẳng phải là vừa hay? Với lại anh nhìn phía trước đi," Văn Địch chỉ vào tòa nhà gạch xám bên cạnh công viên, "Marriage License Bureau, chúng ta vừa lúc đi tới nơi đăng ký, đây không phải ý trời thì là gì nữa?"

Bất chợt, một tia nắng ban mai xuất hiện ở phía chân trời. Sắc màu của ánh đèn neon dần tan biến, đèn đường cũng bất giác không còn sáng nữa, giống như là đang nhường đường cho ánh nắng. Mặt cỏ chậm rãi thức giấc dưới tia nắng, không khí tươi mát dậy lên hương hoa và mùi ẩm ướt của mặt đất. Thành phố bận rộn và náo nhiệt bỗng trở nên thật tĩnh lặng vào khoảnh khắc này.

Nắng lên rồi, kim đồng hồ dần nhích sang một ngày mới.

Người đàn ông nhìn chân trời nhuộm ánh vàng kim, đột nhiên lên tiếng: "Được," Anh ta nói: "Chúng ta cưới nhau đi."

Văn phòng đăng ký kết hôn của Las Vegas hoạt động từ 8 giờ sáng đến nửa đêm, chỉ cần điền xong giấy tờ, ngay trong ngày hôm ấy là có thể nhận được giấy chứng nhận kết hôn.

Sau đó, tìm một người làm chứng để cử hành hôn lễ, người làm chứng ký tên lên giấy chứng nhận, giấy sẽ được gửi về văn phòng để tiến hành đăng ký, như vậy là đã trở thành bạn đời hợp pháp.

Hôn lễ và người làm chứng rất dễ giải quyết. Gần như tất cả khách sạn trong thành phố này đều cung cấp nhiều dịch vụ hôn lễ rất đa dạng. Có tiệc cưới xa hoa trong khách sạn, có nghi thức đơn giản ở nhà thờ, thậm chí còn có cả trải nghiệm chạy trốn khiến adrenaline trong cơ thể trào dâng - máy bay trực thăng sẽ chở đôi vợ chồng mới cưới vượt qua Đại Lộ Las Vegas, bay qua con đập Hoover, bay qua Grand Canyon. Ở bầu trời phía trên những mỏm đá lởm chởm, đôi bạn đời vừa kết hôn sẽ cùng cụng ly chúc mừng thắng lợi.

Kết hôn quá dễ dàng, cho nên tỷ lệ kết hôn chớp nhoáng ở đây là cao nhất toàn nước Mỹ.

Chỉ có một vấn đề duy nhất.

"Chúng ta không có tiền." Người đàn ông nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro