Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1: Có ca ca từ phương xa tới

Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn cũng không có nghe theo ý tứ Hạ Hầu Hiên cử hành hôn lễ. Nguyên nhân, còn không phải bởi vì Khang Viễn từ nhỏ được giáo dục hun đúc, thủy chung cho rằng hai nam nhân cùng một chỗ thập phần không ổn.

Hiện giờ không có biện pháp, Hạ Hầu Triển yêu chính mình yêu rất sâu cũng quá bá đạo, mình muốn gì hắn cũng đáp ứng, nếu quân vương cùng cha mẹ không phản đối, mắt nhắm mắt mở cũng cho qua, nếu còn bày ra hôn lễ long trọng, Khổng lão phu tử nhất định từ trong đất chui ra giáo huấn bọn họ.

Lúc y nói như vậy, Hạ Hầu Hiên vẻ mặt lơ đểnh, nói: "Khổng phu tử là cái gì? Hắn sống thời đại kia, quân vương đều có nam sủng, cũng không thấy hắn phản đối. Nếu muốn chui ra, cùng lắm thì ta cùng Tiểu Triển huynh đệ đồng lòng, đánh cho hắn lại quay về quan tài làm nhiệm vụ của mình là được rồi."

Khang Viễn đảo cặp mắt trắng dã, nghĩ thầm rằng nguyên lai hoàng thượng bản tính là như thế này, thật là, trước kia sao không có phát giác, nếu biết vậy, đã sớm lẩn hắn thật xa, cũng sẽ không bị tiểu sài lang bên người này theo dõi, cũng là thiên ý, trách cũng không được.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn là không có cử hành đại hôn, chính là mời bằng hữu Khang Viễn thân nhân xiêm áo mấy bàn rượu, để mọi người làm chứng. Hạ Hầu Hiên cũng không có biện pháp, huynh đệ với Khang Viễn nói gì nghe nấy, ái nhân nói cái gì hắn nghe cái đó, ái nhân nghĩ không cử hành đại hôn hắn sẽ không cử hành đại hôn, ca ca hắn cũng không có năng lực phản bác?

Ngẫm lại liền buồn bực, hắn vốn đang muốn lợi dụng đại hôn đệ đệ khuyên bảo Ngưu Ngưu, làm cho hắn cũng cùng chính mình cử hành đại hôn chiếu cáo thiên hạ, lần này, tính toán đều đổ sông đổ biển.

Trong nội tâm oán hận, liền xem đôi phu phu kia càng chướng mắt, oán giận tích tụ, mỗi ngày đều gọi hai người tiến cung chọc tức, cho các ngươi không được yên ổn. Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn ngay từ đầu còn không để ý, càng về sau càng thấy: Nga, hoàng huynh đây là chứng lo âu quấy phá của chuẩn phụ thân, hơn nữa mình không theo ý hắn, hiện giờ cố ý không nghĩ làm cho bọn họ hai người sống khá giả.

Khó mà làm được, Hạ Hầu Triển sao để cho Khang Viễn chịu ủy khuất. Nhìn xem bụng chị dâu, còn năm tháng nữa mới sinh. Thế là nghĩ nghĩ, này năm tháng vẫn là không cần ở trước mặt Hạ Hầu Hiên xuất hiện, không thể trêu vào thì chúng ta không thể trốn sao?

Cặp vợ chồng sơn thương lượng, cuối cùng quyết định đi chung quanh một chút, coi như là hưởng tuần trăng mật. Thế là đem kế hoạch nói với Hạ Hầu Hiên, chuẩn hoàng đế liền xót xa nở nụ cười, nhìn đệ đệ nhà mình cùng em dâu, cầm lấy tấu chương xin nghỉ nói: "Trẫm nói hai người các ngươi, tuần trăng mật này nghỉ quá dài đi, năm tháng, khi đó tẩu tử ngươi đã sinh."

Hạ Hầu Triển nghĩ thầm sinh xong chúng ta trở về mới tốt, bằng không Khang Viễn còn phải chịu ngươi sinh khí, ta là không sao cả, từ nhỏ đến lớn đã là cái dạng này, Viễn bị khinh bỉ ta cũng không thuận. Bởi vậy khụ hai tiếng nói: "Này có sao đâu? Thời điểm chị dâu sinh cục cưng, chúng ta nhất định trở về gấp là được."

Hắn nói xong liền kéo Khang Viễn bước đi, thái độ kiêu ngạo này làm cho hoàng đế nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng không thấy thân ảnh, hoàng đế tức giận mới vỗ thật mạnh lên cái bàn, hét lớn: "Xú tiểu tử mục vô tôn trưởng (không coi người lớn ra gì), trẫm nơi này còn chưa có đáp ứng, các ngươi đã xách chân rời đi, quá lớn mật."

Hạ Hầu Triển mới mặc kệ phía sau lão ca có thể nổi cơn tức giận đến đâu, hành lý vài ngày trước đã thu thập tốt lắm, vì cùng Khang Viễn có một tuần trăng mật khoái trá hành trình, hắn ngay cả tâm phúc nha hoàn Uyên Ương cùng thị vệ Kim Qúy cũng không mang. Mà qua lần ở trong sơn động, Khang Viễn cũng đầy đủ nhận thức đến người yêu ở phương diện cuộc sống thủ đoạn vẫn là không thể khinh thường, bởi vậy cũng sẽ đồng ý.

Hai người chỉ mang theo bạc, một ít quần áo giản đơn lên đường, một đường du sơn ngoạn thủy ngâm gió ngợi trăng, thích ý nói không nên lời, vốn là như ý đoàn tụ hữu tình nhân, hiện giờ lại tình nồng mật ý một khắc cũng luyến tiếc chia lìa.

Phiên ngoại 2:

Hạ Hầu Triển là Vương gia, vốn không am hiểu thế nào chiếu cố người khác, nhưng bởi vì Khang Viễn là ái nhân trong lòng mình, bởi vậy việc ăn uống ngủ nghỉ đều phải chiếu cố thật cẩn thận. Cái này mang ý nghĩa thâm sâu- yêu thương không cần nhiều lời, trực tiếp dùng hành động.

Khang Viễn đều đem từng hành động thu hết vào trong mắt, trong nội tâm vừa cảm động vừa nghi hoặc, không rõ rốt cuộc mình có chỗ nào tốt, đáng giá để Hạ Hầu Triển yêu say đắm như thế. Mỗi lần hỏi hắn, đều là một đáp án: "Ta không nói cụ thể được, dù sao chỉ cần là của ngươi ta đều yêu, ngươi nếu nuôi thêm con mèo, ta cũng sẽ hảo hảo yêu nó."

Càng như vậy, Khang Viễn càng yêu Hạ Hầu Triển, hai người suốt đoạn đường xem như chính thức thà làm Uyên Ương hơn làm tiên, một đường đi này đều đem thân nhân kiển chân trông ngóng tại kinh thành đều bỏ qua một nơi, đến khi nhớ tới, đã là qua ba tháng, tính toán, bất quá hơn một tháng nữa phải trở về, bằng không chẳng những Hạ Hầu Hiên muốn bão nổi, chỉ sợ Khang Tướng gia cũng hoài nghi đứa con mình bị đem đi đâu bán mất.

Hai người tính tính hành trình, phát hiện đi tiếp hai trăm dặm về phía trước là đến Linh Châu thành, Khang Viễn liền cười nói: "Vừa vặn Khang Kiện cũng đang ở Linh Châu thành, không bằng ghé qua bọn họ một chút."

Hạ Hầu Triển ở trên giường ôm chặt lấy người yêu, ha ha cười nói: "Viễn, ngươi không phải là muốn tìm Khang Kiện tính sổ chứ? Đừng như vậy, chúng ta có được ngày hôm nay đều do hắn cùng con thỏ tinh bên cạnh giúp đỡ, chuyện lấy oán trả ơn như vậy chúng ta không thể làm được."

Khang Viễn nghiến nghiến hai hàm răng, hừ hừ hai tiếng nói: "Đúng vậy, ngươi không nói ta cũng quên, tiểu tử thúi kia dám đem ta bán cho ngươi, khoản nợ này,... Từ từ, ngươi vừa nói cái gì? Con thỏ tinh? Ai là con thỏ tinh?" Khang Viễn nói một nửa, mới tiêu hóa được hết ba chữ con thỏ tinh, không khỏi lập tức kinh ngạc đứng lên.

Hạ Hầu Triển liền đem thân phận Cư Nguyệt đơn giản nói thoáng qua, Khang Viễn cũng biết được thân phận của Ngưu Ngưu, nghe hắn nói vậy, liền tin tưởng, lập tức cũng quên chuyện tính sổ, cùng Hạ Hầu Triển nói về chuyện Khang Kiện cùng Cư Nguyệt, trong chốc lát liền ngủ.

Ngày hôm sau liền xuất phát đến Linh Châu thành, Khang Viễn thấy hai người hai tay trống trơn, liền đề nghị mua chút ít lễ vật, tuy nói Khang Kiện cái gì cũng không thiếu, nhưng nào có đại ca nào từ xa đến lại đi tay không. Lại nghe Hạ Hầu Triển cười nói: "Lễ vật không cần mua, ta đã có chủ ý."

Khang Viễn nghi hoặc, bất quá đã có thói quen tin tưởng Hạ Hầu Triển, hai người bước lên thuyền qua sông, qua một lúc, Hạ Hầu Triển đưa y lên bờ, ha ha cười nói: "Ta nghe nói, cây cải củ trong trấn này rất là nổi tiếng, vừa giòn vừa ngọt, ăn sống hay làm thức ăn đều tốt, đi, chúng ta đi mua hai khuông đi."

*dân làng vui mừng, triển ca quảng cáo cho sản phẩm của họ, đảm bảo doanh số bán ra tăng nhanh... hú yeah*

Khang Viễn dừng lại cước bộ, cau mày nói: "Hạ Hầu Triển, ngươi đùa cái gì đó? Ta đã lâu không đi Linh Châu thành, ngươi để ta hôm nay đến lại mang hai cây cải củ đến làm lễ vật, cái này... không phải muốn dọa người chứ?." Nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, không khỏi há hốc miệng, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi... Ngươi nói thiệt đi, có phải bạc của chúng ta không còn nhiều?"

Hạ Hầu Triển lắc đầu cười nói: "Viễn, ngươi nghĩ đi đâu, ngươi đã quên Cư Nguyệt là gì à, lễ vật gì cũng không thể tốt bằng cây cải củ, chúng ta đưa hắn càng làm cho hắn vui vẻ."

Khang Viễn hơi nghĩ nghĩ một chút, liền tỉnh ngộ, đột nhiên tràn đầy tiếu dung, lắc đầu chỉ chỉ Hạ Hầu Triển nói: "Tặng cải củ, cái này ngươi cũng nghĩ ra."

Cây cải củ trong trấn này đích thực là tươi tốt, hơn nữa làm cho Hạ Hầu Triển cao hứng đó là thời gian này, chất lượng cùng giống cây cải củ đều là thượng thừa, thế là hắn mua tứ đại khuông một lúc hai loại củ cải trắng cùng củ cải xanh, mướn một chiếc xe ngựa, chậm chạp đi hai ngày đến Linh Châu thành.

Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn đã đến trước đại môn Khang phủ, gia đinh trông phủ thoáng đã nhận ra thân phận của mình, gia đinh kinh sợ tới mức vội vàng quỳ xuống dập đầu ba cái, mới chạy nhanh vào trong phủ thông tri.

Lúc đó Khang Kiện đang ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, trong nhà chỉ có Cư Nguyệt cùng một đám nha hoàn, chuyện tình của Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn hắn đã sớm biết, lúc này nghe nói hai người đích thân tới, không khỏi hết sức cao hứng, bề bộn ra sân đón.

Cư Nguyệt lúc này đã có mang hơn sáu tháng, lúc này đều bị bọn nha hoàn, nhất là Nguyệt Loan trông chừng thật lợi hại, không thể kịch liệt vận động, không thể biến trở về nguyên hình khi ăn cây cải củ, từng ngày trôi qua thật lãnh đạm, thoáng thấy hôm nay có khách quý lâm môn, hơn nữa thoáng suy tính, hai người này thành hôn, đại khái đều do công lao của mình, làm sao lại không hưng phấn, bởi vậy ngay cả hài cũng chưa mang đã chạy ra cửa đón.

Đợi lúc nhìn thấy Khang Viễn cùng Hạ Hầu Triển dâng lễ vật, Cư Nguyệt kinh hỉ đến hóa đá, mục quang kích động nhìn chằm chằm vào đống cải củ, đến nói chuyện cũng không có trật tự: "A... Biểu ca... Biểu tỷ phu... Các ngươi... Ngươi đã đến rồi... Mau mời ngồi... nhanh dâng trà, mau mau Bích Thược tỷ tỷ, nhanh dâng trà cho khách quý."

Khang Viễn cùng Hạ Hầu Triển trên trán đầy hắc tuyến, Khang Viễn thầm nghĩ cái người này xưng hô gì lạ thế, câu đầu còn nghe được, câu sau sao lại nói Hạ Hầu Triển là biểu tỷ phu? Với lại đây là trong sân nga, ngồi ở chỗ nào đây?

Bất quá nhìn thấy ánh mắt si mê của con thỏ tinh khi nhìn cây cải củ, chỉ biết lời này nói cũng như không. Cũng may Khang phủ y cũng đã từng ở trong một thời gian ngắn, huống chi đây là nhà của biểu đệ mình, thế là liền phân phó người hầu bên cạnh: "Mang số cải củ này đên hậu viện đi." Một bên lại kéo tay áo Cư Nguyệt nói: "A, ta bảo Cư Nguyêt ngươi, bên ngoài gió lớn, hay là chúng ta vào trong nói chuyện."

"Không được, tuyệt đối không được" Cư Nguyệt đang thương tiếc cho đống củ cải.

Khang Viễn cùng Hạ Hầu Triển thầm nghĩ đây là đạ lý đãi khách gì? Muốn vào nhà cũng không được. Sau một khắc đã thấy Cư Nguyệt giang hai tay ôm chặt đống cải củ kia, một bên lớn tiếng reo lên: "Không được, không thể đưa đến hậu viện, nhất định sẽ bị các nàng vụng trộm giấu đi, trời biết ta vài tháng đều không có chạm qua cây cải củ, ô ô ô... Khang Kiện cái tên đại phôi đản kia, vì con của hắn, hắn không cần lão bà nữa. Đưa đến phòng ngủ của ta, đều đưa đến phòng ngủ của ta."

Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn tiến gần đến liền thấy bụng của Cư Nguyệt, bất quá đã nhìn thấy Ngưu Ngưu, cho nên hai người cũng bình tĩnh, nhưng nghe thấy lời Cư Nguyệt nói, bọn họ cũng không thể bình tĩnh.

Khang Viễn nhìn Hạ Hầu Triển, buông tay nói: "Hạ Hầu Triển, chúng ta dường như mua sai lễ vật... Tuy nhiên Cư Nguyệt dường như rất thích những cây cải củ này, nhưng ta cuối cùng đều cảm thất đệ đệ nhất định sẽ bị thổ khí huyết."

Hạ Hầu Triển trên đầu cũng một tầng mồ hôi lạnh, vô tội nói: "Cái này... chuyện này không liên quan đến ta, ta sao biết hắn cũng mang thai. Ngô ta suy nghĩ, nếu để cho hoàng huynh biết ta đưa bốn khuông cỏ cho chị dâu, nhất định hắn sẽ lấy dao chém ta. Hắn lặng lẽ kề sát vào Khang Viễn, "Viễn, biểu đệ ngươi tính tình ra sao? Cũng không giống tính tình táo bạo của hoàng huynh chứ?"

Hết phiên ngoại 1+2

Phiên ngoại 3: Xong xuôi

Khang Viễn nhíu lông mi, ha ha cười nói: "Hạ Hầu Triển, ngươi phải hiểu được, bọn họ chính là bạn tốt, cái gọi là vật họp theo loài..."

Lời còn chưa dứt, tay áo đã bị Hạ Hầu Triển kéo lấy: "Tốt, Viễn, ngươi đừng nói, chúng ta đi, chúng ta phải đi, mấy ngày này đi du sơn ngoạn thủy, không thể để ngươi ở trong phủ của biểu đệ ngươi gặp chuyện không hay xảy ra."

Khang Viễn thật muốn cười, bất quá nhìn sắc mặt của nha hoàn phía sau Cư Nguyệt, nghĩ đến biểu đệ có bao nhiêu vất vả mới hạn chế được con thỏ tinh tham ăn này, cũng không trách Hạ Hầu Triển nói như vậy, cẩn thận ngẫm lại, loại sự tình này không phải không có khả năng phát sinh.

Vừa mới quay sang chỗ khác, chỉ thấy ở cửa xuất hiện một người, đúng là Khang Kiện trên đường nhận được tin tức vộii vàng chạy về, vừa đến cửa đã thấy biểu ca và Tiểu Vương gia bộ dáng quay người muốn xuất môn, kinh ngạc vội chạy lại đón, cười nói: "Biểu ca, Tiểu Vương gia, vừa mới tới sao đã vội đi? Không phải Cư Nguyệt tiếp đãi không chu đáo chứ?"

Không đợi nói xong, Cư Nguyệt trong lúc si mê cũng nghe thấy được Khang Kiện đang nói xấu mình, oán hận trừng mắt liếc, ngụ ý là: "chờ trở về chỉnh ngươi", nói xong, mới quay đầu đi liếc mắt ẩn tình nhìn bốn khuông cải củ.

Khang Kiện thuận theo ánh mắt nhìn thấy, liền giận tím mặt, lập tức chỉ vào bốn khuông củ cải hét lớn: "Ai? Là ai đem cái này tới? Các ngươi chẳng lẽ không biết tính của Cư Nguyệt sao? Mấy ngày nay ta mất bao nhiêu công sức mới không để hắn nhìn thấy củ cải, các ngươi lại dám..."

Không đợi rống hết, mục quang bốn phía đều chuyển hướng Hạ Hầu Triển cùng Khang Kiện, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía biểu ca nhà mình, lại thấy Hạ Hầu Triển bên cạnh miễn cưỡng bày ra một nụ cười, ấp úng nói: "Khang Kiện, củ cải này... là ta mua cho Cư Nguyệt... ta... ta cũng không biết... hắn... Hắn mang thai..."

Khang Kiện lông mày dựng thẳng, còn chưa có mở miệng, chỉ thấy biểu ca nhà mình tiến lên một bước, chắn ở trước mặt Hạ Hầu Triển, hừ lạnh một tiếng nói: "Người không biết không có tội, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đến thăm ngươi, bất quá nghĩ đến thân phận của Cư Nguyệt, nghĩ thầm mang ít thứ hắn thích ăn, ai ngờ được sự tình như thế này, dù vậy, ngươi cũng không cần phải đưa cái mặt đó ra cho chúng ta xem, trước kia cũng không có tài đại khí thô (nhiều tiền nhiều sức) như vậy, hiện tại ngược lại còn phát ra uy vũ..."

Khang Kiện dở khóc dở cười, buông tay nói: "Biểu ca, ta chính là cái gì cũng không nói, ta nếu đã biết chuyện, cũng sẽ không vô lễ đến mức này, đến đến, trước hết vào trong phòng ngồi đi."

Đưa hai người vào trong nhà, Khang Kiện âm thầm nhắc nhở, thầm nghĩ đây là xảy ra chuyện gì, biểu ca bây giờ lại bảo hộ Tiểu Vương gia, lúc nhận được thư của biểu thúc, hắn còn không tin nổi, hiện tại xem ra thật sự là có chuyện như thế, biểu ca là một người ôn nhu, vì Hạ Hầu Triển cũng đã đối chọi gay gắt, biểu ca thật không hổ là tài tử, một khi đã muốn chống đối, cái miệng cũng thật không cãi lại được.

Người vào trong phòng, Cư Nguyệt thầm nghĩ đem bốn khuông củ cải giấu đi, cuối cùng rốt cuộc cáo lỗi cùng Khang Viễn và Hạ Hầu Triển, chạy vội tới phòng ngủ bảo hộ lấy củ cải của hắn, thuận tiện ăn vụng hai cây, làm cho con thỏ tinh cảm thấy mỹ mãn, một bên ăn cải củ một bên khen ngợi Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn.

Nghĩ cũng biết, Khang Kiện không có khả năng cho Cư Nguyệt ăn hết đống cải củ đó, người mang thai cần nhất là phải tẩm bổ, rốt cuộc sau ba ngày, đem bốn khuông cải củ giấu đi.

Cái này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, Cư Nguyệt đau lòng củ cải thân yêu, lập tức nháo lên, chẳng những nháo, mỗi ngày đều kéo tay áo Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn khóc lóc kể lể, chờ mong bọn họ một lúc đồng tình, sẽ lại đi mua cho mình thêm mấy khuông củ cải.

Chính là Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn nào dám mua cây cải củ cho hắn, không mua thì ngày nào hắn cũng đến quấy, hai người thầm thương lượng, Khang phủ xem ra không thể ở được nữa, nhưng hết lần này đến lần khác bị Khang Kiện giữ lại, nói gì cũng không cho bọn họ ở mới vài ngày liền rời đi. Hai người thật không có biện pháp, lại thương lượng, chờ một đêm nguyệt hắc phong cao, liền đi đến dưới chân tường Khang phủ.

Đáng tiếc hai người vận khí xui xẻo, còn chưa nhảy qua tường, chợt nghe phía sau vang lên một âm thanh thanh thúy dễ nghe: "Di, Tiểu Vương gia, biểu ca, thật tốt quá, ta tìm các ngươi khắp nơi!"

Cư Nguyệt một bên nói lớn, một bên chạy tới, giữ chặt tay áo Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn thần bí cười nói: "Tiểu Vương gia, ngươi có nghĩ để biểu ca mang thai bảo bảo của ngươi không? Ngươi nếu nghĩ đến, cho ta mười xe củ cải, ta sẽ làm cho biểu ca có năng lực hoài thai tiểu bảo bảo được không."

Khang Viễn thoáng cái giãy tay ra khỏi Cư Nguyệt, quay đầu lại trừng Hạ Hầu Triển, thấp giọng quát: "Nhảy tường, lập tức nhảy tường, lập tức trở về kinh thành, ngươi nếu tiếp tục cùng con thỏ này dây dưa, từ nay về sau ta không thèm để ý đến ngươi..."

Hạ Hầu Triển lại càng hoảng sợ, người yêu nổi giận, thế là đem tâm tình vừa mới nãy bị kích thích lập tức ném xuống sông, ôm lấy eo Khang Viễn lập tức nhảy lên tường.

Thẳng đến khi chạy thật xa còn nghe thấy tiếng của Cư Nguyêt trong gió đêm quanh quẩn:

"Tiểu Vương gia, ngươi lo lắng gì, nếu như muốn biểu ca hoài thai bảo bảo, ngày mai đừng quên đem đến cho ta mười xe cải củ, nhớ kĩ là mười xe nha, không phải mười khuông, ta ăn hết..."

♥♥♥_TOÀN VĂN HOÀN_♥♥♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro