Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tam Thập Tái.
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và wordpress: meoomcamuoi.wordpress.com
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4
***

Giả thiết ABO, sự ỷ lại vào Pheromone đã đủ khiến cậu cảm thấy khó tin, đại nam nhân mà lại có thể mang thai gì đó, cậu thật sự vô pháp tiếp thu.

Nhưng Lạc Thần lại không cho là đúng: "Hoàng thất tỷ lệ mang thai rất thấp, tất cả mọi người đều biết."

Đặc biệt là chính hắn, chú hắn kiêm bác sĩ riêng của hoàng hậu--bác sĩ Đạo Cách, liền kém viết trên đầu hắn hai chữ ' vô sinh '.

"Vậy cũng không được, tôi khó giữ được vạn nhất."

"Được, đêm nay ta sẽ gọi bác sĩ đến chỗ cậu." Lạc Thần đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Còn có. . ." Bạch Thục gọi hắn lại: 

"Tôi muốn nhờ bác sĩ của ngài xóa dấu vết tạm thời này cho tôi."

Đánh dấu tạm thời chỉ tồn tại trong hai tháng, cũng chính là thời điểm kì phát tình tiếp theo, hôm nay chuyện này không bị đâm thủng, cậu vẫn là người thừa kế của trang viên Dawson, không thể đi lang thang cả ngày với tin tức tố của Alpha khác được.

"Tẩy đánh dấu rất đau."

 Lạc Thần trả lời gần như không suy nghĩ, nói xong hắn mới cảm thấy câu nói của mình có chút chần chờ.

Bạch Thục phản bác: "Không có việc gì, một đại nam nhân cường tráng như tôi! đau một chút sợ cái gì?!"

Lạc Thần nhìn về phía cậu, phát hiện có một dấu hôn bị che khuất phía vành tai, vì da cậu trắng, cho nên màu đỏ càng trở nên mĩ lệ. 

Cũng chính dấu hôn ấy làm hắn trong lúc động tình cái gì cũng không nhớ nổi, duy độc nhớ rõ một đường gặm cắn tới tuyến thể, thời điểm răng nanh đâm thủng tuyến thể, một cỗ hương vị hắn chưa từng cảm nhận xộc thẳng vào xoang mũi, lấp đầy các cơ quan nội tạng. 

Hương hướng dương giống như ánh mặt trời. trong khoảnh khắc, hắn cảm giác chính mình được bao bọc trong ánh nắng cùng làn gió mùa thu, sau đó đứng ở giữa cánh đồng hoa hướng dương mênh mông.

Khi kì phát tình bùng phát hắn vẫn luôn phải chịu thống khổ, mỗi lần tỉnh lại đều thương tích đầy mình, nhưng hôm nay hắn hoàn hảo không một chút tổn hại nào, giống như một con dã thú vừa được thuần hoá, thoải mái và thư thái hơn bao giờ hết.

Hắn ngẩn người, ánh mắt tối sầm lại, đáp: " Được."

***

"Tiểu tử này, ta đã đánh giá thấp ý đồ của hắn, mở miệng liền định cho ta hai tội danh, hắn ngủ với con ta, ta ngược lại trở nên bị động."

Trên đường về Bạch Tấn Nam vừa nói vừa đá bùn từ trường đua ngựa sang bên đường. Ông ta bởi vì chân trái bất tiện, càng đá càng sinh khí. Bùn đá không xong đôi giày da bóng loáng đã bị cọ đến trầy xước. Quản gia Hoài Đức biết lão gia một khi phát hỏa sẽ như vậy, cũng không ngăn cản hắn, chỉ yên phận trả lời:

"Cũng may lão gia sáng suốt, lúc ấy đem tội danh dọn dẹp sạch sẽ."

Bạch Tấn Nam hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải ta căng da đầu cùng hắn cò kè mặc cả, hắn sẽ có cái tự giác này sao? Ta lúc ấy bị pheromone của hắn áp không thở nổi! Ta chính là không cam lòng."

Sau đó, ông đột nhiên nhớ tới: "Ngươi nghĩ xem, ta năm đó cũng là chiến sĩ có giá trị vũ lực SS, mặc dù ta già rồi, hắn bất quá so với ta cao hơn một bậc, ta như thế nào có thể bị áp đến khó thở như vậy?"

Hoài Đức đáp: "Xét cho cùng thì thái tử và lão gia huyết thống không giống nhau, hơn nữa thái tử đã tham gia rất nhiều trận chiến. Lão gia hãy ngẫm lại hắn có thể thắng 27 trận liên tiếp, Đây là điều mà Clark đại đế cũng không thể làm được. Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta không thể xem nhẹ hắn."

Bạch Tấn Nam cau mày nhớ tới người này tuổi còn trẻ mà đã là Chiến thần duy nhất có thành tích bất bại cao nhất trong lịch sử chiến tranh, dân chúng còn thân thiết kêu hắn là Lạc Thần tướng quân, cũng bởi vậy được phụ thân hắn, cũng chính là Clark đại đế đã lấy họ của gia tộc chính mình phong cho hắn làm Da Tô công tước.

Tiểu tử này giống như một ngọn núi không thể vượt qua, tức khắc Bạch Tấn Nam có chút nghẹn khuất.

Hoài Đức tựa hồ nhìn ra tâm tư của ông ta, liền nói: "Xét cho cùng, Thái tử cũng đã hứa sẽ bồi thường, lão gia, ngài vẫn luôn lo lắng cho sự tình quân bộ của nhị thiếu gia, hẳn là đã có thể giải quyết."

Bạch Tấn Nam nghe xong lời này hơi giãn mày: "Đó là những gì chúng ta xứng đáng có được, bất quá, người tới không có ý tốt. thông tri với đám người kia che giấu chuyện vừa rồi cho tốt, ai tiết lộ dù chỉ nửa phần, ta liền đối người đấy khai đao."

"Nếu không có người phụ nữ ngu ngốc như Helena, chúng ta có thể kiếm được nhiều hơn thế, chuyện này cùng ả không thoát được quan hệ, Lần này nên cho ả ta ăn một ít khổ sở, để ả thu hồi tâm tư không nên có."

Lão gia mắng phu nhân, Hoài Đức chỉ có thể trầm mặc. Bạch Tấn Nam thưởng thức sự khéo léo của hắn, ngược lại nói: "Tất cả những người có mặt hôm nay, đừng để chúng truyền tin khắp nơi, nếu không thì chỉ chờ xui xẻo cả nhà đi."

"Thằng nhóc nhà Tử tước Mario đó.... " Nghĩ đến Simpson, Bạch Tấn Nam thở dài, dù sao thì cũng là người con rể được ông lựa chọn kỹ càng, không ai thích hợp hơn cậu. Nhưng cũng chỉ áy náy một giây đồng hồ, tiếp theo ông liền nói: "Hết thảy như cũ, cứ để mắt đến miệng của đám người đấy, chờ thân thể Thục Nhi tốt hơn, ta liền cùng nó thương lượng hôn sự."

Hoài Đức gật đầu, sau đó hai người bung dù, biến mất dưới ánh đèn của ngôi nhà. Hai người trước sau đều không phát hiện có một đôi mắt đỏ sẫm trốn ở trong bóng tối luôn dõi theo hai người, mọi lời nói của hai người đều lọt vào tai hắn. Như bọn họ đã nói, thứ mà hắn có không chỉ là huyết thống mà còn tai mắt nhạy bén hơn người thường vô số lần. Cho nên, lần này quả thật là hiểu lầm hắn rồi.

_Hết Chương 5_

____________________

Tác giả: Tam Thập Tái.
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và wordpress: meoomcamuoi.wordpress.com
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro