Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cmt đầu tặng chap sau nhaa



Cáo sắp hiển linh dồi ai hóng ko ??







Hyomin hết sức cho cả hai kỳ thi đầy vất vả, khó khăn. Sau khi dỡ bột thì kỳ tốt nghiệp và đại học đến. Cả hai kỳ thi địa điểm đều xa nhà nên cô phải xin ông quản gia cho cô đến nhà JungHwa để thuận lợi cho thi cử. Dù bản thân mình cố gắng nhưng Hyomin không kỳ vọng lắm vì ôn tập không được nhiều nhất là những tháng cuối mà còn không bài bản nào cả nhưng trời không phụ lòng người cuối cùng cô cũng đỗ được Đại học Luật lại còn được học bổng hai kỳ liên tiếp. JungHwa cũng đỗ như cô và hai người cùng lớp. 

Niềm vui như được nhân đôi, thế là cô vẫn có thể cùng cô bạn thân mình học tiếp rùi. Cô báo cho ông quản gia biết mình đỗ và muốn đi học. Ông quản gia gật đầu bảo sẽ báo lại hỏi ý kiến bà. Bà không nói gì để ông quyết định. Ông nói cô có thể đi học nhưng các khoản chi phí ăn học cô phải tự lo. Hyomin hỏi lại thì bà vú bảo hai chị đi du học rất tốn kém, cô đi học trong nước chả được cái tích sự gì cho đi là tốt, không thích thì có thể ở nhà.

Ngày hai chị đi du học cả nhà như náo loạn lên nhưng cô đi trong lặng lẽ, lẻ loi một mình. Hôm chị đi cũng là ngày cô nhập trường nên một thân một mình chuẩn bị mọi thứ để đi, không một lời quan tâm, không lời động viên và gần như không có đồng tiền nào trong người. Nhìn hai chị được ba mẹ chuẩn bị chu tất, lại lo lắng quan tâm khiến cô không khỏi rơi nước mắt. Lắng nghe những lời dặn dò của ba mẹ nào phải tự lo lấy sức khỏe, ăn uống tốt, nào là học hành chăm chỉ đừng đua đòi.... khiến Hyomin nghẹn ngào không nói lên lời, giá như một phần nhỏ đó giành cho cô thì tốt biết mấy. Nuốt từng giọt nước mắt vào tim, tự an ủi bản thân rằng những lời đó giành cho mình. Thế là vác cái ba lô cũ mèm có vài bộ quần áo cũ, sách vở và một ít tiền, Hyomin rời nhà vào trường, ngôi trường mang cho cô bao hy vọng, niềm tin.

Hyomin cùng JungHwa nhập trường trong lòng đầy háo hức và lo lắng. JungHwa dù sao vẫn còn có sự hỗ trợ của gia đình, còn cô thì không có ai. Hai đứa nhập học hôm trước rồi đăng ký ở ký túc xá cho rẻ thì hôm sau tất tả đi kiếm việc làm thêm để kiếm sống. Hyomin sống dựa vào tiền làm thêm và học bổng các kỳ. Cuộc sống tuy vất vả nhưng cũng đầy vui vẻ, yêu thương. Cô làm rất nhiều nghề từ giao báo, phát tờ rơi, khuân đồ ngoài cảng.... miễn là có tiền ăn học là được, dựa vào bàn tay mình kiếm những đồng tiền lương thiện thì cô không nề hà gì cả dù vất vả, cực khổ đến đâu?

Jessica đã ra trường đã vào phòng hình sự của sở công an thành phố do những thành tích xuất sắc đạt được và thi thoảng có thời gian lại đi thăm hai đứa và tiếp tế một phần lương thực. Jessica rất thương và đối xử tốt với Hyomin, luôn giành cho cô sự động viên và an ủi chân thành đến với cô. Cô luôn cảm thấy ấm lòng trước tình cảm của gia đình JungHwa đối với cô. 

Những ngày cuối tuần cô thường theo JungHwa về nhà, trừ những dịp lễ tết cô mới về nhà nhưng từ ngày hai chị đi học thì bà cũng đi lên biệt thự ở Jeju, còn những ngày lễ tết thì thường sang Singgapo thăm anh chị. Ông bà quản gia cũng theo luôn. Ba cũng rất bận rộn với công việc, mẹ thường theo ba nên ít gặp. Hầu như nhà không có người, Hyomin trở về cũng là đơn thân một mình....

Vật lộn với những tháng ngày sinh viên đã để lại trong cô những cảm xúc không lời gì diễn đạt được. Cô phải cố gắng rất nhiều để có tiền ăn học, lăn lộn với cuộc mưu sinh khiến cô trưởng thành nên rất nhiều. Hyomin trở nên xinh đẹp có sự chín chắn, đĩnh đạc nhưng vẫn mang theo những nét vô tư, trong sáng và ngày càng trở lên im lặng. JungHwa vẫn cùng sát cánh bên cô chia sẻ những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống và đôi lúc có những giận hờn nhưng càng làm cho tình bạn ngày càng thân thiết.... 

Vậy là đã hai năm trôi qua và cô đang bước sang năm thứ 3. Trong cô vẫn mang theo chút nhớ nhà, những yêu thương không thể nói thành lời...

Sáng nay khi cô lên giảng đường về thì ông quản gia nói gặp cô bảo rằng bà nội muốn gặp cô. Cô hồi hộp không biết bà nội tìm cô có việc gì? Hay là gia đình có việc gì, đã lâu lắm cô về nhà rồi.

- Câu vẫn định về đấy à? Họ có bao giờ quan tâm cậu sống chết thế nào đâu? Chả tốt đẹp gì đâu?

JungHwa hét ầm lên khi nghe Hyomin nói vậy. Chả hiểu gia đình Hyomin nghĩ cái quái gì nữa. Họ quẳng nó đi, chả quan tâm xem cuộc sống của nó ra sao. Mấy năm nay nó sống cơ cực lại chả nhận được bất cứ trợ cấp gì từ phía gia đình. 

Đối với họ thì chỉ có hai chị nó mà thôi? Chị nó đi du học thì được cung cấp tới "chân răng kẽ tóc" còn bản thân nó đi thì chả được xu nào lại còn bảo đi rồi không được tích sự gì chỉ phí công tốn tiền mà thôi? Thế mà mỗi lần nhắc tới gia đình quỷ quái đó thì mắt nó lại sáng rực như đèn pha ô tô....

- Tớ cứ phải về? Biết sao được, nhỡ nhà có chuyện thì sao? Không thể trách người nhà tớ được. Năm tớ sinh có quá nhiều biến cố nên mọi người khó chấp nhận, nhất là sự ra đi đột ngột của ông nội . Còn hai chị học giỏi lại có tài nên cho đi học cũng đúng thôi mà du học thì tốn kém lắm. Tớ thì bõ bèn gì?

- Con này điên thật rồi. Không nói nữa. Đi đường cẩn thận...

Hyomin mỉm cười trước sự bỏ đi đùng đùng của JungHwa. Nó miệng nói thế nhưng vẫn quan tâm đến cô lắm. Nếu mấy năm nay không nhờ có gia đình nó thì cô sẽ không biết phải thế nào nữa. Cuộc sống sinh viên nhất là cuộc sống của những sinh viên xa nhà như cô thật vất vả, khó khăn. Cô nhớ những bữa gặm bánh mý thay cơm vì chưa có lương hay những tháng ngày chạy từng đồng học phí do học bổng chưa có. Nếu không có gia đình JungHwa thì cô không biết có thể học tiếp hay không?

*******

Hyomin bước vào phòng của bà mà lòng đầy lo sợ. Căn phòng rất đẹp được trang trí theo phong cách châu Âu, không gian rộng rãi đầy ánh sáng. Bà ngồi trên ghế sô pha đầy nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng vẫn mang dáng dấp của sự sang trọng, quý phái trông gần gũi mà xa lạ, ấm áp nhưng đầy kiêu hãnh, giản dị nhưng lịch thiệp. Mái tóc dù ở tuổi 70 nhưng cẫn đen dày được búi lại càng tôn lên vẻ đạp của một quý bà như ở độ tuổi 50.

- Dạ, thưa lão phu nhân. Cháu đã về rồi! – Hyomin khép nép cúi đầu thưa.

Bà nhìn Hyomin từ đầu đến chân. Con bé này càng lớn càng giống đứa con dâu của bà, xinh đẹp mà quyến rũ, nhất là đôi mắt sao giống người chồng quá cố của bà thế. Đáng chết, ông ấy mà còn sống thì tốt rồi! Hyomin đã có sự chín chắn, đĩnh đạc, sự trầm lặng và có cả sự dịu dàng cần có.

- Mày sống thế nào trong mấy năm qua?

- Dạ. Con là sinh viên năm 3 của Đại học Luật. Con sống cũng tốt lắm.

- Vậy sao?

- Vâng!

- Ta cứ vào chuyện chính đi? Hiện nay công ty của gia đình đang có một dự án hợp tác với một công ty khác. Công ty này vốn là của người bạn thân của ông nội ngươi. – Giọng nói của bà nhẹ hơn – Dự án này rất lớn đòi hỏi phải có sự tin cậy lẫn nhau mà sự tin cậy ấy tốt gì hơn bằng một cuộc hôn nhân giữa con cháu hai gia đinh. Vốn hai gia đình có hôn ước với nhau, giờ lên thực hiện. Một công đôi việc, ngươi hiểu ý ta chứ?

- Dạ! Ý bà là.... – Hyomin mở tròn đôi mắt. Cô đã hiểu ý bà nhưng tại sao lại là cô mà không phải chị Jiyeon.

- Jiyeon đang du học tại nước ngoài, hơn nữa ta cũng nói thẳng. Ta muốn Jiyeon có thể tự lựa chọn cho mình một cuộc hôn nhân cho riêng mình không phải là một cuộc hôn nhân mang tính kinh tế?

- Bà... Bà.... Nhưng mà vốn dĩ không ai biết con tồn tại trong gia đình. Họ có thể tin tưởng được sao?

- Họ biết. Vốn hai gia đình có mối quan hệ mật thiết với nhau. Ngày ngươi ra đời họ cũng có mặt.

- Thế appa umma con thì sao? – Hyomin cố lên tiếng dù trong giọng nói có sự run rẩy, tưởng chừng sắp khóc.

- Appa umma ngươi không ý kiến. Ta hy vọng ngươi cũng có thể đóng góp cái gì đó cho gia đình này....

- Vâng. Com hiểu ý bà. Nếu appa umma con không ý kiến thì con cũng không dám.

- Vậy thì chủ nhật này, 5 giờ ngươi hãy có mặt ở nhà! – Giọng nói nghiêm lại như ra lệnh.

Hyomin gật đầu rồi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng này. Nó thực ấm áp nhưng không giành cho cô. Cô bước vô hồn, không có bất cứ định hướng nào cả. Vì sao chứ? Tại sao cô không thể có những yêu thương của bà, ba mẹ, chị Hai và cả ông bà quản gia như chị Jiyeon. Quá khứ đè nặng họ vậy sao? 

Cuộc sống của chị Ba như một nàng công chúa còn bản thân cô là nàng lọ lem ngay trong chính gia đình của mình. Cô khóc hòa cùng những giọt mưa. Trận mưa to trút xuống bất ngờ khiến người đi đường vội vã nhưng mình cô bình thản. Chị ấy có thể tự lựa chọn cho mình cuộc hôn nhân, cô là người thay thế. Cô chỉ là cái bóng mờ nhạt, không chút ý nghĩ gì. Không gì cả, dù chỉ là một chút xót thương từ gia đình mà chỉ có sự thống hận mà thôi!

*******

- Cái gì? Họ nói thế với cậu sao? Cậu cũng gật. Điên thật rùi. – JungHwa hét khi nghe Hyomin kể. May mà hôm nay cuối tuần mọi người về nhà hết chứ không thì lủng tai với âm lượng giết người.

Hyomin ngồi trên bậu cửa sổ ôm con gấu bông to đùng cũ kỹ của mình. Mái tóc dài tung bay trong gió, đôi mắt buồn nhìn xa xăm khiến tăng thêm vẻ cuốn hút của cô. Dù cuộc sống đầy những bộn bề, lo toan nhưng bản thân Hyomin luôn giữ cho mình sự bình thản, nét tự nhiên trên khuôn mặt mà ngay sự ưu tư cũng không làm cô mất đi điều đó. Cô trầm ngâm khẽ nói:

- Tớ phải là sao đây? Dù sao từng ấy năm tớ cũng chả có cái gì đóng góp cho gia đình. Thôi coi như lần này có chút công lao. Tớ nghe ông quản gia nói dự án rất lớn. Hai chị còn phải về hỗ trợ trong thời gian sắp tới. Tớ chả nhẽ ngồi không, không giúp gì?

- Nhưng bản thân họ có coi cậu là thành viên trong gia đình không mới được chứ? Cậu ra ngoài mấy năm đều tự bản thân mình bán sức lao động mà nuôi thân. Dạo gần đây mới nhẹ nhàng đi chút. Kệ họ đi. Chị Ba cậu đâu? Hưởng thụ cuộc sống giàu sang thì cũng nên có chút đóng góp chứ? Ai lại để cái con bé bị coi là ăn nhờ ở đậu, bị ruồng bỏ gánh đỡ chứ?

- Bà nói muốn chị ấy có cuộc hôn nhân tự chọn không liên quan tới kinh tế.

- Mẹ nó! Lại còn thế nữa cơ đấy.

JungHwa hằm hằm cái mặt. Dù gì cũng là con cháu sao lại bất công thế. Con người ta gây ra lỗi lầm lớn thế nào huống hồ Hyomin lại là đứa tốt chả gây ra tội lỗi gì? Có lỗi chăng là nó sinh vào ngày giờ không tốt, đúng lúc có những chuyện không may. Nhưng đó chỉ là trùng hợp thôi mà, chỉ là trùng hợp.... 

Hyomin không có lỗi gì cả mà bao năm nay cô biết nó dằn vặt không nguôi, cứ khi gia đình có chuyện đều nghĩ tại nó xui xẻo kéo theo gia đình gặp vận không may. Cho nên dù bị đối xử thế nào nó cũng không ca thán nửa câu....

- Tớ chấp nhận rồi. Cậu tưởng tớ không buồn sao nhưng bây giờ thì làm gì khác.

Nước mắt Hyomin rơi xuống đầy đau khổ, tuyệt vọng làm cho JungHwa cũng trùng lòng, giọng nói cô thấp xuống:

- Còn Jessica unnie thì sao?

- Jessica unnie thì liên quan gì tới chuyện này? – Hyomin ngơ ngác hỏi.

JungHwa im lặng. Không gian cũng im lặng theo chỉ còn tiêng mưa rơi. Hyomin lại chìm trong suy nghĩ của mình. JungHwa liếc nhìn Hyomin rồi leo lên giường nằm. Đúng là đồ ngốc! Jessica rất yêu Hyomin nhưng con bạn cô thì vô tư coi như chị gái mình. Sica unnie thì chỉ im lặng không nói tình cảm của mình... Giờ thì sao chứ? Hyomin là đứa quyết đoán nên đã quyết định thì trời sập cũng không gì đỡ được. Hai người này không duyên không phận chỉ có thể là chị em thôi? Khó trách được, "không duyên không phận đâu nên nghĩa phu thê"......













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro