Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tống Hân Nhiễm trông mong nhìn mẹ và em gái cô cùng bảo bối của mình trò chuyện mà ngạc nhiên, chính cô lại bị quên đi.

"Được rồi a mẹ, đều đã 10 giờ."

Khi Tống Hân Nhiễm vừa nhắc nhở, Tống Nghiên Khanh mới phát hiện thời gian không còn sớm.

"Này tiểu Đới lần đầu tiên đến nhà chúng ta khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, con mỗi ngày đều ríu rít phiền ta, không nói lời nói thì tốt hơn." Trách cứ nữ nhi nhà mình xong Tống Nghiên Khanh ôn nhu nhìn Đới Yến Ni nói.

"Tiểu Đới thật xin lỗi a, ai di lại nói cùng con nhiều như vậy. Con chạy đến đây hẳn là rất mệt, sớm nghỉ ngơi một chút đi. Nhà dì cũng không có phòng trống, chỉ có thể uỷ khuất con ở chung phòng với Nhiễm Nhiễm."

"A di, dì nói gì vậy. Dì cùng con nói chuyện là vinh hạnh của con. Không quan trọng, con sẽ ở chung với Nhiễm Nhiễm."

"Vậy là tốt rồi, kia a di liền không quấy rầy các con."

"Ân, a di nghỉ ngơi sớm một chút."

Rốt cuộc đem mẹ rời đi, Tống Hân Nhiễm mang Đới Yến Ni đến phòng của mình, vừa định đóng cửa lại hảo hảo ân ái một phen, lại phát hiện em gái đang ở cửa.

"Tống Hân Y, phòng em ở bên kia, đi theo chị làm gì?"

"Vừa rồi đại đa số thời gian đều là mẹ nói chuyện, em muốn cùng Yến Ni tỷ tâm sự."

Nghe được lời này, Tống Hân Nhiễm thiếu chút nữa không biết nói gì, Đới Yến Ni hiểu được Tống Hân Y suy nghĩ gì liền trước nàng một bước nói.

"Hân Y, cám ơn em. Nhưng hôm nay chị có chút mệt mỏi. Thời gian ngày mai đều cho em, em muốn hỏi cái gì thì hỏi có được không?"

"Thật vậy chăng? Yến Ni tỷ chị thật sự tốt quá! Vậy chị mau ngủ đi, ngủ ngon."

Nhiệt tình vừa rồi bị Tống Hân Nhiễm thu hết vào trong mắt, Đới Yến Ni nhẹ nhàng đóng cửa, hôn hôn miệng nhỏ của Tống Hân Nhiễm.

"Chị cảm thấy về sau nên gọi em bằng tên khác."

Tống Hân Nhiễm không hiểu liền hỏi

"Cái gì?"

"Tống tiểu dấm, em cảm thấy thế nào? Ăn dấm với mẹ và em gái mình, chị nghĩ rằng cái tên này thật hợp với em."

"Yến Ni!" Tống Hân Nhiễm biết chính mình lòng dạ có điểm hẹp hòi nhưng ai bảo cô yêu nàng nhiều như vậy.

"Tiểu dấm bao, có hay không muốn chị a?"

Tống Hân Nhiễm đem Đới Yến Ni dựa vào lòng mình, sủng nịnh hôn khắp mặt nàng.

"Bảo bối, chị không cảm nhận vừa bắt đầu vào cửa em có bao nhiêu muốn chị sao. Chị như thế nào đến đây?"

"Em là đồ ngốc. Này không phải cảm thấy người nào đó nhớ chị sao?"

"Nhìn thấy bảo bối đương nhiên vui vẻ, đúng rồi, dì Cố đã bị Đới thúc đem trở về?"

"Ân, đêm nay chị theo ba mẹ ăn cơm, sau đó liền tới tìm em."

A? Kia.. vậy chị nói thế nào a?"

"Kia đương nhiên là ăn ngay nói thật a."

Nghe được lời này, Tống Hân Nhiễm mở to hai mắt nhìn Đới Yến Ni. Phản ứng này của cô chọc cười nàng.

"Em khẩn trương cái gì? Yên tâm đi. Ba muốn chị dẫn em về nhà."

Tống Hân Nhiễm lúc này mới nhẹ nhõm hít thở, lại nghĩ đến lời Đới Yến Ni.

"Cái gì? Liền muốn em gặp ba chị sao?"

"Không cần khẩn trương, chừng nào em sẵn sàng thì chị dẫn em trở về."

"Không có việc gì, có chị ở đây cái gì cũng không sợ. Chờ khi nào có thời gian rảnh liền mang em trở là tốt rồi."

Tuy rằng nói ba nàng đã đồng ý nhưng không nghĩ đến Tống Hân Nhiễm nói như vậy vẫn có chút làm nàng ngoài ý muốn.

"Nhiễm Nhiễm, em trưởng thành rồi. Vậy chờ em nguyên tiêu rồi trở về nhé."

"Ân, được. Chúng ta đến giường đi."

Tống Hân Nhiễm nhẹ nhàng bế Đới Yến Ni đi đến bên giường, thuận thế cúi người đè lên ngừi này. Đới Yến Ni nghĩ rằng tối nay có lẽ trốn cũng không thoát, nhưng không nghĩ đến Tống Hân Nhiễm chỉ nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.

"Bảo bối, nếu chị mệt thì ngủ trước đi, em giúp chị sắp xếp đồ đạc."

"Em như vậy liền đi sao?"

Tống Hân Nhiễm có thế nào mà không biết Đới Yến Ni đang suy nghĩ gì, liền ghé vào bên tai nàng, hơi thở ấm áp vây quanh tai nàng, chọc đến nàng một trận ngứa ngáy.

"Chị có nghĩ đến cách âm phòng âm thực tốt không? Ngoan, ngủ sớm một chút. Em giúp chị chuẩn bị đồ."

Nhìn bóng dáng Tống Hân Nhiễm, Đới Yến Ni cảm thấy cô thật sự đáng yêu. Ngày sau, như đã hứa hẹn toàn bộ thời gian Đới Yến Ni liền cùng Tống Hân Y nói chuyện phiếm. Tống Hân Y hỏi đông hỏi tây đối với Đới Yến Ni càng thêm thưởng thức, thế nên thời đi ở cùng Đới Yến Ni là tất cả không tha. Tống Hân Nhiễm vốn dĩ muốn cùng Đới Yến Ni trở về, bất đắc dĩ thời gian phải bồi Cố Nghiên Khanh, đành phải đợi mấy ngày sau mới trở về.

---------Hết chương 19-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro