P3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe ô tô dừng lại tại 1 dinh thự rất lớn ngay trong lòng thành phố London nhộn nhịp. Kaori chưa kịp định thần lại thì gã đàn ông to lớn ở đó nói
-Xuống xe
Lúc này cô mới để ý là tại sao những người bày lại có thể nói sõi tiếng Nhật như vậy dù cho họ đều là người ngoại quốc. Cô sợ hãi bước xuống xe và được dẫn vào bên trong ngôi nhà
- Thưa cậu chủ,Miyazono Kaori đác đến rồi ạ
- Ra ngoài đi,để tôi nói chuyện với cô ấy
Kaori nhìn về phía giọng nói,người đó từ từ quay lưng lại,khuôn mặt đó khiến cô ngạc nhiên,1 cậu thanh niên trẻ tuổi mặc bộ vest trắng nhìn cô mỉm cười
- Anh là.....Kotegawa Narita?
Trong đầu Kaori chạy qua 1 dòng kí ức,đó là 1 cậu thiếu gia có gia đình quyền thế đã từng học 1 năm tại trường của cô sau khi chuyển ra nước ngoài. Anh đã từng tỏ tình với Kaori nhưng đã bị cô từ chối,bởi vì,cô chỉ yêu duy nhất 1 người trên đời này......
- Thật mừng khi mà e còn nhớ tên anh đấy,đã lâu ko gặp,e vẫn xinh đẹp như ngày nào nhỉ? Kaori
- Tại sao anh lại bắt tôi?
- Biết nói sao nhỉ? A đã xem phần trình diễn của e tại Towa, nói thực a chẳng hiểu gì về nghệ thuật cả,nhưng quả thực e vô cùng lộng lẫy. Dù cho e đã từ chối anh ko dưới 10 lần...nhưng anh vẫn mong muốn, e sẽ là vợ tương lai của anh.
- Có chết tôi cũng sẽ ko đồng ý,tên khốn nạn.
- Có cá tính đấy,nhưng anh lại thích điều đó từ em. Nhưng e nên nhớ mình đang ở hoàn cảnh nào,bây giờ ,e là của Narita này. Anh sẽ nuôi em cho đến năm 18 tuổi và chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận đến với nhau.
- Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý kí vào tờ đăng ký kết hôn sao? Cho đến lúc đó tôi sẽ tìm cách ra khỏi chỗ này
- Em ngây thơ quá nhỉ Kaori, e nghĩ anh sẽ dễ bị để e làm điều đó sao? Vậy thì nhìn thử cái này đi ....
Narita lấy chiếc điện thoại ra ,bật 1 video cho Kaori xem ,coi nhìn thấy bàng hoàng,. Màn hình video bị cắt ra làm 2,đó là ông bà Miyazono và......Kousei
- Nếu như e ko nghe lời ta,thì ta tin chắc rằng người lên thiên đàng đầu tiên ko phải em ,mà là họ đấy,hiểu chưa ?
Kaori nhìn mà bật khóc,Narita lên tiếng :
- Bây giờ thì đến bệnh viện của gia đình tôi,nơi đó sẽ phẫu thuật để chữa hoàn toàn căn bệnh cho em,và 1 điều nữa thú vị đang chờ em đó,Kaori....
Tên đô con đằng sau chụp thuốc mê Kaori khiến cô ngất đi,Narita lên tiếng :
- Nhẹ tay thôi,tôi cấm bất cứ ai dám sờ mó đến vợ tôi,thì cái kết ko tốt đẹp đâu...

Tokyo
- Bác khẳng định về điều này chứ ạ,thưa bác sĩ?- Kousei hỏi
- Cô Miyazono chắc chắn đã khỏi bệnh tới 70% ,lẽ ra nếu xạ trị 1 đợt nữa là hoàn toàn khỏi.
Kousei ra về,cậu nhìn lên con đường toàn cánh hoa anh đào bay bay,cậu muốn khóc,nhưng cậu nén lại vù biết cô ko muốn vậy. Bất giác ,Kousei thấy Kaori đứng ven đường, cậu vội vàng chạy tới nhưng cô lại biến mất, chỉ là.... tưởng tượng thôi sao?
Nhưng...điều an ủi duy nhất là chắc chắn cô còn sống ,Kousei hiểu điều đó.
Về nhà,Kousei bước vào phòng rồi lặng lẽ chơi piano, thầm nghĩ
- Kaori, rốt cuộc em đang ở đâu?
Một lúc sau,Kousei chợt nhớ ra điều gì đó,cậu lục cặp mình lấy ra 1 bức thư mà bố mẹ cô đã gửi cho anh.....

Gửi đến Arima Kousei.

"Thật buồn cười khi mình lại viết một lá thư gửi đến một người như cậu...

Cậu là đồ tồi tệ.

Đồ thiếu quyết đoán, nhẹ dạ cả tin, một chàng ngốc đúng nghĩa.

Nhưng...

Lần đầu tiên mình nhìn thấy cậu trình diễn, đó là khi mình vừa tròn 5 tuổi, nhân dịp chuyến giao lưu nghệ thuật của ngôi trường mẫu giáo mình theo học lúc đó. Lúc đó, mình đã thấy một cậu bé lúng túng, vụng về đến nỗi làm ngã cả ghế piano trên sân khấu. Những tưởng khi đó, chiếc piano kia cứ như một chướng ngại khổng lồ so với cậu bé. Mình suýt bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Nhưng khi cậu bé ngồi xuống và bắt đầu dùng đôi bàn tay bé nhỏ để gõ vang lên nốt nhạc đầu tiên, mình như bị cuốn hút.

Mình vẫn còn nhớ cái âm thanh đẹp tuyệt vời khi đó, những giai điệu ngân vang như nhảy múa, những giai điệu tràn đầy màu sắc, cứ như những nốt nhạc ấy được tô điểm bởi một hộp chì màu 24 sắc vậy.

Khi những giai điệu lộng lẫy đó vang lên, một bạn gái ngồi bên cạnh mình bắt đầu khóc, mình đã thật sự ngạc nhiên.

Và ngay cả khi cậu có thể tạo nên một thứ âm thanh như vậy, cậu lại quyết định từ bỏ piano ? Ngay cả khi cậu và cái thư âm thanh tuyệt vời kia đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của vài người ?

Cậu là đồ tồi tệ, đồ thiếu quyết đoán, nhẹ dạ cả tin, đồ ngốc !

Vài năm sau đó, khi mình vô tinh biết được mình và cậu học chung trường, mình đã thật sự phấn khích. Nhưng làm thế nào để làm quen với cậu đây ? Hay là thử bắt chuyện với cậu vào giờ nghỉ trưa ? Hay là... Mình đã suy nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc, mình chỉ đứng nhìn từ xa...

Bởi vì mình đã thấy, cậu vui vẻ, cười đùa cùng với những người bạn của cậu. Mình khi đó, cảm thấy, người như mình, thì không nên ở bên cạnh cậu và các bạn của cậu.

Vì sao à ? Khi mình còn nhỏ, mình đã luôn phải đi đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ. Ngày nhập học đầu tiên ở ngôi trường này, mình đã bị ngất và lại phải vào bệnh viện cấp cứu. Và cứ mỗi lần như vậy, số ngày mình luôn phải ở trong bệnh viện để theo dõi ngày càng dài ra. Thật sự thì, mình rất, rất ít khi đến trường để học, và hầu hết thời gian mình đều ở trong bệnh viện. Từ nhỏ mình đã biết, là có gì đó không ổn đối với cơ thể mình rồi.

Cứ thế cho đến một đêm nọ, mình vô tình thấy cha và mẹ mình ngồi khóc ở ngoài phòng chờ bệnh viện. Lúc đó, mình biết thời gian của mình chẳng còn lại được bao lâu.

Đó là lúc mình bắt đầu quyết định.

Mình không muốn mình lên thiên đường cùng với sự hối hận. Mình quyết định không kiềm chế nữa, và cố gắng làm những gì mình muốn làm

Mình không còn sợ khi đeo kính sát tròng.

Mình ăn mọi thứ mình thích, thay vì cứ lo lắng về cân nặng của mình

Mình vứt bỏ hết những rập khuôn cũ rích trong âm nhạc, và chơi theo cách mình có thể tận hưởng nó.

Và sau đó, mình đã nói dối, tất nhiên chỉ một lời nói dối.

Mình nói dối rằng, mình, Miyazono Kaori, thích Watari Ryouta.

Và lời nói dối vào tháng tư ấy, đã mang mình đến gần hơn với cậu.

Xin lỗi Watari giùm mình nhé, mặc dù bây giờ mình khá chắc cậu ta cũng quên mình rồi ( teehee )

Người mà mình thích là một người nghiêm túc với một trái tim ấm áp cơ

Mà chắc cũng không sao, tại vì mình và cậu ấy là bạn mà.

Và cũng xin lỗi Tsubaki giùm mình nhé

Mình đã không tài nào nói ra được những suy nghĩ của mình cho cô ấy, rằng mình muốn nhờ cô ấy giới thiệu mình, Miyazono Kaori, làm quen với cậu, Arima Kousei. Mình đã muốn mình và cô ấy sẽ trở thành đôi bạn thân, với không có một cảm xúc khó xử nào giữa hai người

Mà chắc hẳn nếu mình có hỏi cô ấy về điều đó thì cô ấy cũng chẳng chịu trả lời mình đâu. Bởi vì, sau tất cả, Tsubaki thích cậu mà. Mình và Watari đều biết điều đó.

Mặc dù mình chắc chắn 100% rằng cậu không biết rằng cô ấy thích cậu, và chắc chắn Tsubaki cũng không hề biết cô ấy đã thích cậu, ngạc nhiên chưa ?

Lời nói dối của mình đã đưa mình đến gần hơn với cậu, mặc dù, không được như tưởng tượng của mình

Bắt đầu từ lời nói dối ấy

Một chút khó chịu

Một chút cảm xúc

Một vài sự biến thái >_<, thêm vài hành động ngu ngốc và bướng bỉnh

Nhẹ nhàng, ấm áp

Ngọt ngào, mạnh mẽ

Cậu còn nhớ chỗ cây cầu mà chúng ta đã nhảy xuông. Ôi thật là mát và sảng khoái

Cậu còn nhớ mình đã phải chơi trò đuổi bắt với cậu, và bắt đầu chạy đua với xe lửa một quãng dài ở trạm xe lửa ấy, khi cậu đã thua trong cuộc thi piano không ? Mình thực sự nghĩ rằng mình đã chạy nhanh hơn xe lửa đấy.

Và hình ảnh mặt trăng từ ô cửa sổ phòng nhạc đêm nào đó, ái chà, nhớ lại thì nó cứ như một miếng bánh quy tròn ngon lành trên bầu trời vậy.

Và cùng ngân vang bài Twinkle Twinkle Little Star khi cậu đèo mình trên chiếc xe đạp của trường. Ái chà, cả hai nếu không phải là nhạc công, thì thật sự là 2 ca sĩ tệ nhất thế giới

Và khi đến trường vào ban đêm, mình khá chắc là mình đã thấy tuyết rơi, như hoa anh đào rơi vậy.

Thật kỳ lạ phải không, khi mình, là một nhạc công, nhưng trái tim mình lại lấp đầy bởi những kỷ niệm, những cảm xúc đến từ ngoài sân khấu. Chỉ là những điều giản đơn, nhưng thật sự hạnh phúc và ấm áp. Thật kỳ lạ, phải không ?

Nè, đọc đến đây rồi, cậu đang nghĩ gì thế ?

Hỏi nè, cậu có nghĩ rằng mình cũng đã lấp đầy trái tim của một ai đó bằng những kỷ niệm, những cảm xúc, không bao giờ có thể quên được chưa ?

Mình tự hỏi, nếu mình đã ở trong trái tim của cậu?

Mình tự hỏi, nếu cậu vẫn còn nhớ đến mình

Nếu cậu quên mình, mình chỉ cần quay trở lại và...

Không, mình không muốn bắt đầu lại từ đầu.

Đừng quên em nhé.

Hứa với em, rằng anh sẽ không bao giờ quên em.

Em rất vui, vì đã được gặp anh, Arima Kousei.

Em hi vọng, cảm xúc của em sẽ tới được với anh.

Em yêu anh.

Em yêu anh.

Em yêu anh.

Em xin lỗi, vì chúng mình không được cùng nhau ăn caranmen nữa.

Em xin lỗi, vì em lỡ đánh anh rất nhiều.

Em xin lỗi, vì em quá ích kỷ. Em thật sự, thật sự...thật...sự xin lỗi....

Và...

Cảm ơn anh, về tất cả mọi thứ.

Miyazono Kaori."

Nước mắt Kousei lăn dài ,hóa ra...cô cũng yêu cậu sao??
Gạt đi nước mắt, cậu quyết định sẽ tự đi tìm cô ấy,dù là bất cứ cái giá nào đi chăng nữa.

Tại London
Dù đã quá quen với bệnh viện, nhưng Kaori vẫn thấy ngột ngạt khi ở đây,ko hiểu sao, cô thấy rất sợ,bất giác,cô gọi tên Kousei.
Vào phòng khám và theo sau chính là Narita. Một vị bác sĩ trung niên người ngoại quốc nói bằng tiếng Anh :
- Cô gái đó đây sao,cậu Kotegawa?
- Phải,Thomas, bây giờ thì nói cho tôi biết ông sẽ làm gì để nó theo ý tôi nói lúc đầu đây.
- Sau khi phẫu thuật xong,tôi sẽ tiến hành sốc điện với đại não của cô gái đó. Sẽ hơi đau một chút,nhưng trí nhớ cô gái đó sẽ bị đảo lộn và ....mất đi kí ức của mình. Tiếp theo,tôi sẽ tiến hành liệu pháp thôi miên để cho cô ấy sẽ có 1 kí ức do ta sắp đặt. Và mặc định, cô ấy sẽ nghĩ cậu là người quan trọng nhất.
- Tốt,vậy làm đi
Kaori sợ hãi trước hành động của cả 2 người họ,cô hét lên:
- Ko ,đừng làm vậy,tôi ko muốn....
Cô bị 2 tên vệ sĩ giữ chặt vào giường, Narita bước tới,nói:
- Ko đau lắm đâu,e sẽ quên hoàn toàn cái tên Arima Kousei là ai,và thay vào đó,là anh.....
Kaori gào lên trong nước mắt trước khi bị đưa vào phòng phẫu thuật
- Em yêu anh,Arima Kousei.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro