Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Duẫn Hạo tan tầm, nghĩ giấy vệ sinh trong nhà đã dùng hết, kem đánh răng cũng không còn, tủ lạnh cũng trống rỗng, liền lái xe đến siêu thị gần nhà đi dạo.

Anh đang ở quầy kem đánh răng chọn lựa, liền nghe thấy giọng nói rõ ràng phía sau lưng:

"Hi, thật trùng hợp, anh trai Trí Tuệ, anh cũng đi siêu thị à?"

Anh quay đầu lại, chỉ thấy một chàng trai để tóc ngắn, mặc áo phông trắng, quần jeans màu lam nhạt đang nhìn anh cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, một tay còn hướng anh vẫy vẫy. Anh ở trong đầu tìm tòi năm sáu giây, lúc này mới nhớ ra chàng trai này là ai: "A, là cậu à, sao cậu cũng ở đây?"

"Bởi vì thực phẩm nấu chín ở siêu thị này khá ngon, Trí Tuệ cũng thích, cho nên lúc tan làm tôi ghé vào xem." Kim Tại Trung cười đến ngọt ngào, đi đến bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo. "Đang chọn kem đánh răng sao? Tôi tương đối thích nhãn hiệu này, mùi hương rất được, dùng loại này răng rất trắng, anh xem ~"

Cậu nói xong liền cười nhe răng ra, biểu tình sinh động hướng về phía Trịnh Duẫn Hạo nói: "Đúng không? Đúng không?"

"Nga, ha hả ha hả, đúng vậy, vậy tôi sẽ mua loại này." Trịnh Duẫn Hạo rất không quen khi có một người con trai làm bộ dáng đáng yêu bán manh với anh, đành phải chịu đựng mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, đem loại kem đánh răng Kim Tại Trung đề cử bỏ vào xe mua sắm.

"Ừm ~ o(* ̄▽ ̄*)o, anh dùng thử sẽ thấy tôi đề cử không sai." Kim Tại Trung vừa nói vừa liếc nhìn vào xe mua sắm của Trịnh Duẫn Hạo, phát hiện anh mua hai túi khăn giấy lớn cùng giấy vệ sinh, liền cảm thán mà nói, "Ôi, anh trai Trí Tuệ, anh mua nhiều khăn giấy quá vậy..."

Trịnh Duẫn Hạo thiếu chút nữa bị sặc, mặt đỏ bừng, vội nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu... Là bởi vì tôi không có thời gian đi siêu thị, cho nên mua luôn một lần."

"A ~ ha hả a." Kim Tại Trung vỗ vỗ vai Trịnh Duẫn Hạo, cười đến mười phần bát quái cùng đắc ý, "Soudesune (tiếng Nhật: ra là vậy), nhưng tôi cũng chưa nói gì mà...."

Trịnh Duẫn Hạo lại là một đầu hắc tuyến, nghĩ thầm, thôi đi, biểu tình của cậu rõ ràng là đang nói "Chắc chắn anh thường xuyên xem mấy thứ không nên xem sau đó dùng tay phải..." Anh cảm thấy bản thân và Kim Tại Trung có vẻ không ở cùng một không gian, liền vội vàng nói: "Cái kia, tôi đã mua xong rồi, không bằng..."

"Tôi cũng mua xong rồi, chúng ta cùng qua thanh toán đi! (* ̄▽ ̄)y" Kim Tại Trung hoàn toàn không cho Trịnh Duẫn Hạo cơ hội kết thúc cuộc trò chuyện, vội vàng nói tiếp, "Tôi còn có thẻ hội viên đó, có thể có rất nhiều ưu đãi."

"Ừ, cũng được..." Trịnh Duẫn Hạo cười gượng.

Hai người cùng nhau bước đến quầy tính tiền, Kim Tại Trung đứng trước, Trịnh Duẫn Hạo đứng ngay sau lưng cậu. Màn hình điện tử hiển thị Kim Tại Trung phải trả "168.8"——

Kim Tại Trung vừa định lôi ví tiền ra, nhưng lại nghĩ lại, mình đâu có ngu, loại thời điểm này không phải nên làm bộ không mang ví tiền, bảo anh ta trả giúp, sau đó lấy cớ lần sau trả tiền lại để có cơ hội gặp mặt sao?

Nghĩ như vậy, cậu vội vàng lấy tay ra khỏi túi xách, che túi lại, sau đó bày ra vẻ mặt tiếc Trịnh Duẫn Hạo đang xếp hàng phía sau, nói:

"Ai nha, anh trai Trí Tuệ, cái kia... Hình như tôi để quên bóp tiền ở công ty rồi, anh có thể giúp tôi trả một chút không?"

"Ừm, không sao, chúng ta cùng nhau trả đi." Trịnh Duẫn Hạo là người vừa lịch lãm vừa hào phóng, gặp loại tình huống này không chút nghĩ ngợi liền khẳng khái ra tay giúp đỡ.

"Ai nha, thật ngượng ngùng, thẻ hội viên cũng không thể dùng được rồi." Kim Tại Trung bĩu môi vẻ mặt xin lỗi nói với Trịnh Duẫn Hạo. "Lần sau tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."

"Không cần, cũng không phải là cái gì đắt đỏ..." Trịnh Duẫn Hạo nói, lại thấy Kim Tại Trung đem mấy thứ không nên xuất hiện trong túi của nam nhân bỏ vào túi mua sắm, "Chờ một chút, đây là cái gì?"

"Ai u, đây là băng vệ sinh." Kim Tại Trung nói khá thẳng thắn, giống như không có gì nhưng kỳ quái, "Trí Tuệ nhờ tôi mua, nhỏ thần kinh thô, không biết hôm nay là ngày nghỉ, nên gọi điện thoại nhờ tôi mua..."

"Ha hả, thì ra là thế, ha hả..." Trịnh Duẫn Hạo cảm giác khóe miệng anh muốn co rút luôn rồi. Lúc trước bản thân thật sự đã suy nghĩ quá nhiều, nam nhân tốt như vậy chẳng sợ thật sự quấy rối em gái anh, nói thẳng ra thì em gái anh còn không thể kiếm được người như vậy...

Hai người ra khỏi siêu thị, Kim Tại Trung liền quay sang nói với Trịnh Duẫn Hạo: "Anh trai Trí Tuệ, tôi đi đón xe bus đây, hôm nay cảm ơn anh. Lần sau sẽ trả tiền lại cho anh."

Nói xong, cậu xoay người rời đi, trong lòng lại lẩm bẩm: Nhanh lên, gọi tôi lại, nói muốn đưa tôi về, nhanh lên, gọi tôi lại, nói muốn đưa tôi về, nhanh lên, gọi tôi lại....

"Chờ một chút ——" Sau lưng quả nhiên truyền đến giọng nói Trịnh Duẫn Hạo, "Cậu xách theo hai túi đồ như vậy đừng đi xe bus. Tôi lái xe tới, để tôi đưa cậu một đoạn!"

"A? Nhưng mà cũng không tiện đường...." Kim Tại Trung bày ra vẻ mặt khó xử, nghĩ thầm chẳng lẽ chẳng lẽ tôi nói với anh chiếc Ford Hatchback bên cạnh xe anh chính là của tôi sao~(* ̄▽ ̄)y

"Không sao cả, cũng không mất bao nhiêu thời gian." Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười nói, "Cậu giúp tôi chiếu cố Trí Tuệ như vậy, đây là những gì tôi nên làm."

"Hắc hắc, nếu anh đã nói như vậy tôi liền không khách khí nữa." Kim Tại Trung cười đến xán lạn đuổi theo Trịnh Duẫn Hạo, ngồi vào ghế lái phụ.

Hai người nhanh chóng lên đường, chạy đến chung cư nhỏ của Kim Tại Trung và Trịnh Trí Tuệ.

"Trí Tuệ nhà tôi chắc làm phiền cậu nhiều lắm hả?" Trịnh Duẫn Hạo vừa lái xe vừa cười hỏi, "Con bé từ nhỏ đến lớn đều khiến tôi rất đau đầu."

"Đúng vậy, nhỏ y như hán chỉ vậy đó, không làm việc nhà, không nấu cơm, lại còn thô lỗ, chưa bao giờ trang điểm, lại còn không chăm sóc da, thích xem phim kinh dị, lên phố mua quần áo còn phải nhờ tôi chọn giúp...." Kim Tại Trung vừa nói vừa nở nụ cười, "Nhưng mà rất đáng yêu, lúc nào cũng vui vẻ, hơn nữa rất nghĩa khí, mỗi khi tôi không vui, đều rất hào phóng nói với tôi, ê gái, trời có sập xuống cũng có gia đỡ... Dù sao cũng không thể nói là ai chiếu cố ai, bạn bè mà, phân rõ ràng như vậy làm gì."

"Tóm lại vẫn là muốn cảm ơn cậu." Trịnh Duẫn Hạo nhìn thoáng qua Kim Tại Trung, "Thật ra, thành thật mà nói, cậu cùng con bé rất xứng đôi..."

"Ai, dừng lại, dừng lại, tôi với nhỏ chỉ là bạn tốt. Anh không cần phá hỏng tình bạn thuần khiết của tụi tôi..." Kim Tại Trung vội vàng từ chối, nghĩ thầm, anh đúng là đồ đầu gỗ, người tôi thích chính là anh, là anh đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro