Chương 18: Dược hiệu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác căn bản không thể ngờ được Phục Luân lại bất ngờ tiêm vào người cậu thứ thuốc không tên, sự tình xảy ra quá mức đột ngột khiến cho đại não đang trống rỗng không kịp phòng bị đã bị tiêm thuốc vào trong cơ thể.

Ầm một tiếng, hai đầu gối cậu vô lực quỳ xuống trên mặt đất, thân thể mềm nhũn không cử động được, vô lực nhấc mi nhìn Phục Luân “Là thuốc tê?”

Phục Luân đi đến trước mặt cậu, khom người ngồi xuống, tay nhẹ nhàng nhấc lên cái cằm trắng nõn của cậu, khẽ cười nói “Đây chỉ là tác dụng phụ thôi”

“Rốt cuộc là thứ gì?” Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ nhìn chằm chằm Phục Luân, trong lòng thì lại lo sợ, chắc không phải là loại thuốc đó chứ, có điều không phải là uống vào sao, tiêm vào cũng được à?

“Tôi chỉ muốn đêm nay đặc sắc một chút.” Phục Luân khẽ cười nói, tay thân mật sờ lên khuôn mặt cậu “Tôi nhớ khi đó em vì muốn lấy lòng tôi mà liều mạng bảo dưỡng khuôn mặt này, hiện tại nhìn qua vẫn thật xinh đẹp động lòng người

Vương Nhất Bác không tránh khỏi cảm giác căm ghét, nhắm mắt lại để mặc bàn tay Phục Luân tùy tiện vò vuốt khuôn mặt của mình.

“Xem ra 30 vạn tôi cho em đều dùng vào bảo dưỡng khuôn mặt này” Phục Luân tùy tiện nói một câu khiến cho Vương Nhất Bác trong thoáng chốc đã rõ số tiền 20 vạn Vương Nhất giấu đi kia hóa ra là Phục Luân cho cậu ta.

Vương Nhất Bác mở mắt ra, vì tư thế đang quỳ khuất nhục mà tức giận, nhưng lại không thể bạo phát dữ dội, không thể làm gì khác hơn là nghiến răng nói “Phục Luân, rốt cuộc anh muốn làm trò gì?”

Phục Luân chăm chú dùng ngón cái miết lên làn môi cậu, thấy cậu hơi há miệng liền đưa ngón tay thăm dò vào bên trong miệng, chạm đến đầu lưỡi ướt át khiến cậu giật mình bất thình lình khép mạnh hàm răng lại, may mà Phục Luân phản ứng nhanh rụt tay về, bằng không có thể ngón tay đã bị cậu cắn đứt.

“Thật là tàn nhẫn a” Phục Luân không tức giận, trái lại ý cười càng nồng, vỗ nhẹ mấy cái lên gò má cậu, cười nhẹ nói “Suýt nữa tôi quên em hiện tại đã có Tiêu Chiến, Lạc Tần Thiên và Vương Thần Tuấn làm chỗ dựa, đã sớm không còn biết cái gì gọi là sợ sệt nữa.”

Vương Nhất Bác chẳng muốn cùng gã đàn ông trước mắt tranh luận cái gì nữa, căm phẫn quay mặt về phía khác không nhìn Phục Luân, trong lòng chỉ mong Tào Tuấn Tường phát hiện bất thường nhanh một chút.

Thái độ xem thường của cậu khiến khuôn mặt Phục Luân thoáng biến sắc, tiếp đó thanh âm thâm trầm lộ ra tàn độc, một tay mạnh mẽ kéo mặt cậu lại ép cùng mình đối diện, nở nụ cười có chút khủng bố “Nói đi nói lại, Tiêu Chiến, Vương Thần Tuấn hiện tại lại thêm một Lạc Tần Thiên đều đã thượng qua cậu rồi chứ?”

Phục Luân quả nhiên đã khiến cho sắc mặt cậu trở nên quẫn bách, nhưng ở đáy mắt Phục Luân lại lý giải thành cậu đang xấu hổ, Phục Luân hừ lạnh một tiếng, đứng thẳng người lên, ở trên cao nhìn xuống cậu đang quỳ ở trước mặt mình “Em không phải luôn khao khát người thượng em là tôi à?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không phải Vương…. Anh làm gì?!!” Cậu vẫn còn chưa nói hết lời đã sợ hãi phát hiện Phục Luân đang tháo thắt lưng ra, sau một tiếng dát đạt tiếp theo liền có tiếng kim loại ma sát của khóa quần kéo xuống.

“Làm gì sao?” Phục Luân thỏa mãn nhìn vẻ mặt hoảng loạn sợ hãi của cậu, khẽ cười nói “Đương nhiên là thực hiện nghĩa vụ của em, đừng nói với tôi chỉ mới mấy tháng em đã quên cách em từng dùng miệng phục vụ tôi rồi đấy.”

Vương Nhất Bác chỉ cảm giác cơn buồn nôn khó chịu đang dâng lên đến cổ họng, bị Phục Luân nắm tóc kéo mặt ngẩng lên, cậu gắt gao mím chặt môi lại, loại hành vi nhục nhã này có giết chết cậu cậu cũng sẽ tuyệt đối không làm, lúc trước Tiêu Chiến chính là khi độc nghiện trong cậu tái phát hành hạ cậu mà uy hiếp ép buộc cậu làm chuyện như vậy, cuối cùng cậu lựa chọn cách nhảy lầu.

“Mở miệng ra!” Phục Luân cuối cùng hơi không giữ kiên nhẫn được nữa, tên Vương Nhất trước mắt này thay đổi thực sự quá lớn nằm ngoài dự liệu của hắn, Vương Nhất thật sự vốn dĩ nên vứt bỏ hết tôn nghiêm ở trước mặt hắn nhiều lần khẩn cầu.

Cảm nhận được thứ kia tiến gần tới tựa hồ muốn mạnh mẽ kịch liệt tấn công vào, cảm giác sỉ nhục dâng lên đến đại não, Vương Nhất Bác hét lớn một tiếng “Anh dám đi vào tôi liền cắn đứt nó!”

Sự kháng cự của cậu cuối cùng cũng có chút tác dụng, Phục Luân thả tay đang nắm tóc cậu ra, có chút mất hứng chỉnh lại y phục, Vương Nhất Bác vẫn còn chưa hết sợ hãi, trái tim vẫn nhảy không ngừng.

Cậu cảm giác chân rốt cuộc lấy lại chút tri giác, vừa định thử đứng lên, đột nhiên Phục Luân một tay túm lấy cổ áo cậu nhấc cả người cậu lên, bóp mạnh lấy hai gò má, mạnh mẽ dán chặt môi vào.

Vẫn là động tác tới đột ngột khiến Vương Nhất Bác không hề kịp phòng bị, cậu liều mạng đánh đấm lên người đối phương, nhưng lại càng khiến nụ hôn thô bạo càng thêm sâu sắc nồng nhiệt.

Phục Luân thực sự không nghĩ tới chỉ mới qua có mấy tháng mà hai mảnh bờ môi này lại trở nên mềm mại như vậy, giống như hương vị của một viên kẹo đường ngọt ngào, ma sát giãy giụa càng cho Phục Luân cảm thấy mới mẻ thích thú, đối phương càng không tự lượng sức cố gắng phản kháng càng khiến cho hắn ham muốn. Tiêu Chiến cũng nghĩ như vậy và cả Phục Luân cũng như vậy.

Phục Luân ép sát cậu chống đỡ trên tường, vốn chỉ định trêu chọc cậu một chút, không ngờ càng lún càng sâu, dục vọng bùng phát làm cho hắn chợt muốn cậu ta thuộc về mình, cậu ta vốn dĩ là người của hắn.

Nụ hôn vương vít từ miệng trượt dần xuống cằm rồi xuống đến dưới cái cổ, Vương Nhất Bác liều mạng nện đánh vào người Phục Luân nhưng Phục Luân lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.

“Ưm… thả ra…” Cậu gào thét nhưng ở chữ “thả” thanh âm trở nên khàn yếu cuối cùng chữ “ra” không thuận lợi phát ra được, trong nháy mắt, cậu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, muốn há miệng gào thét thì hoảng hốt phát hiện ra mình không thể phát ra được bất kỳ thanh âm nào.

Chuyện gì thế này?

Gần như trong nháy mắt, cậu liền bối rối liều mạng há miệng muốn phát ra tiếng nhưng giống hệt như người câm, chỉ có thể phát ra những tiếng “ân a” không rõ lời.

Sức mạnh tứ chi đã được khôi phục, đúng như Phục Luân nói, gây tê thân thể trong ngắn ngủi chỉ là tác dụng phụ của thuốc, còn tác dụng thực sự của nó chính là làm mất âm thanh.

Vương Nhất Bác đã đoán được tác dụng của thứ thuốc tiêm vào người cậu, nhưng cậu làm thế nào cũng nghĩ không ra tại sao Phục Luân lại muốn để cậu trong vòng 12 tiếng không phát ra được âm thanh, lẽ nào chỉ muốn thỏa mãn thú vui kỳ quặc của hắn?

“Xem ra dược hiệu đã phát tác.” Phục Luân đột nhiên ngẩng đầu thỏa mãn nở nụ cười, đem Vương Nhất Bác còn đang liều mạng phát ra tiếng đột nhiên ôm lên, xoay người hướng về chiếc giường đi đến “Tuy rằng không nghe thấy thanh âm của em thì rất đáng tiếc, có điều tôi vẫn muốn biết tôi so với Tiêu Chiến ai có thể khiến em thỏa mãn hơn.”

Cảm nhận được nguy hiểm sắp phát sinh, Vương Nhất Bác gần như tuyệt vọng bởi cậu có cố gắng cách mấy vẫn không thể phát ra được tiếng nào, cậu chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ thù hằn nhất từng nhát từng nhát cắt chém Phục Luân.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa cùng tiếng bảo tiêu truyền đến “Phục gia, Tào tiên sinh sai người đến truyền lời bảo là muốn cùng ngài nói chuyện một hồi.”

Phục Luân dừng tay lại, đoán được Tào Tuấn Tường đây là muốn cứu nam nhân đang trong lồng ngực mình ra ngoài, liền ôm cậu để xuống, chân cậu vừa mới chạm đất lập tức cùng Phục Luân duy trì một khoảng cách, tiếp đó liều mạng xoa yết hầu tựa hồ muốn phát ra một chút thanh âm.

“Nói cho ông chủ Tào chờ ta 5 phút” Phục Luân quay về phía cửa, thanh thanh lạnh lùng nói một câu, ngoài cửa liền không còn tiếng động nào nữa.

Phục Luân rất hứng thú nhìn động tác ngây thơ của cậu, khẽ cười nói “Tác dụng của loại thuốc này rất cao, cậu có cố gắng cách mấy cũng thế thôi, có điều dược hiệu không quá 12 tiếng, không có thuốc giải, cậu chỉ có thể chờ đợi.”

Vương Nhất Bác vừa tức vừa giận, cậu tin lời Phục Luân nói, người đàn ông này lưu lại ở trong ký ức của Vương Nhất là một kẻ thích những trò âm mưu quỷ kế, sau đó lặng lẽ ẩn ở trong bóng tối những kẻ trúng chiêu tàn sát lẫn nhau máu chảy thành sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww