20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như không nghĩ tới người này sẽ bất thình lình xuất hiện trước mắt mình, Điền Hàm hơi ngẩn ra mới phản ứng lại: "Anh, anh Kim?"

Cũng đã gặp ngay mặt rồi, đương nhiên Kim Thái Hanh không dễ giả vờ không nhìn thấy, khá lịch sự gật đầu một cái với cậu ta. Vốn định cứ thế rời đi, kết quả lại nghe Điền Hàm hỏi: "Anh vẫn chưa đi ạ?"

Kim Thái Hanh "Ừ" một tiếng, trả lời: "Có chút vấn đề vẫn chưa giải quyết."

Lời này tựa như đang nói đến bên trong tâm khảm Điền Hàm, gương mặt cậu ta đau khổ tỏ ý tán đồng: "Em cũng thế, vấn đề lớn, nghĩ đến nỗi tóc sắp rụng sạch cũng không giải quyết được..."

Liếc nhìn mái tóc rối bời của đối phương, lại nhìn màn hình trước mặt, bước chân của Kim Thái Hanh đã chếch ra ngoài, cuối cùng vẫn chuyển hướng vào phòng.
Đi qua hỏi: "Vấn đề gì?"

Điền Hàm ngớ ra, sau đó ngạc nhiên nói: "À, là... là... vấn đề của số liệu này, cứ luôn báo error, em đã khởi động lại cơ sở dữ liệu cũng vô dụng, đã kiểm tra một buổi chiều..."

Nói đoạn, cậu ta cảm thấy Kim Thái Hanh cúi người lại gần, một tay chống trên mặt bàn, một tay di chuột, tức khắc một mùi hương cực kỳ dễ chịu cũng theo đó bay tới, giống một loại mùi thơm của chanh trộn lẫn với cỏ xanh nào đó.

Chỉ là không đợi Điền Hàm ngửi kỹ, Kim Thái Hanh đã đứng thẳng người.

"Thử sửa lại bộ ký tự trường, chính là chỗ này." Kim Thái Hanh chỉ vào màn hình nói.

Điền Hàm lại không cử động, cho đến khi Kim Thái Hanh nói lại lần nữa cậu ta mới hoàn hồn: "À... à, được."

Lạch cạch lạch cạch gõ bàn phím xong, Kim Thái Hanh lại nói: "Khởi động lại đi."
Điền Hàm nghe lệnh lùi ghế hai bước, cúi người nhấn nút khởi động dưới bàn. Quả nhiên, vấn đề đã được giải quyết thành công sau khi vào lại hệ thống.

Điền Hàm đỏ mặt, suýt chút nữa vui mừng nhảy cẫng lên: "Được, được rồi, cảm ơn anh, cảm ơn anh Kim, anh giỏi quá." Miệng Điền Hàm ngọt ngư thế, trước đó đương nhiên đã nhờ người khác giúp đỡ, trình độ thực tập sinh của Uông Cần không đủ, có chút thực lực lại thiếu kiên nhẫn, mấy sư huynh giúp đỡ cậu ta thử những phương pháp khác chốc lát cũng không thành công thì lười tiếp tục, đến nỗi Điền Hàm vì thế một mình tổn thương thủng não. Chỉ có Kim Thái Hanh, đơn giản rõ ràng, còn một phát trúng luôn. Át chủ bài quả nhiên là át chủ bài.

Đang lúc Điền Hàm còn muốn đổ sạch sành sanh lời ca tụng đầy bụng về phía đối phương, lại thấy Kim Thái Hanh không chớp mắt nhìn chằm chằm dưới bàn cậu ta, biểu cảm kinh ngạc.
Điền Hàm nhìn theo phát hiện trong góc đó là chồng sách Điền Chính Quốc đưa cho cậu ta vào buổi chiều.

"Đây đều là cậu mượn?" Kim Thái Hanh đột nhiên hỏi.

Lạt Hàm chả biết gì: "Hả? Không phải, chỉ để nhờ ở đây thôi."

Cậu ta rất nhạy cảm nhận ra ánh mắt vốn lạnh lùng của Kim Thái Hanh khi nhìn thấy những quyển sách kia dâng lên một chút hơi nóng, Điền Hàm vội hỏi: "Anh Kim, anh cần sách này sao?"

Kim Thái Hanh không lảng tránh, gật đầu: "Tôi tìm những quyển sách này rất lâu rồi." Không ngờ tới vậy mà lại ở sở nghiên cứu?

"Vậy à..." Điền Hàm chớp mắt, lấy điện thoại ra, "Anh đợi một lát, em hỏi giúp anh."

Cậu ta gửi tin nhắn cho anh trai mình, hỏi Điền Chính Quốc nếu như không vội cần, có thể lấy vài quyển ra khỏi chồng sách này không. Ở sở nghiên cứu có người cần.
Có lẽ Điền Chính Quốc không bận, hiếm khi trả lời rất nhanh.

Điền Chính Quốc: Ai cần?

Điền Hàm: Anh Kim. Anh còn nhớ anh Kim không? Chính là cái người trông rất đẹp trai đưa anh đến bệnh viện lúc trước, bọn em còn cùng đến thăm anh. Hôm nay lúc anh ấy giúp em một lát thì nhìn thấy những quyển sách này, nói muốn đọc những cuốn này lâu rồi, nên là em hỏi anh xem thế nào.

Lần này qua hồi lâu Điền Chính Quốc mới nhắn lại, có vẻ như đang suy nghĩ.

Đáp án cũng vượt qua dự đoán của Điền Hàm.

Điền Chính Quốc: Đưa cho cậu ta đi.

Điền Chính Quốc: Đừng nói là anh mượn, còn một tháng nữa mới đến kỳ hạn, bảo cậu ta trả đúng hạn, anh dùng thẻ của người khác.

Tuy Điền Hàm cảm thấy quái lạ, rõ ràng trước đó Điền Chính Quốc vội vội vàng vàng lấy sách về cảm giác như lập tức muốn dùng, bây giờ cứ thế cho mượn hết đi? Mình vốn đang tính toán hỏi mượn anh một hai quyển, ai ngờ anh trai luôn luôn keo kiệt vậy mà lại hào phóng như thế? Nhưng lại nghĩ có lẽ Điền Chính Quốc cũng nhớ anh Kim này đã từng giúp đỡ cậu, cho nên mở ra một con đường hiếm hoi?
Điền Hàm: Được, cảm ơn anh.

Để điện thoại xuống, Điền Hàm ngồi xổm cố sức ôm hết sách lên mặt bàn, phấn chấn nói với Kim Thái Hanh: "Anh Kim, cho anh hết sách này, ảnh đồng ý rồi."

Đặt ở phía dưới Kim Thái Hanh chỉ có thể nhìn thấy quyển sách trên cùng, lúc này đặt toàn bộ trước mặt át chủ bài quét qua càng kinh ngạc không thôi, thật sự toàn là những quyển sách nguyên văn mình tìm tòi thật lâu, chạy đi chạy lại thư viện đại học A nhiều lần, nhưng hụt từ đầu đến cuối.

Kim Thái Hanh cầm lấy mở ra, mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Đây là ai mượn?"

Điền Hàm khẽ giật mình: "A? Ờm... là bạn em, một người tên Uông Cần, chắc là anh Kim không biết."

Kim Thái Hanh nhíu mày: "Cậu ta mượn gần đây à?"

Điền Hàm: "Đúng, cậu, cậu ấy hỏi mượn người khác lấy thẻ đọc sách."
Kim Thái Hanh không nói gì.

Điền Hàm lặng lẽ đánh giá sắc mặt hắn: "Thật sự không sao đâu, nếu như anh cần thì đưa cho anh là được."

Không biết Kim Thái Hanh đang nghĩ gì, sau một lát cầm sách trong tay: "Được, tôi sẽ đọc xong sớm, cảm ơn cậu, cũng thay tôi cảm ơn người bạn kia của cậu."

"Không có gì, anh đã giúp em em phải cảm ơn anh." Điền Hàm ngượng ngùng, "Cái đó..."

Dường như cậu ta còn lời muốn nói, kết quả vừa mở miệng đã bị một hồi chuông điện thoại ngắt lời.

Vương Phục Lương kề cà mãi không đợi được người đến bất đắc dĩ đoạt mệnh liên hoàn call cho át chủ bài.

Kim Thái Hanh đã ở ngay bên ngoài, cho nên không nghe máy, lúc cúp điện thoại hậu tri hậu giác phát hiện trong nhật ký cuộc gọi của mình có mấy cuộc gọi nhỡ, là số lạ xế chiều gọi đến, Kim Thái Hanh nghi ngờ gọi lại, đổ chuông cả buổi không có người nghe, hắn cũng không để ý, tưởng là quảng cáo mở rộng tiêu thụ gì đó, chỉ quay đầu lại khách sáo gật đầu với Điền Hàm một cái rồi đi vào phòng thí nghiệm đến cứu mạng Vương Phục Lương, không nhìn vẻ mặt tiếc hùi hụi của Điền Hàm sau lưng nữa.
** ** ** **

Lúc Điền Hàm gọi điện cho Điền Chính Quốc người sau đang trong siêu thị mua đồ, tiện thể mang chiếc xe điện cùi đỗ trước của tiệm của người ta mấy ngày cũng không có ai trộm đi sửa.

Cúp điện thoại, Điền Chính Quốc ngẩn ra một lát mới đi tính tiền.

Qua mấy tuần nữa sẽ phải khai giảng rồi, trên đường về Điền Chính Quốc nhìn thấy nhiều cửa hàng ở cổng trường đại học A dán thông báo tuyển dụng trước cửa, Điền Chính Quốc nhìn từng cái, lần lượt nhớ kỹ.

Sau khi về nhà theo thường lệ muốn mở quyển sổ ghi chép bìa cứng ra, lúc đặt bút mới nhớ mình đã cài phần mềm mới, Điền Chính Quốc móc điện thoại ra nhấn mở cái logo kia.

Không biết là điện thoại của cậu nát quá hay là cách cậu cài đặt có vấn đề, chỉ mở và chạy đã mất một thời gian dài. Có điều hồi lâu sau hình ảnh nhảy ra lại đơn giản đến không ngờ, không hề đẹp đẽ giống những ứng dụng khác trước đó Điền Chính Quốc từng sử dụng, thậm chi có phần sơ sài.
Điền Chính Quốc không nghĩ nhiều, tiếp tục nhấn vào, sau một lúc loading trang chủ nhảy ra một mục lục chính, chia thành sinh hoạt hằng ngày, ứng dụng học tập, trò chơi giải trí còn có mấy loại khác v.v. Dưới mục lục chính còn có mục lục nhỏ, từng cột từng hàng, vừa tỉ mỉ vừa vụn vặt, Điền Chính Quốc lướt chốc lát càng ngày càng không hiểu.

Ngay khi cậu đang hoài nghi có phải mình cài đặt sai phần mềm hay không, cậu thấy chữ "ký sổ" ở hàng đầu tiên trong mục lục nhỏ.

Mở ra nhìn nhìn, hơi phức tạp. Nhưng Điền Chính Quốc không từ bỏ, lại lấy ra tinh thần cài đặt phần mềm, từng chút từng chút lặp đi lặp lại thử dần, thậm chí còn dùng máy móc thủ công cùng chuyển đổi, cuối cùng xác minh phần mềm này hoàn toàn chính xác có thể sử dụng, hơn nữa về sau học được rồi hẳn là sẽ vô cùng thuận tiện, lúc này mới yên tâm.
Sau khi thiết lập cảm giác tin cậy, Điền Chính Quốc mở ra sổ sách nhỏ bổ sung, đầu tiên kỹ càng ghi chép lại chi phí của hôm nay, nhấn lưu.

Cũng được, có thể sử dụng.

Điền Chính Quốc đưa ra đánh giá cho phần mềm này ở trong lòng.

...

Kim Thái Hanh có một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố, là mẹ hắn để lại cho hắn trước khi ra nước ngoài, xe buýt tàu điện ngầm đều cực kỳ thuận tiện, cách đại học A cũng rất gần, hơn mười phút là đến.

Tắm xong đi ra đã sắp mười hai giờ, có điều đối với nghề này của bọn họ, thực ra buổi tối chỉ mới bắt đầu.

Một bên lau tóc một bên nhìn chồng sách trên bàn, Kim Thái Hanh càng nghĩ càng khó hiểu. Một hai cuốn thì cũng thôi đi, năm cuốn giống nhau, trừ những cuốn đó thư viện A không thể cho bên ngoài mượn ra, những cuốn khác không kém một ly với những cuốn trong lòng mình yêu cầu, cái này không có vấn đề ai mà tin chứ? Kim Thái Hanh đã xuất sắc từ nhỏ, đương nhiên đã quen thuộc với các loại thủ đoạn mưu cầu từ lâu, tựa như bắt chước sở thích của hắn, tìm cách ngẫu nhiên gặp được với hắn, hay là nghe ngóng tình hình riêng tư của hắn nghĩ cách cung cấp tiện lợi, nhưng lần này cũng không có khả năng lắm, sách mà hắn muốn mượn, trừ bản thân Kim Thái Hanh ra, sợ là nhân viên quản lý thự viện cũng chưa hẳn nhớ rõ ràng như vậy.
Lẽ nào thật sự trùng hợp?

Nhưng cũng khéo quá rồi.

Dạo này những chuyện trùng hợp bên cạnh mình đến nhiều vô kể không thể không khiến Kim Thái Hanh hoài nghi cuộc sống.

Bỏ đi, sách luôn luôn không có tội, nếu đã muốn từ lâu, giờ đến tay trước hết đọc cái đã, đúng lúc có rất nhiều vấn đề cần tham khảo giải quyết.

Một bên lật sách, một bên Kim Thái Hanh mở nông trường nhỏ trong máy tính ra. Nông trường nhỏ là tên Kim Thái Hanh đặt cho chương trình này, chức năng chính là ruộng thí nghiệm code cho hắn, một số đã bắt đầu hình thành, một số vẫn là một nhóm dữ liệu, cao cấp, ngu ngốc, tìm kiếm cái lạ, sắc tình bạo lực, có thể bán có thể không bán, tóm lại các loại ý tưởng cổ quái kỳ lạ và mô hình ứng dụng lung ta lung tung đều sinh ra và dùng thử ở bên trong, tựa như phần mềm ký sổ viết lúc trước, mà vì có thể sửa chữa bất cứ lúc nào, Kim Thái Hanh còn đặc biệt xây dựng truy cập di động thuận tiện cho điện thoại, logo thì chọn một quả bưởi to rất bắt mắt.
Thứ này đã được xây dựng từ khi Kim Thái Hanh lên đại học, góp một viên gạch cũng coi như tâm huyết nhiều năm, vậy mà hôm nay vừa leo lên hậu trường lại phát hiện lãnh thổ riêng tư đáng lẽ ngoài mình ra không ai có thể đến lại bị một IP lạ lẫm vào đóng quân.

Át chủ bài Kim từ trước đến nay giữ bình tĩnh như thường không khỏi kinh ngạc nhảy một cái.

Là ai??!!

Loại trang web nông trường nhỏ này không phải là nơi cho bạn một địa chỉ web thì bạn có thể tùy tiện theo đó để vào, trừ phi là cao thủ máy tính siêu giỏi, nhưng cao thủ siêu cấp thật sự sao lại có hứng thú với đống đồ chơi này của mình?

Nghĩ không ra Kim Thái Hanh bèn nhanh chóng bắt tay kiểm tra, kiểm tra ip mới đăng ký trong hậu trường đồng thời thuận lợi định vị, sau đó phát hiện địa chỉ đó cùng nằm trong thành phố A với mình cách đây bốn, năm mươi cây số, nhìn trên bản đồ, chỗ kia rất quen... Trong đầu Kim Thái Hanh không khỏi hiện ra một con đường nhỏ vừa dài vừa tối, cuối cùng là một tòa nhà chung cư cũ kỹ đổ nát.

Hóa ra là cậu ấy?!

Nhưng mà sao lại biết...

Kim Thái Hanh thông minh liên tưởng trước sau đã gần như hiểu được, mình đưa cái USB vẫn đoảng quá, quên mất bên trong lưu không ít thứ lung tung. Nhưng Điền Chính Quốc lại có thể thoáng cái chọn trúng áp đáy hòm* của mình, cũng thành công cài đặt đăng nhập nông trường nhỏ, Kim Thái Hanh cũng rất khâm phục.

Khỏi cần tận mắt nhìn thấy dường như Kim Thái Hanh cũng có thể tưởng tượng được, cậu chàng ngoài nghề này ngồi đó với khuôn mặt nghiêm túc, mân mê đông mân mê tây, nói không chừng còn tra xét các tư liệu, dáng vẻ nói cái gì cũng phải đánh gục thứ quỷ quái này, muốn bao nhiêu bướng bỉnh thì có bấy nhiêu bướng bỉnh. Thật đúng là không có khó khăn nào có thể khiến cậu dễ dàng từ bỏ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Kim Thái Hanh không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng, nhấn vào nông trường nhỏ lần nữa, đi theo ghi chép thao tác của đối phương mở phần mềm kia ra. Đây chỉ là thiết kế nguyên mẫu của Kim Thái Hanh thôi, lời cuối cùng hắn nói với Ngô Nghị cũng không phải giả, thật sự là hắn từng có ý tưởng muốn giúp khách hàng làm một phần mềm na ná, nếu không thì nhiều tài liệu như thế không thể nhanh chóng lấy được trong vài ngày, chỉ là vẫn chưa hành động tốc độ cao thật sự mà thôi, bởi vậy nội dung bên trong ruộng thí nghiệm này có vẻ rất thô sơ so với kiểu phần mềm vốn nên được Điền Chính Quốc dùng, chỉ là cái để Kim Thái Hanh làm thí nghiệm cơ cấu sơ bộ, nhưng Điền Chính Quốc vẫn tìm tòi được phương pháp.
Nhìn bên trong có thêm ba dòng ghi chép, Kim Thái Hanh có phần bất đắc dĩ.

xx bánh gạo làm bằng tay x 4, ¥18.6

xx bột mì 2.5kg, ¥ 12.5

xx cà rốt ở siêu thị đường phố 1kg, ¥ 4.0

Nếu như trước đó có người nói cho Kim Thái Hanh rằng sẽ có thứ đồ chẳng biết tại sao chạy vào lãnh thổ riêng tư mà hắn luôn luôn để tâm tiến hành đối xử cẩn thận, cứ cho là không bị hắn hack ngược lại, ngay lập tức nổi giận ném ra ngoài thế thì chặn cũng là cách tuyệt đối phải làm.

Mà bây giờ, nhìn những thứ vụn vặt thường ngày này, Kim Thái Hanh chỉ buồn cười đỡ trán, cảm giác không hài hòa nồng đậm giống như bỗng nhiên mọc một cây ăn quả bên trong xưởng binh khí chế đao tạo súng, sai trĩu trái cây thơm ngọt, biết rõ không khớp, nhưng lại hơi không nỡ chặt đi...

Kim Thái Hanh đổ lỗi cho cảm giác này là vì mình không nói nguyên nhân mọi chuyện rõ ràng, trách nhiệm ở hắn, không có cách nào trách người ta.
Song rốt cuộc nên nói rõ với đối phương hay không đây, phần mềm này chắc chắn mình sẽ sử dụng thường xuyên, nếu như Điền Chính Quốc cũng luôn dùng, mình chẳng khác gì là mọi lúc mọi nơi đều có thể nhìn thấy tài khoản riêng tư của đối phương, thế thì có vẻ hắn hơi biếи ŧɦái, giống như cuồng nhìn lén, vả lại nông trường nhỏ khó dùng hơn phần mềm ký sổ lúc đầu rất nhiều, vận hành chậm, tốn bộ nhớ, tuyệt đối không phải là một ứng dụng thân thiện với mọi người, đối với Điền Chính Quốc mà nói cũng không phải lựa chọn tốt.

Nghĩ như vậy, Kim Thái Hanh cầm điện thoại lên, nhưng khi nhìn thấy đầu hạt dẻ trong thông tin kết nối, hắn lại đặt xuống.

Bỏ đi, riêng tư hay không riêng tư thật ra quyền chủ động nằm trong tay mình, chỉ cần mình kiểm soát không nhìn đến, bên kia không cần lo lắng sẽ bị rò rỉ tài khoản, dù sao Kim Thái Hanh cũng không hay dùng module đó cho lắm, về vấn đề vận hành chậm...
Hắn suy nghĩ chốc lát, yên lặng mở code hậu trường ra.

Giảm bớt một chút lần nữa.

...

Vừa bận bịu như thế, bên ngoài bất tri bất giác đã hừng đông, Kim Thái Hanh dứt khoát không ngủ, lại đi tắm nước lạnh, cầm lấy những cuốn sách trên bàn về thẳng sở nghiên cứu.

Buổi chiều thư viện vừa mở cửa, nhân viên quản lý bàn tư vấn đã nhìn thấy Kim Thái Hanh đi vào.

"Ô? Sao hôm nay lại đến đây?" Lúc trước Kim Thái Hanh thay đổi hệ điều hành cho thư viện đại học A đã giao tiếp với nữ giáo viên này, hai người cũng coi như quen biết, hình như nữ giáo viên đoán được mục đích hắn đến, tiếc nuối nói, "Cô đã lưu ý mấy quyển sách lúc trước em muốn tìm, chẳng qua đều được người khác mượn đi ngay khi trả về."

Kim Thái Hanh gật đầu, đặt sách trước mặt bà hỏi: "Có người dùng thẻ mượn sách của người khác mượn giúp em, em muốn kiểm tra kỳ hạn trả sách có được không?"
Nữ giáo viên lập tức làm việc: "Quyển sớm nhất là hơn một tháng trước, quyển muộn nhất là hôm qua rồi."

Hơn một tháng trước? Không phải vừa được nghỉ sao, ý là người mượn sách lục tục sử dùng lâu như thế cho đến ngày hôm qua không dễ gì mượn đủ sách? Rốt cuộc là ai, có lòng đến vậy?

"Có thể cho em biết thẻ mượn sách này là của ai được không?" Kim Thái Hanh lại hỏi.

Nữ giáo viên kiểm tra: "Sinh viên năm hai ngành kỹ thuật truyền thông trường mình, tên là Lưu Lỗi."

Lưu Lỗi?!

Kim Thái Hanh lại gần xem ảnh chụp của cậu ta, nam sinh cắt đầu nấm, không quen biết.

Chẳng qua kỹ thuật truyền thông cũng có khả năng tiếp xúc đến những cuốn sách này, nhưng năm hai... có hơi quá thâm thúy một tí. Hơn nữa đã nói chuyện với Điền Hàm đến mức thân thế này rồi.

Thật sự là nếu muốn thu được thiện cảm của mình chẳng lẽ lại còn làm việc tốt không lưu danh?! Hay là hết thảy chỉ mới bắt đầu?!
Kim Thái Hanh càng ngày càng tò mò.

...

Sau một tuần nữa là sẽ chính thức khai giảng rồi, mấy ngày sau sở nghiên cứu cũng nghỉ hè, lần trước Kim Thái Hanh giúp trại hè của Tống Trữ Bình một tay, khi thầy Tống hào phóng mời oắt con cấp dưới ăn cơm quả thực là muốn tính cả một phần này của hắn. Đối diện sở nghiên cứu có hai quán cơm khá nổi tiếng, trường học có công việc liên hoan đều rất thích đặt ở đó.

Hôm nay cũng là ngày làm việc cuối cùng trong sở của sinh viên chọn từ bên ngoài, bọn Kim Thái Hanh vừa đến đó đã gặp được vài sinh viên nhóm Điền Hàm. Điền Hàm cũng coi như thuộc tổ Tống Trữ Bình, nhưng chưa bao giờ thấy giảng viên, phần lớn đều được sư huynh sư tỷ dẫn dắt. Nhưng bây giờ gặp được Tống Trữ Bình vẫn rất hào phóng muốn cùng nhau rồi trả tiền cho họ, Điền Hàm lại nhận được tỏ ý không cần.
"Trước kia anh trai em từng làm việc ở đây, ảnh có ưu đãi cho nhân viên, lát nữa ảnh sẽ đến, chúng ta có thể được giảm giá, cho nên cảm ơn thầy ạ."

Kim Thái Hanh vẫn luôn cúi đầu nghe vậy nhìn về phía Điền Hàm.

Điền Hàm cũng đang nhìn hắn, như có lời để nói, nhưng Kim Thái Hanh đã bị sư huynh kéo gần tới phòng riêng ngay tức thì, không đợi được cậu ta mở miệng.

Tống Trữ Bình đặc biệt có năng lực tán gẫu, dẫn theo cấp dưới cũng không ngừng miệng, Kim Thái Hanh cũng xem như quen họ, nhưng nói cho cùng không phải người cùng tổ, không tiện phát biểu ý kiến gì với dự án của người ta, cho nên phần lớn thời gian đều cắm đầu ăn cơm, ăn xong thì ngồi tại chỗ chơi điện thoại.

Vốn đang chơi trò chơi, chơi mãi cũng cảm thấy nhàm chán, lại mở nông trường nhỏ của hắn. Xem code một vòng, cảm thấy không có mạch suy nghĩ gì mới, chọc đông chọc tây, sau đó không cẩn thận, đúng vậy thật sự không cẩn thận, lại chọc mở mục lục ký sổ kia.
Kim Thái Hanh nói với mình trong lòng: hắn chỉ tùy tiện xem thôi, nếu có gì đó không thích hợp lần sau tuyệt đối không mở ra nữa, sau đó mới yên tâm lướt xem.

Vừa nhìn mục bên dưới quả nhiên lại thêm hai dòng, kẻ tham tiền rất cẩn thận không sơ xuất tí nào.

Hôm nay lại mua gì? Kem đánh răng... cậu ấy thế mà dùng cùng hãng kem đánh răng với mình, nhưng là mùi táo, mùi táo là mùi gì? Còn mua dép lê, dép lê rất rẻ... năm tệ hai đôi? Cái này đi được hở?

Kim Thái Hanh xỉa xói không tiếng động, chợt lại nghĩ đến, hai đôi...

Quay đầu lại nhìn kem đánh răng, cũng hai tuýp, dường như lúc này Kim Thái Hanh thoáng cái nhớ ra gì đó.

Bên kia đang ăn, Hồng Nguyệt đột nhiên hỏi: "Các cậu có biết hôm nay là ngày gì không?"

Các vị đang ngồi ở đây rất mờ mịt.

Sư huynh A: "Phát lương?"

Sư huynh B: "Ngày liên hoan?"
Hồng Nguyệt lắc đầu: "Hôm nay là ngày 24 tháng 8."

Sư huynh A tiếp tục suy nghĩ: "Paris giải phóng?"

Sư huynh B: "Win95 đưa ra thị trường?"

Hồng Nguyệt cạn lời.

Vẫn là Tống Trữ Bình nói chuyện: "Lễ Thất Tịch mùng bảy tháng bảy âm lịch, các cậu thật sự là không cứu nổi."

Sư huynh A thản nhiên như thường: "Trong lịch trình cuộc sống của bọn em chưa bao giờ xuất hiện ngày lễ này, sao mà bọn em biết được?"

Sư huynh B bỗng chỉ sang bên: "Các cậu nhìn Thái Hanh kìa, bắt đầu từ lúc nãy vẻ mặt còn thúi hơn chúng ta, cậu ta cũng sắp không tìm được người chơi lễ rồi, chúng ta vội gì chứ."

Kim Thái Hanh bị chỉ đến tên ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, chả biết gì vuốt vuốt chân mày nhíu chặt, giải thích: "Hôm qua em thức cả đêm."

"Wow. để chuẩn bị cho hôm nay à?"
"Chuẩn bị cho hôm nay không phải cậu ta nên giữ gìn thể lực sao?"

"Quá tự tin rồi nha..."

Không chịu nổi bọn họ nói hươu nói vượn, Kim Thái Hanh tắt điện thoại quyết định rút lui trước. Tống Trữ Bình thấy hắn hơi mệt thì không miễn cưỡng nữa.

Kim Thái Hanh ra khỏi quán cơm định đón xe, lúc đứng đó khóe mắt lại bị cái bóng lôi lôi kéo kéo thu hút, quay đầu nhìn lại, hai người đang ôm nhau, hơn nữa có vẻ như... đều là con trai?!

Nhưng làm cho Kim Thái Hanh giật mình hơn là, hai người kia tách ra rất nhanh, không, không đúng, là người lùn đẩy người to cao ra, đồng thời rất không vui mắng câu gì đó, nghe giọng nói hơi quen tai, vậy mà giống như em trai Điền Chính Quốc?

Cuối cùng hai người kia đã rùm beng lên, một người nói người kia không quan tâm mình, không thích hợp với mình, còn người kia thì nói đối phương căn bản chưa từng thích hắn ta, gần đây lạnh nhạt như thế, là không bận tâm. Tóm lại anh tới tôi đi, đến phần sau Kim Thái Hanh căn bản đã không nghe được mấy nội dung, chỉ vì tinh thần của hắn bị kích động ở một mức độ nhất định.
Những chuyện tương tự hắn luôn nghe nói, dù không đến mức bài xích, nhưng bên cạnh không có quần thể liên quan, Kim Thái Hanh cũng chưa thấy tận mắt, cho nên hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một màn như vậy, thật sự là một bất ngờ với hắn, chẳng qua chấn động Kim Thái Hanh nhất vẫn là thân phận của đối phương, vậy mà là... em trai Điền Chính Quốc, hơn nữa âm thanh nói chuyện của cậu ta thỉnh thoảng có mấy băng tần rất giống Điền Chính Quốc, luôn khiến Kim Thái Hanh có chút ảo giác.

Đợi hắn hoàn hồn, nam sinh cao to đã bỏ đi, Điền Hàm đang ngồi xổm trên mặt đất khóc hu hu.

Kim Thái Hanh yên lặng nhìn bóng lưng cậu ta, bỗng như có cảm giác quay đầu đi... thoáng cái thấy được Điền Chính Quốc đứng cách đó không xa.

Hắn không biết người đến lúc nào, tỉnh bơ vây xem cả màn trò hề, trên mặt lại không hề có chút nhấp nhô nào.
Nhận ra ánh nhìn chằm chằm ở bên khác, Điền Chính Quốc nhạy cảm nhìn lại.

Tầm nhìn âm u đầy tử khí như thế, Kim Thái Hanh lại không biết vì sao, khoảnh khắc đối mắt với cậu thì cảm thấy mặt hơi nóng...

** ** **

áp đáy hòm:

+ nghĩa bóng: 1. chỉ bản lĩnh nhà nghề hoặc báu vật; 2. chỉ món đồ người ta mất hứng thú sở hữu không cần nữa. Ở đây thuộc nghĩa 1

+ nghĩa đen: chỉ một công cụ giáo dục giới tính ở cổ đại trung quốc, là đồ sứ, nhỏ hơn nắm tay bề ngoài hình hoa quả và có nắp, trên trong có đôi nam nữ đang xxx, ngày thường đặt nó dưới đáy hòm để trừ tà, trước khi con gái đi lấy chồng, người mẹ lấy nó ra mở cho con gái xem để cô gái xem và trải nghiệm "đạo vợ chồng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro