(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(6)

Khi tôi về đến nhà, Tiêu Quân Lâm đang đứng trước cửa nhà tôi.

"Tư Tiểu Noãn, cô vui vẻ lắm nhỉ?" Tiêu Quân Lâm lạnh lùng hỏi.

Tuy rằng giọng nói không đều, nhưng dựa vào sự hiểu biết của tôi trong nhiều năm qua, anh ta đang tức giận.

Tôi ngước mắt lên, lãnh đạm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh ta, nói: "Tiêu Quân Lâm, anh có ý gì? Anh phàn nàn với mẹ tôi, nói tôi vui đùa bên ngoài, anh rất thú vị? Anh có thể phàn nàn, tại sao tôi không thể? Anh sợ cái gì?"

Tiêu Quân Lâm như bị tôi giẫm lên đuôi, cau mày trầm giọng nói: "Tư Tiểu Noãn, đi cùng Hoắc Tiêu đi ăn không phải là chơi đùa sao, hắn bình thường chơi bời, chẳng qua là một tên xã hội đen mà thôi. Cô cùng ở hắn, sớm muộn gì trở nên tồi tệ!"

Tôi nắm chặt tay lại và muốn đấm vào mặt anh ta. Không vô ích khi học lớp học đấm bốc.

Nhưng nghĩ đến dì và chú Tiêu, tôi đành phải kìm lại.

Tôi hừ lạnh một tiếng, "Tiêu Quân Lâm, trong mắt ta Hoắc Tiêu cũng không phải kẻ hỗn đản, so với anh thì anh nhát gan gấp ngàn lần. Anh sợ cái gì? Sợ chú Tiêu sau khi biết sự tồn tại của Tô Di sẽ xé xác anh ra. Nên anh đẩy tôi ra để che chắn, chỉ có anh mới làm như vậy. Tiêu Quân Lâm, đừng có mà viện cớ! Nếu anh để tôi biết bất cứ điều gì khác, tôi sẽ nói với chú Tiêu mà không do dự. Con trai của Tư gia đã bị lừa bởi một người không có ích lợi gì cho nhà họ Tiêu. Anh có thể thử xem tình yêu thương của chú Tiêu đối với anh quan trọng hơn hay lợi ích của Tư gia quan trọng hơn.

Nhìn khuôn mặt ngày càng lạnh lùng của Tiêu Quân Lâm, tôi không khỏi buồn cười.

"Tư Tiểu Noãn, sao cô lại thành ra thế này? Cô quá ác độc! Cô không sợ sao? Nếu tôi nói với chú và dì Tư rằng cô hẹn hò với Hoắc Tiêu?"

Ta hừ lạnh một tiếng, thiếu gia kiêu ngạo Tiêu Quân Lâm cũng biết đe dọa người.

"Tôi sợ cái gì? Dù sao tôi cũng phải kết hôn, Hoắc gia cũng giống như vậy, Hoắc gia cũng là đại gia tộc, cha mẹ ta vui mừng hay không cũng là chuyện sau này. Tiêu Quân Lâm, tôi khuyên anh. Những người thừa kế kinh doanh như chúng ta có đủ tư cách để lựa chọn tình yêu sao? Khi anh chọn tình yêu thì anh sẽ phải gánh chịu những hậu quả tương ứng. Đừng lấy tôi ra làm bia đỡ đạn."

Bất chấp phản ứng của Tiêu Quân Lâm, tôi tự mình bước vào nhà.

Bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa đợi tôi

Tôi không chống cự, ngoan ngoãn ngồi xuống gọi bố mẹ.

Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng, "Nói cho mẹ biết! Hôm nay con ăn tối với ai?"

"Hoắc Tiêu"

Mẹ tôi ngạc nhiên nói: "Thiếu gia nhà họ Hoắc?"

Ngay cả bố tôi cũng đặt tờ báo xuống

"Vâng."

Mẹ tôi từ nghiêm túc chuyển sang lúng túng rồi dịu dàng: "Tiểu Noãn, mẹ không quan tâm con ăn cùng ai, nhưng ít nhất con cũng nên nói với mẹ, mẹ lo lắng cho con. Tiểu tử họ Hoắc kia không tệ, nhưng Hoắc gia đã sinh thêm một đứa nhỏ nữa, người nắm quyền điều hành Hoắc gia chưa chắc có thể là Hoắc Tiêu—"

"Mẹ, con mệt."

Không muốn nghe mẹ nói nhảm, tôi đi thẳng lên phòng để trút bầu tâm sự.

Chuông reo

Hiếm khi nghe thấy trong ống nghe truyền đến giọng lo lắng của Hoắc Tiêu: "Em về nhà chưa?"

"Vừa lên phòng."

"Cha mẹ em không làm khó em chứ?"

"Không, tôi nói anh là Hoắc Tiêu, bọn họ lại bắt đầu nghĩ về anh."

"Nghĩ gì ​​đến tôi?"

"Việc kết hôn"

"Ồ, vậy cũng được! Để họ quyết định đi, thiếu gia tôi mặc kệ, hai nhà chúng ta kết hôn cũng không tệ."

"Hoắc Tiêu, đừng đùa nữa, ngủ sớm đi!"

(7)

Ngồi dưới bóng râm bên sân bóng rổ

Hoắc Tiêu ném một cú ba điểm chính xác, nữ sinh bên cạnh hét lên: "Hoắc Tiêu!"

Tôi bịt tai lại.

Hoắc Tiêu có rất nhiều fan nữ.

Một bạn trai dễ thương bước đến gần tôi và ngượng ngùng nói: "Tư Tiểu Noãn, anh thích em, làm bạn gái anh được không?"

Nhìn chàng trai đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tôi không biết phải từ chối như thế nào.

Tôi không kịp suy nghĩ liền thốt ra

"Anh không phải là mẫu người của tôi, tôi nói thật!"

Bạn trai đó rõ ràng là đang choáng váng, tôi nhanh chóng chạy trở lại lớp học trong khi cậu ấy đang choáng váng.

Tư Tiểu Noãn, mình đang làm gì vậy! Mình là một quý cô!

Hoắc Tiêu xuyên qua đám người nhìn hai người bọn họ, nhìn Tư Tiểu Noãn chạy đi. Nhìn vào khuôn mặt của cậu bé nhiều lần.

Chậc chậc, xấu quá! Không ưa nhìn.

Hoắc Tiêu nghỉ ngơi một chút, ngồi ở bậc thang bên cạnh uống nước.

Mồ hôi nhỏ giọt xuống quai hàm gợi cảm, hơi thở hổn hển

"Anh bạn, cậu chắc chắn tỏ tình được với Tư Tiểu Noãn sao?"

"Cô ấy chỉ là giả bộ lạnh lùng, chờ tôi đè cô ấy nằm dưới, cô ấy chỉ có thể nằm ở trên giường cầu xin tha thứ."

Bộp!

"Là ai?"

Hoắc Tiêu đập cái chai vào người anh ta, đè đầu anh ta ra và dùng nắm đấm đấm vào đầu anh ta.

Chàng trai nhanh chóng chống trả và cả hai xô xát với nhau.

"Tiểu Noãn, đi sân bóng rổ nhìn một chút, Hoắc Tiêu đang đánh nhau với người khác."

Tôi hốt hoảng chạy xuống, thấy Hoắc Tiêu đang đè một bạn trai phía dưới điên cuồng dùng đấm đập vào mặt nó.

"Hoắc Tiêu, đừng đánh nữa!"

Nhờ luyện quyền, tôi ôm giữ lại được cánh tay của Hoắc Tiêu. Nếu không, có thể không kéo được.

Hoắc Tiêu dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lại. Thở dài cam chịu, anh đứng dậy.

Bạn biết đấy, trước đây không ai có thể thuyết phục được Hoắc Tiêu và anh ấy sẽ chỉ dừng lại khi cảm thấy thoải mái khi xong.

Khóe miệng Hoắc Tiêu nhếch lên.

"Hoắc Tiêu, anh ở chỗ này chờ tôi."

"Ừm"

Tôi lấy cồn đỏ từ phòng y tế và cẩn thận lau vết thương.

Hoắc Tiêu hít một hơi vì xót

Thật đau lòng khi nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi không biết điều gì đang diễn ra trong đầu mình nữa.

Tôi bĩu môi thổi vết thương cho anh

Nhìn thấy khuôn miệng hồng hào của cô gái, ánh mắt Hoắc Tiêu tối sầm lại, khôi phục bình tĩnh.

"Hoắc Tiêu, tại sao anh lại đánh nhau? Cho tôi một cái lý do đi."

"Hắn nói xấu em."

Tôi đứng dậy, gật đầu nói: "Được rồi, chuyện này tôi sẽ lo".

Hoắc Tiêu kéo ống tay áo của ta, nhỏ giọng nói: "Em tin tưởng tôi như vậy sao? Không sợ tôi nói dối sao?"

"Hoắc Tiêu, tôi không tin anh thì tin ai đây? Tin người ngoài sao?"

Hoắc Tiêu hai mắt sáng ngời nhìn ta nói: "Vì em là bà xã to?"

"Ở cùng một chiến tuyến chúng ta là anh em tốt, anh ở chỗ này chờ tôi."

Hoắc Kiêu nghe ta nói, lửa giận trong mắt lập tức tắt ngấm, cúi đầu chơi với móng tay.

Cậu trai kia ngồi trên giường trong phòng y tế và hét lên trong đau đớn.

Nhìn như thế này, thì vết thương của Hoắc Tiêu thực sự không có gì.

"Xin chào, tôi không muốn vấn đề này làm ầm ĩ lên, nếu anh có bất kỳ yêu cầu nào, anh có thể nói"

"Tư Tiểu Noãn, cô xem tôi là loại người nào?"

"Một triệu, mua anh câm miệng."

Cuối cùng, cậu trai kia cũng im lặng

"Nó sẽ được gửi vào tài khoản của bố mẹ anh vào ngày mai."

Nhìn Hoắc Tiêu ngồi ủ rũ trên bồn hoa, tôi không khỏi trêu chọc: "Đi thôi! Kẻ bắt nạt."

8.

Sau trận đấu, Hoắc Tiêu không đến trường. Tôi nghĩ rằng cậu bạn trai kia đã làm mọi thứ rối tung lên.

Sau giờ học, tôi lo lắng lấy điện thoại ra và bấm số

"Hoắc Tiêu, ạnh sao vậy? Sao không đến trường?"

"Tôi——tôi bị sốt. Tiểu Noãn, tôi khát nước."

Tốt

"Đợi đấy, tỷ tỷ đây sẽ hầu hạ anh."

Nhanh chóng cúp điện thoại, ra lệnh cho tài xế lái xe đến nhà Hoắc Tiêu.

Tôi nhấn chuông cửa và hét lên "Hoắc Tiêu?"

"Vào đi, tôi không điếc."

Đây là lần thứ hai tôi bước vào nhà anh, căn biệt thự rộng lớn vắng tanh.

Hoắc Tiêu không quan tâm tôi, đi vào bếp làm cái gì không biết.

Tôi ngồi trên sofa to tiếng: "Hoắc Tiêu, anh lén lút làm gì vậy?"

"Ibuprofen (Thuốc hạ sốt, kháng viêm), em có muốn dùng nó không?"

Đỡ trán! Tôi trông thật hẹp hòi.

Hoắc Tiêu cầm một ly nước đi ra ngoài, dưới dáng người mảnh khảnh của anh, bộ đồ ngủ bằng lụa trông còn đẹp hơn cả ảnh người mẫu.

Cúc áo không được cài chặt, lộ xương quai xanh.

Có lẽ ánh mắt tôi quá trần trụi.

Hoắc Tiêu nhướng mày nói: "Đẹp không? Còn có thể đẹp hơn nữa, em muốn xem không?"

Anh ấy định cởi khuy áo sơ mi, nhưng tôi đã che mắt và tò mò nhìn trộm qua kẽ tay.

Hoắc Tiêu cười ngồi xuống bên cạnh ta, cười nói: "Bại hoại."

"Tôi không phải biến thái, cũng không phải nữ nhân tốt, vậy mà anh còn mặc ít như vậy."

Tôi ngại ngùng xoa cổ mình và ngụy biện.

"Làm ơn đi, đây là nhà của tôi, tôi cởi quần áo ra cũng không vấn đề đi. Nhưng ~ nếu em muốn xem không phải là không thể, trừ khi em hỏi xin tôi."

"Tôi xin anh!"

Hoắc Tiêu vẫn đang trêu chọc tôi, nụ cười của anh ấy cứng đờ trong giây lát, chắc là không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy.

"Tiểu ngu ngốc, chỉ có bạn gái của anh mới có thể xem thân thể!"

Tôi đỏ mặt và đảo mắt điên cuồng lên xuống.

"Tôi nấu cháo cho anh, anh có gạo không?"

Tôi vội đứng dậy, Hoắc Tiêu nắm lấy tay tôi.

Tôi ngã vào vòng tay nóng bỏng của Hoắc Tiêu.

"Noãn Noãn, anh thích em!"

Tôi choáng váng

Nam phụ ác độc yêu nữ phụ độc ác, cái này, cái này... Độc giả có thích đọc không?

Tôi chưa kịp phản ứng, Hoắc Tiêu đã đè đầu hôn tôi.

Khoảnh khắc tôi chạm vào môi anh ấy, pháo hoa đã nổ tung trong tâm trí tôi.

Nụ hôn của Hoắc Tiêu khác với tính anh, rất dịu dàng và tình cảm.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Hoắc Tiêu đè trán tôi xuống, thấp giọng nói: "Há mồm ra hôn được không?"

Tôi không phát ra tiếng, nhưng tôi cũng mở miệng.

Hoắc Tiêu ngậm miệng của tôi, đầu lưỡi nhảy múa trong miệng.

Khi tôi sắp nghẹt thở, Hoắc Tiêu cuối cùng cũng buông ra

"Ngu ngốc, nhớ kỹ hô hấp, xem ra anh còn có nhiều thứ để dạy em."

Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, ngượng ngùng nói: "Lần sau anh dạy em, em còn nấu cháo cho anh ăn."

Hoắc Tiêu vòng tay qua người tôi, "Anh mời em tới là vì muốn gặp em, không phải mời em đến hầu hạ anh."

"Anh đỡ hơn rồi! Vậy anh tiếp tục nghỉ ngơi đi, em còn phải trở về làm bài."

Tôi đứng dậy thoát khỏi vòng tay anh ấy, nhìn thấy ánh mắt oán hận của Hoắc Tiêu trước khi cánh cửa vừa đóng lại.

Tôi cảm thấy mình giống như một tên lừa sau khi đã chạy trốn.

Vỗ nhẹ khuôn mặt đỏ bừng của mình

Tư Tiểu Noãn, tỉnh lại đi. Đừng hoa mắt vì sắc đẹp, mình còn phải làm bài tập.

Chà, bài tập về nhà, hạng nhất.

Sau khi tự thôi miên, tôi cảm thấy tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro