30: Hồi ức đại học (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thợ gõ: Dờ

Hương vị của cocktail chua chua ngọt ngọt rất dễ uống. Tưởng Nam Trạch mới trò chuyện vài câu với một người đàn ông Bắc Âu, trước mặt Văn Địch đã có ba chiếc ly rỗng.

"Mày uống chậm thôi," Tưởng Nam Trạch giằng lấy chiếc ly trong tay cậu: "Rượu này mạnh lắm đấy, đừng để lát nữa gặp trai đẹp mà lại ú ớ không nói được thành lời."

"Tao tỉnh lắm, tao còn có thể đọc ngược thơ Sonnet cho mày nghe," Giọng nói của Văn Địch rõ ràng mạch lạc, hoàn toàn đối lập với đôi chân xiêu vẹo bên dưới.

"Được thế thì tốt, tao sắp đi rồi, mày ngã ra đất cũng không có người hốt mày lên đâu." Tưởng Nam Trạch liếc mắt đưa tình với người ngồi ở ghế dài, người đàn ông đó huýt sáo đáp lại.

Văn Địch xua tay ra hiệu cho cậu ta mau chóng trở về với thế giới trăng hoa thối nát ấy đi.

"Không được," Tưởng Nam Trạch nói: "Để tao câu cho mày một anh rồi đi sau. Mày đừng có chúi đầu vào ly rượu nữa, nhìn những người khác đi chứ."

Văn Địch giằng lấy ly rượu rồi tu cạn cực kỳ hào sảng. Sau khi ho sặc sụa một lúc thì cậu rặn ra một câu: "Không nhìn, tất cả đàn ông trên thế giới này đều xấu xí, gớm ghiếc, tục tĩu, đê hèn."

"Người kia cũng thế à?" Tưởng Nam Trạch chỉ ra cửa.

Động tác của Tưởng Nam Trạch cứ như phối hợp với một ám hiệu nào đó, ca khúc trong quán bar lập tức đổi thành bài khác. Trong cơn mơ màng, Văn Địch nghe thấy một giọng nam trầm đang hát: You had me at hello.

Người đàn ông ở cửa bước vào theo âm luyến rồi ngồi xuống cạnh quầy bar. Ánh mắt của Văn Địch đuổi theo người đó giống như có một sợi dây vô hình đang dẫn dắt.

It was a twist of fate.

"Thế mà mày vẫn không có phản ứng gì? Tưởng Nam Trạch nói: "Trời ơi, mày sắp đi tu hả?"

Văn Địch vẫn trợn đôi mắt cá chết không nhúc nhích, Tưởng Nam Trạch cầm lấy điện thoại, mở tấm ảnh đính hôn của Hà Văn Hiên trong vòng bạn bè ra rồi đưa tới trước mặt Văn Địch.

Cậu lập tức chống bàn đứng dậy: "Ai nói tao không dám?" Men say khiến đầu óc kêu ong ong, cậu lảo đảo bước lên một bước rồi khựng lại.

"Tao tới đấy rồi thì nói gì?" Huyệt thái dương của Văn Địch tự dưng nhức nhối: "Bạn trai tôi sắp kết hôn nên phiền anh cởi sạch quần áo ôm lấy tôi để chụp một tấm hình?"

"Nói năng linh tinh gì vậy? Để tao dạy mày một chiêu," Tưởng Nam Trạch vươn tay ra dựng thẳng người Văn Địch lên, nhìn vào mắt cậu rồi nở một nụ cười đầy mờ ám: "Đôi mắt của anh đúng là kỳ tích được tạo ra bởi HERC2 và OCA2."

Văn Địch nhẩm theo rồi ôm lấy đầu. Lần đầu tiên cậu gặp Tưởng Nam Trạch, cậu ta đang ngồi trong lớp và ôm một cuốn sách để đọc. Nhìn thấy Văn Địch, cậu ta ngẩng đầu lên và nói rất nghiêm túc: "Cậu biết không, thời gian giao phối trung bình của ruồi xê xê có thể đạt tới 77 phút." Năm năm trôi qua rồi, tuy cách bắt chuyện vẫn chưa thoát khỏi lĩnh vực Sinh học nhưng ít nhất đã không còn là quấy rối tình dục nữa.

"Thế cũng được sao?" Văn Địch nghi ngờ.

"Trăm trận trăm thắng luôn," Tưởng Nam Trạch nói: "Mày nghĩ tao yêu hai mươi thằng bạn trai rồi mà không có kinh nghiệm gì chắc?"

"Mày từng yêu hai mươi thằng bạn trai, thế nhưng bây giờ vẫn chỉ có Thomas."

"Nói nhiều quá, mau đi đi," Tưởng Nam Trạch đẩy lưng cậu: "Nhớ kéo cổ áo xuống thấp một chút."

Văn Địch suýt thì ngã sấp mặt, cảm nhận được men say trong người có xu hướng chảy ngược. Cậu quay đầu lườm Tưởng Nam Trạch nhưng phát hiện ra cậu ta đã biến mất rồi. Văn Địch lại nhìn người đàn ông ở quầy bar, cắn răng rẽ ngang đám đông, vừa nhìn vào mắt người đó vừa lại gần.

Giọng nam trầm vẫn du dương giữa không trung.

I know you've been hurt before

But I can reassure you now

Tới gần rồi, dưới ánh đèn, đôi mắt của người đàn ông ấy trở nên nhạt màu hơn, gần như là màu xám. Văn Địch bỗng dưng cảm thấy lời của Tưởng Nam Trạch cũng khá là có lý, đôi mắt trước mặt cậu đúng là một hiện tượng đột biến rất xinh đẹp.

Văn Địch mở miệng. Sau đó... hoàn toàn làm hỏng mọi thứ.

Cậu ôm đầu sám hối, giống như vừa phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ. Người đàn ông đó còn chê tình huống này chưa đủ khó xử, tiếp tục hỏi: "Cậu học được kiến thức này từ đâu vậy? Blog lá cải?"

Văn Địch hít sâu một hơi. Cậu đã xấu hổ thế này rồi, nếu đối phương tinh tế một chút thì nên đổi đề tài mới phải: "Bạn của tôi học Sinh học," Văn Địch nói: "Anh cũng vậy sao?"

"Tôi nghiên cứu Toán học." Người đàn ông nói: "Mấy ngày trước tình cờ đọc được một bài phổ cập kiến thức về gien màu sắc của đồng tử, cho nên có ấn tượng."

"Tôi nghi ngờ bạn tôi đã hại tôi," Văn Địch nói: "Có ai nghe nói tới HEAC2..."

"HERC2."

"...Có ai nghe nói tới HERC2 mà lại cảm thấy vui không? Người ta sẽ nghĩ người đi bắt chuyện bị điên mất."

"Họ sẽ tò mò," Người đàn ông nói: "Nếu tiếp tục hỏi thì có thể giao lưu nhiều hơn. Chúng ta đang trò chuyện đấy thôi?"

Văn Địch ngẫm nghĩ rồi thừa nhận: "Được rồi, đúng là có lý thật."

"Hơn nữa Sinh vật học cũng rất thú vị."

"Ừm..." Văn Địch nhượng bộ, "Thú vị hơn Toán học nhiều, Toán học chán đến mức không thể dùng để bắt chuyện."

Vẻ mặt của người đàn ông bỗng chốc trở nên nghiêm túc giống như là bị xúc phạm. Anh ta buông ly rượu xuống, nhìn xung quanh quán bar rồi cuối cùng dừng ở trần nhà: "Nhìn lên kia xem."

Văn Địch ngẩng đầu, nhìn thấy dây trang trí bằng thủy tinh.

"Bông tuyết Koch." Người đàn ông nói: "Chia một đường thẳng thành ba phần bằng nhau, lấy phần giữa làm đáy, vẽ ra ngoài một tam giác có ba cạnh bằng nhau, lặp lại các bước trên ở mỗi cạnh của tam giác ấy. Sau khi lặp lại vài lần sẽ có được đường cong Koch, ba đường cong Koch kết hợp lại sẽ có được hình dạng của bông tuyết."

Văn Địch thử tưởng tượng trong đầu, cậu đã hiểu rồi: "Hình như đã thấy trong chương trình hồi trung học?"

"Số chiều của bông tuyết Koch là 1.26." Người đàn ông nói.

Lại không hiểu rồi.

"Số chiều là một công thức tính toán," Người đàn ông nói: "Số chiều của hình vuông là 2 và hình lập phương là 3, nhưng bông tuyết Koch là 1.26, nó quá chi tiết đối với một chiều nhưng lại quá đơn giản đối với hai chiều. Bông tuyết là hình 1.26 chiều mà chúng ta nhìn thấy trong thế giới ba chiều."

Văn Địch cái hiểu cái không, đáp "ồ" một tiếng rồi nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của người đàn ông đó. Văn Địch đắm mình trong ánh mắt ấy khoảng nửa bài hát mới hiểu ra đối phương đang chờ đợi sự tán thành, cậu sợ hãi hỏi: "Vừa rồi anh đã tán tỉnh tôi sao?"

Người đàn ông rất thản nhiên: "Đúng vậy."

Văn Địch nhíu mày. Khó nhận xét quá.

Cả người này và kỹ năng tán tỉnh của anh ta, đều khó nhận xét quá.

Dường như nhận ra cậu không cảm nhận được, người đàn ông hỏi: "Cậu học ngành gì?"

"Văn học Anh Mỹ."

Ánh mắt của người đàn ông thay đổi từ "không biết thưởng thức" thành "tiếc thay rèn sắt không thành thép": "Cậu học Văn học mà lại phải nhờ người bạn ngành Sinh học chỉ giáo?"

Ý gì đây, cậu vừa làm những người cùng ngành mất mặt sao? "Nhưng mà..." Văn Địch chỉ ra vấn đề: "Vừa gặp mặt đã ngâm thơ tình thì lạc quẻ lắm."

Đối phương im lặng nhìn cậu, khoảng cách giữa hai người rất gần. Âm nhạc du dương, ánh đèn mờ ảo, bầu không khí rất vừa vặn. Thế nhưng Văn Địch đợi rất lâu mà không đợi được bước tiếp theo của sự mờ ám. Sau đó cậu đột nhiên giác ngộ, đối phương đang chờ cậu có qua có lại, cậu phải phát huy lĩnh vực sở trường đã. Dù gì thì người ta đã dùng cả Toán học để tán tỉnh cậu mà.

Văn Địch ngẫm nghĩ rồi tỏ ra khó xử, giống như là những lời cậu sắp thốt ra khỏi miệng sẽ khiến cậu phải đào ba tấc đất để chôn chính mình.

"Được rồi," Cậu hắng giọng rồi cố gắng làm cho giọng mình tràn đầy cảm xúc, "Em có nên ví anh với một ngày mùa hạ..."

Mới nói được nửa câu đã bị cắt ngang, "Shakespeare?" Người đàn ông đó tỏ ra ghét bỏ: "Cậu lấy thơ của ông ta để tán tỉnh tôi sao?"

Tên bất lịch sự không có gu này nữa! Văn Địch cảm nhận được men rượu xông thẳng lên đầu: "Anh coi thường thơ tình của Shakespeare?"

"Đó mà cũng gọi là tình yêu?" Người đàn ông nói: " Mới đêm hôm trước Romeo vẫn còn yêu Rosaline điên cuồng chết đi sống lại, nói cái gì mà: 'Hỡi ánh dương chiếu sáng vạn vật muôn loài, tự thuở hồng hoang chưa từng có ai sánh ngang được với vẻ lộng lẫy của nàng.' Kết quả là ngày hôm sau gặp được Juliet, anh ta đã thay lòng ngay lập tức, cố tình hạ thấp người yêu cũ của mình, nói rằng: Mối tình trước đây của tôi thật thật giả giả, hôm nay mới được gặp mỹ nhân tuyệt trần chân chính.' Thế giới này điên rồi mới có thể gọi tình yêu của Romeo và Juliet là bi kịch. Loại tình yêu thay lòng còn nhanh hơn viên đạn ra khỏi nòng ấy mà cũng được ca tụng thành tuyệt tác lịch sử, đó mới là bi kịch."

Mặt Văn Địch đỏ bừng lên vì men rượu, chỉ muốn làm một bài văn dài ba mươi nghìn chữ ngay tại chỗ để dạy dỗ tên này cách làm người. Cậu vừa mở miệng ra thì điện thoại réo vang.

Cậu nhìn màn hình, một dãy số quen thuộc, cơn giận lập tức chuyển từ người đàn ông trước mặt sang một người đàn ông khác. Cậu bực bội chửi một câu "đồ khốn".

Cậu vừa định từ chối cuộc gọi, quay lại nhìn thấy ánh mắt đầy hàm ý của người đàn ông kia thì ngón tay khựng lại.

Chẳng phải mục đích đến quán bar của cậu là để chọc tức bạn trai cũ hay sao? Bây giờ đối tượng hợp tác đã ở bên cạnh, còn chờ đợi gì nữa?

Dường như không ngờ cậu sẽ nhận cuộc gọi, bên kia im lặng một lúc. Trong khoảng lặng ngắn ngủi, Hà Văn Hiên đã nghe thấy âm thanh ở phía Văn Địch: "Em đang ở quán bar?"

"Đúng vậy," Văn Địch nói: "Có chuyện gì? Bạn giường còn đang chờ tôi."

"Em..." Hà Văn Hiên thở dài: "Em đừng giận dỗi với anh nữa được không? Chúng ta nói chuyện..."

Văn Địch giận quá hóa cười: "Tôi tự đi tìm niềm vui, sao lại biến thành giận dỗi với anh? Tôi có quan hệ gì với anh à?"

Có lẽ cảm nhận được Văn Địch thật lòng muốn chia tay, giọng nói của Hà Văn Hiên trở nên sốt ruột: "Quán bar hỗn loạn lắm, loại người gì cũng có, em đừng để bị lừa..."

Tên này không nghe thấy cậu nói gì à? Không nghe ra ý châm chọc hay sao?

"Người lừa tôi lâu nhất chính là anh, thậm chí tôi còn chẳng biết anh thích phụ nữ," Văn Địch nói: "Nếu tôi không tới nơi trước, có phải anh định chờ đến lúc hỏa táng mới nói cho tôi biết hay không?"

Hà Văn Hiên nói: "Anh kết hôn với cô ấy không có nghĩa là anh không yêu em."

Văn Địch ngừng thở: "Anh nói cái gì? Mẹ kiếp anh nói lại lần nữa xem?"

"Anh kết hôn với cô ấy chỉ vì lợi ích, người anh yêu thật sự chính là em..."

Văn Địch không thể tin nổi: "Vợ anh có biết anh nói những lời này không?"

"Anh sẽ giải thích với cô ấy..." Hà Văn Hiên nói: "Chúng ta nói chuyện đi, nhất định sẽ tìm được một cách vẹn toàn đôi bên."

Đây... chuyện quái quỷ gì thế này?! Đây là cách chơi của xã hội thượng lưu à?!

"Đừng gọi cho tôi nữa." Văn Địch nói: "Tôi chỉ nghe giọng anh thôi đã thấy buồn nôn."

Trong ngực như có một dòng nham thạch nóng đang chảy, Văn Địch tắt nguồn điện thoại. Men rượu kết hợp với mùi nước hoa ở xung quanh đột nhiên làm cậu buồn nôn. Văn Địch bụm miệng lại, dạt đám đông rồi chen chúc lao ra ngoài quán bar.

Đi ra đường phố, cậu tìm đến một con hẻm nhỏ yên tĩnh rồi chống tay vào tường, nôn khan rất lâu nhưng không nôn ra cái gì. Cảm giác nóng hừng hực của axit đảo lộn trong dạ dày dần dâng lên ngực. Cậu dựa người vào tường và ngửa cổ thở dốc, đợi cho cảm giác này dịu xuống.

Có tiếng bước chân từ phía sau, Văn Địch cúi đầu xuống, nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở con hẻm - người đàn ông kia đã đi theo ra đây rồi.

"Cậu không sao chứ?"

Văn Địch lắc đầu, vừa định mở miệng thì lại có tiếng bước chân trong con hẻm nhỏ. Cậu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, con ngươi lập tức giãn thật to.

Một khẩu súng lục đang nhắm thẳng vào hai người.

---------

Tác giả có lời muốn nói:

"You had me at hello" xuất phát từ bộ phim điện ảnh "Jerry Maguire". Nam chính yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, nói rất nhiều câu tỏ tình, nữ chính cắt lời anh và nói: "You had me at hello", đại ý là: Không cần nói nhiều đến thế, vào khoảnh khắc anh nói hello thì em đã phải lòng anh rồi.

Sau này, câu nói này đã trở thành ca từ trong rất nhiều bài hát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro