44. Khát khao kìm nén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Anh ở nhà Tại Hiền khá yên bình, ai gặp cậu cũng đều tỏ vẻ thân thiết và trìu mến, còn bố mẹ Tại Hiền – hai người khiến cậu căng thẳng gần như chưa từng xuất hiện.

“Bố mẹ tôi ngày nào cũng ngồi máy bay qua lại giữa các nơi để họp hành rồi khảo sát, đâu có nhiều cơ hội gặp họ chứ, đừng lo.” Tại Hiền đã đoán trước chuyện này, trông bình tĩnh hơn nhiều.

Đông Anh gật đầu nhìn thoáng qua Tại Hiền, ngập ngừng: “Thật ra… nếu cậu bận thì không cần tới đây đâu, tôi ở một mình là được.”

Nhiều lần Tại Hiền đến tìm cậu trông cứ như vừa từ bên ngoài về không bao lâu, thậm chí cậu còn nghi ngờ buổi tối Tại Hiền không ngủ nữa kìa.

“Nói lung tung, bận gì chứ, tôi đâu thể lén cậu học bài được.” Tại Hiền dời đề tài một cách thản nhiên, “Tôi định hè sẽ dạy cậu một thứ mới mẻ.” Đông Anh được đưa xuống lầu, đến trước phòng Tại Hiền.

“Anh Trịnh định dạy cậu kỹ xảo đánh nhau.” Tại Hiền nhếch môi, nở nụ cười mang đôi phần hoang dại và sắc bén, hắn ôm chặt cổ Đông Anh, cọ má mình lên tóc Đông Anh, “Bạn Kim, học đàng hoàng đấy.”

Đông Anh trợn to mắt, sau đó gật đầu thật mạnh. Tại Hiền buông Đông Anh ra, đẩy cửa phòng.

Đông Anh quá đẹp, quá dễ thu hút ánh nhìn của người khác. Ai hiền lành gặp cậu có lẽ sẽ đem lòng yêu mến muốn giúp đỡ cậu. Nhưng đâu thể tránh được những kẻ xấu xa nảy sinh suy nghĩ đen tối chứ. Thế nên, Đông Anh cần am hiểu nhiều kỹ xảo phòng thân hơn.

Suy xét cho sức khỏe của Đông Anh, Tại Hiền không dạy cậu những kiểu đánh mạnh mẽ quyết liệt, hắn dạy những ngón đòn thiên về kỹ xảo.

Đông Anh không cần phải sở hữu nắm đấm sắt thép gì, chỉ cần chống đỡ đến lúc hắn tới là đủ.

“Thật ra trước đây tôi có xem một vài video trên mạng, nhưng gần như đều là lý thuyết cả, muốn tìm người tập luyện sao khó quá.” Đông Anh cảm thán.

Trước đây cậu không có bạn bè Alpha, đa số toàn Omega hoặc Beta cả ngày vùi đầu vào sách vở như cậu thôi. Tập luyện với họ, bản thân cậu cũng chẳng dám mạnh tay, sợ sẽ xảy ra chuyện.

“Ồ trùng hợp ghê, vừa hay lần này có đối tượng tập luyện rồi nhỉ.” Tại Hiền đáp giọng đầy ẩn ý. Đông Anh bật cười, vào phòng Tại Hiền.

Cậu nghĩ chắc phòng Tại Hiền cũng phải mấy trăm mét vuông, đầu tiên là gian phòng học, sau đó đi qua gian thay đồ, gian phòng game, cuối cùng mới tới gian phòng ngủ.

Cánh cửa sau lưng bị đóng lại, vang lên tiếng cạch nhỏ. Đông Anh không thấy việc đóng cửa có gì khác thường, khen ngợi: “Phòng cậu to ghê.”

“Vậy à.” Tại Hiền cũng cười, “Vậy cậu cứ tham quan trước, tùy ý.”

Đông Anh bèn đi loanh quanh trong phòng Tại Hiền, Tại Hiền đứng phía sau nhìn cậu, liếm răng.

Nơi này là địa bàn của hắn, từng món đồ đều vương mùi pheromone của hắn. Lãnh địa riêng của Alpha là nơi bất khả xâm phạm, không một ai trong nhà này vào đây cả, cả việc dọn vệ sinh cũng do chính hắn tự làm.

Nhưng bấy giờ nơi này lại xuất hiện con mồi mà hắn luôn cẩn thận che chở bảo vệ, đồng thời lúc nào cũng muốn nuốt chửng vào bụng. Con mồi của hắn chẳng những không nhận ra nguy hiểm, thậm chí còn ngẩng đầu thưởng thức những bằng khen cúp thưởng được trưng bày trên giá, bằng vẻ mặt hồn nhiên và vô tư.

Đông Anh tham quan phòng xong thì rời mắt nhìn ra cánh cửa sổ sát sàn. Bên ngoài phòng ngủ của Tại Hiền có một ban công rất to, nơi đó được đặt một cái bàn và vài chiếc ghế, có cả ghế thư giãn để chủ phòng có thể nằm lên ngắm cảnh trời mây bên ngoài nữa.

“Tôi sang đó nhìn có được không?” Đông Anh thích thú.

“Tất nhiên.” Tại Hiền nhướng mày.

Thế là Đông Anh đẩy cánh cửa sổ sát sàn ra, đi một vòng ngắm nghía, nhận thấy ban công còn một điểm thú vị ban nãy chưa phát hiện, sát bên hông của nó có hai lối bậc thang không bắt mắt lắm, một lối dẫn xuống hồ bơi, lối còn lại dẫn xuống hồ nước nóng.

Hồ bơi và hồ nước nóng trông có vẻ được xây riêng cho Tại Hiền hưởng thụ. Đông Anh trố mắt nhìn, cảm thấy mình lại có thêm nhận thức mới về thế giới này.

“Muốn chơi thì tập xong rồi dẫn cậu chơi.” Tại Hiền bước sang.

Đông Anh ê a: “… Có phải người nhà cậu thuộc tuýp vì muốn cậu trượt tuyết vui vẻ, sẽ mua một ngọn núi tuyết cho cậu không?”

Có thể thấy Tại Hiền không hay biết về mấy tin đồn phô trương khoe của được lan truyền trong xã hội, hắn chẳng hiểu mô tê gì: “Tại sao phải mua thêm một núi tuyết, vốn đã có nhiều lắm rồi mà.”

Đông Anh: “…”

Do cậu ngu si, tạm biệt.

“Vả lại dù làm vậy chắc chắn mục đích cũng không phải muốn tôi trượt tuyết vui vẻ, mà là giúp tôi nắm vững kỹ năng trượt tuyết hơn.” Tại Hiền choàng tay qua vai Đông Anh, kéo cậu vào trong, “Được rồi học thôi, học xong dẫn cậu đi chơi tiếp.”

Vào trong, Tại Hiền mở ti vi, tìm video mà mình đã cất công tìm thầy dạy chuyên nghiệp đến quay làm mẫu.

Nội dung video rất phong phú, nhưng gần như đều theo từng bài một, từ dễ lên khó. Bài dạy dầu tiên là làm thế nào để giãy thoát khi bị dây thừng trói.

Nội dung này khá cơ bản, Đông Anh cũng từng xem, cậu giành trả lời trước: “Lúc bị trói thì không được thả lỏng, cố gắng gồng người để có thêm kẽ hở, như vậy mới có không gian hoạt động nhất định sau khi bị trói xong. Hoặc tìm vật nhọn thử cắt dây thừng.”

Quả thật trong video cũng dạy như thế, Tại Hiền rời đi, lúc về, trong tay cầm một sợi dây thừng.

“Thử xem?” Tại Hiền hỏi. Đông Anh gật đầu, hai người bèn mô phỏng lại tình huống này. Đông Anh sẽ đi từ cửa vào, còn Tại Hiền nấp sau cửa. Chờ đến khi Đông Anh bước hẳn vào trong rồi sẽ ghìm người cậu, trói tay cậu lại.

Đông Anh đứng lên đi khỏi phòng, chờ khoảng một phút sau mới vươn tay đẩy cửa ra. Người nấp sau cửa tức tốc xông đến, đè cậu xuống đất.

“Đông Anh.” Phong Tiến nói thật khẽ bên tai cậu, hơi nóng phả thẳng vào tai, dịu dàng rằng, “Tôi chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi. Cuối cùng cậu đã rơi vào tay tôi.”

Đông Anh đâu ngờ kỹ năng đóng kịch của Tại Hiền giống thật đến vậy, bỗng chốc da đầu ngứa râm ran. May mà cậu nhanh chóng nhận ra đây chỉ là một trò chơi nhập vai hư cấu, bèn tập trung mọi sự chú ý lên tay mình. Cậu làm theo động tác trong video dạy học, cố gắng tranh thủ thêm chút không gian sau khi bị trói.

Tại Hiền trói xong, nâng tay chống cằm đứng bên cạnh quan sát. Đông Anh vùng vẫy một lúc, thật sự thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng.

“Giỏi lắm.” Tại Hiền nể mặt vỗ tay, còn tâng bốc đến là tự nhiên, “Không hổ danh bạn Kim, làm chuyện gì cũng thành công ngay lần đầu, tôi xin chịu thua.”

Đông Anh cười đấm nhẹ lên người Tại Hiền, hai người lại tiếp tục xem nội dung trong video.

Kế đến là các kiểu nâng cao, ví dụ như bị người khác đánh ngất, lúc tỉnh lại nhận thấy mình đã bị trói trên giường thì nên làm cách nào để tự cứu lấy mình.

“Đầu tiên, chúng ta cần nhận rõ sự thật.” Thầy giáo Omega làm mẫu nói với vẻ nghiêm túc, “Đến nước này rồi, muốn dựa vào sức mạnh của bản thân để chạy thoát sẽ rất khó khăn, tôi đã tổng hợp kinh nghiệm của vài Omega chạy thoát được để truyền dạy cho các bạn, mong sẽ có ích, đồng thời cũng nâng cao tỷ lệ sinh tồn của các bạn.”

Dứt lời, thầy giáo bước đến nằm xuống giường, để người yêu Alpha kiêm trợ thủ đứng bên cạnh giúp đỡ.

“Trong nhiều tình huống, Alpha đều rất tin tưởng vào thể lực của mình, và trên giường, có thể họ sẽ chọn những vật phẩm khá tình thú để trói tay các bạn.”

“Nếu là loại như cà vạt, ruy băng thì giãy ra được.” Thầy giáo giới thiệu, “Đầu tiên, cố gắng tỏ vẻ sợ hãi, để đối phương không dùng lượng pheromone quá mạnh chèn ép mình. Sau đó dụ người nọ hôn môi, bởi trong lúc hôn, kẻ phạm tội sẽ rất ít chú ý đến động tác tay của bạn.”

Tiếng hôn nhỏ vụn vang lên từ ti vi, thầy giáo cố giãy khỏi trói buộc, sau đó thúc gối vào háng của Alpha, nhân lúc Alpha cuộn người vì đau thì bồi thêm cú nữa, sau đó nghiêng người đè Alpha xuống, dùng ruy băng vừa vùng ra ban nãy trói tay Alpha lại.

Hết thời gian làm mẫu, Alpha đứng dậy với vẻ điềm nhiên, có thể thấy ban nãy người nọ không phải chịu đòn đau gì cả.

“Bài làm mẫu đến đây là hết, nếu bị trói trong tình trạng này, bạn có thể thử dùng cách ban nãy để bỏ chạy. Nếu người đó dùng còng tay hoặc những công cụ trói khác khiến bạn không thể vùng vẫy, chúng tôi không đề nghị bạn chọc giận kẻ đó.  Còn sống là còn hy vọng. Có lẽ chính nghĩa sẽ đến muộn, nhưng nó không bao giờ bỏ rơi chúng ta.” Thầy giáo cười nói xong, lại cùng người yêu mình trao nhau nụ hôn ngọt ngào.

Tại Hiền nhấn nút tạm dừng, nhìn sang Đông Anh. Sự lúng túng và thinh lặng bao trùm căn phòng.

Đông Anh: “…”

Đây là cách hay đấy, nhưng diễn giống thật thì hơi ngượng. Tuy rằng cậu và Tại Hiền hôn nhau không chỉ một lần, giờ xem nó như chữa bệnh cũng được, nhưng bảo một Alpha thẳng đuột lại kiêu ngạo diễn thứ này, có khi nào Tại Hiền thà rằng nhảy từ đây xuống hồ bơi luôn không?

“Anh Trịnh không ngại hy sinh vì bạn bè, cảm động cả trời đất.” Đông Anh giành nói trước.

“Tôi trọng sắc khinh bạn.” Tại Hiền đáp với vẻ dửng dưng.

Đông Anh cũng hơi bối rối, cậu gãi mặt: “Thật ra chúng ta có thể đơn giản hóa quá trình, tôi chỉ muốn thử xem có thể chống lại được một Alpha hay không, rồi thử xem nếu ở tư thế này thì làm sao vùng thoát, những việc còn lại cứ bỏ qua.”

Đông Anh thấy Tại Hiền nhíu mày một lúc, sau đó trầm giọng bảo: “Đã diễn phải diễn cho trót. Chưa tự mình trải nghiệm sẽ mãi mãi không hiểu được cảm giác áp bức và buồn nôn đó.”

Đông Anh thấy Tại Hiền nói cũng có lý, nếu Tại Hiền phối hợp diễn chung còn chẳng để ý, thì người được lợi như cậu cũng đâu cần xoắn xuýt gì.

Tại Hiền đi tìm dây ruy băng, trước khi đi, hắn nói: “Cậu nằm lên giường trước, tôi sẽ cố gắng diễn cho giống. Lúc đó…” Chưa dứt lời, Tại Hiền đã rời đi.

Đông Anh hiểu ý Tại Hiền, có lẽ lát nữa Tại Hiền sẽ hóa thân thành kẻ xấu, để trông thật hơn. Giường của Tại Hiền nhìn thì vừa to vừa rộng, nhưng thực ra nằm lên lại không mang tới cảm giác mềm như bông, còn hơi cưng cứng.

Đông Anh nằm vào giữa, hai tay đặt lên bụng chờ đợi. Chẳng bao lâu sau, cửa bị đẩy ra lần nữa, Tại Hiền bước vào. Bấy giờ trong tay hắn là một sợi dây đen nhánh, Đông Anh chỉ mới nhìn thoáng qua Tại Hiền, tim đã hẫng một nhịp.

Vẻ bao dung và nhẫn nại ngày thường trước mặt bạn bè bấy giờ đã bay biến, thay vào đó là nét lạnh lùng ngang ngược khó tả thành lời.

… Cứ như cậu đang thật sự bị Tại Hiền giam cầm, bị nhốt trọn đời trong căn phòng này, không tài nào thoát đi được nữa.

Đông Anh nhắm mắt, giả vờ đã ngất. Phần giường bên cạnh lún xuống, có người giẫm lên.

Tay đang đặt trên bụng của cậu bị nắm chặt, nhoáng cái đã giơ thẳng lên đỉnh đầu, sợi dây trói quanh cổ tay, cố định vào đầu giường.

Cằm của cậu bị một bàn tay siết lấy nâng lên cao, Đông Anh mở choàng mắt, trông thấy Tại Hiền với vẻ mặt vô cảm. Đông Anh bật cười, muốn bảo Tại Hiền đừng nghiêm túc quá.

“Cười gì, vui lắm à?” Tại Hiền kề sát mặt mình sang, chẳng biết tay kia đã đặt trên bụng cậu từ khi nào, “Tưởng tượng cảnh nơi này chứa đầy đồ của tôi, mang thai con của tôi, nên vui lắm phải không?”

Cảm giác ghê rợn rùng mình lại ập đến, da gà nổi đầy người. Đông Anh nhắm mắt, hít thật sâu.

“Mở mắt, nhìn tôi.” Tại Hiền ra lệnh.

Đông Anh chậm rãi mở mắt ra, Tại Hiền cách cậu rất gần, chóp mũi gần như sắp chạm vào chóp mũi cậu.

Tại Hiền cười khẽ: “Ngạc nhiên không? Tôi đã muốn làm vậy từ lâu rồi, ai xem cậu là bạn chứ, lẽ ra cậu nên nằm ở đây, bị tôi đụ đến không còn sức để ngồi dậy.” Hai chân cậu bị kéo dang ra hai bên, Tại Hiền chen vào giữa.

“Cậu phải ở đây, ở nơi tôi nhìn thấy, đừng hòng đi đâu cả.” Giọng Tại Hiền vẫn chứa ý cười, dường như đang mơ về một giấc mơ trong cõi đê mê.

Bấy giờ không những người nổi da gà mà da đầu Đông Anh cũng tê rần cả, tuy cậu không ngửi thấy mùi pheromone, nhưng phải đối mặt với một Alpha mạnh như vậy ở cự ly gần, áp lực nặng nề đến khó thở khiến cậu chẳng tài nào vùng thoát nổi.

Cậu muốn giãy giụa, nhưng đã bị trói chặt mất rồi. Đông Anh thử dùng tay cởi ruy băng mà không gây sự chú ý, cậu nhìn sâu vào đôi mắt âm u của Tại Hiền.

Tiếp theo là gì nhỉ?

Thu hút ánh nhìn của người trước mặt, không để cậu ấy phát hiện động tác trên tay mình.

Đông Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, dời tầm nhìn từ mắt Tại Hiền xuống, dọc theo sống mũi cao, cuối cùng là đôi môi mỏng.

Cậu từng tiếp xúc gần với Tại Hiền không chỉ một lần, tất nhiên biết rất rõ cảm giác khi hôn lên đôi môi này.

Nó không hề biết nhường nhịn hệt chủ nhân nó, chỉ sở trường trong việc chiếm đoạt. Đông Anh hơi ngửa đầu, chạm môi mình lên môi Tại Hiền.

Như cọng rơm bén lửa, ngay sau đó Tại Hiền bắt đầu nụ hôn ngấu nghiến.

Đông Anh không biết mình đã hôn bao lâu, cậu cố gắng lợi dụng góc cạnh đầu giường để cởi dây trói, ngay sau đó nhân lúc người bên trên không chú ý thì thúc lên một cái, ngồi bật dậy đảo ngược vị trí của cả hai.

Tất nhiên cậu không ra sức đánh Tại Hiền, chỉ giả vờ tấn công cho đúng quy trình, rồi phấn khởi hỏi: “Thế nào, cậu có đề phòng được không?”

Tại Hiền không trả lời ngay, dường như hắn vẫn chưa hoàn hồn. Tầm mắt hắn cứ lần lữa trên đôi môi bóng loáng ánh nước của cậu một lúc, sau đó nhắm mắt lại, khàn giọng rằng: “Đạt, quả thật nếu không đề phòng sẽ bị cậu đánh lén thành công.” Đông Anh hí hửng lăn một vòng trên giường rồi mới ngồi dậy.

“Cậu giả vờ hay ghê.” Đông Anh vẫn chưa hết giật mình, “Giống hệt tên biến thái.” Tại Hiền trùm chăn lên người Đông Anh, bao trọn từ đầu xuống chân.

“Đồ vô tâm, ai biến thái hả?” Tại Hiền vỗ nhẹ lên vị trí đầu của Đông Anh.

“Tôi sai rồi, tôi mới biến thái.” Đông Anh van nài, “Anh Trịnh là diễn viên xuất sắc nhất.” Tại Hiền bật cười, Đông Anh không thấy nụ cười Tại Hiền hơi nhạt.

Đông Anh tưởng hắn đang đóng kịch, song, chỉ mình hắn biết rằng đây chẳng phải giả vờ gì cả.

… Đây là khát khao dưới đáy lòng mà hắn luôn dốc sức kìm nén.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro