39(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Lâm thay Vệ Vân Chiêu nói tiếp: "Còn có ý gì nữa, chúng ta biết hết những chuyện ngươi làm rồi, ngươi đừng ở đây giả vờ làm một cô gái nhỏ e thẹn, thật khiến người ta buồn nôn."

"À, đúng rồi, nghe nói ngươi muốn tự sát hả, vậy bao giờ ngươi chết, chúng ta sẽ cố gắng chuẩn bị hương nến để đi viếng mồ tiễn biệt ngươi."

Tưởng Nhu khẽ cắn răng: "Giang Lâm!"

"Ấy." Giang Lâm lập tức đáp lại: "Thế nào, chưa chọn xong ngày à, không sao đâu, dù sao cũng chết, chết sớm siêu sinh sớm, không bằng diễn ngay tại đây cho chúng ta xem."

Trong mắt Tưởng Nhu hiện lên sự thù hận, nhưng thấy Vệ Vân Chiêu vẫn đang ở bên cạnh, cắn môi, khóe mắt hơi đỏ, õng ẹo hỏi: "Vệ công tử, đây là cách tiếp khách của Vệ gia các người sao?"

Vệ Vân Chiêu lạnh lùng nói: "Tiếp khách quả thực sẽ không như vậy, nhưng tiếp người có thù thì đã coi là khách sáo rồi."

Có thù, nghe thấy hai chữ này, trong lòng Tưởng Nhu trầm xuống: "Vệ công tử, câu này là có ý gì?"

Dáng điệu này của Tưởng Nhu khiến Giang Lâm mất kiên nhẫn: "Ngươi bị ngu à, ý gì là ý gì, mình làm gì trong lòng còn không rõ sao, còn có mặt mũi để hỏi ý gì, mẫu cổ ăn sạch não ngươi rồi à."

"Sao ngươi còn mặt mũi đến đây vậy, cái thứ dính trên cổ ngươi bị rỗng ruột à. Tưởng Nhu, Hoàng thượng hận nhất là thuật vu cổ, ngươi nên nghĩ cách bảo vệ Thanh Hà quận vương phủ, chứ không phải chạy đến cổng Vệ gia dụ dỗ nam nhân của ta."

Tưởng Nhu vừa bị Giang Lâm dọa vừa bị tổn thương, lúc này đã khóc thật.

Cô ta trừng mắt nhìn Giang Lâm, nhấc váy quay người đi.

Giang Lâm ở đằng sau nói: "Đã đến cửa, nào có để ngươi đi dễ dàng như vậy, người đâu, bắt cô ta lại cho ta!"

Quản gia đã dẫn người chờ ở phía sau từ nãy đến giờ, Thiếu phu nhân vừa dứt lời lập tức xông lên bắt Tưởng Nhu và nha hoàn của cô ta.

Giang Lâm sai người đi lấy sâu mẹ của cổ trùng ra ngoài, cậu muốn kiểm tra xem sâu mẹ có được nuôi trên người Tưởng Nhu hay không, dù sao người này không đáng tin.

Sâu mẹ có lực hấp dẫn với sâu con, vừa để xuống sẽ tự động tìm kiếm sâu mẹ, người thấy mùi, con sâu nhanh chóng nhúc nhích, sau đó bò về phía... Nha hoàn của Tưởng Nhu ở phía sau.

Giang Lâm cười lạnh một tiếng, biết ngay không phải là người đàng hoàng.

Dùng mạng của một nha hoàn để đổi lấy mạng của Vệ Vân Kỳ, đoán chừng Tưởng Nhu cảm thấy cực kỳ có lợi.

Đến lúc này không cần phải giả vờ nữa, Tưởng Nhu thấy cổ trùng bò về phía nha hoàn sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: "Giang Lâm, cho dù có thuật vu cổ thì làm sao, ngươi cho rằng như vậy là có thể đánh đổ Thanh Hà quận vương phủ à, Giang Lâm, ngươi mơ mộng hão huyền rồi đấy."

Giang Lâm cũng cười: "Vậy cũng không chắc, ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là ác giả ác báo."

Giang Lâm bước lê vài bước, cầm sâu con bỏ vào trong ống trúc, sau đó cho người thả Tưởng Nhu ra: "Tưởng tiểu thư, đêm nay mơ đẹp."

Rõ ràng là cậu cười nói, nhưng Tưởng Nhu lại cảm thấy ớn lạnh hết sống lưng, nhưng cô ta lại sợ Giang Lâm, khi đến cô ta không dẫn theo người, Giang Lâm vừa nói bắt thì bắt ngay, ngộ nhỡ Giang Lâm thực sự không quan tâm rồi làm gì đó thì cô ta hối hận cũng đã muộn.

Vì thế Tưởng Nhu dẫn theo nha hoàn không ngừng chạy.

Ngoài cổng chỉ còn lại một người khóc đến sưng mắt, khuôn mặt Vệ phu nhân đầy vẻ cầu xin nhìn Vệ Vân Chiêu.

Nhưng Vệ Vân Chiêu không muốn để ý đến bà, nói với Giang Lâm: "Đi, về thôi."

Bọn họ quay người, Vệ phu nhân vội vàng nhào tới cản đường: "Vân Chiêu, mẹ sai rồi, mẹ biết sai rồi, con đừng đuổi mẹ đi có được không?"

Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm đồng thời nhìn bà, đều cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Trước đây khuyên, mắng đều vô dụng, cứ như vậy một lát đã biết mình sai rồi hả?

"Sai ở đâu?" Vệ Vân Chiêu hỏi.

"Mẹ không nên toàn tâm toàn ý vì nhà mẹ đẻ, càng không nên để đệ đệ con phải chịu tội, Chiêu Nhi, mẹ thực sự biết sai rồi, từ nay về sau mẹ nghe con, tất cả mọi thứ đều nghe theo con, được không?" Vệ phu nhân nắm chặt lấy tay Vệ Vân Chiêu, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.

Vệ Vân Chiêu gật đầu: "Được, ta sẽ đến nha môn kiện người của Đổng gia và Thanh Hà quận vương phủ, bà dẫn theo Tôn ma ma đến làm chứng."

"Nha môn..." Vệ phu nhân nhớ kỹ hai chữ này, nảy sinh chút do dự: "Chiêu Nhi, chuyện này đừng tính toán nữa được không, sau này mẹ nghe con, mẹ không ra ngoài nữa, không đến Đổng gia nữa được không?"

Vệ Vân Chiêu hất tay bà ra, cuối cùng vẫn thất vọng: "Nếu đã như thế, vẫn là nên trở về Đổng gia của bà đi, ngôi miếu nhỏ này không dung được vị đại tiểu thư Đổng gia."

Đẩy xe lăn qua cửa, quản gia lanh lợi dặn dò người đóng cửa, nhốt Vệ phu nhân ở bên ngoài.

Vệ phu nhân đập cửa kêu biết sai rồi, kêu bà đồng ý đi nha môn làm nhân chứng, bảo Vệ Vân Chiêu mở cửa cho bà vào trong.

Giang Lâm nghĩ, cái này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không phải sao, mỗi lần bị nhốt bên ngoài là đồng ý ngay.

Chỉ tiếc là bây giờ không có ai chịu mở cửa cho bà.

Đến lúc này, cổng Vệ gia mới thực sự khóa lại.

Trên đường trở về Chiêu Vân Uyển, Vệ Vân Chiêu đột nhiên bắt lấy tay Giang Lâm: "Ngươi vừa mới nói với Tưởng Nhu đừng câu dẫn nam nhân của ngươi?"

"Nếu không phải thế, chẳng lẽ ngươi còn muốn đưa cơ bụng mà ta đã sờ cho người khác sờ sao?" Giang Lâm coi như là lẽ đương nhiên: "Vệ Vân Chiêu, bây giờ ngươi chỉ còn cơ bụng là thu hút ta thôi."

"Chỉ có cơ bụng thôi?" Vệ Vân Chiêu bất đắc dĩ thở dài, hơi cam chịu.

Giang Lâm đưa tay nắm lấy khuôn mặt hắn: "Rất tự giác, nhưng khuôn mặt ngươi coi như cũng được, ta không chê."

Vệ Vân Chiêu chọn cách im lặng, không thích cũng không đổi khuôn mặt được, vẫn là nên thuận theo tự nhiên.

Vệ Vân Chiêu nghĩ, dù sao người vẫn đang ở trong phủ, không chạy được.

Hai người đều bỏ qua chuyện này không đề cập đến nữa, trở về Chiêu Vân Uyển ăn tối, ngày hôm nay, đến cả cơ miệng cũng không ngơi nghỉ, vậy nên không còn tâm tư để nghĩ đến những cái khác.

Có người ngủ ngon, dĩ nhiên sẽ có người khó ngủ thức thâu đêm.

Bởi vì nhận lỗi không thành công ngược lại còn đắc tội sâu hơn, sau khi Tưởng Nhu trở về phủ đã phải chịu mắng chửi, Thanh Hà quận vương trực tiếp cấm túc cô ta, trong vòng một tháng sau không được phép ra ngoài, đồng thời cũng định ngày mai tự mình đến Vệ gia xin lỗi.

Tưởng Nhu không để ý đến việc mình bị cấm túc, cha mẹ đều yêu thương cô ta, chỉ cần chuyện này trôi qua, cô ta lại có thể ra ngoài.

Tưởng Nhu lo Giang Lâm sẽ làm gì đó với cô ta, giống như hủy dung Giang Cẩm Nguyệt, Tưởng Nhu nhận được tin, Giang Cẩm Nguyệt tự cắt lên mặt mình một vết, vết thương không những không kết vảy mà ngày nào cũng chảy máu, đỏ chói, nhìn thôi đã khiến người khác sợ hãi.

Lời nói của Giang Lâm khiến cô ta sợ hãi, cả đêm Tưởng Nhu không dám ngủ, chỉ sợ gặp ác mộng.

Mà ác mộng cũng đến thật rồi, nhưng không giống như dự đoán.

Nhịn đến nửa đêm, Tưởng Nhu thực sự không nhịn nổi nữa mà ngủ thiếp đi, vừa mới chìm vào giấc ngủ đã cảm thấy hơi ngứa, cô ta vô thức đưa tay gãi, sau đó càng lúc càng ngứa, cả người đều thấy ngứa ngáy, Tưởng Nhu đang ngủ nên gãi càng ngày càng mạnh, hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì.

Mãi cho đến sáng hôm sau, cô ta bị tiếng hét sợ hãi của nha hoàn làm cho tỉnh dậy.

Tưởng Nhu rời giường, sáng sớm nếu như bị đánh thức sẽ nổi trận lôi đình, cô ta cau mày tỉnh lại: "Gào cái gì mà gào, đồ ngu, muốn chết phải không?"

Ánh mắt nha hoàn sợ hãi, tay chỉ vào mặt của Tưởng Nhu: "Tiểu... tiểu thư, mặt của người..."

Tưởng Nhu không vui nhìn nha hoàn: "Mặt gì mà mặt, ai cho phép ngươi quấy rầy bản tiểu thư ngủ, còn không mau cút đi."

Tưởng Nhu giáo huấn nha hoàn xong, lại nằm xuống, còn đưa tay gãi mặt.

Cuối cùng nha hoàn cũng bình tĩnh lại, vội vàng tiến lên ngăn cô ta: "Tiểu thư, đừng gãi nữa, mặt của người... Nát rồi."

Sau đó Tưởng Nhu thét lên thảm thiết, kinh động đến toàn bộ người quận vương phủ, mặt mọc mụn giống hệt như Giang Cẩm Nguyệt, có điều mặt của Tưởng Nhu đã bị cô ta gãi nát.

Không chỉ khuôn mặt, cánh tay, mà cả người đều bị vậy, toàn là dấu móng tay của cô ta, giống như từng vết máu, nhìn thôi đã khiến người khác hoảng sợ.

Quận vương phi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con gái vội vàng chạy đến xem, thấy diện mạo của Tưởng Nhu thì bị dọa sợ ngất ngay tại chỗ.

Thanh Hà quận vương cũng đến, cau mày sai người đỡ quận vương phi về, hỏi nha hoàn bên cạnh Tưởng Nhu: "Các ngươi hầu hạ kiểu gì, mặt của tiểu thư đang yên đang lành sao lại biến thành bộ dạng như này?"

Nha hoàn quỳ đầy đất, các nàng không biết gì, chẳng qua thấy hôm nay tiểu thư dậy muộn hơn bình thường, nên đến bên giường xem một chút, lúc đó mới phát hiện tiểu thư đã gãi nát mặt mình.

"Là Giang Lâm, là tiện nhân Giang Lâm làm, hắn sợ con cướp Vệ Vân Chiêu mất." Tưởng Nhu nói, nghiến răng nghiến lợi đầy thù hận.

Thanh Hà quận vương không hiểu tại sao Giang Lâm lại liên quan đến chuyện này, chuyện yến hội lần trước Thanh Hà quận vương cảm thấy Giang Lâm không phải người dễ đối phó, càng không thể động vào, cũng bởi vì chuyện đó, mà bây giờ rất nhiều nữ quyến của quan viên không lui đến quận vương phủ nữa.

"Sao ngươi lại chọc đến Giang Lâm, ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đừng động chạm đến hắn, ồn ào như bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?" Thanh Hà quận vương nhìn gương mặt đó của con gái cũng rất khó chịu.

"Là hắn sợ con cướp mất Vệ Vân Chiêu, cho nên muốn phá hủy mặt của con, tiện nhân độc ác, con sẽ không bỏ qua cho hắn." Tưởng Nhu nói tiếp.

"Được rồi, mời đại phu đến khám mặt cho ngươi trước, nếu như để lại sẹo thì ngươi lại khóc." Thanh Hà quận vương sai người đi mời đại phu, thấy con gái như vậy vừa tức vừa không biết phải làm sao.

Tưởng Nhu cẩn thận xoa mặt: "Sẽ không để lại sẹo, đại phu ngoài kia không ổn, không phải vẫn còn thái y trong cung sao, có thái y chắc chắn sẽ không để lại sẹo."

"Ngươi còn mặt mũi để nói!" Nhắc đến thái y, Thanh Hà quận vương bắt đầu nổi giận: "Bây giờ ta không có mặt mũi đi xin Hoàng thượng để thái y đến khám bệnh cho ngươi, cho dù đại phu ngoài cung không trị hết được, cũng là đáng đời ngươi!"

Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, hạ nhân của quận vương phủ đi mời đại phu trở về bẩm báo: "Quận vương, đại phu... đại phu không đến."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ nhân nói: "Nói là phụng ý chỉ của Hoàng thượng, sau này không đến khám bệnh cho quận vương phủ, cũng không bốc thuốc cho người trong phủ chúng ta."

Chân Thanh Hà quận vương lùi về sau hai bước, cười khổ: "Đây là Hoàng thượng giáng tội."

Tưởng Nhu thật sự phát điên khi nghe thấy không mời được đại phu, ném đồ đạc lung tung, gào thét to tiếng, đâu có điểm nào giống tiểu thư khuê các.

Thanh Hà quận vương thấy cô ta náo loạn như vậy cũng không thèm ngăn cản: "Bây giờ ngươi có thể nếm quả báo, tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy!"

Thanh Hà quận vương phất tay áo rời đi, Tưởng Nhu ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, quận vương phủ loạn tung lên.

Hoài Thập theo dõi Thanh Hà quận vương phủ mang tin tức trở về Vệ gia, báo cho hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu.

"Trời giúp ta?" Giang Lâm phì cười: "Thật là trùng hợp."

Trong lòng Vệ Vân Chiêu hiểu rõ: "Ông ta sẽ không cho phép có người khiêu khích vương quyền dưới mắt ông ta, Thanh Hà quận vương là một người thông minh, đáng tiếc là có một đứa con gái tốt."

Giang Lâm khen hắn: "Ngươi cũng là ngươi thông minh, ngươi xem, năm đó nếu không phải ngươi từ chối cô ta thì..." Tình cảnh của Vệ gia bây giờ thật khó để tưởng tượng.

Vệ Vân Chiêu nói: "Phu nhân lo xa rồi, nếu như không có phu nhân, ta còn không tỉnh lại, tình cảnh đó cũng chưa tới lượt ta tưởng tượng."

Trong nháy mắt Giang Lâm cảm thấy mình có công đức vô lượng, Vệ Vân Chiêu lấy thân báo đáp quả nhiên vẫn chưa đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1vs1#đm