1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




  CHAP 1: XUYÊN QUA

"A mẫu, tỉnh tỉnh, a mẫu, hu hu... Đừng không để ý đến con, con về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời a mẫu nói, hức hức..."

"Lâm ca nhi ngoan, a mẫu chỉ là mệt mỏi quá nên ngủ một lúc thôi, không phải a mẫu không quan tâm Lâm ca nhi, Lâm ca nhi của chúng ta là ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất."  Trương Tú đem tiểu ca nhi họ Triệu tên Lâm ôm vào trong ngực vỗ nhẹ lưng hắn, lại nhịn không được quay đầu lau nước mắt, thật sự là nghiệt chướng a, ngày ấy mới có chút khởi sắc, nhưng nào có dự đoán được họa trời giáng, hán tử nhà Minh ca nhi từ năm trước vào núi không trở lại, tang sự vừa mới xong xuôi, còn chưa sống yên ổn được một năm, phu gia (*gia đình nhà chồng*) này lại tới cửa, những ngày tiếp theo phải sống như thế nào?

Hắn cùng nhà mẹ của Minh ca nhi cùng một thôn, lúc trước chính hắn là người mai mối cho Minh ca nhân, chính là nhìn trúng Triệu Đại Hổ là người thành thật lại chịu được khổ cực, Triệu gia ở thôn Bình Sơn cũng trải qua những ngày rất tốt, vừa lúc hai bên đều biết nhau, hắn liền bắc cầu, nhưng nào có dự đoán được Triệu a ma lại là một người bất công tính tình kì quái, nhìn thấy tiểu nhi tử thi đỗ Đồng Sinh bị nhị nhi tử liên lụy, liền đem toàn gia đình này tác ra, nói dễ nghe là để cho cặp vợ chồng son này tự mình sống qua ngày, nhưng Triệu gia có hai mươi mấy mẫu mà lại chỉ phân cho nhà lão nhị hai mẫu ruộng nước, mặt khác cái gì cũng không có, trong thôn Bình Sơn không nhà nào không nói Triệu a ma bất công.

Trương Tú vốn cũng đã khuyên nhủ Minh ca nhi, tách ra cũng tốt, đỡ phải cùng một nhà kia nháo chuyện, được chút thanh tĩnh, hán tử nhà hắn lại chịu khó, qua vài năm cũng có thể có được cuộc sống tốt hơn. Hắn nói cũng không sai, vài năm nay Triệu Đại Hổ mất khí lực lớn khai hoang năm mẫu trên núi, hơn nữa bình thường cũng vào trong núi săn thú, lấp đầy bụng một nhà ba người cũng không phải là vấn đề, trên bàn ngẫu nhiên còn có thể thấy được thức ăn mặn, nhưng ngày vui lại ngắn ngủi, chuyến đi này của Triệu Đại Hổ đã xảy ra chuyện.

Haizzz, nếu như sớm biết có ngày hôm nay, hắn tội gì giúp Minh ca nhi lên cái thuyền này.

"Cái tên ca nhi chỉ thích làm biếng, sao chổi chịu ngàn đao chém,hán tử chết liền cả ngày chơi xấu nằm liền trên giường không chịu dậy. Suốt ngày ăn của Triệu gia uống của Triệu gia ở của Triệu gia, Triệu gia cưới ca nhi về cũng không phải để ngươi không hầu hạ cha mẫu mà suốt ngày làm biếng...."

Trong viện một thanh âm tức giận mắng chó tai vang lên, Lâm tiểu ca nhi sợ đến mức vừa nấc vừa trốn sâu trong ngực của Trương Tú, Trương Tú giận dữ, nhưng lại nhẫn nhịn thấp giọng trấn an Lâm tiểu ca nhi, Lâm tiểu ca nhi bị dọa thành như vậy cũng có thể thấy được ở chỗ Triệu a ma cũng không chiếm được cái gì tốt, " Lâm ca nhi không sợ, Tú a sao giúp con đi ra ngoài mắng ma ma đi, Lâm ca nhi trước hết ở chỗ này cùng a mẫu được không?"

"Con không muốn bị a ma đưa đi, con không muốn rời đi a mẫu..." Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ sợ hãi khiến cho Trương Tú tràn đầu tức giận, đem Lâm tiểu ca nhi nhét vào ổ chăn của Đường Xuân Minh xong liền đi ra ngoài.

"A, Triệu a ma là đến xem Minh ca nhi đúng không?" Trương Tú đi ra cao giọng nói với Triệu a ma đang chống nạnh mắng ngoài viện, ngoài cửa viện bởi vì Triệu a ma tức giận mắng mà hấp dẫn không ít người đến xem, Trương Tú căn bản không sợ nói ra sự thật, hắn chính là muốn cho tất cả mọi người biết được Triệu gia này đối xử thế nào đối với ca nhi mà hán tử mới chết "Ta còn muốn hỏi Triệu a ma, Triệu gia các ngươi rốt cuộc là bức bách Minh ca nhi như thế nào, trở về từ Triệu gia các ngươi liền té xỉu trên mặt đất, Hồ lang trung cũng chỉ vừa mới rời khỏi thôi."

"Phi! Ta cho ngươi biết ca nhi nhà Đại Hổ, ngươi giả bộ bệnh cũng vô dụng, ngươi gả vào Triệu gia chỉ sinh ra cái hàng tốn tiền, Triệu gia ta còn cần ngươi làm cái gì. Con ta cũng là bị hắn ép đến chết, nếu không phải hắn muốn ăn thịt thì con ta làm gì  phải chịu tội chạy vào trong núi sâu trong thời tiết lạnh như thế này, ta không bắt hắn đi theo con ta đã là rất tốt rồi. Đường Xuân Minh, ta cho ngươi biết, nhanh chóng lăn ra đây cho hán tử kia xem mặt." Triệu a ma căn bản không để ý đến Trương Tú, vẫn như trước chỉ vào trong phòng chửi bậy ngoài sân.

Lúc này Trương Tú mới nhìn thấy trong viện có một hán tử chân thọt hơn bốn mươi tuổi, người vừa đen lại thấp bé, hai con mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng, trong lòng thầm hận Triệu gia này chà đạp người quá thể, ngày thường Minh ca nhi rất tốt, năm đó cũng có không ít người tranh nhau xem mặt, cũng là hắn mù mới giúp hắn đáp lên tuyến này của Triệu gia, mặc dù con người Triệu Đại Hổ không tồi,nhưng gia đình này thực sự không chịu được.

"Xuy, người nào không biết mỗi lần Triệu Đại Hổ vào núi trong săn được dã thú đều đưa đến nhà a mẫu hắn nhiều nhất, như vậy các ngươi còn ngại ít, thấy gia đình các ngươi mỗi người đều ăn đến thắt lưng phì bụng cường tráng, lại nhìn nhà Minh ca nhi đi, ngươi cũng nói được những lời này sao. Hiện tại ngươi giúp Minh ca nhi xem mắt người khác, còn không phải là muốn đuổi Minh ca nhi ra khỏi cửa, sợ hắn chiếm vài mẫu đất Đại Hổ để lại. Ta nói cho ngươi biết, vừa này Hồ lang trung đến khám qua, trong bụng Minh ca nhi đã có thai hơn hai tháng, nếu như ngươi không sợ nhi tử  ngươi chui từ dưới đất lên liều mạng với ngươi thì cứ tìm nhà cho hắn xem mắt đi." Trương Tú cũng là một người mồm mép, nhanh chóng đem chuyện này nói ra rõ ràng.

Những người bên ngoài vốn cảm thấy cách làm của Triệu gia mặc dù có chút thái quá, nhưng một ca nhi không có hán tử thực sự không tốt, lại không có tiểu hán tử chống đỡ môn hộ, Triệu gia có thể để hắn mặc áo tang tái giá cũng là điều dễ hiểu, tuy rằng hán tử này nhìn có chút lớn tuổi, nhưng Triệu a ma nói, lớn tuổi một chút mới hiểu được thương người,hơn nữa trong nhà hán tử kia cũng có chút tài sản, Minh ca nhi gả cho người này cũng có được những ngày tốt.

Hiện tại vừa nghe liền tức giận, trong bụng Minh ca nhi cư nhiên còn có một đứa, như thế này sao có thể tái giá? Nếu như Triệu gia thực sự để cho Minh ca nhi mang theo cốt nhục của Triệu gia tái giá, vậy Triệu gia cũng nên chuẩn bị tinh thần để người khác nhổ nước miếng đến chết đuối đi.

Hơn nữa có Trương Tú cố ý nhắc tới như vậy, mọi người xung quanh cũng ý thức được tính toán thực sự của Triệu a ma, ngẩng đầu nhìn ba gian phòng mới dựng không được mấy năm, chờ đến khi Minh ca nhi tái giá, phòng này còn không phải đều quy về Triệu gia, khó trách muốn vội vã để cho Minh ca nhi tái giá như vậy, ngay cả hiếu của nhi tử mình cũng không cho thủ, Triệu Đại Hổ có được một a mẫu như vậy cùng thật sự đủ nghẹn khuất.

"Cái gì?! Hắn cư nhiên mang bầu?!" Triệu a ma không dám tin mà thét chói tai, như thế nào lại có chuyện trùng hợp như vậy?

"Không tin? Đi a, Hồ lang trung mới đi, lại gọi trở lại nói rõ ràng." Trương Tú không kiên nhẫn mà nói.

"Không được a, Triệu gia a ma, ta chính là cho ngươi mười lăm lượng bạc, hiện tại lại xảy ra chuyện gì a." Hán tử chân thọt vừa nghe cũng nóng nảy, ánh mắt đều trừng thẳng, hướng về phía Triệu a ma kêu lên, hắn nghe người khác nói Minh ca nhi có bề ngoài rất đẹp, người lại trẻ, lúc này mới vừa ý, hơn nữa Triệu a ma cũng cam đoán sẽ không mang theo hài tử liên lụy hắn.

"Phi! Hóa ra là đem bán Minh ca nhi mười lăm lượng bạc, ta đã nói mà, lão già như ngươi làm gì có lòng tốt suy nghĩ cho Minh ca nhi." Trương Tú tức giận mắng.

Hán tử chân thọt thốt ra như vậy khiến cho thôn dân vây xem càng thêm rõ ràng chân tướng trong này, sôi nổi khiển trách Triệu a ma, cái này là chuyện gì, nhi tử chân trước vừa không còn, sau lưng liền muốn đem phu lang của nhi tử bán đi, thật sự là trong mắt chỉ có tiền, nếu như thực sự bị bán đi, tiểu ca nhi Triệu Đại Hổ lưu lại sẽ sống như thế nào.

Triệu a ma mắt thấy bạc bay đi, hung hăng nhìn hán tử chân thọt cùng Trương Tú vài lần, hận không thể chọc thủng mấy lỗ trên người bọn họ, ca nhi chết tiệt này quả nhiên tương khắc với Triệu gia bọn họ mà, biết trước đã sớm cho người đem hắn cất bước, cũng sẽ không xảy ra chuyện này. Đối với cái thứ trong bụng hắn kia, khẳng định cũng là hàng bồi tiền, bụng của Đường Xuân Minh chính là không thể sinh ra được hán tử.

"Ai biết được có thể là cái hàng bồi tiền hay không, trở lại trả tiền lại cho ngươi." Triệu a ma oán hận phun vài ngụm nước bọt, quay đầu bước đi, ngay cả dựng phu trong phòng cũng không liếc mắt nhìn một cái, dọc đường đi đều hùng hùng hổ hổ. Trong lòng hắn đau đến nhỏ máu a, ai nha, mười lăm lượng bạc a, trong lòng càng thên phẫn hận Đường Xuân Minh, bao gồm cả hài tử còn chưa sinh ra trong bụng hắn.

Có mấy người lưu lại đều có quen biết với Trương Tú đồng tình với Minh ca nhi,trước đó bọn họ còn giúp Minh ca nhi làm tang sự, sao vừa xoay người năm hết tết đến rồi tháng giêng còn không ra lại phát sinh ra chuyện như vậy, Triệu gia cũng không yên tĩnh chút nào. Bọn họ lưu lại hỏi tình huống cụ thể một chút, cũng giúp đỡ một phen, trong nhà này còn một tiểu nhân nằm trên giường, đều là người yêu cầu được chiếu cố.

&&&

Bên tai Đường Xuân Minh truyền đến tiếng khóc hu hu, trong đáy lòng lại có một âm thanh thúc giục hắn nhanh chóng tỉnh lại dỗ dành hài tử đang khóc đến thương tâm kia.

Đường Xuân Minh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ gậy gộc của lão cha, sau khi lạy một lạy trước mộ của lão cha trong chớp mắt liền nhìn thấy một vị lão nhân tóc bạc da nhăn nheo mặc cổ trang cầm một cái kim châm (?) đâm về phía hắn, còn có một hán tử khác tóc dài ánh mắt hồng hồng mà lộ ra biểu tình kinh hỉ hướng hắn hô cái gì đó, trong lòng Đường Xuân Minh thầm kêu, không gặp được lão cha lại nhìn thấy một con quỷ khác, hai mắt vừa trợn liền ngất đi, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của hai lớn một nhỏ bên người.

Sau khi ngất đi, Đường Xuân Minh như tiến vào một thế giới khác, cưỡi ngựa xem hoa xong cuộc đời ngắn ngủi của một người khác, người kia cũng gọi là Đường Xuân Minh, người ta gọi là Minh ca nhi, lớn lên thanh tú điềm đạm,vừa ra đời a mẫu liền chết, may mà có cha che chở nên không bị mẹ kế bắt nạt, chống đỡ đến khi Minh ca nhi gả cho hán tử mới ra đi, có thể thấy Minh ca nhi này cũng là số khổ, vừa mới tốt lên được một tí thì hán tử ra đi không trở về, lưu lại cô nhi quả phụ bị người bắt nạt đến tận cửa, thân thể vốn gầy yếu lại thương tâm quá độ trong lòng liền nóng như lửa đốt, người lập tức ngất đi.

Tuy rằng thế giới này đều là do nam tử tạo thành, không có phụ nữ, minh ca nhi lại là một ca nhi đã lập gia đình sinh con, có thể nhìn thấy tình hình ở chung của Minh ca nhi cùng với lão phụ, Đường Xuân Minh nghĩ đến người cha bị mình làm lỡ cả đời người, tuy rằng một người là Đồng sinh già không thể tiến lên thêm được một bước, một người tuy tuổi còn trẻ nhưng có thể lên núi đánh lợn rừng, có thể trong lòng hai người này cũng chỉ là tâm tư bảo vệ nữ tử.

Khi thấy Triệu gia đối xử như thế nào đối với Đại Hổ ngốc nghếch cùng Minh ca nhi nhu thuận, Đường Xuân Minh lại hận không thể thay Minh ca nhi đem những người nhà họ Triệu kia đánh một trận cho đỡ tức, chính là Triệu Đại Hổ kia cũng là đồ ngốc, bị thân a mẫu đối xử như cậy còn ngây ngốc cho rằng a mẫu thực sự là muốn tốt cho hắn, trong nhà có cái gì người đầu tiên nghĩ đến cũng không phải là Minh ca nhi cũng tiểu ca nhi trong nhà, mà là đệ đệ cũng a mẫu từ xưa đến nay vẫn lấy tự tôn tự cho là của người đọc sách lấy lỗ mũi nhìn người, còn thường xuyên khuyên Minh ca nhi nhẫn nhịn, cha đi rồi, a mẫu một mình chống đỡ cái nhà này cũng không dễ dàng, vì huynh đệ bọn họ mà ăn rất nhiều trái đắng, hơn nữa chỉ cần đệ đệ hắn thi được có thể ra mặt dẫn cả nhà bọn họ.

Đường Xuân Minh hận không thể giống như cha hắn cầm lấy cây gậy gõ tỉnh Triệu Đại Hổ kia, cả nhà kia ăn ngon uống say người nào người nấy ai cũng đều to hơn ba người nhà Triệu Đại Hổ hắn. Nhà ai lại giống như Triệu Đại Hổ này sau khi bị phân gia hằng năm đến thời điểm mùa vụ còn phải trở lại Triệu gia làm trâu làm ngựa mệt gần chết, lại còn muốn uống một ngụm nước cũng phải trở lại nhà mình?

Ngu xuẩn! Ngu không ai sánh được!

Khi thấy Triệu Đại Hổ tiến vào núi một đi không trở lại, Đường Xuân Minh chỉ kém không vỗ tay bảo hay, ở trong mắt người khác Triệu Đại Hổ có thể là một người tốt, nhưng dưới cái nhìn của hắn, Minh ca  theo hắn cả đời đều sẽ không có ngày sống dễ chịu. Một đại gia đình như Triệu gia giống như quỷ hút máu hận không thể đem cả nhà Đường Xuân Minh hút khô sẽ không bỏ qua. Đường Xuân Minh  không biết Triệu Đại Hổ chết rồi có hồn phách hay không, có thấy a mẫu hắn đối xử thế nào với Minh ca nhi không, nhìn thấy cả nhà Triệu gia ngay cả hiếu cũng không cho hắn giữ liền đem phu lang của hắn tái giá đổi lấy bạc lại còn đem tiểu ca nhi của hắn tặng cho người khác, không biết có hối hận vì những gì mình đã từng làm hay không?

Hết chương 1.

CHƯƠNG 2: TÍNH TOÁN

"A Mẫu..."

Một tiếng lại một tiếng, khóc đến mức làm cho lòng Đường Xuân Minh xoắn lại thành một đoàn, mí mắt như có cân nặng ngàn cân treo ở trên, phí sức chín trâu hai hổ mới có thể đẩy ra một cái khe nhỏ nhìn thấy ánh sáng, liền nhìn thấy một đứa nhỏ gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương cuộn mình trước ngực mình khóc đến mức thở không ra hơi.

"A Lâm..." Miệng không chịu khống chế của mình gọi tên đứa bé ra, trong đầu Đường Xuân Minh như bị một quả bom oanh tạc, vội vội vàng vàng kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, hai mắt Đường Xuân Minh nhất thời choáng váng.

"A Mẫu tỉnh rồi, a mẫu không được rời khỏi a Lâm, a Lâm sẽ nghe a mẫu, không làm a mẫu tức giận, a mẫu..." Đứa nhỏ tóm chặt lấy quần áo của a mẫu, hai mắt khóc đến sưng đỏ lại hơi sưng lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt của a mẫu, chỉ lo a mẫu không cẩn thận liền nhắm hai mắt lại không để ý tới hắn.

"A Lâm? Lâm ca nhi " Đường Xuân Minh ngây ngốc quay đầu lại nhìn diện mạo quen thuộc của đứa nhỏ, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

"A mẫu thật sự tỉnh rồi, a Lâm rất sợ... A ma lại tới nhà mắng a mẫu ..." Đứa nhỏ liều mạng chui vào lồng ngực Đường Xuân Minh, đứt quãng kể ra nỗi sợ của nó.

Trước mắt chợt lóe qua vô số hình ảnh, còn có nhiệt độ chân thật trong lòng, giờ khắc này Đường Xuân Minh thực sự rất muốn cao giọng hô một tiếng: "Ngọa tào ( Giống như câu chửi)!" Hắn thế mà lại xuyên vào người Minh ca nhi, trước đó thấy không phải là quỷ, mà là Hồ lang trung cùng Trương Tú trong thôn, người sau cũng là ca nhi, nếu như theo cách nói thông thường của kiếp trước, Minh ca cùng ca nhi Trương Tú chính là khuê mật.

Cái gọi là khuê mật chính là ngươi thường đến nhà chúng ta ta cũng thường ghé thăm nhà ngươi, ngày hôm nay ngươi thêu đóa hoa ngày mai ta thêu bụi cỏ trao đổi cho nhau, có khi lại tụ tập lại thảo luận những chuyện xảy ra giữa các gia đình trong thôn.

Khuê mật cái đầu ngươi!

Quả thực vô cùng thê thảm!

Trong đầu vẫn còn không ngừng xoay chuyển, nhưng thân thể  lại theo quán tính ôm lấy tiểu nhi tử, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn an ủi: "A Lâm chớ khóc, a mẫu ở đây, a mẫu không sẽ rời a Lâm đi..."

... Ngọa tào!

Lúc này Trương Tú vén rèm tiến vào, nhìn thấy tình hình trên giường liền vui vẻ nói: "Minh ca nhi, ngươi tỉnh rồi, quá tốt rồi, ta thật sự vô cùng lo lắng a. Ngươi yên tâm đi, ta mới vừa đem ma ma nhà ngươi mắng chạy, ngươi cũng không cần lo phải tái giá, hiện tại trong bụng ngươi còn có một đứa, ai dám buộc ngươi tái giá? Có hơn hai tháng mà chính mình cũng không biết, Hồ lang trung nói rất nguy hiểm, bảo ngươi mấy ngày nay nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chuyện trong nhà đã có ta đây."

"Đúng đấy, Minh ca nhi nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì liền nói một tiếng cho chúng ta, đều là người cùng một thôn, nhà ai cũng không có chuyện gì, dưỡng thân thể cho tốt mới quan trọng nhất, không quan tâm đến bản thân ngươi cũng phải chú ý đến đứa nhỏ ở trong bụng." Những người đứng phía sau cũng không ngừng khuyên bảo, bọn họ cũng là tốt bụng, nghĩ thầm nếu như Minh ca nhi số may mắn sinh ra một tiểu hán tử sau lưng cũng có thể kiên cường hơn một chút.

Nhưng đối với Đường Xuân Minh mà nói, trong đầu vốn chỉ là bị ném bom, hiện tại thì lại giống như là vừa ra từ lò nguyên tử, không có thực tế tàn khốc nhất chỉ có càng tàn khốc hơn, hiện tại Đường Xuân Minh ngay cả khí lực để ngọa tào cũng không có, lại không dám cúi đầu xem bụng của mình, chỉ sợ nhìn thấy một quái vật dọa người.

Còn không bằng vẫn luôn hôn mê không tỉnh lại, nhưng mà hiện tại hắn lại rất thanh tỉnh.

Trong bụng còn có một đứa, trong bụng còn có một đứa, trong bụng còn có một đứa...

Mau cho sét đến đánh chết hắn đi!

"Nào, Lâm ca nhi, để Tú a sao ôm một cái, " Trương Tú ôm tiểu ca nhi ra khỏi chăn, vừa nhìn thấy con mắt sưng đỏ đến lợi hại này càng cảm thấy đau lòng, nói với Đường Xuân Minh, "Minh ca nhi, ta đi lấy nước lạnh đắp lên mắt cho Lâm ca nhi, bằng không chịu tội chính là hài tử, trên giường của ngươi cũng không có khí nóng, ta giúp ngươi đem giường hâm nóng lên, tí nữa ta đến chỗ Hồ lang trung cầm thuốc về, hiện tại ngươi cái gì cũng không cần hỏi, trước hết đem thân thể dưỡng cho tốt, lại như Mạc ca nhi nói, ngươi cũng cần phải nghĩ đến Lâm ca nhi cùng cái bụng của mình."

"Tú a sao..." Thân thể nho nhỏ mềm mại của Lâm ca nhi kề sát ở trong lồng ngực của Trương Tú, người trước đó khóc quá lợi hại, hiện tại tiểu thân thể còn không ngừng nấc lên, vừa nhìn liền làm cho lòng người đau lòng.

Thấy Đường Xuân Minh vẫn cúi đầu, Trương Tú và những người khác cho rằng hắn nhất thời còn không có tiếp thu được, cũng không nghĩ nhiều trước hết lùi ra, để Đường Xuân Minh tự mình nghĩ kĩ, ca nhi có hài tử dù có thống khổ như thế nào vẫn sẽ tiếp tục chống đỡ tiếp, trong lòng luôn có chút hi vọng.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều rời đi, Đường Xuân Minh  mới lập tức co quắp ở trên giường, hai mắt vô thần  nhìn lên trên, khóc không ra nước mắt, ông trời là thấy hắn đem  chơi đùa quá ác nên mới đến dằn vặt hắn đúng không.

Cũng may Đường Xuân Minh cùng không phải là một người quá mẫn cảm tinh tế, từ trước đến giờ lẫm lẫm liệt liệt, sau khi cha hắn qua đời hắn cũng chỉ sống một mình, ở nơi nào cũng chẳng như vậy , còn trong bụng còn sủy  một cái oa nhi cái gì, các loại (chờ) tỉnh ngủ  nói sau đi. Đời trước là một người thuần gay, hắn không có kết giao bạn gái, cũng không thể thực hiện được nguyện vọng ôm tôn tử của cha, hiện tại sẵn có một tiểu nhi tử nỗi sầu về sau liền được giải quyết, nói vậy cha cũng có thể an tâm  đi.

Uống thuốc xong, Đường Xuân Minh liền không tim không phổi  ngủ say như chết.

Trương Tú cùng cùng Vương Mạc ca nhi trong thôn dọn dẹp trong nhà một chút, đem giường hun ấm áp, lại nấu chút cháo hoa đút cho Lâm ca nhi ăn nho, một lần nữa đem hắn nhét vào trong chăn của Đường Xuân Minh  rồi mới rời khỏi  nhà Triệu Đại Hổ, hán tử cùng hài tử nhà bọn họ vẫn còn đang đợi bọn họ về ăn tối a.

"Tú ca nhi, ngươi nói xem tại sao Triệu Đại Hổ lại chạy vào trong núi sâu vào ngày đại hàn này? Nếu không phải là hắn một đi không trở lại, Minh ca nhi sao lại phải chịu khổ như thế này, vốn là mang thai là một chuyện vui vẻ biết bao a." Vóc người Vương Mạc khéo léo, khuôn mặt nhìn qua như mới hai mươi tuổi, từ ngoài thôn gả vào không được mấy năm liền sinh được hán tử nên rất được người nhà chồng coi trọng, tháng ngày trải qua khá là thư thích, tính tình của hắn cũng đơn thuần, nhìn những gì Đường Xuân Minh gặp phải liền thấy thương tiếc trong lòng, bây giờ suy nghĩ một chút, ma ma của mình có lúc cũng có chút soi mói, nhưng so với Triệu a ma, hắn cảm giác mình hẳn là vô cùng có phúc.

"Còn không phải tại cái nhà kia, " Trương Tú nhếch miệng hướng về phía đại trạch nhà Triệu gia, "Lão già kia nói tiểu nhi tử năm sau phải nộp tiền tu sửa học đường lại còn phải tham gia khảo thí, sắp đến cuối năm, liền buộc Đại Hổ giao bạc ra, thời điểm gieo hạt mùa xuân cũng cần tiền, Triệu Đại Hổ liền quyết tâm muốn săn một con lớn về, hiện tại lão già kia lại nói Minh ca nhi thèm thịt, hừ, ta nói hắn chính là bức tử con trai của chính mình, người nào lại không biết dã thú hung tàn nhất chính là tại thời điểm trời lạnh."

"Không thể nào, sao để Triệu Đại Hổ đưa bạc ra? Bọn họ không phải đã sớm phân gia sao? Lại nói Triệu gia cả nhà có nhiều đất như vậy, ở trong thôn cũng được cho là ở trên người khác, chút bạc kia sao lại không bỏ ra được? Mà tình hình ở riêng mọi người cũng đều biết, chút bạc này cũng không nên từ nhà Đại Hổ lấy ra a." Vương Mạc khó mà tin nổi  trừng lớn mắt, này thật đúng là bắt nạt người đàng hoàng a.

"Có cái gì không thể, đất nhà Triệu gia là ai đến trồng trọt? Mỗi lần Triệu Đại Hổ đi săn thịt là đưa vào miệng ai? Triệu a ma chính là thường xuyên khóc lóc tố khổ tiểu nhi tử đọc sách khổ cực cần phải bồi bổ. Hừ, nói êm tai là ở riêng, Triệu Đại Hổ cùng Minh ca nhi còn không phải là làm trâu làm ngựa cho bọn họ sao, ta nói tính tình của Triệu Đại Hổ cũng quá thành thật, a mẫu của mình nói gì liền nghe cái đó, cũng không biết nghĩ cho gia đình của mình, bây giờ nhìn lại lúc trước thực sự không nên đem Minh ca nhi cho hắn." Trương Tú áo não nói.

Đến gần nhà Trương Tú, nhìn thấy hán tử cùng hài tử của mình đều đang đợi hắn, chia tay với Vương Mạc rồi hướng về nhà mình, nói hối hận cũng đã chậm, hiện tại chỉ có thể tận lực  giúp Minh ca nhi một tay vượt qua cửa ải trước mắt, hi vọng Minh ca  nhi có thể nghĩ đến cái bụng cùng Lâm ca nhi.

"Ăn cơm tối chưa? Bọn nhỏ đều tốt chứ?" Trương Tú đến gần hán tử kia hỏi.

"Ăn rồi, cũng để lại cho ngươi, bọn nhỏ đều ngủ, nhà Đại Hổ vẫn tốt chứ? Nghe nói lại náo loạn?" Hán tử nhà Trương Tú họ lý tên Đại Sơn, là một hán tử khỏe mạnh, hắn cùng Triệu Đại Hổ luôn chơi với nhau không tồi, dù cho hiện tại Triệu Đại Hổ không ở đây, hắn mặc dù muốn giúp đỡ cũng không tiện.

Trương Tú đẩy Đại Sơn đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "Ngươi nói xem Đại Hổ vừa mới đi, a ma nhà Triệu gia này liền chờ không kịp vội vàng đem một hán tử đến buộc Minh ca nhi tái giá trong hôm nay, may là trước đó Hồ lang trung đã chuẩn đoán Minh ca nhi có thai hơn hai tháng, bằng không cũng không biết hôm nay kết thúc thế nào, lão già kia nào có dễ dàng bỏ qua như vậy."

Lý Đại Sơn cũng lộ ra vẻ mặt không đồng ý, hán tử nào lại sẽ đồng ý chuyện mình vừa mới đi phu lang liền tái giá, hơn nữa lại là a mẫu của mình buộc, có ý đồ gì người ta vừa xem liền hiểu ngay, còn không phải là do mấy mẫu đất cùng ba gian nhà lớn Triệu Đại Hổ lưu lại, nhưng hắn là người ngoài còn có thể nói cái gì." "Ca nhi nhà Đại Hổ kia nói cái gì?"

"Hắn nào có tinh thần ứng phó a, uống thuốc liền ngủ, sáng mai ta phải qua giúp đỡ, đúng rồi, sáng mai ngươi đi lên núi kiếm chút củi về đi, ta thấy củi nhà Minh ca nhi đều sắp hết rồi, ngày này còn lạnh lắm, nếu không đem của chúng ta trước tiên mang sang một chút."

"Không thể nào, trước khi mùa đông đến Đại Hổ liền đem củi chuẩn bị tốt a."

"Có cái gì mà không thể, hơn nửa là bị lão già kia chuyển đi." Trương Tú phủi phủi quần áo tiến vào nhà mình, hán tử nhà hắn biết ca nhi nhà mình có cá tính sảng khoái lại có chút mạnh mẽ, nhưng cũng rõ ràng trong lòng hắn có chính kiến riêng, lần này thực sự là nhà lớn của Đại Hổ kia khiến cho hắn tức giận không ít. Hiện tại còn chưa đến thời điểm ngày mùa, chuyện trong nhà cùng hài tử hắn liền cố gắng thêm chút, đến Tú ca nhi có thể chăm sóc nhà Đại Hổ nhiều hơn một chút, cũng là tình cảm giữa hắn và Đại Hổ từ xưa đến nay, Đại Sơn nghĩ như vậy rồi theo vào phòng.

...

Lại nói Triệu gia ở thôn tây.

Về đến nhà  Triệu a ma dù thế nào cũng không thể nuốt trôi được cục tức ở trong lòng này, trơ mắt mà nhìn 15 lượng tiến vào trong túi rồi lại bay đi, tức giận đến mức trong lòng cũng cảm thấy đau, nằm ở trên giường không ngừng rên rỉ.

"A Mẫu, ngài làm sao vậy? Đệ sao kia có đáp ứng hay không? A Mẫu ra tay không có chuyện gì là không được đi." Đại phu lang (Con dâu lớn) Triệu gia Vương Xuân Hoa  vén rèm cửa vào phòng, biết được Triệu a ma về hắn liền lập tức chạy đến, 15 lượng bạc a, tuy rằng hắn biết được số tiền này phần lớn đều dùng vào trên người tiểu thúc, có thể cả nhà bọn họ cũng được dính chút ánh sáng, coi như là không làm liền được hưởng năm ba lạng đi, Vương Xuân Hoa không ngừng tính toán trong lòng.

Gả vào Triệu gia này không lâu hắn liền mò được triệt để tính khí của toàn gia đình này, công công là một hán tử thành thật, nhưng đáng tiếc đã đi sớm, ma ma vẫn luôn mạnh mẽ, không có công công áp chế tính khí cũng càng thêm cực đoan, trong mắt cũng chỉ có bạc cùng tiểu nhi tử bảo bối của hắn, may mà hắn được gả vào bụng cũng không chịu thua kém năm sau liền sinh ra một tiểu hán tử béo, tiểu nhi tử, đại tôn tử, làm trưởng tôn của Triệu gia cũng coi như được ma ma yêu thích, lúc này mới có thể cho mình có chút địa vị ở Triệu gia.

Hắn vừa mới trở về từ bên ngoài thì nghe nhi tử nói a ma về, khôn chút nghĩ ngợi liền vọt vào, vừa nhìn thấy tình hình này thì đã cảm thấy chuyện hỏng rồi.

Quả nhiên, Triệu a ma trong lòng đang có lửa không có nơi để phát ra, nghe thấy Vương Xuân Hoa nói như vậy trở mình một cái ngồi dậy khỏi giường, chỉ vào Vương Xuân Hoa mắng to: "Ngươi cái lại phôi tử chạy đi đâu? Về đến nhà ngay cả ngụm nước cũng không uống được, giường cũng lạnh, ngươi có phải là muốn đông chết lão bất tử ta rồi sau đó chia bạc đi tìm thú vui đúng không? Ta cho ngươi biết, không cửa..."

Vừa nãy còn liên tục rên rỉ, hiện tại nước miếng văng tung tóe, lớn giọng đến mức nhà hàng xóm cũng nghe được, nửa điểm cũng không thấy được thân thể không tốt như lúc trước. Vương Xuân Hoa nhìn quen mặt này, hắn mới không giống Đường Xuân Minh nghe như vậy liền khó chịu gần chết, từ trước đến giờ đều là nước đổ đầu vịt, tựa ở khuông cửa hướng về một phòng khác bĩu môi, lão bất tử  yêu thương sinh mệnh của tiểu nhi tử mình ai cũng đều không so được, nhưng người kia nhìn thấy lão mẫu hắn nằm trên giường ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra một chút, hỏi cũng không hỏi một tiếng.

Lão bất tử, sau này thời điểm ngươi chịu tội, hi vọng nhi tử của ngươi hiếu thuận ngươi?

Nhưng mà hắn cùng đương gia cũng hi vọng tiểu thúc có thể thi đậu tú tài đồng thời tiếp tục phát triển hơn, nếu như bọn họ vẫn không phân ra riêng, sau này dù thế nào cũng dính được chút ánh sáng, không nói cái khác, con trai bọn họ sau này tìm ca nhi cũng với phân gia cũng cao hơn được mấy phần, nói không chừng còn có thể theo vào thành kiếm sống.

Chờ Triệu a ma mắng mệt mỏi, Vương Xuân Hoa mới giơ mặt tiến lên trước: "A Mẫu, việc này là có sự cố gì xảy ra sao? Còn có cái tên Lâm tiểu ca nhi kia, gia đình kia vẫn còn chờ chúng ta trả lời a, A Mẫu, bọn họ nói xong rồi liền cho chúng ta 10 lượng bạc, đầu xuân không phải tiểu thúc còn phải lo kinh phí đi thi sao?" Kỳ thực nói cẩn thận chính là 12 lạng, nhưng mà trong lòng hắn thầm trừ đi 2 lạng, hắn cũng không cầm nhiều lắm, nếu như lộ ra cũng không quan trọng, đây chính là chỗ thông minh của Vương Xuân Hoa.

Triệu a ma vỗ đùi, Vương Xuân Hoa nói  đúng, tiểu nhi tử của hắn Triệu Bình Xuyên bốn tháng sau còn phải đi phủ Định Châu tham gia thi viện, chỉ cần thông qua được thi viện liền có được công danh tú tài, hắn liền thành a mẫu của tú tài, ở thôn Bình Sơn này cũng coi như là hơn người, đi ở trong thôn ai còn không dám ao ước hắn.

May là Đại Hổ chết cũng đúng thời điểm, không bởi vì chuyện này mà làm tiểu nhi tử lỗ mất thi viện, bằng không Triệu a ma hận khôn thể đem Đại Hổ đào ra khỏi đất mà chửi bậy. Đệ đệ giữ đạo hiếu với huynh trưởng cũng chỉ là 100 ngày, ra khỏi hiếu kì vừa vặn là tháng 4. Ở trong mắt của Triệu a ma, tiểu như tử thi viện còn quan trọng hơn sống chết của đứa con trai vô dụng kia.

Một chuyến đi Đinh Châu này chi tiêu vô cùng lớn, nghĩ đến số bạc mình cầm trong tay, Triệu a ma thầm tính trong lòng, dù thế nào cũng phải đem bạc trên người tên sao chổi xúi quẩy kia đào ra, Đại Hổ còn không phải là do hắn khắc chết. Triệu a ma cũng không mắng không náo loạn, ngồi ở mép giường rũ mắt xuống, Vương Xuân Hoa vừa nhìn liền biết đã chạm được vào lòng của lão bất tử, trong lòng cười đắc ý, lại tiếp tục nói: "Tiểu thúc tử cũng sắp phải làm mai, đến lúc đó có công danh tú tài chúng ta cũng được coi là đám trên, việc hôn nhân này cũng không được qua loa, a mẫu ngươi xem một chút, mấy phòng ở cũ kĩ này cũng không phải là gây ấn tượng cho đệ sao tương lai sao?" Vương Xuân Hoa đã sớm biết, lúc trước Triệu a ma không thể thu toàn bộ của hồi môn từ trên tay Đường Xuân Minh vẫn luôn tức giận đến bây giờ, sau này lại thấy Đường Xuân Minh dùng của hồi môn này tạo thành ba gian phòng lớn, trong lòng liền đánh tới chủ ý. Ngược lại Vương Xuân Hoa không đánh chủ ý đến ba gian nhà này, nhưng mà,chờ đến khi tiểu thúc chiếm gian nhà lớn kia, nơi này còn không phải là của bọn họ.

Vương Xuân Hoa lúc đầu vẫn luôn đối kị đối với đệ sao Đường Xuân Minh này, không nói đến chuyện Đường Xuân Minh đẹp hơn hắn, ngay cả thân mẫu chết rồi còn được cha đẻ che chở trước mặt mẹ kế sau này, lại còn đem của hồi môn thân mẫu để lại cho hắn một xu cùng không động đều đem đến Triệu gia, khiến cho hắn ở Triệu gia thực sự mất mặt. Cũng không biết lão nhân kia căn dặn ca nhi của mình như thế nào, sau này Đường Xuân Minh dù cho Triệu a ma cùng Triệu Đại Hổ nói thế nào cũng đều kiên quyết không đem của hồi môn giao ra.

Vương Xuân Hoa hiện tại có thể chiếm được ý, ngay cả Đường Xuân Minh có thể đấu được Vương Xuân Hoa hắn? Coi như hiện tại bụng lại mang thai, cũng phải nhìn xem có thể sinh ra được hay không, cuối cùng còn không phải là bị Triệu a ma bán tái giá, lại còn là tên thọt không vợ kia, hắn còn nhờ phía nhà mẹ đẻ hỏi thăm không ít chuyện bên kia a.

Hết chương 2.

Tác giả có lời muốn nói:  có quan hệ xưng hô:

Cha, A Mẫu, a gia, a ma, đại bá, đại bá sao, tiểu thúc, thúc sao là xưng hô hán tử cùng ca nhi, thông thường thì gọi là ca nhi nhà ai, hoặc là hán tử nhà nào, ca nhi chưa kết hôn được gọi là tiểu ca nhi để phân chia, ngược lại hán tử được gọi là tiểu hán tử hoặc tiểu tử.

Sao: là chỉ một loại  xưng hô, tỷ như trong truyện có tú a sao, còn có ca sao đệ sao loại hình.

Có lẽ trong lúc viết ta sẽ lần lộn, hoan nghênh đại gia đến lúc đó góp ý hỗ trợ sửa sai ~~~ bổ sung: bên trong truyện có nhắc đến thời gian giữ đạo hiếu, bài này là lịch sử không tưởng,thời gian giữ đạo hiếu không dựa theo lích sử, ta tự giải thiết là trượng phu Đường Xuân Minh chết chỉ cần thủ hiếu một năm, trong truyện  Triệu lão Tam thủ hiếu huynh trưởng ba tháng, mặt khác, Đường Xuân Minh nguyên bản sau khi gả tới Triệu gia không lâu thì cha đẻ chết, hắn cũng là giữ hiếu cha đẻ hắn một năm mới có tiểu ca nhi Triệu Lâm. Bản thân là mù lịch sử, đảng cần chứng cứ không được truy cứu, ôm quyền cảm tạ ~

CHƯƠNG 3: KHÔNG GIAN

Vào đêm.

Mông lung, Đường Xuân Minh tựa hồ lại trở về những ngày tháng mẹ hắn mới chết, sống nương tựa cùng cha, nghe người trong thôn nói cha hắn muốn tìm mẹ kế cho hắn, hắn ngay cả gậy của cha hắn cũng không sợ theo sát cha không ngừng nháo, người nào không biết còn tưởng là có cha dượng, hắn đã là đứa trẻ không có mẹ, không thể lại không có cha, người ở trong thôn thường thấy cha hắn cầm gậy đuổi theo sau lưng hắn.

Trận kia hắn cùng cha hắn ầm ĩ không nhỏ, huyên náo đến mức cha hắn không thể không đảm bảo với hắn sẽ không có mẹ kế, lúc này Đường Xuân Minh mới ngoan ngoãn tiến vào trường học ngồi học một lần nữa, đương nhiên không tránh được một trận đánh tàn nhẫn. Sau này hắn mới biết cha hắn sợ một đại nam nhân sơ ý không chăm sóc tốt được cho một đứa bé, lúc này mới muốn tìm thêm một người nữa, nhưng thấy hài tử mình phản đối như vậy, cũng từ bỏ tâm tư kia.

Chờ đến khi Đường Xuân Minh lớn lên nhìn thấy cha một người lẻ loi hiu quạnh muốn khuyên lão già tìm một người bạn gì thì, cha lại không còn cái tâm tư này, hắn nói chỉ chờ ôm tôn tử thôi. Đường Xuân Minh có một nỗi khổ không thể nói cho hắn hắn là trời sinh đã cong không thể thẳng lên được, không nghĩ đến cha vất vả cả đời đến phút cuối cùng lại bị ung thư gan, Đường Xuân Minh cái gì cũng không nghĩ được vội vàng từ bỏ công tác trong thành phố trở về trong thôn cũng cha đi nốt những ngày tháng cuối cùng, trước khi cha hắn lâm chung vì muốn cho cha hắn đi được thư thái còn đảm bảo với hắn, năm sau nhất định cùng vợ với đại tôn tử đến dập đầu trước hắn.

Cha đi rồi hắn liền ở lại trong thôn, bảo vệ nhà cũ được hai nắm, có thể cha hắn ở dưới đất biết được mình lừa hắn, liền tức giận rồi, không cần cầm gậy xử lý mà trực tiếp dùng sấm sét đến đánh hắn.

Ha ha.

"Ngươi tên bất hiếu, đại tôn tử ta đâu!!!!!!"

Đường Xuân Minh bị lão cha cầm gậy sắt trong tay khí thế hùng hổ trừng trừng mắt nhìn hắn dọa lập tức tỉnh dậy, ngồi ở trên giường nửa ngày mới bình tĩnh lại được, hóa ra là nằm mơ, dựa vào ánh trăng quay đầu nhìn Lâm tiểu ca nhi cuộn mình nằm bên cạnh hắn, nhất thời vui mừng, lau khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu ca nhi một chút, cha, đại tôn tử này không phải đã có sẵn sao, lão gia ngài liền yên lòng đi thôi, nếu thực sự vẫn không được thì trong bụng còn có một đứa đây.

Bị cha dọa sợ đến mức trong bụng còn chứa một đứa cũng có thể khiến cho hắn sướng một phen, cũng chỉ có loại thần kinh thô này mới có loại phản ứng này đi.

Sờ sờ ổ chăn, hơn nửa đêm giường có chút lạnh, Đường Xuân Minh cẩn thận xuống giường cho thêm ít củi vào trong phòng bếp, nói thật, hắn thực sự yêu thích trẻ con, mặc kệ là Lâm ca nhi nhìn thấy hiện tại hay là Lâm ca nhi ngoan ngoãn ở trong mộng, cũng khiến cho hắn không ngừng yêu thích ở trong lòng, người của Triệu gia không hiếm lạ tiểu tôn tử này nhưng hắn yêu thích là được rồi.

Thêm củi lại đổ thêm ít nước nóng về từ từ uống, thân thể này đủ gay go, cả người vừa chua xót lại vừa đau, đặc biệt là trong bụng, sau khi uống thuốc mới tốt hơn chút ít.

Thấy Lâm ca nhi ngủ ngon lành, Đường Xuân Minh dựa vào ánh trăng hướng về lòng bàn tay trái của mình, nơi đó có một hình ngọc khấu hơi mờ, may là, không gian từ đời trước được mang đến đây, bằng không hắn thực sự không có tự tin có thể tiếp tục sống qua những ngày tháng sau này, nguyện nuôi thân thể này cũng thật sự không dễ dàng, huống hồ còn có một đại gia đình Triệu gia nhìn chằm chằm, không ai là người tốt cả.

Nói đến cha hắn, Đường Xuân Minh không có gì để nói. Bởi vì trước khi cha chết nói láo, dù vậy đó cũng là lời nói dối thiện ý a, vì để cho cha hắn ra đi được yên tâm chút. Năm đầu lúc viếng mộ cha hắn liền bị ngã chổng vó đập đầu vào tạo thành một vết sẹo to bằng cái bát, cả tay đều là máu, nhưng máu này lại làm kích hoạt ngọc khấu theo như cha hắn nói là đồ gia truyền, vậy mà lại là một cái không gian tùy thân, bên trong có suối, hiện tại khiến cho hắn có thể sống dễ dàng hơn về sau.

Khi đó hắn thường ảo não, tùy thân không gian này tới sớm không tới lại đến sau khi cha hắn đi mới xuất hiện, bằng không hắn coi như không thể cứu sống được cha hắn, nhưng ít nhất trước khi cha hắn đi có thể ít chịu khổ hơn một chút. Nước suối trong không gian vẫn có chút công dụng, uống nước suối hàng ngày sẽ cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều so với quá khứ.

Có thể là cha hắn nhìn không được, năm thứ hai viếng mộ, lại ngã xuống lần nữa, lần này không thể thức dậy được nữa, trực tiếp đưa hắn đến một thế giới lạ lẫm, cha à, người có bao nhiêu căm hận đối với con trai của người a, Đường Xuân Minh khẽ động trong lòng, người liền biến mất trong phòng.

Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trước mắt, Đường Xuân Minh thực sự muốn khóc, tất cả trước mắt chứng tỏ hắn vẫn là Đường Xuân Minh, dù thay đổi xác nhưng linh hồn vẫn thế.

Ban đầu lúc mới kích hoạt ngọc khấu không gian mới chỉ có một chút nước suối cùng với một mẫu đất, sau một năm Đường Xuân Minh dọn dẹp, bây giờ diện tích của không gian không chỉ tăng thêm gần năm mẫu, hắn còn đào một cái bể nước cùng dựng một ngôi nhà gỗ, hắn muốn giấu người trong thôn làm những chuyện này cũng dễ dàng, cũng may sau khi cha hắn đi trong nhà liền chỉ còn lại một mình hắn, mọi chuyện cũng thuận thuận lợi lợi không xảy ra sai lầm gì.

Nhớ tới thời điểm cha hắn đem ngọc khấu giao cho hắn đã nói tổ tiên của Đường gia từng là tiên nhân, hắn còn cười một hồi, tổ tiên từng có tiên nhân, vậy Đường Xuân Minh hắn không phải cũng có thể thành tiên, hắn liền bị cha hắn mắng tại chỗ một trận, nói hắn bất kính với tổ tiên, tổ tông có thể đem ra để đùa giỡn sao?

Mà sau khi không gian được kích hoạt hắn cũng đã suy nghĩ đến lời cha hắn nói, Đường Xuân Minh vô cùng hoài nghi cha nói có thể là sự thật, nhưng đáng tiếc là tổ tiên không truyền tiên pháo cho đời sau.

Đường Xuân Minh tiến vào nhà gỗ cầm lấy cái chén nước suối uống một ngụm, thân thể không tốt khiến cho hắn cảm thấy không quen, đời trước thân thể của hắn rất tốt, ngay cả sốt cũng rất ít, giờ thì hay rồi, lại kiếm được cái thân thể ốm yếu như vậy. Sau khi uống hết một chén nước, trong cơ thể lan ra không phải là cảm giác mát mẻ, mà là từng trận từng trận ấm áp, nhiệt độ trong không gian cao hơn so với bên ngoài, chỉ trong chốc lát trên gáy Đường Xuân Minh liền có giọt mồ hôi nhỏ xuống.

Cởi áo bông bên ngoài ra, Đường Xuân Minh cẩn thận kiểm tra thu hoạch trong không gian cũng vật tư hắn dự trữ, nếu đến rồi thì phải làm sống tốt những ngày tháng sau này, từ xưa đến nay Đường Xuân Minh cũng không làm khó chính bản thân mình, đồ vật trong không gian có thể lấy ra lợi dụng, không nói đến cái khác, chính nước suối này, sau khi pha loãng rất tốt cho sinh trưởng của thực vật, hắn đã sớm làm thí nghiệm, không nói đến hoa quả sinh trưởng ở bên trong không gian, ngay cả những món ăn dùng nước suối pha loãng, cũng ngon hơn không chỉ mười lần so với rau củ giá cao trên thị trường kia.

Sau khi phát hiện sự tồn tại của không gian, bởi vì chỉ có một người sinh sống, hắn cũng không có lợi dụng hết công dụng của không gian để kiếm tiền, rau quả trồng được trong không gian đều để bản thân mình ăn, những thứ ở bên ngoài kia mới được bán ra bên ngoài để kiếm chút tiền trang trải cho cuộc sống, nếu không sẽ miệng ăn núi lở. Bởi vậy, trước kia đồ trong không gian cũng không nhiều, hiện tại bởi vì hắn xuyên qua, tất cả rau củ trong ruộng đều khô héo, cây ăn quả vừa mới lớn thêm một vòng cũng bị rụng hết hoa quả cùng lấ, tình huống này cũng không được coi là nằm ngoài dự tính của Đường Xuân Minh, hơn nữa trong nhà gỗ có hạt giống hắn bảo quản, hơn nữa cây ăn quả cũng không phải chết hẳn, còn có thể kết quả lần nữa.

Nhưng mà thân thể hiện tại của hắn đi được vài bước liền mệt lả, nếu như bây giờ cầm cuốc làm ruộng, chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ, vẫn là sớm ngày dưỡng thân thể cho tốt mới là quan trọng.

Cầm cái chén trở lại nhà gỗ, sau khi nhà gỗ được xây dựng hắn phát hiện nhà gỗ có thêm công dụng, dùng để chứa đồ, đồ để trong nhà gỗ sẽ không bị hư hỏng, vẫn luôn duy trì tươi mới. Đường Xuân Minh đẩy cửa phòng chứa đồ ra, vô cùng vui mừng, lương thực cùng hoa quả để ở đây lúc trước, không giống như bên ngoài, hắn vui sướng hài lòng đi qua cầm lấy một quả cà chua đổ mọng bắt đầu gặm, một vị ngọt nhẹ nhàng khoan khoái   cùng cảm giác hơi chua trực tiếp rót vào nội tâm hắn, ăn quá ngon.

Gặm hết một quả cà chua, lại gặm thêm một quả táo lớn, bụng nhỏ của Đường Xuân Minh đã nhô lên rồi, sức ăn này thực sự vô cũng kém so với trước đây, cũng đúng, ngay cả ăn cũng không đủ no, dưới tình huống này, khẳng định dạ dày bị co nhỏ lại, Đường Xuân Minh thỏa mãn ngáp một cái, ăn no liền bắt đầu buồn ngủ a.

Rời không gian trở lại phòng, lại phát hiện Lâm tiểu ca nhi ngủ cực kì không yên ổn, Đường Xuân Minh vội vàng lên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, giống như là cảm nhận được khí tức của a mẫu, Lâm ca nhi từ từ bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm trở trong lồng ngực của a mẫu.

Đường Xuân Minh nhìn người bạn nhỏ Triệu Lâm cười ngây ngô một hồi rồi mới kéo chăn nằm ngủ, ngủ trước đã, có chuyện phiền toái gì đợi đến khi ngủ xong rồi nghĩ sau, hiện tại đầu óc hắn cực kỳ mơ hồ.

&&&

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng Trương Tú liền đến nhà Đường Xuân Minh, phát hiện bên trong phòng bếp có lửa, liền biết chắc chắn đêm qua Minh ca nhi đã thêm củi cho bếp, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhóm, nghĩ thầm cuối cùng Minh ca nhi cũng coi như quan tâm đến Lâm ca nhi không còn chỉ thương tâm cái gì cũng không muốn quản.

Đại Sơn giúp hắn đưa một bó củi lớn tới, thả xuống xong liền rời đi, hai tiểu tử trong nhà cũng tới đây trợ giúp, trong nhà đã nói rồi, chờ đến thời điểm trong nhà nấu nước lại mang thêm hai thùng nước lại đây.

Nấu cháo, cho gà ăn, lại quét sạch sẽ sân nhà, trong phòng mới có động tĩnh, Trương Tú đi vào trong nhà liền thấy Minh ca nhi ngồi trên giường thì sửng sốt một hồi, hỏi: "Tốt hơn chút nào không? Sớm nay đã giúp ngươi đun thuốc để trên bếp lò rồi, ngươi nằm im đừng động, đợi lát nữa uống chút cháo cho no bụng rồi lại uống thuốc. Ai yêu, Lâm ca nhi của chúng ta đã tỉnh rồi a, buổi tối ngủ ngon không? Để Tú a sao nhìn một cái nào."

Trương Tú vô cùng yêu thích tiểu ca nhi của Minh ca nhi, bé bé ngoan ngoãn, giống hệt như Minh ca nhi hồi bé, còn hai tiểu tử nghịch ngợm của hắn, cả ngày đều không có ở nhà suốt ngày ra ngòai chơi đùa, nào có tiểu ca nhi suốt ngày kề sát a mẫu.

Triệu Lâm tiểu ca nhi xoa xoa con mắt, ngày hôm qua khóc nhiều quá, hai con mắt của nó có chút thũng, nhìn thấy người quen liền mềm mại kêu một tiếng, "Tú a sao." Trương Tú nghe được trong lòng liền mềm nhũn ra.

Đường Xuân Minh nửa ngồi dậy lấy áo lông khoác lên người, xin lỗi nói, "Cho ngươi thêm phiền phức a, A Tú ca." Có trí nhớ đầy đủ của nguyên chủ, hắn cũng thích ứng khá nhanh với thân phận này, cũng không cảm thấy gọi một người còn nhỏ tuổi hơn tuổi trước của mình là ca có cái gì không đúng, hắn thường bị cha dùng côn bổng đến hầu hạ, da mặt hắn cũng đủ rắn chắc.

"Không có gì, " Trương Tú vừa mặc quần áo cho Triệu Lâm vừa nói, "Bây giờ vẫn là trong tháng giêng a, vốn là thời điểm nhàn rỗi nhất, có chuyện gì cũng có người trong nhà quan tâm, ngươi chỉ cần quan tâm đến bụng mình thôi, trước hết đem thân thể dưỡng tốt lại rồi nói sau."

Biết được Trương Tú là một người nhiệt tình, Đường Xuân Minh cũng không có nhiều lời khách khí hơn nữa, nói nhiều lại khiến cho người hoài nghi, cho nên liền không khách khí ngồi ở trên giường nhìn Trương Tú bưng nước nóng tới lau mặt cho con trai hắn, nhận lấy một cái khăn nóng hầm hập cẩn thận lau mặt cùng tay.

Trương Tú đem nước bưng ra ngoài đổ đi, lại bưng cháo mới nấu xong vào hầu hạ hai người một lớn một nhỏ.

Chờ đến khi Đường Xuân Minh ăn còn điểm tâm cùng uống thuốc, hai tiểu tử nhà Trương Tú cũng chạy tới, hai tiểu tử này giống với a mẫu của bọn hắn vô cùng yêu thích Lâm tiểu ca nhi, giờ hay rồi, biết a mẫu của mình ở chỗ Đường Xuân Minh, liền ném bát chạy tới, ngược lại ở bên phòng bên kia, Lý Đại Sơn cũng không có cái gì không yên lòng.

Hai tiểu hán tử, một người tên là Lý Thành Trụ, hơn tám tuổi, một người tên là Lý Thành Lương, năm tuổi, bình thường đều gọi là Đại Mao Nhị Mao, theo như lời của Trương Tú, dùng Trương Tú  tới nói, hai cái tiểu tử đều là độ tuổi miêu hiềm cẩu khí (*mèo chê chó bỏ ~ ý nói đáng ghét đến nỗi chó mèo cũng không thèm*), cả ngày ầm ĩ chỉ còn kém đến nỗi lật tung nóc nhà, hán tử nhà hắn rất thật thà, cũng là một người chịu khó, cũng không biết hai tiểu tử này sinh ra giống ai.

"Lâm ca nhi, chúng ta mang ngươi ra ngoài bắt chim được không, ngày hôm qua ta cũng ca bắt được vài con, đây là ta cũng ca cố ý để lại cho ngươi ăn." Nhị mao nhanh chóng khoe thành tích, cầm trong tay một cái bọc đen thùi lùi.

Trương Tú vừa nhìn liền nở nụ cười, nói cho Đường Xuân Minh: "Ta cũng không biết hai tiểu tử này còn cất giấu đồ vật như thế này, có lẽ cha hắn cũng không biết bọn chúng giấu chỗ nào. Được rồi, ra ngoài chơi đi, nhưng mà chỉ ở trong sân đừng chạy ra xa a, thân thể của Lâm ca nhi không thể nghịch ngợm giống như các ngươi, cũng không thể động ở bên ngoài."

Triệu Lâm được Đại Mao ôm xuống dưới giường, cầm lấy tay Đại Mao quay đầu nói rõ với Đường Xuân Minh, "A mẫu, ta cùng Đại Mao ca Nhị Mao ca ra ngoài chơi được không?" Trong lòng còn có chút không yên lòng, con mắt chớp  nhìn a mẫu mình.

"Cố gắng theo Đại Mao Nhị Mao, đừng có ra khỏi sân." Đường Xuân Minh căn dặn  một câu, bây giờ hắn vẫn phải đề phòng người Triệu gia a, nếu nói ra gia đình bọn họ thực sự có thể làm được chuyện cướp người này.

"Ta biết rồi A Mẫu, Tú a sao, ta ra ngoài chơi." Triệu Lâm tiểu ca nhi ngoan ngoãn chào hỏi hai người rồi theo hai tiểu tử kia ra ngoài, không lâu sau, trong sân liền truyền đến âm thanh cười đùa. Trương Tú nhìn ra liền thở dài, nói: "Nhìn, vẫn là tiểu ca nhi nhà ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện, hai tiểu tử nhà chúng ta lúc nào lại hiểu chuyện như vậy, mắt thấy  liền lớn hơn, cũng không biết kiềm chế lại."

"Chỗ nào lớn hơn, ta thấy hiện tại rất tốt, chờ đến khi bọn họ lớn hơn liền báo hiếu ngươi a đi." Ngẫm lại bản thân mình khi còn bé, còn nghịch ngợm hơn Đại Mao Nhị Mao mấy lần, ngày nào chẳng bị cha cầm gậy đuổi theo phía sau đòi đánh.

Trời tháng giêng thời tiết còn rất lạnh, giường được đốt rất nóng, Trương Tú ôm rổ kim chỉ ngồi vào  trên giường, vừa thiêu thùa may vá hoạt vừa cũng Đường Xuân Minh nói chuyện, lỗ tai còn tiện thể  lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Mà Đường Xuân Minh có chút mất tập trung  nghe Trương Tú, trong lòng đều suy nghĩ làm sao để nuôi sống mình cũng nhi tử, thời tiết này chính là thời điểm giáp hạt, lương thực trong nhà cũng chỉ có hạt cao lương mùa thu trồng được cùng bột đen đổi được,lúa trồng bên trong ruộng nước còn phải dùng để nộp thuế, còn mấy loại lương thực thường được thấy trong các ruộng đời trước như ngô khoai sắn, bên trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản không tồn tại. Làm người có xuất thân từ nông thôn, Đường Xuân Minh vô cùng rõ ràng, cao lương thỉnh thoảng ăn vẫn còn được, nhưng mỗi ngày ăn, thực sự là không có gạo trắng ăn không được, tuy rằng thay đổi thân thể, có lẽ Đường Xuân Minh muốn một ngày ba bữa no vẫn còn khó khăn.

Trong không gian đúng là có dự trữ lương thực, nhưng không có nguồn gốc hắn cũng không dám quang minh chính đại lấy ra, coi như mình muốn ăn cũng chỉ có thể giấu người len lén lấy ra.

Thực sự là sầu muộn a, bây giờ trong tay không có bạc, bằng không có thể nhờ người từ trấn trên lấy chút gạo trắng trở về che mắt người khác. Nguyên chủ là một người thành thật, lão đồng sinh khi chết đi cũng ý thức được điểm này, vì vậy khi giao của hồi môn mẹ đẻ lưu lại cho hắn đã ngàn dặn vạn dò, những đồ hồi môn này đều phải tự  mình thu cẩn thận không thể giao nộp cho nhà chồng, chỉ lo ca nhi ngoan nhà mình bị người khác dụ dỗ một hồi liền nộp toàn bộ ra ngoài, đem bạc cầm trong tay mình lưng cũng có thể ưỡn thẳng hơn người một chút. Vì vậy, dù cho Triệu a ma cùng Triệu Đại Hổ khuyên bảo làm sao, Đường Xuân Minh cũng không đem những trang sức hồi môn kia lấy ra.

Đến sau khi bị đuổi ra ngoài, ngoại trừ hai mẫu ruộng hai người cũng không có đồng nào, Đường Xuân Minh cũng không thể để cho mình cùng trượng phu ăn gió nằm sương, liền đem hầu hết của trang sức hồi môn lấy ra, hắn cũng mạnh dạn hơn, coi như phân gia cũng phải đem những tháng ngày sống được rất tốt không thể khiến người ta xem thường, vì vậy sau ki bỏ ra hơn hai mươi lượng bạc xây ba gian phòng lớn liền xây thêm hai gian sương phòng.

Những tháng ngày sau khi phân ra cũng rất gian khổ, Đường Xuân Minh khó khăn tích được một chút tiền sau khi trượng phu hiếu kính Triệu a ma, nhưng đám người kia có thể bòn rút được bao nhiêu liền đào bấy nhiêu. Đường Xuân Minh nhớ vô cùng rõ ràng, bây giờ số tiền tích cóp trong nhà cũng chỉ còn lại không đến một trăm đồng.

Hết chương 3.


CHƯƠNG 4: HUYNH ĐỆ

Trương Tú vẫn còn nói chuyện, Đường Xuân Minh cũng không biết có nghe được vào tai hay không, vươn người đến đầu giường mở cái rương tìm một hộp gỗ ra.

"Minh ca nhi, ngươi đang làm gì vậy?" Trương Tú nhìn thấy động tác của Đường Xuân Minh liền sợ hết hồn, vội vã thả cái kim trong tay xuống.

"Không có gì, ta đang tìm cái này a." Đường Xuân Minh xoay người cầm một cái tráp cho Trương Tú xem, không biết động tác không nặng không nhẹ của mình khiến cho Trương Tú lo lắng cho cái bụng của hắn. Ngồi lại trên giường mở tráp ra, bên trong chỉ còn lại một cái trâm bạc được điêu khắc cùng một chiếc vòng bạc long phượng,  đây là món trang sức của hồi môn cuối cùng cùng nguyên chủ, Đường Xuân Minh nguyên bản có chủ ý là phải để hai cái cuối cùng để chờ đến khi Lâm ca nhi gả ra ngoài còn có chút thể diện, bằng không gả tới nhà chồng như vậy thật mất mặt lại không được coi trọng.

Thật sự là lo rất xa a.

"Minh ca nhi, ngươi định làm gì vậy?" Trương Tú vội vàng lo âu nhìn ngó bên ngoài, nếu như để cho lão già Triệu gia kia biết trong tay Minh ca nhi còn giấu hai đồ trang sức, không biết lại ồn ào đến chuyện gì nữa.

Đường Xuân Minh cũng không để ý, chỉ đem cái tráp để lên tay Trương Tú, nói, "A Tú ca, nếu không phải thân thể này không tốt ta cũng tình nguyện tự đi một chuyến, hiện tại chỉ có thể nhờ ngươi giúp ta làm ít chuyện, ta biết được, ngày hôm qua tiền xem bệnh cùng tiền thuốc chỗ Hồ lang trung đều là ngươi trả trước cho ta, lại nói trong nhà cũng cần phải dùng tiền." Trong lòng hắn không có gì là không lỡ, người sống dù thế nào cũng tốt hơn so với vật chết.

Trương Tú vốn còn muốn khuyên bảo hắn, tiền hắn trả trước không vội, nhưng lại nghĩ đến tình huống trong nhà Minh ca nhi liền nuốt xuống lời ra đến khóe miệng, tình trạng trong nhà này làm sao hắn lại không biết, đám ma này chỉ sợ đã tiêu hết tiền trong tay Minh ca nhi, Triệu gia bên kia cái gì cũng không ra, trái lại còn thừa dịp trong nhà làm tang còn lấy đi không ít thịt cùng gà trong sân, hiện tại lại còn có thai, hơn nữa thân thể không tốt cần phải bồi bổ, không dùng những đồ trang sức này chẳng lẽ còn hi vọng lão già Triệu gia kia dùng giúp?

"Thôi thôi, để đương gia nhà ta đi một chuyến, chỉ là có chút đáng tiếc." Chút của hồi môn cuối cùng này cũng lấy ra thực sự không còn lại chút nào, nhưng mà như vậy cũng được, đỡ phải cho lão già kia mỗi ngày nhìn chằm chằm.

"Không có gì đáng tiếc." Đường Xuân Minh cảm thấy như vậy, một đại nam nhân như hắn dùng đồ trang sức nào.

Trương Tú thở dài thu lại, nhà bọn họ cũng không giàu có, hỗ trợ cũng chỉ là nhất thời, tháng ngày sau nhất định phải có biện pháp tiếp tục. Cho nên vốn cũng không muốn nói, Trương Tú cũng nói, "Minh ca nhi, sau này ngươi có tính toán gì?"

Đầu xuân phải gieo trồng, có hai mẫu ruộng nước cùng năm mẫu đất núi, coi như Minh ca nhi không có thai cũng không thể làm xong được a, không thể không nói trước kia Triệu Đại Hổ cũng là một người làm nông rất tốt, chuyện trong ruộng căn bản không cần Minh ca nhi bận tâm, Minh ca nhi chỉ cần ở nhà quản lý vườn rau sau nhà, gà trong sân, trước đó còn có một con lợn, nhưng mà tang sự năm trước đã dùng hết rồi.

Đường Xuân Minh bĩu môi, nhìn về phương hướng nhà lớn của Triệu gia nói, "Trước đó nghĩ biện pháp phủi sạch quan hệ với Triệu gia đã, bằng không ta có nghĩ ra nhiều biện pháp sống hơn cũng không được." Chính vì hắn lớn lên trong thôn, từ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng hiểu được già trẻ Triệu gia là những người như thế nào, vì vậy chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là làm thế nào để kiếm tiền làm giàu, mà là muốn chém đứt quan hệ với Triệu gia, bằng không hắn thực sự là sợ thời điểm nào đó không chú ý liền đem con trai của hắn bán mất.

Tuy nói Triệu Đại Hổ bị Triệu gia phân ra sống một mình, nhưng mà hiện tại Triệu Đại Hổ chết rồi, làm phu Triệu gia, hộ tịch của hắn muốn ở lại Triệu gia hay không, hắn liền không có người thân làm chủ, vì vậy Triệu lão ma có thể làm chủ đem hắn tái giá. Đương nhiên nếu như mẹ đẻ có thể làm chủ, Triệu lão ma cũng không dám làm thế, nhưng mà trong thôn Bình Sơn này ai lại không biết, nhà mẹ đẻ của Đường Xuân Minh chỉ còn một mẹ kế cùng với một đệ đệ khác mẹ, không nói đến mẹ kế của hắn, đệ đệ cũng chỉ mới hơn mười một tuổi, tiểu hán tử tuổi này có thể làm cái gì? Có thể tới giúp hắn tới cửa nhà Triệu gia cãi vã sao?

Nghĩ đến đây Đường Xuân Minh  liền khó chịu, hắn là ca nhi! Ca nhi có địa vị gì? Chính là nữ nhân sinh con! Tuy nói địa vị của ca nhi so với nữ nhân cổ đại ở Trung Quốc cao hơn một chút, nhưng ở chỗ này chính hán tử mới là người chống đỡ gia đình.

Đường Xuân Minh thật không cam lòng lạc đến nước này, hắn chính là nam nhân thân cao bảy thước a!

Trương Tú vừa nghĩ cũng thấy đúng, hắn cũng không tin Minh ca nhi  mang thai liền có thể làm cho hắn đứt đoạn mất những tâm tư đó, sau này những tháng ngày của Minh ca nhi chẳng phải là gà bay chó sủa không được yên lành? Ngay cả con trai ruột cũng có thể độc ác như vậy, Trương Tú cũng không tin được toàn gia đình kia sẽ có chút thiện tâm với Minh ca nhi.

Hắn cũng là bị hồ đồ rồi, coi như có bạc cầm được trong tay chỉ sợ cũng không giữ được a, ngay cả phòng này cũng đánh chủ ý đến, hôm qua lúc cãi lộn chẳng phải nói đây chính là nhà của Triệu gia hay sao, đây chính là muốn đem Minh ca nhi sạch sẽ đuổi ra ngoài a. Mắt thấy Triệu lão tam nhà đấy sắp làm mai, hắn đã sớm nhìn chằm chằm gian phòng này củ Triệu Đại Hổ này?

"Phải làm sao mới ổn đây?" Dù cho Trương Tú là một người lanh lẹ, nhưng dù sao cũng chỉ là một ca nhi, thân phận khiến cho tầm mắt hữu hạn, hắn không nghĩ ra được biện pháp nào xả sạch quan hệ với Triệu gia, trừ một con đường tái giá, nhưng ứng viên tuyệt đối không thể là người lão già kia chọn, hán tử nhà ai lại đồng ý một ca nhi mang theo một đứa trong bụng lại một đứa gả vào? Dưới cái nhìn của hắn, Lâm tiểu ca nhi tuyệt đối không thể để lại cho Triệu gia.

"A Tú ca yên tâm đi, ta đã có chủ ý, chờ đến khi thân thể ta khá hơn một chút ta liền làm, việc này không thể tiếp tục để lâu, bằng không ta không yên lòng Lâm ca nhi." Đường Xuân Minh không phả là nguyên chủ hát gan sợ phiền phức,hắn có thủ đoạn bắt bí Triệu gia, có câu nói nạo  sợ hoành, hoành  sợ không muốn sống (*ta cũng k hiểu câu này đâu*), hắn đã sớm chuẩn bị náo loạn một hồi với Triệu gia kia.

Đường Xuân Minh bỗng nhiên kích động lên, đánh nhau a, hắn thích nhất, tuy nói hắn là một người lẫm lẫm liệt liệt, nhưng thân phận ca nhi này vẫn khiến cho hắn có cảm giác uất ức. Đường Xuân Minh theo thói quen quên mất sự thực trong bụng mình còn có một đứa.

Trương Tú thấy Đường Xuân Minh bỗng nhiên mắt sáng lên gò má ửng hồng, sợ đến nhảy lên, đưa tay sờ trán hắn, phát hiện không nóng mới tức giận với hắn một chút, "Ngươi làm gì vậy, lại như ngươi nói, mặc kệ ngươi có tình toán gì cũng phải đem thân thể dưỡng cho tốt, sáng sớm mai ta đem một chút trứng gà lại đây, chờ đến trưa ta làm bánh trứng gà cho ngươi." Hiện tại trong sân cũng chỉ còn lại hai con gà mái.

"Cảm ơn ngươi A Tú ca." Đường Xuân Minh cười hì hì, đối với hỗ trợ của Trương Tú cũng không có từ chối, chỉ là đem phần ân tình này giấu ở trong lòng, chờ có cơ hội thì báo lại.

"Nói gì thế, ai cũng chẳng có thời điểm khó khăn."

....

Nhi tử có Đại Mao Nhị Mao giúp đỡ chăm non, việc nhà có Trương Tú giúp đỡ, bổ củi nấu nước có hán tử nhà Trương Tú, Đường Xuân Minh chỉ cần nằm ở trên giường nghỉ ngơi cố gắng thích ứng với thân phận này là được rồi.

Nếu là nguyên chủ, vào lúc này có lẽ sẽ thêu một chút hầu bao chờ đến thời điểm được nhiều thì nhờ Trương Tú cầm bán đổi lấy tiền, đây là phương pháp các ca nhi thường dùng để kiếm lấy tiền, chứ đừng nói nguyên chủ Đường Xuân Minh có một tay nghề thêu vô cùng tốt, trước kia vẫn luôn nhờ vào đó mà trợ giúp gia đình rất nhiều, nhưng đổi lại Đường Xuân Minh hiện tại, hắn vừa nhìn thấy kim may sáng loáng kia trong lòng liền hoảng hốt, đánh chết hắn cũng không chịu chạm vào kim may.

Đường Xuân Minh ban ngày thì ngủ, đến buổi tối lúc mọi người không ở Lâm ca nhi cũng ngủ say liền tiến vào trong không gian làm việc, có nước suối trong không gian trợ giúp, tốc độ khôi phục của thân thể Đường Xuân Minh sẽ khiến cho Hồ lang trung giật nảy mình. Nhưng mà dù làm như vậy hắn cũng không dám làm quá nhiều hoạt động, ở trong không gian trước tiên thu dọc một mảnh đất trồng chút rau dưa cùng lúa mạch. Hai ngày này, nhưng cái lá còn lại trên mấy cây ăn quả cuối cùng đã rơi xuống hết, nhưng mà Đường Xuân Minh cũng không lo lắng, bởi vì hắn nhìn thấy, trên cây ăn quả đã bắt đầu nảy mầm non, chỉ cần chờ thêm một quãng thời gian, chúng nó sẽ nở hoa kết quả một lần nữa.

Tới cái ao trước kia, cá tôm trước đó cũng không thấy, ngay cả rong cũng chết héo, hiện tại cũng chỉ đành vậy, chờ có cơ hội liền mang theo cá tôm đi vào.

Ban ngày lúc tỉnh dậy, có lúc hắn sẽ vận dụng lực lượng tinh thần tiến hành thao tác trong không gian, nhưng mà cái này so với lao động tay chân còn mệt người hơn, cho nên, sắc mặt hắn vẫn trắng xám như trước, Trương Tú vẫn như thường lệ sắc thuốc cho hắn, việc trong nhà đều không cho hắn động vào, mà Lâm ca nhi cũng vô cùng hiểu chuyện không cho hắn phiền lòng.

Đến ngày thứ ba, cũng chính là ngày mười chín tháng giêng, Đường Xuân Minh đón một khách mời không tưởng tượng được.

Nói tới khách mới này có không ít quan hệ với Đường Xuân Minh, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn, họ Đường tên Xuân Vanh.

"Ca..." Đường Xuân Vanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Xuân Minh  lại cúi đầu, có vẻ vô cùng bất an, Đường Xuân Minh có thể thấy được  lo âu và khổ sở trên mặt hắn, nghĩ thầm đệ đệ này ngược lại không tệ, tuy rằng quan hệ của hắn cùng mẹ kế rất không hòa hợp, kỳ thực trong này Đường phụ có một phần trách nhiệm rất lớn, nhưng không thể phủ nhận, quan hệ của Đường Xuân Minh cùng đệ đệ cũng không kém, trước khi xuất giá đệ đệ kia vẫn là do hắn trông nom, chỉ là mẹ kế rất hung hăng, đệ đệ lại nhỏ tuổi, không thể nói được cái gì, sau khi xuất giá vì có mẹ kế ngăn cản, Đường Xuân Minh cũng ít khi gặp được vị đệ đệ này.

Cùng một thôn đi ra, Trương Tú lại quá rõ ràng tình huống bên nhà mẹ của Đường Xuân Minh, hắn đúng là hi vọng Đường Xuân Minh cùng đệ đệ của hắn có quan hệ tốt, chờ thêm hai năm sau tiểu hán tử này cũng có thể làm chỗ dựa cho hắn, hắn bưng một chén nước cho Đường Xuân Vanh, sau đó mang hai đứa con trai cùng Lâm tiểu ca nhi cùng theo vào đi ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt ra dấu với Đường Xuân Minh, để hắn cùng đệ đệ nói chuyện cẩn thận.

Người nhanh chóng đi hết, Đường Xuân Vanh càng không dễ chịu, có dũng khí đến nhưng cũng không biết nói cái gì,

Đường Xuân Minh nhìn nam hài trước mắt, mười một tuổi, cũng chỉ là một học sinh tiểu học, ăn mặc tám phần mười là áo choàng mới, trên đầu mang khăn vuông, tiểu học trò nhìn rất nhã nhặn, chỉ sợ là trên đường đi học đã trốn để đến đi, phải biết rằng khi Triệu Đại Hổ chết báo tin, mẹ kế cũng chỉ sai người đem đồ lại đây, người lại không đến, nguyên chủ xuất giá dù chồng chết cũng không thể trở về nhà.

Cái này cũng là một trong những nguyên nhân Triệu gia dám cưỡng bức Minh ca nhi tái giá.

Đường Xuân Minh không khỏi cười ra tiếng, cười đến mực khiến cho Đường Xuân Vanh càng cúi thấp đầu hơn.

"A Vanh, lên giường ngồi đi." Không cần Trương Tú nhắc nhở, Đường Xuân Minh cũng quyết tâm cùng đệ đệ này cố gắng ở chung, bản tính của đệ đệ này cũng không xấu, hắn sinh hoạt ở đây cũng không thể không có bất kì chỗ nào để hướng về.

Đường Xuân Vanh ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Đường Xuân Minh, sau khi xác định hắn không có tức giận với mình mới nhanh chóng đi mấy bước ngồi bên mép giường, mở miệng, "Ca, ta thật sự không biết chuyện trong nhà của ca, a mẫu cũng không nói cho ta, bằng không ta..." Nói xong mắt liền đỏ, sau khi ca xuất giá, a mẫu không còn đề cập đến chuyện của ca trước mặt hắn nữa, cũng không cho phép hắn tiếp tục nói, lại càng không cho hắn đến nơi này, vì vậy chờ đến khi hắn biết được vị ca phu chỉ gặp mặt được mấy lần của người ca bất hạnh không còn nữa, hắn không biết ca sẽ thương tâm đến mức nào, liền một mình chạy ra ngoài.

Đi tới nơi này hỏi thăm một chút, những tháng ngày ca trải qua thật không tốt đẹp gì, Triệu gia quá lừa người, lại muốn để cho ca còn mặc áo tang mà tái giá cho một hán tử chân thọt đã hơn bốn mươi.

"Không có chuyện gì." Đường Xuân Minh an ủi đệ đệ, nhìn thấy tình cảm của đệ đệ với mình cũng không phải chỉ hời hợt, nói: "Triệu gia sẽ không được như ý, ca đã nghĩ ra được biện pháp, đang chuẩn bị bắt tay làm đây, chờ đến khi thành công Triệu gia cũng không có cách nào bắt bí ta." Đem nước nóng đổ vào cốc rồi đưa cho đệ đệ, nhìn thấy mặt hắn đỏ bừng chỉ sợ là một đường chạy tới.

Đường Xuân Vanh cẩn thận uống một hớp, ngẩng đầu chờ đợi nhìn hắn, "Ca, vậy ta có thể ở lại giúp ngươi được hay không? Dù sao đi nữa ta cũng là một hán tử, trước đây cha đã nói ta chính là chỗ dựa tương lai của ca ca a."

Đường Xuân Minh nghe thấy tuyên ngôn như tiểu đại nhân này không khỏi vui vẻ một hồi, vuốt đầu hắn một cái cười nói, "Được rồi, sau này ngươi chính là hán tử làm chủ gia đình, nhưng mà hán tử này, ngươi đến đây a mẫu có biết hay không? A mẫu sẽ lo lắng ngươi biết không? Sau khi trở về dù là hán tử cũng phải chịu mắng."

Tựa hồ như đã trở về như lúc trước khi ca ca chưa xuất giá, Đường Xuân Vanh cũng dần dần yên tĩnh lại, nhưng vừa nghe thấy ca ca nói như vậy mặt hắn liền khổ sở, kéo dài âm thanh kêu lên: "Ca ——" không được cười hắn như vậy, "Ca, ta không trở về, ta không thể để cho Triệu gia bắt nạt ngươi như vậy." Lần này nói thế nào hắn cũng không đồng ý cách làm của a mẫu.

"Được rồi, ta nghĩ được biện pháp, ta sẽ nói với a mẫu ngươi, ngươi ở chỗ của ta, nhưng chờ đến khi trở về thì phải nghe theo a mẫu đi, đi học cho tốt, a mẫu cùng ca đều phải dựa vào hán tử là ngươi đó." Nếu muốn tạo dựng quan hệ với đệ đệ, cửa ải của mẹ kế không thể không vượt qua, tuy rằng khó làm, nhưng vì đệ đệ này hắn cũng có thể thử xem. Nói ra kì thực mẹ kế hắn cũng không phải người xấu, mẹ kế nhà ai vừa gả vào liền nhìn thấy trượng phu chăm chú theo dõi hắn như đề phòng trộm, chỉ lo hắn khi dễ ca nhi chồng trước, còn có thể cùng con riêng có quan hệ tốt mới lạ đấy? Thân cha chính là cha đẻ, mẫu thân Đường Xuân Minh khi sinh hắn thì khó sinh, để lại con nhỏ hắn mà đi, cha của Đường Xuân Minh Đường Thăng có tình cảm khá thâm sâu đối với phu lang đầu tiên, đối với ca nhi hắn lưu lại cũng rất bảo vệ, chỉ muốn nuôi lớn tốt ca nhi này, nhưng mà sau này có thể là phát hiện hắn không có cách nào làm được, vô dụng nhất chính là thư sinh, chính là để chỉ những người như hắn, coi như có đọc sách cũng chỉ là một người học trò nhỏ.

Phu lang đầu tiên chính là ca nhi nhà tú tài, nhưng lại có thể làm việc, trong ngoài đều lo liệu không cần Đường Thăng phải lo lắng một ngày nào, nhưng sau khi phu lang ra đi hoa màu trong ruộng liền thu hoạch giảm, chính mình sẽ không quản lý người làm lại phát hiện công nhân thuê ăn bớt nguyên liệu, hơn nữa một hán tử đơn độc nuôi nấng một đứa bé càng hao tâm tốn lực hơn, ngay cả người bên ngoài cũng khuyên Đường Thăng nên tái giá một phu lang về, một mặt giúp đỡ lo liệu việc trong việc ngoài, mặt khác cũng giúp đỡ nuôi nấng ca nhi.

Lo lắng ca nhi bị bắt nạt, Đường Thăng tốn một phen tâm tư để chọn ca nhi thích hợp, chọn một ca nhi là con cả trong gia đình bần cùng. Không thể không ánh mắt tìm phu lang của Đường Thăng rất tốt, hai phu lang trước sau đều có thể làm việc,nhưng phu lang sau này dù là gia thế hay tướng mạo vẫn không bằng được phu lang trước đó, Đường Thăng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm người phía trước, quan hệ phu lang phu phu sau này cũng đương nhiên không hòa hợp.

Đường Xuân Minh không nhớ rõ lúc mẹ kế mới gả vào có nỗ lực cải thiện quan hệ với con riêng của trượng phu không, nhưng chờ đến khi Đường Xuân Vanh sinh ra, mẹ kế thực sự là lạnh tâm, đối với Đường Xuân Minh cũng coi như không có gì, sau đó vấn đề liên quan đến gả cưới cũng chưa từng hỏi, nhưng trong ấn tượng của Đường Xuân Minh, mẹ kế ngoài trừ khá lạnh lùng ra những phương diện khác cũng không hà khắc với hắn, vì vậy thực sự không thể xem là người xấu.

Nhưng mà mẹ kế bận rộn tứ phía, tiểu Xuân Vanh sau khi sinh ra vẫn là được Đường Xuân Minh trông coi nhiều lắm, vì vậy tình cảm huynh đệ còn tốt hơn so với trưởng bối.

Hết chương 4.

CHƯƠNG 5: MẸ KẾ

Đường Xuân Minh thật sự để Đường Xuân Vanh ở lại,cũng nhờ Trương Tú nhờ người tiện thể nhắn cho a sao Đường gia ở thôn Trấn Sơn cách thôn Bình Sơn hai mươi mấy dặm.

Vừa mới sáng sớm ngày thứ hai, mẹ kế Vương Anh liền nhanh chóng từ thôn Trấn Sơn, nhìn hoàn toàn khác so với Đường Xuân Vanh thẹn thùng da dẻ trắng nõn, mẹ kế Vương Anh là một ca nhi cao lớn, hơn nữa bởi vì thường làm lụng vất vả ngoài đồng ruộng, da dẻ ngăm đen, Vương Anh mới ngoài ba mươi lại nhìn như bốn mươi.

Đường Xuân Minh nhìn giống mẹ đẻ, Đường Xuân Vanh lại giống cha hơn, cũng yêu thích đọc sách như cha hắn, cũng bởi vậy, Vương Anh tuy rằng không được Đường Thăng yêu thích, nhưng đứa con trai này lại rất được lòng ông ấy, đã giúp hắn đọc chữ từ lúc còn rất nhỏ,trước khi tạ thế nói nhất định phải cho hắn học ở học đường thi đậu công danh.

Vương Anh không muốn theo ý của hán tử nhà mình, Đường Thăng cho đến chết cũng chỉ là một người học trò nhỏ, đọc sách cả đời đều không đỗ, cả đời đọc sách có ích lợi gì? Chuyện trong nhà chuyện bên ngoài còn không phải đều là dựa vào hắn một ca nhi gia đình nhà nông lo liệu? Hơn nữa bởi vì trước đó có một phu lanh là ca nhi nhà tú tài biết chữ thông văn, khiến cho Đường Thăng đến chết cùng còn nhớ, ấn tượng của Vương Anh với người đọc sách cũng không có ấn tượng gì tốt.

Đọc sách phí tiền nhất, lại đọc thêm hai năm chỉ cần không phải đứa mù chữ, Đường Xuân Vanh có thể theo hắn về nhà làm ruộng, chút ruộng trong nhà như vậy tương lai còn không phải là cần hắn tới làm, quen thuộc sớm một chút đỡ cho lại giống cha hắn tay không thể cầm vai không thể gánh sau đó còn muốn dựa vào ca nhi nuôi gia đình.

Vương Anh hấp tấp đẩy cổng nhà Đường Xuân Minh ra, khiến cho hai huynh đệ đang trò chuyện trong sân sợ hết hồn, Lâm ca nhi được Đường Xuân Vanh ôm suýt chút nữa bị dọa khóc, bởi vì Triệu a ma cũng thường xông tới mà không chào hỏi như vậy, sau đó chỉ vào a mẫu hắn mắng to.

"Tốt, tên tiểu tử thối nhà ngươi thậm chí ngay cả lớp học cũng không đi, như vậy rất tốt, sau này cũng không cần đọc sách, về nhà cùng a mẫu đi." Vương Anh rống một trận với nhi tử, Đường Xuân Vanh thấy tiểu chất tử co vào trong lồng ngực bộ dáng như muốn khóc đến nơi, nhìn thấy dáng vẻ của a mẫu cũng thấy khó khăn.

"A mẫu, ngươi dọa tiểu ca sợ, ngươi còn chưa thấy đúng không, đây là tiểu chất tử của ta, Lâm ca nhi, mau gọi a ma." Trong lòng Đường Xuân Vanh vẫn luôn sợ a mẫu mình, hắn là hán tử, nhất định phải có chính kiến của mình, tương lai mới có thể bảo vệ a mẫu cùng ca.

Vương Anh nhìn về phía đứa bé nhưng không phát hỏa, chỉ tiếc mài sắt không thành kim trừng mắt nhìn nhi tử một chút, quay đầu nhìn về phía một người khác, ánh mắt lạnh lẽo như hàng ngàn thanh đao nhỏ bắn về phía Đường Xuân Minh, "Đây là làm sao? Hán tử vừa mới chết liền không sống nổi? Đem con trai của ta kéo đến đây làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể quay về Đường gia." Chẳng lẽ còn muốn trở lại Đường gia để hắn nuôi sống hai mẹ con này hay sao? Nghĩ hay lắm!

"A mẫu..." Đường Xuân Vanh giậm chân.

Đường Xuân Minh tiến lên một bước, một chút cũng không để thái độ của Vương Anh để vào trong mắt, "Đường gia có tiểu đệ, sau này cũng phải dựa vào tiểu đệ chống đỡ nhà cửa, nhưng mà a mẫu đến cũng được, đỡ phải để cho người khác nói người của Đường gia chết hết rồi, dù nói thế nào ta cũng đi ra từ Đường gia, nếu là ta ta cũng không còn mặt mũi nhờ cậy đến tiểu đệ mình."

"Phi! Chuyện của ngươi có liên quan gì đến A Vanh, hắn là một hán tử ở nông thôn, chỉ cần ngươi không cần làm phiền hắn, những ngày sau này sẽ rất vừa lòng." Vương Anh tức giận nói, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đánh chủ ý lên người con trai hắn.

."Coi như hắn là một hán tử ở nông thôn, chẳng lẽ không cần qua lại với huynh đệ thân thích, dù nói thế nào hắn cũng là tiểu đệ của ta, ta làm sao lại có thể nổi ý xấu với hắn." Đường Xuân Minh lơ đễnh nói.

Vương Anh liếc xéo  hắn một chút: "Không phải ta xem thường ngươi, như ngươi mà còn muốn giúp A Vanh? Đừng tưởng rằng ta không tới thôn Bình Sơn liền không biết tình huống của ngươi, của hồi môn cha ngươi tốn hết tâm tư lưu lại bây giờ ở nơi nào? Hiện tại chỉ sợ một chút cũng không còn sao, ngươi chỉ còn nước không bị Triệu gia ăn tươi nuốt sống thôi, ta còn sợ A Vanh bị ngươi liên lụy không có kết quả gì tốt a, phi!"

Đối với đứa con riêng này, tuy rằng hắn không hết sức quan tâm, nhưng mà hai thôn cách nhay quá gần, ở giữa chỉ có một thôn khác, có chuyện gì cũng bị truyền qua, những tên phu dài lưỡi kia đã sớm đem chuyện này nói rõ rõ ràng ràng, dưới cái nhìn của hắn thuần túy là đáng đời, hán tử đương gia ngàn chọn vạn chọn không nghĩ tới vẫn là có mắt không tròng, đem ca nhi đưa đến cửa để người ta bắt nạt, hắn nhìn liền thấy trong lòng thoải mái.

"A Mẫu..." Đường Xuân Vanh buồn bực, hóa ra tình huống của ca a mẫu đều biết, nhưng một chữ đều không đề cập với hắn, bất kể nói thế nào, đây cũng là ca ruột của hắn.

Đường Xuân Minh đau đầu, oán khí lần này đủ sâu, buông tay nói, "Hôm nay ta đang chuẩn bị tìm Triệu gia xé rách quan hệ với bọn hắn, không bằng a mẫu cũng đi qua xem một chút, sau khi xem xong liền ra quyết định có được hay không? Ngươi không để ý đến mặt mũi của ta cũng không quan trọng lắm, cũng nên vì A Vanh suy nghĩ một chút."

Vương Anh tuy là một hãn phu, nhưng cũng là một từ mẫu, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nhi tử, lời nói hung ác đến bên miệng liền không nói lên được. Tuy rằng trong lòng tạm thời thỏa hiệp, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như trước, "Ta ngược lại muốn xem ngươi có tài cán gì có thể làm, a, thật sự cho rằng có thể ỷ vào trong bụng ngươi liền có thể làm cho hắn dập tắt tâm tư ép ngươi tái giá?" Mấy năm nay chuyện có liền quan đến Triệu gia hắn nghe được không ít, cũng coi như đã mò được tâm tư của lão kia, trong mắt chỉ có bạc cùng tiểu nhi tử, đứa con riêng này không chỉ có của hồi môn nằm hết trong tay hắn, ngay cả người cũng bị hắn đem bán lấy bạc đi.

"Vậy chúng ta đánh cuộc thì thế nào? Nếu như ta có thể xé rách quan hệ với Triệu gia, vậy thì ngươi không thể ngăn cản A Vanh đến chỗ ta." Đường Xuân Minh khích tướng.

Vương Anh trợn mắt: "Nếu như ngươi có thể làm được, vậy ta để A Vanh tự ý đến là được." Không phải là hắn xem thường đứa con riêng này, nhưng trời sinh tính tình nhu thuận, nhưng mà biểu hiện này hôm nay đã khiến cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, Trương Tú ở nhà nghe thấy tiếng động bên này liền chạy tới, vừa vào sân liền nhìn thấy Vương Anh, trong lòng tuy rằng kinh ngạc nhưng vẫn kêu một tiếng "Vương a sao."

"Là Tú ca nhi a, vừa nhìn ngươi là biết sống rất tốt." Vương Anh đánh giá  Trương Tú một chút, lại liếc mắt về phía Đường Xuân Minh thân thể gầy yếu sắc mặt tái nhợt, ý tứ, Đường Xuân Minh chính là một người không biết cách sống tốt, nhiều của hồi môn như vậy lại đem mình dằn vặt đến mức này, ở trong mắt Vương Anh cũng là một bản lĩnh. Tuy rằng tạm thời có thể thỏa hiệp vì nhi tử, nhưng trong miệng vẫn phải nắm cơ hội đâm hắn một cái.

Trương Tú bất đắc dĩ cười cười, chuyện của Đường gia thật đúng là hắn không nên xen mồm.

Đường Xuân Minh cũng không thèm để ý mẹ kế chiếm chút tiện nghi về mồm mép, hắn là đại nam nhân lòng dạ cũng nên rộng lượng hơn một chút, nhận lấy con trai từ trong lòng A Vanh, kêu: "Nhi tử a, hai chúng ta đến nhà a ma đòi lẽ phải đi, không phải sợ, qua ngày hôm nay, nhà a ma không thể bắt nạt phụ tử chúng ta nữa, sau đó chỉ có hai ta sinh sống có được không?"

"Được, con cùng a mẫu đi, Lâm ca nhi không sợ." Triệu Lâm mềm mại nói, hắn mới không thích những người nhà a ma kia, bọn họ đều không thích Lâm ca nhi, còn muốn bán Lâm ca nhi không cho nó cùng a mẫu ở với nhau.

"Ha ha, con trai ngoan, để ta hôn một cái." Đường Xuân Minh vui cười hớn hở hướng về phía mặt Lâm tiểu ca nhi, dán lên khuôn mặt của hắn thơm thơm, đây là trò chơi gần đây của hắn cùng Triệu Lâm tiểu ca nhi, tiểu ca nhi thấy a mẫu thân thiết với hắn như vậy đương nhiên cũng yêu thích.

"Chuyện này... Đây là làm cái gì?" Trương Tú nhất thời đứng ngốc tại chỗ, nghe không hiểu Minh ca nhi nói cái gì.

"A Tú ca, " chơi đùa cũng con trai xong, Đường Xuân Minh ngẩng đầu nhìn về phia Trương Tú, "Nhờ ngươi giúp ta một chuyện, giúp ta đem những trưởng lão trong thôn gọi đến Triệu gia đi, ngày hôm nay ta phải cố gắng xả bài với bọn hắn, A Tú ca, nhờ ngươi. Con trai, A Vanh, đi áp trận cho ca nào!"

Nói xong Đường Xuân Minh ôm nhi tử khí phách hiên ngang xuất phát, Đường Xuân Vanh việc nghĩa chẳng từ, hắn theo sát ca đi ra ngoài, hắn là hán tử, hán tử phải bảo vệ ca nhi mới đúng. Ngược lại hai người phía sau đều ngốc rớt cả tròng mắt, sau khi hai huynh đệ đi mất Trương Tú mới nhìn về phía Vương Anh tìm cách chứng thực, "Vương a sao, rốt cuộc là Minh ca nhi muốn làm gì? Thật sự muốn mời những trưởng lão bên trong tộc đến sao?"

Vương Anh nhíu mày lại, hiện tại nếu như còn không biết ý định của con riêng, hắn cũng uổng công sống lâu như vậy, "Xem ra là chuẩn bị lập hộ sống một mình, đã như thế tuy rằng phải nộp thêm chút thuế, nhưng để cho những người Triệu gia kia không tiếp tục đánh chủ ý tới mẹ con bọn họ đã là tốt rồi."

Vương Anh tuy không lọt mắt đứa con riêng này, nhưng cũng không thể không nói đây là một lối thoát tốt, nhưng cũng phải nhìn xem ca nhi này có thể đảm đương nổi trọng trách sau này hay không. Tuy rằng trên đời hầu hết đương gia đều là hán tử, tuy nhiên có vài ca nhi mạnh mẽ vần có thể làm chủ nhà mình, tuy nhiên ca nhi ở bên ngoài làm việc có nhiều chỗ bất tiện, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì không có ca nhi đồng ý lựa chọn con đường này.

Chính hắn cũng như vậy, nếu như không phải có di ngôn của đương gia trước khi chết lưu lại, để hắn cố gắng nuôi nấng con trai của bọn họ, lại lấy ba mẫu đất trong tám mẫu đất để cho tộc, lúc này trong tộc mới không còn âm thanh, hơn nữa bản thân mình cũng cao tuổi rồi, không phải là ca nhi trẻ tuổi, có thể coi là như vậy, coi như hắn luôn có tiếng là hãn phu, dù cho thời điểm đương gia vẫn còn cũng chưa chắc có bao nhiêu trợ giúp với cái gia đình này, nhưng sau khi đương gia đi rồi, hắn mới cảm nhận được gian khổ trong đó, dù cho đương gia này không làm nhiều, nhưng thời điểm hắn ở, cũng thêm một phần sức người.

Hắn hi vọng con riêng có thể làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng đỡ phải khiến cho đứa con trai luôn ghi nhớ ca ca này của hắn, sau này nếu như ca ca này không được, thì không cần phải giấu lão già là hắn lén tiếp tế hắn, trước đây còn nhỏ chính mình có thể ngăn được, nhưng càng lớn lá gan cũng càng lớn, chẳng phải chính mình mới hơi mất tập trung liền chạy đến chỗ ca hắn rồi.

Một ca nhi chống đỡ môn hộ cũng gian nan, ngay cả tiền thuế nộp hàng năm cũng là một khoản không nhỏ rồi. Nếu nói đến thuế triều đình Đại Chu thì chia thành hai loại là thuế thân với thuế đất đai, thuế thân bao gồm thuế nhà cùng thuế đầu người, thuế hộ cũng mặc kệ đương gia là hán tử hay là anh em, vẫn trưng thu giống như là hán tử, nói cách khác, thuế hàng năm giao nộp của hai ca nhi là Đường Xuân Minh cùng Triệu Lâm, cũng giống như là lúc Triệu Đại Hổ vẫn còn sống, cũng cùng một mục như một nhà bốn người nhà Trương Tú, một đại gia đình giống như Triệu gia kia cũng phải nộp thuế giống như vậy, vì vậy người trong thôn này thường thường sống thành một đại gia đình không ở riêng một chỗ, thuế hộ giao nộp này cũng là một trong những nguyên nhân.

Còn có lao dịch hàng năm, một hộ đơn độc như vậy cũng nhất định phải phục dịch lao dịch, trong nhà không có hán tử thành niên cũng chỉ dùng tiền bạc đến làm thay, quan phủ đến thống kê nhân khẩu đi lính, từ trước đến giờ đều là trước tiên đè hộ đến tra tìm, sau đó sẽ thống kê nhân khẩu của từng hộ, vì vậy, cho dù nhà chỉ có hai ca nhi, một người trong đó chỉ có ba tuổi, cũng nhất định phải tham dự, chuyện này lại gia tăng thêm gánh nặng ngoài thuế hộ.

Hơn nữa thuế khai hoang đất rừng núi ba năm sắp hết thời hạn, các loại thuế lung ta lung tung phải nộp cũng là một khoản thu lớn, quanh năm suốt tháng khổ cực làm lụng  chỉ sợ cũng đều phải nộp thuế, làm gì còn tiền dư ra nuôi sống mình cùng tiểu ca nhi.

Vì vậy, dù cho Trương Tú nghĩ đến con đường tái giá, cũng không nghĩ được Minh ca nhi lại đánh chủ ý này, một năm hai năm, có thể chống đỡ, nhưng mười năm tám năm ca nhi thân thể không tốt làm sao lại chịu được?

Hết chương 5

Tác giả có lời muốn nói:  vấn đề liên quan đến lập hộ cùng thu thuế, hi vọng không cần quá mức để ý, tất cả đều để phục vụ tình tiêt, ha...

Có liền quan đến thuế hộ, nội dung liên quan trên baidu, ban đầu phải giao, sau đó gần dần biến mất, đặc biệt là sau này triều Thanh than đinh nhập mẫu, thuế đầu người đều bao gồm bên trong thuế đất.

Bên trong truyện ca nhi cũng có thể lập hộ, nhưng trọng trách phải gánh chịu tương ứng cũng vô cùng lớn, thường thường các ca nhi sẽ không lựa chọn con đường này, thêm vào đó trong suy nghĩ của mọi người, ca nhi cũng cho rằng mình cũng phải dựa vào hán tử để tồn tại, Nhưng nam chính lại là người xuyên qua, hơn nữa hắn vẫn tự nhận là đại nam nhân, có thể không ủng hộ thân phận ca nhi giống như nữ nhân, lại nói ỷ vào không gian ngọc khẩu, hắn vẫn rất có cớ để tức giận, ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đm