CHAP 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cù Huyền Tử thấy hôm nay rất lạ, cái gì cũng lạ, mọi người đều lạ. Ngay cả Triệu Du đã giao lại công ty cho Cửu Mân rồi mà hôm nay cũng đã rời nhà đi đến đó vào sáng sớm với lý do là có việc bắt buộc anh phải có mặt.

Cả hắn cũng bị Tô Tô và Tịch Vô lôi đến Hành Dương vì muốn nhờ hắn giải quyết tiếp một số hồ sơ quan trọng mà cả hai không dám ký. Nhưng khi nhìn đến, Cù Huyền Tử thấy nó chẳng có gì quan trọng cả, bọn nhỏ thừa sức để làm. Vậy tại sao lôi kéo hắn đến đây?

Đã vậy còn nhất quyết bắt hắn ở lại, đẩy cho hắn vô số thứ để có thể giữ hắn ở lại cái văn phòng này.

"Đủ rồi. Hai đứa đây là đang bày trò gì?" Cuối cùng chịu không được Tô Tô và Tịch Vô thay phiên nhau nói lý do để hắn ở lại, đành thở dài xoa xoa mi tâm rồi cắt ngang lời của cả hai.

"Tụi con có bày trò gì đâu." Tô Tô ngây thơ trả lời, Tịch Vô bên cạnh cũng gật gù theo.

Cù Huyền Tử nghe thế liền híp mắt nhìn cô: "Ta còn lạ gì hai anh em con nữa?" Trong lòng thầm cảm thán quả là con ruột của Đế Miện, nói dối mà mặt không hiện ra chút sợ sệt nào.

Tịch Vô cũng lên tiếng để lấy lòng tin của hắn. "Chú Cù, thật sự chúng con chỉ muốn nhờ người đến đây để giải quyết mớ hỗn độn này thôi ạ."

Cù Huyền Tử trợn mắt. "Bọn con tưởng ta ngốc như Triệu Du sao? Đến cả những việc như thế này mà cũng không làm được thì ta dám giao toàn bộ gia sản này cho hai đứa à?"

Hắn ngưng một lúc để lấy hơi rồi tiếp tục. "Còn nữa, một đứa do chính tay ta nuôi dạy từ khi mới chào đời, một đứa thì đi theo ta từ lúc vừa trưởng thành. Hai cô cậu đây tính lừa lão già ta bằng cách này?"

Tô Tô và Tịch Vô bị một tràng này của Cù Huyền Tử làm cho cứng họng. Hắn nói đúng thật, một người cha, người chú tận mắt chứng kiến họ trưởng thành thì có việc gì mà qua được mắt của hắn đây. Nhưng cho dù có bị phát hiện đi nữa, họ cũng quyết tâm không nói ra kế hoạch của ngày hôm nay.

Cả hai nhìn nhau xem nên chuồng khỏi văn phòng này bằng cách gì thì lại nghe giọng nói của hắn lần nữa."Đang tìm cách để trốn đi sao?"

Cù Huyền Tử nhướng mày mang theo vẻ thách thức hướng đến hai kẻ đang loay hoay ở trước mặt.

Đến nước này rồi, Tô Tô và Tịch Vô đành phóng theo lao, đi không được thì ở lại. Nhìn đối phương gật đầu một cái, cả hai đi lại sofa ngồi xuống như chưa có việc gì rồi nhìn chằm chằm Cù Huyền Tử như sợ hắn bốc hơi bay đi mất.

Đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi về hành động vừa rồi, hắn thở dài một hơi chào thua. "Thật sự không nói?"

Nhận được cái gật đầu chắc nịch, Cù Huyền Tử vừa đứng lên vừa nói. "Thế ta về đây."

"Người phải ở lại đây a~"

Tô Tô thì đứng lên chặn trước mặt, ôm chặt người hắn lại, Tịch Vô nhanh chóng chạy ra giữ cửa khiến Cù Huyền Tử phải dở khóc dở cười.

"Dù sao thì chú Triệu cũng không có ở nhà, người về đấy làm gì? Ở lại đi mà chú Cù."

Bị nói trúng tim đen, hắn liền bày ra vẻ mặt giận dỗi. Nhẹ nhàng gỡ tay Tô Tô ra khỏi người mình rồi hậm hực trở về ghế làm việc ngồi xuống. "Tịch Vô nói cũng đúng, thôi thì hôm nay ta đành mở lòng từ bi giúp hai đứa vậy."

Cả hai thở phào một hơi, dù sao bằng mọi giá phải giữ Cù Huyền Tử ở lại, không để hắn về nhà trừ khi nhận được tính hiệu từ bên kia.

Đang xem tài liệu, đầu hắn liền nhảy số ra một nghi ngờ, liền lớn tiếng: "Mà này, sao hai đứa biết Triệu Du không có ở nhà? Không phải là Cửu Mân cũng chung một thuyền với hai đứa đó chứ!?"

--------------------------------------

Mà bên này, Triệu Du được cho là đang cùng Cửu Mân xử lý công việc ở Tiêu Dao thì cả hai đang ở nhà của Cù Huyền Tử mà loay hoay chuẩn bị mọi thứ để tạo bất ngờ cho hắn.

Sau khi biết được hắn đã rời khỏi nhà, Triệu Du đã tức tốc trở về để làm cho kịp tiến độ.

Hôm nay là sinh nhật của Cù Huyền Tử, có khi đến cả bản thân hắn còn không nhớ, đương nhiên người biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và trên đầu ngón tay đó có tên như Triệu Du, Cửu Mân và Tô Tô cùng với Tịch Vô. Mỗi năm bọn họ đều tổ chức sinh nhật cho Cù Huyền Tử nhưng chỉ là hẹn nhau ra ngoài rồi đi ăn uống, đi chơi đây đó.

Nhưng năm nay đã khác, Triệu Du muốn tự tay mình làm nên mọi thứ với tư cách là người yêu của hắn. Muốn đây là một sự kiện khiến hắn hạnh phúc nhất và sẽ không bao giờ quên.

Vì thế anh đã tính toán tất cả mọi thứ, có lẽ là từ một tháng trước. Sau đó tìm ba đứa con ngoan của mình để nhờ giúp đỡ. Ban đầu có chút khó khăn về việc giữ cho Cù Huyền Tử rời khỏi và không trở về nhà, nhưng Tô Tô và Tịch Vô hứa chắc chắn sẽ làm được.

Còn về phần Cửu Mân sẽ giúp Triệu Du mua những thứ cần thiết rồi giao đến nhà cho anh, phần còn lại anh sẽ tự tay mình sắp xếp tất cả. Cậu cũng đề nghị giúp đỡ nhưng Triệu Du từ chối, anh là ai chứ? Nếu những việc như thế này mà một mình cũng không làm được thì anh lấy đâu ra nguyên một cái Tập đoàn Tiêu Dao đồ sộ như bây giờ.

Sau khi dặn dò Cửu Mân một số việc và phải đến đúng giờ thì Triệu Du lập tức đuổi người, đóng cửa như thể căn nhà không có ai. Bắt tay vào công cuộc trang trí, vì Cù Huyền Tử là người thích sự đơn giản, giản dị nên anh chỉ treo lên hàng chữ kèm theo vài tấm ảnh mà anh đã chụp lén được từ hắn.

Bánh do không kịp thời gian để làm, nếu không thì Triệu Du cũng đã tự tay mình thiết kế ra cho hắn một chiếc bánh kem độc nhất vô nhị rồi.

Vì thế anh chỉ có thể nấu ra vô số món ăn mà hắn yêu thích để bù qua cho phần bánh thôi. Gì chứ nấu ăn thì anh đây có thừa kinh nghiệm.

Sau một buổi chiều quần quật thì cuối cùng công sức bỏ ra của Triệu Du cũng làm anh hài lòng. Dọn dẹp lại gọn gàng mọi thứ, anh mở điện thoại nhấn một cái tên rồi đưa lên tai. "Con gái ngoan. Hai đứa có thể rời đi để chuẩn bị phần của mình rồi."

"Không sao, cứ để em ấy ngủ đi. Bây giờ vẫn còn sớm."

Vừa cúp máy, anh lại nhấn gọi cho một số khác. "Cửu Mân con có thể đến rồi."

"Phải nhanh lên đấy, không được lề mề."

Nhìn lại tổng thể căn nhà một lần nữa, Triệu Du gật đầu hài lòng rồi lên phòng chuẩn bị đi tắm cho sạch sẽ. Ai lại muốn đón sinh nhật cùng người yêu mình mà trên người toàn mùi của thực phẩm chứ.

--------------------------------------

Cù Huyền Tử ở văn phòng lúc này đã ngủ gật ở trên bàn, có lẽ do chán quá không còn gì để làm mà hai đứa nhỏ cứ ngồi ở đấy canh không cho hắn bước nửa bước ra khỏi phòng nên chỉ biết ngủ thôi.

Tô Tô và Tịch Vô sau khi nhận được thông báo từ Triệu Du thì cũng lặng lẽ rời đi, trước khi đi còn dặn bảo vệ ở sảnh nếu thấy Cù Huyền Tử về thì báo với họ một tiếng.

Đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối, nhìn lại quanh phòng chỉ còn lại một mình hắn thì khẽ lắc đầu mắng thầm, bắt hắn ở đây cho đã rồi khi về lại không gọi dậy. Vươn vai, dãn cơ một chút rồi cũng đứng dậy ra về.

"Triệu Du đã về chưa nhỉ?"

Cù Huyền Tử vừa đi vừa suy nghĩ, muốn lấy điện thoại gọi nhưng thôi. Chẳng phải lát nữa về sẽ biết ngay sao.

--------------------------------------

Khoảng thời gian ngủ ở văn phòng và lái xe trên đường về thì Cù Huyền Tử đâu hay biết nhà mình đang hỗn loạn đến mức nào.

"Tô Tô ta ăn mặc như này ổn không?"

"Tôi thấy không mặc là ổn nhất."

"Im cái miệng của anh lại ngay Đế Miện."

"Tịch Vô giúp ta chỉnh lại cái đó một chút. Qua trái, đúng rồi, cao lên một tí. Kế bên có phần thừa kìa, con cũng lấy xuống đi."

"Cửu Mân anh cẩn thận một chút."

"Rượu để bên đây này, nếu không đi sẽ va phải."

"Ai cho bọn con ăn vụng hả? Đấy là đều chuẩn bị cho lão Cù."

"Chẳng lẽ cha Cù sẽ ăn hết những món này sao? Người keo kiệt quá."

"Không được là không được!!!"

"Chú Triệu, chú Cù đã rời công ty về nhà rồi."

"Lão Cù về kìa, mau mau lấy bánh."

"Vào vị trí!!!"

"Anh mau đóng cửa lại Tịch Vô."

"Tắt đèn đi."

"Nến đâu rồi!?"

"Aaa va phải cạnh bàn rồi."

"Các anh nhỏ tiếng chút đi."

Tuy hỗn loạn như thế nhưng ai nấy đều rất hồi hộp chờ đợi phản ứng của Cù Huyền Tử, người lo nhất chắc chắn là Triệu Du vì không biết hắn có thích sự bất ngờ này hay không. Tay đang cầm bánh của anh bỗng dưng run nhẹ, rất nhanh đã có một bàn tay khác đã đỡ lấy để trấn an. Đó không ai khác ngoài Tô Tô.

--------------------------------------

Từ lúc đậu xe đến khi đứng trước cửa nhà, Cù Huyền Tử thắc mắc. "Anh ấy chưa về sao?"

Hơi buồn rầu một chút, hắn lấy chìa khóa mở cửa thì cửa lại không có khóa. Trong lòng có chút bất an, hắn bắt đầu cảnh giác mà từ từ tiến vào nhà. Nó yên tĩnh đến đáng sợ, đã thế còn rất tối tăm.

Ở đâu đó vang lên tiếng động thu hút sự chú ý của hắn, một ánh sáng le lói cũng một bóng dáng cao lớn từ góc khuất bước ra dần tiến đến gần hắn.

Giọng hát trầm ấm nhẹ nhàng cất lên.

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday

Happy birthday

Happy birthday to you..."

Dưới ánh nến mập mờ, Cù Huyền Tử thấy Triệu Du nở một nụ cười thật tươi hướng đến hắn rồi nói: "Lão Cù. Sinh nhật vui vẻ. Anh yêu em."

Thấy hắn vẫn đông cứng như pho tượng mà nhìn mình, Triệu Du liền lên tiếng thúc giục để kéo hắn về thực tại. "Này! Mau cầu nguyện rồi thổi nên đi. Anh mỏi tay."

Cù Huyền Tử đầu óc ngưng trệ, chỉ biết làm theo lời anh, chắp tay nhắm mắt nghĩ gì đấy trong đầu rồi thổi nhẹ ngọn nến để nó tắt đi.

Ngọn lửa vừa tắt thì đèn trong nhà lập tức sáng lên, hắn lại nghe đồng thanh một câu chúc nữa. "Cha/Cha Cù/Chú Cù. Sinh nhật vui vẻ a~"

Cù Huyền Tử ngỡ ngàng nhìn xung quanh căn nhà, nhìn đến ba đứa trẻ và Đế Miện cũng đang cười tươi ở đằng kia. Hắn quay lại nhìn Triệu Du, không biết nghĩ gì trong đầu, lập tức nhào đến ôm chặt lấy anh.

"Âyyy coi chừng dính bánh bây giờ." Cũng may anh kịp chuyển sang cầm bánh bằng một tay rồi đón cái ôm của hắn. Tịch Vô thấy thế cũng chạy đến tiếp nhận đem nó đi.

Lòng Cù Huyền Tử lúc này rất hoang mang không biết đang xảy ra tình huống gì, có lẽ là rất hạnh phúc đi. Những người hắn trân trọng, yêu thương nhất đều đang có mặt ở đây mà đón sinh nhật với mình.

"Triệu Du. Cám...cám ơn anh." Lúc này hắn đã không kiềm được xúc động mà nức nở trong lòng Triệu Du.

Nghe hắn khóc, anh liền luống cuống kéo hắn ra, tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt đã khóc đến đỏ mắt kia. "Đừng khóc. Hôm nay là ngày vui, ngày mà người anh yêu được sinh ra a. Sao lại khóc thành bộ dạng này chứ. Ngoan, đừng khóc nữa."

Cù Huyền Tử bật cười trước những lời nói đấy, tay nắm lấy gáy kéo đầu Triệu Du xuống trao cho anh một nụ hôn. Đó là những gì hắn có thể làm được ngay bây giờ. "Một lần nữa, cám ơn anh. Triệu Du."

"Bọn con đói chết rồi đây." Tô Tô lên tiếng để cắt ngang sự lãng mạn đó, thật sự bọn họ không chịu nổi cảnh đấy nữa.

Lúc này mới nhận ra ngoài Triệu Du ra còn có người khác, Cù Huyền Tử liền đỏ mặt cúi đầu xuống. Nhưng rất nhanh cũng chân thành lên tiếng. "Cám ơn mọi người vì ngày hôm nay."

"Được rồi được rồi. Cha à, mau lại đây nhập tiệc thôi." Tô Tô chạy đến cướp lấy Cù Huyền Tử từ tay Triệu Du kéo đi làm anh ngớ người một lát rồi cũng nhanh chóng tiến lại bàn ăn.

"Đây là..." Hắn nhìn những món ăn trên bàn, đây đều là những món yêu thích của hắn.

Đế Miện đến bấy giờ mới nói được một câu, nhưng đã nói thì chỉ có đúng. "Triệu Du tự tay nấu hết đấy. Còn nữa, hôm nay đều là cậu ta tự chuẩn bị hết cho em."

Câu này làm Cù Huyền Tử một lần nữa bất ngờ mà nhìn sang Triệu Du, anh chỉ biết cúi mặt gãi gãi đầu để giấu đi sự ngại ngùng. Trừng mắt với Đế Miện. "Sao hôm nay anh lắm mồm vậy hả?"

Hắn xúc động lần nữa nhưng rất nhanh đã kiềm lại được, kiếp trước không biết đã sống như thế nào mà kiếp này lại gặp được một người như Triệu Du vậy.

--------------------------------------

Bửa tiệc chỉ mới bắt đầu chưa được bao lâu thì Cù Huyền Tử đã bị ép uống đến choáng váng cả đầu óc, vì hôm nay là ngày vui nhất nên hắn cũng không có từ chối mà tiếp nhận uống hết. Triệu Du cũng bị ép nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, muốn ngăn cản hắn cũng không được vì cả hai ngồi không có ngồi gần nhau.

Cù Huyền Tử lảo đảo đứng lên đi về phía Triệu Du mà ngồi xuống kế anh, tựa đầu lên vai anh rồi cả hai cùng nhau thì thầm gì đó rồi bật cười.

"Vừa sơ suất một chút là người lại đến bên ba Triệu, hôm nay người dành thời gian cho bọn con một chút đi." Tô Tô cằn nhằng rồi lôi kéo Cù Huyền Tử đang dính lấy Triệu Du mà lôi đi. Cô hôm nay đã lên luôn kế hoạch thay phần Triệu Du luôn rồi, sẽ chuốc say hắn giúp anh luôn. Anh thì có lẽ cô làm không lại nhưng hắn thì cô dư sức.

Triệu Du nhìn theo hướng Cù Huyền Tử bị kéo đi rồi bật cười, lắc đầu đứng lên mà đi theo. Bấy giờ tất cả đã chuyển sang rủ nhau ra trước sân nhà hắn mà quậy rồi.

--------------------------------------

Cuộc vui kéo dài đến tận khuya, và đương nhiên Cù Huyền Tử lúc này đã nằm lăn ra vật vã dưới đất, không còn biết trời trăng gì nữa rồi. Hậu quả của việc chuốc say Cù Huyền Tử là Tô Tô và cả Tịch Vô cũng nằm chung một chỗ với hắn, cả ba đã bắt đầu lảm nhảm về những chuyện đã qua rất lâu.

Thấy tình hình không ổn, Đế Miện đã yêu cầu giải tán, ai về nhà người nấy, người của ai thì tự đến mà hốt đi. Cuối cùng thì chỉ còn Tịch Vô là cô đơn nằm trơ trọi ở đấy, Cửu Mân thì phải đưa vợ về, Triệu Du thì nhất quyết không chấp nhận chứa chấp Tịch Vô ở lại, một mình Cù Huyền Tử say là anh đủ mệt rồi.

Cửu Mân đành bất đắc dĩ hướng Đế Miện mà cầu khẩn. "Ba à, coi như người làm việc tốt lần này đi. Giúp con đưa Tịch Vô anh ấy về."

"Ta có quen biết gì nó mà phải làm như vậy?" Ông nhất quyết từ chối, lỡ có việc gì lại bắt ông chịu trách nhiệm nữa.

"Thế thì bỏ nó nằm ở đó đi."

Triệu Du mất kiên nhẫn, liền nói một câu rồi sau đó đỡ con ma men nhà mình đi vào nhà. Thật sự không quan tâm đến việc sau đó nữa, anh biết Đế Miện cũng phải chấp nhận đưa về thôi. Vì nếu Tịch Vô có chuyện gì thì ông sẽ không yên ổn với Tô Tô và Cù Huyền Tử đâu.

Với vẻ mặt không thể nào khó coi hơn, Đế Miện dùng một tay nắm lấy cổ áo Tịch Vô rồi kéo anh đi ra xe mình mà quăng vào. "Kiếp trước tôi mắc nợ cậu sao?"

--------------------------------------

"Uống tiếp nào...ức..." Cù Huyền Tử hai mắt đã nhắm chặt, nhưng miệng vẫn luôn thao thao bất tuyệt.

"Tiếp cái tổ sư nhà em." Triệu Du vừa lôi hắn đến phòng ngủ vừa mắng, anh còn không rõ kế hoạch của Tô Tô sao? Nhưng có vẻ cô đã giúp quá nhiệt tình nên bây giờ thay vì sướng thì anh lại khổ như thế này đây.

Tuy đã say quắc nhưng hắn vẫn có thể nhận ra giọng nói đó là của ai. "Triệu Du a... Anh hôm nay...ức...làm em rất bất ngờ đấy anh có biết không hả... ức..." Nói có chút khó khăn nhưng Cù Huyền Tử vẫn cố gắng nói ra hết những gì trong lòng mình. Vì khi nảy chẳng có cơ hội nào nói được.

"Chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu lần sinh nhật cùng nhau rồi...ức... nhưng hôm nay mới thật sự là điều em mong muốn nhất. Em cảm thấy như mình vừa được sinh ra một lần nữa vậy...ức..."

Lúc này Cù Huyền Tử đã được đặt nằm ngay ngắn trên giường nhưng vẫn không chịu buông Triệu Du ra. Thấy vậy anh đành ngồi đó mà nghe hắn vừa nói vừa nấc cụt.

"Triệu Du, lúc anh chuẩn bị tất cả những thứ này...ức... anh có nghĩ đến lúc đó biểu cảm của em sẽ như thế nào không? Chắc anh sẽ không ngờ được là em sẽ nhào vào lòng anh...ức... mà khóc nhè đâu nhỉ? Ức...nhưng lúc đó em thật sự rất cảm động đấy, em không biết làm gì ngoài...ức... nói lời cám ơn với anh thôi."

"Ngày hôm nay...ức...nhất định em sẽ không quên. Em rất may mắn và hành phúc khi được anh yêu đấy. Thế mà lúc trước em ngu ngốc còn không chịu nhận cơ. Nhưng mà không sao, ức...anh đã cho em một cơ hội nữa, em nhất định sẽ không để nó vô nghĩa đâu. Em cũng yêu anh nữa, Triệu Du a...ức..."

Nói xong hết tâm tư của bản thân, không biết lấy đâu ra sự tỉnh táo mà Cù Huyền Tử đột nhiên bật ngồi dậy lao đến cướp lấy đôi môi của Triệu Du. Hơi thở mang theo men rượu tràn ngập khoang mũi của cả hai khiến anh không kiềm chế được mà đè hắn xuống giường, lưỡi trực tiếp tiến vào tàn phá khuôn miệng đã nói ra những lời khiến tâm anh rung động kia.

Tay Triệu Du không an phận bắt đầu tháo hàng nút áo trên người hắn ra, miệng cũng di chuyển xuống mút nát lấy chiếc cổ mảnh khảnh đó.

Cánh tay đang ôm lấy Triệu Du bỗng dưng buông lỏng, thả phịch xuống giường làm anh phải ngưng lại động tác của mình mà ngước lên nhìn. Cù Huyền Tử cứ thế mà ngủ mất, chẳng còn một chút động tĩnh nào ngoài nhịp thở nặng nề mùi rượu.

Anh chống người ngồi dậy, nhìn hắn thật lâu rồi bật cười. Cù Huyền Tử thật biết cách làm Triệu Du tức chết mà.

--------------------------------------

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Du bị tiếng chuông làm cho mơ màng tỉnh giấc. Mắt nhắm mắt mở đưa tay mò mẫm điện thoại xem là ai giờ này lại đi nhắn tin. Anh vẫn chưa hay biết là mình đang cầm điện thoại của Cù Huyền Tử cho đến khi đọc được dòng tin nhắn khiến anh tỉnh ngủ hẳn.

- Anh à, sinh nhật vui vẻ. Xin lỗi vì lần này lại không đón ngày vui này cùng anh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro