Ngoại truyện: Tôi yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như nói chuyện đau khổ nhất trên thế gian là khi ngày Thứ hai đến, thì một chuyện cũng đau khổ không kém, chính là bị đánh thức lúc ngủ say. Mà trên thực tế, người này còn chẳng mấy khi được ngủ ngon giấc. Cho nên lúc Trọng Đại nhận điện thoại giữa đêm khuya, ngữ khí thực sự không tốt.

- A lô...

Đầu dây bên kia vang lên giọng của Tiến Dũng.

- Đến đón Đức đi, bọn anh uống nhiều quá. Chỗ cũ.

Nói xong anh liền cúp máy, Trọng Đại phút chốc tỉnh táo lại. Cậu ngây người nhìn điện thoại vài phút, xoa xoa cái đầu hơi đau nhức.

- Vừa mới mơ đến lần đầu tiên gặp anh ta...

Chớp mắt một cái, đã qua tám năm rồi. Trọng Đại rất nhanh đến nơi. Phan Văn Đức và Tiến Dũng, hai người ngồi trong đại sảnh quán ăn. Tiến Dũng hút thuốc, Văn Đức tựa trên ghế salon nhắm nghiền hai mắt, không biết đã ngủ hay chưa. Trọng Đại đi tới, bất mãn nói.

- Anh có thể giúp anh ấy bắt xe hoặc tự lái xe đưa anh ấy về mà.

- Bắt xe không yên tâm, anh cũng không lái được, chính mình còn phải đợi Trọng đến đón. Huống chi...

Tiến Dũng mắt mang đầy ý giễu cợt liếc nhìn Trọng Đại.

- Không phải em vừa nghe điện thoại liền chạy tới rõ là nhanh sao?

Trọng Đại vờ như không nghe thấy mấy lời trêu chọc của Tiến Dũng, đi đến trước mặt Văn Đức.

- Tỉnh lại, anh không sao chứ?

Chỉ thấy Phan Văn Đức cau mày, chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy người trước mặt, anh dường như có chút mờ mịt. Trọng Đại bỗng nhiên cảm thấy, đến đón anh ta muộn như thế này, hình như là sai lầm. Lăn qua lăn lại suốt dọc đường, cuối cùng Trọng Đại cũng mang được Văn Đức bình an không chút sứt mẻ về đến nhà. Văn Đức ngồi trên xe bị gió lạnh táp vào mặt, ý thức tựa hồ đã thanh tỉnh hơn. Chỉ là, đi đường vẫn hơi xiêu vẹo. Trọng Đại liền túm cổ anh ném vào phòng tắm, bản thân tức thì xuống bếp nấu một bát cháo. Trên đường về, Văn Đức có cái gì trong bụng cũng đã nôn ra gần hết, lát nữa cho anh ta ăn chút gì đó rồi ngủ vậy. Đợi đến khi Trọng Đại bưng cháo tới, Văn Đức cũng đã tắm xong. Anh mặc quần đùi rộng thùng thình, ngồi trên ghế sofa, nửa thân trên để trần, thậm chí tóc cũng chẳng buồn lau khô, mặc cho những giọt nước tí tách nhỏ xuống. Nhận ra Trọng Đại đứng phía sau mình,
Văn Đức cũng không quay đầu lại, nói.

- Giúp tôi lau tóc đi.

Nói xong anh mệt mỏi dựa vào ghế sofa, hai mắt khép lại. Trọng Đại nghiến răng ken két, nhưng vẫn cầm khăn bông đi tới. Nhất thời không ai nói gì. Trong phòng chỉ còn tiếng khăn bông chà sát lên mái tóc, giữa màn đêm tĩnh lặng, vang lên nhè nhẹ dịu dàng. Ngay lúc Trọng Đại chần chừ không biết có nên nhắc anh ta mặc áo vào hay không, lại nghe thấy tiếng thở đều đều bình ổn của Phan Văn Đức truyền đến. Hình như ngủ rồi. Động tác của Trọng Đại ngừng lại. Cậu cúi đầu, chăm chú nhìn gương mặt vừa quen thuộc mà lạ lẫm trước mắt. Anh ấy đúng là không chút nào thay đổi. Mặc dù đã ngủ say, cũng chẳng lộ ra chút ôn hòa nào. Hình như chỉ có lúc này, cậu mới dám nhìn anh chăm chú như vậy. Cậu cười khổ

- Mình đã sớm bị người này làm cho phát điên rồi.

Trọng Đại thở dài, cầm lấy áo khoác của Văn Đức, định treo lên lại đụng phải thứ gì đó trong túi áo. Cậu lôi ra xem xét. Thì ra là một lọ sơn móng tay màu đỏ. Nhìn nắp lọ loang lổ, có vẻ như đã được dùng qua. Sắc mặt Trọng Đại có chút khó coi.

- À, chả trách lại uống nhiều, thì ra là rượu chè gái gú.

Cậu quẳng cái lọ nhỏ trong tay đi. Ngẫm lại chính mình nửa đêm tỉnh giấy chạy đi thật xa để đón anh ta, vậy mà tên kia lại cứ thế ngủ ngon lành trên ghế sofa. Đúng là một cục tức nuốt không trôi. Anh đã thích lọ sơn móng tay này như vậy, tốt nhất không nên lãng phí à nha!

***

Trọng Đại vừa tập nhảy xong, đã thấy Phan Văn Đức lù lù trước của ra vào. Tay đút túi quần, ánh mắt lạnh băng nhìn cậu. Trợ lý cậu vội vàng chạy tới.

- Sếp, sếp đến rồi

Phan Văn Đức không nói một lời. Trọng Đại cũng lơ đẹp anh, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt. Trợ lý cảm thấy không khí có phần kỳ quặc. Bình thường hai người này tuy luôn ồn ào, nhưng lần này lại lặng im không cãi vã lại khiến người khác cảm thấy bức bách. Cậu vội nói.

- Trọng Đại, anh với sếp trò chuyện, em đi xem trang phục biểu diễn cho anh, đồ anh cần em đặt trên bàn đó.

Đoạn chuồn thẳng. Phòng tập rộng lớn chỉ còn lại hai người Văn Đức và Trọng Đại. Trọng Đại hớp một ngụm nước, nhìn "pho tượng" trước cửa ra vào, vờ như vô tình hỏi.

- Ồ tay anh bị lạnh sao?

Nghe xong lời này, sắc mặt Phan Văn Đức càng khó coi. Anh sập cửa "rầm" một tiếng, đi đến trước mặt Trọng Đại.

- Cậu so với người khác hình như rảnh rỗi quá nhỉ?"

Văn Đức giơ hai tay, có thể nhìn rõ mồn một, móng tay anh đều bị sơ đỏ. Trọng Đại rốt cục không nhịn được liền bật cười.

- Sao anh còn chưa rửa đi, tiếc sơn móng tay đẹp nên không nỡ sao?

Văn Đức cười lạnh nói.

- Rửa cái gì mà rửa, thời gian không còn sớm, tôi có cuộc hẹn với đối tác. Cái thứ chết tiệt này rửa mãi không trôi, cậu vừa lòng chưa?

Trọng Đại ngoài ý muốn không hề phản bác, chỉ nhìn chằm chằm Văn Đức hồi lâu. Biểu cảm có chút phức tạp, không rõ là đùa cợt hay là tổn thương. Tổn thương? Phan Văn Đức sững sờ. Đợi đến khi anh muốn nhìn lại cho rõ, ánh mắt của Trọng Đại đã rời đi. Cậu đến bên bàn cầm một bình nhựa nhỏ, nói.

- Ngồi xuống đi, tôi rửa cho anh.

Văn Đức nghe lời ngồi xuống. Trọng Đại lấy một ít giấy lau, đổ ngược chất lỏng trong bình ra bông, sau đó dùng sức cọ cọ trên móng tay. Màu sơn trên ngón cái thoáng chốc đã không thấy tăm hơi. Trọng Đại lần lượt lau sạch các móng tay khác. Mùi nước tẩy móng tay thoảng khắp không gian. Trọng Đại chăm chú, động tác củng rất nhẹ nhàng. Văn Đức nhớ tới đêm qua, cậu ấy cũng lau tóc cho mình như vậy. Cẩn thận nghĩ lại, từ khi anh trở thành đại diện của cậu đến nay, bọn họ dường như chẳng mấy khi yên tĩnh hòa bình thế này. Rõ ràng lần đầu gặp nhau, cậu cùng lắm chỉ là một cậu học sinh bình thường... Trẻ trung, phơi phới, tràn ngập sức sống. Về sau biết cậu gia nhập ngành giải trí còn thấy ngạc nhiên. Nháy mắt lại thấy cậu ngàn dặm xa xôi ra nước ngoài tìm anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà nói.

- Tôi muốn thành công. Phan Văn Đức, giúp tôi đi.

Vì sao cậu lại muốn thành công? Anh chưa từng hỏi cậu. Vì sao anh lại đáp ứng cậu? Chính anh cũng không biết. Mà hiện tại, hai người họ từ khi nào lại thích đấu khẩu với nhau thế này? Văn Đức có chút đau đầu. Anh chợt nhớ lời nói đùa của Tiến Dũng.

- Trọng Đại tượng trưng cho lửa, cậu tượng trưng cho nước, khó trách hai người đấu võ mồm với nhau nhiều thế, cậu toàn dội nước cậu ấy, khắc cậu ấy thôi.

Văn Đức thấy lời Tiến Dũng có điểm không đúng. Là Trọng Đại khắc anh mới phải. Nếu không vì sao người đại diện mặt lạnh là anh lại chuyện gì cũng giải quyết được, duy chỉ có việc nắm bắt Trọng Đại, lại không có biện pháp?

- Sơn móng tay...

Văn Đức chậm rãi mở miệng, Trọng Đại ngừng tay một chút.

- ... Sơn móng tay là của con gái chú Đặng, tôi mua kẹo mút cho con bé, nó liền đem lọ sơn móng tay cho tôi, không nỡ vứt đồ trước mặt con nít, thuận tay bỏ vào túi áo.

Trọng Đại khẽ cười nhạt.

- Anh nói với tôi làm gì, có liên quan gì tới tôi đâu. Xong rồi đấy.

Văn Đức cúi đầu, móng tay quả nhiên sạch bong. Anh ngẩng đầu lên, Trọng Đại đã rời đi. Anh nhìn theo bóng lưng cậu, nói.

- Mười giờ sáng mai tại đài MBC có hoạt động, đừng quên.

Nói xong liền chuẩn bị rời đi Trọng Đại bỗng gọi.

- Khoan đã.

Văn Đức quay đầu. Chỉ thấy Trọng Đại lề mề lê thân tới, bỏ cái gì đó vào tay anh. Trọng Đại hình như xấu hổ, liền giải thích.

- Thừa một chiếc, cho anh đấy. Anh đem tặng người khác hay làm gì cũng được.

Văn Đức nhìn xuống, là một chiếc vòng bạc. Cái này không giống những chiếc vòng phát cho toàn bộ ekip để che mắt công chúng hồi bức ảnh trong xe gây bão, cũng không giống vòng tay Trọng Đại tặng Tiến Dũng và Đình Trọng. Là một chiếc vòng bằng bạch kim sáng chói. Văn Đức ngẩng đầu nhìn Trọng Đại. Cậu hình như đang bối rối không yên, cái đầu liên tục lúc lắc qua lại, mái tóc mềm mại theo động tác của cậu nhẹ nhành đong đưa. Văn Đức chợt thấy lòng mình ngứa ngáy. Anh đeo vòng vào cổ tay, sau đó cúi xuống hôn lên chiếc vòng.

- Cảm ơn, tôi rất thích.

Trọng Đại mặt đỏ lựng, kêu ầm lên.

- Anh làm cái gì thế, nước bọt dính hết lên rồi, không thấy bẩn sao?!

Cậu hình như hơi kích động, động tác cũng rất mãnh liệt, tóc như muốn dựng lên đến nơi. Văn Đức cong khéo miệng, dứt khoát kiễng chân kề sát trán của kẻ khiến lòng anh ngứa ngáy kia, hôn nhẹ. Trọng Đại phút chốc ngẩn người, quên luôn cả mắng anh, chỉ đỏ mặt ngơ ngác sờ lên trán. Văn Đức vẫn thấy chưa đủ, lại hôn xuống môi rồi lần tìm tay cậu. Trọng Đại như bị điện giật rụt tay lại, khó tin trừng mắt nhìn anh.

- Đức... Anh... Anh...

Phan Văn Đức nhịn không được nghĩ rằng tại sao trước kia anh chưa từng phát hiện Trọng Đại như vậy kỳ thực rất... đáng yêu. Sớm đã trở thành siêu sao, nhưng tính cách vẫn không hề đổi khác, thật khiến cho người ta đố kỵ. Ôm một bụng tâm tình rối ren phức tạp, Văn Đức lần nữa ngẩng lên, hôn nhẹ lên môi Trọng Đại. Lần này siêu sao thật sự shock chết rồi. Cậu vội vàng hấp tấp lui về phía sau hai bước, đưa tay che miệng. Văn Đức nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, không khỏi bật cười. Tâm trạng anh bỗng trở nên vô cùng tốt.
Anh nhớ tới năm năm về trước, tình cờ bắt gặp cậu trong phòng tắm, vừa tắm vừa hát đến say mê. Khi ấy anh không hề nghĩ rằng có một ngày người trước mắt sẽ biến thành siêu sao vạn người ngưỡng mộ. Vừa lúc, cũng không tính là muộn. Cuối cùng anh vẫn kịp, kịp đến bên cậu, nhìn cậu lột xác trưởng thành. Đây quả là một chuyện khiến người ta hạnh phúc. Thật sự rất hạnh phúc. Người mà anh không thể rời xa... Siêu sao Nguyễn Trọng Đại, Nguyễn Trọng Đại của anh. Nghe thật không tồi, nhỉ?

_________________

Lần này hết thật rồi, cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình trên đoạn đường tiếp theo.

31.01.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro