Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2

Còn chưa kịp lấy băng cá nhân ra, Kỷ Vân đã đưa tay tới trước mặt tôi.

【Chỉ nhìn lướt qua, nhưng thật lòng cảm thấy tay Kỷ ảnh đế đẹp. 】

Tay Kỷ Vân cũng không phải rất rộng, ngón tay thon dài, khớp xương không lớn, cũng có thể là do chơi đàn piano, nghe nói người biết chơi đàn piano tay đều đẹp.Lần đầu tiên tôi và Kỷ Vân gặp nhau, chính là vì đàn piano.Chúng tôi gặp nhau ở trường đại học, tôi lớn hơn anh ấy hai khoá, nhưng chúng tôi đều ở trong câu lạc bộ âm nhạc.Ấn tượng đầu tiên của tôi về Kỷ Vân chính là vẻ ngoài đẹp trai, đàn hay.Tôi với anh ta cũng không có tiếp xúc nhiều, bởi vì tôi chơi đàn cổ anh ta chơi piano, vốn dĩ nhạc tây dương và nhạc dân tộc cũng không có nhiều điểm chung.Chỉ là tình cờ một buổi tối tôi trở lại phòng âm nhạc để lấy một bản nhạc phổ lại thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng.Nhưng kì lạ quỷ quái chính là, đèn này bật tắt có quy tắc l.Dài... Ngắn... Dài ...Đây là tín hiệu cầu cứu?Tôi vội vàng mở khóa cửa từ bên ngoài, Kỷ Vân nghiêm túc đứng bên cạnh công tắc đèn.Phòng âm nhạc của chúng tôi cấu tạo cũng kì lạ, có khóa bên trong và bên ngoài, miễn là bên ngoài bị khóa, không có chìa khóa mở thì bên trong cũng không thể mở.Kỷ Vân này cũng kỳ lạ, biết rõ khóa phòng âm nhạc là như vậy, hắn không có chìa khóa còn dám không nói một tiếng lại ở bên trong.「Cậu sao lại ở đây?""Tôi ở phòng nghỉ ngủ thiếp đi.""..... Đi thôi."

Tôi lấy tài liệu xong chuẩn bị rời đi đúng lúc đó bụng anh ta phát ra tiếng kêu.

Anh ta có vẻ hơi xấu hổ, nhưng tôi cũng không rảnh quan tâm đến anh ta."Chờ một chút!".Tôi quay đầu lại nhìn anh ta."Ký túc xá của chúng tôi đóng cửa rồi ... Điện thoại của tôi cũng không còn pin...chị có thể cho tôi mượn ít tiền không? Ngày mai đi học sẽ trả lại cho chị.""Tôi không có tiền mặt."Nói xong câu đó, cả hai đều rơi vào im lặng.Hắn có chút mất mát, rũ mắt buồn bực nói một câu "Được rồi".Cũng không biết hắn đã làm gì tôi chỉ cảm thấy hành động này của hắn làm cho ta thấy yêu thích."Đi theo tôi."Tôi thản nhiên nói một câu, còn chưa quen, cho nên ta phải tỏ ra lạnh lùng.Hắn ngẩn người, vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau tôi.Anh ta cũng không nói chuyện cho đến lúc taxi tôi gọi đến."Muốn đi đâu?""Nhà tôi."Hắn không nhúc nhích, chắc cũng cảm thấy không ổn."Yên tâm, tôi đối với cậu không có ý gì đâu." Sau khi nói ra miệng cảm thấy lời này thế nào cũng không ổn, hình như tôi nói thế trong tình huống thế nào giống lưu manh trêu đùa trai ngoan thế này?Cũng may hắn không để ý lắm, không để cho tài xế chờ lâu, chúng tôi nối gót ngồi vào.Mẹ tôi không muốn tôi sống trong ký túc xá, tự phải giặt quần áo của riêng mình, còn có thể phải đối mặt với mối quan hệ ký túc xá phức tạp, liền mua cho tôi căn biệt thự ngay bên cạnh trường học."Trong tủ có dép lê dùng một lần, tủ lạnh có bánh xoài tôi vừa mua."Tôi để túi xách lên trên ghế sofa rồi đi rửa mặt.Lúc đi ra tôi liền thấy Kỉ Vân vẫn nghiêm túc ngồi trên sô pha, lúc nhìn thấy tôi cũng rất im lặng."Phòng thứ nhất trên lầu hai có thể nghỉ ngơi, bên trong có phòng tắm, không có quần áo nam, cậu chỉ có thể mặc trên áo tắm hoặc mặc lại quần áo trên người.""Cảm ơn." Mặt hắn bỗng dưng đỏ ửng, ánh mắt né tránh, vành tai đỏ bừng.

Tôi nhìn xuống bộ đồ ngủ bó sát của tôi.

Không phải vậy chứ? Ngây thơ như vậy?Tôi nhíu mày, không nói gì nữa, trở về phòng ngủ.Tôi không lo lắng anh ta có thể động tay động chân với tôi sao?Lo lắng thì có, nhưng một là tôi đã học được tám năm tán thủ, anh ta không phải là đối thủ của tôi, hai là trong tiềm thức tôi cảm thấy anh ta là một người đàn ông trung thực, rất đáng yêu.

Bất quá suy nghĩ kỹ lại, tôi chính là quá cẩu thả, cũng không nên lấy an toàn của mình ra đùa như vậy.

Từ đấy về sau, tôi cùng Kỷ Vân dần dần có tiếp xúc nhiều hơn.Anh ta sẽ hỏi tôi những câu hỏi về âm nhạc truyền thống, cũng sẽ ngượng ngùng mời tôi ăn trưa..."Tống lão sư?"."Suy nghĩ được kéo trở lại, tôi nhìn vẻ mặt nhu thuận chờ được dán băng của hắn.Trong lòng tôi có chút phiền não khó hiểu, dán cho hắn một miếng băng cá nhân.

3

【OMG, cảm giác Kỷ Ảnh Đế thật ngoan. 】

[Hai người bọn họ tuyệt đối có chuyện bí mật! 】

Kỷ Vân hài lòng, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười lại trở về phòng bếp nấu cơm.Không thể không nói, tài nấu nướng của Kỷ Vân vẫn tốt như trước, món ăn làm ra đều là món tôi thích ăn.Tôi gắp một miếng cá dưa chua bỏ vào trong miệng, Kỷ Vân trông mong nhìn theo.

【Ảnh đế nào đó: lão bà mau khen tôi, mau khen tôi đi! 】

Ánh mắt trắng trợn của hắn làm cho tôi có chút không được tự nhiên."Ngon.". Tôi nói khô khốc nhả ra một chữ.Vẻn vẹn chỉ có một chữ, anh ta lại giống như là nhận được lời khen ngợi có cánh gì đó, sung sướng sắp từ trong mắt tràn ra."Tống lão sư thích là được rồi." Anh ta mỉm cười.Tôi không dám nhìn thẳng nụ cười của mình, như thế này sẽ kích thích sự áy náy trong tim tôi.Dưới ống kính đương nhiên là muốn tìm đề tài, nhưng tôi thật sự không biết cùng người yêu cũ tìm đề tài như thế nào.Kỷ Vân lấy một cái chén nhỏ bắt đầu bóc tôm, thịt tôm đặt ở trong chén nhỏ.

【Vậy không phải là "Cố ý" cho Tống Chi Lý chứ? 】

[Dù sao tôi tự ăn là bóc một cái ăn một cái. 】[Dù sao Trương Phi cũng sẽ không bóc tôm cho Lưu Bị. 】[Dù sao Trương Phi cũng sẽ không để Lưu Bị dán nhãn. 】

Anh ta bóc một nửa bát tôm rồi đẩy đến trước mặt tôi.

"Cảm ơn."Lúc này lại cự tuyệt liền có vẻ muốn che đậy, chỉ bằng hắn có thể mở khóa nhà tôi, cũng đủ để nhóm cư dân mạng này phát hiện ra rất nhiều thứ."Tống lão sư bình thường lúc rảnh rỗi thích làm cái gì?"Đại khái là nhiệm vụ tán gẫu của tổ tiết mục, hắn hỏi rất tùy ý."Xem kịch bản ."Nói xong, tôi liền mở máy tính bảng cho anh ta và ống kính xem vở kịch tôi đang xem.Nhưng mà, tôi không kịp phản ứng, vừa vặn phát sóng đúng cảnh hôn của tôi và nam chính.Trên màn hình, tôi và nam chính đang nói lời thoại ấm áp, nam chủ ôm eo tôi, từ khóe môi tôi hôn lên, chậm rãi triền miên.

【...... Ai sẽ cứu ngón chân của tôi...]

[Ngón chân: Cục đá cao cấp này.] 】[Mặt Kỷ Vân tái xanh hết rồi. 】

Đầu tôi ẩn ẩn đau, cứng ngắc một hồi lâu mới hoảng loạn thu lại máy tính bảng.

Ngược lại Kỷ Vân, sắc mặt hắn chính xác không tốt lắm.Nói đi cũng phải nói lại, giải ảnh đế của Kỷ Vân hoàn toàn dựa vào kịch bản hồi hộp, cảnh hôn rất ít quay, còn đều là mượn vị trí.

【Thật kích thích, để tôi đoán xem Tống Chi Lý có dỗ dành cậu ta hay không. 】Tôi là một diễn viên, quay cảnh hôn là chuyện bình thường, nhưng trước mặt người yêu cũ đang nhìn mình và người đàn ông khác hôn nhau, ít nhiều cũng có chút lúng túng.

Hơn nữa lúc ấy vì làm nóng bộ phim, tôi và nam chính còn cùng nhau lên CP để thị phim, cũng nhận rất nhiều fan CP.Tôi vốn định bỏ qua đề tài này, ai ngờ hắn tự nhiên lại có biểu cảm đáng thương muốn khóc.Kỷ Vân cúi đầu, nhưng tôi có thể nhìn thấy nước mắt dưới mắt anh ta đang dần tích tụ, đuôi mắt phiếm hồng, mũi cũng có chút đỏ, giống như là chịu tổn thương lớn.Cậu có... Có khoẻ không?"."Ta rất tốt, Tống lão sư không cần lo lắng."Hắn lập tức trả lời, nghiêng đầu lau nước mắt, cúi đầu bóc tôm, chỉ là trong thanh âm nghẹn ngào không có áp chế.

Miệng cứng.

[Cậu mau dỗ dành cậu ấy đi! Mau dỗ dành hắn a! A! ! 】[Thật sự cảm giác cậu ấy sắp tan vỡ rồi. 】

Tôi cảm thấy thật sự áy náy với Kỷ Vân,cũng bởi vì tôi cảm thấy không có cảm giác với anh ta, nên tôi đề nghị chia tay một cách hòa bình.

Tôi thủy chung nhớ rõ, Kỷ Vân nghe được bộ dáng khi tôi nói chia tay, anh cố gắng trưng ra nụ cười, sau đó nhẹ nhàng kéo tay áo tôi, cẩn thận hỏi tôi có thể kiên trì thêm một chút hay không.Mà tôi chỉ nói một câu "Không cần thiết."Hắn cũng không tiếp tục đeo bám, chỉ đỏ vành mắt nói"Anh biết rồi."Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, tôi mới có thể ý thức được, anh đối với tôi, thủy chung là không bỏ được đoạn tình cảm kìa.Tội lỗi trong lòng tôi được phóng đại , muốn an ủi anh ta vài câu.Nhưng tôi cũng không biết làm thế nào để an ủi, chẳng lẽ lại bảo "đừng buồn, chỉ là diễn phim thôi" ?

4

Vậy có gì khác nói thẳng với anh ta "Trong lòng tôi chỉ có anh, cùng người khác hôn môi chỉ là diễn xuất " có gì khác nhau?Nếu nói vậy sẽ khiến Kỷ Vân tưởng rằng ta đối với hắn tình cũ chưa dứt, lại sinh ra hy vọng.Nhưng tôi lại không thể bỏ qua chuyện này, ống kính soi được anh khóc, anh cũng không ngượng ngùng mất mặt sao?Ai mà ngờ anh ta không chỉ không đem giấu nước mắt đi kiềm nén cảm xúc, ngược lại bắt đầu rơi càng nhiều hơn.Từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi vào bát cơm của anh, nhưng anh vẫn vùi đầu vào ăn từng miếng cơm khô.

[Hơ hơ, không mặn sao? 】

[Tôi biết anh ấy đang rất đau lòng, nhưng anh ấy ăn cơm chan nước mắt thật sự trông rất buồn cười nha.A a cứu mạng! 】

"Cậu đừng khóc nữa tôi chỉ là xem lại diễn xuất của mình thế nào, cũng không phải cố ý mở lên cho cậu xem."

Kỷ Vân ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nước mắt trong chớp mắt lại rơi xuống càng nhiều.Lúc này tôi có chút bối rối không biết làm sao hoảng hốt, đưa tay lên lau nước mắt cho anh ta.

Trời ạ, trước kia rất yếu đuối, hiện tại vẫn vậy gặp phải chút chuyện không như ý liền thích khóc.

Nhưng con người ta ấy mà chính là kiểu: nếu có người lau nước mắt cho mình ngược lại càng muốn khóc to hơn.Hẳn là vậy nước mắt thực sự là càng lau càng rơi nhiều hơn.Hắn rơi nước mắt coi như xong, nhưng hắn mặt không chút thay đổi mà rơi nước mắt???

[Mẹ kiếp, tôi thích xem thì làm sao bây giờ? 】

【 Trời, ảnh đế Kỷ tuổi này vẫn thích nhõng nhẽo không cần nói nữa tôi thực sự quá yêu thích rồi ! 】

"Vậy. Tống lão sư cảm thấy tôi cùng hắn, ai đẹp trai hơn?"

Anh ta hình như thật vất vả mới đè nén được cảm xúc xuống, rầu rĩ hỏi tôi.

Tôi: ...??

【Vấn đề chết người, Tống Chi Lý cô suy nghĩ rõ ràng nha ~】

【Nếu không cô sẽ mất đi em chồng đáng yêu của cậu đó~】


"Cậu đẹp." Tôi trả lời không cần suy nghĩ.

【Ô ô ô ta chính là fan CP của Tống lão sư với Kỷ ảnh đế hố hố đẩy thuyền đi anh em 】【+1 Bọn họ ở chung tương tác quá tốt, tôi còn cho rằng bọn họ yêu đương thật sự ô ô ô. 】【Nói thật tôi nhìn ra cơ bản đều là Kỷ ảnh đế luôn luôn chủ động, chắc là theo kịch bản của tổ chương trình mà thôi. 】[Nhưng tôi thật sự cảm thấy Kỷ Vân thích Tống Chi Lý đây là đang theo đuổi vợ sao. 】

"Có thật không ?"

Kỷ Vân trưng ra vẻ mặt không thể tin thụ sủng nhược kinh.Tôi chỉ muốn nói tôi đang thực sự có thể giả vờ thôi."Ừm, thật ." Tôi bất đắc dĩ nói.

Tôi đoán được, Kỉ Vân và tôi lại sắp bắt đầu dây dưa tiếp.

【?Tôi nhìn lầm sao?, khóe miệng Kỷ Vân nhếch lên tám lần rồi còn thấy chút khó chịu đáng thương lúc nãy sao? 】【? Mặt hàng này có thể mỏng manh như vậy sao? 】【Im lặng, thẩm mỹ của mỗi người đều không giống nhau, tôi lại cảm thấy Triệu Nghi Chiết đẹp hơn à nha? Tống Chi Lý dựa vào cái gì mà nói như vậy? 】【Có bệnh thì đi chữa, anh trai ta vốn là hỏi quan điểm của tống lão sư, tống lão sư chính là cảm thấy anh trai ta đẹp trai hơn thì sao? Liên quan rắm gì tới ngươi? 】

Kỷ Vân khó kìm nén ý cười trên khóe môi lại lột cho tôi nửa chén tôm

.【Vô sự hiến ân cần ( liếc trắng mắt).

Theo sắp xếp tiết mục của tổ chương trình, sau khi ăn cơm xong tôi phải bình luận một chút về món ăn Kỷ Vân nấu, sau đó là kết thúc.

Kỷ Vân nói còn có thêm quà nhỏ.Anh ta lấy ra một chiếc hộp dài bên trong là một cây hoa hải đường đẹp đẽ tinh tế .Vành tai Kỷ Vân dường có chút đỏ."Cái này... Là do tôi tự mình làm."Giọng nói Kỷ Vân có chút nhỏ trong đó còn có chút ngượng ngùng, ngày trước lúc còn đi học có lần anh ta hẹn tôi đi chơi sẽ là đi ngắm hoa hải đường."Cảm ơn." Tôi cũng thích loài hoa này..Nếu là tổ chương trình tạp kỹ sắp xếp , vậy hẳn là mỗi người đều sẽ có phần không có phát biểu gì.【? 】[A??? 】【? Quà tặng nhóm chương trình không phải tất cả đều là ốp điện thoại di động trên taobao sao? 】[Lầu trên không biết, đây gọi là quà tặng độc quyền.] 】【Tặng quà tự mình chuẩn bị có phải không? 】

Anh quay phim đang nhắc nhở Kỷ Vân đã đến giờ anh ấy nên tạm biệt rồi kết thúc chương trình, nhưng hình như Kỷ Vân mắc chứng điếc có chọn lọc.

[Anh bạn à, tôi khuyên anh nên đi ngay đi đừng lưu luyến nữa! 】"Muộn như vậy rồi, nên tạm biệt thôi."Thấy tôi đuổi người như vậy Kỷ Vân cũng phải bất đắc dĩ tạm biệt rồi rời đi.[Tôi ghét nhất là người yêu cũ không biết ranh giới. 】[Nhưng Tống Chi Lý hình như cũng không thấy phiền nha. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro