2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào truyện mình có điều muốn nói.

Là truyện này lúc trước mình có viết và đăng rồi nhưng lỡ tay xóa nên giờ mình viết và đăng lại và mình cũng đã thay đổi nhân vật trong truyện không còn nhân vật cũ nữa.

Và mình cũng nói luôn là ai không thích ngôn thì thoát ra ạ.
.

.

.

.

.

.


.


.


.

Vào truyện thôi nào.

Đợi thêm một chút nữa thì cô thấy một chiếc xe sang trọng dừng trước công ty, hai người đàn ông đang bước ra, một người đi trước còn một người đi sau, ăn mặc rất bảnh bao cô thấy bảo vệ cúi đầu chào, chắc là người của công ty này, nên cô nhanh chân chạy đến.

*Anh gì ơi, cho tôi hỏi một chút*Cô vừa chạy vừa nói.

Quế Ngọc Hải đang đi thì nghe giọng nói trong trẻo vang lên thì anh đứng lại, đưa mắt nhìn về phía tiếng nói đó thấy một cô gái thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp, tóc đen mũi thanh tú,mắt to tròn, môi nhỏ nhắn đang chạy về phía anh.

*Anh gì ơi, anh làm ở công ty này sao* Cuối cùng cô cũng đi tới liền lên tiếng hỏi mà chưa nhìn rõ mặt.

*Phải *Quế Ngọc Hải chỉ đáp trả lại một câu, mắt vẫn luôn nhìn cô.

*À tôi giao cafe nhưng mà bảo vệ không cho tôi vào, anh có thể đem lên giúp tôi không?*Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Bây giờ cô mới để ý người đàn ông này vừa cao lại còn rất đẹp trai nữa như người trong truyện bước ra vậy. Cô không mê trai nhưng nhìn người này sao cô cứ muốn nhìn mãi.

*Tại sao tôi lại giúp cô*Anh nhàn nhạt nói, phía sau trợ lý Duẩn nhìn cô mà đổ mồ hôi sao cô gái này lại gan như vậy chứ.

*Vậy anh không đem lên cũng được, anh có thể nói với bảo vệ cho tôi vào được không?*

*Được, đi theo tôi*Anh cũng không hiểu vì sao lại giúp cô.

*Vậy cảm ơn anh nhiều nha*Cô cười tươi nhìn anh.

Quế Ngọc Hải nhìn nụ cười trong sáng của cô đột nhiên tim anh lỡ một nhịp, nụ cười của cô rất đẹp, cô là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Văn Toàn được anh đưa vào trong, sau đó anh không nói không rằng đi thẳng vào thang máy để cô ở quầy lễ tân, cô cũng không để ý, nên nhờ nhân viên lễ tân gọi điện, một lát sau cũng có người xuống lấy. Cô xomg việc rồi cũng quay về.

Trong thang máy Quế Ngọc Hải trầm ngâm nghĩ tới nụ cười của cô, làm anh không thể quên được, tim anh cũng chưa bao giờ vì ai mà đập nhanh như vậy.

*Điều tra thông tin của cô gái khi nãy phải rõ ràng cho tôi, càng nhanh càng tốt *

*Rõ chủ tịch *Trợ lý Duẩn một phen giật mình hôm nay anh điều tra về một cô gái sao? Hắn bắt đầu lo sợ cho cô.

*Ting*thang máy mở ra ở tầng cao nhất nơi rất rộng lớn lại trang trí đơn giản nhưng vẫn rất thu hút.

Quế Ngọc Hải bước vào phòng làm việc của mình màu chủ đạo là trắng, xám, đồ dùng để rất ngăn nắp, căn phòng rộng rãi và còn có một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi.

Văn Toàn lúc rời khỏi công ty cũng không nghĩ gì nhiều, cô về thẳng nhà ăn cơm trưa rồi đi ngủ.

Một lát sau trợ lý Duẩn bước vào trên tay là mọi thông tin về cô, hắn hít thở sâu rồi lấy tay gõ cửa.

*Cốc...cốc...cốc*

*Vào đi*

*Thưa chủ tịch đây là mọi thông tin về cô gái đó*Trợ lý Duẩn đặt giấy trước mặt hắn.

*Để đó rồi ra ngoài*Anh vẫn cặm cụi làm việc.

*Vâng chủ tịch*Trợ lý Duẩn cúi đầu rồi bước ra ngoài.

Quế Ngọc Hải dừng làm việc cầm tờ giấy có ghi thông tin của cậu lên đọc, anh đọc xong nhếch môi lên cười hài lòng, anh thầm nghĩ' chúng ta sẽ còn gặp nhau'

Đến tối anh đến bar như thường lệ ngồi trong căn phòng vip quen thuộc hai người đàn ông ngồi đó nhâm nhi ly rượu.

*Cậu đang nghĩ gì mà tập trung vậy* Bùi Tiến Dũng bạn thân anh nói.

*Hỏi nhiều*Mắt anh nhìn xa xăm tay thì cầm ly rượu lắc lắc, miệng phun ra hai câu rồi thôi, anh là vậy rất kiệm lời.

Bùi Tiến Dũng đã quen với thói cục súc này của anh rồi, bạn từ nhỏ làm sao không hiểu được chứ. Hắn không biết sau này ai xấu số mới làm vợ anh đây.

Anh đang nghĩ làm sao có thể gặp lại cô đây, và cách nào có thể tiếp cận cô một chút, tại sao anh lại có hứng thú với cô nhỉ? Cô lại dám nhờ anh mang cafe đi giao giúp khi chỉ mới lần đầu gặp, xem ra cô gái này gan cũng không nhỏ.

Sáng hôm sau.

Văn Toàn vẫn thức sớm để chuẩn bị đi làm như mọi ngày, cô đến tiệm lau dọn các thứ rồi phụ chị Hoa làm cafe.

Anh đến công ty là lúc 7h, anh đi ngang nhân viên thấy có người cầm ly cafe của quán cô làm, anh chỉ nhìn lướt qua cũng nhận ra được, trong đầu anh đột nhiên nãy ra một ý.

*Cậu gọi điện đến quán cafe của cô gái hôm qua giao cho tôi 5 ly cafe, cậu cho người dẫn cô ấy lên*Anh dừng lại trước thang máy mắt chuyển quan nhìn trợ lý Duẩn nói.

*Chủ tịch công ty chúng ta hết cafe rồi sao? Ngài đâu quen uống cafe bên ngoài đâu ạ*Trợ lý Duẩn nhìn anh nói, hắn vẫn chưa hiểu ý đồ của anh nên hỏi nhưng nhận lại là ánh mắt sắc bén của anh.

*Cậu trừ nửa tháng lương*Anh vừa nói vừa đi vào thang máy.

*Chủ tịch tôi xin lỗi, tôi sẽ đi đặt ngay*Trợ lý nhanh chóng lấy điện thoại ra đặt cafe cho anh nếu không lương của hắn sẽ không cánh mà bay.

Bên kia chị Hoa nhận được cuộc điện thoại thì nhanh chóng làm cafe cho cô mang đến đó, Văn Toàn làm việc rất chăm chỉ nên cũng không ngại đi đường xa một chút để giao nước cho khách.

*Toàn em đem 5 ly cafe đến địa chỉ hôm qua giúp chị nhé*

*Vâng chị*

Trên tay cô cầm 5 ly cafe đến công ty Quế thị cô cầu trời là bảo vệ đừng bắt cô ở ngoài nữa. Một lát sau cô đến trước công ty may có người đứng đó chờ cô.

*Chào chị, chị nhận cafe đúng không ạ*Cô thấy một nữ nhân viên đứng ngoài trước nên đi nhanh lên hỏi.

*Không phải tôi mà là chủ tịch tôi, mời cô đi theo tôi*

*À Vâng*Chủ tịch sao? Sao lại cần cô đem lên chứ, nhưng cô vẫn đồng ý đi theo nhân viên đó.

Nữ nhân viên dẫn cô vào thang máy, quả thật là công ty lớn có khác thang máy cũng rộng nữa, nhân viên nữ bấm lên tầng cao nhất, tầm 5p sau thang máy mở ra Văn Toàn nhìn những thư ký, trợ lý ở đây đều ăn mặc chỉnh tề làm việc rất nghiêm túc, cô cũng muốn được như bọn họ, cô ráng kiếm tiền để đi học sau đó cô sẽ được như những người ở đây.

*Cốc...cốc...cốc*

*Vào đi*Vẫn là giọng nói lạnh như băng đó phát ra.

VToàn nghe giọng nói đó có cô bất giác rùng mình một cái, nhân viên kia ra hiệu cho cô đi vào. Cô từ từ đẩy cửa ra ló đầu vào trước nhìn xung quanh căn phòng toàn màu trắng, xám nhìn rất đẹp mắt.

Cô nhìn tới nhìn lui mắt dừng lại trước một người đàn ông đang mặc vest đen ngồi đó, ể sao cô nhìn người này quen quen vậy ta. Văn Toàn lấy hết can đảm đi tới đứng trước bàn của anh, nghiêng đầu nhìn anh.

*Nhìn đủ chưa?*Anh vẫn chưa ngước lên nhưng biết cô đang nhìn mình.

Văn Toàn một lần nữa nghe được giọng nói này rất quen nha, cô không để ý lời anh nói vẫn đứng đó nhìn anh như đang nhớ ra điều gì đó, chẳng phải người này là người  hôm qua giúp cô sao? Anh là chủ tịch ở đây á, ôi trời may mà cô không làm gì quá đáng.

*Anh là người hôm qua giúp tôi đúng không?*Giọng cô non nớt hỏi.

*Phải *Anh lúc này mới ngước lên nhìn cô.

*Lần nữa cảm ơn anh nha, đây là cafe  của anh*Cô đặt ly cafe ngày bàn làm việc của anh.

*Được*

*Vậy Tôi đi trước đây không phiền anh làm việc*

Cô nói xong nhanh chóng chạy ra ngoài, anh nhìn cô ánh mắt hiện lên sự thú vị rồi nhìn lại mấy ly cafe đó, xem ra anh có lý do để gặp cô hằng ngày rồi đây.

Văn Toàn thoát khỏi phòng anh thì chạy nhanh vào thang máy, cô thở phào nhẹ nhõm, sao người này có khuôn mặt đẹp trai thật nhưng chỉ nhìn vào thôi đã thấy sợ rồi nếu cô còn ở lâu chắc cô chết vì lạnh mất.

Cô về quán làm việc tiếp cũng chẳng hay biết có con sói nào đó đang dòm ngó mình, anh đặt cafe lại không uống mà đưa cho trợ lý Duẩn uống. Anh chỉ cần đạt được mục đích của mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro