1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mời vào."

Hôm nay hỗ trợ có vẻ gõ cửa muộn hơn thường lệ.

Nghe thấy tiếng chốt khóa vang lên, Park Jae Hyuk đặt điện thoại xuống, ánh mắt vô tình rơi vào người Vận Phong, nửa người dựa vào khung cửa, cổ áo phông oversized nghiêng sang một bên, để lộ xương quai xanh và bờ vai, như đang quyến rũ mình đến trừng phạt.

"Missing."

Park Jaehyuk mỉm cười hài lòng và vẫy tay chào. Kết quả trận đấu hôm nay của bọn họ khá tốt, khi nhận được tin nhắn của Lâu Phong, anh cũng không quá bất ngờ, chỉ là không biết vì sao đối phương lại lâu như vậy mới đến.

Lâu Vận Phong ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh, nhưng không đáp lại câu chào, chỉ kéo gấu áo phông anh. Missing vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn hơi ẩm từ nước nóng, Jaehyuk vô thức ôm lấy eo cậu, hít hà mùi hương tươi mát trên tóc.

Có gì đó không đúng xảy ra với hỗ trợ của anh. Khoảng khắc thể hiện cảm xúc và giao hợp có lẽ là lúc người và vật giao thoa. Bản năng của Park Jae Hyuk đã phán đoán điều này. Bị thúc đẩy bởi bản năng, anh nhanh chóng bỏ lại cảm giác bất an này sau lưng và chỉ vùi đầu vào liếm mút điểm nhạy cảm sau gáy Lâu Phong, dùng quả đầu xù của mình rúc rít vào người cậu như một con Golden ngoại cỡ. Da Vận Phong sinh ra đã trắng nõn, hơi thở của anh chạm vào da thịt, khiến nó trở nên đỏ bừng.

So với khoái cảm mang đến từ việc mút và hôn, cảm giác ngứa ngáy bởi tóc khiến cậu khó chịu hơn. Vận Phong quay đầu né tránh, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra một chút, nhưng lại bị anh ôm lấy gáy, nửa ép buộc nửa dỗ dành cậu đứng yên tại chỗ. Đột nhiên đánh mất món đồ chơi trong miệng, Jaehuyk tặc lưỡi, ngoan cố mút thành đỏ đậm khác mới hài lòng kéo cậu vào giường.

Phản ứng sinh lý rất rõ ràng, chỉ cần kích thích một chút, Park Jae Hyuk có thể cảm nhận được thứ dưới háng mình ngày càng sưng tấy, đau đớn và cứng ngắc, liếm đôi môi khô khốc nhưng vẫn không vội đi thẳng vào vấn đề. Anh cố tình đẩy đầu gối của mình lên và dang đùi cậu sang hai bên.

Hỗ trợ lúc này đặc biệt rất nghe lời, vòng tay qua vai Park Ruler, bò vào trong ngực anh, cặp đùi trắng nõn banh rộng không chút phản kháng. Hai đường gân căng ra với những đường nét mượt mà rực rỡ hơn những nơi khác do thiếu ánh sáng.

Tất nhiên là cậu sẽ không chống cự. Ngón tay lướt qua đỉnh lông mày, liên tục nấn ná ở đuôi mắt Lâu Phong, cho đến khi nhãn cầu trong suốt của đối phương bị một tầng nước mù mịt che phủ, đáng thương nhìn anh nhưng không hề nhắm mắt.

Dù sao ngay từ đầu cũng là do cậu chủ động đi tìm người.


Đột nhiên chuyển đến một đất nước xa lạ, nếu nói anh khi ở Jindong như cá gặp nước sẽ là nói dối. Cái gọi là Galácticos đã đặt một gánh nặng lên vai mọi người, Park Jaehyuk là một trong những triệu chứng rõ nhất, với một mụn nhọt trên cằm vào ngày thứ hai thua trận đấu tập, cùng quầng thâm mới dưới mắt.

Ngược lại, adrenaline cũng dâng cao sau mỗi chiến thắng.

Vào những năm hai mươi tuổi, Jaehyuk được đội phân cho phòng riêng, khi thủ dâm không cần phải lo lắng, vừa ngồi trên giường thư giãn sóc lọ vừa lướt điện thoại tìm ảnh khiêu dâm. Khô nóng ở bụng ngày càng tăng lên, cơ quan sinh dục vốn sẵn sàng vận động trong lúc luyện tập càng ngày càng cứng rắn, dưới lực sục thường xuyên của chủ nhân trở nên hoàn toàn cương cứng.

Giả như hôm đó anh không quên khóa cửa, hoặc là nếu như tối hôm đó Lâu Vận Phong không đột ngột mở cửa hỏi anh có muốn ăn khuya không.

Thì Park Jae Hyuk nghĩ rằng có lẽ họ vẫn sẽ duy trì mối quan hệ xã hội lịch sự nhưng xa lạ như lúc ban đầu, khoảng cách sẽ không bao giờ dưới mười centimet và mắt họ sẽ không bao giờ nhìn nhau quá ba giây.

Park Jae Hyuk nghĩ rằng có lẽ họ vẫn sẽ duy trì mối quan hệ xã giao, lịch sự và xa lạ như lúc ban đầu, đứng cách nhau từ mười centimet trở lên và sẽ không bao giờ nhìn nhau quá ba giây.

Nhưng người chơi hỗ trợ đột ngột đột nhập vào đúng lúc xạ thủ đang thủ dâm, cậu hoảng loạn đóng cửa lại, nhưng lại nhốt luôn mình vào trong phòng. Cơn xấu hổ ngay lập tức lan từ cổ đến chóp tai, điều gây sốc là lần đầu tiên Park Jae-hyuk phát hiện ra rằng có một vật phù hợp hơn lúm đồng tiền để tô điểm cho má em ấy.

Cậu nhìn chằm chằm vào hướng của Park Jaehyuk với đôi mắt nóng bỏng, giọng nói bay bổng trong không khí như một dải lụa, giống như một giấc mơ mơ hồ: ".......Anh cần em giúp không?".

Park Jaehyuk sững sờ tại chỗ, cảm thấy tất cả sự thoải mái và kích thích vừa rồi đều không bằng ánh mắt Lâu Vận Phong nhìn mình lúc này, dương vật trong lòng bàn tay đột nhiên nảy lên, lại sưng to thêm một chút.

Ngày hôm sau có một trận đấu - thực ra thì khi Vận Phong đến tìm anh đã quá nửa đêm, có lẽ nên tính là cùng một ngày thì đúng hơn - Park Jaehyuk không biết liệu có sự liên kết sâu sắc hơn giữa làm tình và trạng thái trên sân, nhưng áp lực trong lòng anh đã được trút bỏ và giải toả hết căng thẳng nhờ cách nguyên thủy này, hoặc có thể sự giao hợp thể xác đã khiến botlaner bất đồng ngôn ngữ cuối cùng cũng bị động phát triển ngầm hiểu. Họ đã chơi rất hay, dễ dàng đàn áp đối thủ.

"Màn trình diễn của tuyển thủ Ruler hôm nay thực sự rất tuyệt vời, sự phối hợp của anh ở đường dưới cũng rất ấn tượng. Cho hỏi anh có muốn nhắn gì với tuyển thủ Missing không?"

Đây là câu hỏi cực kỳ phổ biến trong các cuộc phỏng vấn sau trận đấu, không kể là khu vực nào, mọi người đều có sự tập trung và kỳ vọng đặc biệt vào botlane.

Park Jae Hyuk cầm lấy micro, nhưng thứ đọng lại trước mặt anh không còn là hỗ trợ điều khiển tướng tại Targon nữa, anh trả lời chậm rãi tùng chứ: "...Dù là trong game hay ngoài đời, đều...đã giúp đỡ tôi rất nhiều."

Seo Jinhyuk, người được gọi đến phỏng vấn chung, ngoài làm tuyển thủ còn là phiên dịch bán thời gia, đưa ra một cái nhìn rất đồng ý với câu trả lời của anh ấy, gật đầu trong khi nói thêm: "Missing thực sự rất giỏi trong việc chăm sóc mọi người, trong công việc rất nỗ lực, em ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng."

Park Jaehyuk chớp mắt, tò mò mơ hồ liếc nhìn người đi rừng bên cạnh trông có vẻ bình tĩnh.

Jaehyuk là thành viên trẻ nhất của SSG khi ra mắt, anh đã gặp những đồng đội rất giỏi trong việc chăm sóc mọi người, tốc độ đạt được đỉnh vinh quang cũng rất nhanh làm cho sự nghiệp của Park Jaehyuk rất suôn sẻ kể từ khi bắt đầu. Bây giờ khi anh đã trở thành anh lớn của đội, dù xung quanh có sự hỗ trợ nhưng anh vẫn quen với việc lo lắng cho người khác hơn. Nhưng vào lúc Park Jaehyuk chân ướt chân ráo vượt đại dương đến gaming house của Jindong, Vận Phong đã nghiêm túc nói rằng mình sẽ chăm sóc cho anh. Trong vài tháng hòa thuận, đối phương thực sự đã thực hiện lời hứa của mình, cho dù là phải chủ động hỏi đi hỏi lại, hay là thời gian đi mua đồ ăn đêm thường xuyên hơn.

- và tất nhiên là cả đêm qua nữa.

Liệu tối hôm qua cũng là cách chăm sóc đồng đội? Vậy trước đây khi chưa phát hiện ra anh, liệu Vận Phong cũng sẽ xuất hiện trong phòng người khác sao? Park Jae Hyuk không khỏi đoán mò, nhất thời không biết phải nghĩ gì.

Anh không khỏi tự hỏi liệu chuyện này có phải là sự chấp thuận ngầm của đoàn đội hay không, như Seo Jinhyuk đã nói, Chiến hạm Galácticos phải có một kết quả làm hài lòng thế giới và thậm chí làm cả thế giới kinh ngạc, ngay cả khi hỗ trợ của đội phải hy sinh cơ thể của mình.

Cái này quá là ------

Anh nghĩ đến thân thể hơi co giật và cổ bị ép phải ngửa lên khi mút dương vật vào tối qua, khi cậu khóc nức nở và gọi tên mình giữa cơn cực khoái hỗn loạn, trái cổ run rẩy như lõi đào mỏng manh, phần thịt đào đã bị cắn sạch tự lâu.

Cái này quá là --

Đầu ngón tay của Park Jae Hyuk ngứa ran, nửa sau của câu về việc quá đáng hoặc quá đáng khinh dù thế nào đi nữa cũng không thể nói được.

Không nói cũng đã rõ, kể từ ngày đó, họ dường như đã đạt được một sự hiểu biết ngầm. Ký túc xá đơn của FMVP đã trở thành nơi trú ẩn tốt nhất, Vận Phong luôn chuẩn bị rất kỹ lưỡng, sẽ nhắn tin trước cho anh ấy và sẽ tắm trước khi đến. Kể cả khi ân ái, cậu cũng ít khi đòi hỏi điều gì, chỉ thỉnh thoảng nắm tay Park Jae Hyuk, cố gắng giúp xạ thủ chuẩn bị kỹ càng hơn trước khi cuộc tình bắt đầu.

"Nhưng nếu anh không mang bao......Sẽ rất khó để rửa sạch......"

Hầu hết mọi lần, anh luôn vui vẻ tuân theo lời cầu xin vô thưởng vô phạt của đối phường, nhưng cái cách hỗ trợ hoảng loạn nhưng không bao giờ thực sự chống cự cũng là điều khiến anh thích thú.

Jaehyuk đưa tay ra và chạm vào túi của Vận Phong, sau đó ném bao cao su vào cùng với quần áo.

" Hôm nay Missing một mực chạy lên cùng rừng, đường dưới bị gank hai lần liền." Anh thản nhiên phàn nàn, như đang cố tìm một cái cớ hợp lý cho hành động của mình.

Có thể là do ham muốn chiếm hữu bạn tình đã được khảm sâu trong gen sinh học, hay ham muốn chiến thắng vốn là bản tính của các tuyển thủ chuyên nghiệp. Park Jae Hyuk thực ra không có thói quen gì trong tình yêu, nhưng khi đối mặt với Vận Phong, anh không khỏi lộ ra mặt tồi tệ của mình, đòi hỏi vô độ, như thể muốn dùng điều này để thể hiện mình là người đặc biệt nhất.

Vận Phong không có nhiều kỹ xảo trên giường, nhưng lại rất nghe lời, khi bị đụ rất mạnh, hoặc khi Park Jae Hyuk cố tình dùng móng tay khẩy núm vú của em thật ác ý, em cũng chỉ rên rỉ thêm vài tiếng, rên rỉ cầu xin anh nhẹ nhàng hơn nhưng cơ thể lại đạt đến cao trào nhanh hơn.

Khi em làm chuyện này với những người khác, liệu có phải cũng giống như này không?

Park Jaehyuk không biết hỏi thế nào, anh chỉ giả vờ nhưng mình không hiểu tiếng thút thít van xin, lại càng thao sâu hơn, mạnh hơn, đạt đến điểm sâu nhất, rồi dùng tiếng Hàn trêu chọc em là đồ dối trá, thích đến vậy mà còn từ chối.

Lịch trình của các tuyển thủ chuyên nghiệp vốn đã khác người thường, sau khi đi chơi thì gần như sáng sớm, Vận Phong không có phòng đơn nên luôn mượn phòng tắm xạ thủ dọn dẹp trước khi rời đi. Lỗ nhỏ vừa bị làm khó có thể khép lại ngay, chất lỏng chảy xuống tận gốc chân, để lại vài vết ướt trên làn da trắng nõn. Park Jae Hyuk chưa bao giờ hỏi liệu có khó chịu không khi tự mình đào tinh dịch, nhưng mỗi lần bị nhồi đầy, Vận Phong sẽ nhốt mình trong phòng tắm rất lâu, âm thanh nước chảy róc rách kéo dài hơn nưả tiếng.

Chẳng trách mọi người đều im lặng. Park Jae Hyuk có chút phiền muộn, nhưng thực tuỷ biết vị.

Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Cảm giác khi được đụ Vận Phong thật sự là quá tuyệt vời.

Lần khẩu giao đầu' tiên là vào lúc họ để thua một trận BO3. Vận Phong có chút miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối, Park Jaehyuk cọ dương vật vào má, cọ vào hõm má lúm đồng tiền. Trong đầu anh toàn là những lời nhận xét và những lời chỉ trích thẳng thừng của huấn luyện viên, khi nhìn thấy cảnh tượng đồi bại này, anh hoàn toàn hưng phấn, các đường gân quanh dương vật ngày càng sưng to dữ dội. Anh đưa tay nắm lấy gáy Vận Phong và thúc dương vật vào miệng cậu không hề báo trước.

Tâm trạng của anh hoàn toàn trái ngược với cơ thể, Park Jae Hyuk như đang kìm nén cơn tức giận sau thất bại, giống như trút hết cảm xúc vào việc làm tình. Vận Phong bị bất ngờ, dương vật nhồi đầy cổ họng, nước mắt sinh lý ẩng ậc trên đôi mắt đỏ ngầu, theo phản xạ muốn ói, nhưng lưỡi lại bị con cặc nặng nề đè xuống, cử động cũng khó khăn, cậu còn lo răng mình sẽ cắn Park Jae Hyuk nên anh phải thụ động nắm chặt ống quần của Park Jae-hyuk và hầu như không giữ được thăng bằng trong vô số tiếng ho bị gián đoạn.

Anh giữ chặt gáy Vận Phong, dùng sức tiến đụng vào thịt vòm họng mềm mại. Một nửa tinh dịch bị nuốt vào, nửa còn lại vương vãi, trượt xuống khoé miệng men theo viền áo.

Rốt cuộc là đã học làm tình từ giường của đồng đội nào, Seo Jinhyuk? Hay là không chỉ ở Jindong, nói không chừng từ khi em mười lăm tuổi đã trở thành bao cao su cho đồng đội dùng. Bất cứ khi nào suy nghĩ này nảy đến, Park Jae Hyuk không thể không bị sốc bởi những suy nghĩ đen tối trào dâng trong sâu thẳm tâm trí anh. Cảm giác tội lỗi bủa vây, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi và khuôn mặt đầy dính đầy tinh dịch của Lâu Vận Phong. Lâu Phong ngơ ngác nhìn sự thay đổi thái độ đột ngột của anh, không biết là do thực sự quấn quít hay là bản năng đã được rèn luyện của cơ thể, cậu choàng tay tiếp nhận nụ hôn.

Vì vậy Jaehyuk nghĩ, dù có phải dùng chung cũng không sao, vì em ấy quá ngoan ngoãn.

Nhiệt độ vào xuân của Thượng Hải còn thích hợp, Lâu Vận Phong không sợ nóng như anh, vậy nên đương nhiên sẽ không mặc áo ngắn tay sau khi kết thúc làm tình, thế là mỗi lần anh lưu lại vết xanh đỏ vết đều sẽ bị hoàn mỹ giấu ở dưới lớp quần áo. Thi thoảng anh sẽ mút cần cổ đối phương, và hỗ trợ sẽ phải mang áo len cao cổ trong thời tiết ấm áp mà ngồi cạnh anh tập luyện.

Nhưng bây giờ, mùa hè sắp đến rồi, ngày mai Lâu Phong nhất định không thể mặc được chiếc áo len đó. Park Jaehyuk vẩn vơ suy nghĩ, chợt nhe răng ra, cố ý hôn phủ lên xương quai xanh, làm đậm dấu vết yêu thương sẽ đọng lại ở đó suốt đêm.

Lâu Phong không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cậu cảm thấy màn dạo đầu hôm nay quá dài dằng dặc đến mệt nhọc, dứt khoát dùng sức chỉ cắn mạnh vào vai anh.

Missing hiếm khi phản kháng trên giường, Park Jaehyuk bị cắn đau, bất mãn thốc người cậu lên, tay véo má Vận Phong. Lòng bàn tay to dễ dàng che gần hết khuôn mặt hỗ trợ, Park Jae Hyuk siết chặt ngón tay một chút, ấn hai lúm đồng tiền vào chỗ lõm sâu hơn, nhưng đuôi mắt của trợ lý nhỏ không cong lên mềm mại như bình thường, mà rũ xuống như thể rất đau đớn, thậm chí còn mơ hồ che giấu sự tức giận.

Park Jaehyuk giật mình, sau đó thọc hai ngón tay vào miệng Lâu Phong, cảm giác ấm áp và ẩm ướt bao bọc quanh đầu ngón tay, khiến anh cảm thấy thoải mái, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp khen ngợi. Sự tức giận trên lông mày của em ấy vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng cơ thể thì được dạy dỗ rất tốt. Khi mắt chuyển từ vai sang ngón tay của FMVP dùng để điều khiển trò chơi, Vận Phong không thể tiếp tục tỏ ra hung dữ nữa, dùng lưỡi liếm qua lại các ngón tay đang cố tình tách rộng hai cánh môi, giống như một con vật nhỏ uống nước, không nuốt cũng không chủ động mút như phim khiêu dâm mà dường như chỉ đơn giản là nếm một cây kẹo mút ngọt ngào chứ không phải là đồ thay thế cho dương vật. Ngón trỏ và ngón giữa bị liếm nhiều đến mức phát ra tiếng chèm chẹp, ngoài ra thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt từ cổ họng Lâu Phong do nước bọt tích tụ quá nhiều.

Park Jaehyuk cố tình dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp đầu lưỡi hồng hào móc lên một chút, nửa buộc đối phương phải nâng cằm lên cao hơn và eo mềm hơn để duy trì tư thế hướng lên, trong khi ngón tay cái của anh mơ hồ vuốt ve chiếc cằm căng cứng vì phải giữ đầu ngửa ra và trái cổ ẩn hiện. Khi ngón tay chạm vào quả táo adam, anh có thể cảm nhận được sự run rẩy không thể kiểm soát dưới lớp thịt mỏng đi kèm với tiếng rên rỉ.

Quả nhiên vẫn có điều gì đó không ổn, bình thường đến bước này chắc chắn là em ấy chịu không nổi mà thúc giục mình nhanh chóng tiến vào. Park Jae Hyuk rút tay lại, nửa tò mò nửa bối rối rồi dừng lại một lúc.

Không khí cuồng nhiệt đột nhiên nguội lạnh, Vận Phong dùng dáng vẻ không chút uy hiếp trừng mắt nhìn anh, tựa hồ đang hỏi muốn bày trò gì.

Park Jaehyuk lại gần hỏi em, " Không muốn làm sao? Missing" nhưng không đợi câu trả lời, anh đã tự nói tự ép: "Không được, đã đồng ý rồi, em phải giúp anh mọi lúc."

Lâu Vân Phong tựa hồ đang rất giận, lợi dụng lúc anh rút ngón tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao không tới đi, hôm nay không phải anh đã nói với người ta rằng đụ tôi sướng không phải sao? "

Park Jaehyuk thực sự không có tài năng trong việc học tiếng Trung, mặc dù bây giờ anh ấy đã đạt được rất nhiều tiến bộ trong việc nghe, nhưng sau tất cả, đây cũng không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ. Jaehyuk chỉ có thể nhận ra một vài từ, sau đó sắp xếp lại chúng một cách logic nhất có thể. Câu nói rừ rồi của Lâu Phong, anh hiểu chính xác chỉ có hai đại từ tôi và anh, cũng không xa lạ với từ đụ - thô tục và đơn gỉan. , Park Jaehyuk gần như không đoán được ý nghĩa của câu nói, phản ứng đầu tiên lúc nào cũng là đồng ý, anh cắn đầu lưỡi, cố gắng suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì.

Chắc chắn là không phải lúc tập luyện,  lúc tập vẫn rất tốt, anh ăn được triple kill. Khi đang xếp bảng ngọc, Lâu Vận Phong cũng nhiệt tình bật ngón cái, lúc đó anh coi đó là lời ngầm mời gọi, và đúng như mong đợi -  Lâu Vận Phong đã đến.

Park Jae Hyuk nhớ lại khoảng hai tiếng đồng hồ trước và cuối cùng cũng lấy lại được từ trí nhớ của mình từ cuộc trò chuyện với Seo Jin Hyuk trong bữa ăn khuya lúc nửa đêm.

Có vẻ như một người bạn Hàn Quốc chuẩn bị kết hôn, và khi cậu ta hỏi Jinhyuk có thể sắp xếp thời gian tham dự tiệc mừng không, Jinhyuk nhìn xuống lịch trình năm nay rồi xin lỗi, nhưng quay đầu lại và phàn nàn bằng một giọng dài: "Ai cũng kết hôn hết,  trước đó Yagao cũng nói với em rằng tương lai sẽ về quê lấy vợ, còn mỗi em đây ngày nào cũng ru rú trong công ty bán mình cho tư bản, cô đơn quá thôi."

Jinhyuk ở Jingdong lâu hơn, cậu ấy nói được cả tiếng Trung và tiếng Hàn, lúc này không biết anh ấy đang thể hiện tình cảm thật của mình hay quên mất mình là một người Hàn Quốc mà xổ ra một tràng tiếng Trung. Park Jaehyuk nghe anh lảm nhảm hồi lâu, mới hiểu mới chữ "cô đơn" từ Seo Cao Cấp. Anh do dự một lát, sau đó cố ý giữ giọng điệu nhẹ nhàng lãnh đạm: "Em có thể tiếp tục tìm Missing, làm tình với cậu ấy rất thoải mái."

Seo Jinhyuk kinh ngạc quay đầu nhìn anh, cuối cùng cũng nhớ ra tiếng mẹ đẻ của mình: "Anh đang nói cái quái gì thế? Hai người không phải là một cặp sao? Liên quan gì đến em?" Đội trường lúng túng che đi những lời nói quá tục tĩu của Park Jae Hyuk: "Đừng tùy tiện nói chuyện kiểu này với em, không muốn nghe không muốn nghe! "

"......Nói đùa thôi." Park Jaehyuk nhạy cảm cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhanh chóng chuyển cuộc trò chuyện sang đám cưới và bữa tối.

--- Hai người không phải là một cặp sao?

Nghe qua như đang nói, Lâu Phong chỉ cho một người làm.

Anh Park hít một hơi thật sâu, cúi đầu bắt gặp ánh mắt hỗ trợ vẫn đàn ngoan ngoãn bị ép dưới người, ngập ngừng hỏi: "Anh và Kanavi, em có nghe không?" Vận Phong mím môi và im lặng. Trong lòng có suy nghĩ, anh lại hỏi: "Những lời cậu ấy nói có phải là sự thật không?"

Lâu Vận Phong trợn tròn mắt: "Tôi không biết, tôi không hiểu."

Park Jae Hyuk có chút ngạc nhiên, nhưng càng bối rối hơn - những nhận định mà anh từng cho là đúng trước đó đột nhiên đều là sai sự thật, hóa ra hỗ trợ của anh chỉ leo lên giường của mình.

Anh thoáng thấy vui mừng, nhưng rồi lại nghĩ đó là điều đương nhiên, anh muốn nói chúng ta hòa nhau, nhưng anh không nghĩ ra từ tiếng Trung nào phù hợp nên đành ngậm miệng. Xạ thủ Jindong tin vào cách bố trí đường dưới của Riot cả trong lẫn ngoài sân, quả thực anh chỉ ngủ với Vận Phong.

"Sao vậy em, giận à?" Park Jaehyuk ngây thơ hỏi, thấy Lâu Phong vẫn không để ý đến mình, bất mãn cắn môi em như một con chó con không được chú ý, như muốn trả thù vết cắn em vừa để lại trên vai. Anh dùng ra bắt lấy môi dưới của Vận Phong và nghiến mạnh, khiến em run lên vì đau, lòng bàn tay ấn chặt vào ngực anh, dường như muốn đẩy anh ra nhưng không hề dùng bất kỳ lực nào. Jaehyuk mỉm cười hài lòng, sau đó thay răng bằng lưỡi, liên tục liếm và hôn lên một chỗ, không biết là để làm hài lòng hay để xoa dịu.

"Con mẹ anh." Lâu Phong chửi thề, trong mắt dường như ngấn nước, trừng mắt nhìn anh như muốn khóc.

Sau đó, em nhấc chân lên móc quanh eo Jae Hyuk, chủ động cọ sát vào háng anh.

Park Jaehyuk nắm lấy vòng eo trũng sâu của đối phương, chậm rãi đẩy hai chân Vận Phong lên, đồng thời nắm lấy tay em, yêu cầu em tự mình vòng tay ôm lấy đùi, để hắn có thể chủ động cố định mình vào tư thế dễ dàng nhất. Cảnh tượng tục tĩu kích thích phần thân dưới của Park Jaehyuk đau nhức sưng tấy, anh đưa tay ra và tát vào cặp mông nhợt nhạt vài lần, khiến chúng đỏ rực lên, thậm chí còn nóng tấy. Khe hở ban đầu vốn khép kín nhanh chóng trở nên ẩm ướt dưới sự vuốt ve của anh, khi đầu ngón tay cọ vào nhau, một sợi tơ trong suốt nhớp nháp sẽ bị kéo ra, anh không chờ đợi nữa mà đứng dậy đưa dương vật đã cương cứng hoàn toàn của mình vào. Âm đạo đóng mở liên tục, phần thịt mềm nóng ẩm tham lam quấn lấy dị vật vừa xâm lấn chắc chắn, giữa các lần thúc phát ra âm thanh dính dính.

Đương nhiên, đây không phải là thiên phú trời ban của Vận Phong, lần đầu tiên giữa họ quá vội vàng, ban đầu cả hai đều rất đau đớn, trục nóng cứng mạnh mẽ ép vào lỗ sau, tàn nhẫn vuốt phẳng những nếp nhăn trên mép lỗ. Lâu Vận Phong khi đó, ngay cả môi em cũng trắng bệch, có lẽ điều đó để lại chút ám ảnh nên mỗi lần đến đây đều sẽ tự mở rộng ra trước. Park Jaehyuk trước đây nghĩ rằng đây là một bằng chứng khác về kinh nghiệm phong phú của hỗ trợ, nhưng giờ anh đã nhớ lại nó với nhận thức muộn màng.

Anh càng ngày càng thu hẹp khoảng cách vốn đã gần như không có giữa hai người bọn họ, ghé vào tai Lâu Vân Phong, tự khen ngợi bản thân: "Có phải em giận vì chuyện anh nói với Kanavi không? Nhưng anh nói thật mà, đụ em rất sướng. "

Có lẽ Vận Phong chỉ hiểu được ID của người đi rừng, nhưng điều đó không ngăn được em căng thẳng khi đột nhiên nghe thấy tên người khác. Tư thế của hai người lúc này càng khiến dương vật của Park Jae Hyuk đâm vào sâu hơn vào phần sâu nhất của lỗ thịt vốn đã đầy ắp, tinh hoàn nặng trĩu đập vào phần đùi trong đang không ngừng run rẩy, Park Jaehyuk có thể cảm nhận được cơ thể đang bám chặt vào mình co giật kịch liệt, tần suất những cú thúc liên tục không ngừng tăng lên, Vận Phong bị dương vật hung dữ đánh cho chịu không nổi, nhích ra sau, lại nhanh chóng bị kéo về, để cho cái lỗ sưng đỏ của mình tiếp tục nuốt chửng dương vật không có dấu hiệu mệt mỏi, cặp đùi đau nhức vì bị chơi lơ lửng trong không trung, chỉ có thể dùng cánh tay bất động để giữ bản thân ở lại, gần như không thể duy trì tư thế giao hợp.

Bất chấp sự khác biệt về ngôn ngữ, cả hai hầu như không gặp trở ngại khi làm tình. Ngày nay họ nói vài từ bằng tiếng Hàn rất hiếm. Lou Yunfeng gần như giống anh ấy, ngay cả khi anh ấy bị đụ cao trào rồi mê sảng, cứ gọi liên tục ID của anh.

Đôi khi anh cảm thấy sức nặng của cái tên Ruler trong lòng Vận Phong quan trọng hơn Park Jae Hyuk rất nhiều, cho dù đó là vầng hào quang của nhà vô địch thế giới và FMVP,  hay việc song hành trong mọi trận đấu và chiến thắng tại Jindong, tất cả đều thuộc về Ruler. Nếu không có LOL, một khi vai trò xạ thủ và hỗ trợ biến mất, Park Jaehyuk sẽ chỉ là một cái tên xa lạ vô nghĩa.

Anh không thể không nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên của Seo Jinhyukc và lời nhận xét của cậu ta rằng để chiến thắng, Missing có thể làm bất cứ điều gì.

Xạ thủ và hỗ trợ, bộ đôi bị trói buộc vĩnh cửu trong Liên Minh Huyền Thoại ----- nếu như em ấy không làm tình với ai ngoài mình, vậy thì, đây liệu có phải là lí do không?

"Xin......quá, quá nhiều rồi......Ru、Ruler......Ưm-ah ......"Tiếng rên rỉ thở hổn hển của hỗ trợ bị đánh bật ra ngoài, em muốn chạm vào Park Jaehyuk, tay em cố nắm lấy vài lần, nhưng chỉ để lại vài vết đỏ đáng thương trên đùi.

Giống như kỹ nữ, nhưng là loại ngây thơ nhất.

Anh không bận tâm với việc chỉ được gọi là Ruler, vì bản thân cũng chỉ gọi Missing.

"Missing, tại sao em lại chỉ làm điều đó với anh?" Park Jaehyuk lạnh lùng chuyển sang tiếng Trung, cố gắng tìm ra một câu trả lời rõ ràng hơn từ miệng hỗ trợ

Là vì chiến thắng nên cái gì cũng dám làm, vậy có thể cố đến mức nào? Lý do cho sự kiên nhẫn này là vì chiến thắng hay là vì tôi? Suy nghĩ của Jaehyuk có chút ác ý.

Con người là sinh vật sẵn sàng vượt qua giới hạn của mình nhất, một khi phát hiện ra đối phương cực kỳ bao dung với bản thân, đều muốn tìm hiểu xem lí do của sự bao dung và ưu ái nằm ở đâu. Park Jae Hyuk đôi khi cảm thấy bối rối, rõ ràng anh rất thích chiến thắng, hơn nữa cũng rất thích nhìn thấy lúm đồng tiền sâu thẳm của hỗ trợ sau chiến thắng. Nhưng không hiểu sao, vào lúc này, tất cả những gì anh muốn làm chỉ là nhìn Lâu Vận Phong khóc vì bị anh tra tấn.

"Ai bảo thế, chỉ cần có thể carry, đứa nào tôi cũng đụ được." Vận Phong cố tình nhại theo giọng điệu lúc nãy của Jaehyuk, đề cập đến ID người đi rừng với giọng run rẩy: "Là Kanavi cũng được."

Đồ lừa đảo.

Không cần phải bận tâm xác định, lời nói dối của Lâu Phong rất rõ ràng, bởi vì giây tiếp theo nước mắt đã chạy vòng quang. Park Jaehyuk đạt được mục đích của mình, nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn không nguôi ngoai, anh giơ tay lau vài giọt nước từ khóe mắt đối phương, Vận Phong nhắm mí mắt lại, vô thức dùng má dụi dụi lòng bàn tay đối phương.

Park Jae Hyuk bối rối xoa nhẹ đầu ngón tay, rồi cuối cùng mỉm cười như thể đã nhận ra điều gì đó.

"Có phải vì em thích anh không?", anh sờ sờ dấu hôn trên cổ Lâu Vận Phong, "Missing, em có yêu anh không?"

Lâu Vận Phong nghiến răng nghiến lợi, không nói cũng không phủ nhận, tựa như đã quyết định im lặng. Bản chất xấu xa chôn sâu trong lòng chuẩn bị trỗi dậy, Park Jae Hyuk điều chỉnh góc độ, cố ý đâm về phía trước vài lần đồng thời tay tìm kiếm tay của Lâu Vân Phong, sau khi hai chân mất đi giữa lại của tay, Missing không còn giữ được tư thế ban đầu nữa, và nặng nề ngã xuống giường. Park Jae Hyuk dẫn tay em vuốt ve phần bụng dưới hơi nhô lên, cẩn thận phác thảo hình dạng tội lỗi gợi tình và gây ra dưới sự tôn kính dưới da thịt và da thịt, một tay khác nhéo vào dương vật cũng đã cương cứng chuẩn bị xuất tinh của Lâu Vận Phong, đồng thời chặn chặt lỗ tinh đã ướt đẫm tinh dịch.

Điều này thực sự đã vượt quá giới hạn chịu đựng, Vận Phong liều mạng lắc đầu, không ngừng kêu lên đau đớn, không biết là phía trước hay phía sau, nhưng phần thân dưới lắc lư một cách nghịch lý, và lỗ nhỏ bị ép hoặc chủ động hút bộ phận sinh dục hung dữ giữa hai mông vào sâu hơn.

"Mẹ kiếp--" Lâu Vận Phong chửi đổng hai lần, thấy Jaehyuk bất động, đành phải thút thít cầu xin anh cho mình xuất tinh.

"Em sai rồi anh ơi, người khác không được đâu, ai cũng không được, chỉ để anh làm thôi, tha cho em đi.... Ah.. ag... xin.....'

Park Jaehyuk thở hổn hển vài lần với giọng trầm thấp, tinh dịch đã sẵn sàng phá vỡ kiềm chế. Trong lần đâm cuối cùng, anh đổ toàn bộ mầm mống vào cơ thể hỗ trợ, thân mật hôn vào huyệt đỏ mông, không rút dương vật đã nửa mềm ra khỏi cơ thể đối phương, cũng không buông lòng bàn tay đang giữ tính khí trước mặt. Vật trong tay anh vốn đã sắp đạt đến giới hạn, nhưng lại bị khống chế, cưỡng bức không cho em xuất tinh, kéo dài địa ngục khoái cảm ngọt ngào và tàn nhẫn này ngày càng lâu hơn.

Một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, cảm gíac độc ác ập đến trong lòng anh nhanh hơn cảm giác tội lỗi, Park Jae Hyuk ghé sát vào tai em, cố ý tìm kiếm nguyên nhân: "Chỉ cần cho anh biết lý do."

Vận Phong lúc này thật sự bị bắt nạt đến khóc, mồ hôi và nước mắt trên má hòa quyện vào nhau, làn da trắng mịn đỏ lên vì dục vọng và đau đớn mãnh liệt, như thể em thật sự bị tra tấn đến cực điểm.

"....... Cho em đi, em xứng đáng được nhận mà, em là đồ không có lòng tự trọng, là do em thích anh mà--"

Lòng bàn tay anh tê dại, không thể kiểm soát được sức mạnh của mình nữa, sự phát tiết khi ức chế lâu dài dữ dội hơn cực khoái thông thường, chút tỉnh táo còn sót lại của Vận Phong bị va chạm tan vỡ, em cảm thấy như có nước chảy từ thân trên của mình và phần dưới cơ thể.

Hỗ trợ của anh rất xinh đẹp, khi em ấy khóc hay cừoi vì anh càng đẹp hơn, Park Jae Hyuk nhìn chằm chằm vào đôi mắt thác loạn đẫm nước mắt cuả Vận Phong, nửa trong anh muốn em ấy phải khóc nhiều hơn, nhưng nửa còn lại không chịu được cảnh em ấy rơi nước mắt.

Em ấy ngon muốn chết.

Vì thế anh cúi người xuống, nắm chặt hai tay Lâu Phong ở bên cạnh,  những ngón tay đan vào nhau, tần suất bấm chuột của hỗ trợ sẽ không nhiều như xạ thủ, nhưng trong lòng bàn tay vẫn giống nhau, là đôi bàn tay của tuyển thủ chuyên nghiệp, đầu ngón tay hơi chai sần, cần phải mò mẫm cẩn thận mới tìm được lòng bàn tay mềm mại.

Park Jae Hyuk nhẹ nhàng hôn lên môi em, đôi môi anh vừa cắn không bị rách hay chảy máu, nhưng vẫn có một vết bầm rất kêu. Anh không quan tâm liệu hỗ trợ đang choáng váng có thể nghe hay hiểu những lời mình nói hay không, vì vậy anh thầm thì như tự hứa với chính mình.

"AD, carry."

Anh sẽ đền đáp lại trong trận đấu.

"Đổi lại thì, Missing......"

Phải tiếp tục, à không, phải yêu anh nhiều hơn nữa nhé.


Bài sau: @mention a user

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro